Editor: Trà Xanh
Lục La làm một bàn đồ ăn ngon đủ món gà vịt thịt cá, thứ gì cũng có. Mùi đồ ăn lan xa, Kiều thúc và Tương Tư đi ngang qua cũng bị hấp dẫn.
Sức khỏe Kiều thúc không tốt, suốt ngày thuốc không rời người, không thể xa nhà. Thẩm Oanh nghe Thanh Phong nói, Kiều thúc từng phục vụ trong quân, là người đứng đầu Tân Binh Doanh, lúc đầu phụ trách tân binh cho Bùi Duyên. Trong một lần ra trận giết địch, Bùi Duyên vô tình bị quân địch bao vây, Kiều thúc giúp hắn chắn một mũi tên, tổn thương tim phổi, phải rút lui khỏi chiến trường.
Kiều thúc lẻ loi một mình, Bùi Duyên khi đó không có nhiều khả năng, vì vậy tìm một chỗ cho ông ở nông thôn, cứu Tương Tư đưa đến bên cạnh Kiều thúc làm bạn. Đối với Bùi Duyên, Kiều thúc như người nhà. Cho nên dù hắn mơ hồ đoán được ý Tương Tư, vì không muốn làm Kiều thúc thương tâm, nên không biểu hiện ra ngoài.
“Thơm quá.” Kiều thúc đi vào, cười tủm tỉm nói.
Thẩm Oanh đứng dậy, đón ông và Tương Tư vào ngồi: “Đồ ăn nhiều quá, chúng ta ăn không hết. Nếu mọi ngươi không chê thì ngồi xuống cùng ăn.”
Kiều thúc không khách khí, tìm chỗ ngồi xuống, Hồng Lăng vội đi lấy chén đũa. Tương Tư có chút khó xử, một mặt không muốn chịu ơn Thẩm Oanh, mặt khác không thể để Ông một mình ở đây, cuối cùng miễn cưỡng làm theo.
Nàng thấy một bàn đầy đồ ăn, chửi thầm nữ nhân này phá của quá. Một người sao ăn được nhiều đồ như vậy! Quả nhiên sống trong nhung lụa quá lâu, không biết củi gạo mắm muối quý giá. Hầu gia ngày thường cũng không kêu nhà bếp làm đồ ăn ngon như vậy.
Hồng Lăng đặt chén đũa trước mặt Kiều thúc và Tương Tư, vốn dĩ nàng và Lục La cũng cùng ngồi ăn, nhưng có người ngoài nên không dám. Hơn nữa Hồng Lăng không biết Tương Tư là ai, nên nhìn nàng vài lần. Ở phủ đệ của Hầu gia có cô nương trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện, đây không phải tình huống tốt.
“Các ngươi ngồi cùng luôn.” Kiều thúc vẫy tay nói, “Ngày thường như thế nào thì cứ vậy, ta tới tham gia náo nhiệt. Các ngươi đừng ghét bỏ lão già thúi này là tốt rồi.”
Hồng Lăng và Lục La vẫn không dám nhúc nhích. Các nàng mới đến, không biết thân phận của Kiều thúc, không dám đem đến phiền toái cho cô nương.
“Kiều thúc đừng nói vậy.” Thẩm Oanh gật đầu với Hồng Lăng và Lục La, ý bảo các nàng ngồi xuống, rồi nói với Kiều thúc, “Ngài là thân nhân của Hầu gia, dĩ nhiên cũng là trưởng bối của ta. Nếu nha đầu của ta làm đồ ăn hợp khẩu vị ngài, sau này ngài tới thường xuyên chút.”
Kiều thúc mỉm cười nhìn Thẩm Oanh, ánh mắt càng ôn hòa.
Không lâu trước đây, Bùi Duyên viết thư cho ông nói đã nạp một thiếp thất, muốn dẫn nàng đến Đại Đồng. Ông rất tò mò loại cô nương nào có thể lọt vào mắt Hầu gia, Hầu gia ra tiền tuyến còn muốn dẫn theo. Sau khi thấy Thẩm Oanh, ông lo lắng nàng dùng nhan sắc quyến rũ Hầu gia. Sau đó Hầu gia nói rằng muốn nâng thiếp thất lên thành thê, Kiều thúc có hơi lo lắng.
Nâng thiếp thành thê không phải chuyện dễ làm. Ông cũng sợ Thẩm thị không biết xã giao, tương lai gây rắc rối cho Hầu gia. Nhưng sau một thời gian sống chung, Kiều thúc hoàn toàn đánh mất nghi ngờ.
Thẩm thị không chỉ xinh đẹp, tính tình không chê vào đâu được. Đối với hạ nhân rất thân thiện, xử sự tiến lui đúng mực, không giống cô nương xuất thân từ gia đình nghèo, nếu nói là quý nữ trong kinh thì ông cũng tin. Điều quan trọng nhất là, nàng và Hầu gia tâm linh tương thông, có thể phụ Hầu gia làm đại sự.
Kiều thúc không tìm được điểm xấu, thậm chí cảm thấy làm thiếp là thiệt thòi cho cô nương này.
Sau bữa cơm thân thiện, ngay cả Thẩm Oanh từng ăn đồ trong cung cũng khen tay nghề Lục La, Kiều thúc dĩ nhiên khen không dứt. Tương Tư không nói gì nhưng không dừng đũa. Chờ cơm nước xong, Lục La bưng mấy chén bánh trôi nước ra. Bánh trôi đặt trong chén sứ vẽ hoa văn, toàn thân trong suốt, bên trong đủ màu sắc, cắn một ngụm, hương vị trái cây ngập tràn trong miệng.
Tương Tư ăn một hơi năm sáu cái còn cảm thấy chưa đã thèm. Hóa ra gia đình phú quý trong kinh thành đều ăn như vậy? Đồ ăn tinh tế như thế không biết sao làm được.
Lục La hỏi nàng: “Cô nương muốn ăn thêm không? Nô tỳ nấu hơi nhiều.”
Tương Tư do dự, nàng chưa từng ăn bánh trôi thủy tinh ngon như vậy, dĩ nhiên muốn ăn thêm, nhưng ăn thêm thì giống như thiếu Thẩm Oanh một nhân tình. Thẩm Oanh nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ cười nói: “Lục La, múc thêm cho Tương Tư cô nương. Nhưng thứ này lạnh, nữ tử không nên ăn nhiều.”
Tương Tư đỏ mặt, cúi đầu, khẽ nói cảm ơn, Lục La cầm chén của nàng đi ra sau múc bánh trôi.
Kiều thúc lau miệng, nói với Tương Tư: “Con vào phòng ta lấy lá trà quý lại đây. Chia sẻ thứ tốt với mọi người mới vui.”
Tương tư nghe lời đứng dậy đi ra ngoài, Kiều thúc nhìn bóng dáng nàng, nói với Thẩm Oanh: “Thật ra hôm nay ta tới đây vì có một chuyện muốn nhờ ngài.”
“Ngài cứ nói đừng ngại.”
Kiều thúc chân thành nói: “Ta chỉ có Tương Tư là người người thân, mong nàng kiếp này có mái ấm tốt, ta cũng an tâm nhắm mắt. Nhiều năm trôi qua, Hầu gia coi Tương Tư như muội muội, nếu ngài có thể chấp nhận nàng làm người nhà, tương lai nàng xuất giá nhờ các ngài chúc phúc, ta vô cùng biết ơn.”
Thẩm Oanh sửng sốt, Kiều thúc coi như trực tiếp nói rõ quan hệ giữa Bùi Duyên và Tương Tư chỉ là huynh muội, sẽ không để Tương Tư đi theo Bùi Duyên. Nhưng mình chỉ là thiếp thất, Kiều thúc không cần nói với nàng.
“Kiều thúc, không phải ta muốn từ chối. Nhưng ta chỉ là thiếp thất của Hầu gia, ngài không cần nói với ta. Chuyện của Tương Tư cô nương sau này, nếu có gì giúp được thì ta nhất định hết lòng.”
Kiều thúc nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng biết rõ, vị trí thiếp thất này sẽ không ngồi lâu đâu.
Kiều thúc ngồi ở chỗ Thẩm Oanh uống trà xong mới rời đi. Chờ bọn họ đi rồi, Hồng Lăng hỏi Thẩm Oanh: “Cô nương, hai vị này là ai? Sao trong phủ của Hầu gia ở Đại Đồng còn giấu một cô nương?”
Thẩm Oanh nói: “Kiều thúc là quản gia ở đây, có ơn với Hầu gia, Tương Tư cô nương là cháu gái nuôi của ông.” Vì tránh cho hai nha hoàn phỏng đoán lung tung, Thẩm Oanh cố ý giấu diếm tâm tình Tương Tư đối với Bùi Duyên.
Lục La giúp Dịch cô cô dọn bàn, thẳng thắn nói: “Cô nương cần cẩn thận. Trong kinh thành truyền đủ chuyện về Hầu gia, dĩ nhiên không có cô nương nào muốn gả hắn. Nhưng ở đây không giống. Hầu gia trấn thủ một phương, dáng dấp không tệ, sẽ có cô nương thích hắn.”
Hồng Lăng cũng phụ họa: “Cô nương nên lưu ý, để mắt đến Hầu gia.”
Thẩm Oanh bật cười, nhìn bộ dáng các nàng như đang đối mặt với kẻ thù, giống vẻ oán giận Ngọc Bình trước mặt nàng khi Từ Hành tiến cung. Nhớ tới Ngọc Bình, lòng nàng chùng xuống… Nha đầu ngốc kia, để nàng tự do, nàng lại xin đi canh giữ hoàng lăng, tội gì phải làm vậy.
Hiện tại Thẩm Oanh không thể nhận nàng.
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Oanh về phòng nghỉ ngơi. Nơi này còn duy trì bộ dáng khi Bùi Duyên ở đây, tuy Bùi Duyên nói rằng nàng tùy ý thay đổi, cần thêm vào cái gì thì trực tiếp nói với Kiều thúc. Nhưng Thẩm Oanh lười. Đối với nàng, có mái nhà che mưa chắn gió, giường thoải mái to rộng là tốt rồi.
Nàng nằm trên giường, nghĩ về vị cô mẫu kia của Bùi Duyên. Nàng nhờ Dịch cô cô đi gởi phong thư ở địa điểm mà Trần thị nói với nàng. Nàng muốn biết nhiều hơn về tiên đế và vị Bùi thị kia, bởi nàng cảm thấy, nếu chỉ vì che giấu nơi ở của Bùi thị, lão Hầu gia không đến mức bị lưu đày.
Nhất định còn có ẩn tình.
Hai ngày nay, nàng bỗng nhớ lại có lần Bùi Chương và phụ thân khắc khẩu, thấy nàng tới, hai người giả bộ thân thiện. Nhưng nàng mơ hồ nghe được vài chữ, dường như liên quan đến tiên đế.
Tiên đế và Bùi Chương không gần gũi nhau, ông đột ngột qua đời để lại quá nhiều bí ẩn. Thẩm Oanh cảm thấy, nếu tiếp tục đào sâu hơn sẽ đào ra một bí mật lớn động trời. Dù không giúp được Bùi gia lật lại bản án, biết sự thật sẽ trở thành bùa hộ mệnh cho Bùi Duyên trong tương lai. Đương nhiên, khó có thể nói đó là bùa hộ mệnh hay là bùa đòi mạng.
Nhưng nếu đã phát hiện tới đây mà không tiếp tục tra ra manh mối thì thật sự không cam lòng.
Thẩm Oanh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Hồng Lăng đến bên ngoài bình phong nói: “Cô nương, Thanh Phong đã trở lại.”
Thẩm Oanh lập tức mở mắt, Bùi Duyên mới đi vài ngày đã tống cổ Thanh Phong quay lại, chẳng lẽ Thát Đát đã xảy ra chuyện? Nàng kêu Hồng Lăng gọi Thanh Phong vào. Nhìn Thanh Phong mệt mỏi, vừa thấy Thẩm Oanh nói ngay: “Ngài đừng lo lắng, tiền tuyến không có gì. Hầu gia kêu ta đưa Trần tướng quân về, tiện đường hồi phủ thăm ngài.”
“Trần tướng quân? Trần Nguyên? Hắn có chuyện gì?” Thẩm Oanh hỏi. Hình như có người đó lúc thảo luận ở minh gian hôm ấy.
Thanh Phong nói: “Trí nhớ ngài thật tốt. Lần trước, Từ đô đốc đến Tây Bắc làm loạn một thời gian, chém hai đại tướng thủ hạ của Hầu gia, Trần tướng quân cũng bị nhốt. Sau đó Hầu gia ra mặt mới giải quyết êm đẹp chuyện kia. Nhưng Trần tướng quân bất mãn với kết quả xử lý vấn đề, nhất quyết muốn tìm Từ đô đốc trả thù. Hầu gia nói tình trạng hiện giờ của Trần tướng quân không thích hợp ở lại quân doanh, kêu hắn trở về tự điều chỉnh bản thân.”
“Trần tướng quân là một vị tướng uy quyền dưới tay Hầu gia phải không?”
“Đúng vậy. Hầu gia vốn có bốn đại tướng dưới quyền rất dũng cảm thiện chiến, nhưng bị Từ đô đốc chém hai người không thể giải thích được, Hầu gia rất đau lòng. Hiện giờ Trần tướng quân không thể chiến đấu, coi như Hầu gia bị gãy tay lần nữa.” Thanh Phong thở ngắn than dài.
“Trần tướng quân có phủ đệ ở Đại Đồng không?” Thẩm Oanh hỏi tiếp.
“Có, cách đây không xa. Nhưng hắn lẻ loi một mình, không biết có nghĩ quẩn trong lòng hay không, hắn cứng đầu lắm.” Thanh Phong lo lắng sốt ruột, “Ta phải trở về nhận lệnh Hầu gia, Thẩm di nương có muốn nhắn gì không?”
Thẩm Oanh suy nghĩ, trong đầu hiện lên mấy chữ “cố gắng đừng nhớ nhung thiếp”. Nhưng thấy lời này không may mắn nên đổi lời: “Không có gì đặc biệt, nhắc Hầu gia uống nhiều nước và bảo trọng thân thể.”
“Ta nhất định chuyển lời.” Thanh Phong cáo từ rồi lui ra.
Không lâu sau, Dịch cô cô quay về. Bà uống ngụm nước, nói với Thẩm Oanh: “Chỗ phu nhân nói thật khó tìm, vốn là một cửa hàng nhỏ bán dầu mè, chủ quán là người bụng bự, nhìn rất khôn khéo, tính tình không tốt lắm. Ta giao thư của cô nương cho nàng, nàng chỉ nhận, không nói gì.”
“Ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Oanh nói. Càng kín đáo càng dễ che giấu. Nó ẩn trong phố, cho nên sẽ không nhầm.
Bùi Duyên giao Thẩm Oanh xử lý việc mua bán muối diêm, nhưng không nói cụ thể làm thế nào. Thẩm Oanh không tìm được ai để bàn bạc nên chỉ có thể đến chỗ Kiều thúc dò hỏi. Kiều thúc đang chăm sóc hoa cỏ, mời Thẩm Oanh ngồi xuống ghế mây trong viện, tưới nước và nói: “Chuyện này không khó. Ngài không cần đích thân ra mặt, chỉ cần kêu thủ hạ đến quan phủ lấy muối diêm đúng hạn, sau khi kiểm tra số lượng mới chia cho các thương hộ trong chợ. Nhưng giá cả mua bán muối diêm không cố định mà sẽ dao động, phải tính kỹ thời gian mua vào và bán ra. Nếu không sẽ bị lỗ.”
Thẩm Oanh giơ tay rờ trán, chuyện này mà nói không khó? Nàng chưa bao giờ kinh doanh, vậy mà Bùi Duyên tin chắc nàng có thể làm được?
Nàng muốn hỏi kỹ hơn thì đột nhiên có người xông vào.
Lục La làm một bàn đồ ăn ngon đủ món gà vịt thịt cá, thứ gì cũng có. Mùi đồ ăn lan xa, Kiều thúc và Tương Tư đi ngang qua cũng bị hấp dẫn.
Sức khỏe Kiều thúc không tốt, suốt ngày thuốc không rời người, không thể xa nhà. Thẩm Oanh nghe Thanh Phong nói, Kiều thúc từng phục vụ trong quân, là người đứng đầu Tân Binh Doanh, lúc đầu phụ trách tân binh cho Bùi Duyên. Trong một lần ra trận giết địch, Bùi Duyên vô tình bị quân địch bao vây, Kiều thúc giúp hắn chắn một mũi tên, tổn thương tim phổi, phải rút lui khỏi chiến trường.
Kiều thúc lẻ loi một mình, Bùi Duyên khi đó không có nhiều khả năng, vì vậy tìm một chỗ cho ông ở nông thôn, cứu Tương Tư đưa đến bên cạnh Kiều thúc làm bạn. Đối với Bùi Duyên, Kiều thúc như người nhà. Cho nên dù hắn mơ hồ đoán được ý Tương Tư, vì không muốn làm Kiều thúc thương tâm, nên không biểu hiện ra ngoài.
“Thơm quá.” Kiều thúc đi vào, cười tủm tỉm nói.
Thẩm Oanh đứng dậy, đón ông và Tương Tư vào ngồi: “Đồ ăn nhiều quá, chúng ta ăn không hết. Nếu mọi ngươi không chê thì ngồi xuống cùng ăn.”
Kiều thúc không khách khí, tìm chỗ ngồi xuống, Hồng Lăng vội đi lấy chén đũa. Tương Tư có chút khó xử, một mặt không muốn chịu ơn Thẩm Oanh, mặt khác không thể để Ông một mình ở đây, cuối cùng miễn cưỡng làm theo.
Nàng thấy một bàn đầy đồ ăn, chửi thầm nữ nhân này phá của quá. Một người sao ăn được nhiều đồ như vậy! Quả nhiên sống trong nhung lụa quá lâu, không biết củi gạo mắm muối quý giá. Hầu gia ngày thường cũng không kêu nhà bếp làm đồ ăn ngon như vậy.
Hồng Lăng đặt chén đũa trước mặt Kiều thúc và Tương Tư, vốn dĩ nàng và Lục La cũng cùng ngồi ăn, nhưng có người ngoài nên không dám. Hơn nữa Hồng Lăng không biết Tương Tư là ai, nên nhìn nàng vài lần. Ở phủ đệ của Hầu gia có cô nương trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện, đây không phải tình huống tốt.
“Các ngươi ngồi cùng luôn.” Kiều thúc vẫy tay nói, “Ngày thường như thế nào thì cứ vậy, ta tới tham gia náo nhiệt. Các ngươi đừng ghét bỏ lão già thúi này là tốt rồi.”
Hồng Lăng và Lục La vẫn không dám nhúc nhích. Các nàng mới đến, không biết thân phận của Kiều thúc, không dám đem đến phiền toái cho cô nương.
“Kiều thúc đừng nói vậy.” Thẩm Oanh gật đầu với Hồng Lăng và Lục La, ý bảo các nàng ngồi xuống, rồi nói với Kiều thúc, “Ngài là thân nhân của Hầu gia, dĩ nhiên cũng là trưởng bối của ta. Nếu nha đầu của ta làm đồ ăn hợp khẩu vị ngài, sau này ngài tới thường xuyên chút.”
Kiều thúc mỉm cười nhìn Thẩm Oanh, ánh mắt càng ôn hòa.
Không lâu trước đây, Bùi Duyên viết thư cho ông nói đã nạp một thiếp thất, muốn dẫn nàng đến Đại Đồng. Ông rất tò mò loại cô nương nào có thể lọt vào mắt Hầu gia, Hầu gia ra tiền tuyến còn muốn dẫn theo. Sau khi thấy Thẩm Oanh, ông lo lắng nàng dùng nhan sắc quyến rũ Hầu gia. Sau đó Hầu gia nói rằng muốn nâng thiếp thất lên thành thê, Kiều thúc có hơi lo lắng.
Nâng thiếp thành thê không phải chuyện dễ làm. Ông cũng sợ Thẩm thị không biết xã giao, tương lai gây rắc rối cho Hầu gia. Nhưng sau một thời gian sống chung, Kiều thúc hoàn toàn đánh mất nghi ngờ.
Thẩm thị không chỉ xinh đẹp, tính tình không chê vào đâu được. Đối với hạ nhân rất thân thiện, xử sự tiến lui đúng mực, không giống cô nương xuất thân từ gia đình nghèo, nếu nói là quý nữ trong kinh thì ông cũng tin. Điều quan trọng nhất là, nàng và Hầu gia tâm linh tương thông, có thể phụ Hầu gia làm đại sự.
Kiều thúc không tìm được điểm xấu, thậm chí cảm thấy làm thiếp là thiệt thòi cho cô nương này.
Sau bữa cơm thân thiện, ngay cả Thẩm Oanh từng ăn đồ trong cung cũng khen tay nghề Lục La, Kiều thúc dĩ nhiên khen không dứt. Tương Tư không nói gì nhưng không dừng đũa. Chờ cơm nước xong, Lục La bưng mấy chén bánh trôi nước ra. Bánh trôi đặt trong chén sứ vẽ hoa văn, toàn thân trong suốt, bên trong đủ màu sắc, cắn một ngụm, hương vị trái cây ngập tràn trong miệng.
Tương Tư ăn một hơi năm sáu cái còn cảm thấy chưa đã thèm. Hóa ra gia đình phú quý trong kinh thành đều ăn như vậy? Đồ ăn tinh tế như thế không biết sao làm được.
Lục La hỏi nàng: “Cô nương muốn ăn thêm không? Nô tỳ nấu hơi nhiều.”
Tương Tư do dự, nàng chưa từng ăn bánh trôi thủy tinh ngon như vậy, dĩ nhiên muốn ăn thêm, nhưng ăn thêm thì giống như thiếu Thẩm Oanh một nhân tình. Thẩm Oanh nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ cười nói: “Lục La, múc thêm cho Tương Tư cô nương. Nhưng thứ này lạnh, nữ tử không nên ăn nhiều.”
Tương Tư đỏ mặt, cúi đầu, khẽ nói cảm ơn, Lục La cầm chén của nàng đi ra sau múc bánh trôi.
Kiều thúc lau miệng, nói với Tương Tư: “Con vào phòng ta lấy lá trà quý lại đây. Chia sẻ thứ tốt với mọi người mới vui.”
Tương tư nghe lời đứng dậy đi ra ngoài, Kiều thúc nhìn bóng dáng nàng, nói với Thẩm Oanh: “Thật ra hôm nay ta tới đây vì có một chuyện muốn nhờ ngài.”
“Ngài cứ nói đừng ngại.”
Kiều thúc chân thành nói: “Ta chỉ có Tương Tư là người người thân, mong nàng kiếp này có mái ấm tốt, ta cũng an tâm nhắm mắt. Nhiều năm trôi qua, Hầu gia coi Tương Tư như muội muội, nếu ngài có thể chấp nhận nàng làm người nhà, tương lai nàng xuất giá nhờ các ngài chúc phúc, ta vô cùng biết ơn.”
Thẩm Oanh sửng sốt, Kiều thúc coi như trực tiếp nói rõ quan hệ giữa Bùi Duyên và Tương Tư chỉ là huynh muội, sẽ không để Tương Tư đi theo Bùi Duyên. Nhưng mình chỉ là thiếp thất, Kiều thúc không cần nói với nàng.
“Kiều thúc, không phải ta muốn từ chối. Nhưng ta chỉ là thiếp thất của Hầu gia, ngài không cần nói với ta. Chuyện của Tương Tư cô nương sau này, nếu có gì giúp được thì ta nhất định hết lòng.”
Kiều thúc nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng biết rõ, vị trí thiếp thất này sẽ không ngồi lâu đâu.
Kiều thúc ngồi ở chỗ Thẩm Oanh uống trà xong mới rời đi. Chờ bọn họ đi rồi, Hồng Lăng hỏi Thẩm Oanh: “Cô nương, hai vị này là ai? Sao trong phủ của Hầu gia ở Đại Đồng còn giấu một cô nương?”
Thẩm Oanh nói: “Kiều thúc là quản gia ở đây, có ơn với Hầu gia, Tương Tư cô nương là cháu gái nuôi của ông.” Vì tránh cho hai nha hoàn phỏng đoán lung tung, Thẩm Oanh cố ý giấu diếm tâm tình Tương Tư đối với Bùi Duyên.
Lục La giúp Dịch cô cô dọn bàn, thẳng thắn nói: “Cô nương cần cẩn thận. Trong kinh thành truyền đủ chuyện về Hầu gia, dĩ nhiên không có cô nương nào muốn gả hắn. Nhưng ở đây không giống. Hầu gia trấn thủ một phương, dáng dấp không tệ, sẽ có cô nương thích hắn.”
Hồng Lăng cũng phụ họa: “Cô nương nên lưu ý, để mắt đến Hầu gia.”
Thẩm Oanh bật cười, nhìn bộ dáng các nàng như đang đối mặt với kẻ thù, giống vẻ oán giận Ngọc Bình trước mặt nàng khi Từ Hành tiến cung. Nhớ tới Ngọc Bình, lòng nàng chùng xuống… Nha đầu ngốc kia, để nàng tự do, nàng lại xin đi canh giữ hoàng lăng, tội gì phải làm vậy.
Hiện tại Thẩm Oanh không thể nhận nàng.
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Oanh về phòng nghỉ ngơi. Nơi này còn duy trì bộ dáng khi Bùi Duyên ở đây, tuy Bùi Duyên nói rằng nàng tùy ý thay đổi, cần thêm vào cái gì thì trực tiếp nói với Kiều thúc. Nhưng Thẩm Oanh lười. Đối với nàng, có mái nhà che mưa chắn gió, giường thoải mái to rộng là tốt rồi.
Nàng nằm trên giường, nghĩ về vị cô mẫu kia của Bùi Duyên. Nàng nhờ Dịch cô cô đi gởi phong thư ở địa điểm mà Trần thị nói với nàng. Nàng muốn biết nhiều hơn về tiên đế và vị Bùi thị kia, bởi nàng cảm thấy, nếu chỉ vì che giấu nơi ở của Bùi thị, lão Hầu gia không đến mức bị lưu đày.
Nhất định còn có ẩn tình.
Hai ngày nay, nàng bỗng nhớ lại có lần Bùi Chương và phụ thân khắc khẩu, thấy nàng tới, hai người giả bộ thân thiện. Nhưng nàng mơ hồ nghe được vài chữ, dường như liên quan đến tiên đế.
Tiên đế và Bùi Chương không gần gũi nhau, ông đột ngột qua đời để lại quá nhiều bí ẩn. Thẩm Oanh cảm thấy, nếu tiếp tục đào sâu hơn sẽ đào ra một bí mật lớn động trời. Dù không giúp được Bùi gia lật lại bản án, biết sự thật sẽ trở thành bùa hộ mệnh cho Bùi Duyên trong tương lai. Đương nhiên, khó có thể nói đó là bùa hộ mệnh hay là bùa đòi mạng.
Nhưng nếu đã phát hiện tới đây mà không tiếp tục tra ra manh mối thì thật sự không cam lòng.
Thẩm Oanh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Hồng Lăng đến bên ngoài bình phong nói: “Cô nương, Thanh Phong đã trở lại.”
Thẩm Oanh lập tức mở mắt, Bùi Duyên mới đi vài ngày đã tống cổ Thanh Phong quay lại, chẳng lẽ Thát Đát đã xảy ra chuyện? Nàng kêu Hồng Lăng gọi Thanh Phong vào. Nhìn Thanh Phong mệt mỏi, vừa thấy Thẩm Oanh nói ngay: “Ngài đừng lo lắng, tiền tuyến không có gì. Hầu gia kêu ta đưa Trần tướng quân về, tiện đường hồi phủ thăm ngài.”
“Trần tướng quân? Trần Nguyên? Hắn có chuyện gì?” Thẩm Oanh hỏi. Hình như có người đó lúc thảo luận ở minh gian hôm ấy.
Thanh Phong nói: “Trí nhớ ngài thật tốt. Lần trước, Từ đô đốc đến Tây Bắc làm loạn một thời gian, chém hai đại tướng thủ hạ của Hầu gia, Trần tướng quân cũng bị nhốt. Sau đó Hầu gia ra mặt mới giải quyết êm đẹp chuyện kia. Nhưng Trần tướng quân bất mãn với kết quả xử lý vấn đề, nhất quyết muốn tìm Từ đô đốc trả thù. Hầu gia nói tình trạng hiện giờ của Trần tướng quân không thích hợp ở lại quân doanh, kêu hắn trở về tự điều chỉnh bản thân.”
“Trần tướng quân là một vị tướng uy quyền dưới tay Hầu gia phải không?”
“Đúng vậy. Hầu gia vốn có bốn đại tướng dưới quyền rất dũng cảm thiện chiến, nhưng bị Từ đô đốc chém hai người không thể giải thích được, Hầu gia rất đau lòng. Hiện giờ Trần tướng quân không thể chiến đấu, coi như Hầu gia bị gãy tay lần nữa.” Thanh Phong thở ngắn than dài.
“Trần tướng quân có phủ đệ ở Đại Đồng không?” Thẩm Oanh hỏi tiếp.
“Có, cách đây không xa. Nhưng hắn lẻ loi một mình, không biết có nghĩ quẩn trong lòng hay không, hắn cứng đầu lắm.” Thanh Phong lo lắng sốt ruột, “Ta phải trở về nhận lệnh Hầu gia, Thẩm di nương có muốn nhắn gì không?”
Thẩm Oanh suy nghĩ, trong đầu hiện lên mấy chữ “cố gắng đừng nhớ nhung thiếp”. Nhưng thấy lời này không may mắn nên đổi lời: “Không có gì đặc biệt, nhắc Hầu gia uống nhiều nước và bảo trọng thân thể.”
“Ta nhất định chuyển lời.” Thanh Phong cáo từ rồi lui ra.
Không lâu sau, Dịch cô cô quay về. Bà uống ngụm nước, nói với Thẩm Oanh: “Chỗ phu nhân nói thật khó tìm, vốn là một cửa hàng nhỏ bán dầu mè, chủ quán là người bụng bự, nhìn rất khôn khéo, tính tình không tốt lắm. Ta giao thư của cô nương cho nàng, nàng chỉ nhận, không nói gì.”
“Ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Oanh nói. Càng kín đáo càng dễ che giấu. Nó ẩn trong phố, cho nên sẽ không nhầm.
Bùi Duyên giao Thẩm Oanh xử lý việc mua bán muối diêm, nhưng không nói cụ thể làm thế nào. Thẩm Oanh không tìm được ai để bàn bạc nên chỉ có thể đến chỗ Kiều thúc dò hỏi. Kiều thúc đang chăm sóc hoa cỏ, mời Thẩm Oanh ngồi xuống ghế mây trong viện, tưới nước và nói: “Chuyện này không khó. Ngài không cần đích thân ra mặt, chỉ cần kêu thủ hạ đến quan phủ lấy muối diêm đúng hạn, sau khi kiểm tra số lượng mới chia cho các thương hộ trong chợ. Nhưng giá cả mua bán muối diêm không cố định mà sẽ dao động, phải tính kỹ thời gian mua vào và bán ra. Nếu không sẽ bị lỗ.”
Thẩm Oanh giơ tay rờ trán, chuyện này mà nói không khó? Nàng chưa bao giờ kinh doanh, vậy mà Bùi Duyên tin chắc nàng có thể làm được?
Nàng muốn hỏi kỹ hơn thì đột nhiên có người xông vào.
Danh sách chương