Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng kêu quen thuộc, là ai… Sư phụ? Sư phụ!
Đường Trì mở hai mắt.
“Hài tử, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại. Sư phụ rất lo lắng… Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt, hài tử ngốc…” Một bàn tay xương xương ấm áp vuốt đỉnh đầu của hắn, vuốt ve yêu thương.
Đầu đầy hỗn loạn, cảm giác hơi lung lay, đây là đâu? Ta…không chết? Làm sao ta ra khỏi cung? Sư phụ lại còn ở nơi này? Người kia đâu…Nghi vấn đầy bụng mà không biết nên hỏi từ đâu.
Ánh mắt suy yếu nhìn nhìn về phía lão già ngồi trước mặt.
“Không cần nghĩ nhiều, ngươi vừa tỉnh lại, dược hiệu còn chưa hết, tạm thời không cần phí sức. Ngươi muốn biết, lúc sau sư phụ sẽ từ từ kể cho ngươi nghe. Ngoan, uống hết thuốc đi.” Lão già gầy gò vẻ mặt hiền từ, ánh mắt bi thương nhìn nam tử thuần hậu, bưng chén thuốc đưa đến miệng của hắn.
Nước thuốc nuốt không thuận, theo khóe miệng chạy xuống. Lấy khăn lau cho hắn, đôi mắt lão già có chút đo đỏ.
“Hài tử ngốc… Hài tử ngốc…”
Đường Trì uống thuốc xong cảm thấy buồn ngủ, mang theo nghi vấn rơi sâu vào trong giấc ngủ.
Thuốc do tự tay Tôn Dự Phác được giang hồ xưng thần y thần quỷ, thân thể của Đường Trì dần tốt hơn. Nửa tháng sau, đã có thể tự đứng lên xử lý chuyện của bản thân. Bởi vì dược tính ảnh hưởng nên tạm thời không thể phát ra tiếng, từng vì ngủ hai mươi ngày mà làm cho phần tổn thương cũng chậm khôi phục lại.
Ngày hôm đó, lúc sư phụ vừa bưng thuốc vào, Đường Trì đã chật vật ngồi dậy, trên mặt pha vẻ bất an cùng xấu hổ.
“Sư… phụ…”
“Đã có thể tự ngồi dậy rồi sao? Ân, không tồi! Ha hả, xem ra vẫn là tuổi trẻ tốt, khôi phục còn nhanh hơn sư phụ tưởng. Đây, uống thuốc ngay đi. Tối hôm nay ngươi được phép ăn chút đồ cứng. Yết hầu vừa khép, không được sử dụng quá độ, sư phụ biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi, đợi ngươi uống hết thuốc, sư phụ sẽ kể từng cái từng cái cho ngươi nghe.” Tôn Dự Phác kéo một cái ghế đến bên giường ngồi xuống.
Ngón tay xoắn cổ, Đường Trì ừ ừu hỏi han: “Sư phụ… hôm đó… đã… xảy ra chuyện gì?”
Tôn Dự Phác biết hắn muốn hỏi cái gì, áp trụ tay hắn, không cho hắn tra tấn mình nữa, “Ngày chín tháng giêng năm bốn Trịnh Lẫm. Ngày hai tháng mười một năm trước ngươi nhắm mắt, ngày chín tháng mười một tiểu hoàng đế đem ngươi mai táng ở Úc Vinh Cung, ngày mười chín tháng mười một sư bá ngươi đem ngươi ra khỏi cung, hôm sau, sư phụ dùng dược cho ngươi tỉnh lại, sau đó lập tức đưa ngươi hạ nam Trường Giang.”
“Hai ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu, sư bá ngươi sẽ tới đây, đến lúc đó cả nhà ba người chúng ta sẽ rất náo nhiệt.”
Đường Trì ngẩng đầu, trong mắt chứa chất xấu hổ cùng lúng túng, “Sư… phụ, ngài biết… biết rồi sao?”
Tôn Dự Phác thở dài, ánh mắt không đành lòng nhìn hắn, “Đều là nghiệt a! Ngươi đó, làm sao lại làm nên chuyện hồ đồ như vậy, ngươi biết rõ hắn là người thân… Ai! Nghiệt a! Việc này không cần suy nghĩ nữa, ngươi đã chết một lần, chuyện trước kia đơn giản là ngươi đã trải qua, không cần nhắc lại nữa.”
Bưng chén thuốc, cầm thìa dược, từng muỗng từng muỗng đưa tới bên miệng của đồ nhi, suốt đời lão già Tôn, trên giang hồ xưng thần y Tôn Dự Phác của thần quỷ thủ, đem chuyện Đường Trì làm sao ra khỏi cung kể lại.
“Ngươi giả điên nhiễm bệnh, khiến sư bá ngươi biết được ngươi bị giam trong tẩm cung của hoàng đế, cũng khiến hắn tìm kiếm dược thảo có thể tự nhiên tử vong, để tránh hoàng đế đối với cái chết của ngươi khả nghi liên lụy người khác. Sư bá ngươi ngoài miệng đáp ứng, nói muốn giúp ngươi thoát ly khổ ải, trong lòng nào có thể để ngươi ra đi như vậy!”
“Ngươi đó, ngươi không nghĩ cho mình, cũng phải vì lão già sư phụ ta đây mà nghĩ, nếu ngươi… có chuyện gì không hay xảy ra, ta làm sao có thể bỏ qua cho tên tiểu hoàng đế! Cho dù hắn là… của ngươi.” Thần y cô tịch toát vẻ ôn nhu.
“Sư phụ… Đồ nhi không mặt mũi… gặp ngài. Ta… ta…” Ta cùng đệ đệ của mình ngủ với nhau a! Sư bá không biết quan hệ huynh đệ giữa ta cùng hoàng đế, cho nên ngài mới thông cảm ta, nếu ngài biết a, ngài có…
“Không cần nói, không cần làm phiền muộn tình thần! Bây giờ ngươi tối kỵ phí sức, dược thảo kia dược tính quá mãnh liệt, sư phụ ngươi cũng lần đầu sử dụng, đối với dược tính vẫn chưa nắm hết, không cần tìm nhiều phiền toái cho sư phụ ngươi nữa! Ngươi là cái trứng nhỏ xảo quyệt!
“Người khác đều bị lừa bởi vẻ ngoài của ngươi, nghĩ ngươi thành thật, hừ hừ, chỉ có lão già sư phụ ngươi mới biết được, ngươi tìm phiền toái gây sự cho người ta cỡ nào! Được rồi được rồi, muốn khóc cũng phải đợi sư phụ chữa khỏi cho ngươi đã!” Lão già làm bộ giận dỗi.
“Sư… Phụ…” Mũi Đường Trì ê ẩm, miệng mếu, nước mặt rơi xuống.
“Ngươi a! Đồ ma nhân! Nói ngươi khóc là ngươi khóc thật lên sao!” Nắm lấy tay áo, lau lau cho đồ nhi, mắt già của Tôn Dự Phác cũng phiếm đỏ.
“Sau này, sư bá ngươi kiếm tất cả y thư, muốn tìm dược vật giả chết có thể tự nhiên rơi vào trạng thái tử vong, kết quả ở trong dược thư ngươi đưa cho hắn tìm được một vị thuốc, nhưng không biết dược tính có chính xác hay không, sư bá ngươi nhờ người tìm được ta.”
“Sau khi ta xác định dược tính, cũng tìm được dược chuyển cho sư bá ngươi, sư bá ngươi sợ bị tiểu hoàng đế phát hiện, liền đem dược vật giấu vào trong phòng lúc đầu ngươi ở, thông báo cho ngươi biết ý tưởng bỏ trốn.”
“Ai, cùng vì ngươi giả điên, hoàng đế mới thả lỏng cảnh giác với ngươi, cho nên mới có cơ hội từ tẩm cung hoàng đế chạy tới nhà lúc đầu ngươi ở để lấy thuốc, ngươi cho rằng ăn chính là độc dược, lại không nghĩ rằng đây là sư phụ cùng sư bá ngươi…”
“Hắn… không nghi ngờ sao…” Thanh âm đứt quảng, hắn đã ngủ quá dài, thân thể hiển nhiên hao tổn không ít.
Nét mặt già nua của Tôn Dự Phác bỗng nhiên đỏ lên, vẻ mặt tức giận, “Sư bá ngươi tìm lý do nói ngươi hao tổn tinh thần thương tâm cứ thế mà mệnh mất hồn tiêu, muốn sớm hạ táng ngươi, nhưng không biết tên hỗn đãn tiểu hoàng đế kia nghĩ thế nào, người đã chết cũng không cho chôn, đem ngươi dùng quan tài thạch anh, cho ngươi ngậm bảo châu chống hủy, nhưng… nhưng… vẫn rất hỗn trướng!”
“Sư bá ngươi sợ thời gian lâu quá, không kịp đem ngươi cứu về, đành phải ở trong quan tài của ngươi cho một ít thảo dược thối rửa, nói cho hắn biết, cứ như vậy, trong vòng bảy ngày ngươi nhất định sẽ thành bãi xác thối, tiểu hỗn đãn kia mới đem ngươi bỏ vào quan tài đá.”
“Lúc sau sư bá ngươi tìm được hài tử Trương gia cầu hắn hỗ trợ, hài tử Trương gia kia cũng nghĩa khí, mạo hiểm liều chết, mượn thân phận hắn là thủ lĩnh cấm vệ quân, đem ngươi lén chuyển ra cung.”
“Sư phụ ngươi liền ở ngoài cung đón ngươi, màn đêm buông xuống liền ngồi thuyền hạ nam Trường Giang. Chuyện cho tới bây giờ, cũng chưa xuất hiện nguy hiểm, tiểu hoàng đề kia sau này đại khái cũng sẽ không mở quan tài của ngươi, cho dù có mở, nhìn thấy dấu vết bãi nước thi thể, nhất định nghĩ ngươi đã…”
Nhắm mắt, Đường Trì cong khóe miệng. Như vậy, với y mà nói, người tên Đường Trì đã chết. Vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của y, vĩnh viễn sẽ không mang lại cho y phức tạp, vĩnh viễn sẽ không ô nhiễm y…
Như vậy thật tốt, như vậy thật tốt, chỉ cần Đường Trì chết rồi thì tốt…
Đường Trì dơ bẩn, sợ hãi, hèn mọn, đáng thương, ngay cả tôn nghiêm cũng không có rốt cục đã chết. Ta không phải đã được giải thoát sao? Đôi tay già nua tìm kiếm đôi mắt của hắn, lau khô khóe mắt ẩm ướt của hắn, nhẹ nhàng vỗ về hắn, giống như trước kia, dỗ hắn, “Ngoan nào, ngủ một giấc thật tốt, tỉnh lại cái gì cũng sẽ quên hết, không ai có thể tổn thương ngươi nữa, không ai có thể khi dễ đồ nhi ngoan của ta… Sư phụ sẽ chăm sóc ngươi. Sư phụ sẽ bảo vệ ngươi, ngoan, ngủ đi…”
Đứa ngốc, rốt cuộc ngươi chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu tội! Vết thương trên người của ngươi, nỗi đau trong lòng ngươi, tội ác ngươi đeo trên lưng đến khi nào mới biến mất? Năm đó, có lẽ ta không nên đồng ý để ngươi đi vào cung đình hắc ám kia, hài tử như ngươi tại sao có thể…
A! Tôn Dự Phác như đột nhiên nhớ ta cái gì đó.
Phong thư kia! Lão ma đầu trước khi qua đời từng phó thác cho y, nói nếu Đường Trì sau này lớn lên muốn về tìm nhị hoàng tử, thì đem phong thư kia giao cho hắn. Nhưng bởi vì lão ma đầu qua đời đã lâu, Đường Trì cũng thề với lão ma đầu sẽ không về nữa, chính mình nhất thời sơ sẩy lại quên việc này.
Có lẽ, hiện tại nên đem phong thư kia giao cho hắn…
Khi Đường Trì uống thuốc, chậm rãi nhắm mắt lại, hắn biết lần này hắn tỉnh lại, sẽ thấy không còn là Đường Trì yêu đến đau khổ kia nữa.
Tình yêu của hắn dành cho người nọ, tôn nghiêm cũng đặt ở dưới chân người nọ, cuối cùng mạng cũng cho người nọ, hiện tại mạng của hắn là sư bá cùng sư phụ cho hắn, vì bọn họ, hắn sẽ sống thật tốt, dùng quảng đời còn lại hiếu kính hai người.
Nếu quên không được, không sợ chỉ là nhớ hồi ức. Làm cho hết thảy bỏ vào trong hồi ức…
Kể rằng hồn Đường Trì cách hoàng cung, Thịnh Lẫm Đế cưỡng chế thống khổ, lúc thiện hạ phương định, lại truyền ra tin tức các nước chung quanh rục rịch.
Ngày bảy tháng tư, lâm triều.
Trần Sâm thượng tấu: Tây Lưu quốc mật thư Nam Hi, muốn liên hợp lực lượng tranh giành mỏ vàng lớn nhất Đại Á ta, thậm chí có ý tranh đoạt quốc thổ.
Quần thần nghe thấy đều kinh sợ, nhất thời nghị luận ồn ào. Có người chủ trương án binh bất động xem thời cuộc, có người chủ trương lập tức thống kích Tây Lưu, để cảnh cáo nước hắn, gây quốc uy ta.
“Tây Lưu tự cao tự đại, từ tám năm trước đã không đem Đại Á để trong mắt, tiên hoàng nhân từ không óc áp dụng hành động báo phục, nhưng bây giờ bọn họ chẳng những không để ý đến hiệp ước trước đây, thậm chí có ý muốn tranh đoạt quốc thổ ta, hành vi như thế là muốn nhẫn mà nhẫn không được, nếu không thống kích mà bỏ mặc không hỏi, sau đó, Đại Á ta nói không chừng sẽ thành bữa cơm cho các nước chung quanh!”
“Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ hạ thánh chỉ, cho Tây Lưu biết thế nào là lợi hại! Tránh để cho nước khác coi thường Đại Á a.” Trần Sâm bước ra hàng thượng tấu.
“Khoan đã! Bệ hạ, chiến sự này không thể dễ dàng nổi dậy, bây giờ triều phương ta ổn định chưa lâu, nếu gây chiến lúc này, hậu quả của nó…thật không chịu nổi a.”
“Đỗ đại nhân, ngài quá lo. Trận này phải đánh, nếu lúc này mà làm rùa đen rụt đầu, các bách tính nước khác làm sao nghĩ đến uy nghiệm triều đình? Thần đề nghi điều binh cho Lý tướng quân thủ biên giới phía tây, mà còn chống đỡ phía xâm lược trước đây vì từ tấn công nên quốc.” Hình bộ thượng thư Thường Vạn Chính thượng tấu.
“Nhưng…”
Thịnh Lẫm Đế ngồi thẳng phía trên, âm thầm quan sát thần thái mọi người, hơn nữa chú ý đến Chu Sĩ Phú, thấy thời cơ từng bước hoàn thiện, ho nhẹ một tiếng: “Các vị ái khanh.”
Chúng thần im miệng cúi đầu cung kính nghe.
“Như lời các ái khanh nói, trận này không thể không đánh. Chẳng những muốn đánh mà còn phải đánh thật đẹp! Giết gà dọa khỉ. Trận này không thể thua, nếu không hậu quả không cần quả nhân nói đến! Trần Sâm ngươi phụ trách điều hành quân bị, phái ngựa truyền thư mệnh cho Lý tướng quân chuẩn bị công phòng thật tốt, gia tăng thao luyện binh mã.”
“Thần tuân chỉ. Bệ hạ, thần xin thỉnh tấu.”
Tạm dừng một chúng, thấy tất cả ánh mắt chúng thần đổ dồn về phía y, lúc này mới nói tiếp: “Thần cho rằng trận chiến này quan trọng vô cùng,vì giương cao quốc uy triều ta, thần khẩn cầu bệ hạ ngự giá thân chinh!” Trần Sâm đổ dầu vào lửa.
“Cái gì! Không được! Bệ hạ thân thể ngàn vàng sao có thể dễ dàng mạo hiểm! Ngự giá thân chinh này trăm triệu lần không được.” Đỗ Uyên khẩn trương.
“Vì sao không được? Nghĩ đến thiên tử ta bốn năm trước ngự giá thân chinh uy phong cỡ nào, khiến phản tặc nghe tin đã sợ mất mật…”
“Nhưng bây giờ quốc sự bận rộn, thiên hạ vừa ổn định, nếu bệ hạ xuất chinh lúc này, một khi…”
“Thần cũng cho rằng ngự giá thân chinh… không thỏa đáng…”
“Thần cũng cho rằng kinh đô không thể không có chúa, huống hồ bệ hạ chưa có con…”
“Cựu thần cho rằng ngự giá thân chinh sẽ có uy triều ta, mà lại chấn động quân tâm.” Chu Sĩ Phú trong đầu thay đổi nháy mắt, thầm nghĩ thời không đợi người, lúc này không động thì đợi khi nào! Một khi tiểu hoàng đế rời kinh, trong kinh không thể sắp đặt người của y, nếu muốn Chu gia phồn thịnh, nếu không làm thì thôi mà khi đã làm thì phải làm tới cùng! Lập tức bước về phía trước, cúi người thượng tấu.
Vừa nghe thừa tướng thượng tấu, một số thân tín Chu gia lập tức phụ họa. Nhất thời, trong điện Đỗ Uyên, Chu Sĩ Phú cầm đầu chia thành hai phái tranh cãi, còn Trần Sâm thỉnh thoảng thêm mắm thêm muối.
“Được rồi được rồi, không cần tranh cãi! Việc này trẫm đã định. Thừa tướng nói không sai, trẫm ngự giá thân chinh chẳng những biểu lộ uy hùng triều ta, mà còn phấn chấn quân tâm, Tây Lưu nhỏ kia nào có thể sợ! Truyền chỉ xuống, lập tức chuẩn bị ba mươi vạn quân trẫm sẽ suất lĩnh, đến ngự giá thân chinh!”
Lời Thịnh Lẫm Đế vừa ra khỏi miệng, Chu Sĩ Phú trong lòng lập tức đắc ý vô cùng. Dù sao tiểu hoàng đế này tuổi còn nhỏ, chỉ muốn ra oai tỏ anh hùng, hoàn toàn không lo lắng an nguy quốc gia. Hừ! Đi đi, đi càng xa càng tốt, chờ khi ngươi trở về… Ha ha ha!
“Bệ hạ! Xin hãy nghĩ lại!” Đỗ Uyên bước lên khẩn cầu.
“Trẫm đã định, ngươi nói cũng vô dụng!” Hoàng Phủ Thoán bày vẻ bảo thủ.
Đỗ Uyên thở dài một tiếng không dám nói nữa.Đợi hộ bộ thượng thư Du Phi báo cáo toàn bộ số liệu kinh tế hậu bị giảm bớt một nửa, các đại thần lo lắng càng thêm lo lắng, người đắc ý thì lại càng đắc ý, cho rằng cơ hội thành công đã sắp đến!
Hết thảy lưu trình bất tri bất giác đã được Thịnh Lẫm Đế an bài, y hướng phương bố trí chậm rãi bước vào. Trừ một số người, ai cũng không biết Thoán dám vào lúc này đặt một cái bẫy ô lông thiên đại, chỉ vì mê hoặc chút ánh mắt có tâm nhân.
Trải qua một tháng vội vàng chuẩn bị, đầu tháng năm, Thịnh Lẫm Đế mang theo đại quân từ từ rời kinh thành đi về phía tây.
Khi hoàng đế rời không lâu, phủ thừa tướng đã có động. Quân của Dương Hiển đột nhiên lại xuất hiện, mà lại ở bên trong kinh thành.
Ba ngày sau, Thục phi trong cung truyền ra là mang thai. Long thai rốt cuộc lại hiện.
Năm ngày sau, phủ doãn kinh đô bị cáo chế, quân quyền trong kinh rơi vào tay thừa tướng.
Bảy ngày sau, quân của Dương Hiển tấn công hoàng cung, bị thừa tướng phái binh tiêu diệt. Khi Dương Hiển chết, hô to: Chu Sĩ Phú ngươi giỏi! Dương Hiển ta chết cũng không tha cho ngươi!
Trong kinh đại loạn. Chúng thần như rắn mất đầu, chỉ có Chu Sĩ Phú như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Mười ngày sau, Chu Sĩ Phú tiến vào chiếm giữ hoàng cung, lấy danh: Bảo hộ thiên tử tương lai, hiện nay trong kinh vô chúa, Chu thị tạm thay mặt triều chính.
Còn Thịnh Lẫm Đế trong truyền thuyết kia mang binh đánh biên giới phía tây, nhưng lại ở trong lều phất phơ cách kinh thành không xa, bình tĩnh nhìn kinh thành biến cố.
“Hoàng thượng, ngài đang đợi gì?” Nguyên Khiêm Thành thủ bên cạnh người Thoán tò mò hỏi.
Nhấc chén trà trên bàn, Thịnh Lẫm đế cười: “Không vội. Trước hết để cho Chu, Dương hai người chó cắn chó, với tính tình của Chu Sĩ Phú, hắn tuyệt đối không lưu Dương Hiển, lợi dụng xong sẽ một cước đá văng.”
“Nhưng, trong kinh truyền ra Thục phi nương nương có mang long chủng, nếu có vạn nhất sao sinh được.”
Thịnh Lẫm đế nghe vậy cười ha ha. “Long Chủng? Thục phi? Nếu là Đường Trì, nói không chừng trẫm có thể tin vài phần. Ha ha ha!”
Trì nếu đầu thai chuyển thế, có thể biến thành nử tử không? Thoáng ảo tưởng nói. Nghĩ đến bộ dạng Đường Trì trong bị dạng la sam váy lót, không khỏi khoái trá cười to.
Phó thủ lĩnh đô úy kỵ binh dũng mãnh Trương Lương Thủ cùng Nguyên Khiêm Thành nghe hai chữ “Đường Trì”, không hẹn mà gặp sắc mặt biến đổi. Nguyên Khiêm Thành cúi đầu, đợi hắn ngẩng đầu lên, thì sắc mặt đã trở nên bình tĩnh.
“Trương đại nhân, trời đã tối, hôm nay ngươi nghỉ trước đi. Đến canh ba, ngươi đến thay ta.” Nguyên Khiêm Thành nhỏ giọng nói với Trương Lương Thủ.
Nhìn sắc trời, Trương Lương Thủ cũng không nhún nhường, dù sao ai canh nửa đêm đều như nhau. Lúc này cáo từ rời đi.
Yên lặng quan sát đương kim thiên tử dựa bàn đọc binh thư, chừng sau một chén trà nhỏ, Nguyên Khiêm Thành bỗng nhiên mở miệng nói: “Bệ hạ, ngươi thật sự cho rằng, lúc trước hung thủ hại Trân quý phi là Đường Trì sao?”
“Có ý gì?” Thịnh Lẫm đế ngẩng đầu. Không rõ hắn muốn cái gì mà lại đột nhiên nhắc lại việc này.
“Có lẽ thần biết hung thủ thật sự là ai.” Nguyên Khiêm Thành bình tĩnh nói.
“Ngươi nói gì! Lặp lại lần nữa!” Thịnh Lẫm đế nhíu mắt.
“Thần nói…” Nguyên Khiêm Thành từng bước đến gần, cúi đầu, như muốn nói thầm.
Thịnh Lẫm đế vẫy tay, để hắn đi tới gần nói chuyện.
Nguyên Khiêm Thành tới gần bên cạnh người Thoán, cúi người, bàn tay lục trong tay áo, “Theo thần biết, Đường đại nhân bị oan. Ngày ấy, hắn vẫn đợi ở hiệu thuốc làm sao cũng không đi. Đây là thần tận mắt nhìn thấy. Kỳ thật…”
“Kỳ thật gì!”
“…Trên người Đường Trì có mùi thơm ngát độc đáo, rất dễ chịu. Bệ hạ, ngài cũng thích sao?” Bàn tay vừa lật, ánh đao chợt lóe, chủy thủ hướng thẳng tim Thịnh Lẫm đế!
Ngài cũng… Chẳng lẽ! Ý nghĩ chợt lóe lên, Thịnh Lẫm đế giậm chân, mượn lực, ngay cả ghế cũng trượt qua bên trái, cái trượt đồng thời, một chưởng xuất ra.
Chủy thủ xẹt qua tay trái của Thịnh Lẫm đế, để lại một đường máu. Đồng thời, chưởng lực của Thịnh Lẫm đế đánh ra cũng trúng ngực của Nguyên Khiêm Thành.
Nguyên Khiêm Thành lui ba bước, nén máu tươi.
Không để cho công phu Nguyên Khiêm Thành nghỉ ngơi, Thịnh Lẫm đế phát thêm chưởng nữa.
Nguyên Khiêm Thành đã bị thương nặng không kịp chống đỡ, một chưởng bị đánh trúng. Máu tươi rốt cuộc cũng phun ra. Vừa định rút kiếm, thì một thanh kiếm sắc bén đã ngay cổ họng của hắn.
Nguyên Khiêm Thành ngậm máu mà cười. Lúc trước hắn đã biết cơ hội thành công cực thấp, bất luận thế nào hắn cũng phải chết thì không thể nghi ngờ gì nữa!
“Ngươi là tử sỉ của ai. Chu Sĩ Phú?”
“Đã biết thì cần gì phải hỏi.”
“Kế hoạch của hắn là gì? Giết trẫm, hay ép thiên tử lấy lệnh chư hầu? Mượn danh thai rồng của Thục phi?” Thoán tổng hợp tin đồn hiện tại trong kinh thành, đoán bảy bảy tám tám.
“Ngài nói không sai. Vốn nghĩ trên chiến trường ám sát ngài, tạo thành giả tạo chết trận. Không ngờ ngày càng đánh càng cao. Nếu để ngày bây giờ trở về kinh, Chu gia nhất định xong đời. Làm sao ngài biết Chu gia nhất định sẽ hành động?” Nguyên Khiêm Thành như không cần sống chết, trên mặt cũng không lo lắng, càng không có ý chữa thương.
“Cho dù bây giờ hắn không động, khi trên chiến trường, chỉ cần ngươi vừa ra tay, trẫm vẫn sẽ biết.”
“Hóa ra ngài sẽ ngự giá thân chinh?”
Thoáng không trả lời, hỏi ngược lại: “Vừa rồi ngươi nói Đường Trì không phải hung thủ là có ý gì?” So với người ám sát hắn, hắn càng để ý đến điều này hơn.
Lau máu ở khóe miệng, Nguyên Khiêm Thành cười đến kỳ lạ, “Người như vậy, ta lại để cho hắn đeo nỗi oan. Nửa năm nay, chỉ cần là khi ta nhắm mắt lại, có thể thấy hắn vẫn nhìn ta.”
“Nỗi oan… Người cường bạo Trân phi, giết chết con của trẫm là ngươi?” Tay của Thoán run lên một chút.
Nguyên Khiêm Thành vẫn nhìn đương kim thiên tử, trong mắt đã nói cho hắn biết đáp án.
Thanh kiếm lệch quỹ đạo, từ từ rơi xuống.
Thoán ngơ nhác, hắn của lúc này, thông môn đại lộ, cho dù là một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng đâm hắn một dao trí mạng!
Nguyên Khiêm Thành cũng không mượn cớ này mà công kích lần hai hay chạy trốn. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt, biết đáp án của mình đã làm cho bạo chúa đệ nhất thiên hạ lòng đang chảy máu! Nếu như hắn nói với người, nói chuyện thật này.
Sau một lúc, “Tại sao phải làm như thế?” Vì sao muốn dùng ngữ khí này nhắc tới Đường Trì!
“Nói cho trẫm biết vì sao. Nguyên Khiêm Thành! Trẫm đối đãi với ngươi không tệ.” Tay trái không khống chế được mà run rẩy, nhắc nhở kẻ địch ở trước mặt, Thoán lặng lẽ đem tay tái giấu trong tay áo. Lập tức thu mềm lòng, nén tức giận lạnh giọng gặng hỏi, hắn phải biết tất cả sự tình từ đầu đến cuối.
“Vì… hai người.” Nguyên Khiêm Thành ngẩng đầu, nhìn thẳng đương kim thiên tử, thật lâu.
“Nói rõ!”
“Lan Độ công chúa, Hiền phi của nàng. Nàng là cô gái tốt, ngài cũng không biết quý trọng. Có lẽ ngài không biết, thần từng ba lần đến nhà, thỉnh cầu Lan Độ quận vương gả công chúa Lan Độ cho thần. Mắt thấy lúc quận vương cảm động, ngài lại đem Lan Độ công chúa vào cung.”
“Nếu ngài có thể đối với nàng tốt, làm cho nàng hạnh phúc, thần cũng chỉ sẽ ở bên chúc phúc, tuyệt không ôm hận ý. Nhưng, ngài không có.” Nguyên Khiêm Thành xót xa trong lòng.
“Vì nữ nhân? Đây là nguyên nhân ngươi phản bội trẫm? Cường bạo phi tử của trẫm, giết chết con của trẫm thì không nói, vì sao còn muốn cố ý hãm hại Đường Trì người như thân hữu?” Ngươi làm cho cho trẫm mất gì, ngươi cũng biết!
“Đây là nguyên nhân thứ hai.” Nguyên Khiêm Thành đột nhiên trầm mặc.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra nhu tình, “Hắn… là một người rất tốt. Rất ôn nhu rất thận trọng, luôn nghĩ cho người khác. Thần rõ ràng lớn hơn hắn, nhưng vẫn bị hắn chiếu cố. Ngày cùng hắn làm việc với nhau, thần luôn rất khoái trá rất vui vẻ. Khi thần nghe lời đồn đãi kia, căn bản không tin được! Thậm chí không dám đối mặt chất vấn hắn.”
“Một ngày rồi một ngày, thần thấy ngày đó dần chìm xuống, tim rất đau! Ngày ấy… Khi ngài trước mặt nhiều người như vậy, khi trước mặt thuộc hạ của hắn, đem hắn kéo vào phòng thuốc… Khi đó, thần đã muốn giết ngài.”
Vậy ngươi vì sao không đến giết trẫm, lại muốn hãm hại hắn? Đường Trì! Lúc trước ngươi… vì sao không biện giải?
“Không biết khi nào, ta đối với hắn có tình cảm như vậy. Nhưng, trong mắt của hắn chỉ có ngươi. Hắn nói chỉ cần ngươi tin hắn, hắn nguyện ý trả giá tất cả.”
“Hắn thật ngốc phải không? Ngươi căn bản không tin hắn! Nhưng cho dù ngươi tra tấn hắn thành như vậy, hắn cũng không lựa chọn rời khỏi người. Cho nên ta nghĩ, có lẽ để hắn rời khỏi ngươi cách tốt nhất là để ngươi động thủ.”
“Ta muốn cho hắn biết, hoàng đế chí tử của hắn cũng sẽ không tin hắn! Lúc này, vừa lúc Chu thừa tướng tìm gặp ta, vì thế kế hoạch từng chút từng chút triển khai, cuối cùng chủ ý hãm hại Đường Trì vẫn là của ta.”
“Nếu ngươi thật sự tin hắn, ngươi nhất định có thể nhìn thấy rất nhiều lỗ hổng. Nhưng cái gì ngươi cũng không tra, Đường Trì… Ngươi bị chết oan như vậy! A! Ta rốt cuộc cũng làm cho hắn giải thoát rồi.” Nguyên Khiêm Thành cười đến đau khổ.
“Hiện tại, rốt cuộc ta có thể đi nhìn hắn. Với khoan dung của hắn, hắn nhất định sẽ lượng thứ cho nguyên nhân ta làm như vậy. Hắn nhất định sẽ tha thứ cho ta. Ta sẽ đi gặp ngươi… Đường… Trì.” Nói đến chữ “Trì”, miệng của Nguyên Khiêm Thành trào máu tươi, mang theo nụ cười, tự đoạn tâm mạch mà chết.
Bây giờ hắn, mới thật sự giải thoát, cái loại tự tay hại chết hai người ── đứa trẻ chưa sinh với Đường Trì, với tội ác cường bạo nữ tử vô tội, đã nhanh làm hắn lún xuống. Người như hắn vốn không hợp làm chuyện xấu.
Nhưng bước nhầm một bước, thì từng bước đều là sai, muốn quay đầu lại thì đã quá trễ.
Nhìn chằm chằm Nguyên Khiêm Thành hai mắt dần thất thần, Thoán mở miệng nói: “Ngươi sai rồi. Khi đó trẫm tin Đường Trì. Nếu không phải sau một chén trà nhỏ có người nói cho trẫm, chuyện hắn là thân huynh trưởng của trẫm.”
Đột nhiên! Hai mắt Nguyên Khiêm Thành trợn to. Hắn nghe thấy sao?
Thoán nở nụ cười, cười đến âm hiểm, “Cho dù ngươi có đi gặp hắn, cũng sẽ không có được hắn. Hắn là của trẫm, dù chết hay sống! Ngươi cũng biết, hắn biết hắn là huynh trưởng của trẫm, còn đem thân xác cùng tinh thần cho trẫm!” Trẫm sẽ không giao Đường Trì cho bất cứ kẻ nào, cho dù y biến thành quỷ thì cũng là quỷ của trẫm! Móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt.
Thi thể của Nguyên Khiêm Thành ngã xuống. Hai mắt trợn lên.
Dần dần, biểu tình trên mặt của Thoán thay đổi, hai tay nắm chặt run rẩy càng lợi hại. Trì… ”Keng!” Một tiếng, bảo kiếm rơi xuống đất.
“Đường Trì ──” nâng tay ngửa mặt lên trời hét dài, tiếng như đỗ quyên khóc ra máu!
Đường Trì mở hai mắt.
“Hài tử, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại. Sư phụ rất lo lắng… Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt, hài tử ngốc…” Một bàn tay xương xương ấm áp vuốt đỉnh đầu của hắn, vuốt ve yêu thương.
Đầu đầy hỗn loạn, cảm giác hơi lung lay, đây là đâu? Ta…không chết? Làm sao ta ra khỏi cung? Sư phụ lại còn ở nơi này? Người kia đâu…Nghi vấn đầy bụng mà không biết nên hỏi từ đâu.
Ánh mắt suy yếu nhìn nhìn về phía lão già ngồi trước mặt.
“Không cần nghĩ nhiều, ngươi vừa tỉnh lại, dược hiệu còn chưa hết, tạm thời không cần phí sức. Ngươi muốn biết, lúc sau sư phụ sẽ từ từ kể cho ngươi nghe. Ngoan, uống hết thuốc đi.” Lão già gầy gò vẻ mặt hiền từ, ánh mắt bi thương nhìn nam tử thuần hậu, bưng chén thuốc đưa đến miệng của hắn.
Nước thuốc nuốt không thuận, theo khóe miệng chạy xuống. Lấy khăn lau cho hắn, đôi mắt lão già có chút đo đỏ.
“Hài tử ngốc… Hài tử ngốc…”
Đường Trì uống thuốc xong cảm thấy buồn ngủ, mang theo nghi vấn rơi sâu vào trong giấc ngủ.
Thuốc do tự tay Tôn Dự Phác được giang hồ xưng thần y thần quỷ, thân thể của Đường Trì dần tốt hơn. Nửa tháng sau, đã có thể tự đứng lên xử lý chuyện của bản thân. Bởi vì dược tính ảnh hưởng nên tạm thời không thể phát ra tiếng, từng vì ngủ hai mươi ngày mà làm cho phần tổn thương cũng chậm khôi phục lại.
Ngày hôm đó, lúc sư phụ vừa bưng thuốc vào, Đường Trì đã chật vật ngồi dậy, trên mặt pha vẻ bất an cùng xấu hổ.
“Sư… phụ…”
“Đã có thể tự ngồi dậy rồi sao? Ân, không tồi! Ha hả, xem ra vẫn là tuổi trẻ tốt, khôi phục còn nhanh hơn sư phụ tưởng. Đây, uống thuốc ngay đi. Tối hôm nay ngươi được phép ăn chút đồ cứng. Yết hầu vừa khép, không được sử dụng quá độ, sư phụ biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi, đợi ngươi uống hết thuốc, sư phụ sẽ kể từng cái từng cái cho ngươi nghe.” Tôn Dự Phác kéo một cái ghế đến bên giường ngồi xuống.
Ngón tay xoắn cổ, Đường Trì ừ ừu hỏi han: “Sư phụ… hôm đó… đã… xảy ra chuyện gì?”
Tôn Dự Phác biết hắn muốn hỏi cái gì, áp trụ tay hắn, không cho hắn tra tấn mình nữa, “Ngày chín tháng giêng năm bốn Trịnh Lẫm. Ngày hai tháng mười một năm trước ngươi nhắm mắt, ngày chín tháng mười một tiểu hoàng đế đem ngươi mai táng ở Úc Vinh Cung, ngày mười chín tháng mười một sư bá ngươi đem ngươi ra khỏi cung, hôm sau, sư phụ dùng dược cho ngươi tỉnh lại, sau đó lập tức đưa ngươi hạ nam Trường Giang.”
“Hai ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu, sư bá ngươi sẽ tới đây, đến lúc đó cả nhà ba người chúng ta sẽ rất náo nhiệt.”
Đường Trì ngẩng đầu, trong mắt chứa chất xấu hổ cùng lúng túng, “Sư… phụ, ngài biết… biết rồi sao?”
Tôn Dự Phác thở dài, ánh mắt không đành lòng nhìn hắn, “Đều là nghiệt a! Ngươi đó, làm sao lại làm nên chuyện hồ đồ như vậy, ngươi biết rõ hắn là người thân… Ai! Nghiệt a! Việc này không cần suy nghĩ nữa, ngươi đã chết một lần, chuyện trước kia đơn giản là ngươi đã trải qua, không cần nhắc lại nữa.”
Bưng chén thuốc, cầm thìa dược, từng muỗng từng muỗng đưa tới bên miệng của đồ nhi, suốt đời lão già Tôn, trên giang hồ xưng thần y Tôn Dự Phác của thần quỷ thủ, đem chuyện Đường Trì làm sao ra khỏi cung kể lại.
“Ngươi giả điên nhiễm bệnh, khiến sư bá ngươi biết được ngươi bị giam trong tẩm cung của hoàng đế, cũng khiến hắn tìm kiếm dược thảo có thể tự nhiên tử vong, để tránh hoàng đế đối với cái chết của ngươi khả nghi liên lụy người khác. Sư bá ngươi ngoài miệng đáp ứng, nói muốn giúp ngươi thoát ly khổ ải, trong lòng nào có thể để ngươi ra đi như vậy!”
“Ngươi đó, ngươi không nghĩ cho mình, cũng phải vì lão già sư phụ ta đây mà nghĩ, nếu ngươi… có chuyện gì không hay xảy ra, ta làm sao có thể bỏ qua cho tên tiểu hoàng đế! Cho dù hắn là… của ngươi.” Thần y cô tịch toát vẻ ôn nhu.
“Sư phụ… Đồ nhi không mặt mũi… gặp ngài. Ta… ta…” Ta cùng đệ đệ của mình ngủ với nhau a! Sư bá không biết quan hệ huynh đệ giữa ta cùng hoàng đế, cho nên ngài mới thông cảm ta, nếu ngài biết a, ngài có…
“Không cần nói, không cần làm phiền muộn tình thần! Bây giờ ngươi tối kỵ phí sức, dược thảo kia dược tính quá mãnh liệt, sư phụ ngươi cũng lần đầu sử dụng, đối với dược tính vẫn chưa nắm hết, không cần tìm nhiều phiền toái cho sư phụ ngươi nữa! Ngươi là cái trứng nhỏ xảo quyệt!
“Người khác đều bị lừa bởi vẻ ngoài của ngươi, nghĩ ngươi thành thật, hừ hừ, chỉ có lão già sư phụ ngươi mới biết được, ngươi tìm phiền toái gây sự cho người ta cỡ nào! Được rồi được rồi, muốn khóc cũng phải đợi sư phụ chữa khỏi cho ngươi đã!” Lão già làm bộ giận dỗi.
“Sư… Phụ…” Mũi Đường Trì ê ẩm, miệng mếu, nước mặt rơi xuống.
“Ngươi a! Đồ ma nhân! Nói ngươi khóc là ngươi khóc thật lên sao!” Nắm lấy tay áo, lau lau cho đồ nhi, mắt già của Tôn Dự Phác cũng phiếm đỏ.
“Sau này, sư bá ngươi kiếm tất cả y thư, muốn tìm dược vật giả chết có thể tự nhiên rơi vào trạng thái tử vong, kết quả ở trong dược thư ngươi đưa cho hắn tìm được một vị thuốc, nhưng không biết dược tính có chính xác hay không, sư bá ngươi nhờ người tìm được ta.”
“Sau khi ta xác định dược tính, cũng tìm được dược chuyển cho sư bá ngươi, sư bá ngươi sợ bị tiểu hoàng đế phát hiện, liền đem dược vật giấu vào trong phòng lúc đầu ngươi ở, thông báo cho ngươi biết ý tưởng bỏ trốn.”
“Ai, cùng vì ngươi giả điên, hoàng đế mới thả lỏng cảnh giác với ngươi, cho nên mới có cơ hội từ tẩm cung hoàng đế chạy tới nhà lúc đầu ngươi ở để lấy thuốc, ngươi cho rằng ăn chính là độc dược, lại không nghĩ rằng đây là sư phụ cùng sư bá ngươi…”
“Hắn… không nghi ngờ sao…” Thanh âm đứt quảng, hắn đã ngủ quá dài, thân thể hiển nhiên hao tổn không ít.
Nét mặt già nua của Tôn Dự Phác bỗng nhiên đỏ lên, vẻ mặt tức giận, “Sư bá ngươi tìm lý do nói ngươi hao tổn tinh thần thương tâm cứ thế mà mệnh mất hồn tiêu, muốn sớm hạ táng ngươi, nhưng không biết tên hỗn đãn tiểu hoàng đế kia nghĩ thế nào, người đã chết cũng không cho chôn, đem ngươi dùng quan tài thạch anh, cho ngươi ngậm bảo châu chống hủy, nhưng… nhưng… vẫn rất hỗn trướng!”
“Sư bá ngươi sợ thời gian lâu quá, không kịp đem ngươi cứu về, đành phải ở trong quan tài của ngươi cho một ít thảo dược thối rửa, nói cho hắn biết, cứ như vậy, trong vòng bảy ngày ngươi nhất định sẽ thành bãi xác thối, tiểu hỗn đãn kia mới đem ngươi bỏ vào quan tài đá.”
“Lúc sau sư bá ngươi tìm được hài tử Trương gia cầu hắn hỗ trợ, hài tử Trương gia kia cũng nghĩa khí, mạo hiểm liều chết, mượn thân phận hắn là thủ lĩnh cấm vệ quân, đem ngươi lén chuyển ra cung.”
“Sư phụ ngươi liền ở ngoài cung đón ngươi, màn đêm buông xuống liền ngồi thuyền hạ nam Trường Giang. Chuyện cho tới bây giờ, cũng chưa xuất hiện nguy hiểm, tiểu hoàng đề kia sau này đại khái cũng sẽ không mở quan tài của ngươi, cho dù có mở, nhìn thấy dấu vết bãi nước thi thể, nhất định nghĩ ngươi đã…”
Nhắm mắt, Đường Trì cong khóe miệng. Như vậy, với y mà nói, người tên Đường Trì đã chết. Vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của y, vĩnh viễn sẽ không mang lại cho y phức tạp, vĩnh viễn sẽ không ô nhiễm y…
Như vậy thật tốt, như vậy thật tốt, chỉ cần Đường Trì chết rồi thì tốt…
Đường Trì dơ bẩn, sợ hãi, hèn mọn, đáng thương, ngay cả tôn nghiêm cũng không có rốt cục đã chết. Ta không phải đã được giải thoát sao? Đôi tay già nua tìm kiếm đôi mắt của hắn, lau khô khóe mắt ẩm ướt của hắn, nhẹ nhàng vỗ về hắn, giống như trước kia, dỗ hắn, “Ngoan nào, ngủ một giấc thật tốt, tỉnh lại cái gì cũng sẽ quên hết, không ai có thể tổn thương ngươi nữa, không ai có thể khi dễ đồ nhi ngoan của ta… Sư phụ sẽ chăm sóc ngươi. Sư phụ sẽ bảo vệ ngươi, ngoan, ngủ đi…”
Đứa ngốc, rốt cuộc ngươi chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu tội! Vết thương trên người của ngươi, nỗi đau trong lòng ngươi, tội ác ngươi đeo trên lưng đến khi nào mới biến mất? Năm đó, có lẽ ta không nên đồng ý để ngươi đi vào cung đình hắc ám kia, hài tử như ngươi tại sao có thể…
A! Tôn Dự Phác như đột nhiên nhớ ta cái gì đó.
Phong thư kia! Lão ma đầu trước khi qua đời từng phó thác cho y, nói nếu Đường Trì sau này lớn lên muốn về tìm nhị hoàng tử, thì đem phong thư kia giao cho hắn. Nhưng bởi vì lão ma đầu qua đời đã lâu, Đường Trì cũng thề với lão ma đầu sẽ không về nữa, chính mình nhất thời sơ sẩy lại quên việc này.
Có lẽ, hiện tại nên đem phong thư kia giao cho hắn…
Khi Đường Trì uống thuốc, chậm rãi nhắm mắt lại, hắn biết lần này hắn tỉnh lại, sẽ thấy không còn là Đường Trì yêu đến đau khổ kia nữa.
Tình yêu của hắn dành cho người nọ, tôn nghiêm cũng đặt ở dưới chân người nọ, cuối cùng mạng cũng cho người nọ, hiện tại mạng của hắn là sư bá cùng sư phụ cho hắn, vì bọn họ, hắn sẽ sống thật tốt, dùng quảng đời còn lại hiếu kính hai người.
Nếu quên không được, không sợ chỉ là nhớ hồi ức. Làm cho hết thảy bỏ vào trong hồi ức…
Kể rằng hồn Đường Trì cách hoàng cung, Thịnh Lẫm Đế cưỡng chế thống khổ, lúc thiện hạ phương định, lại truyền ra tin tức các nước chung quanh rục rịch.
Ngày bảy tháng tư, lâm triều.
Trần Sâm thượng tấu: Tây Lưu quốc mật thư Nam Hi, muốn liên hợp lực lượng tranh giành mỏ vàng lớn nhất Đại Á ta, thậm chí có ý tranh đoạt quốc thổ.
Quần thần nghe thấy đều kinh sợ, nhất thời nghị luận ồn ào. Có người chủ trương án binh bất động xem thời cuộc, có người chủ trương lập tức thống kích Tây Lưu, để cảnh cáo nước hắn, gây quốc uy ta.
“Tây Lưu tự cao tự đại, từ tám năm trước đã không đem Đại Á để trong mắt, tiên hoàng nhân từ không óc áp dụng hành động báo phục, nhưng bây giờ bọn họ chẳng những không để ý đến hiệp ước trước đây, thậm chí có ý muốn tranh đoạt quốc thổ ta, hành vi như thế là muốn nhẫn mà nhẫn không được, nếu không thống kích mà bỏ mặc không hỏi, sau đó, Đại Á ta nói không chừng sẽ thành bữa cơm cho các nước chung quanh!”
“Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ hạ thánh chỉ, cho Tây Lưu biết thế nào là lợi hại! Tránh để cho nước khác coi thường Đại Á a.” Trần Sâm bước ra hàng thượng tấu.
“Khoan đã! Bệ hạ, chiến sự này không thể dễ dàng nổi dậy, bây giờ triều phương ta ổn định chưa lâu, nếu gây chiến lúc này, hậu quả của nó…thật không chịu nổi a.”
“Đỗ đại nhân, ngài quá lo. Trận này phải đánh, nếu lúc này mà làm rùa đen rụt đầu, các bách tính nước khác làm sao nghĩ đến uy nghiệm triều đình? Thần đề nghi điều binh cho Lý tướng quân thủ biên giới phía tây, mà còn chống đỡ phía xâm lược trước đây vì từ tấn công nên quốc.” Hình bộ thượng thư Thường Vạn Chính thượng tấu.
“Nhưng…”
Thịnh Lẫm Đế ngồi thẳng phía trên, âm thầm quan sát thần thái mọi người, hơn nữa chú ý đến Chu Sĩ Phú, thấy thời cơ từng bước hoàn thiện, ho nhẹ một tiếng: “Các vị ái khanh.”
Chúng thần im miệng cúi đầu cung kính nghe.
“Như lời các ái khanh nói, trận này không thể không đánh. Chẳng những muốn đánh mà còn phải đánh thật đẹp! Giết gà dọa khỉ. Trận này không thể thua, nếu không hậu quả không cần quả nhân nói đến! Trần Sâm ngươi phụ trách điều hành quân bị, phái ngựa truyền thư mệnh cho Lý tướng quân chuẩn bị công phòng thật tốt, gia tăng thao luyện binh mã.”
“Thần tuân chỉ. Bệ hạ, thần xin thỉnh tấu.”
Tạm dừng một chúng, thấy tất cả ánh mắt chúng thần đổ dồn về phía y, lúc này mới nói tiếp: “Thần cho rằng trận chiến này quan trọng vô cùng,vì giương cao quốc uy triều ta, thần khẩn cầu bệ hạ ngự giá thân chinh!” Trần Sâm đổ dầu vào lửa.
“Cái gì! Không được! Bệ hạ thân thể ngàn vàng sao có thể dễ dàng mạo hiểm! Ngự giá thân chinh này trăm triệu lần không được.” Đỗ Uyên khẩn trương.
“Vì sao không được? Nghĩ đến thiên tử ta bốn năm trước ngự giá thân chinh uy phong cỡ nào, khiến phản tặc nghe tin đã sợ mất mật…”
“Nhưng bây giờ quốc sự bận rộn, thiên hạ vừa ổn định, nếu bệ hạ xuất chinh lúc này, một khi…”
“Thần cũng cho rằng ngự giá thân chinh… không thỏa đáng…”
“Thần cũng cho rằng kinh đô không thể không có chúa, huống hồ bệ hạ chưa có con…”
“Cựu thần cho rằng ngự giá thân chinh sẽ có uy triều ta, mà lại chấn động quân tâm.” Chu Sĩ Phú trong đầu thay đổi nháy mắt, thầm nghĩ thời không đợi người, lúc này không động thì đợi khi nào! Một khi tiểu hoàng đế rời kinh, trong kinh không thể sắp đặt người của y, nếu muốn Chu gia phồn thịnh, nếu không làm thì thôi mà khi đã làm thì phải làm tới cùng! Lập tức bước về phía trước, cúi người thượng tấu.
Vừa nghe thừa tướng thượng tấu, một số thân tín Chu gia lập tức phụ họa. Nhất thời, trong điện Đỗ Uyên, Chu Sĩ Phú cầm đầu chia thành hai phái tranh cãi, còn Trần Sâm thỉnh thoảng thêm mắm thêm muối.
“Được rồi được rồi, không cần tranh cãi! Việc này trẫm đã định. Thừa tướng nói không sai, trẫm ngự giá thân chinh chẳng những biểu lộ uy hùng triều ta, mà còn phấn chấn quân tâm, Tây Lưu nhỏ kia nào có thể sợ! Truyền chỉ xuống, lập tức chuẩn bị ba mươi vạn quân trẫm sẽ suất lĩnh, đến ngự giá thân chinh!”
Lời Thịnh Lẫm Đế vừa ra khỏi miệng, Chu Sĩ Phú trong lòng lập tức đắc ý vô cùng. Dù sao tiểu hoàng đế này tuổi còn nhỏ, chỉ muốn ra oai tỏ anh hùng, hoàn toàn không lo lắng an nguy quốc gia. Hừ! Đi đi, đi càng xa càng tốt, chờ khi ngươi trở về… Ha ha ha!
“Bệ hạ! Xin hãy nghĩ lại!” Đỗ Uyên bước lên khẩn cầu.
“Trẫm đã định, ngươi nói cũng vô dụng!” Hoàng Phủ Thoán bày vẻ bảo thủ.
Đỗ Uyên thở dài một tiếng không dám nói nữa.Đợi hộ bộ thượng thư Du Phi báo cáo toàn bộ số liệu kinh tế hậu bị giảm bớt một nửa, các đại thần lo lắng càng thêm lo lắng, người đắc ý thì lại càng đắc ý, cho rằng cơ hội thành công đã sắp đến!
Hết thảy lưu trình bất tri bất giác đã được Thịnh Lẫm Đế an bài, y hướng phương bố trí chậm rãi bước vào. Trừ một số người, ai cũng không biết Thoán dám vào lúc này đặt một cái bẫy ô lông thiên đại, chỉ vì mê hoặc chút ánh mắt có tâm nhân.
Trải qua một tháng vội vàng chuẩn bị, đầu tháng năm, Thịnh Lẫm Đế mang theo đại quân từ từ rời kinh thành đi về phía tây.
Khi hoàng đế rời không lâu, phủ thừa tướng đã có động. Quân của Dương Hiển đột nhiên lại xuất hiện, mà lại ở bên trong kinh thành.
Ba ngày sau, Thục phi trong cung truyền ra là mang thai. Long thai rốt cuộc lại hiện.
Năm ngày sau, phủ doãn kinh đô bị cáo chế, quân quyền trong kinh rơi vào tay thừa tướng.
Bảy ngày sau, quân của Dương Hiển tấn công hoàng cung, bị thừa tướng phái binh tiêu diệt. Khi Dương Hiển chết, hô to: Chu Sĩ Phú ngươi giỏi! Dương Hiển ta chết cũng không tha cho ngươi!
Trong kinh đại loạn. Chúng thần như rắn mất đầu, chỉ có Chu Sĩ Phú như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Mười ngày sau, Chu Sĩ Phú tiến vào chiếm giữ hoàng cung, lấy danh: Bảo hộ thiên tử tương lai, hiện nay trong kinh vô chúa, Chu thị tạm thay mặt triều chính.
Còn Thịnh Lẫm Đế trong truyền thuyết kia mang binh đánh biên giới phía tây, nhưng lại ở trong lều phất phơ cách kinh thành không xa, bình tĩnh nhìn kinh thành biến cố.
“Hoàng thượng, ngài đang đợi gì?” Nguyên Khiêm Thành thủ bên cạnh người Thoán tò mò hỏi.
Nhấc chén trà trên bàn, Thịnh Lẫm đế cười: “Không vội. Trước hết để cho Chu, Dương hai người chó cắn chó, với tính tình của Chu Sĩ Phú, hắn tuyệt đối không lưu Dương Hiển, lợi dụng xong sẽ một cước đá văng.”
“Nhưng, trong kinh truyền ra Thục phi nương nương có mang long chủng, nếu có vạn nhất sao sinh được.”
Thịnh Lẫm đế nghe vậy cười ha ha. “Long Chủng? Thục phi? Nếu là Đường Trì, nói không chừng trẫm có thể tin vài phần. Ha ha ha!”
Trì nếu đầu thai chuyển thế, có thể biến thành nử tử không? Thoáng ảo tưởng nói. Nghĩ đến bộ dạng Đường Trì trong bị dạng la sam váy lót, không khỏi khoái trá cười to.
Phó thủ lĩnh đô úy kỵ binh dũng mãnh Trương Lương Thủ cùng Nguyên Khiêm Thành nghe hai chữ “Đường Trì”, không hẹn mà gặp sắc mặt biến đổi. Nguyên Khiêm Thành cúi đầu, đợi hắn ngẩng đầu lên, thì sắc mặt đã trở nên bình tĩnh.
“Trương đại nhân, trời đã tối, hôm nay ngươi nghỉ trước đi. Đến canh ba, ngươi đến thay ta.” Nguyên Khiêm Thành nhỏ giọng nói với Trương Lương Thủ.
Nhìn sắc trời, Trương Lương Thủ cũng không nhún nhường, dù sao ai canh nửa đêm đều như nhau. Lúc này cáo từ rời đi.
Yên lặng quan sát đương kim thiên tử dựa bàn đọc binh thư, chừng sau một chén trà nhỏ, Nguyên Khiêm Thành bỗng nhiên mở miệng nói: “Bệ hạ, ngươi thật sự cho rằng, lúc trước hung thủ hại Trân quý phi là Đường Trì sao?”
“Có ý gì?” Thịnh Lẫm đế ngẩng đầu. Không rõ hắn muốn cái gì mà lại đột nhiên nhắc lại việc này.
“Có lẽ thần biết hung thủ thật sự là ai.” Nguyên Khiêm Thành bình tĩnh nói.
“Ngươi nói gì! Lặp lại lần nữa!” Thịnh Lẫm đế nhíu mắt.
“Thần nói…” Nguyên Khiêm Thành từng bước đến gần, cúi đầu, như muốn nói thầm.
Thịnh Lẫm đế vẫy tay, để hắn đi tới gần nói chuyện.
Nguyên Khiêm Thành tới gần bên cạnh người Thoán, cúi người, bàn tay lục trong tay áo, “Theo thần biết, Đường đại nhân bị oan. Ngày ấy, hắn vẫn đợi ở hiệu thuốc làm sao cũng không đi. Đây là thần tận mắt nhìn thấy. Kỳ thật…”
“Kỳ thật gì!”
“…Trên người Đường Trì có mùi thơm ngát độc đáo, rất dễ chịu. Bệ hạ, ngài cũng thích sao?” Bàn tay vừa lật, ánh đao chợt lóe, chủy thủ hướng thẳng tim Thịnh Lẫm đế!
Ngài cũng… Chẳng lẽ! Ý nghĩ chợt lóe lên, Thịnh Lẫm đế giậm chân, mượn lực, ngay cả ghế cũng trượt qua bên trái, cái trượt đồng thời, một chưởng xuất ra.
Chủy thủ xẹt qua tay trái của Thịnh Lẫm đế, để lại một đường máu. Đồng thời, chưởng lực của Thịnh Lẫm đế đánh ra cũng trúng ngực của Nguyên Khiêm Thành.
Nguyên Khiêm Thành lui ba bước, nén máu tươi.
Không để cho công phu Nguyên Khiêm Thành nghỉ ngơi, Thịnh Lẫm đế phát thêm chưởng nữa.
Nguyên Khiêm Thành đã bị thương nặng không kịp chống đỡ, một chưởng bị đánh trúng. Máu tươi rốt cuộc cũng phun ra. Vừa định rút kiếm, thì một thanh kiếm sắc bén đã ngay cổ họng của hắn.
Nguyên Khiêm Thành ngậm máu mà cười. Lúc trước hắn đã biết cơ hội thành công cực thấp, bất luận thế nào hắn cũng phải chết thì không thể nghi ngờ gì nữa!
“Ngươi là tử sỉ của ai. Chu Sĩ Phú?”
“Đã biết thì cần gì phải hỏi.”
“Kế hoạch của hắn là gì? Giết trẫm, hay ép thiên tử lấy lệnh chư hầu? Mượn danh thai rồng của Thục phi?” Thoán tổng hợp tin đồn hiện tại trong kinh thành, đoán bảy bảy tám tám.
“Ngài nói không sai. Vốn nghĩ trên chiến trường ám sát ngài, tạo thành giả tạo chết trận. Không ngờ ngày càng đánh càng cao. Nếu để ngày bây giờ trở về kinh, Chu gia nhất định xong đời. Làm sao ngài biết Chu gia nhất định sẽ hành động?” Nguyên Khiêm Thành như không cần sống chết, trên mặt cũng không lo lắng, càng không có ý chữa thương.
“Cho dù bây giờ hắn không động, khi trên chiến trường, chỉ cần ngươi vừa ra tay, trẫm vẫn sẽ biết.”
“Hóa ra ngài sẽ ngự giá thân chinh?”
Thoáng không trả lời, hỏi ngược lại: “Vừa rồi ngươi nói Đường Trì không phải hung thủ là có ý gì?” So với người ám sát hắn, hắn càng để ý đến điều này hơn.
Lau máu ở khóe miệng, Nguyên Khiêm Thành cười đến kỳ lạ, “Người như vậy, ta lại để cho hắn đeo nỗi oan. Nửa năm nay, chỉ cần là khi ta nhắm mắt lại, có thể thấy hắn vẫn nhìn ta.”
“Nỗi oan… Người cường bạo Trân phi, giết chết con của trẫm là ngươi?” Tay của Thoán run lên một chút.
Nguyên Khiêm Thành vẫn nhìn đương kim thiên tử, trong mắt đã nói cho hắn biết đáp án.
Thanh kiếm lệch quỹ đạo, từ từ rơi xuống.
Thoán ngơ nhác, hắn của lúc này, thông môn đại lộ, cho dù là một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng đâm hắn một dao trí mạng!
Nguyên Khiêm Thành cũng không mượn cớ này mà công kích lần hai hay chạy trốn. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt, biết đáp án của mình đã làm cho bạo chúa đệ nhất thiên hạ lòng đang chảy máu! Nếu như hắn nói với người, nói chuyện thật này.
Sau một lúc, “Tại sao phải làm như thế?” Vì sao muốn dùng ngữ khí này nhắc tới Đường Trì!
“Nói cho trẫm biết vì sao. Nguyên Khiêm Thành! Trẫm đối đãi với ngươi không tệ.” Tay trái không khống chế được mà run rẩy, nhắc nhở kẻ địch ở trước mặt, Thoán lặng lẽ đem tay tái giấu trong tay áo. Lập tức thu mềm lòng, nén tức giận lạnh giọng gặng hỏi, hắn phải biết tất cả sự tình từ đầu đến cuối.
“Vì… hai người.” Nguyên Khiêm Thành ngẩng đầu, nhìn thẳng đương kim thiên tử, thật lâu.
“Nói rõ!”
“Lan Độ công chúa, Hiền phi của nàng. Nàng là cô gái tốt, ngài cũng không biết quý trọng. Có lẽ ngài không biết, thần từng ba lần đến nhà, thỉnh cầu Lan Độ quận vương gả công chúa Lan Độ cho thần. Mắt thấy lúc quận vương cảm động, ngài lại đem Lan Độ công chúa vào cung.”
“Nếu ngài có thể đối với nàng tốt, làm cho nàng hạnh phúc, thần cũng chỉ sẽ ở bên chúc phúc, tuyệt không ôm hận ý. Nhưng, ngài không có.” Nguyên Khiêm Thành xót xa trong lòng.
“Vì nữ nhân? Đây là nguyên nhân ngươi phản bội trẫm? Cường bạo phi tử của trẫm, giết chết con của trẫm thì không nói, vì sao còn muốn cố ý hãm hại Đường Trì người như thân hữu?” Ngươi làm cho cho trẫm mất gì, ngươi cũng biết!
“Đây là nguyên nhân thứ hai.” Nguyên Khiêm Thành đột nhiên trầm mặc.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra nhu tình, “Hắn… là một người rất tốt. Rất ôn nhu rất thận trọng, luôn nghĩ cho người khác. Thần rõ ràng lớn hơn hắn, nhưng vẫn bị hắn chiếu cố. Ngày cùng hắn làm việc với nhau, thần luôn rất khoái trá rất vui vẻ. Khi thần nghe lời đồn đãi kia, căn bản không tin được! Thậm chí không dám đối mặt chất vấn hắn.”
“Một ngày rồi một ngày, thần thấy ngày đó dần chìm xuống, tim rất đau! Ngày ấy… Khi ngài trước mặt nhiều người như vậy, khi trước mặt thuộc hạ của hắn, đem hắn kéo vào phòng thuốc… Khi đó, thần đã muốn giết ngài.”
Vậy ngươi vì sao không đến giết trẫm, lại muốn hãm hại hắn? Đường Trì! Lúc trước ngươi… vì sao không biện giải?
“Không biết khi nào, ta đối với hắn có tình cảm như vậy. Nhưng, trong mắt của hắn chỉ có ngươi. Hắn nói chỉ cần ngươi tin hắn, hắn nguyện ý trả giá tất cả.”
“Hắn thật ngốc phải không? Ngươi căn bản không tin hắn! Nhưng cho dù ngươi tra tấn hắn thành như vậy, hắn cũng không lựa chọn rời khỏi người. Cho nên ta nghĩ, có lẽ để hắn rời khỏi ngươi cách tốt nhất là để ngươi động thủ.”
“Ta muốn cho hắn biết, hoàng đế chí tử của hắn cũng sẽ không tin hắn! Lúc này, vừa lúc Chu thừa tướng tìm gặp ta, vì thế kế hoạch từng chút từng chút triển khai, cuối cùng chủ ý hãm hại Đường Trì vẫn là của ta.”
“Nếu ngươi thật sự tin hắn, ngươi nhất định có thể nhìn thấy rất nhiều lỗ hổng. Nhưng cái gì ngươi cũng không tra, Đường Trì… Ngươi bị chết oan như vậy! A! Ta rốt cuộc cũng làm cho hắn giải thoát rồi.” Nguyên Khiêm Thành cười đến đau khổ.
“Hiện tại, rốt cuộc ta có thể đi nhìn hắn. Với khoan dung của hắn, hắn nhất định sẽ lượng thứ cho nguyên nhân ta làm như vậy. Hắn nhất định sẽ tha thứ cho ta. Ta sẽ đi gặp ngươi… Đường… Trì.” Nói đến chữ “Trì”, miệng của Nguyên Khiêm Thành trào máu tươi, mang theo nụ cười, tự đoạn tâm mạch mà chết.
Bây giờ hắn, mới thật sự giải thoát, cái loại tự tay hại chết hai người ── đứa trẻ chưa sinh với Đường Trì, với tội ác cường bạo nữ tử vô tội, đã nhanh làm hắn lún xuống. Người như hắn vốn không hợp làm chuyện xấu.
Nhưng bước nhầm một bước, thì từng bước đều là sai, muốn quay đầu lại thì đã quá trễ.
Nhìn chằm chằm Nguyên Khiêm Thành hai mắt dần thất thần, Thoán mở miệng nói: “Ngươi sai rồi. Khi đó trẫm tin Đường Trì. Nếu không phải sau một chén trà nhỏ có người nói cho trẫm, chuyện hắn là thân huynh trưởng của trẫm.”
Đột nhiên! Hai mắt Nguyên Khiêm Thành trợn to. Hắn nghe thấy sao?
Thoán nở nụ cười, cười đến âm hiểm, “Cho dù ngươi có đi gặp hắn, cũng sẽ không có được hắn. Hắn là của trẫm, dù chết hay sống! Ngươi cũng biết, hắn biết hắn là huynh trưởng của trẫm, còn đem thân xác cùng tinh thần cho trẫm!” Trẫm sẽ không giao Đường Trì cho bất cứ kẻ nào, cho dù y biến thành quỷ thì cũng là quỷ của trẫm! Móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt.
Thi thể của Nguyên Khiêm Thành ngã xuống. Hai mắt trợn lên.
Dần dần, biểu tình trên mặt của Thoán thay đổi, hai tay nắm chặt run rẩy càng lợi hại. Trì… ”Keng!” Một tiếng, bảo kiếm rơi xuống đất.
“Đường Trì ──” nâng tay ngửa mặt lên trời hét dài, tiếng như đỗ quyên khóc ra máu!
Danh sách chương