Thẩm Thu Minh cắn miệng, một bộ quật cường ẩn nhẫn làm cho Thời Mặc càng thêm không thể đơn giản buông tha cậu.
Động tác trên tay Thời Mặc càng ngày càng gấp, nhanh, chuẩn, hung ác đâm đâm điểm trí mạng. Thẩm Thu Minh trong mắt một mảnh hơi nước, tiếng rên rỉ khe khẽ theo khe hở cánh môi thoát ra, thật nhỏ, lại khiến nhân tâm nhộn nhạo. Cho đến cuối cùng, Thẩm Thu Minh nhịn không được run rẩy , đạt tới cao trào.
Thời Mặc buông tay ra, đẩy ra cặp mông của Thẩm Thu Minh,thuốc mỡ lấp đầy huyệt khẩu sưng đỏ, bốn phía phân bố chất lỏng *** mỹ, vị tình sắc không cần nói cũng biết.
Thời Mặc thưởng thức cảnh đẹp trước mắt , hỏi:“Nghĩ muốn cái gì không ?”
Vừa bắn tinh qua, ý thức không rõ lắm, Thẩm Thu Minh ghé vào trên gối đầu, thở hồng hộc hỏi “Cái gì là cái gì?”
“Xe? Phòng? Hay là trở thành đại minh tinh?”
Xem ra Thời Mặc đem cậu trở thành những tiểu minh tinh đầu hoài tống bão(1) kia , Thẩm Thu Minh giơ chân đá Thời Mặc, nghiêng thân, mục quang không nhìn về phía Thời Mặc “Tôi cái gì cũng không muốn, lên giường với anh, chỉ là muốn lên giường với anh mà thôi.”
“Chính là tôi muốn tặng cậu thứ gì đó.” Thời Mặc nói thực rất đúng, một người có hảo cảm với một người khác, luôn sẽ muốn tặng cho người ấy một thứ gì đó, Thời Mặc cũng không ngoại lệ, chỉ là chọn thời gian này cũng quá mức thất đức rồi.
Thẩm Thu Minh lao lực hướng bên giường hoạt động, thứ được chen vào trong mông khiến cậu ngưa ngứa , cậu giận dữ rút ra một thứ gì đó tùy tiện ném sang, tùy tiện nhặt lên áo mưa trên mặt đất vẫy vẫy :“Tôi muốn cái này.” ( Áo mưa = Bao Cao Su ^.^ )
Thời Mặc ôm cánh tay thoải mái cười to, thật là , anh đã nhặt được bảo bối rồi. Anh lấy đi áo mưa chưa được xé bào bì trong tay Thẩm Thu Minh, nhét nó vào trong miệng cậu “Không có vấn đề, mới vừa được phá thân giáo chủ tà giáo, lần sau mong cậu dùng miệng giúp tôi mặc lên nhé.”
Bành Đông Lai hẹn đạo diễn tại quán café mà bạn bè hay gặp mặt nhau, thời điểm Thời Mặc đến , Bành Đông Lai đang chuẩn bị gọi điện thoại hối thúc anh.
Thời Mặc nói:“Gấp cái gì, Văn đạo diễn còn chưa tới.”
Lời còn chưa hết, Văn đạo diễn đã tới rồi.
Văn đạo diễn, tên đầy đủ là Văn Tiếu Thành, mấy ngày hôm trước vừa bước qua tuổi 36 , bởi vì quay phim cổ trang truyền hình mà thành danh. Lại nói tiếp , tuổi hắn ở trong giới đạo diễn cũng không tính là lớn, tuổi nghề cũng không nhiều, nhưng nhà hắn là đạo diễn thế gia, từ gia gia của hắn bắt đầu , kỹ xảo do bậc cha chú truyền thừa, không phải người bình thường có thể học được .
Văn Tiếu Thành nói không nhiều lắm, biểu cảm cũng rất ít, hắn cùng Thời Mặc hợp tác qua vài lần, quan hệ không tệ, dù cho đối mặt bạn tốt , hắn cũng y cũ duy trì trạng thái bán diện than.
Thời Mặc nói:“Kịch bản tôi đã xem qua, không có vấn đề.”
“Ừ.” Văn Tiếu Thành thêm đường vào chén cafe, đổ hết một túi đường rồi, lại mở ra túi thứ hai, bỏ thêm một nửa nữa mới dừng tay.
“Văn đạo diễn vẫn thích ngọt như thế nha.” Bành Đông Lai cười cười, đi vào chính đề “Nam chính nữ chính cùng những nhân vật phụ quan trọng cũng đã được định ra rồi, nghe nói nam số 2 lại vẫn chưa định, không biết Văn đạo diễn có ý kiến gì không?”
“Không tìm được người phù hợp .” Văn Tiếu Thành quấy đều cà phê “Kịch bản là tâm huyết Tông Khang, tôi không thể đạp hư nó.”
“Người sản xuất tính toán tự mình tìm kiếm, hay là công khai tuyển diễn viên ?”
“Còn chưa xác định, Tông Khang không hài lòng, tôi nói vô dụng.”
Một biên kịch có quyền lực còn lớn hơn so với đạo diễn, thật sự là thần kỳ. Bành Đông Lai bị đánh trúng tiếng nói trong lòng, vốn muốn đề cử vài người trong công ty nhưng đã bị ngữ khí không mặn không nhạt của Văn Tiếu Thành làm buông tha cho ý tưởng.
“Tôi có một người phù hợp , không biết Văn đạo diễn có nguyện ý cân nhắc không?” Thời Mặc đột nhiên nhảy ra một câu, không chỉ hù đến Văn Tiếu Thành, càng đem Bành Đông Lai cũng hù đến.
Gần đây lên giường với Thời Mặc chỉ có một tên là Tưởng Hàn, bất quá tên ngu xuẩn kia vừa bị Thời Mặc ném vào lãnh cung, ngoại trừ bạn giường thổi gió bên tai, còn có ai có thể làm cho thiên vương hiếm khi lo chuyện của người nhúng tay vào đây ? “Tôi tin tưởng cách nhìn của anh với nhân vật, có lẽ người anh nói kia thích hợp, nhưng mà thực xin lỗi, tôi muốn để Tông Khang xem qua mới quyết định.” Văn Tiếu Thành há miệng ngậm miệng đều nói tới Tông Khang, trong cái giới này cũng không có cái gì bí mật, nhưng chưa nghe nói qua Văn Tiếu Thành là gay, càng chưa nghe nói qua hắn cùng Tông Khang là một đôi.
Thời Mặc vừa hoài nghi, vừa lấy điện thoại di động ra, đem dãy số của Thôi Tiệp gửi tin nhắn qua cho Văn Tiếu Thành “Tôi đưa số của người đại diện hắn cho anh, các anh có thể hẹn thời gian để đi xem thử.”
“Thôi Tiệp?” Văn Tiếu Thành trực giác nhìn thoáng qua Bành Đông Lai, cười nhàn nhạt cắn thành chén.
Bởi vì thanh âm rất thấp, Bành Đông Lai không nghe thấy hắn nói gì, chỉ là bị Văn Tiếu Thành nhìn chằm chằm rồi cười , thì có loại cảm giác da gà nổi dựng lên . Nhìn nhìn lại Thời Mặc bên cạnh hắn, cũng là một bộ muốn cười cũng không dám cười “Uy, rốt cuộc là ai?”
Thời Mặc nhún vai “Một quỷ xui xẻo minh luyến người ta, lại bị đối tượng minh luyến ám luyến mà thôi.”
Bành Đông Lai nâng trán lắc đầu, hắn so với ai khác đều tinh tường tên quỷ xui xẻo này là ai.
–
(1) Đầu hoài tống bão : Chỉ những người ôm ấp yêu thương người khác chỉ vì muốn nhờ đó mà thực hiện ước muốn của mình