Editor: Trà Xanh

Phía dưới thành lâu ban đầu chỉ có cấm vệ quân và một đội binh lính do Bùi Duyên dẫn đến canh giữ, bá tánh ra vào sẽ không nghĩ rằng thiên tử và Tĩnh Viễn Hầu đang ở trên thành lâu.

Khi Thẩm Oanh tới, không nói lời nào liền xông lên thành lâu, ồn ào xung đột với bọn họ. Dưới sự bảo vệ của Trần Nguyên và Côn Luân không bị thiệt hại gì, chỉ gây ầm ĩ thu hút vô số bá tánh đứng xem, rộn ràng suy đoán ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Từ Khí vốn đang yên lặng chờ hoàng đế ra lệnh bắt Bùi Duyên, chuyện này đã được sắp xếp chu đáo, tư nhân bán muối chẳng qua là lời giải thích với bên ngoài. Bọn họ sợ chấn động lòng dân ở Tây Bắc, đêm dài lắm mộng, vốn muốn bí mật bắt Bùi Duyên. Nhưng Thẩm Oanh chạy ra náo loạn, việc này phải đưa ra ánh sáng.

Từ Khí hét vào mặt nhóm Thẩm Oanh: “Điêu dân lớn mật, thánh giá đang ở đây, các ngươi muốn làm phản hả?”

“Dân phụ có oan tình muốn bẩm báo, thỉnh được diện thánh!” Thẩm Oanh nói to.

Bá tánh xung quanh bàn tán sôi nổi. Từ Khí không biết nàng cố ý hay vô tình, biết cách lợi dụng dân tâm, đây là điều Hoàng thượng kiêng kị nhất. Hắn thấy trước đây mình đã xem thường nha đầu này, ngược lại nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là thứ dân, Hoàng thượng đâu phải là người mà ngươi có thể gặp?”

“Dân phụ không phải thứ dân, mà là người nhà của Tĩnh Viễn Hầu. Sự việc liên quan đến Hầu gia, dân phụ cần gặp Hoàng thượng! Thỉnh Từ đô đốc cho đi!” Thẩm Oanh nói lời chính đáng.

Bá tánh xung quanh bắt đầu giúp nàng: “Hầu gia có chuyện gì?”

“Đúng vậy, Hầu gia đã làm gì sai?”

“Tại sao Hoàng thượng có khúc mắc với Hầu gia?”

Tiếng người vang lên hết đợt này đến đợt khác, Từ Khí cảm thấy đau cả đầu. Ông không làm chủ được, chỉ có thể ra lệnh quan binh ngăn người, hối đại nội quan đi lên bẩm báo.

Không lâu sau, đại nội quan từ trên thành lâu chạy xuống nói: “Buông bọn họ ra. Hoàng thượng tuyên gặp, ngươi đi theo ta.” Hắn nhìn Thẩm Oanh, tỏ ý chỉ một mình nàng đi lên.

Thẩm Oanh vuốt xiêm y, đi nhanh lên trước. Tương Tư nắm cổ tay nàng, muốn kêu nàng đừng đi. Nhưng nàng quay đầu lại cho một ánh mắt an ủi.Tương Tư thật sự ngưỡng mộ nàng. Nếu đổi lại là mình, dưới tình hình này, mình chưa chắc có can đảm đơn độc đi lên thành lâu. Cho dù thích Hầu gia đến mấy chăng nữa, đứng trước sự sinh tử và hoàng quyền cũng sợ hãi.

“Cẩn thận.” Tương Tư nói nhẹ.

Thẩm Oanh gật đầu, đi theo đại nội quan lên thành lâu.

Thành lâu ở đây không cao như kinh thành, cầu thang bị gió cát làm nứt nẻ, mỗi tầng đều không bằng phẳng. Nàng nhớ khi Bùi Chương lên ngôi, bọn họ cùng bước lên thành lâu của Triều Dương Môn ở kinh thành, hai bên còn có khuyết lâu, như một con chim khổng lồ sải cánh đón ánh sáng mặt trời. Bọn họ ở trên thành lâu quan sát toàn bộ kinh thành, đón nhận lời chúc của toàn dân.

Một biển người tung hô vạn tuế.

Lúc ấy Bùi Chương nắm tay nàng, khóe miệng cười thỏa mãn. Hắn nói: “Gia Gia, Trẫm chia sẻ thiên hạ này với nàng.” Giây phút đó, Thẩm Oanh đau lòng cho hắn. Đã chịu khổ bao nhiêu năm, cuối cùng được đứng trên vạn người. Nhưng Thẩm Oanh không hưởng thụ niềm vui do quyền lực đem lại. Nàng bị lễ phục nặng nề và tiếng la hét đinh tai nhức óc ép không thở nổi.

Có lẽ từ lúc ấy đã định ra, nàng không thích hợp để sóng vai cùng Bùi Chương.

Thẩm Oanh bước lên thành lâu, gặp lại nam nhân đã từng nắm tay nàng, nói muốn cùng nàng chia sẻ thiên hạ. Hai lần trước, nàng mang tâm trạng trốn tránh, không dám đối mặt hắn, cũng không dám đối mặt bản thân. Nàng sợ trong lòng mình còn bóng dáng của quá khứ, còn chưa bỏ được người này.

Nhưng hôm nay nghe nói hắn giam giữ Bùi Duyên, nàng dứt khoát chạy tới gặp hắn mới nhận ra mình đã buông tay. Trong lòng nàng, người này và quá khứ chỉ còn là cái tên và ký ức, không còn ý nghĩa gì nữa.

Thẩm Oanh đi vài bước đến bên cạnh Bùi Duyên, quỳ thẳng xuống.

Bùi Duyên nghiêng đầu nhìn nàng, nói với Bùi Chương: “Hoàng thượng, thần xin gánh mọi tội lỗi, không liên quan đến nàng. Thỉnh Hoàng thượng thả nàng.”

“Hầu gia đừng nói!” Thẩm Oanh quát lên, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Chương, “Xin hỏi Hoàng thượng, Hầu gia đã phạm tội gì?”

Bùi Chương trịch thượng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Trẫm chưa từng gặp nữ nhân nào to gan lớn mật giống như ngươi. Trẫm muốn trị tội ai, chẳng lẽ cần giải thích với ngươi?” Hắn vốn chỉ muốn bắt Bùi Duyên, không định chạm vào nữ nhân này. Bởi vì nàng có nét tương tự Hoàng hậu, hắn thậm chí còn muốn sắp xếp đường lui cho nàng. Nhưng nàng không biết trời cao đất dày, khiêu chiến uy nghiêm hoàng đế của hắn, hắn không thể dung túng nàng.

“Hoàng thượng không cần giải thích với dân phụ, nhưng Hầu gia đã trấn giữ Tây Bắc nhiều năm, được quân dân yêu mến. Sự việc Thát Đát vừa được giải quyết, bá tánh vừa mới khôi phục từ cơn động đất, Hoàng thượng muốn trị tội Hầu gia, không sợ bị phê bình ư?”

“Làm càn!” Bùi Chương quát to.

Bùi Duyên che miệng Thẩm Oanh, thấp giọng nói: “Gia Gia, nàng đừng nói nữa!” Hắn biết nàng xưa nay rất dạn dĩ, nhưng không biết nàng to gan đến mức nào. Nam nhân đứng trước mặt nàng là chí tôn thiên hạ, chỉ cần hắn chau mày thì có đầu người rơi xuống đất.

Bùi Chương chú ý tới xưng hô Bùi Duyên gọi Thẩm Oanh, hắn kinh ngạc, nghĩ rằng mình nghe lầm, trong tiềm thức cúi người về phía trước. Chẳng lẽ lại là một trùng hợp khác? Nàng tên là Gia Gia, nàng cũng được gọi là Gia Gia! Trên đời này, nàng là người duy nhất dám nói với hắn như thế và không sợ hắn!

Thẩm Oanh kéo tay Bùi Duyên xuống, đơn giản đứng lên: “Hôm nay, cho dù Hoàng thượng muốn giết ta, ta cũng muốn nói rõ. Hoàng thượng cảm thấy đã giải quyết được nguy hiểm từ Thát Đát, Hầu gia không còn tác dụng, cho nên chỉ dựa vào lời của tri phủ là kết tội Hầu gia. Hoàng thượng qua cầu rút ván, có nghĩ đến tướng sĩ ở 24 trạm gác nơi biên cương sẽ thất vọng và buồn lòng? Nếu có ngoại bang tới xâm lăng, ai sẽ bảo vệ giang sơn cho Hoàng thượng? Nếu lương tướng và trung thần thấy kết cục của Hầu gia, có thể một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ hay không?”

Bùi Chương vẫn còn vô cùng khiếp sợ, nên không chú ý đến lời Thẩm Oanh.

Thần thái nàng nói chuyện, và dáng vẻ bảo vệ Bùi Duyên bỗng nhiên làm hắn nhớ tới lần vào cung năm nào đó. Định Vương và Vĩnh Vương cố ý làm khó dễ mình, Hoàng hậu bước ra mắng bọn họ một trận. Lúc ấy, tuy nàng là Vương phi, nhưng trên thực tế vì gả cho hoàng tử nhu nhược như hắn nên không có địa vị gì trong hoàng thất. Điều làm nàng tự tin là thân phận con gái An Quốc Công, ngay cả Định Vương và Vĩnh Vương cũng không dám làm khó nàng.

Nàng mắng hai hoàng huynh xối xả, che chở cho hắn như đang bảo vệ con. Hắn vĩnh viễn không quên được dáng người mảnh mai nhưng vô cùng mạnh mẽ đó.

Nhưng nữ tử trước mắt sao có thể là Gia Gia của hắn? Nàng đang bảo vệ một nam nhân khác.

Bùi Chương lặng lẽ nhìn nàng, ký ức ùa về ào ạt khiến hắn quên mình là ai và đang ở đâu. Cổ họng hắn dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt và cảm thấy khó thở. Hắn hy vọng nàng là Gia Gia, bởi hắn luôn muốn được gặp nàng trong giấc mơ, lắng nghe nàng nói chuyện. Nhưng hắn lại không hy vọng đó là nàng, bởi vì nàng ra sức bảo vệ Bùi Duyên, chứng tỏ trong lòng nàng đã không còn mình.

Sau khi Thẩm Oanh nói xong, nàng thở hổn hển. Bùi Duyên lập tức kéo nàng quỳ xuống, nếu không phải đang ở trước mặt thiên tử, rất muốn trực tiếp bịt miệng nàng, không cho nàng nói nữa. Nếu chỉ có một mình, hắn không sợ gì. Người hoàng thất muốn trở mặt thì lập tức làm liền, vào thời phụ thân thì Bùi gia đã chịu khổ. Nhưng ở đây là địa bàn Tây Bắc, Hoàng thượng muốn bắt hắn trừng trị cũng không dễ dàng.

“Sao ngài không cho ta nói.” Thẩm Oanh bất mãn nói.

Bùi Duyên nắm chặt tay nàng, nói với Bùi Chương: “Hoàng thượng, nàng còn nhỏ tuổi và ngây ngô, xin ngài…”

“Ngươi tên là Gia Gia.” Bùi Chương không chú ý đến Bùi Duyên, mà nhìn thẳng Thẩm Oanh, “Hoàng hậu của Trẫm cũng có nhũ danh này.”

Bùi Duyên nghe xong, hắn nhìn Thẩm Oanh đầy hoài nghi. Trùng hợp, hóa ra lại là trùng hợp? Tay hắn bất giác nắm chặt tay Thẩm Oanh, bởi vì những lời này của hoàng đế khiến hắn có cảm giác nguy hiểm.

Thẩm Oanh bị Bùi Duyên nắm chặt, lòng bàn tay vẫn còn lạnh ngắt. Những lời này giống con dao nhỏ liên tục cứa vào tim nàng.

Đêm ở Trường Tín Cung quá lạnh, nàng sợ bóng tối nhưng không thấy ánh sáng, chỉ có thể trốn trong chăn, lặng lẽ rơi lệ. Hôm nay, hắn có tư cách gì để gọi nàng, có tư cách gì để hoài niệm? Nàng bình tĩnh nói: “Được trùng tên với Gia Huệ Hậu là vinh hạnh của dân phụ. Tuy nhiên dân phụ thô tục, e rằng không được như tiên Hoàng hậu.”

Đại nội quan đứng bên cạnh nhìn, âm thầm toát mồ hôi thay Thẩm Oanh. Dám nói chuyện với Hoàng thượng như vậy, nữ tử này điên rồi chắc? Nhưng đại nội quan biết, Hoàng thượng sẽ không giết nàng chỉ vì nàng trùng tên với Hoàng hậu.

Lòng Bùi Chương chấn động, ánh mắt của nữ tử trước mặt không hề có ánh sáng, cứ như hắn là người xa lạ. Không thể nào là Gia Gia của hắn! Chỉ tương tự tính tình và cùng nhũ danh mà thôi. Nếu thật sự là Gia Gia, nàng sẽ hận hắn, trách hắn, nhảy lên đánh hắn vài cái, hắn cũng sẽ ôm chặt nàng. Gia Gia đã chết! Trên đời này không có nữ nhân nào có thể so sánh với nàng.

“Nếu Hoàng thượng là minh quân, dân phụ còn muốn nói thêm vài câu.” Thẩm Oanh làm lơ sự ngăn cản của Bùi Duyên, tiếp tục nói. Nàng quá hiểu tính Bùi Chương, người này có bản tính nổi loạn, thích có người chống đối hắn. Càng ngoan ngoãn nghe lời thì càng không có hy vọng.

Bùi Chương bởi do áy náy và hoài niệm nên sinh lòng trắc ẩn, nhàn nhạt nói: “Nếu Trẫm không nghe sẽ trở thành hôn quân? Ngươi nói đi.”

Bùi Duyên vốn dĩ không định để Thẩm Oanh nói tiếp, nhưng hôm nay nha đầu này giống ngựa hoang thoát cương, chẳng nghe lời hắn.

“Hoàng thượng muốn trị tội Hầu gia phải có chứng cứ. Tri phủ Đại Đồng không lo nổi cho bản thân nên đã tùy tiện cắn Hầu gia, hắn muốn chuyển hướng chú ý, thậm chí muốn mượn cớ để mình thoát tội. Hoàng thượng hẳn biết, muối diêm ở Tây Bắc là sự ưu ái của triều đình đối với người dân, không bán được giá cao. Hơn nữa chỉ cần hỏi thăm là biết, muối mà Hầu gia lấy được đều bán cho thương nhân với giá thấp. Nếu hắn muốn kiếm tiền thì cứ trực tiếp bán giá gốc, cần gì để thủ hạ mạo hiểm tự bán muối?”

Bùi Chương thấy nàng nói có lý, ngay từ đầu vốn không tìm hiểu kỹ lời nói của Phùng Ấp, chỉ tìm cớ bắt Bùi Duyên, nhân tiện thu lại binh quyền. Hắn nói: “Mặc dù Phùng Ấp bị nghi muốn tìm cớ thoát tội, nhưng một trong những người bị Từ Khí đưa về từ thôn trang đã thú nhận buôn bán muối.”

“Vậy Từ đô đốc có bẩm báo toàn bộ lời khai của người nọ không? Người đó có nói là do Hầu gia xúi dục hay là bị người khác lợi dụng?”

Bùi Chương liếc nhìn đại nội quan, đại nội quan trả lời: “Từ đô đốc không có nói việc này.”

“Nếu vụ án có nhiều nghi vấn, vì sao Hoàng thượng không phái người thẩm tra xử lí kỹ càng, sau khi xác nhận các chứng cứ thì định tội Hầu gia cũng không muộn? Hầu gia trấn giữ Tây Bắc nhiều năm, càng vất vả thì công lao càng lớn, lần này Đại Đồng bị động đất cũng đóng góp nhiều. Hiện tại ở dưới thành lâu có nhiều bá tánh đứng xem, bọn họ đang coi Hoàng thượng sẽ xử lý việc này ra sao.”

“Lớn mật! Ngươi đang uy hiếp Hoàng thượng?” Đại nội quan trách mắng.

Thẩm Oanh nói: “Dân phụ không dám. Nhưng Hoàng thượng hẳn biết đạo lý nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Tây Bắc vừa trải qua cơn động đất lớn, dân tâm không ổn định. Lúc này nếu không xử lý tốt việc của Hầu gia sẽ trở thành mâu thuẫn gay gắt, có thể gây binh biến lần thứ hai. Đến lúc đó, khó đảm bảo nước ngoài có lợi dụng xâm nhập hay không. Chẳng lẽ đây là ý định ban đầu của Hoàng thượng khi đích thân tới Tây Bắc? Ngài ắt hẳn cũng hy vọng trở thành một hoàng đế tốt trong lòng bá tánh phải không?”

Bùi Chương bỗng bật cười. Người này nhanh mồm dẻo miệng, không sợ thiên uy, khiến hắn không tức giận được. Hắn đã ba mươi, mà vẫn bị tiểu nha đầu kích thích không chịu thua. Chả trách Bùi Duyên thích nàng đến thế.

“Ngươi hãy nghe kỹ, nếu chưa điều tra rõ hành vi phạm tội của Tĩnh Viễn Hầu, Trẫm sẽ không động vào hắn. Trẫm sẽ điều tra rõ việc này khiến ngươi tâm phục khẩu phục.”

“Đa tạ Hoàng thượng.” Thẩm Oanh quỳ sát đất vái một cái.

Bùi Chương xoay người rời đi, đại nội quan không khỏi liếc nhìn Thẩm Oanh, ánh mắt đầy ẩn ý.

Khi Thẩm Oanh ngẩng đầu, đột nhiên hoa mắt chóng mặt, ngã thẳng vào lòng Bùi Duyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện