Chủ đề của live stream đã chạy tuốt đi tận đẩu tận đâu đến mười tám con lừa cũng kéo không lại. Bàn nhậu đã qua ba tuần rượu, không khí cũng náo nhiệt hẳn lên. Với một đám người nghiện game thì đề tài thảo luận ngoại trừ game vẫn chính là game.
Đây là lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Hướng Giao được uống rượu. Hơn nữa, hôm nay còn là sinh nhật mình nên cậu ta bị mời không ít rượu. Hướng Giao uống nhiều quá nên ngồi cúi đầu im lặng không nói, cũng chẳng khác gì so với biểu hiện lúc bình thường.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của người xem, sau khi ăn xong, cả đám bắt đầu chơi người sói. Lăng Mông rút được lá tiên tri nhưng chả ai tin cậu, chỉ có Đan Trúc là bênh cậu, cuối cùng mới lộ ra Đan Trúc chính là sói. Trái tim bé bỏng của Lăng – một lòng coi Đan Trúc là người nhà – Mông bị lừa gạt, khán giả coi live stream liên tục spam “đau lòng Mông Mông” an ủi.
Lăng Mông còn chưa đã nên mè nheo muốn chơi nữa. Nhưng lúc này, Đan Trúc lại nhận được một cuộc gọi, thần sắc anh bỗng trở nên nghiêm túc.
– Tôi có việc phải về trước.
– Em đi với anh. – Tuy Lăng Mông không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng từ phản ứng của Đan Trúc có thể đoán được chắc là chuyện liên quan đến Đan Diệu.
Hai người vội vàng chào tạm biệt mọi người rồi bắt xe đi đến một quán bar cách đó ba cây số. Đến nơi, Lăng Mông thấy Đan Diệu đang uống say như chết ở quầy bar.
– Lẽ ra anh không nên để cậu ấy một mình mới phải. – Lăng Mông và Đan Trúc dìu Đan Diệu, mỗi người một bên. – Giờ làm gì đây? – Trụ sở huấn luyện của VEGETABLE cũng gần đây, tụi mình đưa nó về đó đi.
Đan Trúc đã từng đến đây đưa đồ cho Đan Diệu nhưng không đi vào hẳn, ngay cả đồng đội của Đan Diệu cũng không biết quan hệ của hai người.
Lúc đội trưởng bất tỉnh nhân sự được Mang Thần tiếng tăm lừng lẫy đưa về, mọi người trong đội ai cũng vô cùng kinh ngạc.
– Mang Thần? Chanh baba? Hai người quen đội trưởng của tụi này hả?
– Nó là em họ tôi. – Đan Trúc không có thời gian giải thích nhiều. – Phòng của nó ở đâu? Tôi đưa nó vào.
– À ờ.
Thành viên VEGETABLE giúp hai người đưa Đan Diệu về phòng. Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Mông bước vào ký túc xá của tuyển thủ chuyên nghiệp. Phòng đều là phòng đôi khá đơn giản, trên kệ có bày một số đồ lưu niệm của Tinh Hà.
Đan Trúc vào nhà vệ sinh chuẩn bị một vài thứ, Lăng Mông cầm mấy đồ lưu niệm lên ngắm nghía. Cậu nghe có động tĩnh sau lưng, quay người lại thì thấy Đan Diệu đã ngồi dậy.
– Cậu dậy làm gì? Nằm xuống đi. – Lăng Mông vội vàng qua đỡ.
Ai ngờ Đan Diệu lại đột ngột bắt lấy tay cậu không buông, dùng lực lớn đến độ Lăng Mông không có cách nào vùng ra được.
– Anh. – Đan Diệu nhỏ tiếng gọi.
Lăng Mông biết là cậu ta nhận lầm người.
– Tui không phải anh cậu, cậu nằm xuống trước đi.
– Anh, em thật vô dụng. – Đan Diệu không nghe.
– Sao lại thế được? Cậu lợi hại lắm luôn đó.
Lăng Mông hơi sốt ruột. Đến Đan Diệu thế này còn tính là vô dụng thì cái người “chơi game không tốt nhưng vẫn rất vui vẻ” như cậu tính là gì.
Đan Diệu lại xổ một tràng, Lăng Mông nghe không rõ, chỉ mơ hồ bắt được gì mà “vô dụng”, “không nên chơi chuyên nghiệp”, “làm streamer giống anh là tốt rồi”.
Thanh niên mét tám cao to giờ như một đứa trẻ to xác ôm lấy cánh tay Lăng Mông mãi không buông rồi cứ thế mà khóc. Cảnh tượng này tạo đả kích quá lớn với Lăng Mông. Cậu thử làm giống Đan Trúc hồi chiều, nhẹ nhàng xoa xoa lưng Đan Diệu, cuối cùng cũng khiến cậu ta dần dần an tĩnh lại.
Đan Trúc đi ra thấy cảnh này, anh vội vàng bỏ đồ đang cầm trên tay xuống rồi chạy lại hỗ trợ Lăng Mông. Hai người tốn mất bao nhiêu công phu mới dụ được Đan Diệu nằm xuống lần nữa. Trên tay Lăng Mông còn hằn lại hai cái dấu tay hồng hồng.
Đan Trúc nhúng khăn ướt khăn giúp Đan Diệu lau mặt:
– Áp lực của nó quá lớn. Hình như anh chưa nói với em là người nhà nó đều không đồng ý cho nó chơi chuyên nghiệp đúng không?
– Chưa nói.
– Lúc trước, nó đã trốn nhà tham gia trại huấn luyện. Bây giờ, nó với cô chú hình như vẫn còn trong tình trạng chiến tranh lạnh. Nó rất cần một chức vô địch để chứng minh bản thân.
Lăng Mông hiểu, nhưng thi đấu chính là tàn khốc như thế, chỉ có duy nhất một chức vô địch.
Hai người đợi đến tận khi Đan Diệu ngủ say mới rời khỏi phòng cậu ấy. Thành viên của VEGETABLE đều ở đại sảnh, không khí ở đây lúc này khác xa một trời một vực với không khí vui mừng phấn khởi trong bữa tiệc sinh nhật của đội trưởng bên FRUIT.
Có thể thấy được bọn họ vẫn rất bất ngờ với quan hệ của đội trưởng nhà mình với Mang Thần. Bây giờ đã muộn, Đan Trúc cũng không tiện quấy rầy nhiều bèn nhờ bọn họ quan tâm Đan Diệu rồi dẫn Lăng Mông rời đi.
Trước khi đi, Lăng Mông chụp lại cảnh cánh cổng trụ sở huấn luyện VEGETABLE chìm trong màn đêm, đăng lên weibo bày tỏ tâm trạng: “Mấy ai sung sướng mấy ai sầu.” Cư dân mạng nhao nhao phỏng đoán, lúc đầu thì đi ăn thịt nướng với FRUIT, sau lại đi đến chỗ VEGETABLE, thân phận thật của Chanh baba chẳng lẽ lại là gián điệp hai mang của Liên đoàn Tinh Hà chuyên nghiệp.
Lăng Mông đi dưới bầu trời đầy sao, những chuyện vừa xảy ra khiến cậu phải suy ngẫm về triết học nhân sinh.
– Khuya lắm rồi, kí túc xá cũng đóng cửa, hai tụi mình giờ tính sao đây?
– Anh đang có một suy nghĩ lớn mật…
Lăng Mông đỏ mặt cái vù, cũng may trời tối nên nhìn không rõ lắm.
– Phanh của anh lại hỏng chứ gì? Có cần em sửa giúp anh không?
– Ý anh là đi quán net qua đêm, em nghĩ gì thế? – Đan Trúc chọc cậu đủ rồi mới đủng đỉnh nói.
Biết mình bị gài, Lăng Mông tức đến mức lao tới cắn cổ Đan Trúc một phát.
– Aiz, anh nói nè ngài cảnh sát giao thông, ghi biên bản phạt là được rồi, sao còn cắn người thế hả?
Hai người cứ dán vào nhau, nửa hôn nửa ôm. Ỷ có bóng đêm nên bao nhiêu chuyện không biết mặt mũi không biết xấu hổ đều bị cả hai lôi ra làm ngay giữa đường.
Cuối cùng, Đan Trúc cõng Lăng Mông dừng trước cửa một quán net. Quán này cũng rất biết cách kinh doanh: tầng trệt là quán net, tầng hai trở lên đều là phòng nghỉ.
– Ở dưới nhá? – Đan Trúc biết thừa còn hỏi. Tối nay hai người uống biết bao nhiêu rượu, lại đang ở tuổi khí huyết phương cương, Lăng Mông còn dán sát lên lưng Đan Trúc, có phản ứng gì anh đều biết rõ mồn một.
– Ở trên! – Lăng Mông cắn một phát vào tai Đan Trúc.
Đây là lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Hướng Giao được uống rượu. Hơn nữa, hôm nay còn là sinh nhật mình nên cậu ta bị mời không ít rượu. Hướng Giao uống nhiều quá nên ngồi cúi đầu im lặng không nói, cũng chẳng khác gì so với biểu hiện lúc bình thường.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của người xem, sau khi ăn xong, cả đám bắt đầu chơi người sói. Lăng Mông rút được lá tiên tri nhưng chả ai tin cậu, chỉ có Đan Trúc là bênh cậu, cuối cùng mới lộ ra Đan Trúc chính là sói. Trái tim bé bỏng của Lăng – một lòng coi Đan Trúc là người nhà – Mông bị lừa gạt, khán giả coi live stream liên tục spam “đau lòng Mông Mông” an ủi.
Lăng Mông còn chưa đã nên mè nheo muốn chơi nữa. Nhưng lúc này, Đan Trúc lại nhận được một cuộc gọi, thần sắc anh bỗng trở nên nghiêm túc.
– Tôi có việc phải về trước.
– Em đi với anh. – Tuy Lăng Mông không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng từ phản ứng của Đan Trúc có thể đoán được chắc là chuyện liên quan đến Đan Diệu.
Hai người vội vàng chào tạm biệt mọi người rồi bắt xe đi đến một quán bar cách đó ba cây số. Đến nơi, Lăng Mông thấy Đan Diệu đang uống say như chết ở quầy bar.
– Lẽ ra anh không nên để cậu ấy một mình mới phải. – Lăng Mông và Đan Trúc dìu Đan Diệu, mỗi người một bên. – Giờ làm gì đây? – Trụ sở huấn luyện của VEGETABLE cũng gần đây, tụi mình đưa nó về đó đi.
Đan Trúc đã từng đến đây đưa đồ cho Đan Diệu nhưng không đi vào hẳn, ngay cả đồng đội của Đan Diệu cũng không biết quan hệ của hai người.
Lúc đội trưởng bất tỉnh nhân sự được Mang Thần tiếng tăm lừng lẫy đưa về, mọi người trong đội ai cũng vô cùng kinh ngạc.
– Mang Thần? Chanh baba? Hai người quen đội trưởng của tụi này hả?
– Nó là em họ tôi. – Đan Trúc không có thời gian giải thích nhiều. – Phòng của nó ở đâu? Tôi đưa nó vào.
– À ờ.
Thành viên VEGETABLE giúp hai người đưa Đan Diệu về phòng. Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Mông bước vào ký túc xá của tuyển thủ chuyên nghiệp. Phòng đều là phòng đôi khá đơn giản, trên kệ có bày một số đồ lưu niệm của Tinh Hà.
Đan Trúc vào nhà vệ sinh chuẩn bị một vài thứ, Lăng Mông cầm mấy đồ lưu niệm lên ngắm nghía. Cậu nghe có động tĩnh sau lưng, quay người lại thì thấy Đan Diệu đã ngồi dậy.
– Cậu dậy làm gì? Nằm xuống đi. – Lăng Mông vội vàng qua đỡ.
Ai ngờ Đan Diệu lại đột ngột bắt lấy tay cậu không buông, dùng lực lớn đến độ Lăng Mông không có cách nào vùng ra được.
– Anh. – Đan Diệu nhỏ tiếng gọi.
Lăng Mông biết là cậu ta nhận lầm người.
– Tui không phải anh cậu, cậu nằm xuống trước đi.
– Anh, em thật vô dụng. – Đan Diệu không nghe.
– Sao lại thế được? Cậu lợi hại lắm luôn đó.
Lăng Mông hơi sốt ruột. Đến Đan Diệu thế này còn tính là vô dụng thì cái người “chơi game không tốt nhưng vẫn rất vui vẻ” như cậu tính là gì.
Đan Diệu lại xổ một tràng, Lăng Mông nghe không rõ, chỉ mơ hồ bắt được gì mà “vô dụng”, “không nên chơi chuyên nghiệp”, “làm streamer giống anh là tốt rồi”.
Thanh niên mét tám cao to giờ như một đứa trẻ to xác ôm lấy cánh tay Lăng Mông mãi không buông rồi cứ thế mà khóc. Cảnh tượng này tạo đả kích quá lớn với Lăng Mông. Cậu thử làm giống Đan Trúc hồi chiều, nhẹ nhàng xoa xoa lưng Đan Diệu, cuối cùng cũng khiến cậu ta dần dần an tĩnh lại.
Đan Trúc đi ra thấy cảnh này, anh vội vàng bỏ đồ đang cầm trên tay xuống rồi chạy lại hỗ trợ Lăng Mông. Hai người tốn mất bao nhiêu công phu mới dụ được Đan Diệu nằm xuống lần nữa. Trên tay Lăng Mông còn hằn lại hai cái dấu tay hồng hồng.
Đan Trúc nhúng khăn ướt khăn giúp Đan Diệu lau mặt:
– Áp lực của nó quá lớn. Hình như anh chưa nói với em là người nhà nó đều không đồng ý cho nó chơi chuyên nghiệp đúng không?
– Chưa nói.
– Lúc trước, nó đã trốn nhà tham gia trại huấn luyện. Bây giờ, nó với cô chú hình như vẫn còn trong tình trạng chiến tranh lạnh. Nó rất cần một chức vô địch để chứng minh bản thân.
Lăng Mông hiểu, nhưng thi đấu chính là tàn khốc như thế, chỉ có duy nhất một chức vô địch.
Hai người đợi đến tận khi Đan Diệu ngủ say mới rời khỏi phòng cậu ấy. Thành viên của VEGETABLE đều ở đại sảnh, không khí ở đây lúc này khác xa một trời một vực với không khí vui mừng phấn khởi trong bữa tiệc sinh nhật của đội trưởng bên FRUIT.
Có thể thấy được bọn họ vẫn rất bất ngờ với quan hệ của đội trưởng nhà mình với Mang Thần. Bây giờ đã muộn, Đan Trúc cũng không tiện quấy rầy nhiều bèn nhờ bọn họ quan tâm Đan Diệu rồi dẫn Lăng Mông rời đi.
Trước khi đi, Lăng Mông chụp lại cảnh cánh cổng trụ sở huấn luyện VEGETABLE chìm trong màn đêm, đăng lên weibo bày tỏ tâm trạng: “Mấy ai sung sướng mấy ai sầu.” Cư dân mạng nhao nhao phỏng đoán, lúc đầu thì đi ăn thịt nướng với FRUIT, sau lại đi đến chỗ VEGETABLE, thân phận thật của Chanh baba chẳng lẽ lại là gián điệp hai mang của Liên đoàn Tinh Hà chuyên nghiệp.
Lăng Mông đi dưới bầu trời đầy sao, những chuyện vừa xảy ra khiến cậu phải suy ngẫm về triết học nhân sinh.
– Khuya lắm rồi, kí túc xá cũng đóng cửa, hai tụi mình giờ tính sao đây?
– Anh đang có một suy nghĩ lớn mật…
Lăng Mông đỏ mặt cái vù, cũng may trời tối nên nhìn không rõ lắm.
– Phanh của anh lại hỏng chứ gì? Có cần em sửa giúp anh không?
– Ý anh là đi quán net qua đêm, em nghĩ gì thế? – Đan Trúc chọc cậu đủ rồi mới đủng đỉnh nói.
Biết mình bị gài, Lăng Mông tức đến mức lao tới cắn cổ Đan Trúc một phát.
– Aiz, anh nói nè ngài cảnh sát giao thông, ghi biên bản phạt là được rồi, sao còn cắn người thế hả?
Hai người cứ dán vào nhau, nửa hôn nửa ôm. Ỷ có bóng đêm nên bao nhiêu chuyện không biết mặt mũi không biết xấu hổ đều bị cả hai lôi ra làm ngay giữa đường.
Cuối cùng, Đan Trúc cõng Lăng Mông dừng trước cửa một quán net. Quán này cũng rất biết cách kinh doanh: tầng trệt là quán net, tầng hai trở lên đều là phòng nghỉ.
– Ở dưới nhá? – Đan Trúc biết thừa còn hỏi. Tối nay hai người uống biết bao nhiêu rượu, lại đang ở tuổi khí huyết phương cương, Lăng Mông còn dán sát lên lưng Đan Trúc, có phản ứng gì anh đều biết rõ mồn một.
– Ở trên! – Lăng Mông cắn một phát vào tai Đan Trúc.
Danh sách chương