A Cửu trả lời: “Hoàng huynh, chuyện ở sự kiện săn bắn mùa thu không liên quan đến em, là Tiết Giai làm.”

“Bằng chứng rành rành ngươi còn dám chối!” Mộ Thẩm Hoằng thấy A Cửu cứng đầu không nhận tội giận dữ nói: “Chuyện bên hồ Nguyệt cũng là ngươi sai An phu nhân làm, có cần ta gọi người đến đây ba mặt một lời không?”

Độc Cô Hoàng hậu thấy Mộ Thẩm Hoằng không có ý định buông tha A Cửu, liền tiến đến nói: “Từ hôm nay A Cửu về cung Dục Tú đóng cửa hối lỗi, cấm túc nửa tháng.”

Mộ Thẩm Hoằng quả quyết nói: “Không được, phải đến Đông Cung tạ tội với Thái tử phi, xin nàng tha thứ, và thề mãi mãi không tái phạm nữa.”

A Cửu thấy Mộ Thẩm Hoằng tức giận cũng có chút sợ hãi, liền rụt rè hô một tiếng mẫu hậu mong được che chở.

“A Cửu, con nhận lỗi đi.” Độc Cô Hoàng hậu đưa mắt nhìn A Cửu, ý tứ là Mộ Thẩm Hoằng đang nổi nóng, đừng cứng đầu với hắn.

A Cửu không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng rời đi.

Đúng lúc đó, Tuyên Văn Đế khẽ ho một tiếng. Độc Cô Hoàng hậu và Mộ Thẩm Hoằng đi tới trước giường.

Tuyên Văn Đế dù đã uống thuốc giải nhưng vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chỉ có sắc đỏ trên mặt là nhạt bớt.

Mộ Thẩm Hoằng không yên lòng với thuốc giải của Tiết Giai, liền nói: “Mẫu hậu, nhi thần đi gọi Tiết Lâm Phủ đến xem.”

Độc Cô Hoàng hậu đang muốn ngăn cản Mộ Thẩm Hoằng, đột nhiên Tuyên Văn Đế run lên, ho ra một búng máu. Sau đó ra sức thở hổn hển rồi ngất luôn.

Độc Cô Hoàng hậu nhìn thấy thế sợ đến hồn phi phách tán, vội nói: “Nhanh đi thỉnh Tiết thái y.” Lúc đầu bà ta không muốn gọi Tiết Lâm Phủ là nghĩ chuyện xấu trong nhà không thể công khai. Nghĩ thầm Tuyên Văn Đế đã dùng thuốc giải chắc không còn gì đáng ngại. Nhưng luồng tà hỏa chưa được giải tỏa mà chỉ là đè nén xuống, đối với Tuyên Văn Đế đã bước vào tuổi trung niên trước giờ có thói quen dưỡng sinh thật sự bị tổn thương nghiêm trọng.

Tiết Lâm Phủ đã được Lý Vạn Phúc dẫn tới ngoài cửa điện từ lâu, chờ để vào làm chứng cho chuyện điểm tâm của Tiết Giai có thuốc. Giờ được tuyên lập tức bước vào, ai ngờ không phải làm chứng, mà để xem mạch cho Tuyên Văn Đế.

Tiết Lâm Phủ vừa nhìn liền biết nguyên nhân sinh bệnh của Tuyên Văn Đế. Thế nhân đều biết, hậu cung Tuyên Văn Đế chỉ có Hoàng hậu là người duy nhất, uống thuốc này rồi tất nhiên ai nấy đều nghĩ đối tượng phục vụ sẽ là Hoàng hậu. Độc Cô Hoàng hậu đỏ mặt, nghĩ thanh danh nửa đời của bản thân thế là bị con tiện nhân Tiết Giai hủy hoại. Ban cái chết thật quá nhân nhượng, đáng lẽ nên lăng trì đến chết.

Trước tiên Tiết Lâm Phủ giúp Tuyên Văn Đế nuốt hai viên thuốc có tác dụng cấp cứu, rồi kê một đơn thuốc cho Minh Vũ mang đi sắc ngay.

Mộ Thẩm Hoằng canh giữ trong tẩm cung suốt một tối, tự tay hầu hạ Tuyên Văn Đế uống thuốc.

Đêm khuya, tình hình của Tuyên Văn Đế đã ổn định hơn, sau khi tỉnh táo nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, ngoài sự kinh hoàng, đối mặt với Độc Cô Hoàng hậu còn thấy khó chịu và phẫn nộ. Dù ông ấy thích hưởng lạc, nhưng không phải hôn quân hoang dâm, phát sinh chuyện này, ông ấy còn phẫn nộ hơn Độc Cô Hoàng hậu, đối với ông ấy mà nói, đây đúng là một việc nhục nhã. Thủ phạm lại là Tiết Giai, ông ấy càng thấy ghê tởm xấu hổ và giận dữ, có cảm giác làm chuyện đồi bại.

Đối mặt con trai cảm thấy ngại ngần, ông ấy phẩy tay với Mộ Thẩm Hoằng, thều thào nói: “Con về đi.”

Sau khi Mộ Thẩm Hoằng đi, trong điện chỉ còn lại vợ chồng đế hậu.

Tuyên Văn Đế nhắm mắt nhíu mày, không nói lời nào.

Độc Cô Hoàng hậu trời sinh ghen tuông, tận mắt chứng kiến Tuyên Văn Đế và cháu mình trong hoàn cảnh đấy, vốn đã một bụng uất ức, Tuyên Văn Đế còn tỏ thái độ lạnh lùng, như thể bà ta chính là người hại ông ấy, vừa uất vừa tức, liền không kiềm chế được oán giận nói: “Tại sao Hoàng thượng lại bất cẩn thế?”

Hậu cung Tuyên Văn Đế một mực sóng yên gió lặng, không có cảnh hậu phi tranh đấu, Độc Cô Hoàng hậu càng thêm ghê gớm, dưới sự lạm dụng uy quyền của Hoàng hậu, nhóm cung nữ không dám càn rỡ, vì thế Tuyên Văn Đế không bị kẻ khác giăng bẫy thường xuyên như các đời đế vương trước, cuộc sống tương đối nhàn nhã thư thái, cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân lại có ngày bị người nhà Hoàng hậu giăng bẫy, huống chi lại là Tiết Giai, cô bé nhìn qua ngây thơ thuần khiết như giọt sương.

Từng này tuổi còn bị một đứa bé con làm ô uế thanh danh nửa đời, lòng Tuyên Văn Đế tức giận đến mức nào cũng chẳng khó tưởng tượng, Độc Cô Hoàng hậu không nói còn đỡ, nhắc tới đúng là khơi lên cơn giận trong lòng ông ấy.

Ông ấy đưa mắt lườm, tức giận nói: “Nó là cháu ruột của Hoàng hậu, trẫm nể mặt Hoàng hậu, đối đãi như người nhà, cho phép ra vào cung đình tự do không hề giới hạn, chưa từng phòng bị mảy may? Huống chi, Hoàng hậu là hậu cung chi chủ, dẫn sói vào nhà, chẳng lẽ Hoàng hậu không có trách nhiệm?”

Độc Cô Hoàng hậu rất ít khi bị chồng trách mắng, lòng đang tức tối sẵn, không suy nghĩ mà lên tiếng luôn: “Nói như thế chẳng lẽ tất cả là lỗi của thần thiếp?”

“Vốn là lỗi của Hoàng hậu.” Tuyên Văn Đế không muốn nhiều lời, nói với giọng chán ghét lạnh lùng: “Sau này người nhà Hoàng hậu bớt tiến cung đi.”

Độc Cô Hoàng hậu nghe thế càng thêm tức giận, liền nói ngay: “Hoàng thượng ghê tởm người nhà thiếp sao, năm đó nếu không phải nhờ người nhà thiếp, người hôm nay ngồi trên ngai vàng điện Kim Loan phải là Duệ Vương mới đúng.”

Chuyện đấy đúng là tử huyệt của Tuyên Văn Đế, vừa nghe lời ấy, ông ấy liền giận đến thở hổn hển, trừng mắt hung hăng nhìn Độc Cô Hoàng hậu, cắn răng nói: “Trẫm niệm tình năm đấy, mấy năm nay đối với Hoàng hậu kính trọng có thêm, vì thế mới để Hoàng hậu là duy nhất hậu cung.”

Độc Cô Hoàng hậu cười lạnh: “Rốt cuộc Hoàng thượng niệm tình ai, lại vì ai mới không gần nữ sắc, lòng Hoàng thượng tự biết, thần thiếp không muốn gánh hư danh.”

Tuyên Văn Đế vừa nghe liền quát lên, “Chẳng lẽ không phải năm đấy Hoàng hậu ép trẫm lập lời thề, nếu ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hậu cung chỉ có Hoàng hậu là người duy nhất!”

“Đúng, Hoàng thượng lập lời thề, đời này chỉ có một mình thần thiếp, nhưng lòng Hoàng thượng có người khác không Hoàng thượng tự biết, thần thiếp không phải kẻ ngu.”

Tuyên Văn Đế giận tím mặt, chỉ vào Độc Cô Hoàng hậu nói: “Ngươi thật ngang ngạnh, lòng tham không đáy.”

Dứt lời, ông ấy nổi giận đùng đùng xoay lưng về phía Độc Cô Hoàng hậu, lòng rất hận năm đấy.

Thật sự là biết vậy chẳng làm.

Độc Cô Hoàng hậu cắn môi, hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ngăn được cơn ghen tuông trong lòng. Mấy năm nay, hậu cung chỉ có một mình bà ta, một nửa là bởi vì là lời thề năm đó, nửa còn lại nhất định là vì người kia.

Mộ Thẩm Hoằng trở lại Đông Cung, Cung Khanh đã ngủ từ lâu. Hắn đứng ở bên giường, ngắm nhìn nàng say ngủ, ngón tay không kiềm chế được nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, làn da trắng mịn, làm cho người ta không đành lòng rời tay.

Cung Khanh ngủ không sâu, có động liền mở mắt, trong ánh nến là một gương mặt đang nhìn nàng trìu mến.

“Sao điện hạ lại đến?” Nàng uể oải ngồi dậy, chăn trượt từ bờ vai bạch ngọc trượt xuống, lộ ra cái yếm màu đỏ tươi thêu hoa hải đường. Dây đã tuột một nửa, chỉ có một nửa buộc hững hờ, bầu ngực căng tròn ẩn hiện, trắng mịn hơn tuyết.

Ánh mắt hắn tối sầm, hiện lên sự khao khát quen thuộc.

Nàng ngồi bó gối, kéo chăn đến đầu gối chống cằm lên chăn, có vẻ rất nhu thuận quyến rũ, như một con tiểu hồ ly trốn trong động, nhưng thái độ lại kiểu thà chết cũng không cho người ăn thịt.

Trước là đến chu kỳ, chờ mấy ngày mới hết, nàng lại tuyên bố thẳng thừng, ngày nào chưa trừng phạt Tiết Giai sẽ không cho hắn đụng vào người. Tính ra hắn bị bỏ đói đã nửa tháng.

Giây phút sum vầy đúng là đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng. Trước mắt ôn hương như ngọc, ngọt ngào yêu kiều, sự hành hạ đấy sao tiêu tan. Yết hầu hắn giật giật, nói đứt quãng: “Khanh Khanh ngoan, để ta ngửi một chút.”

Mỹ nhân hé đôi môi anh đào, cười rạng rỡ: “Mơ tưởng.”

Hắn bất đắc dĩ nuốt nước miếng, dịu dàng nói: “Từ ngày mai nàng không còn bị cấm túc nữa.”

Mắt nàng sáng ngời, vui vẻ nói: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật, Tiết Giai đã nhận tội, A Cửu bị cấm túc, ngày mai còn phải đến trước mặt nàng xin lỗi xin tha thứ, như thế đã được chưa?”

Hắn cười véo nhẹ lên mũi nàng, vừa tới gần, hương thơm thoang thoảng đã bao vây hắn, thân dưới nóng rực.

Cung Khanh cảm thấy rất ngoài dự đoán. Theo sự hiểu biết của nàng về Độc Cô Hoàng hậu, dù có tra ra A Cửu và Tiết Giai là thủ phạm, nhưng một là con gái, một là cháu gái, nhất định sẽ bao che. Nàng không hề biết, Tiết Giai tự mình tạo nghiệp, chọc vào tử huyệt của Độc Cô Hoàng hậu. Nếu không, dù Độc Cô Hoàng hậu biết cô ta mưu hại Thái tử phi cũng không đến mức xử tử cô ta.

Mới thất thần một chút, Mộ Thẩm Hoằng đã tiếp cận tới, “Khanh Khanh ngoan, để ta ngửi một chút.” Hắn nhìn bông hoa hải đường trước ngực, rất muốn vùi mặt vào nơi ấm êm đấy.

Nàng đỏ mặt, thúc hắn: “Dù đã tra ra chân tướng nhưng nghĩ lại đúng là vạn phần nguy hiểm, nếu không phải hôm đó Kiều Vạn Phương cưỡi Trầm Tuyết thì thiếp có thể đã mất mạng.”

“Sẽ không, bên cạnh nàng luôn có ám vệ theo sát, tuyệt đối không thể gặp chuyện bất trắc. Dù hôm đó nàng có cưỡi Trầm Tuyết, một khi có bất thường, ám vệ sẽ xuất hiện để cứu nàng ngay lập tức.”

Cung Khanh giật mình, “Thật sao?”

Mộ Thẩm Hoằng nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Từ khi phải lòng nàng, lúc nào cũng có người do hắn phân công âm thầm coi chừng nàng.

Thấy nàng bán tín bán nghi, hắn lại nói: “Nàng còn nhớ tết Nguyên Tiêu không? Còn lần gặp nạn bên hồ Nguyệt, đều có ám vệ bảo vệ nàng.” Nói đến đây hắn thở dài u oán, “Chỉ tại ta không yên lòng, lần nào cũng phải vất vả chạy đến tận nơi mới yên tâm. Khanh Khanh, nàng xem ta một lòng si mê nàng… ” vừa nói vừa quyết đoán nhào tới.

Cung Khanh nghe được chuyện này vừa kinh ngạc vừa vui, vừa tránh hắn vừa hỏi: “Sao thiếp chưa bao giờ nhận ra?”

“Nếu để nàng nhận ra sao còn gọi là Bí Tư Doanh. Đây là lực lượng ta bồi dưỡng từ năm mười lăm tuổi, chưa đến thời khắc cuối cùng sẽ không xuất thủ, phải giữ được sự bí mật, không để người khác phát hiện, mới có thể ở thời khắc mấu chốt một kích là xong.”

Nàng nheo mắt, cười nói: “Thiếp cũng không được biết sao?”

Hắn véo mũi nàng, cười nói: “Chờ nàng sinh con trai ta sẽ nói với con của chúng ta, đây là chuyện của đàn ông.”

Cung Khanh đỏ mặt, để mặc hắn ôm.

Mộ Thẩm Hoằng ôm nàng nói: “Giết một người rất dễ dàng, nhưng nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, phải khống chế nhiều mặt, mới có thể giữ được hồ nước sóng yên gió lặng, như vậy mới không lật thuyền. Khanh Khanh, nàng đi theo ta, cuộc sống sau này nhất định sẽ không sóng yên gió lặng, nhưng ít nhất ta có thể cam đoan, hậu cung sẽ tuyệt đối sóng yên gió lặng.”

Nàng nghe câu sau cùng vui đến sững sờ: “Ý của ngài là, bên cạnh ngài chỉ có mình thiếp sao?”

Hắn dùng ngón tay âu yếm môi nàng, thấp giọng nói: “Có nàng còn chưa đủ sao?”

Lòng nàng hoan hỉ dị thường, liền vòng tay ôm cổ hắn, chủ động hôn hắn.

Chăn mỏng trượt xuống, cảnh xuân phơi bày.

Hắn gấp đến mức không tháo dây yếm nàng, cúi đầu ngậm nụ hoa, hung hăng mút lấy.

Người nàng mềm nhũn, run rẩy nói: “Đừng… đừng ở đây.”

Hắn uh mơ hồ.

“Không có bể tắm.” Điện Phượng Nghi dù cũng có phòng tắm, nhưng không có bể tắm xa hoa rộng rãi như điện Hàm Chương.

Hắn cười hì hì nói: “Khanh Khanh thích ở trên con hồng nhạn sao?”

“Ngài…” nàng ngượng ngùng che miệng hắn, “Không phải, là bởi vì lát nữa không tiện đi tắm.”

Hắn khàn giọng: “Không chờ được nữa rồi, lát nữa ta bế Khanh Khanh đến điện Hàm Chương tắm.” Dứt lời, liền kéo tay nàng xuống thân dưới. Nàng muốn giằng tay ra, lại bị hắn giữ chặt. Nơi đó đã dương cung bạt kiếm, chỉ chờ hành động.

Đói khát đã lâu, hắn như lang như hổ, đúng là nhai hết cả xương mới hài lòng.

Đêm khuya, Thái tử phi bị cuốn chặt bởi tấm trải giường màu vàng, bị Thái tử điện hạ bế từ điện Phượng Nghi đến điện Hàm Chương.

Cung Khanh vùi đầu trốn tránh, ngượng đến không dám nhúc nhích, lòng âm thầm cầu khẩn: sắc trời đã tối, mong là các cung nữ canh cửa đã gà gật.

Dọc theo đường đi, các cung nữ canh cửa một mực cúi đầu giả vờ ngủ đông.

Cửa điện Hàm Chương, nội thị gà gật đến lệch cả đầu, ngáy pho pho trong gió
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện