Cung Khanh vừa nghe liền luống cuống, bắt mạch chẳng phải sẽ lộ chuyện giả bầu.

Đúng lúc đấy, Cung phu nhân kéo tay nàng, nói: “Đừng sợ, con cùng mẹ vào trong màn. Vân Diệp, gọi hắn đi vào.”

Cung Khanh vội nói: “Mẫu thân, phải làm sao đây?”

Cung phu nhân không nói gì, lên giường thả màn, thấp giọng nói: “Con đừng sợ, có ta.”

Vừa nhìn dáng vẻ trong tầm dự đoán và có chút bối rối của mẫu thân, Cung Khanh chợt giật mình, nhớ ra vừa rồi mẫu thân còn chuyện thứ hai muốn nói lại thôi, chẳng lẽ là? Lòng nàng vừa mừng vừa sợ, tạm thời không dám xác nhận hoàn toàn.

Lúc này, ngoài màn có người lên tiếng: “Vi thần Lý Khả Giản tham kiến nương nương.” Nghe giọng là một người đàn ông trẻ tuổi, may là không phải Tiết Lâm Phủ, Cung Khanh dịu dàng nói: “Miễn lễ, ban ngồi.”

Lý Khả Giản nói: “Vi thần được Hoàng hậu nương nương phái đến bắt mạch cho nương nương.”

Lúc này, Cung phu nhân đưa cổ tay ra ngoài màn, Cung Khanh mới dám xác nhận hoàn toàn, quả nhiên là mẫu thân có bầu. Lòng vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, thầm niệm vô số câu A Di Đà Phật, đúng là trời cao phù hộ khiến mẫu thân hôm nay đến đây giải vây cho nàng.

Lý Khả Giản phủ lên cổ tay Cung phu nhân một khăn lụa mỏng như cánh ve, cẩn thận bắt mạch, lòng rất băn khoăn. Vừa rồi Thái tử điện hạ triệu hắn, cố ý dặn dò, bất kể mạch tượng thế nào đều phải nói là hỉ mạch, tạm thời tất cả đều mạnh khỏe. Nếu nói sai nửa chữ sẽ lấy mạng cả nhà hắn. Hắn còn tưởng rằng mạch tượng của Thái tử phi có gì quái dị, giờ chẩn ra đúng là hỉ mạch, không có chút vấn đề gì.

“Cung hỉ nương nương, tất cả mạnh khỏe, vi thần cáo lui.”

Chờ Lý Khả Giản đi, Cung Khanh mới vui vẻ nói: “Mẫu thân, mẹ thật sự có bầu?”

Cung phu nhân cười bối rối: “Không chú ý, trai già sinh ngọc.”

Cung Khanh cười phì: “Mẫu thân nói gì vậy, cha chắc vui muốn chết.”

Cung phu nhân nhìn trời thở dài: “Hắn thì vui mừng rồi, nhưng eo ta biết làm sao bây giờ, con có biết sinh một đứa con eo sẽ to thêm một tấc.”

Cung Khanh dở khóc dở cười: “Mẫu thân mẹ thật là, chẳng lẽ một đứa con trai không quan trọng bằng eo thon sao?”

“Sinh con trai là sinh cho cha con thôi, mẹ có con là đủ rồi.”

“Tóm lại đây là chuyện vui, mẫu thân mẹ an tâm dưỡng thân, sinh cho con thêm một đệ đệ.”

Khi biết bản thân mang thai, Cung phu nhân rầu đến biếng ăn mấy ngày, thật sự cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác, đặc biệt là con gái và con rể. Đã sắp làm bà ngoại còn gặp chuyện này, xem như chuyện khó xử chẳng mấy khi gặp của Cung phu nhân, nhưng đối với Cung phu nhân bẩm sinh nhanh nhẹn quyết đoán mà nói, chỉ cần nghĩ phu nhân nhà khác bốn lăm tuổi còn sinh con, bà ở tuổi này vẫn tính là trẻ tuổi đi? Nghĩ đến đấy, Cung phu nhân mất tự nhiên suốt mấy ngày quyết định vào cung báo với con gái, để con gái có chuẩn bị tâm lý, tránh chuyện từ biệt mấy tháng gặp lại thấy mẹ mình ôm bụng bầu, sợ đến ngất xỉu.

Hai người ra khỏi màn, Cung phu nhân nói: “Mấy ngày này ta sẽ ở trong cung, ngộ nhỡ có việc ta còn giúp con đối phó.”

“Đa tạ mẫu thân.”

Lúc đấy, Mộ Thẩm Hoằng vội vã đi vào, thấy Cung phu nhân liền giật mình một cái.

Cung phu nhân thấy hắn liền giận dữ nói: “Ta đã biết Khanh nhi gả vào cung sẽ chẳng yên lành gì mà.”

Mộ Thẩm Hoằng xấu hổ cười cười: “Phu nhân sao lại nói vậy?”

“Vừa rồi Hoàng hậu phái thái y đến bắt mạch, trong bụng vợ ngài có gì hay không chẳng lẽ ngài không biết?”

“Lý Khả Giản kia con đã dặn dò rồi, không cũng nói thành có.” Hắn kéo tay Cung Khanh, cười với Cung phu nhân: “Con sợ Khanh Khanh sốt ruột, vội về thăm nàng.”

“Thời gian này ta muốn ở đây cùng Khanh nhi, điện hạ sẽ không có ý kiến gì chứ?”

“Tất nhiên là không thể tốt hơn, Khanh Khanh có thai, đang lúc cần phu nhân chăm sóc.”

Cung phu nhân hừ một tiếng: “Nói như thật.”

Mộ Thẩm Hoằng cười cười, kề tai Cung Khanh thầm thì: “Khanh Khanh, nàng hàn huyên cùng phu nhân, ta còn việc phải làm, tối chúng ta lại… “

Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Điện hạ đi giải quyết công việc đi.”

Rất đáng ngạc nhiên, tối hôm đó Mộ Thẩm Hoằng mãi không thấy về.

Thấy càng lúc càng muộn, Cung phu nhân là người nôn nóng, liền sai Vân Hủy đi mời điện hạ về an giấc.

Một khắc sau, Vân Hủy trở về bẩm báo nói Thái tử điện hạ vẫn còn xử lý chính sự, sợ là một lúc nữa cũng chưa về được.

Cung Khanh nói: “Mẫu thân mẹ đi ngủ trước đi.”

Cung phu nhân: “Con đi gọi hắn về.”

“Con?” Cung Khanh nhăn nhó vẻ khó xử.

“Vân Hủy và Vân Diệp, đi lấy áo khoác lông cừu, đưa tiểu thư đến ngự thư phòng, nhân tiện mang đồ ăn khuya cho điện hạ.”

“Không cần đâu mẫu thân, đợi lát nữa hắn xử lý xong chính sự tất là sẽ về.”

Cung phu nhân thôi thúc: “Chính sự cùng lắm là để đến ngày mai, có bầu mới là đại sự trước mắt, nhanh đi gọi hắn về.”

Lúc này Vân Diệp và Vân Hủy đã chuẩn bị áo khoác và đồ ăn khuya xong, dưới ánh nhìn chằm chằm của Cung phu nhân, Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là đi.

Ngồi trên kiệu, nhìn trời cao lấp lánh ánh sao, ánh đèn vàng trong đêm đẹp lung linh mà cô tịch.

Đây là lần đầu tiên Cung Khanh đến ngự thư phòng phía Tây điện Cần Chính.

Lý Vạn Phúc canh cửa cùng mấy nội thị, phòng trong có ánh đèn hắt ra.

“Sao nương nương lại đến.” Lý Vạn Phúc thấy Cung Khanh, vội vàng nghênh đón.

“Ta tới mang đồ ăn khuya cho điện hạ.”

Lý Vạn Phúc cười hì hì vén rèm: “Mời nương nương.”

Cung Khanh đi vào thấy trước mắt sáng ngời, nơi này rộng gấp đôi thư phòng ở Đông Cung, bức tường đối diện là một giá sách to hết tường, giữa phòng là một long án to với chồng tấu chương, sau bàn là long ỷ màu vàng và đen, đầy khí thế tôn quý uy nghiêm.

Mộ Thẩm Hoằng ngồi sau bàn, ánh nến chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, mày kiếm mắt sao, mũi như tượng tạc, ngay cả đôi lông mày hơi nhíu lại cũng rất đẹp mắt.

“Phu quân.” Cung Khanh khẽ gọi một tiếng, trong tĩnh lặng như làn men say, có sự triền miên lưu luyến.

Mộ Thẩm Hoằng ngẩng đầu dời mắt khỏi tấu chương, đã thấy một mỹ nhân yêu kiều trước mặt, áo khoác màu đỏ thẫm phủ xuống gót chân, cổ áo viền lông cáo trắng như tuyết, hai quả cầu lông thả xuống, tôn lên dung nhan mỹ miều.

Đôi mắt long lanh, bờ môi mọng đỏ, vòng eo thon nhỏ, tay bê hộp thức ăn, bức mỹ nhân đồ lập tức sáng bừng cả ngự thư phòng im lặng trang nghiêm.

“Khanh Khanh, sao nàng lại tới?” Hắn vui mừng quá đỗi, có phần thụ sủng nhược kinh.

“Đã là lúc nào ngài còn chưa về.” Nàng nửa là ân cần nửa là hờn dỗi nói, đi tới mở hộp đồ ăn ra, bên trong là canh ngân nhĩ rượu gạo với bánh trôi. Vốn là món ăn khuya ưa thích của Cung phu nhân, nhân tiện mượn hoa hiến phật.

“Ngài đói bụng không?” Nàng nhấc bát đặt lên bàn. Bát màu bích lục ướt át, tôn lên màu trắng của bánh trôi và ngân nhĩ, vô cùng thanh tân mát mắt. Tuy chỉ là một món ăn bình thường, nhưng vì mỹ nhân mang đến mà đặc biệt mê người.

Mộ Thẩm Hoằng ôm nàng đặt lên đùi, vòng tay qua lưng nàng, “Vừa mệt vừa đói, Khanh Khanh bón cho ta.”

Đúng là được đà lấn tới, xưa nay chưa từng mang đồ ăn khuya vậy điện hạ ngài chịu đựng thế nào? Đại trượng phu lại đòi bón. Cung Khanh múc một thìa cho hắn.

Hắn mỉm cười liếc mắt nhìn nàng: “Không phải như thế.”

“Vậy phải thế nào?”

Hắn cười chỉ lên môi nàng, ánh mắt rất xấu xa.

Cung Khanh đỏ mặt, đặt thìa vào trong bát, gắt giọng: “Thiếp không biết làm.”

“Nàng không biết làm vậy để vi phu dạy nàng.” Hắn múc một thìa đưa vào miệng rồi môi kề môi với nàng.

Nàng muốn tránh nhưng bị hắn ôm gọn trong lòng, cằm cũng bị giữ. Hắn cười xấu xa ngậm thìa canh mớm cho nàng. Bánh trôi gặp canh ngân nhĩ càng thơm trơn ngọt.

Mớm xong, hắn dùng lưỡi liếm bờ môi anh đào, cười hỏi: “Đã biết chưa?”

Mặt nàng ửng hồng, đẩy hắn: “Rõ ràng ngài tự ăn được.”

“Khanh Khanh không bón ta sẽ không ăn.”

Không ăn rõ ràng là không được, nàng còn việc phải nhờ vả hắn, rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là ngậm canh ngượng ngùng mớm cho hắn.

Xong một thìa hắn còn nhấm nháp môi nàng mới buông tha, vì vậy ăn xong hai người đã hô hấp dồn dập, ý do vị tẫn, không khí mờ ám càng lúc càng dày đặc, công cụ châm lửa đã rục rịch sau mông nàng.

Không thể làm ở đây, nàng ngượng ngùng buông thìa, muốn tránh ngực hắn. Ai ngờ hắn không tha còn ôm chặt hơn, cầm tay nàng đặt xuống thân dưới, bình tĩnh hỏi: “Khanh Khanh muốn nó sao?”

Nàng vừa nghe mặt liền đỏ bừng, giằng tay lại, “Ai muốn chứ.”

“Không muốn sao…” hắn a một tiếng, có vẻ rất thất vọng, “Vậy Khanh Khanh về trước đi, xong chỗ tấu chương này ta sẽ về an giấc.”

Nàng nhìn chồng tấu chương cao ngất thì hốt hoảng, từng đấy tấu chương biết đến lúc nào mới xong.

“Ngày mai lại xem tấu chương.”

“Ngày mai có việc của ngày mai.” Hoàng đế không dễ làm, mỗi ngày đều phải hao phí vô số thời gian tinh thần cho tấu chương.

“Khanh Khanh về ngủ trước đi.”

“Không có ngài thiếp không ngủ được.”

Hắn véo yêu mũi nàng, “Nói bậy, mấy ngày chuẩn bị săn bắn mùa thu chẳng phải nàng đều ngủ trước từ sớm.”

Cung Khanh cười lúng túng, ngày đó cố tình tránh hắn giờ bị hắn tính sổ. Con người này thật là đồ thù dai nhớ lâu. Bản thân đã sai trước, không thể làm gì khác hơn là mềm giọng nịnh nọt: “Phu quân ngài cùng thiếp về đi.”

Hắn nhếch môi: “Về làm gì?”

Biết rõ còn hỏi, đồ ghê tởm, Cung Khanh xấu hổ, “Còn có thể làm gì, tất nhiên là ngủ.”

Hắn mỉm cười: “Được, nghe lời Khanh Khanh, về ngủ.”

Hai người trở về Đông Cung, tắm xong nghỉ ở điện Hàm Chương.

Nằm trên giường, Cung Khanh đầy bụng băn khoăn, bình thường hắn sẽ nhân lúc tắm đòi hỏi một phen, hôm nay tắm rất an phận, không chút ý tứ muốn đặt nàng lên con hồng nhạn, quy củ như thành một người khác. Lúc này đã lên giường, đáng lẽ nên động thủ thì còn an phận hơn lúc đi tắm, hai tay đan nhau đặt trên ngực, đôi mắt sáng quắc hàng đêm chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng cứ thế khép lại.

Thế này là sao? Quá mệt mỏi sao? Nhưng trước kia có những lúc còn vất vả hơn thế này hắn cũng không chịu nằm yên, sức khỏe sự dẻo dai của hắn vượt khả năng tưởng tượng của nàng rất xa. Rốt cuộc là đang gặp vấn đề gì? Nàng nhớ lại từ lúc gặp ở ngự thư phòng, hình như có câu nào đấy đã chọc giận hắn.

Con người hẹp hòi.

Không còn biện pháp nào khác, hôm nay muốn nhờ vả hắn, giờ đành xuống nước.

“Phu quân, chàng ngủ sao?” Cung Khanh quay người, cố ý kề tay hắn vào bộ ngực đầy đặn.

Hắn không chút nhúc nhích, vẫn nhắm mắt nói: “Không phải Khanh Khanh nói về đi ngủ sao.”

Cung Khanh: ” …”

Đợi một hồi không thấy động tĩnh gì, nàng không thể làm gì khác hơn là ôm cánh tay hắn, vì vậy cả bộ ngực đều kề sát cánh tay, thế này đã rõ ràng chưa?

Hắn im lặng không nhúc nhích, như thể muốn ngủ.

Nàng sốt ruột, dứt khoát bất chấp thủ đoạn, chủ động hôn lên mặt hắn.

Vẫn không phản ứng.

Dừng một lát, nàng không thể làm gì khác hơn là hôn môi hắn, còn học tập hắn, liếm qua bờ môi rồi nhẹ nhàng nhay cắn, mặc dù kỹ thuật vụng về, nhưng người ta là lần đầu tiên chủ động, chẳng lẽ điện hạ ngài vẫn không động lòng?

Hắn thật sự không chút cảm động.

Thế này là sao đây.

Cung Khanh quả thực muốn nổi giận.

“Phu quân?” Nàng đẩy hắn, thỏ thẻ: “Phu quân ngủ thật sao?”

“Không phải Khanh Khanh đến gọi ta về đi ngủ sao?”

” …”

Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là xẩu hổ đỏ mặt, đưa tay vuốt ve ngực hắn, nhẹ nhàng khiêu khích, mỗi lần hắn muốn đều vuốt ve nàng, khiến nàng thấy toàn thân mềm nhũn, nóng bừng, hẳn là hắn cũng thế, vì vậy nàng cố gắng vuốt ve đầu ngực hắn. Hắn như Liễu Hạ Huệ, hai tay đan nhau đặt trên ngực, không chút động tĩnh ý tứ là sẽ nhào lên nàng.

Rốt cuộc là làm sao đây?

Được rồi, dù sao đã vô liêm sỉ phần trên, nàng tiếp tục vô liêm sỉ xuống dưới, lướt qua rốn, vật kia rõ ràng đã nhất trụ kình thiên. Điện hạ còn kìm nén cái gì? Ngài muốn chơi trò gì đây, hẹp hòi kìm nén ngài không khó chịu ah.

Nàng không thể làm gì khác hơn là e lệ cầm nắm. Ai ngờ người kia không lĩnh tình, duỗi tay tóm bàn tay đang làm chuyện xấu xa của nàng.

“Không phải Khanh Khanh nói không muốn nó sao?”

Kìm nén giận dỗi hồi lâu thì ra là vì câu nói đấy.

Nàng xấu hổ đưa tay thăm dò, nghĩ muốn dùng hành động tỏ thái độ, không phải không muốn, mà là không muốn hắn lúc nào cũng chỉ chăm chăm nghĩ chuyện đấy thôi.

Ai ngờ hắn xoay người kề tai nàng hỏi: “Khanh Khanh có muốn hay không?”

Xem ra không nói thì hắn không chịu vào khuôn khổ.

“Muốn.” Nàng cắn răng nói, thấy xấu hổ đến nóng bừng hai tai .

“Lần này Khanh Khanh tự làm.”

“Tự làm thế nào?”

Hắn thì thầm mấy câu, nàng liền phản đối: “Thiếp không làm được.” Mấy ngày trước nàng thà chết cũng không chịu làm tư thế đấy.

Hắn sờ sờ lưng nàng, xoay người ngược lại, dịu dàng nói: “Vậy… ngủ đi.”

Đã đến thế này còn ngủ thế nào, nàng tức muốn bóp cổ hắn, nhưng giờ không thể đắc tội vị đại gia này, không có hắn làm sao mang bầu.

Nàng đấu tranh tâm lý hồi lâu, rốt cục nàng nghĩ thông suốt cắn răng nói: “Thiếp thử một lần.”

Vừa dứt lời, người nào đang nằm kiểu chính nhân quân tử lập tức mở đôi mắt sáng quắc, cười xấu xa ôm nàng lên trên.

Cung Khanh vừa thẹn lại vừa sợ, run rẩy chạm vật nóng bỏng kia, ngồi trên hông hắn, một hồi lâu vẫn không hạ được quyết tâm để bắt đầu.

Hắn đợi hồi lâu không thấy nàng hành động, còn sờ mó lung tung làm hắn ngứa ngáy, liền nắm eo nàng bắt đầu, nàng vừa bất ngờ vừa sợ, a một tiếng, không nhịn được đánh hắn mấy cái: “Đau.”

Hắn đỡ lưng nàng, đưa đẩy hai cái, thấp giọng nói: “Nhúc nhích sẽ không đau.”

Nàng bắt chước hắn, đưa đẩy mấy lần dần ướt át hơn, có khoái cảm chưa từng có, không kiềm chế được muốn thốt ra tiếng.

“Nhanh chút.” Hắn xoa hai bầu ngực trắng như ngọc, bị hắn khiêu khích, nàng xấu hổ không thể làm tiếp, nói gì cũng không chịu, than mệt.

Hắn không chịu buông tha đỡ nàng làm thêm một hồi, nàng xấu hổ gục xuống ngực hắn, không chịu ngồi dậy, chân mỏi lưng đau, hô hấp dồn dập, giọng nhão như nước.

Hắn đặt nàng xuống, trêu chọc: “Khanh Khanh cũng biết mệt rồi sao, vi phu ngày ngày khổ cực, Khanh Khanh đã từng quan tâm chưa.”

Vừa được đặt xuống nàng liền thở phào, giao phó lại cho hắn. Tóm lại hắn làm gì thì làm, nàng chỉ hưởng thụ.

Sau hồi mây mưa, không khí mờ ám, Cung Khanh đặt tay lên bụng, âm thầm cầu khẩn: mong là lần này sẽ có. Đột nhiên nghe thấy hắn cười đắc ý: “Khanh Khanh, vừa rồi ta cho ra ngoài.”

“Cái gì?” Nàng ngồi bật dậy, lật chăn nhìn, quả nhiên là thế.

Nàng giận dữ nhào tới đấm hắn, “Ngài biết là thiếp đang muốn mà.” Hắn giữ tay nàng, vẻ mặt xấu xa: “Không phải trước kia nàng không muốn cho vào trong sao?”

“Đồ xấu xa, ngài cố tình chọc tức thiếp.” Vừa nói lệ đã tràn khóe mi. Hắn vội vàng ôm nàng dỗ dành: “Đùa nàng thôi, một lát nữa chúng ta lại làm, vi phu lấp đầy mới thôi.” Dứt lời hắn lau người cho nàng, “Nhưng làm hai lần sợ Khanh Khanh không chịu đựng được, lại đòi nghỉ ngơi bảy ngày.”

Nàng đẩy tay hắn: “Sẽ không, nhanh chút đi.”

Hắn cười xấu xa: “Ngày trước nàng ra sức khước từ, nào là đau nào là mệt. Hôm nay chủ động đòi làm hai lần, không kêu đau cũng không than mệt, cũng không đòi nghỉ ngơi, có thể thấy trước kia đều là lừa ta đúng không?”

Thật là lòng dạ hẹp hòi, nhớ kỹ từng câu nói của nàng để giờ mang ra tính sổ một lượt.

Nàng bị hắn hỏi không còn lời nào để nói. Lúc trước kêu đau than mệt đúng là có phần giả dối, lúc đấy sợ có thai, chỉ mong không làm, hôm nay tình thế đã khác, phải lập tức có bầu, nghĩ thế, gạt e lệ qua một bên, ngượng ngùng ôm cổ hắn, đỏ mặt nói: “Bớt nói nhảm, mau làm đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện