Ngôn Tiêu thấy dòng đó nhảy ra trên màn hình điện thoại, tim đập lỡ nửa nhịp.
Cô nhìn chăm chú câu đó rất lâu, cơn giận buổi tối cứ thế không đánh mà tan, khóe miệng nhịn không được cong cao lên.
Thi Minh thấy cô không trả lời, sợ bản thân lại nói gì đó khiến cô tức giận.
Suy nghĩ của con gái thật là khó đoán.
Anh cảm thấy áp lực đang đè nặng lên người, thế là chủ động nhận sai.
Thi Minh: [Lần đầu tiên yêu đương nghiêm túc với người ta, không có kinh nghiệm.]
Ngôn Tiêu im lặng rất lâu, mới gửi một câu: [Chúng ta…… thì ra là đang yêu đương sao?]
Thi Minh: [Chẳng lẽ không phải sao?]
Theo Thi Minh thấy, cho dù không có quyển sổ đăng ký kết hôn đó, đều đã nắm tay ôm ấp hôn môi cả rồi, vậy nhất định phải là người yêu của nhau mới có thể làm chuyện như vậy.
Anh đối với Ngôn Tiêu là ngoài có nghĩa vụ vợ chồng ra còn có trách nhiệm yêu thương. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngôn Tiêu nhìn điện thoại, cắn móng tay của mình, trong lòng rối bời, trong nhất thời không biết nên trả lời cái gì.
Cô cũng sợ bản thân trả lời sai một câu thôi, sẽ khiến tầng cảm mến khó khăn lắm mới bồi đắp được phút chốc bị dập tắt.
Giây tiếp theo.
Thi Minh hỏi trước: [Ngày mai em có thời gian không?]
Ngôn Tiêu vội xem lịch trình trợ lý gửi cho mình, nghiêm túc trả lời: [Buổi sáng phải đi phòng thu ghi âm, còn buổi chiều thì đi trung tăm mua sắm tham gia hoạt động thương hiệu, sau đó sau ba giờ đến buổi tối có lẽ là không có việc gì nữa.]
Thi Minh: [Vậy em gửi địa điểm hoạt động buổi chiều em tham gia cho anh, đến lúc đó anh đến đón em.]
Ngôn Tiêu: [Anh đến đón em?]
Thi Minh: [Hẹn hò.]
Một giờ rưỡi chiều hôm sau, Thi Minh lái chiếc Passat CC đó, đến trung tăm mua sắm Tinh Quang.
Vốn hẹn là ba giờ gặp mặt, nhưng anh đã xin nghỉ phép ở đội quốc gia, nhàn rỗi không có việc gì làm bèn muốn đến sớm xem cô làm việc.
Mấy ngày trước trung tâm mua sắm đã tuyên truyền việc hôm nay Ngôn Tiêu sẽ đến tham gia hoạt động của thương hiệu cao cấp nào đó.
Cả trong lẫn ngoài đều chen chúc đầy người, chật đến mức con kiến không chui qua được.
Không lâu sau, đám người Ngôn Tiêu từ bên cửa hông của trung tâm đi vào.
Đám người lập tức ùn ùn đi qua, cô được ba bốn nhân viên công tác bảo vệ, mới miễn cưỡng tách ra một con đường trong đám người để đi.
Nhưng mấy nhân viên công tác đó đều là nữ, không có kinh nghiệm bảo vệ chặt chẽ, không biết tại sao bảo vệ của trung tâm cũng không đến kịp thời.
Các cô có lẽ là không đoán được trong trung tâm hôm nay sẽ có nhiều fan như vậy, mặc kệ đã không ngừng duy trì trật tự rồi nhưng Ngôn Tiêu vẫn đi rất khó khăn.
Trong lúc hỗn loạn, cô còn che kín ngực, mỉm cười chào hỏi với fan bên cạnh, rõ ràng những người đó đã chen đến mức sắp kéo quần áo cô xuống, còn cố gắng bưng bộ dáng lịch sự gần gũi.
Thi Minh đứng ở lầu hai nhìn, miệng không khỏi chửi thề một tiếng.
“Vì để kiếm tiền mà chịu đựng thành như vậy rồi, còn nói bản thân không phải dễ bắt nạt.”
Anh chạy đến nơi diễn ra hoạt động ở lầu một, dựa vào lợi thế bản thân ton con, liều mình chen vào đám đông.
Cuối cùng khi anh chỉ còn cách Ngôn Tiêu ba mét thì dừng lại, chỉ cần có fan nào nhiệt tình quá mức, nhất là fan nam nào muốn đến gần cô, anh sẽ giả vờ chen qua đẩy người đó ra.
Từ cửa trung tâm đ ến trên sân khấu chỉ cách có 200m, nhưng Ngôn Tiêu đi khó khăn hơn bình thường, phải đi hơn mười phút mới đến.
Nhưng mà nửa đoạn sau thì dễ đi hơn nhiều, fan quấy rối cô không còn nhiều như vậy nữa.
Cô vừa đi đến sân khấu, vừa quay đầu thì nhìn thấy trong đám người có một người đàn ông cao to khác thường.
Cô hơi ngây người, trong chớp mắt lại không thấy người đó nữa.
Người dẫn chương trình mời Ngôn Tiêu lên giữa sân khấu, cô nhanh chóng trở về trạng thái làm việc, chụp hình, phỏng vấn, và tham gian trò chơi với quần chúng phía dưới, cuối cùng mới là ca hát.
Cô cầm micro, bài hát vừa hát được một nửa, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Thi Minh dựa trên lan can lầu hai, nhìn cô một cách biếng nhác.
Hình như anh đã duy trì tư thế đó rất lâu rồi, cơ thế có chút tê cứng, thấy cô nhìn đến mình, Thi Minh mới ung dung đứng thẳng người dậy, đổi sang tư thế khác.
Hai người cách ít nhất cũng phải hơn năm mươi mét, chỉ nhìn như vậy thôi thì không thể nhìn rõ vẻ mặt của nhau.
Nhưng Ngôn Tiêu chỉ cần nhìn thấy Thi Minh, trái tim nhịn không được lại bắt đầu nhảy nhót, bất ngờ hé răng mỉm cười với anh, ngay cả tiếng hát cũng trở nên dịu dàng.
Màn hình lớn của trung tâm mua sắm đang quay lại cảnh này, fan phía dưới nhìn thấy đều ồn ào thét lên.
“Nhìn thấy không, con gái tôi cười với chúng ta thật ngọt!”
“Xinh đẹp xinh đẹp xinh đẹp quá!”
“Ngôn Tiêu em yêu chị!”
Thi Minh nhìn người con gái trên màn hình lớn đó, cũng bất giác cười ra tiếng, ngón tay cũng hòa theo tiếng ca của cô khẽ gõ lên tiết tấu.
Thi Minh là một người mù âm nhạc, nhưng có thể theo kịp tiết tấu ca khúc này của cô, sau đó ngâm nga không thành điệu theo.
Ừm, cô hát không chỉ đơn giản là hay.
Mà là vô cùng hay.
Rất nhanh, hành trình hoạt động ở trung tâm mua sắm của Ngôn Tiêu đã kết thúc rồi.
Tiếng ca của cô thu hút rất nhiều khách hàng, so với cảnh tượng lúc mới đến càng thêm chật chội hơn, dưới sân khấu trở đi càng trở nên khó đi.
Lúc này cô trốn ở phía sau sân khấu, đang nghe nhân viên công tác thương thượng nên làm thế nào để ra ngoài, thì một bộ đồ thể thao rộng rãi phủ lên đầu cô, bọc cả người cô vào trong đó.
Thi Minh dùng áo trên người mình bao kín đầu cô lại, từ phía sau vác thẳng cả người cô lên đi mất.
……
Anh cắp lấy eo cô, một đường bắt cóc cô đến một góc không người của trung tâm mua sắm, sau đó mới thả cô ra.
Ngôn Tiêu vẫn còn mơ màng, cô chỉnh lại phần tóc lộn xộn của mình, ngạc nhiên nói: “Sao anh lại ở đây, hù chết em rồi……”
Thi Minh gõ đồng hồ trên tay: “Đã ba giờ mười lăm phút rồi, đến thời gian hẹn hò rồi.”
Đúng lúc này điện thoại của Ngôn Tiêu vang lên, là quản lý gọi điện đến.
Cô nhìn qua Thi Minh, giải thích lung tung với quản lí một hồi, sau khi cúp điện thoại thì nhìn Thi Minh đầy ngơ ngác.
“Không ngờ hôm nay nhiều người như vậy, đoàn đội của em cũng không dự đoán được, vừa rồi công ty cử vài hộ vệ qua đây, đang lo nên làm thế nào để đi ra ngoài đấy……”
Thi Minh cười giễu một tiếng: “Ra ngoài làm gì, cùng nhau dạo phố cũng coi như là hẹn hò, anh thấy nơi này dùng để dạo phố cũng khá tốt đấy.”
“Ở trong này? Nhưng không bị người ta phát hiện sao?”
Thi Minh trực tiếp cởi mũ lưỡi trai trên đầu xuống, chụp lên đầu Ngôn Tiêu.
Chiếc mũ đó đối với cô mà nói quá lớn, vừa đội lên thì che mất nửa gương mặt.
“Được rồi, như vậy không bị nhận ra nữa.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngôn Tiêu đứng ở cửa kính đối diện soi thử, cô mặc đồ thể thao của Thi Minh ở bên ngoài, đội mũ lưỡi trai rộng lớn, hoàn toàn không phải là phong cách ăn mặc hàng ngày của cô.
Cho dù mặc như vậy đị dạo phố, chỉ cần không bị người ta nhìn thấy toàn mặt, có lẽ nhận không ra cô.
“Vậy…… vậy cứ thế trước đi.”
Thi Minh gật đầu, lại nhìn đôi giày thạch anh cao chót vót của cô, thì không khỏi nhíu mày, nói vẻ ghét bỏ: “Trước tiên phải đi mua giày cho em, em như vậy sao mà đi.”
Không đợi Ngôn Tiêu đồng ý, Thi Minh nắm tay cô, đi thẳng đến cửa hàng chuyên bán đồ thể thao trong trung tâm.
Giày trên chân Ngôn Tiêu là đôi giày mới, đôi giày cao gót đó và đôi giày cũ được Thi Minh xách trong tay.
Cô bị anh kéo, nhỏ giọng hỏi: “Anh cầm mãi như vầy có vướng víu quá không?”
“Đây tính là gì, chỉ cần không ôm em thì vẫn còn ổn. Em thích mua gì đều được, anh cầm giúp em.”
Ngôn Tiêu mỉm cười gật đầu.
Nói đi nói lại, đã lâu rồi cô không ra ngoài dạo phố mua sắm với bất kỳ ai, khó có dịp ra đây, thì phải nghiêm túc dạo phố một lần.
Cả quá trình Thi Minh đều nghiêm túc tham gia vào, chuyên tâm nhìn cô thử đủ kiểu quần áo, nhưng ở phương diện thưởng thức của anh khá là có hạn.
Ngôn Tiêu hỏi ý kiến của anh, cả quá trình anh chỉ nói hai từ “đẹp” và “mua”, nhưng anh luôn ở sau lưng cô lặng lẽ thanh toán, lặng lẽ xách túi, không hề phàn nàn một câu.
Lúc này Ngôn Tiêu lại thử ra một chiếc váy, giá một vạn tám ngàn đồng.
Thi Minh thấy cô thích, đang muốn đi thanh toán, Ngôn Tiêu mặc chiếc váy đó vội đi qua, móc thẻ muốn tự thanh toán.
“Anh đã mua cho em rất nhiều rồi, cái này hơi mắc, hay là để em tự mua cho.”
Thi Minh nhíu mày không vui, trực tiếp giơ tay còn lại đẩy tấm thẻ đó của Ngôn Tiêu ra.
Động tác vừa nhanh vừa mạnh.
Nhân viên thu ngân cầm lấy chiếc thẻ duy nhất ở trước mặt mình để thanh toán.
Ngôn Tiêu đành phải cất thẻ của mình lại.
Cô cũng phát hiện người đàn ông này còn khá là bá đạo, nhưng không thể không nói, tính bá đạo của anh không hề khiến người ta ghét.
Thanh toán xong, Thi Minh nhìn thấy trên người cô mặc chiếc váy đó, vừa nghĩ đến là bản thân mua cho cô, trong lòng không khỏi vui sướng huýt sáo một tiếng.
Giai điệu được ngâm nga chính là bài hát vừa rồi Ngôn Tiêu hát ở trên sân khấu.
Anh hỏi một cách tò mò: “Vừa rồi bài hát em hát có tên là gì?”
Ngôn Tiêu ngẩn người, nói: “Là «Ánh Trăng» sao? Đó là ca khúc chủ đề cho album mới của em.”
“Ừm, khá hay đấy.”
Anh vốn còn muốn nói một câu “hôm nào em hát cho anh nghe”, nhưng cảm thấy như vậy rất không nghiêm túc cho nên không nói ra.
Ngôn Tiêu xấu hổ mỉm cười, lại nói: “Đúng rồi, những hóa đơn thanh toán của quần áo giày dép có lẽ đều còn ở trong hộp nhỉ, đến lúc về nhà em sẽ tính lại, sau đó cộng tiền chuyển trả anh……”
Gương mặt giây trước còn vui sướng của Thi Minh giây sau đã bắt đầu nhăn nhó.
“Không cần đâu.”
Trong giọng nói của anh còn chứa mùi ra lệnh.
Ngôn Tiêu không biết bản thân làm như vậy là có tổn thương đến lòng tự trọng của đàn ông hay không.
Cô biết Thi Minh cho dù là tổng huấn luyện viên của đội quyền anh quốc gia, nhưng tiền kiếm được cũng không phải là từ trên trời rơi xuống.
Còn chưa nói Thi Minh rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiết kiệm, tốt xấu gì cô cũng biết quan niệm tiêu xài của người thường so với minh tinh nhất định là không giống nhau, chí ít tiền anh tiêu cho quần áo giày dép nhất định là không cao như Ngôn Tiêu vậy.
Giống như chiếc váy một vạn tám này, đối với nữ minh tinh như Ngôn Tiêu mà nói chỉ là chuyện thường thôi; nhưng đối với Thi Minh mà nói, tiền một năm dùng để mua quần áo cũng không cần nhiều như vậy.
Ngôn Tiêu suy nghĩ đến mặt mũi của anh, lui một bước đưa ra một ý kiến khác: “Hay là, em trả anh tiền chiếc váy này…… còn lại thì coi như anh mua tặng cho em. Như vậy được không?”
“Cũng không cần.”
Để cô chiếm một chút tiện nghi của mình, chẳng lẽ khó vậy sao? Trong lòng Thi Minh càng thêm phiền muộn, anh dừng chân muốn dạy dỗ cô vài câu, nhưng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt Ngôn Tiêu đầy vẻ thấp thỏm không yên lo lắng sợ hãi, sương mù trong lòng lại bắt đầu dày đặc.
Giây tiếp theo ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt cẩn thận, sợ tâm tình anh không tốt cũng khiến cô không vui.
Sau khi ăn xong bữa tối, anh không học cũng biết con gái phải được chở che yêu thương cẩn thận, xác thực không sai.
Nghĩ đến đây.
Từ đáy lòng Thi Minh thở ra một hơi, lại nhịn không được bật ra tiếng cười: “Anh vui vẻ mua cho vợ anh, mua đến mỏ vàng cạn cũng thấy vui vẻ. Em nghe hiểu không?”
Cô nhìn chăm chú câu đó rất lâu, cơn giận buổi tối cứ thế không đánh mà tan, khóe miệng nhịn không được cong cao lên.
Thi Minh thấy cô không trả lời, sợ bản thân lại nói gì đó khiến cô tức giận.
Suy nghĩ của con gái thật là khó đoán.
Anh cảm thấy áp lực đang đè nặng lên người, thế là chủ động nhận sai.
Thi Minh: [Lần đầu tiên yêu đương nghiêm túc với người ta, không có kinh nghiệm.]
Ngôn Tiêu im lặng rất lâu, mới gửi một câu: [Chúng ta…… thì ra là đang yêu đương sao?]
Thi Minh: [Chẳng lẽ không phải sao?]
Theo Thi Minh thấy, cho dù không có quyển sổ đăng ký kết hôn đó, đều đã nắm tay ôm ấp hôn môi cả rồi, vậy nhất định phải là người yêu của nhau mới có thể làm chuyện như vậy.
Anh đối với Ngôn Tiêu là ngoài có nghĩa vụ vợ chồng ra còn có trách nhiệm yêu thương. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngôn Tiêu nhìn điện thoại, cắn móng tay của mình, trong lòng rối bời, trong nhất thời không biết nên trả lời cái gì.
Cô cũng sợ bản thân trả lời sai một câu thôi, sẽ khiến tầng cảm mến khó khăn lắm mới bồi đắp được phút chốc bị dập tắt.
Giây tiếp theo.
Thi Minh hỏi trước: [Ngày mai em có thời gian không?]
Ngôn Tiêu vội xem lịch trình trợ lý gửi cho mình, nghiêm túc trả lời: [Buổi sáng phải đi phòng thu ghi âm, còn buổi chiều thì đi trung tăm mua sắm tham gia hoạt động thương hiệu, sau đó sau ba giờ đến buổi tối có lẽ là không có việc gì nữa.]
Thi Minh: [Vậy em gửi địa điểm hoạt động buổi chiều em tham gia cho anh, đến lúc đó anh đến đón em.]
Ngôn Tiêu: [Anh đến đón em?]
Thi Minh: [Hẹn hò.]
Một giờ rưỡi chiều hôm sau, Thi Minh lái chiếc Passat CC đó, đến trung tăm mua sắm Tinh Quang.
Vốn hẹn là ba giờ gặp mặt, nhưng anh đã xin nghỉ phép ở đội quốc gia, nhàn rỗi không có việc gì làm bèn muốn đến sớm xem cô làm việc.
Mấy ngày trước trung tâm mua sắm đã tuyên truyền việc hôm nay Ngôn Tiêu sẽ đến tham gia hoạt động của thương hiệu cao cấp nào đó.
Cả trong lẫn ngoài đều chen chúc đầy người, chật đến mức con kiến không chui qua được.
Không lâu sau, đám người Ngôn Tiêu từ bên cửa hông của trung tâm đi vào.
Đám người lập tức ùn ùn đi qua, cô được ba bốn nhân viên công tác bảo vệ, mới miễn cưỡng tách ra một con đường trong đám người để đi.
Nhưng mấy nhân viên công tác đó đều là nữ, không có kinh nghiệm bảo vệ chặt chẽ, không biết tại sao bảo vệ của trung tâm cũng không đến kịp thời.
Các cô có lẽ là không đoán được trong trung tâm hôm nay sẽ có nhiều fan như vậy, mặc kệ đã không ngừng duy trì trật tự rồi nhưng Ngôn Tiêu vẫn đi rất khó khăn.
Trong lúc hỗn loạn, cô còn che kín ngực, mỉm cười chào hỏi với fan bên cạnh, rõ ràng những người đó đã chen đến mức sắp kéo quần áo cô xuống, còn cố gắng bưng bộ dáng lịch sự gần gũi.
Thi Minh đứng ở lầu hai nhìn, miệng không khỏi chửi thề một tiếng.
“Vì để kiếm tiền mà chịu đựng thành như vậy rồi, còn nói bản thân không phải dễ bắt nạt.”
Anh chạy đến nơi diễn ra hoạt động ở lầu một, dựa vào lợi thế bản thân ton con, liều mình chen vào đám đông.
Cuối cùng khi anh chỉ còn cách Ngôn Tiêu ba mét thì dừng lại, chỉ cần có fan nào nhiệt tình quá mức, nhất là fan nam nào muốn đến gần cô, anh sẽ giả vờ chen qua đẩy người đó ra.
Từ cửa trung tâm đ ến trên sân khấu chỉ cách có 200m, nhưng Ngôn Tiêu đi khó khăn hơn bình thường, phải đi hơn mười phút mới đến.
Nhưng mà nửa đoạn sau thì dễ đi hơn nhiều, fan quấy rối cô không còn nhiều như vậy nữa.
Cô vừa đi đến sân khấu, vừa quay đầu thì nhìn thấy trong đám người có một người đàn ông cao to khác thường.
Cô hơi ngây người, trong chớp mắt lại không thấy người đó nữa.
Người dẫn chương trình mời Ngôn Tiêu lên giữa sân khấu, cô nhanh chóng trở về trạng thái làm việc, chụp hình, phỏng vấn, và tham gian trò chơi với quần chúng phía dưới, cuối cùng mới là ca hát.
Cô cầm micro, bài hát vừa hát được một nửa, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Thi Minh dựa trên lan can lầu hai, nhìn cô một cách biếng nhác.
Hình như anh đã duy trì tư thế đó rất lâu rồi, cơ thế có chút tê cứng, thấy cô nhìn đến mình, Thi Minh mới ung dung đứng thẳng người dậy, đổi sang tư thế khác.
Hai người cách ít nhất cũng phải hơn năm mươi mét, chỉ nhìn như vậy thôi thì không thể nhìn rõ vẻ mặt của nhau.
Nhưng Ngôn Tiêu chỉ cần nhìn thấy Thi Minh, trái tim nhịn không được lại bắt đầu nhảy nhót, bất ngờ hé răng mỉm cười với anh, ngay cả tiếng hát cũng trở nên dịu dàng.
Màn hình lớn của trung tâm mua sắm đang quay lại cảnh này, fan phía dưới nhìn thấy đều ồn ào thét lên.
“Nhìn thấy không, con gái tôi cười với chúng ta thật ngọt!”
“Xinh đẹp xinh đẹp xinh đẹp quá!”
“Ngôn Tiêu em yêu chị!”
Thi Minh nhìn người con gái trên màn hình lớn đó, cũng bất giác cười ra tiếng, ngón tay cũng hòa theo tiếng ca của cô khẽ gõ lên tiết tấu.
Thi Minh là một người mù âm nhạc, nhưng có thể theo kịp tiết tấu ca khúc này của cô, sau đó ngâm nga không thành điệu theo.
Ừm, cô hát không chỉ đơn giản là hay.
Mà là vô cùng hay.
Rất nhanh, hành trình hoạt động ở trung tâm mua sắm của Ngôn Tiêu đã kết thúc rồi.
Tiếng ca của cô thu hút rất nhiều khách hàng, so với cảnh tượng lúc mới đến càng thêm chật chội hơn, dưới sân khấu trở đi càng trở nên khó đi.
Lúc này cô trốn ở phía sau sân khấu, đang nghe nhân viên công tác thương thượng nên làm thế nào để ra ngoài, thì một bộ đồ thể thao rộng rãi phủ lên đầu cô, bọc cả người cô vào trong đó.
Thi Minh dùng áo trên người mình bao kín đầu cô lại, từ phía sau vác thẳng cả người cô lên đi mất.
……
Anh cắp lấy eo cô, một đường bắt cóc cô đến một góc không người của trung tâm mua sắm, sau đó mới thả cô ra.
Ngôn Tiêu vẫn còn mơ màng, cô chỉnh lại phần tóc lộn xộn của mình, ngạc nhiên nói: “Sao anh lại ở đây, hù chết em rồi……”
Thi Minh gõ đồng hồ trên tay: “Đã ba giờ mười lăm phút rồi, đến thời gian hẹn hò rồi.”
Đúng lúc này điện thoại của Ngôn Tiêu vang lên, là quản lý gọi điện đến.
Cô nhìn qua Thi Minh, giải thích lung tung với quản lí một hồi, sau khi cúp điện thoại thì nhìn Thi Minh đầy ngơ ngác.
“Không ngờ hôm nay nhiều người như vậy, đoàn đội của em cũng không dự đoán được, vừa rồi công ty cử vài hộ vệ qua đây, đang lo nên làm thế nào để đi ra ngoài đấy……”
Thi Minh cười giễu một tiếng: “Ra ngoài làm gì, cùng nhau dạo phố cũng coi như là hẹn hò, anh thấy nơi này dùng để dạo phố cũng khá tốt đấy.”
“Ở trong này? Nhưng không bị người ta phát hiện sao?”
Thi Minh trực tiếp cởi mũ lưỡi trai trên đầu xuống, chụp lên đầu Ngôn Tiêu.
Chiếc mũ đó đối với cô mà nói quá lớn, vừa đội lên thì che mất nửa gương mặt.
“Được rồi, như vậy không bị nhận ra nữa.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngôn Tiêu đứng ở cửa kính đối diện soi thử, cô mặc đồ thể thao của Thi Minh ở bên ngoài, đội mũ lưỡi trai rộng lớn, hoàn toàn không phải là phong cách ăn mặc hàng ngày của cô.
Cho dù mặc như vậy đị dạo phố, chỉ cần không bị người ta nhìn thấy toàn mặt, có lẽ nhận không ra cô.
“Vậy…… vậy cứ thế trước đi.”
Thi Minh gật đầu, lại nhìn đôi giày thạch anh cao chót vót của cô, thì không khỏi nhíu mày, nói vẻ ghét bỏ: “Trước tiên phải đi mua giày cho em, em như vậy sao mà đi.”
Không đợi Ngôn Tiêu đồng ý, Thi Minh nắm tay cô, đi thẳng đến cửa hàng chuyên bán đồ thể thao trong trung tâm.
Giày trên chân Ngôn Tiêu là đôi giày mới, đôi giày cao gót đó và đôi giày cũ được Thi Minh xách trong tay.
Cô bị anh kéo, nhỏ giọng hỏi: “Anh cầm mãi như vầy có vướng víu quá không?”
“Đây tính là gì, chỉ cần không ôm em thì vẫn còn ổn. Em thích mua gì đều được, anh cầm giúp em.”
Ngôn Tiêu mỉm cười gật đầu.
Nói đi nói lại, đã lâu rồi cô không ra ngoài dạo phố mua sắm với bất kỳ ai, khó có dịp ra đây, thì phải nghiêm túc dạo phố một lần.
Cả quá trình Thi Minh đều nghiêm túc tham gia vào, chuyên tâm nhìn cô thử đủ kiểu quần áo, nhưng ở phương diện thưởng thức của anh khá là có hạn.
Ngôn Tiêu hỏi ý kiến của anh, cả quá trình anh chỉ nói hai từ “đẹp” và “mua”, nhưng anh luôn ở sau lưng cô lặng lẽ thanh toán, lặng lẽ xách túi, không hề phàn nàn một câu.
Lúc này Ngôn Tiêu lại thử ra một chiếc váy, giá một vạn tám ngàn đồng.
Thi Minh thấy cô thích, đang muốn đi thanh toán, Ngôn Tiêu mặc chiếc váy đó vội đi qua, móc thẻ muốn tự thanh toán.
“Anh đã mua cho em rất nhiều rồi, cái này hơi mắc, hay là để em tự mua cho.”
Thi Minh nhíu mày không vui, trực tiếp giơ tay còn lại đẩy tấm thẻ đó của Ngôn Tiêu ra.
Động tác vừa nhanh vừa mạnh.
Nhân viên thu ngân cầm lấy chiếc thẻ duy nhất ở trước mặt mình để thanh toán.
Ngôn Tiêu đành phải cất thẻ của mình lại.
Cô cũng phát hiện người đàn ông này còn khá là bá đạo, nhưng không thể không nói, tính bá đạo của anh không hề khiến người ta ghét.
Thanh toán xong, Thi Minh nhìn thấy trên người cô mặc chiếc váy đó, vừa nghĩ đến là bản thân mua cho cô, trong lòng không khỏi vui sướng huýt sáo một tiếng.
Giai điệu được ngâm nga chính là bài hát vừa rồi Ngôn Tiêu hát ở trên sân khấu.
Anh hỏi một cách tò mò: “Vừa rồi bài hát em hát có tên là gì?”
Ngôn Tiêu ngẩn người, nói: “Là «Ánh Trăng» sao? Đó là ca khúc chủ đề cho album mới của em.”
“Ừm, khá hay đấy.”
Anh vốn còn muốn nói một câu “hôm nào em hát cho anh nghe”, nhưng cảm thấy như vậy rất không nghiêm túc cho nên không nói ra.
Ngôn Tiêu xấu hổ mỉm cười, lại nói: “Đúng rồi, những hóa đơn thanh toán của quần áo giày dép có lẽ đều còn ở trong hộp nhỉ, đến lúc về nhà em sẽ tính lại, sau đó cộng tiền chuyển trả anh……”
Gương mặt giây trước còn vui sướng của Thi Minh giây sau đã bắt đầu nhăn nhó.
“Không cần đâu.”
Trong giọng nói của anh còn chứa mùi ra lệnh.
Ngôn Tiêu không biết bản thân làm như vậy là có tổn thương đến lòng tự trọng của đàn ông hay không.
Cô biết Thi Minh cho dù là tổng huấn luyện viên của đội quyền anh quốc gia, nhưng tiền kiếm được cũng không phải là từ trên trời rơi xuống.
Còn chưa nói Thi Minh rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiết kiệm, tốt xấu gì cô cũng biết quan niệm tiêu xài của người thường so với minh tinh nhất định là không giống nhau, chí ít tiền anh tiêu cho quần áo giày dép nhất định là không cao như Ngôn Tiêu vậy.
Giống như chiếc váy một vạn tám này, đối với nữ minh tinh như Ngôn Tiêu mà nói chỉ là chuyện thường thôi; nhưng đối với Thi Minh mà nói, tiền một năm dùng để mua quần áo cũng không cần nhiều như vậy.
Ngôn Tiêu suy nghĩ đến mặt mũi của anh, lui một bước đưa ra một ý kiến khác: “Hay là, em trả anh tiền chiếc váy này…… còn lại thì coi như anh mua tặng cho em. Như vậy được không?”
“Cũng không cần.”
Để cô chiếm một chút tiện nghi của mình, chẳng lẽ khó vậy sao? Trong lòng Thi Minh càng thêm phiền muộn, anh dừng chân muốn dạy dỗ cô vài câu, nhưng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt Ngôn Tiêu đầy vẻ thấp thỏm không yên lo lắng sợ hãi, sương mù trong lòng lại bắt đầu dày đặc.
Giây tiếp theo ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt cẩn thận, sợ tâm tình anh không tốt cũng khiến cô không vui.
Sau khi ăn xong bữa tối, anh không học cũng biết con gái phải được chở che yêu thương cẩn thận, xác thực không sai.
Nghĩ đến đây.
Từ đáy lòng Thi Minh thở ra một hơi, lại nhịn không được bật ra tiếng cười: “Anh vui vẻ mua cho vợ anh, mua đến mỏ vàng cạn cũng thấy vui vẻ. Em nghe hiểu không?”
Danh sách chương