Thấy đương kim Thánh Thượng thần sắc không vui, trong ánh mắt bừng bừng lừa giận, Đường Trì cả kinh trong lòng không khỏi âm thầm bồn chồn. Thật cẩn thận gọi một tiếng: “Hoàng Thượng, ngài tìm ta?”

Mặt lãnh nghiêm, từ trên xuống dưới dò xét thị trung lang của hắn vài lần. Đã quen với quan phục thường ngày hắn mặc, hiện giờ thấy hắn một thân lam bố cảm giác không giống bình thường. Bất đồng ở chỗ nào? Không phải ăn mặc thế này càng giống Đường Trì sao? “Ngươi hôm nay đi đâu suốt một ngày? Vì cái gì trẫm tìm không thấy ngươi!”

“Ta hôm nay chức hưu, liền ra cung, vừa lúc gặp được chợ, ở đó mất một ngày.” Nam nhân thành thật hồi đáp.

“Hừ! Hội chợ sao muộn như vậy? Hương hoa quế trên người ngươi là thế nào? Ngươi đi gặp hữu phu chi phụ kia sao?” Nghĩ đến hắn chịu không được nỗi khổ tương tư, ra cung gặp tình nhân.

Hương hoa quế? Tò mò giơ tay áo lên ngửi ngửi, tựa hồ thật đúng là có hương hoa quế. A! Đường Trì nghĩ tới, “Bệ hạ, ngài chờ chút.” Nói xong, chạy ra gian ngoài.

Khi trở về trong tay ôm một vò rượu nhỏ. Đặt vò rượu lên bàn trong phòng rồi hướng hoàng đế cười giải thích: “Đây là rượu hoa quế ta mua ở chợ, lúc ấy cảm thấy uống ngon liền uống rất nhiều, bởi vậy về trễ, thật không nghĩ tới sẽ dính mùi. Bệ hạ, ngài muốn nếm thử chút không?” Nói xong, liền mở vò rượu ra.

“Đường Trì! Ngươi lại đây, trẫm có chuyện hỏi ngươi!” Thịnh Lẫm đế quát bảo hắn ngưng lại.

Hắn muốn hỏi ta cái gì? Ngừng động tác, tâm tình bất an xoay người đến bên Thoán, đầu gối chấm đất quỳ xuống nghe chỉ.

“Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm.”

Theo lời ngẩng đầu nhìn về phía mị nhan xuất hiện trăm ngàn lần trong mộng kia, lúc này mới phát hiện hình như mình chưa từng nhìn kĩ khuôn mặt này. Chút bất tri bất giác, nguyên lai hơi thở của hoàng đế trẻ tuổi cũng đã mất đi phần thiếu niên, chuyển biến trở thành một nam nhân có tinh lực vô hạn, dục vọng thâm trầm có thể nắm cường quyền.

Sợ hãi trong ánh mắt mình không cẩn thận sẽ để lộ tâm sự, rất nhanh, Đường Trì liền thùy hạ mí mắt.

“Đường Trì, trẫm thật sự có thể tin ngươi sao?” Đi thẳng vào vấn đề, không lan man nhiều.

Có ý tứ gì?! Ngươi hoài nghi ta cái gì? Lại nâng mí mắt lên.

Tinh tường thấy trong mắt nam tử mê hoặc cùng khó hiểu, thậm chí còn có một tia thương tâm? Thịnh Lẫm đế lại một lần ữa hỏi: “Đường Trì, trẫm có thể tin ngươi sao?”

Thu lại tất cả biểu tình trên mặt, nghiêm túc thậm chí trang nghiêm, Đường Trì quỳ gối bên chân thiên tử lập lời thề độc: “Hoàng thiên ở trên, hậu thổ làm chứng, ta Đường Trì sinh vi đế (đệ) sinh, tử vi đế (đệ) tử, nếu sai lời, nguyện chịu ngũ lôi oanh đỉnh mà chết! Vĩnh viễn không được siêu sinh!” (nếu tớ không nhầm thì đế với đệ đồng âm nên mới có chuyện từ đệ để sau từ đế trong ngoặc như thế)

Lẳng lặng nhìn hắn, giống như dò xét thật giả trong lời hắn thề. Thật lâu, sắc mặt mới có chút dịu đi.

Vươn tay nâng cằm nam tử lên, theo dõi hắn ánh mắt chậm rãi nói: “Nếu như có một ngày ngươi để trẫm biết ngươi phản bội trẫm, hoặc che giấu trẫm cái gì. Trẫm sẽ không cho ngươi đi chịu ngũ lôi oanh đỉnh, trẫm sẽ đích thân một đao lấy mạng ngươi.”

Đường Trì nở nụ cười, “Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta nguyện ý chết dưới tay ngài. Bệ hạ, thần cầu ngài một chuyện.”

“Ngươi nói.” Thu hồi bàn tay, trên mặt Thoán cũng dần lộ ra nụ cười.

“Nếu có một ngày, thần phạm vào tội không thể tha thứ, thần khẩn cầu bệ hạ ra tay kết thúc tính mạng thần!”

Gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý thỉnh cầu của hắn đích. Xoay chuyển ánh mắt.

“Đường Trì, rượu hoa quế kia thật sự uống ngon vậy sao?” Thực tự nhiên lái sang chuyện khác.

“Ha hả, bệ hạ thử sẽ biết. Để ta mở ra.” Không nghĩ nhiều về chuyển biến của hắn, Đường Trì quyết định nước chảy bèo trôi, hảo hảo sắm vai một tâm phúc của Hoàng Thượng.

Nếu có thể, hắn tính toán sẽ đem tình yêu say đắm của mình dành cho Thoán che giấu cả đời, bởi vì hắn thật sự không muốn dục vọng ô uế của mình làm hoen bẩn đệ đệ đáng yêu của mình! Nếu có thể như vậy cùng Thoán quá cả đời chẳng phải rất tốt sao? Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa bắt đầu chuẩn bị đối ẩm.

Trời đã canh ba, hai người từ trên bàn ẩm đến trên giường.

Người làm hoàng đế rốt cục đã bỏ lòng nghi ngờ, hơn nữa mấy ngày này khó được thả lỏng, cho dù chỉ dùng chén rượu nhỏ bình thường, uống rượu ngon dân gian, cũng khiến tâm vui vẻ. Mà Đường Trì làm thị vệ hoàng đế bởi vì đã lâu không cùng Thoán ở chung như thế, hơn nữa trong lòng tịch mịch, khiến hắn uống không ít. Trong nháy mắt, một vò rượu hoa quế đã bị hai người uống sạch sẽ.

Có điểm say tựa vào cạnh giường, “Hoàng Thượng, tối nay ngài… không đến chỗ Thục phi sao?”

“Không đi! Tối nay trẫm phải ngủ ở đây!” Trong tay còn nắm chén rượu, tựa vào bên giường tinh tế thưởng thức chút rượu còn lại.

“Này…, Thục phi có thể hay không đang đợi ngài?” Nghiêng đầu, si ngốc ngóng nhìn người bên cạnh.

“Cứ để nàng ta chờ! Đã nhiều ngày trẫm phiền muốn chết, còn mất thời gian diễn trò cùng nữ nhân kia ngắm trăng thưởng hoa! Nói đến người này, Đường Trì! Trẫm còn chưa tìm ngươi tính sổ! Đã nhiều ngày vì cái gì không thấy ngươi tới giúp trẫm? Để lại một đống phế vật hầu hạ quả nhân! Ân?!” Ném chén rượu xuống lợi dụng lúc say, xoay người một phen kéo lấy vạt áo thị trung lang, hung tợn hỏi.

“Ha hả, bệ hạ, ngài say rồi. Có phải ngài đã nhiều ngày mệt mỏi? Có muốn vi thần xoa bóp cho không?” Đánh bạo, cầm lấy bàn tay túm áo mình, thử hỏi.

“Đây là cái gì?” Từ vạt áo Đường Trì tìm thấy một quyển sách. Hoàng đế tò mò lấy ra.

“Đây là một quyển sách viết tay về các loại thảo dược. Tuy rằng đại đa số đều là độc dược, ghi chép cũng có chút sai, nhưng tổng thể mà nói thật sự là một quyển sách thuốc phi thường quý giá khó có được, không biết là vị thần y ẩn danh nào viết ra. Hôm nay ta ở chợ ngẫu nhiên phát hiện liền mua.” Đường Trì giải thích.

“Xoa bóp? A, trẫm thật đã quên, Đường Trì của trẫm còn là một thần y! Ha ha!” Tùy tay lật vài tờ, không cảm hứng thú, bỏ sách sang một bên, hoàng đế thuận thế nằm xuống.

Hình như rất phấn chấn bắt tay vào làm, đem vạt áo của hoàng đế đang cười hì hì cởi ra ra, giúp hắn đem ngoại bào bỏ đi, chỉ để lại nội sam.

“Bệ hạ, nếu ngài cảm thấy không thoải mái hoặc đau đớn, thỉnh nói cho ta biết. Ta sẽ cẩn thận đúng mực.”

“Ân. Nếu không thoải mái, cẩn thận trẫm đánh mông ngươi! Hai mươi côn như thế nào?”

“Bệ hạ!” Đường Trì muốn cười lại không dám cười. Cố gắng loại bỏ tà niệm, bắt đầu chuyên tâm xoa bóp đại huyệt gân cốt quanh thân cho hắn.

Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, “… Đường Trì, trẫm muốn đánh mông ngươi bốn mươi côn!”

“Bệ hạ?” Vì cái gì? Không thoải mái sao? Đường Trì vội vàng ngừng tay.

“Ai cho ngươi dừng lại!” Hoàng đế giả giận.

“Nhưng…”

“Trẫm muốn đánh ngươi, là bởi vì ngươi dám tàng tư đến bây giờ! Về sau phạt ngươi mỗi ngày giải bì(xóa bỏ mệt nhọc) cho trẫm!”

Bên này, Hoàng Thượng thư thư phục phục hưởng thụ hầu hạ của thị vệ Đường Trì. Bên kia, Thục phi cách song trăng rằm, trông mòn con mắt, trong lòng nảy sinh ác độc thầm nghĩ không biết là người nào ti tiện câu dẫn hồn Hoàng Thượng! Nếu để bản cung biết ngươi là ai…!

Đợi lâu hoàng đế không đến, Thục phi đứng dậy lặng lẽ đi đến “Điện Thái Hòa” nơi thái hậu ở.

Chu thái hậu đối Thục phi đêm khuya tới chơi tựa hồ không bất ngờ, rất nhanh để nàng vào điện.

Hai nữ nhân quyền thế lớn nhất hậu cung triển khai một phen mật đàm.



“Ông nội vì sao phải diệt Đường Trì trước? Hắn chẳng qua là một gã thị vệ nhỏ bé mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”

“Ngươi biết cái gì! Ngươi cũng không ngẫm lại, ngươi vì sao mới có thế tiếp cận hoàng đế?”

“Ngài là nói Đường Trì này có năng lực ảnh hưởng Hoàng Thượng?”

“Đâu chỉ ảnh hưởng! Bởi vì có tử sĩ như hắn, tiểu hoàng đế mới có thể phòng thủ kiên cố. Huống chi, hắn không chỉ có là thị trung lang bên người tiểu hoàng đế, đồng thời cũng là thủ lĩnh cấm vệ quân. Nếu chúng ta có hành động thì hắn chính là trở ngại. Hơn nữa nghe đồn hắn lại tinh thông dược lý, thường xuyên bắt mạch chẩn bệnh cho tiểu hoàng đế, ngẫu nhiên cũng sẽ nếm đồ ăn cho hắn trước, cho dù muốn hạ độc tiểu hoàng đế cũng khó khăn.”

“Hạ độc?! Chẳng lẽ ông nội chuẩn bị…”

“Được rồi, đừng có lộ vẻ luyến tiếc thế. Hừ! Nữ nhân a, chính là không thể không nhìn nam nhân anh tuấn! Linh hồn nhỏ bé của ngươi đều bị mê đến bay sạch rồi! Ai gia nói hạ độc không phải độc chết tiểu hoàng đế, mà là… ngươi đến bây giờ cũng không thấy có bầu, có thể thấy được tiểu hoàng đế kia cố ý. Nếu muốn Chu gia ta sớm có người có huyết mạch hoàng đế, xem ra không hạ dược không được! Nhưng nếu hạ mãnh dược, cũng rất có thể bị tiểu hoàng đế xảo trá phát hiện, nhưng hạ một chút, lại rất có có thể bị thị trung lang Đường Trì chẩn đoán bệnh hoặc tra ra, cho nên…”

“Nhưng khi bản cung gặp, người này giống như có thể thương lượng, ông nội vì cái gì không thử mua chuộc hắn? Này so với giết hắn không phải đơn giản hơn sao?”

“Nếu có thể đơn giản mua chuộc như vậy, ông nội ngươi cũng sẽ không mạo hiểm âm thầm muốn loại bỏ người này. Đường Trì này tương đối kỳ quái, bằng sự tín nhiệm của tiểu hoàng đế đối hắn, hắn hẳn là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng lại không thấy hắn có chút kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại cùng hoàng đế giống nhưhình với bóng, tả hữu không rời. Người có dục vọng thấp kém như vậy không thể mua chuộc được!”

“Nhưng bản cung phải như thế nào mới khiến Hoàng Thượng hoài nghi mà loại bỏ hắn?”

“Muốn tiểu hoàng đế hoài nghi cũng chỉ có thể để cho tiểu hoàng đế chính mình động thủ.”

“Nhưng hắn hiện tại rất được Hoàng Thượng tín nhiệm…”

“Ngươi có biết đương kim thiên tử Hoàng Phủ Thoán ghét nhất bị làm sao không?”

“Vân nhi không biết.”

“Cũng chỉ là nghe đồn nhưng là tin đồn vô cùng chính xác. Ngươi biết không, tiểu hoàng đế khi còn trẻ…”

Nửa tháng sau, Thục phi vốn đang chuẩn bị chậm rãi coi tình hình để cẩn thận hành động, khi nàng biết được đã nhiều ngày hoàng đế đột nhiên đứt quãng không đến nàng nguyên nhân cũng là vì thị trung lang Đường Trì kia, cảm thấy Đường Trì suốt ngày ở cùng Hoàng Thượng chẳng những ảnh hưởng ông nội bên kia, cũng thực tại có ảnh hưởng đến sự sủng ái của mình, liền quyết định tiếp thu ý của Thái hậu, mượn tay Hoàng Thượng loại bỏ người này.

Thủ lĩnh thái giám Lưu Hỉ hỏi thời gian tuần cung của kiêu kỵ đô úy Đường Trì, ngay khi hắn vừa kết thúc tuần tra liền chạy tới Vị Ương cung, Thục phi sai người thỉnh hắn tiến đến Ngọc Trữ điện gặp mặt.

Đường Trì không biết thục phi tìm hắn có chuyện gì, nhưng đối nàng ấn tượng không tồi, nghĩ nàng tìm mình đại khái là muốn hỏi hoàng đế yêu thích gì. Tuy rằng không muốn đi, nhưng lo lắng nàng nói như thế nào cũng là một vị hậu phi nương nương, nếu không đi tựa hồ cũng không tốt. Đành phải sai phái cung nữ hộ tống đi Ngọc Trữ điện trước.

Ngay khi Đường Trì tới Ngọc Trữ điện không lâu, hoàng đế đang ở Vị Ương cung luyện kiếm muốn tìm một đối thủ thấy thị trung lang qua canh giờ còn chưa xuất hiện, liền thuận miệng hỏi thủ lĩnh thái giám hầu hạ bên cạnh.

“Đường Trì đâu? Như thế nào chưa thấy hắn tới?”

“Khởi bẩm Thánh Thượng, Đường đại nhân hắn…” Lưu Hỉ hai mắt loạn chuyển, ấp úng như là có gì không dám nói ra.

Kiếm phóng tới, mũi kiếm điểm đến chỗ trọng yếu ở cổ họng hắn, mặt không chút thay đổi: “Nói!”

“Hoàng Thượng tha mạng a! Nô tài nói nô tài nói!” Hai chân quỳ trên đất dập đầu như giã tỏi, Lưu công công vội vàng nói: “Hôm nay buổi trưa, nô tài nghe lén được chủ nhân Ngọc Trữ điện sai cung nữ đến nói với Đường đại nhân, Thục phi nương nương thỉnh hắn hôm nay khi mặt trời lặn gặp nhau.”

“Úc? Thục phi tìm hắn…” Thu hồi bảo kiếm, đưa cho tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh, “Nàng là một hậu cung nương nương tìm thị vệ làm gì! Hoang đường!” Đường Trì cũng thật là, hắn không biết từ chối sao?

“Vâng…, ” thấy đạt được mục đích, Lưu Hỉ cũng không nhiều lời.

Chẳng lẽ Đường Trì cùng Thục phi có mưu đồ bí mật? Hay là… Hữu phu chi phụ!… Đường Trì a Đường Trì, ngươi ai không chon lại thật sự coi trọng phi tử của trẫm, thật sự là hồ nháo! Thịnh Lẫm đế quyết định lặng yên đến xem chuyện gì. Nếu Đường Trì thật sự cùng Chu Thục Vân có tư thông, hắn liền xử tử Thục phi, sẽ đem gian phu mà hắn bắt được đi… đánh đòn!

“Nương nương ngọc an.” Đường Trì khiếp sợ quy củ trong cung không dám quá mức tới gần Thục phi, đứng cách nàng năm thước khom người vấn an.

“Đường đại nhân đa lễ. Bản cung… Ta lần này mời ngươi đến, là muốn cùng ngươi nói chút chuyện. Nơi này không tiện, chúng ta đến rừng hoa đào bên kia nói tỉ mỉ.” Thục phi dẫn Đường Trì đến rừng hoa đào, nơi dễ dàng ẩn thân.

Ngồi xuống ghế đá dùng để ngắm hoa trong rừng đào, Thục phi ngẩng đầu đối Đường Trì ôn hòa cười, “Đường đại nhân thỉnh tùy ý.”

“Tạ ơn Thục phi nương nương.” Đường Trì không ngồi, đứng ở bên cạnh thạch bàn, chuẩn bị nghe lời.

“Ngươi biết không, rừng hoa đào này nghe nói là tiên đế đặc biệt sủng ái một phi tử, thấy nàng yêu thích hoa đào, liền tại Ngọc Trữ điện đây trồng một vườn. Đáng tiếc, vị phi tử kia tiệc vui chóng tàn, rất nhanh đã bị người ta độc chết.” Thục phi nói tới đây, lâm vào trầm mặc.

Không biết nàng rốt cuộc muốn nói gì, Đường Trì cũng không đáp lời. Nương nương thích hoa đào…, nữ nhân khiến mẫu thân ta chết oan, không nghĩ tới Ngọc Trữ điện này là nơi nàng từng ở. Ta đều đã quên…

“Có đôi khi, ta thực hâm mộ Đường đại nhân. Bởi vì ngươi là một nam tử, có thể đem tình yêu của mình toàn bộ hóa thành lòng trung thành dùng để chờ đợi đương kim Thánh Thượng, được sự tín nhiệm của hắn mà không bị hắn nghi ngờ. Chúng ta chỉ là nữ tử hậu cung, cho dù đầy ngập tình yêu, lại suốt ngày không thể không lo lắng này lo lắng kia, sợ hãi khi nào quân ân đoạn.” Dựa theo kịch bản dần dần khơi chuyện.

Giật mình mạnh một cái! “Người đang nói gì! Cái gì tình yêu… hóa thành…, nương nương người… người không phải hiểu lầm gì chứ.” Đường Trì nghe vậy thiếu chút nữa kinh tử! Nàng tại sao lại biết?! Nàng tại sao lại nhìn ra?!

“Hiểu lầm? Không, ta sẽ không. Từ ngày ấy nhìn thấy đại nhân, theo từng câu nói từng cử động, ta đều có thể cảm nhận được tình yêu ngươi đối Hoàng Thượng. Bởi vì ta cũng yêu nam nhân kia thật sâu. Ngươi cho là ngươi che giấu rất khá, nhưng ngươi lại không biết khi Hoàng Thượng tới chỗ ta, ngươi thủ vệ đứng một bên, ánh mắt nhìn ta ngập tràn đố kị cùng đau lòng, ánh mắt nhìn Hoàng Thượng lộ vẻ yêu say đắm nói không nên lới. Ánh mắt của ngươi sớm đem tâm sự của ngươi tiết lộ rồi. Đường đại nhân!” Thuận miệng bịa ra, mặc kệ có phải sự thực hay không, chỉ cần có thể làm cho hoàng đế tin là tốt rồi. Sau đó khiến cho hắn đối Đường Trì ghê tởm phản cảm, tiến tới bất hòa thậm chí bỏ hắn. Hoàng Thượng không biết đã bị Lưu công công dẫn đến hay chưa?

Không biết Thục phi chỉ nói bừa, nghĩ nàng thật sự đã nhìn rabí mật mình chôn sâu dưới đáy lòng. Đường Trì trong giây lát đại loạn!

“Nương nương, ngài… Nhất định là hiểu lầm, ta… Thần như thế nào có thể đối Thánh Thượng có tâm tư như vậy!”

“Đường đại nhân ngươi không cần giấu diếm nữa, ta sẽ không nói cho người khác. Ta tuy rằng biết tâm tư của ngươi cũng chỉ là hâm mộ mà thôi. Bởi vì ngươi có thể công khai ở bên người Thánh Thượng, không cần lo lắng hắn bị người khác đoạt đi. Mà Hoàng Thượng đối với ngươi cũng là tín nhiệm, đối với ngươi ủy lấy trọng trách. Không giống ta…, ai…” Thục phi làm ra bộ dáng tự oán tự ai.

Không giống ngươi cái gì? Không giống ngươi là một nữ nhân sao? Thục phi nương nương, ngươi có nghĩ tới hay không, bởi vì ngươi là nữ tử, cho nên mới có thể tiếp cận Hoàng Thượng, hầu hạ ở bên người hắn, được hắn yêu thương, bên hắn cả đời vì hắn sinh hạ hoàng nhân, trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn. Bởi vì ngươi là nữ tử, ngươi mới có có thể lớn tiếng đối Hoàng Thượng biểu đạt tình yêu của ngươi, cho hắn biết tâm tình của ngươi, không cần lo lắng bị thế nhân nhạo báng, không cần sợ hãi bị Hoàng Thượng chán ghét, bài xích. Này đều là bởi vì ngươi là nữ tử, mới có có thể làm được! Mà nếu ngươi là một nam nhân, ngươi chỉ có thể vĩnh viễn yên lặng nhìn hắn, nhìn hắn đi ôm người khác. Ngươi hy vọng như thế sao?

Lời nói giấu kín trong đầu nảy lên cổ họng, muốn nhanh chóng phun ra. Ngươi nói đều đã biết, ta che giấu làm gì! Ngươi nếu đều có thể nhìn ra, như vậy Thoán hắn… Thoán cũng chắc chắn sẽ có một ngày nhìn ra ta đối hắn cảm tình hắc ám, đến lúc đó hắn sẽ dùng một bức ghê tởm biểu tình như thế nào nhìn ta?

Thấy hắn đột nhiên lâm vào trầm mặc, Chu Thục Vân trong lòng sinh ra nghi ngờ. Đường Trì này sao lại…

“Hồng nhan đợi quân ân, quân không tới, đầu bạc trước. Ta tìm đến ngươi, là bởi vì cũng giống ngươi thật sâu yêu đương kim Thánh Thượng, phải chịu đựng sự giày vò nói không nên lời, cảm thấy lập trường của ngươi cùng ta có điểm giống nhau, cũng nhìn ra được ngươi không phải loại người bởi vì đố kị mà hãm hại người khác, cho nên ta nghĩ tâm sự trong lòng ngươi khó có thể nói với người khác.” Thục phi một bên chú ýbốn phía, một bên mặt mang bi thương tiếp tục bịa chuyện.

“Ngươi… Thật sự sẽ không nói cho Hoàng Thượng?” Nàng nếu nói ra, đại khái cũng là ngày ta phải rời khỏi Thoán.

Giảo hoạt cười, “Đương nhiên sẽ không! Ta đối Đường đại nhân cảm kích còn không kịp, lại như thế nào đi hãm hại ngươi. Ngươi yên tâm, cảm tình ngươi đối Hoàng Thượng chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết.”

“Cảm tình ta đối Hoàng Thượng?” Đường Trì cười khổ một chút, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.”Ta chỉ hy vọng hắn hảo là tốt rồi. Cái khác cái gì ta cũng không cầu. Nếu nương nương ngài thật tâm kính yêu Hoàng Thượng, phiền ngài chú ý lưu cảm giác của hắn một chút, Hoàng Thượng hắn bề ngoài tuy rằng kiên cường, rất nhiều thời điểm cũng còn chẳng qua là một đứa nhỏ. Không cần đối hắn yêu cầu nhiều, phải biết rằng Hoàng Thượng hắn cũng chỉ so với ngài lớn hơn hai tuổi mà thôi.” Ngữ khí thong thả không hiện ra bất cứ điều gì. Nhìn không ra hắn đang dùng tâm tình gì để ủy thác hoàng đế cho Thục phi.

“Ai…” Sâu kín thở dài, “Ta cũng muốn quan tâm Hoàng Thượng a, chính là quan tâm của ta có năng lực đổi lấy sủng ái của Hoàng Thượng bao lâu? Hậu cung tần phi nhiều như vậy…”

“Nếu ta là ngươi, ta tình nguyện trở thành một người trong số nhiều đó.” Chỉ cần hắn có thể thiệt tình yêu ta…, chỉ cần trong nháy mắt cũng được, để ta có thể chính đại quang minh nói ra tâm ý của mình. Không phải nam nhân, không phải làm ca ca… hắn. Khuôn mặt thuần hậu thanh tú thản nhiên tràn ra nhè nhẹ bi ai, mặc dù nhạt nhưng cảm tình nồng hậu kia vẫn có thể khiến đau lòng.

Hắn vì cái gì nói như vậy? Biểu tình kia ánh mắt kia, trời! Chẳng lẽ hắn thật sự…”Ngươi! Ngươi thật sự đối Hoàng Thượng… Ngươi thế nhưng thật sự đối Hoàng Thượng…” Ngọc thủ chỉ vào Đường Trì, thục phi không thể tin được chuyện chính mình cùng thái hậu bày ra dĩ nhiên là thực! Đường Trì thật sự đối đương kim thiên tử có mang lòng quấy rối! Đầu tiên là kinh ngạc ghê tởm, lập tức mừng như điên nảy lên trong lòng, ngươi chết chắc rồi! Chỉ bằng Hoàng Thượng đối thường thị trước kia xử lý cũng không khó đoán hắn sẽ làm gì ngươi, chuyện có bao nhiêu phản cảm chán ghét! Ha hả!

“Nương nương không phải đã nhìn rasao? Cần gì phải hỏi lại. Ta không biết ngươi vì cái gì phải nói như vậy với ta, nếu ngươi lo lắng địa vị sủng ái của mình bị thay đổi, hoặc sợ hãi ta đố kị mà nói xấu ngươi trước mặt Hoàng Thượng, thì ngươi không cần lo lắng nữa. Hôm nay tâm ý của Đường Trì ta có thể bị nương nương nhìn ra, khó bảo toàn ngày khác không bị Hoàng Thượng anh minh nhìn ra. Ta không nghĩ…, sau hôm nay, ta sẽ gặp Thánh Thượng chào từ biệt…” Hít sâu một hơi, Đường Trì tính toán. Thoán có lẽ sẽ không cho phép hắn rời đi, nhưng hắn có thể trộm rời đi. Thoán Thoán, thực xin lỗi, ca ca về sau sẽ âm thầm bảo vệ ngươi.

“Thục phi nương nương, cáo từ!” Đường Trì liền ôm quyền định rời đi.

Như thế nào để ngươi đi dễ dàng như vậy! Tính đúng giờ, Thục phi đứng lên, mặt mang kinh ngạc nhìn về phía sau hắn, “Hoàng Thượng…? Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ──!”

Hoàng Thượng!! Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh! Hắn đến đây lúc nào?! Xong rồi! Xong hết rồi! Vì cái gì phải nói ra? Vì cái gì phải nói ra! Ngươi không thể phủ nhận sao!

Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, vừa rồi tâm tình đại loạn nên không nghe được thanh âm có người tiếp cận, cho tới bây giờ…, Đường Trì nhắm hai mắt lại. Hắn không dám cũng không muốn nhìn về phía người tới! Thoán hắn đến đây bao lâu?

“Đường Trì ngươi đi với trẫm! Thục phi ngươi tư hội thị vệ trong cung, phạt ngươi bế môn bảy ngày. Đi! Bãi giá hồi cung!” Ai cũng nhìn không ra đương kim Thánh Thượng trong lòng suy nghĩ cái gì, hắn trên mặt cơ hồ nhìn không ra biểu tình gì, chỉ mơ hồ cảm thấy bên trong lãnh đạm kia như là ngầm có cái gì nguy hiểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện