Cung Khanh thấy máu nóng dồn hết lên mặt, nhất thời rất muốn nổi giận. Nhưng nghĩ lại người này là Thái tử điện hạ, không phải đối tượng muốn giận là giận. Hơn nữa nụ cười của hắn rất trong sáng cởi mở, không chút ý tứ chòng ghẹo, như thể thật lòng hoan nghênh nàng đi quấy rầy, vì vậy nàng quyết định tạm nhẫn nhịn, chờ xem tình hình.

Lúc này, thái giám canh cửa hầm băng đã tìm được một tấm ào choàng mang về.

Cung Khanh vốn có bệnh sạch sẽ nhìn tấm áo choàng không biết ở đâu ra thì hơi muốn kháng cự, mặc dù thân thể rét run nhưng không muốn phải khoác áo choàng kia, Mộ Thẩm Hoằng không nói lời nào choàng cho nàng, còn buộc dây thật chặt, sau đó đưa tay xuống nắm tay nàng.

Sặc, quá đáng rồi, không thể nhịn được nữa. Nàng đang chuẩn bị nổi giận thì hắn lại buông tay nàng, còn ân cần đặc biệt hỏi thăm: “Tay Cung tiểu thư lạnh quá.”

Cung Khanh: “…”

Ngọn lửa vừa nhen lên chợt lụi tàn, cách hắn cầm tay nàng đàng hoàng, tao nhã, nghiêm túc, chân thành quan tâm, nổi giận thì nàng có vẻ như tự mình đa tình? Nàng hầm hừ đi ra khỏi lòng hòn giả sơn, gặp ánh mặt trời ấm áp, nàng lại hắt hơi.

Mộ Thẩm Hoằng lập tức ân cần nhìn mặt nàng, sai Lý Vạn Phúc: “Nhanh đi nấu một chén canh gừng, đi mời Tiết Lâm Phủ đến phòng ấm.”

Lý Vạn Phúc nhanh chóng mất hút.

Cung Khanh suy nghĩ một chút, không cự tuyệt sự sắp xếp của hắn nữa, bởi vì sức khỏe là của chính nàng, hành hạ bản thân để trả thù là việc rất ấu trĩ, sống trong cung như đứng giữa dòng nước xiết, ngoài sáng có A Cửu, trong tối có hai mươi mấy vị giai nhân, lại còn Thái tử điện hạ này cũng không phải người dễ chọc, vô luận thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe, vừa rồi bị nhốt trong hầm băng không chừng đã nhiễm lạnh, uống thuốc phòng trừ hậu hoạn cũng không thừa.

Lý Vạn Phúc đi rồi, đi theo chỉ còn mấy tiểu thái giám cách xa mười bước, lại im lặng như không tồn tại, vì vậy bầu không khí càng thêm mập mờ.

Nàng không muốn đi gần quá, bèn cố tình đi sang lề phải, chẳng mấy chốc nàng bị dồn đến bãi cỏ ven đường. Không làm sao được, nàng đi chậm lại để hắn đi trước. Kết quả, hắn cũng đi chậm đến không thể chậm hơn, vừa đủ để sóng vai nàng. Nàng rảo bước, cố tình bất kính đi trước mặt hắn. Đáng tiếc, người nọ chân dài, chỉ hai bước lại đi ngang nàng.

Cố ý đúng không? Cung Khanh thầm mài dao xoèn xoẹt trong ý nghĩ, không chút do dự băm nát Thái tử điện hạ.

Ra khỏi ngự hoa viên, một con đường rợp bóng cây dẫn thẳng đến Đông Cung. Rất nhanh liền đến phòng ấm phía Đông điện Ung Minh, ngự y Tiết Lâm Phủ đã chờ sẵn ở hành lang.

Nhìn thấy Thái tử điện hạ, Tiết ngự y cúi người thi lễ.

Mộ Thẩm Hoằng phẩy tay: “Cung tiểu thư không khỏe, Tiết thái y chẩn đoán tỉ mỉ.”

Tiết Lâm Phủ cung kính nhận lời, đi theo Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh vào phòng.

Một luồng gió thơm ngát thổi đến, Cung Khanh lại hắt hơi, bởi vì trong phòng im lặng như tờ, tiếng hắt hơi này như to hơn, Mộ Thẩm Hoằng cười khẽ.

Cung Khanh đỏ mặt, ngại ngùng cười: “Tiết đại phu, ta không phải là không khỏe, chỉ là vừa rồi hơi lạnh.”

Lý Vạn Phúc lập tức dâng lên chén canh gừng đã chuẩn bị.

Cung Khanh chịu đựng vị cay nóng uống một hơi, cảm ơn Lý Vạn Phúc.

Một chén canh gừng, phòng sưởi ấm áp khiến nàng thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng luồng hơi lạnh trong hầm băng như đã thấm vào khớp xương, không thể đẩy ra trong một chốc một lát, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch. Nhưng dù có thích sự ấm áp ở đây nàng cũng không dám ở lại, bởi vì Mộ Thẩm Hoằng đang ngồi trước mặt nàng nhìn bằng ánh mắt quan tâm, so với keo bong bóng cá thì dính còn chặt hơn.

Nàng cúi ghằm mặt, nhìn đi, cứ nhìn đi.

Ánh mắt hắn hiện ý cười, uhm, tiểu nha đầu rất thú vị.

Tiết Lâm Phủ bắt mạch cho Cung Khanh, nói thật, một tí ốm yếu cũng không tìm thấy.

Ông ấy không nhịn được hộc máu trong lòng, lão phu tốt xấu gì cũng nổi danh thiên hạ, được xưng thần y Quỷ Kiến Sầu, Cung tiểu thư cô chẳng bệnh tật gì mà suốt ngày gọi ta đến bắt mạch, ỷ là ta không dám tìm cô đòi tiền đúng không?

Vì vậy, Tiết thần y lại trịnh trọng viết một đơn thuốc đắng ngắt không liên quan, buồn bực cáo lui.

Mộ Thẩm Hoằng nói: “Cung tiểu thư ngồi đây cho ấm người đã, chờ thuốc sắc xong uống rồi hãy đi.” Dứt lời liền sai Lý Vạn Phúc đi sắc thuốc.

Cung Khanh ngồi ở đây thấy “một ngày dài tựa ba thu”, sao dám nấn ná, vội nói: “Thần nữ có thể mang thuốc về cung Minh Hoa tự sắc, không dám làm phiền Lý tổng quản.”

Lý Vạn Phúc lập tức cười nói: “Cung tiểu thư đừng nói vậy, lão nô chỉ mong có thể dốc sức vì Cung tiểu thư.” Dứt lời liền cười hì hì cầm phương thuốc đi. Lên tới chức Tổng quản Đông Cung mà không hiểu tâm tư chủ nhân thì còn làm ăn gì.

Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Cung tiểu thư thân thể ngàn vàng, chỉ sợ đã bị nhiễm lạnh, trong cung Minh Hoa không có lò sưởi, ở lại đây vẫn hơn. Chuyện này đều do A Cửu gây ra, nếu Cung tiểu thư có chỗ nào không khỏe, ta thân là hoàng huynh của A Cửu sao có thể an lòng, sao có thể đối mặt với vợ chồng Cung Thượng thư, mong Cung tiểu thư chịu bảo trọng ngọc thể.”

Vừa nghe hai chữ “ngọc thể”, Cung Khanh liền cảm thấy mặt nóng bừng, sao qua mồm hắn nghe lại mờ ám như thế…

“Mặt Cung tiểu thư đỏ quá, không lẽ phát sốt?” Vừa nói, hắn vừa vươn tay sờ trán nàng. Cung Khanh không chịu đựng được, lườm hắn một cái sắc lẹm.

Hiển nhiên, Thái tử điện hạ không phải hạng người tham sống sợ chết, hắn nở nụ cười thoảng như mây gió hóa giải cái lườm của nàng, bàn tay ấm áp áp lên trán nàng

“Đúng là hơi nóng, Cung tiểu thư nên lên bục sưởi ngồi thì hơn.” Hắn ân cần đưa tay dìu nàng.

Cung Khanh trợn mắt, đã cố nén giận ngươi lại quá đà! Hổ không ra oai ngươi tưởng là mèo ốm đúng không, Đông Cung Thái tử thì sao chứ, chòng ghẹo dân nữ là việc không thể tha thứ!

Mộ Thẩm Hoằng như cảm nhận được sát khí của Cung tiểu thư, nhìn nàng bằng dáng vẻ quân tử, cười nói: “Trong lúc chờ sắc thuốc, ta cùng Cung tiểu thư chơi một ván cờ được không?”

Chuyện đó… Có lẽ nên đấu văn không nên đấu võ. Cung Khanh thu hồi sát khí, ngồi lên bục sưởi cho ấm, nhân tiện giết hắn một ván cho thỏa mối hận trong lòng.

Thái tử điện hạ khó lòng chống đỡ, bại trận tan tác. Sau một ván cờ hoa rơi nước chảy, vậy mà thuốc vẫn chưa sắc xong? Lý tổng quản ông thật sự đi sắc thuốc sao?

Đồng hồ cát chảy chầm chậm, trong phòng ấm áp như xuân, mùi long tiên hương thoang thoảng

Cung Khanh chốc chốc lại nhìn ra cửa, mong ngóng mỏi mòn.

Mộ Thẩm Hoằng cười, rất thấu hiểu mà sai nội thị: “Đi xem xem Lý Vạn Phúc đã sắc thuốc xong chưa?”

Đúng lúc đấy, Lý Vạn Phúc như vẫn đứng chờ ngoài cửa, lập tức bê một bát thuốc đi vào, cười hì hì nói: “Sắc xong rồi đây, nhưng thuốc hơi nóng, Cung tiểu thư cẩn thận không bỏng.”

Cung Khanh cảm ơn, nhận bát thuốc, uống xong xem như đại công cáo thành, rốt cục có thể đi.

Nàng đặt bát thuốc xuống: “Đa tạ điện hạ chiếu cố, xin cho thần nữ cáo lui.”

Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Cung tiểu thư nếu có thời gian mời tới chỗ ta đánh cờ tán gẫu.”

So với lần trước càng trực tiếp hơn … Cung Khanh đỏ mặt, quẫn bách nhận lời qua loa, lòng thầm nhủ: thật xin lỗi điện hạ, có thời gian ta cũng không đến.

Hắn cười nhìn nàng: “Cung tiểu thư sẽ không làm như lần trước, bảo một đống người tới đây chứ?”

“Sẽ không.” Cung Khanh khom người thi lễ, đi như bay, tựa như một con chim được sổ lồng.

Thái tử điện hạ, một chiêu không thể dùng hai lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện