Đoạn xương bị nứt trên chân Điền Điềm đã phục hồi khá tốt, thuận lợi tháo bột, Thiệu Huy cũng thuyết phục được mẹ Thiệu - người vẫn một mực muốn Điền Điềm ở lại, thu thập hành lý xong chuẩn bị rời khỏi nhà lớn Thiệu gia.
"Điềm Điềm, con thật sự không muốn ở lại đây an dưỡng thêm mấy ngày mới đi sao?"
Mẹ Thiệu nắm chặt tay cầm vali, còn muốn khuyên bảo.
Điền Điềm thấy vậy có chút mềm lòng, đang do dự chuẩn bị trả lời, Thiệu Huy liền bước lên, đỡ lấy vai mẹ hắn: "Được rồi mà mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy mà, mẹ cứ yên tâm. Không phải hôm qua mẹ còn nói có kế hoạch muốn đi du lịch châu Âu sao, chúng con không ở đây làm phiền hai người không phải rất tốt sao."
"Đi đi, đi đi." Thiệu phu nhân phủi bàn tay hắn ra khỏi vai bà, "Mẹ đúng là bị các con làm phiền nhiều lắm rồi, đi mau, đi mau đi."
Thiệu tổng bất đắc dĩ nhún vai, cầm lấy vali từ tay mẹ mình.
Thiệu phu nhân liếc con mình một cái, không muốn để ý đến hắn, rồi lại xoay người kéo tay Điền Điềm lại: "Trở về đó thì phải nghỉ ngơi thật tốt, trong khoảng thời gian này không được đi quá nhiều, nhớ phải dùng gậy chống, không tiện dùng thì kêu Thiệu Huy ôm con đi có biết không, phải nghe lời bác sĩ, đừng để mẹ lo lắng."
"Con biết rồi, mẹ." Điền Điềm gật đầu cười với Thiệu phu nhân, "Không cần lo lắng cho con."
"Được rồi được rồi, đừng để tiểu Điềm đứng lâu như vậy." Thiệu đổng lên tiếng, "Bà cho tụi nó về nhà đi."
Thiệu Huy lúc này mới đỡ y tới cửa lớn.
Vết thương ở chân Điền Điềm vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, vì vậy người lái xe đương nhiên là Thiệu Huy, y ngồi ở ghế phụ, nhìn con đường lạ lẫm, không phải là đường về nhà, y lúc đầu không lên tiếng, mãi đến tận khi thấy Thiệu Huy càng chạy, y càng không biết đây là đâu, mới nhịn không được mở miệng.
"Anh lái đi đâu vậy?"
"Lái đi vào trong tim em." Thiệu Huy học Điền Điềm nói chuyện ngọt xớt, Điền Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, chính hắn lại không khống chế được mà cười ra tiếng, "Mấy lời này nói ra sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy... Ha ha ha, em cảm thấy chuyện này, ân... Cái này làm sao hình dung nhỉ, a, đúng rồi—— có cảm giác đang được cua hay không?"
"Anh học mấy thứ kì quái này ở đâu vậy?" Điền Điềm tê cả da đầu, nhịn không được mặt đầy ghét bỏ, ngũ quan đều nhăn thành một đống, "Anh đừng nói chuyện như vậy nữa, xin anh đó, tôi bị say xe."
"Em có cần phải khinh bỉ anh như vậy không, anh đã rất nghiêm túc ghi chép lại đó." Thiệu Huy nói thì nói như vậy, trên mặt lại không thấy được một chút nào gọi là không vui, "Anh là đang rất cực kì phi thường nỗ lực học tập đó nha."
Điền Điềm không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thiệu Huy: "Anh rốt cuộc là đang muốn nói cái gì?"
"Anh chỉ là muốn nói, con người của anh cổ hủ lại lạc hậu, không nói được mấy lời đường mật gì đó,..." Thiệu Huy thừa dịp đèn đỏ dừng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh, "Cho nên, tất cả những gì anh nói với em, đều xuất phát từ tình cảm thật cảm xúc thật, em có thể thử tin tưởng anh một chút."
Tin tưởng anh, thật sự muốn bước vào trong tim em.
"Điềm Điềm, con thật sự không muốn ở lại đây an dưỡng thêm mấy ngày mới đi sao?"
Mẹ Thiệu nắm chặt tay cầm vali, còn muốn khuyên bảo.
Điền Điềm thấy vậy có chút mềm lòng, đang do dự chuẩn bị trả lời, Thiệu Huy liền bước lên, đỡ lấy vai mẹ hắn: "Được rồi mà mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy mà, mẹ cứ yên tâm. Không phải hôm qua mẹ còn nói có kế hoạch muốn đi du lịch châu Âu sao, chúng con không ở đây làm phiền hai người không phải rất tốt sao."
"Đi đi, đi đi." Thiệu phu nhân phủi bàn tay hắn ra khỏi vai bà, "Mẹ đúng là bị các con làm phiền nhiều lắm rồi, đi mau, đi mau đi."
Thiệu tổng bất đắc dĩ nhún vai, cầm lấy vali từ tay mẹ mình.
Thiệu phu nhân liếc con mình một cái, không muốn để ý đến hắn, rồi lại xoay người kéo tay Điền Điềm lại: "Trở về đó thì phải nghỉ ngơi thật tốt, trong khoảng thời gian này không được đi quá nhiều, nhớ phải dùng gậy chống, không tiện dùng thì kêu Thiệu Huy ôm con đi có biết không, phải nghe lời bác sĩ, đừng để mẹ lo lắng."
"Con biết rồi, mẹ." Điền Điềm gật đầu cười với Thiệu phu nhân, "Không cần lo lắng cho con."
"Được rồi được rồi, đừng để tiểu Điềm đứng lâu như vậy." Thiệu đổng lên tiếng, "Bà cho tụi nó về nhà đi."
Thiệu Huy lúc này mới đỡ y tới cửa lớn.
Vết thương ở chân Điền Điềm vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, vì vậy người lái xe đương nhiên là Thiệu Huy, y ngồi ở ghế phụ, nhìn con đường lạ lẫm, không phải là đường về nhà, y lúc đầu không lên tiếng, mãi đến tận khi thấy Thiệu Huy càng chạy, y càng không biết đây là đâu, mới nhịn không được mở miệng.
"Anh lái đi đâu vậy?"
"Lái đi vào trong tim em." Thiệu Huy học Điền Điềm nói chuyện ngọt xớt, Điền Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, chính hắn lại không khống chế được mà cười ra tiếng, "Mấy lời này nói ra sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy... Ha ha ha, em cảm thấy chuyện này, ân... Cái này làm sao hình dung nhỉ, a, đúng rồi—— có cảm giác đang được cua hay không?"
"Anh học mấy thứ kì quái này ở đâu vậy?" Điền Điềm tê cả da đầu, nhịn không được mặt đầy ghét bỏ, ngũ quan đều nhăn thành một đống, "Anh đừng nói chuyện như vậy nữa, xin anh đó, tôi bị say xe."
"Em có cần phải khinh bỉ anh như vậy không, anh đã rất nghiêm túc ghi chép lại đó." Thiệu Huy nói thì nói như vậy, trên mặt lại không thấy được một chút nào gọi là không vui, "Anh là đang rất cực kì phi thường nỗ lực học tập đó nha."
Điền Điềm không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thiệu Huy: "Anh rốt cuộc là đang muốn nói cái gì?"
"Anh chỉ là muốn nói, con người của anh cổ hủ lại lạc hậu, không nói được mấy lời đường mật gì đó,..." Thiệu Huy thừa dịp đèn đỏ dừng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh, "Cho nên, tất cả những gì anh nói với em, đều xuất phát từ tình cảm thật cảm xúc thật, em có thể thử tin tưởng anh một chút."
Tin tưởng anh, thật sự muốn bước vào trong tim em.
Danh sách chương