Cung Khanh ra vẻ kính cẩn ngoan ngoãn thẹn thùng, thấp giọng nói: “Ngài muốn ta làm gì?”
Ngón tay Mộ Chiêu Luật chậm rãi vuốt ve mặt nàng, trầm giọng nói: “Nàng không cần làm gì cả, đi theo ta, sau khi ta đăng cơ, nàng sẽ là Hoàng hậu của ta.”
Hắn càng lúc càng gần, khi môi hắn sắp chạm mặt nàng thì có tiếng gõ cửa.
Cung Khanh âm thầm thở phào, vội vàng tránh né hắn, nói: “Sủi cảo đến.”
Mở cửa, tiểu nhị bê đồ ăn vào, một mực cung kính nói: “Đây là sủi cảo nhân tôm của khách quan.”
Duệ Vương nói: “Để xuống đi.”
Cung Khanh từ từ ăn món sủi cảo kia, mục đích kéo dài thời gian, đáng tiếc ăn hết vẫn không đợi được người muốn gặp.
Duệ Vương đứng dậy, ung dung cười một tiếng: “Khanh Khanh đi theo ta đi.”
Thấy không còn đường thoát thân, Cung Khanh không thể làm gì khác hơn trả lời: “Ý tốt của Vương gia ta xin nhận, chỉ có điều, thân phận hôm nay của ta không tiện theo Vương gia. Chỉ nay mai Vương gia sẽ đăng cơ vi đế, giữ ta bên cạnh chẳng lẽ không sợ tổn hại thanh danh thánh quân?”
Duệ Vương cười: “Khanh Khanh có mệnh mẫu nghi thiên hạ, bổn vương lập nàng làm hậu, thứ nhất là ứng với mệnh của nàng, thứ hai cũng có thể lấp miệng lưỡi thế gian, bổn vương không sợ.”
Cung Khanh thấy hắn không dao động, lại nói: “Nếu Vương gia có ý với ta, không ngại noi theo Đường Minh Hoàng – Dương Quý phi, trước hãy để ta xuất gia ở Nam Hoa Thiện Tự, ngày sau từ từ thực hiện kế hoạch, ý vương gia thế nào?”
“Thiện Tự kham khổ, bổn vương sao đành lòng để Khanh Khanh chịu khổ. Giờ Khanh Khanh hãy đến ở Oánh Hoa biệt viện của bổn vương, Bổn vương cũng có thể thăm nàng bất cứ lúc nào, giải tỏa nỗi tương tư.”
Xem ra hôm nay Duệ Vương nhất định phải áp giải nàng đi, những lời đường mật của hắn, Cung Khanh không tin chút nào, nhất định hắn muốn nhắm vào đứa con trong bụng nàng. Rơi vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là đi cùng Duệ Vương ra khỏi Đăng Nguyệt Lâu.
Ngước mắt nhìn lại, có thể trông thấy rõ ràng bình mai trên bậu cửa, cành mai gầy khẳng khiu xiên ngang.
Hơn mười túc vệ đứng cạnh xe ngựa.
Cung Khanh lên xe ngựa, Duệ Vương cũng lên cùng. Trong không gian nhỏ hẹp, khí thế ép người, ánh mắt sáng quắc. Cung Khanh không khỏi căng thẳng, rất sợ hắn bất ngờ ra tay.
May là tạm thời hắn vẫn chưa có ý đồ phi lễ với nàng, chỉ nhìn nàng si mê: “Khanh Khanh có bầu càng thêm xinh đẹp mặn mà, khiến người khác khó mà khống chế.”
Cung Khanh nghe được mấy chữ “có bầu” thì giật thót tim. Theo bản năng nàng áp tay lên bụng, dịu dàng nói: “Vương gia định xử lý đứa con trong bụng ta thế nào?”
Mộ Chiêu Luật không ngờ nàng lại chủ động đề cập đến vấn đề này, hắn hơi ngẩn người một chút. Một lúc sau, hắn nhìn nàng ẩn ý: “Còn tùy vào chuyện Khanh Khanh đối đãi với ta thế nào.”
Lời thì bùi tai thế nhưng lòng hắn đã quyết từ lâu, đứa bé này không thể giữ lại, nhưng lúc này chưa phải lúc lật bài ngửa, hắn chưa muốn Cung Khanh hận hắn, chỉ cần giữ nàng bên cạnh, thiếu gì cách khiến nàng bất cẩn sảy thai.
Cung Khanh thông minh tinh tế, tất nhiên biết được tình cảnh hiện tại của bản thân, cũng có thể đoán được ý đồ của hắn. Nàng dịu dàng nói: “Người không phải cỏ cây, sao nỡ vô tình, ngày đó không thể gả cho Vương gia, lòng Khanh Khanh tiếc nuối không thôi. Nếu Vương gia không chê Khanh Khanh hoa tàn liễu bại, Khanh Khanh cam tâm tình nguyện đi theo Vương gia. Đứa bé này không sinh ra thì hơn.”
Duệ Vương ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ rằng Cung Khanh sẽ nói thế, hắn hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Cung Khanh nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không lẽ Vương gia không muốn kết quả này?” Nàng vạch trần ý đồ của hắn, thật sự khiến Duệ Vương có chút bối rối.
Hắn khẽ cười: “Vì tương lai của hai chúng ta, không có đứa bé này tất nhiên là không thể tốt hơn, ta chỉ không nghĩ Khanh Khanh lại không tiếc.”
Cung Khanh cười thản nhiên: “Có gì phải tiếc. Chỉ là ta thân thể yếu đuối, nếu Vương gia thương tiếc Khanh Khanh, xin ngài thỉnh Tiết ngự y trong cung đến xử lý.”
Duệ Vương sảng khoái nhận lời: “Được.”
Hắn không ngờ nàng lại thức thời đến thế, chủ động từ bỏ đứa bé này, quả là lựa chọn tốt.
“Vương gia, lúc này nên lấy đại cục làm trọng, Vương gia nên đi ổn định tình hình triều đình trước, xong hãy vời Tiết ngự y.”
“Theo ý Khanh Khanh.” Nếu nàng đã đồng ý từ bỏ đứa bé này, chậm thêm vài ngày cũng không phải vấn đề gì, sau khi hắn đăng cơ, dàn xếp thỏa đáng, quay lại xứ lý mầm hậu hoạn này vẫn kịp, dù sao nàng đã ở trong tay hắn, trốn đâu cho thoát.
Đáy lòng Cung Khanh sợ nhất là Duệ Vương âm thầm thủ tiêu đứa con của nàng, lật bài ngửa thế là để chiếm thế chủ động. Có thể khiến Duệ Vương tạm thời yên tâm với nàng, không vội xuống tay, dù có xuống tay cũng không âm thầm tiến hành, nàng cũng không phải phòng bị từng giây từng phút. Ngộ nhỡ không kéo dài thời gian được đến lúc Mộ Thẩm Hoằng trở về, mượn y thuật của Tiết Lâm Phủ hẳn là cũng có thể che dấu một thời gian.
Tóm lại, vô luận thế nào nàng cũng phải bảo vệ đứa con này, đây là cốt nhục của Mộ Thẩm Hoằng và nàng, vì đứa con nàng có thể hy sinh mạng sống bản thân.
Không lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa một biệt viện.
Duệ Vương xuống xe, đưa tay đỡ Cung Khanh. Lập tức có một người ra đón như quản gia.
Mộ Chiêu Luật căn dặn: “Kiều Thất, phái người hầu hạ nương nương thật tốt. Không có chỉ lệnh của ta, nội bất xuất ngoại bất nhập.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Duệ Vương quay đầu cười hiền hòa với Cung Khanh: “Đây là biệt viện của bổn vương, yên tĩnh kín đáo, Khanh Khanh an tâm ở lại đây, sau khi bổn vương đăng cơ sẽ nghênh đón Cung Khanh vào cung.”
Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng: “Vương gia cứ yên tâm lo chuyện đại sự.”
Duệ Vương cười cười, xoay người rời đi.
Cổng lớn biệt viện lập tức cài then bấm khóa.
Kiều Thất gọi đến bốn thị nữ, đưa Cung Khanh và Vân Hủy Vân Diệp vào hậu viên.
Cung Khanh vào phòng, lấy cớ muốn nghỉ ngơi, đuổi hết thị nữ đi, sai Vân Diệp đóng cửa phòng.
Hai người vây quanh Cung Khanh, nói nhỏ: “Nương nương, giờ phải làm sao?”
Cung Khanh nói nhỏ: “Không còn cách nào, chỉ có chờ.”
Hiện tại, hy vọng duy nhất của nàng là chuyện Mộ Thẩm Hoằng nói trước khi lên đường.
Ai cũng biết thủ lĩnh Bí Tư Doanh là Hoắc Hiển, không ai biết thống lĩnh đích thực là một người tên Y Bằng Cử.
Tối trước ngày xuất chinh Mộ Thẩm Hoằng đưa cho nàng Ngư Phù, dặn nàng nếu có biến thì đến Đăng Nguyệt Lâu, vào gian phòng riêng đấy đặt bình mai lên bậu cửa, Y Bằng Cử sẽ tìm nàng nghe lệnh.
Lúc đấy Cung Khanh không nghĩ sẽ có lúc dùng đến Ngư Phù, chỉ cười trừ. Ai ngờ Tuyên Văn Đế đột nhiên băng hà, ai ngờ Mộ Thẩm Hoằng gặp nạn trên đường hồi kinh.
Việc đời khó liệu, họa vô đơn chí, phúc bất trùng lại.
Nếu Độc Cô Hoàng hậu đã không thể bảo vệ đứa con trong bụng nàng, vậy chỉ còn cách đến Đăng Nguyệt Lâu triệu Y Bằng Cử đưa nàng rời kinh. Nàng chỉ không ngờ, Duệ Vương xuất hiện để giam lỏng nàng trước khi Y Bằng Cử kịp đến.
Nếu Bí Tư Doanh thật sự như Mộ Thẩm Hoằng nói, làm việc hiệu suất cao tổ chức nghiêm mật, Y Bằng Cử nhìn thấy bình mai nhất định phái người đến cứu nàng. Nàng cố gắng ổn định tâm tư bản thân, tự thuyết phục bản thân, căng thẳng cũng không có tác dụng gì, nhất định phải tin tưởng Mộ Thẩm Hoằng, tin tưởng ám vệ đắc ý nhất của hắn.
Trời càng lúc càng tối, Cung Khanh không hề buồn ngủ, nàng có dự cảm, tối nay nhất định có người tới.
“Nương nương, đã khuya rồi sao ngài còn chưa ngủ?”
“Ta không ngủ được.”
Cung Khanh không cho tắt đèn, một mực ngồi chờ, đến canh hai bên ngoài vẫn không chút động tĩnh.
Cảnh đêm lộ rõ, Vân Diệp giục: “Nương nương ngủ đi.”
Cung Khanh mặc nguyên quần áo lên giường, dần buồn ngủ.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng binh khí va chạm, còn tiếng người la hét.
Cung Khanh lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy. Vừa mở cửa phòng đã thấy ánh lửa ngút trời.
“Đi lấy nước.” Vân Hủy vội vàng nói: “Mau nhúng ướt thảm, đề phòng bất trắc.”
Cung Khanh không chút sợ hãi, ngược lại còn hoan hỉ, nhất định là có người cố ý phóng hỏa, để thừa lúc rối loạn cứu nàng.
Nàng dẫn theo Vân Diệp Vân Hủy, đứng dưới hành lang, lửa càng lúc càng lan rộng, đột nhiên có mấy hắc y nhân đi từ tiền viện tới, ai nấy đều tay cầm đao kiếm.
Vân Hủy và Vân Diệp lập tức chắn trước mặt Cung Khanh, vừa sợ vừa quát hỏi: “Kẻ nào đang tới?”
Người đi đầu quỳ một gối, thấp giọng nói: “Thần Y Bằng Cử, tham kiến nương nương.”
Cung Khanh nghe thấy cái tên đấy như nhấc được tảng đá trong lòng.
“Y đại nhân xin đứng lên.”
Y Bằng Cử nói: “Thần được Thái tử căn dặn, muôn chết không từ xin nghe lệnh nương nương. Thỉnh nương nương lập tức theo thần rời khỏi đây.”
Dưới ánh đèn, có thể thấy hắn khoảng hơn hai mươi, anh tuấn rắn rỏi. Ngày đó cứu Cung Khanh khỏi mấy tên Ba Tư, ngoài Mộ Thẩm Hoằng còn một người nữa chính là hắn. Mặc dù Cung Khanh mới là lần đầu gặp mặt hắn, nhưng thấy rất thân thiết.
Y Bằng Cử dẫn Cung Khanh đi vòng qua hậu viện. Đột nhiên, không biết ở đâu bay tới một mũi tên, Cung Khanh không hề hay biết, Y Bằng Cử nghe thấy tiếng gió, xoay người rút đao chắn lại, mũi tên sượt qua mu bàn tay hắn, rơi xuống đất.
Cung Khanh thầm nghĩ thật nguy hiểm.
Ngoài cổng biệt viện, mấy xác chết nằm la liệt, mấy người tay cầm đao kiếm đứng bảo vệ xe ngựa.
“Nương nương lên xe.”
Cung Khanh vội vàng cùng Vân Hủy Vân Diệp lên xe, xe ngựa đi vun vút trong đêm, Cung Khanh thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng thoát ra khỏi hang hùm.
Xe ngựa đi thẳng đến cổng thành, Cung Khanh giao Huyền Kim Ngư Phù cho Y Bằng Cử, thị vệ cửa thành không dám ngăn cản, xe ngựa đi thẳng ra khỏi thành.
Lúc này, Y Bằng Cử mới hỏi: “Không biết nương nương muốn đi đâu?”
Cung Khanh nói: “Tình hình trong kinh thế nào chắc đại nhân cũng biết. Duệ Vương đăng cơ chắc chắn sẽ xuống tay với đứa con trong bụng ta, ta phải rời khỏi kinh thành ngay lập tức, nơi ta muốn đến là Đồng Châu.”
Ngoái đầu nhìn lại tường thành đèn đuốc sáng soi càng lúc càng xa. Cung Khanh thầm thở dài, chưa bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi kinh thành thế này, cũng chưa bao giờ nghĩ gả cho Mộ Thẩm Hoằng lại gặp sóng gió này.
Hắn từng nói, gả cho hắn nhất định sẽ gặp sóng gió, lúc đấy nàng nghĩ hắn nói về hậu cung tranh đấu, hôm nay mới cảm nhận được dụng ý thật sự. So với hậu cung, triều đình nổi cơn sóng gió càng đáng sợ hơn.
Từ nay về sau, nàng sẽ nhìn xa trông rộng hơn.
Ra khỏi thành, xe ngựa dừng lại ở một nông trang, Y Bằng Cử lấy ra ba bộ quần áo và ba mặt nạ, để Cung Khanh và Vân Diệp Vân Hủy thay. Lúc này, ám vệ Bí Tư Doanh từ biệt viện của Duệ Vương lần lượt tề tựu, mười mấy người đều thay đổi quần áo, nhìn qua như một thương đội.
Có đội ngũ này, Cung Khanh không cần lo lắng nữa, đây là những ám vệ mà Mộ Thẩm Hoằng đắc ý nhất, mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ.
Nghỉ ngơi chốc lát, ăn xong lương khô Y Bằng Cử đưa, Cung Khanh lên xe ngựa.
Y Bằng Cử nói: “Nương nương, Đồng Châu không xa kinh thành, ngộ nhỡ có biến, chỉ sợ cũng không an toàn, không bằng đi xa hơn chút.”
Cung Khanh nói: ” Nhất định Duệ Vương sẽ truy tìm tung tích của ta, sở dĩ ta đi Đồng Châu, thứ nhất là Đồng Châu gần kinh thành, dễ dàng nghe nghóng tin tức kinh thành một cách nhanh chóng, thứ hai ta đang có bầu không thể bôn ba đường dài, thứ ba là vì Tri huyện Đồng Châu là Thẩm Túy Thạch, ta từng có ơn với hắn. Giờ hắn là hôn phu của Quận chúa, Duệ Vương sẽ không nghĩ được rằng ta trốn đến chỗ hắn.”
Y Bằng Cử dừng một chút nói: “Có câu này thần không biết có nên nói hay không.”
“Khanh cứ nói không sao.”
“Ngộ nhỡ hắn nói với Quận chúa, chỉ sợ Duệ Vương sẽ biết tung tích nương nương.”
Cung Khanh nói: “Sẽ không. Ta hiểu rõ người này, hắn không phải kẻ ham vinh hoa phú quý, nếu không đã chẳng cự tuyệt tình cảm của A Cửu Công chúa.”
Lựa chọn Đồng Châu, lựa chọn Thẩm Túy Thạch làm nơi nương tựa, là vì nhân phẩm và thân phận hắn. Cung Khanh tự tin nàng sẽ không nhìn nhầm người, từ thái độ Thẩm Túy Thạch dành cho A Cửu, có thể thấy con người hắn rất chính trực. Nàng lại có ơn với hắn, hắn cũng từng nói muốn kết cỏ ngậm vành báo ân, tuyệt đối không bán đứng nàng. Hơn nữa một khi Duệ Vương đăng cơ, thân phận phò mã của Thẩm Túy Thạch chính là lá chắn tốt nhất.
Ngón tay Mộ Chiêu Luật chậm rãi vuốt ve mặt nàng, trầm giọng nói: “Nàng không cần làm gì cả, đi theo ta, sau khi ta đăng cơ, nàng sẽ là Hoàng hậu của ta.”
Hắn càng lúc càng gần, khi môi hắn sắp chạm mặt nàng thì có tiếng gõ cửa.
Cung Khanh âm thầm thở phào, vội vàng tránh né hắn, nói: “Sủi cảo đến.”
Mở cửa, tiểu nhị bê đồ ăn vào, một mực cung kính nói: “Đây là sủi cảo nhân tôm của khách quan.”
Duệ Vương nói: “Để xuống đi.”
Cung Khanh từ từ ăn món sủi cảo kia, mục đích kéo dài thời gian, đáng tiếc ăn hết vẫn không đợi được người muốn gặp.
Duệ Vương đứng dậy, ung dung cười một tiếng: “Khanh Khanh đi theo ta đi.”
Thấy không còn đường thoát thân, Cung Khanh không thể làm gì khác hơn trả lời: “Ý tốt của Vương gia ta xin nhận, chỉ có điều, thân phận hôm nay của ta không tiện theo Vương gia. Chỉ nay mai Vương gia sẽ đăng cơ vi đế, giữ ta bên cạnh chẳng lẽ không sợ tổn hại thanh danh thánh quân?”
Duệ Vương cười: “Khanh Khanh có mệnh mẫu nghi thiên hạ, bổn vương lập nàng làm hậu, thứ nhất là ứng với mệnh của nàng, thứ hai cũng có thể lấp miệng lưỡi thế gian, bổn vương không sợ.”
Cung Khanh thấy hắn không dao động, lại nói: “Nếu Vương gia có ý với ta, không ngại noi theo Đường Minh Hoàng – Dương Quý phi, trước hãy để ta xuất gia ở Nam Hoa Thiện Tự, ngày sau từ từ thực hiện kế hoạch, ý vương gia thế nào?”
“Thiện Tự kham khổ, bổn vương sao đành lòng để Khanh Khanh chịu khổ. Giờ Khanh Khanh hãy đến ở Oánh Hoa biệt viện của bổn vương, Bổn vương cũng có thể thăm nàng bất cứ lúc nào, giải tỏa nỗi tương tư.”
Xem ra hôm nay Duệ Vương nhất định phải áp giải nàng đi, những lời đường mật của hắn, Cung Khanh không tin chút nào, nhất định hắn muốn nhắm vào đứa con trong bụng nàng. Rơi vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là đi cùng Duệ Vương ra khỏi Đăng Nguyệt Lâu.
Ngước mắt nhìn lại, có thể trông thấy rõ ràng bình mai trên bậu cửa, cành mai gầy khẳng khiu xiên ngang.
Hơn mười túc vệ đứng cạnh xe ngựa.
Cung Khanh lên xe ngựa, Duệ Vương cũng lên cùng. Trong không gian nhỏ hẹp, khí thế ép người, ánh mắt sáng quắc. Cung Khanh không khỏi căng thẳng, rất sợ hắn bất ngờ ra tay.
May là tạm thời hắn vẫn chưa có ý đồ phi lễ với nàng, chỉ nhìn nàng si mê: “Khanh Khanh có bầu càng thêm xinh đẹp mặn mà, khiến người khác khó mà khống chế.”
Cung Khanh nghe được mấy chữ “có bầu” thì giật thót tim. Theo bản năng nàng áp tay lên bụng, dịu dàng nói: “Vương gia định xử lý đứa con trong bụng ta thế nào?”
Mộ Chiêu Luật không ngờ nàng lại chủ động đề cập đến vấn đề này, hắn hơi ngẩn người một chút. Một lúc sau, hắn nhìn nàng ẩn ý: “Còn tùy vào chuyện Khanh Khanh đối đãi với ta thế nào.”
Lời thì bùi tai thế nhưng lòng hắn đã quyết từ lâu, đứa bé này không thể giữ lại, nhưng lúc này chưa phải lúc lật bài ngửa, hắn chưa muốn Cung Khanh hận hắn, chỉ cần giữ nàng bên cạnh, thiếu gì cách khiến nàng bất cẩn sảy thai.
Cung Khanh thông minh tinh tế, tất nhiên biết được tình cảnh hiện tại của bản thân, cũng có thể đoán được ý đồ của hắn. Nàng dịu dàng nói: “Người không phải cỏ cây, sao nỡ vô tình, ngày đó không thể gả cho Vương gia, lòng Khanh Khanh tiếc nuối không thôi. Nếu Vương gia không chê Khanh Khanh hoa tàn liễu bại, Khanh Khanh cam tâm tình nguyện đi theo Vương gia. Đứa bé này không sinh ra thì hơn.”
Duệ Vương ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ rằng Cung Khanh sẽ nói thế, hắn hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Cung Khanh nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không lẽ Vương gia không muốn kết quả này?” Nàng vạch trần ý đồ của hắn, thật sự khiến Duệ Vương có chút bối rối.
Hắn khẽ cười: “Vì tương lai của hai chúng ta, không có đứa bé này tất nhiên là không thể tốt hơn, ta chỉ không nghĩ Khanh Khanh lại không tiếc.”
Cung Khanh cười thản nhiên: “Có gì phải tiếc. Chỉ là ta thân thể yếu đuối, nếu Vương gia thương tiếc Khanh Khanh, xin ngài thỉnh Tiết ngự y trong cung đến xử lý.”
Duệ Vương sảng khoái nhận lời: “Được.”
Hắn không ngờ nàng lại thức thời đến thế, chủ động từ bỏ đứa bé này, quả là lựa chọn tốt.
“Vương gia, lúc này nên lấy đại cục làm trọng, Vương gia nên đi ổn định tình hình triều đình trước, xong hãy vời Tiết ngự y.”
“Theo ý Khanh Khanh.” Nếu nàng đã đồng ý từ bỏ đứa bé này, chậm thêm vài ngày cũng không phải vấn đề gì, sau khi hắn đăng cơ, dàn xếp thỏa đáng, quay lại xứ lý mầm hậu hoạn này vẫn kịp, dù sao nàng đã ở trong tay hắn, trốn đâu cho thoát.
Đáy lòng Cung Khanh sợ nhất là Duệ Vương âm thầm thủ tiêu đứa con của nàng, lật bài ngửa thế là để chiếm thế chủ động. Có thể khiến Duệ Vương tạm thời yên tâm với nàng, không vội xuống tay, dù có xuống tay cũng không âm thầm tiến hành, nàng cũng không phải phòng bị từng giây từng phút. Ngộ nhỡ không kéo dài thời gian được đến lúc Mộ Thẩm Hoằng trở về, mượn y thuật của Tiết Lâm Phủ hẳn là cũng có thể che dấu một thời gian.
Tóm lại, vô luận thế nào nàng cũng phải bảo vệ đứa con này, đây là cốt nhục của Mộ Thẩm Hoằng và nàng, vì đứa con nàng có thể hy sinh mạng sống bản thân.
Không lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa một biệt viện.
Duệ Vương xuống xe, đưa tay đỡ Cung Khanh. Lập tức có một người ra đón như quản gia.
Mộ Chiêu Luật căn dặn: “Kiều Thất, phái người hầu hạ nương nương thật tốt. Không có chỉ lệnh của ta, nội bất xuất ngoại bất nhập.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Duệ Vương quay đầu cười hiền hòa với Cung Khanh: “Đây là biệt viện của bổn vương, yên tĩnh kín đáo, Khanh Khanh an tâm ở lại đây, sau khi bổn vương đăng cơ sẽ nghênh đón Cung Khanh vào cung.”
Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng: “Vương gia cứ yên tâm lo chuyện đại sự.”
Duệ Vương cười cười, xoay người rời đi.
Cổng lớn biệt viện lập tức cài then bấm khóa.
Kiều Thất gọi đến bốn thị nữ, đưa Cung Khanh và Vân Hủy Vân Diệp vào hậu viên.
Cung Khanh vào phòng, lấy cớ muốn nghỉ ngơi, đuổi hết thị nữ đi, sai Vân Diệp đóng cửa phòng.
Hai người vây quanh Cung Khanh, nói nhỏ: “Nương nương, giờ phải làm sao?”
Cung Khanh nói nhỏ: “Không còn cách nào, chỉ có chờ.”
Hiện tại, hy vọng duy nhất của nàng là chuyện Mộ Thẩm Hoằng nói trước khi lên đường.
Ai cũng biết thủ lĩnh Bí Tư Doanh là Hoắc Hiển, không ai biết thống lĩnh đích thực là một người tên Y Bằng Cử.
Tối trước ngày xuất chinh Mộ Thẩm Hoằng đưa cho nàng Ngư Phù, dặn nàng nếu có biến thì đến Đăng Nguyệt Lâu, vào gian phòng riêng đấy đặt bình mai lên bậu cửa, Y Bằng Cử sẽ tìm nàng nghe lệnh.
Lúc đấy Cung Khanh không nghĩ sẽ có lúc dùng đến Ngư Phù, chỉ cười trừ. Ai ngờ Tuyên Văn Đế đột nhiên băng hà, ai ngờ Mộ Thẩm Hoằng gặp nạn trên đường hồi kinh.
Việc đời khó liệu, họa vô đơn chí, phúc bất trùng lại.
Nếu Độc Cô Hoàng hậu đã không thể bảo vệ đứa con trong bụng nàng, vậy chỉ còn cách đến Đăng Nguyệt Lâu triệu Y Bằng Cử đưa nàng rời kinh. Nàng chỉ không ngờ, Duệ Vương xuất hiện để giam lỏng nàng trước khi Y Bằng Cử kịp đến.
Nếu Bí Tư Doanh thật sự như Mộ Thẩm Hoằng nói, làm việc hiệu suất cao tổ chức nghiêm mật, Y Bằng Cử nhìn thấy bình mai nhất định phái người đến cứu nàng. Nàng cố gắng ổn định tâm tư bản thân, tự thuyết phục bản thân, căng thẳng cũng không có tác dụng gì, nhất định phải tin tưởng Mộ Thẩm Hoằng, tin tưởng ám vệ đắc ý nhất của hắn.
Trời càng lúc càng tối, Cung Khanh không hề buồn ngủ, nàng có dự cảm, tối nay nhất định có người tới.
“Nương nương, đã khuya rồi sao ngài còn chưa ngủ?”
“Ta không ngủ được.”
Cung Khanh không cho tắt đèn, một mực ngồi chờ, đến canh hai bên ngoài vẫn không chút động tĩnh.
Cảnh đêm lộ rõ, Vân Diệp giục: “Nương nương ngủ đi.”
Cung Khanh mặc nguyên quần áo lên giường, dần buồn ngủ.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng binh khí va chạm, còn tiếng người la hét.
Cung Khanh lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy. Vừa mở cửa phòng đã thấy ánh lửa ngút trời.
“Đi lấy nước.” Vân Hủy vội vàng nói: “Mau nhúng ướt thảm, đề phòng bất trắc.”
Cung Khanh không chút sợ hãi, ngược lại còn hoan hỉ, nhất định là có người cố ý phóng hỏa, để thừa lúc rối loạn cứu nàng.
Nàng dẫn theo Vân Diệp Vân Hủy, đứng dưới hành lang, lửa càng lúc càng lan rộng, đột nhiên có mấy hắc y nhân đi từ tiền viện tới, ai nấy đều tay cầm đao kiếm.
Vân Hủy và Vân Diệp lập tức chắn trước mặt Cung Khanh, vừa sợ vừa quát hỏi: “Kẻ nào đang tới?”
Người đi đầu quỳ một gối, thấp giọng nói: “Thần Y Bằng Cử, tham kiến nương nương.”
Cung Khanh nghe thấy cái tên đấy như nhấc được tảng đá trong lòng.
“Y đại nhân xin đứng lên.”
Y Bằng Cử nói: “Thần được Thái tử căn dặn, muôn chết không từ xin nghe lệnh nương nương. Thỉnh nương nương lập tức theo thần rời khỏi đây.”
Dưới ánh đèn, có thể thấy hắn khoảng hơn hai mươi, anh tuấn rắn rỏi. Ngày đó cứu Cung Khanh khỏi mấy tên Ba Tư, ngoài Mộ Thẩm Hoằng còn một người nữa chính là hắn. Mặc dù Cung Khanh mới là lần đầu gặp mặt hắn, nhưng thấy rất thân thiết.
Y Bằng Cử dẫn Cung Khanh đi vòng qua hậu viện. Đột nhiên, không biết ở đâu bay tới một mũi tên, Cung Khanh không hề hay biết, Y Bằng Cử nghe thấy tiếng gió, xoay người rút đao chắn lại, mũi tên sượt qua mu bàn tay hắn, rơi xuống đất.
Cung Khanh thầm nghĩ thật nguy hiểm.
Ngoài cổng biệt viện, mấy xác chết nằm la liệt, mấy người tay cầm đao kiếm đứng bảo vệ xe ngựa.
“Nương nương lên xe.”
Cung Khanh vội vàng cùng Vân Hủy Vân Diệp lên xe, xe ngựa đi vun vút trong đêm, Cung Khanh thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng thoát ra khỏi hang hùm.
Xe ngựa đi thẳng đến cổng thành, Cung Khanh giao Huyền Kim Ngư Phù cho Y Bằng Cử, thị vệ cửa thành không dám ngăn cản, xe ngựa đi thẳng ra khỏi thành.
Lúc này, Y Bằng Cử mới hỏi: “Không biết nương nương muốn đi đâu?”
Cung Khanh nói: “Tình hình trong kinh thế nào chắc đại nhân cũng biết. Duệ Vương đăng cơ chắc chắn sẽ xuống tay với đứa con trong bụng ta, ta phải rời khỏi kinh thành ngay lập tức, nơi ta muốn đến là Đồng Châu.”
Ngoái đầu nhìn lại tường thành đèn đuốc sáng soi càng lúc càng xa. Cung Khanh thầm thở dài, chưa bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi kinh thành thế này, cũng chưa bao giờ nghĩ gả cho Mộ Thẩm Hoằng lại gặp sóng gió này.
Hắn từng nói, gả cho hắn nhất định sẽ gặp sóng gió, lúc đấy nàng nghĩ hắn nói về hậu cung tranh đấu, hôm nay mới cảm nhận được dụng ý thật sự. So với hậu cung, triều đình nổi cơn sóng gió càng đáng sợ hơn.
Từ nay về sau, nàng sẽ nhìn xa trông rộng hơn.
Ra khỏi thành, xe ngựa dừng lại ở một nông trang, Y Bằng Cử lấy ra ba bộ quần áo và ba mặt nạ, để Cung Khanh và Vân Diệp Vân Hủy thay. Lúc này, ám vệ Bí Tư Doanh từ biệt viện của Duệ Vương lần lượt tề tựu, mười mấy người đều thay đổi quần áo, nhìn qua như một thương đội.
Có đội ngũ này, Cung Khanh không cần lo lắng nữa, đây là những ám vệ mà Mộ Thẩm Hoằng đắc ý nhất, mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ.
Nghỉ ngơi chốc lát, ăn xong lương khô Y Bằng Cử đưa, Cung Khanh lên xe ngựa.
Y Bằng Cử nói: “Nương nương, Đồng Châu không xa kinh thành, ngộ nhỡ có biến, chỉ sợ cũng không an toàn, không bằng đi xa hơn chút.”
Cung Khanh nói: ” Nhất định Duệ Vương sẽ truy tìm tung tích của ta, sở dĩ ta đi Đồng Châu, thứ nhất là Đồng Châu gần kinh thành, dễ dàng nghe nghóng tin tức kinh thành một cách nhanh chóng, thứ hai ta đang có bầu không thể bôn ba đường dài, thứ ba là vì Tri huyện Đồng Châu là Thẩm Túy Thạch, ta từng có ơn với hắn. Giờ hắn là hôn phu của Quận chúa, Duệ Vương sẽ không nghĩ được rằng ta trốn đến chỗ hắn.”
Y Bằng Cử dừng một chút nói: “Có câu này thần không biết có nên nói hay không.”
“Khanh cứ nói không sao.”
“Ngộ nhỡ hắn nói với Quận chúa, chỉ sợ Duệ Vương sẽ biết tung tích nương nương.”
Cung Khanh nói: “Sẽ không. Ta hiểu rõ người này, hắn không phải kẻ ham vinh hoa phú quý, nếu không đã chẳng cự tuyệt tình cảm của A Cửu Công chúa.”
Lựa chọn Đồng Châu, lựa chọn Thẩm Túy Thạch làm nơi nương tựa, là vì nhân phẩm và thân phận hắn. Cung Khanh tự tin nàng sẽ không nhìn nhầm người, từ thái độ Thẩm Túy Thạch dành cho A Cửu, có thể thấy con người hắn rất chính trực. Nàng lại có ơn với hắn, hắn cũng từng nói muốn kết cỏ ngậm vành báo ân, tuyệt đối không bán đứng nàng. Hơn nữa một khi Duệ Vương đăng cơ, thân phận phò mã của Thẩm Túy Thạch chính là lá chắn tốt nhất.
Danh sách chương