Editor: Trà Xanh

Hôm nay, trời mới tờ mờ sáng, Thẩm Oanh bị đám người Dịch cô cô lôi ra khỏi chăn. Tháng hai đầu xuân vẫn còn rất lạnh. Thẩm Oanh vừa ngáp vừa bị ba người các nàng thay phiên dày vò.

Bùi Duyên không ở Duyên Xuân Các đã nhiều ngày. Có lẽ chuyến đi Đại Đồng này mất hết mười ngày nửa tháng nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt, cũng có thể công vụ quấn thân nên hắn không rảnh. Tóm lại, từ lúc Lưu Tri Nguyên chữa khỏi hầu tật của hắn, Thẩm Oanh hầu như không thấy mặt hắn, chỉ yêu cầu Thanh Phong đi đưa một bộ ấm trà chén trà bằng sứ men xanh, dặn hắn nhớ uống nhiều nước.

Nàng như quay về thời niên thiếu, lúc ấy trong lòng để ý một người, không có lúc nào là không quan tâm áo cơm cuộc sống hàng ngày của hắn. Nhưng tâm trạng hoàn toàn khác. Lúc ấy nàng là chính thê, tình cảm chân thành. Lúc này nàng chỉ là thiếp thất, vì đạt được mục đích nên cố sức lấy lòng.

Hai ngày trước, Thanh Phong tới nói cho nàng, Vương phu nhân đã đồng ý hôn sự của Vương Thiến Như và Tống Viễn Hàng. Tảng đá lớn trong lòng nàng được đặt xuống, có thể yên tâm rời kinh thành. Việc điều tra chuyện lão Hầu gia năm đó bị vạch tội, nàng định nhờ Trần thị nên gởi thư về nhà vài ngày trước.

Hồng Lăng và Lục La bận rộn một đỗi, cuối cùng vừa lòng gật đầu. Hồng Lăng nói: “Cô nương chuẩn bị nha, ngài mau nhìn xem.”

Thẩm Oanh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn mình trong gương vừa quen vừa lạ.

Kiếp trước khi nàng còn niên thiếu, để cho tiện, nàng cũng từng mặc nam trang đi lại trên phố. Chẳng qua dung mạo đời trước chỉ trung bình, mặc nam trang không thấy xuất sắc bao nhiêu. So với Cao Nam Cẩm kém hơn rất nhiều. Tuy nàng xuất thân tốt hơn Cao Nam Cẩm, hai người tài hoa như nhau, nhưng xét về diện mạo thì kém xa. Nàng sinh ra đã có sẵn kiêu ngạo nên không cho phép mình để tâm sự tự ti này.

Cho nên đối với chuyện Tạ Vân Lãng có chút tâm tư không chịu thua bên trong.

Nhưng ông trời luôn công bằng. Đời này nàng không có thân phận cao quý, nhưng nàng lại có dung nhan mỹ miều hiếm có. Một thân trường bào xanh biếc làm nổi bật dáng điệu uyển chuyển của nàng. Dung nhan tuấn mỹ làm người khó phân biệt là nam hay nữ.

Hồng Lăng ngồi xổm xuống giúp Thẩm Oanh sửa lại vạt áo, dặn dò: “Cô nương tuy đi cùng Hầu gia nhưng trên đường cũng nên cẩn thận một chút. Bọn nô tỳ không ở bên cạnh ngài, ăn, mặc, ở, đi lại sẽ không được tiện lắm. Nơi đó khắc khổ, trời lạnh phải nhớ mặc thêm áo…”

Thẩm Oanh nhướng mày: “Ta chỉ đi trước các ngươi, sẽ mau chóng gặp nhau ở Đại Đồng.”

Dựa theo kế hoạch, Thẩm Oanh hôm nay muốn “đi tới biệt viện”, cho nên các nàng Dịch cô cô phải lưu lại để diễn trò.

Lục La đã đói bụng từ lâu, vừa gặm bánh bột bắp vừa gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy. Hai ngày trước Hồng Lăng đã bắt đầu thở ngắn than dài, nói từ nhỏ chưa bao giờ rời ngài, sợ ngài không quen. Cô nương mặc nam trang quá tuấn tú, cẩn thận ở trên đường gặp nợ hoa đào.”

Thẩm Oanh nhịn không được cười rộ lên. Trước đây các nàng đọc một quyển thoại bản chuyện xưa nữ giả nam. Trong chuyện xưa kia, tiểu thư nhà giàu giả nam làm quan, mê đảo cả triều văn võ, ngay cả hoàng đế cũng nghi ngờ bản thân thích nam nhân, trở thành tình địch với muội muội của mình.

Chuyện xưa tuy có vẻ hoang đường nhưng cũng xem hết.

Dịch cô cô đưa bao đồ đã được thu xếp xong cho Thẩm Oanh: “Ta không có gì muốn nói, chỉ mong cô nương tự mình cẩn thận.” Bà nhìn thoáng qua bụng Thẩm Oanh, mặt Thẩm Oanh ửng đỏ. Dịch cô cô ở cùng nàng chưa lâu nhưng luôn giúp nàng nhớ kỹ cuộc sống gia đình. Nguyệt sự của nàng đã trễ vài ngày, tuy rằng trước giờ không đến đúng ngày nhưng số lần Bùi Duyên cùng nàng quá thường xuyên, khó đoán được.

Trước kia con nối dõi của nàng gian nan, tuổi trẻ đã không giữ được hài tử, đời này nên cẩn thận vẫn hơn.

Khi Thẩm Oanh ra cửa, trời còn chưa sáng hẳn. Thanh Phong giơ đèn lồng chờ ở hành lang, không thân thiện giống dĩ vãng: “Xin đi theo ta.”

Thẩm Oanh cáo biệt với đám Dịch cô cô, đi theo Thanh Phong ra sân. Vì giấu tai mắt mọi người, bọn họ quẹo vào đường nhỏ trong vườn. Thẩm Oanh không biết nơi này còn có con đường có thể thông về phía trước viện, liền hỏi: “Các ngươi ngày thường cũng dùng con đường này sao?”

Thanh Phong nhàn nhạt trả lời: “Không thường xuyên. Trước khi ngài vào phủ, Hầu gia không tới hậu viện.”

Thẩm Oanh biết Thanh Phong bất mãn chuyện nàng đi theo Bùi Duyên đến Tây Bắc, đối với bọn họ mà nói, chiến trường không phải trò đùa, mang theo nàng thật sự là một trói buộc.

“Thanh Phong…” Nàng kêu một tiếng, “Ngươi đang giận ta sao?”

Thanh Phong đi phía trước, đèn lồng trong tay lung lay, không nói lời nào.

Thẩm Oanh nhìn bóng dáng hắn, nghĩ hắn khi còn thiếu niên đã đi theo Bùi Duyên lăn lộn trên chiến trường mười năm, nhiều lần vào sinh ra tử, có sự trưởng thành tuổi này không nên có.

Thanh Phong thở dài nói: “Ta và Côn Luân đúng là không tán thành việc Hầu gia dẫn theo ngài. Hầu gia từ trước đến nay công tư phân minh, không phải người xử trí theo cảm tính, nếu không Tây Bắc sẽ không bị hắn phòng thủ kiên cố đến vậy. Lần này Hầu gia mạo hiểm làm trái quân lệnh cũng muốn dẫn theo ngài, chỉ vì không muốn ngài chịu ủy khuất. Hy vọng ngài có thể minh bạch tâm ý của hắn, đừng phụ lòng hắn.”

Thẩm Oanh nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền toái cho các ngươi. Đi Tây Bắc là ý Hầu gia, ban đầu ta cũng không đồng ý. Sau khi Lưu Tri Nguyên chữa trị giọng nói cho hắn, thật vất vả mới tốt chút đỉnh, ta sợ hắn không quan tâm bản thân, không chú ý thân thể nên mới đồng ý cùng hắn đi Tây Bắc để tiện chăm sóc cho hắn. Ta sẽ ở Đại Đồng, không đến quân doanh, hẳn là không tính vi phạm quân lệnh phải không?”

Thanh Phong nhìn nàng. Thẩm di nương này vào phủ chưa lâu đã trải qua mấy lần biến hóa. Ban đầu vô cùng mộc mạc, chỗ nào cũng giản dị. Sau đó nàng bỗng nhiên thay đổi phong cách, quần áo hoa lệ, tóc mây thướt tha, còn có chút kiểu cách. Hiện giờ nàng lại mặc nam trang, nghiễm nhiên là thiếu niên tuấn mỹ làm tim người ta đập nhanh hơn.

Thanh Phong quay đầu, bước nhanh, không nói nữa.

Tới tiền viện, Bùi Duyên đang đứng ở trong sân nói chuyện với Côn Luân. Bùi Duyên để một tay sau lưng, mặc y phục màu lam đậm bình thường, trên người thu lại vẻ sắc bén rất nhiều, chợt nhìn như bá tánh bình thường. Chỉ có khí thế khi hắn giơ tay nhấc chân dễ dàng bán đứng hắn.

Côn Luân đang nói đến chuyện bốn vị vương tử Thát Đát, hai người nhìn Thẩm Oanh đi tới, không hẹn mà cùng ghé mắt. Côn Luân chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời mắt. Bùi Duyên nhìn Thẩm Oanh chẳng kiêng nể gì, trong ánh mắt ẩn chứa một chút thưởng thức. Nha đầu này đúng là mặc cái gì giống cái đó, một thân trường bào xanh biếc tựa như cây trúc cứng cỏi.

Thẩm Oanh đến trước mặt Bùi Duyên, lẽ ra phải hành lễ, nhưng sửa lại ôm quyền: “Thẩm Nhất gặp qua Hầu gia!”

Bùi Duyên nhướng lông mày, Thẩm Nhất? Nàng đổi tên khi nào.

Thẩm Oanh tự giải thích: “Trên đường dù sao cũng phải có tên để xưng hô. Tiểu nhân Thẩm Nhất, sau này là tùy tùng bên cạnh Hầu gia, phụ trách chăm lo ẩm thực cuộc sống hàng ngày cho ngài.”

Bùi Duyên cong khóe miệng, tùy nàng đi. Chẳng qua chỉ là chức danh để tiện trên đường đi. Hắn cũng không muốn người khác biết nàng là nữ hài. Tuy nhiên hắn cũng không hy vọng lắm loại chuyện hầu hạ này. Đối với hiểu biết của hắn về nha đầu này, hắn không chăm sóc nàng là đã không tệ rồi.

Bọn họ đi một hàng từ cửa hông ra phủ, Thanh Phong đã chuẩn bị xong, một chiếc xe ngựa đơn giản dừng ngoài cửa, hoàn toàn sẽ không làm người khác chú ý. Để đi đường nhanh chút nên cố ý gắn hai con ngựa. Bùi Duyên đỡ Thẩm Oanh lên xe ngựa trước, xe ngựa này khác với xe hay dùng của Hầu phủ, bên trong không rộng lắm, chỉ đủ cho hai người.

Thẩm Oanh cố gắng ngồi nép một bên, chừa khoảng không gian lớn cho Bùi Duyên. Sau khi Bùi Duyên lên xe là nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói gì. Hắn vốn dĩ ít lời, Lưu Tri Nguyên chữa yết hầu cho hắn tuy rằng có thể mở miệng, nhưng trừ phi cần thiết lắm, nếu không hắn cũng rất ít nói chuyện.

Thẩm Oanh co rút bên cạnh hắn, ôm đầu gối, giả bộ ngủ.

Nàng không phải người thích nói chuyện phiếm, hơn nữa buổi sáng thức dậy sớm, nàng còn buồn ngủ, xe ngựa lảo đảo lắc lư ru nàng vào giấc ngủ.

Nửa mơ nửa tỉnh, nàng mơ màng cảm thấy có người nắm vai mình.

“Mẫu thân nàng tới.” Bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp.

Thẩm Oanh mở mắt phát hiện đầu mình đang nằm trên đùi Bùi Duyên. Tay Bùi Duyên đặt trên vai nàng, nàng hầu như chiếm hơn phân nửa không gian, đẩy Bùi Duyên qua một bên. Nàng vội vàng nhỏm dậy, sửa sang một chút trên người: “Ta ngủ lâu rồi hả? Sao ngài không gọi ta?”

Xe ngựa không di chuyển, Bùi Duyên chỉ tay ra bên ngoài, ý bảo nàng nhìn xem. Thẩm Oanh vội vén rèm cửa xe lên, mặt trời vừa ló dạng đằng chân trời, không khí sáng sớm vô cùng trong lành. Một chiếc xe ngựa ngừng ở dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, Trần thị và Lâm ma ma đứng ở đó, không biết đã đợi bao lâu.

“Hầu gia, ta có thể đi xuống từ biệt mẫu thân không?” Thẩm Oanh thử hỏi. Nàng sợ làm chậm trễ hành trình của bọn họ, cho nên rất cẩn thận.

Bùi Duyên gật đầu dứt khoát. Thẩm Oanh vui vẻ chui ra xe ngựa, trực tiếp nhảy xuống, xém chút nữa trật chân. Nhưng nàng không quan tâm nhiều như vậy, chạy nhanh về phía Trần thị.

“Nương, sao người tới đây?” Thẩm Oanh nắm cánh tay Trần thị hỏi.

Trần thị nhìn Thẩm Oanh mặc nam trang, kinh ngạc nói: “Gia Gia, sao con hóa trang thành như vậy…”

Thẩm Oanh cúi đầu nhìn xiêm y trên người mình, cười nói: “Hầu gia ra cửa mang theo nữ quyến không tiện nên con giả làm gã sai vặt của hắn.”

Lâm ma ma ở bên cạnh nói: “Ngày trước cô nương viết thư về nhà, phu nhân không yên tâm, một hai phải đến xem. Chúng ta không dám tùy tiện đến Hầu phủ thăm hỏi, cũng không biết hôm nay các ngài khi nào rời đi, đoán là trước lúc bình minh cho nên qua giờ Dần là đến chỗ này chờ.”

Giờ Dần trời còn chưa sáng! Thẩm Oanh nhíu mày, rờ áo choàng trên người Trần thị, quả nhiên lạnh ngắt, nàng đau lòng: “Mọi người nên nhắn tin cho ta. Chờ lâu như vậy tốn công lắm.”

Trần thị chẳng hề để ý: “Thân thể của ta còn khỏe mạnh hơn cha con, chỉ không muốn cho con thêm phiền toái. Chúng ta nói vài câu thôi. Gia Gia, ta nghe nói quân lệnh của Đại Nghiệp không cho phép nữ nhân tùy ý xuất nhập quân doanh. Con đi theo Hầu gia đến Tây Bắc không có vấn đề chứ?”

Thẩm Oanh nói: “Nương, con không đến quân doanh, mà đến phủ đệ của Hầu gia ở Đại Đồng. Hầu gia làm việc từ trước đến nay có chừng mực, hắn sẽ chiếu cố nữ nhi, người yên tâm.”

Trần thị nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Ta sẽ tìm người điều tra chuyện con viết trong thư. Nhưng vì sao các con đột nhiên muốn điều tra bản án cũ năm xưa?”

Thẩm Oanh không thể nói sự thật cho Trần thị biết, chỉ thì thầm với bà: “Năm đó phụ thân và huynh trưởng của Hầu gia bị oan, sợ An Quốc Công phủ cũng liên lụy trong đó. Hầu gia muốn lật lại bản án của phụ thân và huynh trưởng nhưng không đủ chứng cứ, nên con mới thỉnh nương hỗ trợ. Tuy nhiên người liên quan đến án năm đó đa số đã không còn nữa, chứng cứ còn lại hẳn được cất giữ bên trong kho của cung. Nương không cần mạo hiểm, làm hết sức là được rồi.”

Trần thị gật đầu, đưa một tay nải nhỏ cho Thẩm Oanh. Thẩm Oanh tưởng là vàng bạc tiền tài linh tinh, đang định từ chối thì Trần thị đè tay nàng nói: “Trong bao quần áo này không phải vật phẩm quý giá gì, mà là thuốc phòng thân và một tín vật. Khi con tới Đại Đồng, cầm tín vật đến địa phương ta viết cho con sẽ có người truyền tin tức trong kinh cho con. Nhớ kỹ, chỗ ẩn nấp này không thể nói cho ai, kể cả Hầu gia.”

Theo lý mà nói, Đại Đồng không có đường thuỷ, không thuộc phạm vi thế lực của Tào Bang. Thế nhưng người Tào Bang từ trước đến nay thần thông quảng đại, Thẩm Oanh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhận đồ vật.

“Sắc trời không còn sớm, đừng làm chậm trễ hành trình của các con. Đi nhanh đi.” Trần thị lưu luyến nói, “Gia Gia, phải biết tự chăm sóc bản thân, không cần lo lắng chuyện trong nhà.”

Lâm ma ma nói: “Cô nương khi nào rãnh nhớ viết thư về để phu nhân khỏi nhớ mong. Phu nhân tuy không nói, nhưng từ ngày ngài vào Hầu phủ, bà hầu như ngày ngày đều lo lắng cho ngài. Đại phu nhân thường châm chọc mỉa mai, lấy hôn sự của nhị cô nương so với ngài, lão gia và phu nhân nghe xong đều xót lòng.”

Tôn thị hiếu thắng từ trước đến nay, Thẩm Dung gả vào Cao gia làm chính thê, dĩ nhiên muốn khoe khoang. Thẩm Oanh kéo tay Trần thị: “Nương, con sống rất tốt, đừng lo lắng. Đại bá mẫu chẳng qua mau mồm mau miệng, kệ bà ấy đi. Sau này gả vào Cao gia, nếu Nhị tỷ tỷ không sửa tính sẽ nếm mùi đau khổ, đại bá mẫu sẽ hết huênh hoang. Con tới Tây Bắc, một khi rảnh sẽ viết thư liền cho người. Trong nhà nếu có việc gì thì viết thư cho con.”

“Nương hiểu mà.” Trần thị nói.

Lúc này, Bùi Duyên xuống xe ngựa, đi đến trước mặt Trần thị và Lâm ma ma. Mọi người không nghĩ hắn sẽ lại đây, vội vàng hành lễ. Lúc trước, Lâm ma ma hỏi thăm rất nhiều chuyện về Tĩnh Viễn Hầu nên trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn lén ngước mắt nhìn thoáng qua.

Dáng dấp nam nhân vô cùng cao lớn, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm sắc bén, một đôi mắt sâu như hồ nước, nhìn không thấu nơi đó chứa cảm xúc gì. Lâm ma ma rất bất ngờ, bà nghe đồn Tĩnh Viễn Hầu là lão nam nhân hung thần ác sát, không ngờ còn trẻ và anh tuấn như thế. Khó trách sắc mặt cô nương hồng nhuận, nghiễm nhiên là bộ dáng được yêu thương.

Bùi Duyên vẫy tay, ý bảo miễn lễ các nàng. Đây là lần đầu hắn gặp Trần thị, nhìn đối phương chỉ là phụ nhân bình thường ở nội trạch, không có vẻ có bản lĩnh hô mưa gọi gió. Nhưng từ trước đến nay hắn sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, Trần thị này có thể thỉnh được nhân vật như Lưu Tri Nguyên thì không phải là người đơn giản. Hắn đã từng thăm dò Lưu Tri Nguyên, lão nhân kia tuy hành sự hoang đường nhưng cực có chủ ý, vài ba câu lập tức chuyển sang đề tài khác.

Hắn phái Thanh Phong dùng mạng lưới tình báo do mình thành lập nhiều năm để điều tra, nhưng không tra ra có gì bất thường. Nếu không phải do bà quá bình thường, thì đó là bản lĩnh thông thiên, không để ai nhìn ra chân tướng.

Trần thị tha thiết nói: “Hầu gia, Gia Gia là con gái duy nhất của phu thê chúng ta, tuy gia đình chúng ta không phải đại phú đại quý nhưng nàng được yêu thương từ nhỏ, chưa bao giờ phải chịu khổ. Mong ngài rũ lòng thương đối xử tốt với nàng. Dân phụ vô cùng cảm kích.”

Bùi Duyên liếc nhìn Thẩm Oanh, gật đầu coi như đồng ý. Hắn không quen giao tiếp với nữ nhân, sở dĩ xuống xe ngựa vì muốn giục Thẩm Oanh mau một chút.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đều không nói chuyện nên không khí có chút ngượng. Thẩm Oanh nhanh chóng phá vỡ trầm mặc: “Nương, chúng ta đi đây.”

Trần thị dõi theo Bùi Duyên và Thẩm Oanh lên xe ngựa. Thẩm Oanh vén rèm cửa sổ xe lên, nói với Trần thị: “Trời lạnh lắm, nương hãy mau quay về!”

Nhưng Trần thị lưu luyến, vẫn đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, bà vẫy tay liên tục. Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Thẩm Oanh quay đầu nhìn hai bóng người càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành hai chấm đen ở cuối chân trời mới buông rèm xuống.

Bỗng nhiên nàng cảm giác mũi mình hơi nghẹt. Trước nay không đa sầu đa cảm như vậy, có lẽ tuổi lớn hơn nên chịu không nổi sự chia ly.

“Nhũ danh của nàng là Gia Gia.” Bùi Duyên bỗng mở miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện