Cung Khanh ở trong cung Trùng Dương cùng Hướng Thái phi đóng cửa không ra. Hướng Thái phi bảo nàng đi dạo ngự hoa viên, Cung Khanh liền kiếm cớ không đi. Nàng không muốn gặp mặt A Cửu hoặc Mộ Thẩm Hoằng để rước lấy phiền.

Hướng Thái phi cũng nhìn ra tâm tư của nàng, không bảo nàng ra ngoài nữa. Nhưng lòng vẫn cho rằng, Cung Khanh gả cho ai cũng không bằng gả vào Đông Cung, vừa dẹp được lời đồn, lại kéo dài vinh hoa phú quý cho An Quốc công phủ thêm mười năm. Bà cụ ở trong cung cũng được những tháng ngày cuối đời tôn vinh tiêu dao, thật là một mũi tên trúng ba con chim.

Còn tình cảm thật lòng, thân ở hậu cung, Hướng Thái phi thấu hiểu một điều: đàn ông nào cũng như nhau, thứ không có được mới là thứ tốt nhất, đến khi có được rồi, có lẽ sẽ có một thời gian yêu thương, nhưng sao địch nổi những mỹ nhân tuổi xuân mơn mởn, từng đợt mỹ nhân đến rồi đi sẽ như nước vong tình, dần dần sẽ bào mòn chút tình cảm chân thật hiếm hoi. Gả vào hoàng thất đừng mong “một đời một kiếp chỉ đôi ta”, gả cho Vương gia thiếu gia cũng khó lòng khẳng định, khi sự mới mẻ qua đi, tiểu thiếp vào cửa, bạn có thể làm gì? Vì thế cầu tình cảm chân thật không bằng cầu quyền lợi. Tình cảm chân thật có thể phai mờ, quyền lợi thực tế hơn bất cứ thứ gì, hữu dụng hơn bất cứ thứ gì.

Hướng Thái phi không phải Thái hậu, tất nhiên không có chế độ đế hậu phải thần hôn định tỉnh (thỉnh an sáng tối), trong cung Trùng Dương vô cùng yên tĩnh.

Cung Khanh không có việc gì liền cùng bà cụ đánh cờ tán gẫu, gần tiết Đoan Ngọ, khí trời càng ngày càng nóng, khác hẳn với năm trước, Cung Khanh không ngờ trời sẽ nóng thế này, không mang theo xiêm y mỏng, đầu giờ chiều nắng chói trang, dù là ngọc cốt băng cơ cũng bắt đầu thấy mồ hôi.

Hướng Thái phi nhìn nàng tấm tắc khen: “Đúng là trẻ tuổi thật tốt, dù ra mồ hôi cũng như phù dung đọng sương.”

Ninh Tâm cô cô cười nói: “Cô nương xinh đẹp tuyệt trần, lại là bảo bối của Thái phi, tất nhiên Thái phi nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.”

Hướng Thái phi nói: “Khanh nhi đi tắm đi, hôm nay nóng quá.”

Ninh Tâm dọn bàn cờ, sai cung nữ chuẩn bị nước.

Cung Khanh tắm xong, Ninh Tâm mang một bộ quần áo đi vào.

“Đây là Thái phi cố ý chuẩn bị cho cô nương. Thỉnh cô nương mặc xem có vừa không.”

Cung Khanh vừa nhìn liền thích. Bộ xiêm y mùa hè này may bằng thứ vải rất mỏng nhẹ, nền trắng, dùng tơ vàng thêu hoa đào, đá thạch anh hồng làm nhụy, vừa thanh lịch lại đẹp, mặc lên người lấp lánh long lanh, càng tôn lên nước da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp của nàng.

Ninh Tâm khen: “Cô nương đúng là xinh đẹp như tiên. Nô tỳ là nữ nhìn cũng phải ngây dại.”

Cung Khanh cười ngượng ngùng, ra khỏi phòng.

Ra đến tẩm cung Thái phi, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài.

Sao hắn lại đến.

Trong nhất thời nàng tiến thoái lưỡng nan, do dự chốc lát, cuối cùng cắn răng ra ngoài bái kiến.

Hẳn là Thái phi mời tới rồi, có lẽ nào không mời mà đến? Tóm lại, dù thế nào, đúng lúc nàng mặc một bộ xiêm y mới thật là đẹp, hắn liền trùng hợp tìm đến…

Bộ xiêm y này đẹp thì đẹp, nhưng hơi chật, lúc khom lưng bái kiến thấy ngực như muốn bật cả khuy.

Tất nhiên, tim người nào đấy cũng suýt bật ra ngoài. Hơn nữa còn dùng ánh mắt không che dấu hiển thị mấy chữ: tuyệt vời!

“Cung tiểu thư đến đây lúc nào?”

Hướng Thái phi cười: “Con bé đến mấy ngày trước.”

“Tại sao Thái phi không nói với cháu.” Giọng điệu của người nào đó rõ ràng là vừa tiếc nuối vừa oán giận.

Cung Khanh: “…” Hai người thôi diễn kịch đi.

“Hai đứa trò chuyện đi, ta đi ngủ một lát, ai nha, mắt díp lại rồi.” Thái phi lập tức che mồm ngáp.

Thái phi không có mặt càng tốt.

Cung Khanh lấy từ trong ống tay áo chiếc nhẫn ngọc, đặt lên bàn trước mặt Mộ Thẩm Hoằng, nghiêm mặt nói: “Món lễ vật này quá giá trị, thần nữ không dám nhận.”

Haizzz, đúng là giận rồi, nhưng đanh mặt vẫn rất đáng yêu. Hắn cười nhìn nàng: “Thật ra, trong lòng ta bồn mẫu đơn ‘sát cánh bên nhau’ kia càng giá trị hơn.”

Cung Khanh xấu hổ, đôi mắt trong như hồ thu muốn nổi bão, nhưng rốt cuộc vẫn không dám, đôi mắt e lệ ẩn nhẫn như một cái móc móc thẳng đến đáy lòng hắn.

Hắn kề chiếc nhẫn ngọc lên mũi, thấp giọng nói: “Nàng vẫn luôn mang trong người sao? Thơm quá.”

Cung Khanh đỏ mặt, lòng thầm hộc máu. Lại bắt đầu cợt nhả trần trụi sao.

“Ý tốt của Thái tử điện hạ, thần nữ không dám lĩnh, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, thỉnh điện hạ tha thứ.”

Hắn nghiêm mặt nói: “Thanh giả tự thanh. Chỉ là một món quà, có người suy diễn đến thế sao?”

Ngươi còn dám nói? Tỷ tỷ sắp không lấy được chồng rồi. Cung Khanh bị hắn chọc tức muốn điên, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra cung kính, đè nén thật sự khổ sở.

Hắn thở dài, cất chiếc nhẫn vào trong ngực, còn dùng tay che lên như muốn dán chiếc nhẫn vào lồng ngực.

Cung Khanh: “…”

“Cung tiểu thư hình như không hoan nghênh ta, lần nào cũng có vẻ tiễn khách.”

Cung Khanh vội nói: “Không dám.” Lòng lại thầm nhủ, thế ngươi còn muốn thế nào? “Vậy… ta cáo từ .” Đi tới cửa, hắn ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, “Cung tiểu thư đến… là xin Thái phi một việc đúng không.”

Cung Khanh nín thở. Chờ hắn nói nốt.

Hắn cười híp mắt nhìn nàng, “Để ta đoán xem nào.”

Cung Khanh căng thẳng, hắn sẽ không đoán được chứ.

“Có phải là… muốn xin Thái phi làm mai cho Cung tiểu thư?”

Ngay lập tức, hắn cao hứng nhìn mặt mỹ nhân biến sắc, haizzz, đúng là vẻ mặt nào cũng rất đẹp.

“Thật ra… phụ hoàng cũng rất thích hoàn thành tâm nguyện cho người khác, chỉ cần Thái phi lên tiếng.” Vừa nói, hắn cười như có như không, tay che ngực, xoay người rời đi.

Cung Khanh như muốn phát điên, con người này thật đáng ghét, lại bị hắn đoán trúng.

Mộ Thẩm Hoằng vừa đi, Thái phi liền xuất hiện ngay lập tức, tinh thần tươi tỉnh.

“Đi nhanh như vậy sao? Ta còn chưa ngủ tròn giấc.”

Ngài ngủ được mới là lạ đấy.

Cung Khanh cảm giác sâu sắc rằng Thái phi vẫn chưa thôi hy vọng như trước, hơn nữa vừa rồi Mộ Thẩm Hoằng đột nhiên tới chơi, còn nói mấy câu, khiến lòng nàng không khỏi lo lắng.

Suy nghĩ một chút, nàng nói thẳng với Thái phi: “Bà ngoại cô, Hoàng hậu và A Cửu không chịu để cháu gả cho Thái tử.”

“Làm sao cháu biết?”

“Là chính miệng Tiết Giai và Triệu Quốc phu nhân nói.”

Hướng Thái phi sợ run một phen, vẻ hân hoan bớt đi không ít.

“Có những thứ không thể cưỡng cầu, trèo cao chỉ sợ ngã đau.” Cung Khanh thấy Hướng Thái phi im lặng không nói, liền nói tiếp: “Nhạc Lỗi hắn rất tốt, mẫu thân của cháu cũng rất thích, xin bà ngoại cô tác thành.”

Hướng Thái phi gật đầu: “Ta đã biết, cháu chờ tin tốt đi, đứa nhỏ này ta đã gặp, đúng là không tệ. Dù ta đã lớn tuổi, nhưng sẽ không đến nỗi một cái tên cũng không nhớ được, cháu yên tâm đi.”

Cung Khanh nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên cười một tiếng: “Đa tạ bà ngoại cô.”

Sáng hôm sau, Cung Khanh liền thu dọn hành lý xuất cung. Khi ra đến Huyền Vũ Môn đúng lúc gặp nhà Duệ Vương tiến cung dự tiệc. Cung Khanh bước tới bái kiến.

Giang thị cười hì hì đỡ nàng dậy, “Đứa bé ngoan, con tiến cung thăm Thái phi sao?”

Cung Khanh nhu mì đáp vâng, dù chưa ngẩng đầu đã cảm nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.

Nàng làm bộ như không biết, chỉ nhìn Giang thị và Mộ Linh Trang.

Giang thị cầm tay nàng nói mấy câu rồi mới buông tay.

Cung Khanh ngồi vào kiệu, khoảnh khắc Vân Diệp thả rèm kiệu, ánh mắt kia nhìn vào trong kiệu, đối diện ánh mắt nàng. May là kịp thời thả rèm kiệu, chặn lại ánh mắt nóng bỏng sắc bén kia.

Mộ Linh Trang huơ huơ tay trước mặt Duệ Vương , “Đại ca không cần chớp mắt sao.”

Mộ Chiêu Luật đẩy tay em: “Tiểu nha đầu càng ngày càng không có quy củ.”

Cung yến tiết Đoan Ngọ, xem như gia yến của Tuyên Văn Đế, không có ai khác ngoài mấy Thái phi, thêm nhà Duệ Vương.

Mộ Linh Trang không ngờ lại gặp cả Thẩm Túy Thạch.

Ngay cả Thẩm Túy Thạch cũng thấy bất ngờ.

Khi được truyền vào cung dự tiệc, hắn vẫn cho là như các bữa tiệc trước kia, quần thần đồng yến. Đến nơi mới phát hiện chỉ có hắn là ngoại thần duy nhất.

Lòng hắn chùng xuống, cái gì phải tới sẽ tới.

Chính xác, tối nay Thẩm Túy Thạch tham dự là do A Cửu can thiệp. Cô ta đã không thể chờ được nữa muốn chiêu cáo thế nhân thân phận Phò mã của Thẩm Túy Thạch. Tuyên Văn Đế sau một thời gian khảo sát, đã kết luận nhân phẩm Thẩm Túy Thạch không có vấn đề, vì vậy cũng dự định nhân dịp gia yến thông báo với Thẩm Túy Thạch.

Thẩm Túy Thạch thông minh hơn người, tất nhiên biết cung yến này có mục đích gì. Đáng tiếc, viễn cảnh bao người mơ ước hắn chẳng rung động mảy may. A Cửu dù xinh đẹp nhưng lòng dạ quỷ quyệt tàn nhẫn khiến hắn chẳng cảm được chút xinh đẹp nào.

Hắn như có điều suy nghĩ một mực lạnh lùng, A Cửu chỉ cảm thấy tuấn tú cực kỳ, nhìn mãi không chán. Chỉ hận Công chúa phủ xây quá chậm, bằng không vừa qua sinh nhật mười bảy tuổi liền có thể cùng hắn sớm chiều tương đối, cử án tề mi.

Mộ Linh Trang thờ ơ đứng nhìn, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thật là rõ ràng.

Tuyên Văn Đế cố ý gọi Mộ Linh Trang đến ngồi cạnh, hỏi về phong cảnh Giang Nam.

Mộ Linh Trang cười khanh khách, kể chuyện rất có duyên, giọng nói dịu dàng, dáng vẻ nhu thuận dễ thương, càng làm nổi bật vẻ cao ngạo vênh váo của A Cửu.

Dù cô ta nhìn với vẻ ái mộ, cũng khiến Thẩm Túy Thạch thấy buồn phiền khó chịu.

Hướng Thái phi đến có mục đích, thấy rượu quá ba tuần, Tuyên Văn Đế bắt đầu cao hứng, liền cười nói: “Hoàng thượng còn nhớ con gái của cháu gái ta không? Chính là con gái của Cung Cẩm Lan.”

Tuyên Văn Đế gật đầu cười cười: “Trẫm vẫn nhớ, tên Cung Khanh đúng không.”

Thẩm Túy Thạch và Duệ Vương đồng loạt ngẩng đầu nhìn Hướng Thái phi, mỗi người một vẻ mặt.

Mộ Thẩm Hoằng ngẩng đầu nhìn Hướng Thái phi, ánh mắt thấu hiểu chờ mong.

Ngài nói tiếp đi, Thái phi, việc này trông cậy hết vào lão nhân gia ngài.

Hướng Thái phi cười híp mắt nói: “Mấy ngày trước con bé tiến cung thăm ta, ta thấy nó có đeo một chiếc nhẫn ngọc, hỏi thì ra là của Thái tử đưa.” Hướng Thái phi nói đến đây mím môi cười, nhìn Tuyên Văn Đế muốn nói lại thôi.

Quả nhiên, Tuyên Văn Đế nhìn về phía con trai mình, ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên và chất vấn.

Mộ Thẩm Hoằng gật đầu: “A Cửu đi tặng.”

Hướng Thái phi lại bồi thêm: “Ta còn nghe nói Thái tử còn tặng một bồn mẫu đơn ‘sát cánh bên nhau’, là Dưỡng Hinh Uyển chăm sóc mới ra hoa.”

Tuyên Văn Đế càng thêm kinh ngạc, sắc mặt Độc Cô Hoàng hậu đã bắt đầu khó coi.

Mộ Thẩm Hoằng ra vẻ không biết ánh mắt Độc Cô Hoàng hậu, nghiêm trang hỏi Hướng Thái phi: “Không biết Cung tiểu thư có thích không?”

Hướng Thái phi cười ha hả nói: “Tất nhiên là thích. Con bé vẫn luôn mang chiếc nhẫn ngọc theo người.”

Tuyên Văn Đế nhủ thầm, Thái tử xưa nay hành sự ổn thỏa, sao đột nhiên lại rêu rao thế? Chẳng lẽ khó lòng kiềm chế trước dung nhan của Cung Khanh, ông ấy rất lý giải với hành vi không khống chế đấy của con trai.

Người không phong lưu uổng thiếu niên, ai chẳng có một thời tuổi trẻ.

Khi ông ấy còn trẻ, cũng đã… . Tuyên Văn Đế khẽ nheo mắt, năm đấy … hình như nàng mới mười bốn.

Hướng Thái phi đã vòng vo đủ, lúc này mới cười nói: “Hoàng thượng, ngài xem đôi trẻ thật là thích hợp.”

Tuyên Văn Đế tất nhiên rõ ràng ý tứ của Hướng Thái phi, cười ha hả quay đầu nhìn Hoàng hậu, “Tử Đồng, nàng thấy con gái nhà họ Cung thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện