Lục Hoàn và Lạc Hà xoa gáy, hai người đều vô cùng buồn bực tại sao mình có thể ngủ gật khi đi đường, lại còn dập tắt cả đèn lồng. Nếu không phải khi các nàng tỉnh lại vẫn còn đứng, thì quả thực cũng đã nghĩ tới có phải đã gặp quỷ rồi hay không.
Sau khi Tống Ngọc Tịch trở về phòng, Lục Hoàn cùng Lưu Nhi hầu hạ nàng rửa mặt xong liền lưu lại một chiếc đèn ở đầu giường nàng rồi lui xuống. Tống Ngọc Tịch lấy túi tùy thân đặt lên gối đầu, nhớ lại phản ứng bất thường của Tiêu Tề Dự ngày hôm nay. Nàng cảm thấy hắn quan tâm mình hơi thái quá, nhưng tại sao lại như vậy, thì Tống Ngọc Tịch cũng không dám suy nghĩ theo chiều hướng khác, mà chỉ dám quy về việc là do hai người đều có thân phận trọng sinh.
Thế nhưng, những vấn đề phiền phức không đâu này, từ trước đến nay đều không thể khiến Tống Ngọc Tịch bận tâm. Ở kiếp trước, nàng là một nữ nhân tương đối thực tế, vì vậy kiếp này nàng sẽ càng không vì một phỏng đoán mơ hồ mà tốn quá nhiều tâm sức, hiện tại việc nàng cần để ý chính là một chút chuyện mà nàng đã bàn bạc với Mẫn Lam ngày hôm nay. Nếu như con đường này thành công, như vậy có lẽ nàng thật sự có thể mở ra một con đường làm giàu cho bản thân. Dù sao so với người khác nàng biết rõ thế cục sẽ phát triển như thế nào, bán cái gì thì sẽ có thể kiếm tiền. Điều này cũng giúp cho nàng bớt phải đi đường vòng hơn so với người khác.
Càng nghĩ càng không dứt, Tống Ngọc Tịch trùm chăn lên đầu, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái. Hiện giờ mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ còn chờ một cơ hội. Kiếp này, nàng rốt cuộc có thể không cần nhìn sắc mặt nam nhân, không cần nghĩ dựa vào nam nhân mà sống qua ngày, rốt cuộc tự bản thân mình cũng làm nên sự nghiệp, ngẫm lại còn cảm thấy có chút kích động nho nhỏ.
Cứ như vậy, người nào đó mới vừa tạo được cảm giác tồn tại, đã bị tiểu nữ nhân tham tiền nào đó vứt bỏ ở một xó lạnh lẽo...
Sáng sớm ngày thứ hai, bên trong khách uyển dành cho nữ quyến đã truyền đến tiếng đàn sáo thanh nhã vui tươi. Tống Ngọc Tịch còn đang ngủ đã bị Tống Ngọc Thiền tự mình đến đánh thức.
"Ôi trời, muội thật là bình tĩnh đó. Giờ này đã là giờ nào rồi mà muội vẫn còn ngủ được vậy."
Tống Ngọc Thiền dáng vẻ là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Vừa rồi, nàng không nói một lời lấy bao tay mang theo hơi lạnh ôm lấy đôi má ấm áp của Tống Ngọc Tịch, khiến cho người nào đó bị lạnh mà tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt. Nhìn sắc trời bên ngoài, tựa hồ thái dương vẫn còn chưa ló dạng, bất quá chỉ mới có chút vệt sáng trên trời mà thôi, nàng không khỏi nhỏ giọng ngập ngừng nói:
"Không phải giờ Tỵ một khắc [1] mới bắt đầu sao? Bây giờ mới mấy giờ chứ?"
[1] Giờ Tỵ một khắc: 9 giờ 15 phút sáng
Mỗi ngày ở Tống gia, nếu đến phiên nàng đi Ninh Thọ Viện hầu hạ, thì giờ Mão [2] đã đến, còn bình thường sẽ ngủ đến giờ Mão hai khắc [3], hoặc ba khắc [4], nhưng nhìn sắc trời bên ngoài hiện giờ mà xem, đoán chừng còn chưa đến giờ Mão, chẳng trách nàng chưa tỉnh.
[2][3][4] lần lượt là 5 giờ, 5 giờ 30 phút, 5 giờ 45 phút sáng
Tống Ngọc Hàn từ bên ngoài đi vào, cũng đã ăn mặc chỉnh tề, cả người thơm phức, thấy Tống Ngọc Tịch còn chưa dậy, cũng gia nhập hàng ngũ thúc giục. Tống Ngọc Tịch bị các nàng tả hữu giáp công, bất đắc dĩ ngồi dậy, nghe Tống Ngọc Hàn nói:
"Tống gia cô nương chúng ta là lười biếng nhất, các cô nương nhà khác giờ Dần [5] đã bắt đầu luyện tập, ta còn tưởng rằng ta là người trễ nhất, không nghĩ tới ở đây còn có người lười hơn đấy. Mau dậy thôi mau dậy thôi, có nhiều cô nương đã đến noãn các luyện được một lúc rồi đấy."
[5] Giờ Dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng
"..."
Tống Ngọc Tịch bị kéo ra từ trong chăn, dụi dụi mắt, tóc đen như thác nước, bờ vai nhỏ nhắn, làn da vừa ngủ dậy mịn màng trắng trẻo như trân châu, má hồng như đánh phấn, môi hồng răng trắng, như một bông hoa Hải Đường diễm lệ. Cảnh đẹp như vậy khiến cho ngay cả Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn cũng nhìn đến ngây người. Tống Ngọc Tịch duyên dáng ngáp một cái, nói:
"Đại tỷ Nhị tỷ mấy tỷ đi trước đi, ta đây sẽ đến ngay."
Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn nghĩ một chút, cũng hiểu nếu Tống Ngọc Tịch giờ mới bắt đầu rửa mặt thay trang phục cũng sẽ mất chút thời gian. Các nàng cứ chờ như vậy cũng không phải là cách, cũng không thể để người khác nói các cô nương Tống gia không biết chịu khó, tốt xấu gì thì cũng có hai người đến, lúc này mới gật đầu nói:
"Được. Vậy muội cũng nhanh một chút nhé, ta cùng Hàn tỷ nhi đi trước đăng ký nhận thẻ bài. Lát nữa ta sẽ đưa Lưu Nhi đi lấy thẻ bài cho muội, muội rửa mặt xong thì mau chóng tới nhé."
Tống Ngọc Tịch nhắm mắt lại gật đầu. Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn thật sự vô cùng xoắn xuýt tâm can vì vị tiểu muội muội này, nhưng nghĩ cho cùng nàng vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không muốn ép buộc nàng quá mức, vì vậy hai người vội vã rời khỏi phòng, nhanh chóng đi đến noãn các. Cuộc tranh tài sẽ diễn ra ở khoảng sân trống trải rộng rãi trước noãn các. Trong sân đã sớm lắp đắt tốt đài thi đấu và khán đài đẹp đẽ tinh xảo, các cô nương chưa thi đấu sẽ ngồi đợi ở trong noãn các, sau đó dựa theo số được ghi trên thẻ bài lấy được, từng người từng người theo thứ tự lên đài biểu diễn. Mà vị giám khảo cao nhất sẽ ngồi trên bục cao được đặt ở ngay chính giữa lầu hai. Tất cả các gian đều được rèm che kín, có một số gian ở trung tâm cao hơn so với mấy gian khác khoảng hai ba tấc [6], chính là khán đài chuẩn bị riêng cho người của hoàng tộc. Chính giữa khán đài đặt một ghế phượng, bởi vì có công chúa tham gia, cho nên chắc chắn Hoàng hậu nương nương cũng sẽ giá lâm. Mấy gian chính giữa đều được quây bằng lụa thấu quang [7] màu vàng nhạt, khác với các gian khác được quây bằng lụa trắng thông thường.
[6] tấc: bằng 1/10 thước tương đương với 10 cm.
[7] lụa thấu quang: là loại lụa mỏng, trong, tới mức ánh sáng có thể xuyên thấu
Lúc Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn rời khỏi, mang theo Lưu Nhi đi lấy thẻ bài, dặn dò Lục Hoàn tiến đến hầu hạ Tống Ngọc Tịch thức dậy, nhưng Tống Ngọc Tịch chỉ lầm bầm phân phó một câu: Khi nào Lưu Nhi lấy thẻ bài về thì gọi ta.
Sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ. Lục Hoàn thậm chí ngay cả câu khuyên bảo cô nương nên dậy sớm cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Tống Ngọc Tịch đã xoay người chìm vào giấc ngủ.
Lưu Nhi cầm thẻ bài của Tống Ngọc Tịch là số hai mươi ba, quay lại. Nghe nói thẻ bài này vẫn là do Tống Ngọc Mộng thay nàng đoạt lấy, Tống Ngọc Thiền là số năm, Tống Ngọc Hàn là số bảy, còn Tống Ngọc Mộng là số tám. Các nàng đều là tự mình đi lĩnh thẻ bài, những người để nha hoàn thay mình đến lĩnh đều phải xếp sau. Người phát thẻ bài là Hầu phu nhân Diêm thị, nhất quyết không đồng ý để Tống Ngọc Thiền thay Tống Ngọc Tịch lĩnh thẻ bài, cho nên sau khi tất cả các tiểu thư tự mình đến lĩnh hết thẻ bài, mới nhanh chóng đoạt lấy môt thẻ đưa cho Lưu Nhi.
Lúc Lưu Nhi trở về đưa thẻ bài cho Tống Ngọc Tịch, có chút oán trách nói:
"Nếu cô nương chính mình đi lĩnh nói không chừng có thể lấy được thẻ đầu mười, số hai mươi ba, khẳng định là phải đợi đến xế chiều rồi. Đại tiểu thư nói đó đúng là thời điểm mọi người dễ ngủ gật. Ài, cô nương thật đúng là tốt số mà."
Tống Ngọc Tịch khó có được một giấc ngủ ngon. Hôm nay cũng không cần thỉnh an, lại cũng không cần bồi đọc kinh buổi sớm, quan trọng nhất là không có người quản, lúc này không ngủ thì còn chờ đến khi nào. Biết được thứ tự của mình phải đến buổi chiều, nên càng thấy không cần vội vã, thảnh thơi tiếp tục ngủ. Nhưng Lục Hoàn và Lưu Nhi hai tiểu nha hoàn ngược lại vô cùng lo lắng, thế nhưng hoàng đế không vội thái giám vội, chính là muốn vội cũng vô ích mà thôi.
Tống Ngọc Tịch không ngờ, một giấc của mình lại ngủ thẳng đến trưa, nhưng cũng không phải là nàng tự nhiên tỉnh, mà vì đói bụng không nhịn được nên mới tỉnh.
Giấc ngủ này khiến nàng hồi lại tinh thần. Chậm chạp rời giường trang điểm, Lưu Nhi báo lại cho nàng đầy đủ tình hình diễn biến của cuộc tranh tài. Nghe nói hiện giờ, có điểm số cao nhất là Kỷ Uyển Thanh, tài nghệ tỳ bà của nàng ta tiến thêm một bước, đánh bài đàn tranh của Tống Ngọc Thiền, lấy được điểm số bình chọn cao nhất, ba mươi tám đóa hoa, còn Tống Ngọc Thiền chỉ có ba mươi mốt đóa.
Quy tắc của cuộc thi đấu này là mỗi vị giám khảo có năm đóa hoa, tổng cộng có mười vị giám khảo, cho nên toàn bộ sẽ có năm mươi đóa hoa. Kỷ Uyển Thanh nhận được ba mươi tám đóa, hoàn toàn chính xác là người có điểm số cao nhất. Chính là năm trước Tống Ngọc Thiền chiếm được ba mươi đóa liền trở thành quán quân.
Đối với mấy việc này Tống Ngọc Tịch không có hứng thú quá lớn, bản thân nàng cũng không muốn lãng phí tâm sức vào cái loại cạnh tranh phô trương này. Ở kiếp trước, nàng đã nhận được rất nhiều danh tiếng, thế nhưng cuối cùng có được gì cơ chứ?
Nàng để Lưu Nhi chải cho nàng kiểu Lăng Vân kế, bỏ đi một ít trang sức phiền phức, chỉ cắm một cây trâm nhỏ có hai con bướm xòe cánh, mặc vào bộ váy màu xanh nhạt có họa tiết hoa ngọc lan trắng trải dài trên thân váy mà Mẫn Lam đưa tặng, thanh nhã vô song, vẻ đẹp trong sáng ngây thơ, dải lụa Hằng Nga [8] màu trắng sữa thêu trăm bướm vườn hoa thắt từ hông để vắt lên hai khuỷu tay, đây cũng chính là điểm đặc sắc nhất của bộ xiêm y này. Lúc Mẫn Lam đưa cho nàng, dải lụa vẫn là dải lụa thông thường, không được đính hẳn lên trên quần áo, chính là tối qua Tống Ngọc Tịch đi tìm Mẫn Lam dặn dò tú nương đính lên cho nàng, như vậy lúc đi lại sẽ càng thoải mái, không cần tự mình điều chỉnh chiều dài và góc độ của dải lụa, mà thêu dưới khuỷu tay, nếu như nàng vung tay, dây thắt lưng này giống như hồ điệp giương cánh, mềm mại uyển chuyển mà lại có khí chất tiên nhân.
[8] dây lụa Hằng Nga: xem chú thích
"Cô nương mặc như thế này thật là xinh đẹp, dải lụa này dùng để tô điểm thật là hoàn hảo. Nô tài chưa từng thấy qua tiểu thư nhà nào mặc quần áo có kiểu dáng như vậy." Lưu Nhi năm này mười sáu tuổi, là người ở bên Tần thị, là đại nha hoàn được dạy bảo, cho nên trên phương diện kiến thức thì một tiểu nha đầu nơi thôn dã như Lục Hoàn tuyệt không thể so sánh. Lời nàng nói tuy có chút nịnh nọt, nhưng suy cho cùng vẫn là thực tình ca ngợi. Tống Ngọc Tịch vốn rất xinh đẹp thanh tú, dây thắt lưng bách điệp phiêu dật càng khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp xuất trần. Nếu lại có thêm tường vân [9] phụ trợ, thì không khác gì cửu thiên huyền nữ hạ phàm, phong thái tiên nhân.
[9] tường vân: mây lành, mây mang điềm lành
Tống Ngọc Tịch đối với vẻ ngoài này cũng coi như hài lòng. Kiếp trước nàng đã từng mặc qua rất nhiều xiêm ý xinh đẹp, thật lòng mà nói bộ xiêm y này không quá rực rỡ, thậm chí có thể nói là mộc mạc, thế nhưng bản thân nàng cũng không định đứng đầu sóng ngọn gió, nên khiêm tốn một chút là tốt, bởi vậy cũng không phí quá nhiều tâm tư vào cách ăn mặc.
Thấy Lưu Nhi thực sư ưa thích kiểu dáng này, nàng mới vừa cười vừa nói: "Chưa thấy qua sao, đó là bởi vì tiểu thư nhà ngươi tự nghĩ ra đấy. Cái này gọi là Hằng Nga bôn nguyệt [10]"
[10] Hằng Nga bôn nguyệt: Hằng Nga bay lên mặt trăng. Phần lớn truyền thuyết đều hình dung nàng có một dung mạo xinh đẹp phi phàm và đều gắn liền với tình duyên cùng Hậu Nghệ, một vị anh hùng huyền thoại thời cổ, người được cho là đã bắn rụng 9 mặt trời để giúp dân chúng. Về sau nàng được Tây Vương Mẫu tặng thuốc trường sinh, song do hiệu lực của thuốc quá lớn khiến nàng bay lên trời và đến Mặt Trăng, về sau truyền thuyết này được gọi là Hằng Nga bôn nguyệt (姮娥奔月) - trích dẫn từ Wikipedia
Hằng Nga bôn nguyệt cũng chính là câu chuyện ưa thích của Tống Ngọc Tịch. Hằng Nga là một nữ tử có suy nghĩ của riêng mình, nàng ấy có khát vọng với bầu trời, vì vậy liền dũng cảm dứt bỏ ràng buộc với trần thế, để chạy về tương lai mà mình vẽ ra. Dũng khí này theo Tống Ngọc Tịch, là rất khó có được.
Lưu Nhi lại tin là thật, lặp lại lời nói của Tống Ngọc Tịch: "Ồ, hóa ra gọi là Hằng Nga bôn nguyệt! Tiểu thư hiểu biết thật rộng."
Tống Ngọc Tịch ngủ đủ, ăn no, cuối cùng mới ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp đi ra khỏi cửa. Bây giờ đã là chính Mùi [9], mọi người vừa ăn trưa xong. Buổi sáng đã biểu diễn mười tám vị, xong khi ăn cơm xong, buổi chiều sẽ bắt đầu từ số mười chín.
[9] giờ mùi: 13-15 giờ. Chính Mùi là 14 giờ.
Sau khi Tống Ngọc Tịch ngồi xuống, quả nhiên bị ánh mắt như đao của Tống Ngọc Thiền phóng tới. Tống Ngọc Hàn đổi vị trí với người bên cạnh, đến bên người Tống Ngọc Tịch, nói: "Trước đây, ai cũng bảo ta là gan lớn, nhưng hôm nay mới biết được thế nào là gan lớn."
Tống Ngọc Hàn thần sắc dường như đang nói "Muội tử, gan của muội có thể lớn thêm chút nữa không" làm cho Tống Ngọc Tịch xấu hổ cười cười. Đối với một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại xinh đẹp như vậy, Tống Ngọc Hàn cũng không nhẫn tâm thật sự mắng nàng, chọc chọc bả vai của nàng một phát, liền bất đắc dĩ bắt đầu giải thích cho nàng nghe tình hình tranh tài buổi sáng nay.
"Thật sự không ngờ, tài nghệ tỳ bà của Kỷ Uyển Thanh lại tăng mạnh như vậy. Nàng ta đánh một khúc Bình Hồ Thu Nguyệt, đây cũng không phải là một bài dễ. Hơn nữa thứ tự của nàng gần đầu tiên, là người thứ hai biểu diễn đấy. Khi đó, nhiệt tình của mọi người cũng là cao nhất, đây cũng có thể là lý do khiến nàng đoạt điểm số cao nhất. Hoàng hậu nương nương cho ba đóa, đối với Kỷ gia mà nói, đây là vinh hạnh đặc biệt trước đây chưa từng có. Năm trước là Quý Phi nương nương chủ trì, cũng chỉ cho đại tỷ ba đóa, vậy mà năm nay Kỷ Uyển Thanh thật là lợi hại. Nếu như không phải Thái Tử cùng Định Vương đè ép chưa cho, thì điểm số lần này của nàng ấy quả thật nghịch thiên. Thế nhưng quả thật nàng ấy đã gảy rất tốt." Tống Ngọc Tịch hiểu rõ đạo lý ở đây. Người Kỷ gia và Tống gia bản thân địa vị có chênh lệch. Cho nên năm trước Quý phi cho Tống Ngọc Thiền ba đóa, năm nay Hoàng hậu nương nương cũng cho Kỷ Uyển Thanh ba đóa, nhưng ba đóa này có phân lượng khác với ba đóa trước.
Nghe được hai chữ Thái Tử, nàng liền nghĩ tới nam tử thanh tú cao lớn như tùng dưới ánh đèn ngày hôm qua, tim đột nhiên đập mạnh một cái, nàng hỏi: "Thái Tử cùng Định Vương thật sự cũng tới sao?"
Tống Ngọc Hàn nhún nhún vai, nói: "Nghe nói là đến rồi, và cũng có thẻ bài của họ. Thế nhưng người ở trong trướng, cũng không nhìn thấy rõ lắm, không biết là đến rồi hay chưa đến. Dù sao, sáng nay cũng không thấy trướng của Thái Tử có động tĩnh gì, cũng không có tặng hoa ra ngoài. Hoài Vương cùng Hoàng hậu ở trong trướng ngược lại lại liên tiếp tặng hoa."
Sau khi Tống Ngọc Tịch trở về phòng, Lục Hoàn cùng Lưu Nhi hầu hạ nàng rửa mặt xong liền lưu lại một chiếc đèn ở đầu giường nàng rồi lui xuống. Tống Ngọc Tịch lấy túi tùy thân đặt lên gối đầu, nhớ lại phản ứng bất thường của Tiêu Tề Dự ngày hôm nay. Nàng cảm thấy hắn quan tâm mình hơi thái quá, nhưng tại sao lại như vậy, thì Tống Ngọc Tịch cũng không dám suy nghĩ theo chiều hướng khác, mà chỉ dám quy về việc là do hai người đều có thân phận trọng sinh.
Thế nhưng, những vấn đề phiền phức không đâu này, từ trước đến nay đều không thể khiến Tống Ngọc Tịch bận tâm. Ở kiếp trước, nàng là một nữ nhân tương đối thực tế, vì vậy kiếp này nàng sẽ càng không vì một phỏng đoán mơ hồ mà tốn quá nhiều tâm sức, hiện tại việc nàng cần để ý chính là một chút chuyện mà nàng đã bàn bạc với Mẫn Lam ngày hôm nay. Nếu như con đường này thành công, như vậy có lẽ nàng thật sự có thể mở ra một con đường làm giàu cho bản thân. Dù sao so với người khác nàng biết rõ thế cục sẽ phát triển như thế nào, bán cái gì thì sẽ có thể kiếm tiền. Điều này cũng giúp cho nàng bớt phải đi đường vòng hơn so với người khác.
Càng nghĩ càng không dứt, Tống Ngọc Tịch trùm chăn lên đầu, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái. Hiện giờ mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ còn chờ một cơ hội. Kiếp này, nàng rốt cuộc có thể không cần nhìn sắc mặt nam nhân, không cần nghĩ dựa vào nam nhân mà sống qua ngày, rốt cuộc tự bản thân mình cũng làm nên sự nghiệp, ngẫm lại còn cảm thấy có chút kích động nho nhỏ.
Cứ như vậy, người nào đó mới vừa tạo được cảm giác tồn tại, đã bị tiểu nữ nhân tham tiền nào đó vứt bỏ ở một xó lạnh lẽo...
Sáng sớm ngày thứ hai, bên trong khách uyển dành cho nữ quyến đã truyền đến tiếng đàn sáo thanh nhã vui tươi. Tống Ngọc Tịch còn đang ngủ đã bị Tống Ngọc Thiền tự mình đến đánh thức.
"Ôi trời, muội thật là bình tĩnh đó. Giờ này đã là giờ nào rồi mà muội vẫn còn ngủ được vậy."
Tống Ngọc Thiền dáng vẻ là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Vừa rồi, nàng không nói một lời lấy bao tay mang theo hơi lạnh ôm lấy đôi má ấm áp của Tống Ngọc Tịch, khiến cho người nào đó bị lạnh mà tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt. Nhìn sắc trời bên ngoài, tựa hồ thái dương vẫn còn chưa ló dạng, bất quá chỉ mới có chút vệt sáng trên trời mà thôi, nàng không khỏi nhỏ giọng ngập ngừng nói:
"Không phải giờ Tỵ một khắc [1] mới bắt đầu sao? Bây giờ mới mấy giờ chứ?"
[1] Giờ Tỵ một khắc: 9 giờ 15 phút sáng
Mỗi ngày ở Tống gia, nếu đến phiên nàng đi Ninh Thọ Viện hầu hạ, thì giờ Mão [2] đã đến, còn bình thường sẽ ngủ đến giờ Mão hai khắc [3], hoặc ba khắc [4], nhưng nhìn sắc trời bên ngoài hiện giờ mà xem, đoán chừng còn chưa đến giờ Mão, chẳng trách nàng chưa tỉnh.
[2][3][4] lần lượt là 5 giờ, 5 giờ 30 phút, 5 giờ 45 phút sáng
Tống Ngọc Hàn từ bên ngoài đi vào, cũng đã ăn mặc chỉnh tề, cả người thơm phức, thấy Tống Ngọc Tịch còn chưa dậy, cũng gia nhập hàng ngũ thúc giục. Tống Ngọc Tịch bị các nàng tả hữu giáp công, bất đắc dĩ ngồi dậy, nghe Tống Ngọc Hàn nói:
"Tống gia cô nương chúng ta là lười biếng nhất, các cô nương nhà khác giờ Dần [5] đã bắt đầu luyện tập, ta còn tưởng rằng ta là người trễ nhất, không nghĩ tới ở đây còn có người lười hơn đấy. Mau dậy thôi mau dậy thôi, có nhiều cô nương đã đến noãn các luyện được một lúc rồi đấy."
[5] Giờ Dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng
"..."
Tống Ngọc Tịch bị kéo ra từ trong chăn, dụi dụi mắt, tóc đen như thác nước, bờ vai nhỏ nhắn, làn da vừa ngủ dậy mịn màng trắng trẻo như trân châu, má hồng như đánh phấn, môi hồng răng trắng, như một bông hoa Hải Đường diễm lệ. Cảnh đẹp như vậy khiến cho ngay cả Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn cũng nhìn đến ngây người. Tống Ngọc Tịch duyên dáng ngáp một cái, nói:
"Đại tỷ Nhị tỷ mấy tỷ đi trước đi, ta đây sẽ đến ngay."
Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn nghĩ một chút, cũng hiểu nếu Tống Ngọc Tịch giờ mới bắt đầu rửa mặt thay trang phục cũng sẽ mất chút thời gian. Các nàng cứ chờ như vậy cũng không phải là cách, cũng không thể để người khác nói các cô nương Tống gia không biết chịu khó, tốt xấu gì thì cũng có hai người đến, lúc này mới gật đầu nói:
"Được. Vậy muội cũng nhanh một chút nhé, ta cùng Hàn tỷ nhi đi trước đăng ký nhận thẻ bài. Lát nữa ta sẽ đưa Lưu Nhi đi lấy thẻ bài cho muội, muội rửa mặt xong thì mau chóng tới nhé."
Tống Ngọc Tịch nhắm mắt lại gật đầu. Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn thật sự vô cùng xoắn xuýt tâm can vì vị tiểu muội muội này, nhưng nghĩ cho cùng nàng vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không muốn ép buộc nàng quá mức, vì vậy hai người vội vã rời khỏi phòng, nhanh chóng đi đến noãn các. Cuộc tranh tài sẽ diễn ra ở khoảng sân trống trải rộng rãi trước noãn các. Trong sân đã sớm lắp đắt tốt đài thi đấu và khán đài đẹp đẽ tinh xảo, các cô nương chưa thi đấu sẽ ngồi đợi ở trong noãn các, sau đó dựa theo số được ghi trên thẻ bài lấy được, từng người từng người theo thứ tự lên đài biểu diễn. Mà vị giám khảo cao nhất sẽ ngồi trên bục cao được đặt ở ngay chính giữa lầu hai. Tất cả các gian đều được rèm che kín, có một số gian ở trung tâm cao hơn so với mấy gian khác khoảng hai ba tấc [6], chính là khán đài chuẩn bị riêng cho người của hoàng tộc. Chính giữa khán đài đặt một ghế phượng, bởi vì có công chúa tham gia, cho nên chắc chắn Hoàng hậu nương nương cũng sẽ giá lâm. Mấy gian chính giữa đều được quây bằng lụa thấu quang [7] màu vàng nhạt, khác với các gian khác được quây bằng lụa trắng thông thường.
[6] tấc: bằng 1/10 thước tương đương với 10 cm.
[7] lụa thấu quang: là loại lụa mỏng, trong, tới mức ánh sáng có thể xuyên thấu
Lúc Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn rời khỏi, mang theo Lưu Nhi đi lấy thẻ bài, dặn dò Lục Hoàn tiến đến hầu hạ Tống Ngọc Tịch thức dậy, nhưng Tống Ngọc Tịch chỉ lầm bầm phân phó một câu: Khi nào Lưu Nhi lấy thẻ bài về thì gọi ta.
Sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ. Lục Hoàn thậm chí ngay cả câu khuyên bảo cô nương nên dậy sớm cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Tống Ngọc Tịch đã xoay người chìm vào giấc ngủ.
Lưu Nhi cầm thẻ bài của Tống Ngọc Tịch là số hai mươi ba, quay lại. Nghe nói thẻ bài này vẫn là do Tống Ngọc Mộng thay nàng đoạt lấy, Tống Ngọc Thiền là số năm, Tống Ngọc Hàn là số bảy, còn Tống Ngọc Mộng là số tám. Các nàng đều là tự mình đi lĩnh thẻ bài, những người để nha hoàn thay mình đến lĩnh đều phải xếp sau. Người phát thẻ bài là Hầu phu nhân Diêm thị, nhất quyết không đồng ý để Tống Ngọc Thiền thay Tống Ngọc Tịch lĩnh thẻ bài, cho nên sau khi tất cả các tiểu thư tự mình đến lĩnh hết thẻ bài, mới nhanh chóng đoạt lấy môt thẻ đưa cho Lưu Nhi.
Lúc Lưu Nhi trở về đưa thẻ bài cho Tống Ngọc Tịch, có chút oán trách nói:
"Nếu cô nương chính mình đi lĩnh nói không chừng có thể lấy được thẻ đầu mười, số hai mươi ba, khẳng định là phải đợi đến xế chiều rồi. Đại tiểu thư nói đó đúng là thời điểm mọi người dễ ngủ gật. Ài, cô nương thật đúng là tốt số mà."
Tống Ngọc Tịch khó có được một giấc ngủ ngon. Hôm nay cũng không cần thỉnh an, lại cũng không cần bồi đọc kinh buổi sớm, quan trọng nhất là không có người quản, lúc này không ngủ thì còn chờ đến khi nào. Biết được thứ tự của mình phải đến buổi chiều, nên càng thấy không cần vội vã, thảnh thơi tiếp tục ngủ. Nhưng Lục Hoàn và Lưu Nhi hai tiểu nha hoàn ngược lại vô cùng lo lắng, thế nhưng hoàng đế không vội thái giám vội, chính là muốn vội cũng vô ích mà thôi.
Tống Ngọc Tịch không ngờ, một giấc của mình lại ngủ thẳng đến trưa, nhưng cũng không phải là nàng tự nhiên tỉnh, mà vì đói bụng không nhịn được nên mới tỉnh.
Giấc ngủ này khiến nàng hồi lại tinh thần. Chậm chạp rời giường trang điểm, Lưu Nhi báo lại cho nàng đầy đủ tình hình diễn biến của cuộc tranh tài. Nghe nói hiện giờ, có điểm số cao nhất là Kỷ Uyển Thanh, tài nghệ tỳ bà của nàng ta tiến thêm một bước, đánh bài đàn tranh của Tống Ngọc Thiền, lấy được điểm số bình chọn cao nhất, ba mươi tám đóa hoa, còn Tống Ngọc Thiền chỉ có ba mươi mốt đóa.
Quy tắc của cuộc thi đấu này là mỗi vị giám khảo có năm đóa hoa, tổng cộng có mười vị giám khảo, cho nên toàn bộ sẽ có năm mươi đóa hoa. Kỷ Uyển Thanh nhận được ba mươi tám đóa, hoàn toàn chính xác là người có điểm số cao nhất. Chính là năm trước Tống Ngọc Thiền chiếm được ba mươi đóa liền trở thành quán quân.
Đối với mấy việc này Tống Ngọc Tịch không có hứng thú quá lớn, bản thân nàng cũng không muốn lãng phí tâm sức vào cái loại cạnh tranh phô trương này. Ở kiếp trước, nàng đã nhận được rất nhiều danh tiếng, thế nhưng cuối cùng có được gì cơ chứ?
Nàng để Lưu Nhi chải cho nàng kiểu Lăng Vân kế, bỏ đi một ít trang sức phiền phức, chỉ cắm một cây trâm nhỏ có hai con bướm xòe cánh, mặc vào bộ váy màu xanh nhạt có họa tiết hoa ngọc lan trắng trải dài trên thân váy mà Mẫn Lam đưa tặng, thanh nhã vô song, vẻ đẹp trong sáng ngây thơ, dải lụa Hằng Nga [8] màu trắng sữa thêu trăm bướm vườn hoa thắt từ hông để vắt lên hai khuỷu tay, đây cũng chính là điểm đặc sắc nhất của bộ xiêm y này. Lúc Mẫn Lam đưa cho nàng, dải lụa vẫn là dải lụa thông thường, không được đính hẳn lên trên quần áo, chính là tối qua Tống Ngọc Tịch đi tìm Mẫn Lam dặn dò tú nương đính lên cho nàng, như vậy lúc đi lại sẽ càng thoải mái, không cần tự mình điều chỉnh chiều dài và góc độ của dải lụa, mà thêu dưới khuỷu tay, nếu như nàng vung tay, dây thắt lưng này giống như hồ điệp giương cánh, mềm mại uyển chuyển mà lại có khí chất tiên nhân.
[8] dây lụa Hằng Nga: xem chú thích
"Cô nương mặc như thế này thật là xinh đẹp, dải lụa này dùng để tô điểm thật là hoàn hảo. Nô tài chưa từng thấy qua tiểu thư nhà nào mặc quần áo có kiểu dáng như vậy." Lưu Nhi năm này mười sáu tuổi, là người ở bên Tần thị, là đại nha hoàn được dạy bảo, cho nên trên phương diện kiến thức thì một tiểu nha đầu nơi thôn dã như Lục Hoàn tuyệt không thể so sánh. Lời nàng nói tuy có chút nịnh nọt, nhưng suy cho cùng vẫn là thực tình ca ngợi. Tống Ngọc Tịch vốn rất xinh đẹp thanh tú, dây thắt lưng bách điệp phiêu dật càng khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp xuất trần. Nếu lại có thêm tường vân [9] phụ trợ, thì không khác gì cửu thiên huyền nữ hạ phàm, phong thái tiên nhân.
[9] tường vân: mây lành, mây mang điềm lành
Tống Ngọc Tịch đối với vẻ ngoài này cũng coi như hài lòng. Kiếp trước nàng đã từng mặc qua rất nhiều xiêm ý xinh đẹp, thật lòng mà nói bộ xiêm y này không quá rực rỡ, thậm chí có thể nói là mộc mạc, thế nhưng bản thân nàng cũng không định đứng đầu sóng ngọn gió, nên khiêm tốn một chút là tốt, bởi vậy cũng không phí quá nhiều tâm tư vào cách ăn mặc.
Thấy Lưu Nhi thực sư ưa thích kiểu dáng này, nàng mới vừa cười vừa nói: "Chưa thấy qua sao, đó là bởi vì tiểu thư nhà ngươi tự nghĩ ra đấy. Cái này gọi là Hằng Nga bôn nguyệt [10]"
[10] Hằng Nga bôn nguyệt: Hằng Nga bay lên mặt trăng. Phần lớn truyền thuyết đều hình dung nàng có một dung mạo xinh đẹp phi phàm và đều gắn liền với tình duyên cùng Hậu Nghệ, một vị anh hùng huyền thoại thời cổ, người được cho là đã bắn rụng 9 mặt trời để giúp dân chúng. Về sau nàng được Tây Vương Mẫu tặng thuốc trường sinh, song do hiệu lực của thuốc quá lớn khiến nàng bay lên trời và đến Mặt Trăng, về sau truyền thuyết này được gọi là Hằng Nga bôn nguyệt (姮娥奔月) - trích dẫn từ Wikipedia
Hằng Nga bôn nguyệt cũng chính là câu chuyện ưa thích của Tống Ngọc Tịch. Hằng Nga là một nữ tử có suy nghĩ của riêng mình, nàng ấy có khát vọng với bầu trời, vì vậy liền dũng cảm dứt bỏ ràng buộc với trần thế, để chạy về tương lai mà mình vẽ ra. Dũng khí này theo Tống Ngọc Tịch, là rất khó có được.
Lưu Nhi lại tin là thật, lặp lại lời nói của Tống Ngọc Tịch: "Ồ, hóa ra gọi là Hằng Nga bôn nguyệt! Tiểu thư hiểu biết thật rộng."
Tống Ngọc Tịch ngủ đủ, ăn no, cuối cùng mới ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp đi ra khỏi cửa. Bây giờ đã là chính Mùi [9], mọi người vừa ăn trưa xong. Buổi sáng đã biểu diễn mười tám vị, xong khi ăn cơm xong, buổi chiều sẽ bắt đầu từ số mười chín.
[9] giờ mùi: 13-15 giờ. Chính Mùi là 14 giờ.
Sau khi Tống Ngọc Tịch ngồi xuống, quả nhiên bị ánh mắt như đao của Tống Ngọc Thiền phóng tới. Tống Ngọc Hàn đổi vị trí với người bên cạnh, đến bên người Tống Ngọc Tịch, nói: "Trước đây, ai cũng bảo ta là gan lớn, nhưng hôm nay mới biết được thế nào là gan lớn."
Tống Ngọc Hàn thần sắc dường như đang nói "Muội tử, gan của muội có thể lớn thêm chút nữa không" làm cho Tống Ngọc Tịch xấu hổ cười cười. Đối với một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại xinh đẹp như vậy, Tống Ngọc Hàn cũng không nhẫn tâm thật sự mắng nàng, chọc chọc bả vai của nàng một phát, liền bất đắc dĩ bắt đầu giải thích cho nàng nghe tình hình tranh tài buổi sáng nay.
"Thật sự không ngờ, tài nghệ tỳ bà của Kỷ Uyển Thanh lại tăng mạnh như vậy. Nàng ta đánh một khúc Bình Hồ Thu Nguyệt, đây cũng không phải là một bài dễ. Hơn nữa thứ tự của nàng gần đầu tiên, là người thứ hai biểu diễn đấy. Khi đó, nhiệt tình của mọi người cũng là cao nhất, đây cũng có thể là lý do khiến nàng đoạt điểm số cao nhất. Hoàng hậu nương nương cho ba đóa, đối với Kỷ gia mà nói, đây là vinh hạnh đặc biệt trước đây chưa từng có. Năm trước là Quý Phi nương nương chủ trì, cũng chỉ cho đại tỷ ba đóa, vậy mà năm nay Kỷ Uyển Thanh thật là lợi hại. Nếu như không phải Thái Tử cùng Định Vương đè ép chưa cho, thì điểm số lần này của nàng ấy quả thật nghịch thiên. Thế nhưng quả thật nàng ấy đã gảy rất tốt." Tống Ngọc Tịch hiểu rõ đạo lý ở đây. Người Kỷ gia và Tống gia bản thân địa vị có chênh lệch. Cho nên năm trước Quý phi cho Tống Ngọc Thiền ba đóa, năm nay Hoàng hậu nương nương cũng cho Kỷ Uyển Thanh ba đóa, nhưng ba đóa này có phân lượng khác với ba đóa trước.
Nghe được hai chữ Thái Tử, nàng liền nghĩ tới nam tử thanh tú cao lớn như tùng dưới ánh đèn ngày hôm qua, tim đột nhiên đập mạnh một cái, nàng hỏi: "Thái Tử cùng Định Vương thật sự cũng tới sao?"
Tống Ngọc Hàn nhún nhún vai, nói: "Nghe nói là đến rồi, và cũng có thẻ bài của họ. Thế nhưng người ở trong trướng, cũng không nhìn thấy rõ lắm, không biết là đến rồi hay chưa đến. Dù sao, sáng nay cũng không thấy trướng của Thái Tử có động tĩnh gì, cũng không có tặng hoa ra ngoài. Hoài Vương cùng Hoàng hậu ở trong trướng ngược lại lại liên tiếp tặng hoa."
Danh sách chương