Thiệu Huy đến hay đi đều không có ai phát hiện, trợ lý Điền cùng Thiệu Hàm bận bận rộn rộn đến gần nửa đêm mới xong việc.
"Đêm nay mưa lớn, hay đặt một khách sạn gần đây qua đem, sáng mai lại trở về?"
"Không cần đâu." Trợ lý Điền cười cười cảm ơn biên đạo, vỗ vỗ lưng vị tiểu thiếu gia vẫn luôn trầm mặc bên cạnh, "Sáng mai Thiệu Hàm nhà chúng tôi còn có phim phải quay, đêm nay phải chạy trở về mới kịp."
"Như vậy a, vậy chúng tôi sẽ không níu kéo nữa."
Sau khi tạm biệt nhân viên công tác trong đài truyền hình, Thiệu Hàm vẫn luôn trầm mặc bấy giờ mới nhích lại gần bên người Điền Điềm: "Anh Điền, sáng mai em đâu còn buổi quay phim nào? Đạo diễn không phải đã nói sẽ cho em nghỉ nửa ngày à."
Trợ lý Điền nhìn Thiệu tiểu thiếu gia đang đầy mặt nghiêm túc, cười ra tiếng: "Quả thât là không có buổi quay nào, tuy nhiên —— "
Thiệu Hàm bị sự úp mở đó của trợ lý Điền làm cho tò mò: "Tuy nhiên?"
Trợ lý Điền dẹp dù vào, mở cửa xe cho tiểu thiếu gia, cười nói: "Cậu không nghĩ muốn nhanh nhanh nhìn thấy Tư An sao?"
Thiệu Hàm không lên tiếng, nhưng lại lặng lẽ đỏ mặt.
Đợi một hồi lâu, Thiệu Hàm tiểu thiếu gia đỏ bừng lỗ tai giả bộ ngáp một cái thật to, duỗi thắt lưng mệt mỏi nói, "Cuối cùng cũng kết thúc... Anh Điền làm phiền anh rồi, đã trễ thế này còn phải lái xe về."
"Không có chuyện gì, đã quen rồi." Điền Điềm ôn nhu cười cười, không nhắc đến chủ đề trước nữa, thuận theo câu chuyện của Thiệu Hàm mà nói tiếp, "Hơn nữa khi nãy cậu vẫn đang bận rộn thì anh đã nghỉ ngơi một lát rồi, hiện tại cũng không mệt nhiều lắm."
Điền Điềm vô ý nói một câu: "Trong vòng tròn này bên ngoài nhìn chỉ thấy sang trong đẹp đẽ, kỳ thực là chịu tội đi."
"Đành chịu thôi." Thiệu Hàm lần này thực sự ngáp một cái, cả người cũng bắt đầu mê mê hồ hồ: "Anh Điền, chúng ta đều là người một nhà, em nói thật với anh, em tiến vào cái vòng này, đóng phim, cũng không phải bởi vì yêu thích gì, cũng không phải vì muốn biết cảm giác làm minh tinh là như thế nào, em chỉ là muốn cảm nhận một chút..."
"Cảm nhận cái gì?" Điền trợ lý mở máy xe, xe ô tô chậm rãi chuyển bánh.
——————
Bên ngoài mưa vừa lớn vừa dày, giọt mưa đánh vào thân xe như là đạn bắn, trái lại khiến cho không gian trong xe có một loại yên tĩnh bất thường.
Thiệu Hàm tiểu thiếu gia bên ngoài luôn là một người thanh niên cao ngạo nhưng kì thật là do tính cách biệt nữu, trước mặt trợ lý Điền cơ hồ trở thành một thiếu niên hoàn toàn ngây thơ ngây thơ.
Cậu chầm chậm mở miệng, từng tiếng đều là quyến luyến.
"Cảm nhận một chút, cái người đã rời khỏi em mấy năm kia, rốt cuộc là làm sao trải qua." Trợ lý Điền nhìn Thiệu Hàm ôm gối ôm làm ổ trên ghế sau, từng câu từng câu đều là nhắm mắt nói chuyện, "Em muốn cho anh ấy biết, không chỉ có mình anh ấy đang cố gắng, còn có em..."
Thiệu Hàm vừa mỏi vừa mệt, nói một lúc lại mất logic, nói tới nói lui, lại vòng tới trên người anh cậu.
"Anh Điền anh biết anh em có bao nhiêu tật xấu... Thật sự là một người gia trưởng, phong kiến, làm em phiền chết rồi."
Trợ lý Điền nắm chặt tay lái, ý cười trên khóe miệng cũng thu hồi không ít: "Vậy sao? Thiệu tổng làm sao vậy."
"Kỳ thực năm đó anh Tư An trước khi đi đã nói chuyện cùng anh của em, em cũng nghe được... Anh của em cảm thấy anh ấy chỉ là một đứa cô nhi nghèo rớt mùng tơi, cái gì cũng không có, không xứng với đứa em trai vàng ngọc này của anh em. Cứ như vậy mà đuổi anh ấy đi."
Điền Điềm sững sờ, cả người tựa hồ về tới ngày ấy.
Bạn học cũ của y hiện tại tức đến muốn nổ phổi ở trước mặt Thiệu tổng, cả người thẳng tắp, không chút sợ hãi nào: "Em sẽ chứng minh em là thật lòng, em sẽ lập tức rời khỏi Thiệu gia, tự sống một mình, chờ tiểu Hàm lớn lên..."
Trợ lý Điền nghĩ tới đây lại cười một tiếng, không nhịn được vì tiểu thiếu gia nói thêm một câu: "Tư An cậu ấy là tự nguyện đi."
Tiểu thiếu gia đột nhiên bật dậy: "Thực sự là anh của em đuổi anh ấy đi sao!"
"Cậu lừa anh?" Điền Điềm đột nhiên hiểu được, lúc đó rõ ràng chỉ có một mình y ở ngoài cửa, Thiệu Hàm làm sao có thể nghe thấy những câu nói này, chỉ có thể lắc đầu cười nói, "Hàm thiếu gia quả nhiên thông minh."
"Em nói sao anh ấy lại như vậy dứt khoát cùng kiên quyết rời đi..." ngữ khí Thiệu Hàm trở nên bất đắc dĩ, "Anh nói anh của em làm sao chỉ cho Châu quan đốt lửa, không cho bách tính chúng em..."
"Không cho tiểu thiếu gia của chúng ta tự mình đốt đèn." Trợ lý Điền nghe thấy tiểu thiếu gia không tự nhiên ngậm miệng, giúp cậu đem lời muốn nói nói hết.
Điền Điềm biết, trong mắt Thiệu Hàm, y và Thiệu tổng là một đôi tình nhân hạnh phúc ngọt ngào nên sẽ bênh vực Thiệu tổng, nên một cách tự nhiên mà cảm thấy tức giận bất bình.
Dựa vào cái gì anh trai cậu tìm người yêu lại có thể là nam, còn cậu lại không được?
Dựa vào cái gì anh trai cậu có thể ở bên một người nam nhân trên người còn mang nợ rất nhiều, cậu lại không thể ở bên một người nghèo rớt mùng tơi?
Dựa vào cái gì anh trai cậu có thể người người nam nhân mang nợ chồng chất kia tiến tới hôn nhân, cậu lại không thể cùng người mình thích ở bên nhau mãi mãi?
Điền Điềm mở miệng, cuối cùng vẫn là chậm rãi đóng lại.
Câu chuyện tu hú chiếm tổ chim khách*, dù sao cũng quá khó chấp nhận đi.
- -------------_______---------------______---------------_______--------------
*Ở đây ý nói ko ở trong tình cảnh của nhau có nói cũng không tin.
"Đêm nay mưa lớn, hay đặt một khách sạn gần đây qua đem, sáng mai lại trở về?"
"Không cần đâu." Trợ lý Điền cười cười cảm ơn biên đạo, vỗ vỗ lưng vị tiểu thiếu gia vẫn luôn trầm mặc bên cạnh, "Sáng mai Thiệu Hàm nhà chúng tôi còn có phim phải quay, đêm nay phải chạy trở về mới kịp."
"Như vậy a, vậy chúng tôi sẽ không níu kéo nữa."
Sau khi tạm biệt nhân viên công tác trong đài truyền hình, Thiệu Hàm vẫn luôn trầm mặc bấy giờ mới nhích lại gần bên người Điền Điềm: "Anh Điền, sáng mai em đâu còn buổi quay phim nào? Đạo diễn không phải đã nói sẽ cho em nghỉ nửa ngày à."
Trợ lý Điền nhìn Thiệu tiểu thiếu gia đang đầy mặt nghiêm túc, cười ra tiếng: "Quả thât là không có buổi quay nào, tuy nhiên —— "
Thiệu Hàm bị sự úp mở đó của trợ lý Điền làm cho tò mò: "Tuy nhiên?"
Trợ lý Điền dẹp dù vào, mở cửa xe cho tiểu thiếu gia, cười nói: "Cậu không nghĩ muốn nhanh nhanh nhìn thấy Tư An sao?"
Thiệu Hàm không lên tiếng, nhưng lại lặng lẽ đỏ mặt.
Đợi một hồi lâu, Thiệu Hàm tiểu thiếu gia đỏ bừng lỗ tai giả bộ ngáp một cái thật to, duỗi thắt lưng mệt mỏi nói, "Cuối cùng cũng kết thúc... Anh Điền làm phiền anh rồi, đã trễ thế này còn phải lái xe về."
"Không có chuyện gì, đã quen rồi." Điền Điềm ôn nhu cười cười, không nhắc đến chủ đề trước nữa, thuận theo câu chuyện của Thiệu Hàm mà nói tiếp, "Hơn nữa khi nãy cậu vẫn đang bận rộn thì anh đã nghỉ ngơi một lát rồi, hiện tại cũng không mệt nhiều lắm."
Điền Điềm vô ý nói một câu: "Trong vòng tròn này bên ngoài nhìn chỉ thấy sang trong đẹp đẽ, kỳ thực là chịu tội đi."
"Đành chịu thôi." Thiệu Hàm lần này thực sự ngáp một cái, cả người cũng bắt đầu mê mê hồ hồ: "Anh Điền, chúng ta đều là người một nhà, em nói thật với anh, em tiến vào cái vòng này, đóng phim, cũng không phải bởi vì yêu thích gì, cũng không phải vì muốn biết cảm giác làm minh tinh là như thế nào, em chỉ là muốn cảm nhận một chút..."
"Cảm nhận cái gì?" Điền trợ lý mở máy xe, xe ô tô chậm rãi chuyển bánh.
——————
Bên ngoài mưa vừa lớn vừa dày, giọt mưa đánh vào thân xe như là đạn bắn, trái lại khiến cho không gian trong xe có một loại yên tĩnh bất thường.
Thiệu Hàm tiểu thiếu gia bên ngoài luôn là một người thanh niên cao ngạo nhưng kì thật là do tính cách biệt nữu, trước mặt trợ lý Điền cơ hồ trở thành một thiếu niên hoàn toàn ngây thơ ngây thơ.
Cậu chầm chậm mở miệng, từng tiếng đều là quyến luyến.
"Cảm nhận một chút, cái người đã rời khỏi em mấy năm kia, rốt cuộc là làm sao trải qua." Trợ lý Điền nhìn Thiệu Hàm ôm gối ôm làm ổ trên ghế sau, từng câu từng câu đều là nhắm mắt nói chuyện, "Em muốn cho anh ấy biết, không chỉ có mình anh ấy đang cố gắng, còn có em..."
Thiệu Hàm vừa mỏi vừa mệt, nói một lúc lại mất logic, nói tới nói lui, lại vòng tới trên người anh cậu.
"Anh Điền anh biết anh em có bao nhiêu tật xấu... Thật sự là một người gia trưởng, phong kiến, làm em phiền chết rồi."
Trợ lý Điền nắm chặt tay lái, ý cười trên khóe miệng cũng thu hồi không ít: "Vậy sao? Thiệu tổng làm sao vậy."
"Kỳ thực năm đó anh Tư An trước khi đi đã nói chuyện cùng anh của em, em cũng nghe được... Anh của em cảm thấy anh ấy chỉ là một đứa cô nhi nghèo rớt mùng tơi, cái gì cũng không có, không xứng với đứa em trai vàng ngọc này của anh em. Cứ như vậy mà đuổi anh ấy đi."
Điền Điềm sững sờ, cả người tựa hồ về tới ngày ấy.
Bạn học cũ của y hiện tại tức đến muốn nổ phổi ở trước mặt Thiệu tổng, cả người thẳng tắp, không chút sợ hãi nào: "Em sẽ chứng minh em là thật lòng, em sẽ lập tức rời khỏi Thiệu gia, tự sống một mình, chờ tiểu Hàm lớn lên..."
Trợ lý Điền nghĩ tới đây lại cười một tiếng, không nhịn được vì tiểu thiếu gia nói thêm một câu: "Tư An cậu ấy là tự nguyện đi."
Tiểu thiếu gia đột nhiên bật dậy: "Thực sự là anh của em đuổi anh ấy đi sao!"
"Cậu lừa anh?" Điền Điềm đột nhiên hiểu được, lúc đó rõ ràng chỉ có một mình y ở ngoài cửa, Thiệu Hàm làm sao có thể nghe thấy những câu nói này, chỉ có thể lắc đầu cười nói, "Hàm thiếu gia quả nhiên thông minh."
"Em nói sao anh ấy lại như vậy dứt khoát cùng kiên quyết rời đi..." ngữ khí Thiệu Hàm trở nên bất đắc dĩ, "Anh nói anh của em làm sao chỉ cho Châu quan đốt lửa, không cho bách tính chúng em..."
"Không cho tiểu thiếu gia của chúng ta tự mình đốt đèn." Trợ lý Điền nghe thấy tiểu thiếu gia không tự nhiên ngậm miệng, giúp cậu đem lời muốn nói nói hết.
Điền Điềm biết, trong mắt Thiệu Hàm, y và Thiệu tổng là một đôi tình nhân hạnh phúc ngọt ngào nên sẽ bênh vực Thiệu tổng, nên một cách tự nhiên mà cảm thấy tức giận bất bình.
Dựa vào cái gì anh trai cậu tìm người yêu lại có thể là nam, còn cậu lại không được?
Dựa vào cái gì anh trai cậu có thể ở bên một người nam nhân trên người còn mang nợ rất nhiều, cậu lại không thể ở bên một người nghèo rớt mùng tơi?
Dựa vào cái gì anh trai cậu có thể người người nam nhân mang nợ chồng chất kia tiến tới hôn nhân, cậu lại không thể cùng người mình thích ở bên nhau mãi mãi?
Điền Điềm mở miệng, cuối cùng vẫn là chậm rãi đóng lại.
Câu chuyện tu hú chiếm tổ chim khách*, dù sao cũng quá khó chấp nhận đi.
- -------------_______---------------______---------------_______--------------
*Ở đây ý nói ko ở trong tình cảnh của nhau có nói cũng không tin.
Danh sách chương