Editor: Masha

Thẩm Oanh mơ một giấc mộng, mơ thấy mình đứng ở chỗ cao một mình, quan sát cả hoàng thành. Những bức tường đỏ và những tòa nhà cao thấp ngói lưu ly đan xen, không có chút hơi thở hay sắc màu nào.

Tính thử, nàng đã ốm đau nằm trên giường rất lâu, đã nửa năm không đi ra khỏi cửa Trường Tín Cung.

Trường Tín Cung là nơi ở của Hoàng Hậu, một đôi phượng thật lớn bằng vàng nguyên chất đặt trên bệ, thần thái cao ngạo. Đại điện rộng chín gian, đỉnh điện cao vút, đầy khí thế. Nơi này vốn là nơi tôn quý nhất hậu cung, nhưng từ khi vào cung Từ Chiêu Nghi được sủng ái, địa vị Trường Tín Cung càng ngày càng yếu. Hiện giờ, người đứng đầu cung nằm trên giường không dậy nổi, thuốc và châm cứu cũng khó chữa, càng hiếm người hỏi thăm.

Trong triều và hậu cung, ngầm thảo luận hậu sự của Thẩm Oanh và người được chọn sau đó.

Một trận gió thổi qua, chuông treo trên bốn mái Trường Tín Cung rung không dứt. Sắc trời dần tối, ánh nắng chiều nhuộm hồng phía chân trời, thạch đèn ở đường đi các nơi và trong các cung lục tục sáng lên, cung điện lạnh băng này cuối cùng có chút ấm áp.

“Nương nương, ngài tỉnh rồi?” Ngoài màn truyền đến một tiếng gọi nhẹ. Trên gường phượng to lớn quý giá, Thẩm Oanh dần tỉnh dậy.

Lúc này mới vừa vào thu, trong đại điện đã đốt địa long và vách tường ấm. Khác với trong mộng, cảm giác lạnh buốt đến tận xương rất rõ ràng, Thẩm Oanh dùng sức quấn chặt chăn bông dày nặng trên người, suy yếu dùng ngón tay chạm vào một góc viền tơ vàng trên màn.

Trong điện hơi tối, chỉ có một góc tản ra ánh sáng nhạt. Khi còn nhỏ đôi mắt của nàng từng bị thương, không thể nhìn ánh sáng mạnh.

“Làm sao vậy?” Nàng híp mắt, nhẹ nhàng hỏi.

Một nữ quan thanh tú dùng tay che bớt đèn đồng đứng ở bên màn, phía sau còn đi theo hơn mười cung nữ được huấn luyện có tố chất, các nàng cụp mi rũ mắt, sắc mặt cung kính.

Nữ quan rũ mắt nói: “Nương nương, nên dùng bữa tối, ít nhiều ngài ăn một chút.”

Thẩm Oanh không có khẩu vị, chỉ nhìn đỉnh màn hỏi: “Ngọc Bình, hương trong điện sao lại thay đổi?”

Nữ quan gọi là Ngọc Bình quay đầu lại nhìn thoáng qua lư hương Bác Sơn bằng vàng ròng, cẩn thận trả lời: “Ngự y nói hương lúc trước nương nương sử dụng bất lợi cho việc dưỡng bệnh, bởi vậy bảo phòng dược điều phối hương mới. Không lâu trước đây, Tạ phu nhân đi ngự dược phòng lấy thuốc, thuận đường giúp ngài đưa đến đây, bảo nô tỳ thay. Nương nương ngửi không quen? Nô tỳ sai người đi đổi.”

“Không cần.” Thẩm Oanh nhàn nhạt nói. Tuy mùi hương này khác với hương nàng quen dùng thường ngày, nhưng ngửi cũng thoải mái, thân thể không mệt mỏi nặng nề như trước.

“Tạ phu nhân đâu?” Nàng lại hỏi.

“Tạ phu nhân ngồi một lát, thấy nương nương đã ngủ sâu, cũng không bảo nô tỳ gọi ngài, tự mình trở về. Nói là ngày khác lại qua đây thăm.” Ngọc Bình đúng sự thật nói. Từ khi Hoàng Hậu nằm trên giường không dậy nổi, Trường Tín Cung gần như không tồn tại, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Chỉ có Tạ phu nhân còn thường đi lại, thường quan tâm bệnh tình Hoàng Hậu nương nương, cũng coi như có tâm.

Tạ phu nhân khuê danh là Cao Nam Cẩm, là bạn thân khuê mật của Thẩm Oanh, hai người nhận thức đã hơn hai mươi năm. Tạ gia là danh môn nghiệp lớn số một số hai trong triều, công công của Cao Nam Cẩm từng là đại thần thủ phụ, phu quân là Lại Bộ Thị Lang. Nàng còn vì Tạ gia sinh một đôi trai gái, có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn.

Trong lòng Thẩm Oanh hâm mộ, rồi lại mơ hồ lộ ra chua xót.

Nàng bảo Ngọc Bình mở cửa sổ để thông thoáng, Ngọc Bình uyển chuyển khuyên can: “Ngự y nói ngài không thể gặp gió, vẫn nên chờ về sau, nô tỳ lại bồi ngài đi Ngự Hoa Viên tản bộ? Hoa mai ngài thích nhất cũng phải chờ mùa đông mới nở.”

Mùa đông…… Nàng sợ không chống đỡ nổi đến lúc đó đi? Thẩm Oanh không bao lâu đã danh mãn kinh thành, mới vừa tròn mười bốn tuổi, ba nhi tử của tiên hoàng đều có ý cầu thân. Phụ thân vì tránh thoát cửu vương đoạt đích, gả nàng cho vị tuổi nhỏ nhất, lại không người hỏi thăm là Lệ Vương. Qua mấy năm, các huynh trưởng của Lệ Vương đấu đến thảm thiết, người chết, người lưu đày, Lệ Vương lại ngoài ý muốn đăng cơ làm đế, Thẩm Oanh có thể làm chủ trung cung, mẫu nghi thiên hạ.

Mỗi người đều nói nàng đích trưởng nữ An Quốc Công phủ là người phúc khí, không đến hai mươi tuổi đã là mẫu nghi thiên hạ, kim tôn ngọc quý. Nhưng mà nàng và thiên tử ở tuổi thiếu niên kết làm vợ chồng, tôn trọng lẫn nhau như khách, sau khi vào cung, hai người càng lúc càng xa.

Hơn một năm trước phụ thân chết bệnh, địa vị An Quốc Công phủ càng xuống dốc không phanh. Dị mẫu vì đệ đệ còn nhỏ tuổi không có công lao, không thể nhận tước vị Công kế tục, chỉ phong tước Hầu yên ổn, vì thế sinh hiềm khích với nàng, không lui tới.

Thẩm Oanh không phải chưa từng vì An Quốc Công phủ tranh thủ, nhưng hoàng đế căn bản nghe không vào. Hoàng Hậu thất thế lại bệnh nặng như nàng, ở trong mắt thiên tử đã không hề có giá trị lợi dụng.

Lúc này, ngoài điện có tiếng cung nữ cười nói truyền đến. Theo lý thuyết, xung quanh cung cung nhân không được làm càn như thế. Nhưng Hoàng Hậu sắp chết, lại bị thiên tử vắng vẻ hồi lâu, tất nhiên có người không để Trường Tín Cung vào mắt.

“Đi bên ngoài nhìn xem.” Thẩm Oanh suy yếu nói, trong thanh âm vẫn mang theo vài phần uy nghi.

Ngọc Bình quay đầu lại, dùng một động tác tay bảo một cung nữ đi ra ngoài. Ngay sau đó bên ngoài truyền đến một trận quát chói tai, tiếng ầm ĩ liền ngừng. Khi cung nữ trở về cứ ấp úng không dám nói rõ.

“Nói đi, hiện giờ còn có gì ta không chịu nổi?” Thẩm Oanh nhẹ giãn khóe miệng, một nửa khuôn mặt thanh tú chìm trong bóng tối, hơi thở mong manh.

Cung nữ quỳ xuống nói: “Hồi bẩm nương nương, mấy ngày nữa là đại điển phong phi của Từ Chiêu Nghi, lại vừa lúc nàng hoài thai long tự, cho nên hậu cung các nơi đều vội vàng đi chúc mừng. Người Kiêm Gia Cung nhất thời sơ xuất, không phải cố ý va chạm trung cung.” Một câu cuối cùng hiển nhiên tự nàng thêm vào, vì không muốn kích thích chủ tử thân thể đã gầy yếu.

Thẩm Oanh nghe xong, chỉ cảm thấy châm chọc. Lần cuối cùng hoàng đế tới tìm nàng, chính là vì chuyện của Từ Hành, hai người ồn ào tới tấp, cuối cùng tan rã trong không vui.

Sau khi Từ Hành tiến cung, cậy sủng sinh kiều, hành sự ương ngạnh, nhiều lần chèn ép phi tần phân vị thấp không nói, còn dám chống đối Hoàng Hậu là nàng. Lần đó, Từ Hành ngầm dùng cổ áo có quy cách ngọc và kim khí ngang Hoàng Hậu, phi tử Biệt cung bẩm báo Thẩm Oanh, Thẩm Oanh chẳng qua truyền Từ Hành tới giáo huấn mấy câu, làm an lòng chúng phi, Từ Hành quay đầu liền bẩm báo hoàng đế.

Hoàng đế giá lâm Trường Tín Cung, không phân phải trái trắng đen mà quát lớn Thẩm Oanh, còn ở trước mặt mọi người tuyên bố tấn chức Từ Hành làm Trang phi, lý do là nàng ôn nhu khiêm cung, tú ngoại tuệ trung. Thẩm Oanh bị tức đến hộc máu, bệnh tình tăng thêm.

Nếu phụ thân còn ở, An Quốc Công phủ còn có thể giúp được cho hoàng đế, nàng làm gì đến nỗi này? Nói trắng ra là, đủ loại vinh nhục hậu cung, chẳng qua là ảnh phản chiếu của đấu tranh quyền lực trong triều đình thôi.

“Ngươi đỡ ta lên, những người khác trước tiên lui ra ngoài.” Thẩm Oanh vươn tay, nói với Ngọc Bình.

Ngọc Bình gật đầu với các cung nữ phía sau, các cung nữ hành lễ lui ra ngoài, nàng cúi người đỡ Thẩm Oanh. Ngọc Bình cảm thấy hôm nay tinh thần Hoàng Hậu nương nương tốt hơn ngày xưa rất nhiều, có lẽ thật do hương ngự y điều phối có tác dụng, trong lòng hơi cao hứng.

Thẩm Oanh xuống giường, run rẩy đi đến trước trang đài, chậm rãi ngồi xuống ngay ngắn. Gương đồng hiện ra một hình dung tiều tụy. Nàng giơ tay ấn sườn mặt, trong lòng vô hạn bi thương.

Mấy năm nay, nàng chu toàn khắp nơi, vì thiên tử cố sức duy trì cân bằng hậu cung, nơi chốn cố gắng đạt tới chí thiện, sợ nhục gia môn, hổ thẹn ngai vị trung cung. Gần như phí hết tâm huyết, nhưng kết quả được gì? Đường đường là Hoàng Hậu, lại rơi vào kết cục người vợ bị bỏ rơi.

Thẩm Oanh thở dài, nhắm mắt lại nói: “Ngọc Bình, quê quán của ngươi cũng không phải cố hương của mẫu thân ta là Gia Hưng phủ, mà là Kiến Ninh phủ ở Phúc Kiến, còn có biểu ca thanh mai trúc mã đang đợi ngươi, phải không?”

Ngọc Bình cả kinh, vội vàng phủ phục trên mặt đất: “Nương nương, nô tỳ…… Nô tỳ không phải cố ý lừa gạt……”

Thẩm Oanh ngắt lời nàng: “Ngươi bất quá là phụng mệnh hành sự, ta không trách ngươi. Đại điện bên cạnh ở giá bát bảo hàng thứ ba ngăn thứ hai có một hộp sơn đen, bên trong là của hồi môn ta chuẩn bị cho ngươi. Chờ sau khi ta chết, ngươi nói cho Hoàng Thượng, ta chuẩn ngươi ra cung gả chồng. Đây là tâm nguyện cuối cùng của ta, hắn hẳn sẽ không cự tuyệt.”

“Nương nương!” Ngọc Bình than thở khóc lóc, “Nô tỳ không đáng…… Nô tỳ thực xin lỗi ngài!”

“Ta đã sớm biết, hắn không phải người tầm thường, nếu không sao có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế? Chẳng qua, ta cũng là một quân cờ của hắn, bị hắn tính kế thôi.” Thẩm Oanh cười khổ lắc đầu, nhìn về phía Ngọc Bình, “Tự mình vào Lệ Vương phủ, ngươi vẫn luôn đi theo ta, không có công lao cũng có khổ lao. Ra cung đi thôi, đừng hoang phí cả đời ở chỗ này.”

Ngọc Bình liên tục lắc đầu, khóc không thành tiếng.

“Đừng khóc, lại vì ta búi tóc một lần, chải cho ta búi tóc Phi Tiên kế ta thích nhất đi.” Thẩm Oanh ngồi đối diện gương đồng, bình tĩnh nói.

Ngọc Bình ý thức được đây có lẽ là hồi quang phản chiếu trong miệng các lão nhân, trong lòng khổ sở đến cực điểm, vẫn thuận theo cầm lấy lược ngà voi trên trang đài. Nhưng mới vừa vén làn tóc đen tuyền kia lên, đã có vài sợi rơi xuống trong lòng bàn tay nàng. Nước mắt nàng lần thứ hai tràn mi, cúi đầu tiếp tục chải.

Thẩm Oanh chỉ cảm thấy quanh thân nhẹ như mây bay, cảm giác bay bay trong mộng lần thứ hai đánh úp nàng. Nàng nhìn thấy nàng ngồi ở án thư lấy máu trong tim thay mực sao chép kinh Phật, âm thầm nguyện: Phật Tổ thần minh tại thượng, tín nữ Thẩm Oanh lấy thân phận đích trưởng nữ An Quốc Công mà sinh, lấy thân phận chủ Trường Tín Cung mà chết, phú quý cùng cực, trong lòng không oán.

Chỉ mong kiếp sau, chỉ làm một nữ tử bình thường.

Đêm khuya, chuông tang đại minh trong hoàng thành, giống như một tảng đá lớn rơi vào hồ nước, tạo nên từng trận gợn sóng.

Phụ cận hoàng thành vài toà đại trạch lần lượt sáng đèn, mà nội viện phủ An Định Hầu, phụ nhân từ từ ngồi dậy trên giường. Bà đầu tiên là nghiêng đầu lắng nghe, sau đó đột nhiên vén màn lên, thanh âm vì cực độ khẩn trương mà có vẻ bén nhọn: “Người mau tới đây! Có phải trong cung đã xảy ra chuyện hay không?”

“Phu nhân.” Một người vú già bước nhanh đi vào, thần sắc hoảng sợ, “Hoàng Hậu nương nương, hoăng (mất)!”

Phụ nhân trên giường là tiểu Chu thị, là mẹ kế Thẩm Oanh, cũng là thân dì. Giờ phút này, biểu tình trên khuôn mặt bảo dưỡng thoả đáng của tiểu Chu thị biến ảo, nhìn không ra vui buồn, chỉ bắt lấy cánh tay phụ nhân kia hỏi: “Thật sự…… Không còn?”

Phụ nhân nặng nề gật đầu: “Người Trung cung tới báo tang mới vừa đi, vốn nghĩ rằng Hoàng Hậu có thể chống đỡ qua tết, lại cho chúng ta chút thời gian chuẩn bị chu toàn, sao nghĩ đến đột nhiên như thế ……”

Sau khi Tiểu Chu thị nghe xong, nhanh xuống giường, nắm chặt hai tay đi qua đi lại trong phòng thật nhanh. Bỗng nhiên, bà ta xoay người phân phó phụ nhân: “Ngươi đi lấy Hạt Lăng Trọc Cự Ký, Hấn Hộc Súc Di Khâm, Hí Đồ Lục Việt để tang.

“Phu nhân, ngài đây là muốn……?” Phụ nhân khó hiểu, nhưng lập tức lại hiểu được. Lúc này theo ấn chế tiến cung cũng không thỏa đáng, nhưng người được chọn làm Hoàng Hậu còn chưa định ra, Hoàng Thượng đang độ tuổi xuân, vị trí trung cung sẽ không để trống quá lâu. Vị Từ Chiêu Nghi ở Kiêm Gia Cung được sủng ái, nhưng Từ đại nhân dù sao cũng xuất thân binh nghiệp cấp thấp, cho dù hiện giờ quan chức cao hơn, gia thế Từ gia vẫn không xứng với tôn vị Trường Tín Cung.

Tiểu Chu thị hiển nhiên muốn vì thân sinh nữ nhi đánh cuộc một lần.

Sau đó không lâu, tiểu Chu thị mang theo nhi nữ vào cung, một đường từ Đan Hoa Môn khóc than đến Trường Tín Cung, gần như ngất đi, mấy vị cung nhân thay phiên nâng dậy, ồn ào ra thanh thế cực lớn. Trước Trường Tín Cung cắm cờ trắng, tất cả cung nhân đều mặc lụa trắng, quỳ rạp trước điện khóc tang. Cung điện hơn nửa năm không người hỏi thăm, lập tức náo nhiệt.

Lúc sau thiên tử giá lâm. Vị thiên tử này đang độ tuổi xuân, khuôn mặt anh tuấn, thân hình thon gầy, ngay cả hình bóng phản chiếu trên mặt đất cũng mang theo vài phần lạnh lẽo và uy nghiêm, nơi hắn đi đến, cung nhân im thít như ve sầu mùa đông.

Bùi Chương ngồi xuống bên giường phượng, nương theo ánh sáng lờ mờ của một cái đèn bên giường, nhìn vợ cả an tĩnh nằm trên giường, trên mặt lạnh lẽo, thật lâu không nói.

Ngọc Bình quỳ gối ngoài màn, cả người căng thẳng, có loại cảm giác tai vạ đến nơi.

“Ngươi không phải nói cho trẫm, ngự y nói có thể chống đỡ được đến đầu xuân? Đây là có chuyện gì!” Trong màn truyền ra một đạo thanh âm trầm thấp, hàm chứa vài phần tức giận.

“Nô tỳ không biết.” Ngọc Bình run rẩy trả lời, “Nương nương đột nhiên …… Căn bản không kịp bẩm báo ngài.”

Bùi Chương trầm mặc, trong điện từ từ yên tĩnh tựa như đêm dài.

Lúc trước hắn tới Trường Tín Cung, phần lớn thời gian cũng ít lời như vậy, Thẩm Oanh cũng không uốn mình theo người, hai người thường thường ngồi đối diện nhau, nửa ngày cũng không nói lời nào. Lần trước hai người bởi vì chuyện của Từ Hành cãi nhau một trận, về sau, hắn chưa từng ghé qua.

Cũng không phải hắn định vắng vẻ nàng, mà là Tây Bắc thay quân, hắn bắt đầu dùng phụ thân Từ Hành là Từ Khí, muốn ông ta thay thế Tĩnh Viễn Hầu trấn thủ Sơn Tây. Nhưng Từ Khí vô dụng, mấy phen lăn lộn, vẫn không thể nào phục chúng…… Hắn bị chuyện trong triều bám riết, không ngờ hôm nay, nữ tử làm bạn cùng mình vượt qua năm tháng gian nan nhất bỗng nhiên buông tay nhân gian, nội tâm hắn cuồn cuộn, khó có thể tin được còn có một loại ảo não nói không nên lời.

Bùi Chương siết nắm tay, hít vào một hơi thật sâu, cho dù quý nhất là thiên tử, cũng có việc bất lực.

“Trước khi Hoàng Hậu lâm chung có dặn dò gì không?”

Ngọc Bình lắc đầu: “Nương nương không để lại lời nào.” Nàng hạ quyết tâm, bỗng nhiên lớn tiếng nói, “Hoàng Thượng, nô tỳ muốn vì nương nương thủ lăng, thỉnh ngài ân chuẩn!”

Bùi Chương không lập tức đáp lời, qua một lát mới nói: “Ngươi tuy là người trẫm phái đi ở cạnh Hoàng Hậu, nhưng nhiều năm như vậy, nàng xác thật đối đãi với ngươi không tệ. Trẫm chuẩn ngươi vì Hoàng Hậu thủ lăng ba năm, sau đó ngươi tự do.”

Hắn nghĩ, đây cũng là điều Hoàng Hậu nguyện ý nhìn thấy.

“Hoàng Thượng, người nhà Hoàng Hậu nương nương tới.” Đại nội quan đi đến bên ngoài màn, nhỏ giọng bẩm báo.

Bùi Chương khép hai mắt, vén màn đi ra, mặt vô biểu tình nói: “Chúng ta đi thôi.” Rồi sau đó, sải bước rời đi.

Ngọc Bình nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đi vào trong màn, lần thứ hai quỳ gối bên giường phượng. Nàng không nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thông tuệ, đã sớm nhìn thấu tất cả. Kỳ thật mỗi người trong thâm cung này, đều có vị trí của mình và vị trí do thân phận mang đến không thể nề hà, cho nên Hoàng Hậu không oán trách. Chỉ là nàng không nghĩ tới, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thiếu niên phu thê, Hoàng Hậu hoăng thệ, Hoàng Thượng lại chẳng có một tia bi thương.

Khó trách mỗi người đều nói, vô tình nhất là nhà đế vương.

Bỗng nhiên, Ngọc Bình phát hiện phấn trên một bên mặt của Thẩm Oanh hình như phai nhạt, không đối xứng với bên kia. Nàng hoảng sợ, vội vàng đi lấy một hộp phấn mặt, một lần nữa trang điểm. May mắn Hoàng Thượng chưa phát hiện chỗ này, nếu không trị nàng tội bất kính dung nhan người chết, mạng nhỏ này có thể không giữ nổi.

Bùi Chương đi nhanh khỏi cửa Trường Tín Cung, nơi này tầm nhìn trống trải, dưới bậc thang chúng cung nhân đang quỳ ra sức khóc thút thít, dường như đều mang mặt nạ dối trá. Hắn muốn cười lạnh, gió đêm rót vào ống tay áo, kéo dài bóng dáng đơn bạc trên mặt đất.

Từ đây về sau, phía trên vạn người, thật không còn người nào cùng gánh vác.

Hắn cúi đầu nhìn một chút phấn dính trên đầu ngón tay, trong đầu chuyển qua rất nhiều hình ảnh thời niên thiếu, rồi sau đó bất động thanh sắc xóa đi.

Đại nội quan thấy thế, vội vàng rút khăn ra muốn tiến lên, Bùi Chương lại dùng ánh mắt ngăn hắn lại, bước xuống bậc thềm rời đi.

Cung nhân né tránh ra hai bên, vì thiên tử nhường ra một con đường. Mà tiểu Chu thị bị ngăn ở trong đám người, cứ như vậy trơ mắt nhìn Bùi Chương đi qua trước mắt bà ta, răng ngọc thầm cắn.

Chờ thiên tử đi xa, nữ quan dẫn đường mới nói: “Phu nhân, mau theo nô tỳ đi vào thôi.”

Tiểu Chu thị bất đắc dĩ, chỉ có thể ra vẻ khổ sở khóc lóc, lôi kéo một đôi nhi nữ, lảo đảo đi vào Trường Tín Cung.

Sau mấy ngày quàn, Bùi Chương vì Thẩm Oanh tổ chức quốc tang long trọng, nhập táng hoàng lăng, thụy hào Gia Huệ. Tất cả mọi người cho rằng, Hoàng Hậu Gia Huệ một luồng phương hồn, hoàn toàn đi vào mạch nước bao la kia dựa núi gần sông, trong phong cảnh tú mỹ của lăng mộ hoàng gia, không còn tồn tại nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện