Edit: Hyukie Lee
Tinh Linh tóc bạc mãi mãi luôn là tâm điểm của sự chú ý, không khó mấy khi tìm được James trong đám người, nhưng mãi đến tận khi mặt trời sắp lặn về tây, bọn họ cũng không thấy được cái bóng của Hiyin, Hiyin uống phải ma dược biến hình không cách nào sử dụng ma pháp, nếu có gì bất trắc xảy ra, hậu quả khó mà lường được. Tại thời điểm James không ngừng hối hận gấp đến độ giơ chân, một xác ướp kim loại đập vào tầm mắt hai người.
Cho dù hiện tại là lễ hội hóa trang mùa hè quái nhân tầng tầng lớp lớp, nhưng vị kia cũng thật sự là vô cùng cổ quái, khăn trùm đầu bằng đồng che lại gương mặt, toàn thân từ trên xuống dưới là bảo thạch lòe lòe tỏa sáng, thậm chí còn có mấy mảnh kiếng bể. Khi thấy rõ rồng con trong tay xác ướp, Triêu Đăng hai ba bước chạy tới.
“Tiên sinh.” Y nói: “Đây là bạn của ta, có thể ——–“
“Buổi chiều vui vẻ, điện hạ.”
Âm sắc ồm ồm truyền đến từ mũ sắt kim loại dày nặng, Triêu Đăng ngẩn người, đối phương đặt rồng con đã ngủ để vào trong tay Triêu Đăng, xác ướp lấy mũ sắt xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc.
“Alison?”
Xác ướp trước mắt là do Thánh kỵ sĩ giả trang, chẳng trách… “Bảo sao lúc sáng ngươi còn chúc ta đi chơi vui vẻ.” Triêu Đăng cười rộ lên: “Chính ngươi cũng chạy.”
“Ở trong giáo đình mãi cũng chán.” Alison nhướn một bên mày, cũng lộ ra ý cười: “Điện hạ, đây là rồng người nuôi sao?”
“… Chắc vậy.”
Thấy James liều mạng khoa tay múa chân ở góc chết nơi Alison không nhìn thấy, ngẫm lại nếu Hiyin biết được có người thứ ba biết hắn biến thành rồng con sẽ nổi khùng làm sao, Triêu Đăng nuốt xuống lời giải thích dư thừa.
“Người mua trúng hàng giả rồi, nó không phải rồng.” Trưởng Thánh kỵ sĩ lắc đầu: “Bề ngoài không khác, nhưng cái thứ này yếu như cá chạch mọc cánh vậy.”
“…”
Hay, ví dụ quen tai rất hay! Phảng phất còn ngại không đủ, Alison tùy ý bổ sung: “Nuôi lớn cũng không thể giúp người đánh nhau, vứt đi.”
“Vậy ai giúp ta đánh nhau?” Triêu Đăng nói như đùa giỡn: “Ngươi ư.”
“Từ chức trách mà nói, đương nhiên ta sẽ bảo vệ người, điện hạ.”
James mở miệng: “Đăng, chúng ta…”
“Alison, ta đi trước.”
“Tạm biệt, điện hạ.”
Trưởng Thánh kỵ sĩ cúi đầu chào Triêu Đăng, người sau cẩn thận từng li từng tí ôm rồng con ngủ say đi vào quảng trường trung tâm của lễ hội, khi Triêu Đăng quay đầu lại, đã thấy Alison đeo mũ sắt lên, đứng im không nhúc nhích như một xác ướp chân chính.
Đại ma đạo toàn hệ, lớn lên đẹp trai, cao trắng gầy, tri thức uyên bác.
Đánh dấu một cái, hì hì.
Đêm đó trở lại giáo đình, Triêu Đăng dùng xong bữa tối liền thấy thiếu niên một thân hoàng bào kim hồng hoa văn u tối đứng trong phòng mình, bước chân y hơi khựng lại, chợt im lặng đóng cửa.
“Tiểu Eli.”
“Điện hạ.” Đồng mâu màu xanh của thiếu niên một mảnh yên tĩnh: “Hôm nay ngài đi đâu vậy?”
“Tàng thư các.” Nhớ tới lời dặn lúc trước của James, thần sắc Triêu Đăng vô cùng tự nhiên: “Ta ở đó xem truyền thuyết liên quan đến Tinh Linh.”
“Nhưng ta không nhìn thấy ngài.”
“Ta dùng phòng nhỏ, ta —–“
“Lời nói dối là bắt đầu của một tội ác.” Thiếu niên giáo hoàng ngắt lời y, Eli ôn nhu nhìn vào đôi ô mặc của Triêu Đăng, như đang nhìn trân bảo trong lòng, lại như đang xem một tác phẩm nghệ thuật: “Điện hạ, ngài là Thánh tử, từ khi sinh ra ngài đã thuộc về thần, vô luận là cơ thể hay linh hồn, đều không phải của ngài, ngài không nên bị yên hỏa trần thế vấy bẩn.”
Triêu Đăng há miệng, cuối cùng vẫn không phản bác, Eli thấy vậy mỉm cười nói.
“Nằm úp sấp lên ghế dài, cởi quần áo.” Ngón tay thiếu niên nhúc nhích, một cây roi nhỏ nhắn hẹp dài xuất hiện trên lòng bàn tay: “Ngài nên bị phạt.”
Thánh dầu nóng rực màu mật ong nhỏ lên cơ thể xinh đẹp, chất lỏng đặc sệt kia vừa vặn duy trì nhiệt độ khiến người khó chịu nhưng không tổn thương da dẻ, một thân da thịt trắng sứ óng ánh long lanh, ngón tay Triêu Đăng khẽ run, trong thánh dầu xen lẫn hương thơm tùng bách và vị hoa quả ngào ngạt, thiếu niên giáo hoàng xoa xoa cổ y, tóc dài châu báu rải rác trên bả vai khung xương tinh xảo.
“Mỗi một roi, ngài phải thầm niệm trong lòng ngài thuộc về thần.” Eli nhẹ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, đừng nghĩ giở trò mèo, nếu ngài không nghe theo, trừng phạt gấp đôi.”
Ồ, có thật không.
Thấy Triêu Đăng gật đầu, Eli tém tóc dài của y qua một bên tránh dính phải thánh dầu sền sệt, giáo hoàng lùi về sau một bước, roi thứ nhất rơi xuống phần lưng.
“A…!”
Mịa nó… Không cảm giác.
Vì năng lực hệ thống ban cho, kích thích của người ngoài ít khi khiến y đau đớn, ngoại trừ lần tự mình móc mắt thật lâu trước đây, cơ hồ Triêu Đăng chưa từng biết đau là gì.
Cảm ơn anh Caesar.
“Bệ hạ, ngài không làm theo yêu cầu.” Âm sắc ôn hòa của thiếu niên giờ khắc này cực kì vô tình: “Thêm năm roi.”
Cố lên nha, đừng quá mệt mỏi.
Ngược lại ông đây không cảm giác ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Hương dầu cá voi thoang thoảng trong phòng, ánh nến lập lòe, vết roi hồng nhạt chi chít trên làn da trắng như ngọc cực kì khủng bố, từ đầu tới cuối Triêu Đăng không nói một lời, sau mấy lần bị cảnh cáo, tựa hồ y cũng ngoan ngoãn, nhìn thấy thần sắc hoảng hốt của người nọ, Eli đánh một roi lên cặp mông trắng nõn, đồng thời dịu dàng dò hỏi.
“Ngài thuộc về ai? Điện hạ.”
“Thần.” Âm thanh Triêu Đăng mềm mại như động vật nhỏ đã qua dạy dỗ: “Ta thuộc về thần…”
Đôi ô mặc mờ mịt, đôi môi khẽ mở, tóc đen có chút tán loạn buông xuống bên mặt, vết roi uốn lượn từ lưng đến tận cẳng chân, như là dấu ấn không thể xóa bỏ, Eli thấy vậy không tự chủ đưa tay chạm vào mặt y, lòng bàn tay dán vào da dẻ nhẵn nhụi như thiếu nữ, Triêu Đăng nhìn Eli xoa xoa chính mình, hàng mi đen dày nhu thuận rũ xuống.
“Mười roi cuối cùng, điện hạ.”
Triêu Đăng lên tiếng, cơ thể đầy rẫy vết thương nằm trên lông thiên nga đỏ không nhúc nhích, Eli chọn loại roi dùng da mềm ngâm ma dược chế thành, người bị đánh mặc dù đau đớn cực độ, nhưng ba ngày sau dấu vết sẽ tự động biến mất, mà xem dáng vẻ hiện tại của Triêu Đăng, hắn càng tình nguyện vết thương như dấu ấn lưu lại mãi mãi.
Nhưng không sao.
Thiếu niên giáo hoàng tham lam nhìn chăm chú vào cơ thể trước mặt, rất nhanh, rất nhanh người này sẽ được tế hiến.
Chính tay hắn chọn ra tế phẩm xuất sắc nhất trong hàng triệu người, dạy dỗ Triêu Đăng từng cử chỉ lễ tiết, cho y hưởng dụng suối nguồn hoàng kim tốt nhất, dùng thứ đáng giá ngàn vàng tẩm bổ cơ thể, hắn là Thần tộc cao quý, lại cam nguyện trói buộc chính mình trong thể xác phàm nhân, chỉ vì muốn tự mình đắp nặn thế giới quan của Triêu Đăng, chậm rãi làm nên sự ngọt ngào bên trong, còn bên ngoài là một tế phẩm ngoan ngoãn.
Một khi thần đã danh chính ngôn thuận nhận lấy tế phẩm, hắn sẽ nhốt đối phương vào chín tầng trời trống rỗng, từng chút từng chút hưởng dụng tế phẩm xinh đẹp từ cơ thể đến linh hồn, đến lúc đó, rốt cuộc sẽ không còn sự tồn tại nào có thể chạm đến y, nhớ đến trên người Triêu Đăng có khí tức hắc ám không rõ, mâu sắc Eli tối sầm lại, một roi mạnh mẽ đánh vào phần lưng.
Đúng là không ngoan.
Chỉ nhìn thôi… Đã muốn nhốt người này vào phòng tối bắt nạt, tốt nhất là làm cho đôi ô mặc lúc nào cũng chảy ra nước mắt, miệng bị lấp kín, chỉ biết bò trên đất, tế phẩm không có quyền lợi khóc la và đi đứng.
Nơi sâu xa của mâu sắc xanh lam hiện lên ánh bạc cực độ hưng phấn, chờ lên cửu trùng thiên, hắn liền có thể tùy ý đối xử Triêu Đăng, không cần phải tiếp tục cưng chiều như bây giờ, nơi đó có ma pháp khiến đối phương không cách nào trốn chạy, cũng không cách nào tử vong.
Không biết trôi qua bao lâu, chờ khi Eli rốt cuộc ngừng tay lại, Triêu Đăng làm bộ nhu nhu nhược nhược được đối phương nâng đỡ đứng dậy khỏi ghế dài, Eli lau thuốc giúp y, tỉ mỉ hầu hạ thay vào áo ngủ rộng rãi.
“Có thể sẽ có chút đau, ngủ không được ngài cứ cho người gọi ta.”
Gọi ngươi làm gì, quất thêm hiệp nữa à.
“Được.”
Thấy Triêu Đăng đáp ứng, Eli dịu dàng cười cười rồi rời khỏi phòng, roi và thánh dầu biến mất không còn tăm hơi, Triêu Đăng khóa cửa lại, thò tay lên đầu giường lấy《 Ngày Tận Thế 》.
“Chào buổi tối ~”
Y lật tới tờ của Thiên tộc, Thiên sứ sáu cánh vốn đang lặng im bất động bỗng đập cánh về phía y, Triêu Đăng đưa tay đến trước mặt đối phương, cố ý xòe năm ngón tay ra, có chút mong đợi với lựa chọn của Ceciya.
Ngoài ý muốn, sau một lúc do dự, Thiên tộc bay đến trên bàn tay to lớn, dựa lưng vào Triêu Đăng, mở ra sáu cánh trắng như tuyết bao trùm cả năm ngón tay.
“Ý là ngươi muốn hết…?”
Triêu Đăng nhíu mày, bỗng Ceciya đứng lên bay đến nơi có vết roi nho nhỏ, tựa hồ hắn đang mặc niệm gì đó, vầng sáng ấm áp màu vàng hình thành trên lòng bàn tay Thiên tộc, vầng sáng ấy bay đến vết thương của Triêu Đăng, nhưng vết thương không có dấu hiệu nào lành lại.
Cho dù thanh niên trong truyền thuyết có mạnh đến mức nào, giờ khắc này cũng chỉ là hình chiếu trên quyển sách ma pháp.
Vầng trán xinh đẹp của tiểu Thiên tộc nhíu lên, con ngươi xanh thẫm trong suốt xẹt qua một tia luống cuống, Triêu Đăng thấy vậy cười ha ha.
“Ta không sao, cảm ơn.” Khuôn mặt diễm lệ của Thánh tử hơi cong: “Lén nói cho ngươi nhá, không đau chút nào.”
Nhìn mi tâm tiểu Thiên tộc vẫn nhíu chặt như cũ, biết hắn không tin, Triêu Đăng thuận miệng nói: “So với lần trước đã tốt lắm rồi, lần trước ta trốn ra ngoài đi lễ hội hóa trang, Eli treo cổ ta lên xà nhà một ngày một đêm, mũi chân miễn cưỡng chạm đất, còn không cho ta oán giận.”
Tiểu Thiên tộc há miệng: “…”
“Không nghe ngươi nói gì cả.”
“…”
Đối phương muốn dùng ma pháp viết chữ, Triêu Đăng thu tay về, thấy Thiên tộc nho nhỏ đập cánh muốn đuổi theo ngón tay, nhìn dáng dấp muốn ra khỏi sách mà không thể được, Triêu Đăng nhịn không khỏi cười rộ lên.
“Muốn dùng ma pháp gian lận à.” Y chỉ chỉ đầu Ceciya: “Nếu thật sự muốn ta nghe được, thì đến đây đi.”
Khác với tưởng tượng, lúc trước Hiyin từng giải thích Thiên tộc cũng không thờ phụng thần thánh, nói cho đúng thì, tín ngưỡng của mỗi chủng tộc đều khác nhau, Nhân loại tín ngưỡng thần Nhân loại, thánh đường là nơi Nhân loại kính dâng tất cả cho thần, Tinh Linh tộc tín ngưỡng nữ thần Sinh Mệnh, Ác Ma tôn trọng sức mạnh, Chu Nho có thần hệ của mình, sinh vật trong biển và Long thì có lẽ không có phong tục tín ngưỡng, còn tín ngưỡng của Thiên tộc chính là Thiên tộc.
Y thấy sinh linh nho nhỏ đẹp đến không thể tin được rơi vào trầm tư, Triêu Đăng thả tầm mắt ra thiên không lộng lẫy ngoài ô cửa sổ, sao sáng như những chấm nhỏ qua lại giữa ánh trăng, hình ảnh tựa như ảo mộng, Triêu Đăng nhìn một hồi liền thu tầm mắt lại, thấy Ceciya nhè nhẹ gật đầu với mình.
Lúc nửa đêm, kết giới phòng ngự của đại giáo đình lặng yên nứt ra một lỗ hỏng, sáu cánh dơi đen tối kéo dài dưới vầng bạc, thuận theo mùi của Dẫn Hồn thụ đi đến gian phòng sâu xa nhất giáo đường, khóa cửa kiên cố và đủ loại kết giới đối với Ác Ma mà nói chỉ như thùng rỗng kêu to, hắn ác ý giữ nguyên hình dạng bộ xương, kéo ra cánh cửa quý giá hoa lệ.
Bóng người ngủ say trên giường hiện ra rõ ràng trong mắt bộ xương, cội nguồn sức mạnh trải rộng khắp nơi trên cơ thể, Dẫn Hồn thụ không có hình thái đã nảy mần trong cơ thể Triêu Đăng, rất nhanh, trên người y sẽ trải rộng ma vết quỷ mị.
Bộ xương đặt mũ quý ông màu đen lên đầu giường, gậy hoàng kim chạm vào đôi môi mềm mại của Thánh tử, Triêu Đăng chậm rãi mở mắt ra, khi y thấy rõ đối diện mình là khung xương cao to đen tối đầy khủng bố, nhẹ giọng nói.
“Luyten?” Y chống người ngồi dậy: “Sao ngươi lại ở đây.”
“Trên người ngươi có mùi vị buồn nôn.” Bộ xương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đoán xem, thánh dầu hay dấu ấn ma pháp? Không sao cả, một khắc sau chúng đều biến thành chất dinh dưỡng cho Dẫn Hồn thụ.”
“Cái gì?”
“Dẫn Hồn thụ.” Bộ xương toàn bảo thạch đến gần y, ngân bạc chế mắt, miêu nhãn thạch và vàng ròng làm răng, Luyten lên tiếng: “Viên kẹo hôm qua ngươi ăn, bên trong có một hạt giống, nó sẽ nảy mầm trong cơ thể ngươi, nếu không có ma khí sung túc, nó sẽ hấp thu ngươi làm dinh dưỡng, mãi đến tận khi ngươi biến thành bộ xương giống ta.”
“…”
“Ở địa ngục, bọn ta thường trồng nó vào mồm kẻ thù, mười hạt hai mươi hạt, ta rất ôn nhu với ngươi, đúng không?” Xương ngón tay của bộ xương cao gầy xoa xoa môi Triêu Đăng, một tay kia kéo xuống áo ngủ, da thịt trắng nõn và vết hồng chằng chịt đan dệt thành hình ảnh câu người sa đọa, Luyten cho ra đánh giá vô cùng đúng trọng tâm: “Mỹ cảnh.”
“…”
Đm.
“Ngươi muốn đi địa ngục với ta, hay chọn ở nơi này cầu xin thần của các ngươi?” Bộ xương cười khanh khách không ngậm miệng lại được: “Có lẽ hắn sẽ cứu ngươi, trước khi ngươi biến thành một đống xương trắng.”
“Ngươi muốn gì?” Triêu Đăng ngước mắt, một tay đặt lên xương sườn lồng ngực của Bộ xương, duỗi tay sờ soạng xương cốt đen tối, một ít còn được cẩn bảo thạch hoàn mỹ, Thánh tử tượng trưng cho quang minh lại cúi đầu trước mặt quái vật, không thể không nói, cảnh tượng này khiến người kích động đến đâu: “Dịch của ta?”
Không chờ Luyten trả lời, Triêu Đăng liếm lên xương sườn trước ngực hắn, đầu lưỡi lướt qua xương cốt màu đen, y đứng bên ngực phải, đầu lưỡi ngậm lấy nửa khúc xương khô, nước bọt khiến trước ngực bộ xương ươn ướt.
“Nghe đâu trái tim Ma tộc đều mọc bên phải.” Khóe môi Triêu Đăng hơi cong, thần sắc gần như ngây thơ trên gương mặt kiều diễm đa tình vô cùng quỷ mị: “Là thật?”
Sáu cánh dơi sau lưng bộ xương kéo ra, chớp mắt sau, tất cả nguồn sáng đều bị ngăn lại, y hoàn toàn bị đối phương bao trùm trong cặp cánh, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực rắn chặt tái nhợt của hắn.
“Là thật.” Âm thanh trầm thấp thuần hậu của Luyten như rượu ngon, hai đôi mắt màu đỏ xinh đẹp chậm rãi hiện lên giữa màn tối, hắn nhìn Thánh tử lõa thể trong lồng ngực, ngón tay đã có da thịt dò vào trong miệng Triêu Đăng: “Ngươi muốn thấy trái tim của ta sao, đứa bé loài người.”
“A… Ngươi, rõ ràng ngươi chỉ muốn… Dịch… Thể…!”
“Mấy phút trước là vậy, nhưng ta đã nói, đây là mỹ cảnh.” Ác Ma cười rộ lên, hắn rút đi lớp xương khô, gương mặt anh tuấn tái nhợt đặc biệt dụ người, vẻ đẹp mạnh mẽ đặc trưng của Ác Ma hiện lên không thể tưởng tượng, trong cổ họng Luyten phát ra âm cười sung sướng cực điểm: “Mà ta thì yêu mỹ cảnh.”
Ngón tay hắn lấy khỏi miệng Triêu Đăng, duỗi đầu lưỡi liếm lấy nước bọt chứa sức mạnh cội nguồn, đôi mắt đỏ tươi của Ác Ma nguy hiểm nheo lại.
“Rất ngọt, anh bạn nhỏ.”
“Cánh.” Triêu Đăng dừng một chút: “Tại sao dùng cánh bao lấy ta?”
“Những người chim Thiên tộc kia dùng cánh bao lấy người yêu, nhưng Ác Ma chỉ dùng cánh bao lấy con mồi.” Ác Ma thỏa mãn nhìn chăm chú vào Triêu Đăng bị mình bọc lại, trong đôi mắt đỏ ngòm tất cả đều là tham dục không chút che dấu: “Lên giường cùng ta, ha?”
Hắn như đang dụ dỗ trẻ nít, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Triêu Đăng.
“Sẽ thưởng cho ngươi.”
Tinh Linh tóc bạc mãi mãi luôn là tâm điểm của sự chú ý, không khó mấy khi tìm được James trong đám người, nhưng mãi đến tận khi mặt trời sắp lặn về tây, bọn họ cũng không thấy được cái bóng của Hiyin, Hiyin uống phải ma dược biến hình không cách nào sử dụng ma pháp, nếu có gì bất trắc xảy ra, hậu quả khó mà lường được. Tại thời điểm James không ngừng hối hận gấp đến độ giơ chân, một xác ướp kim loại đập vào tầm mắt hai người.
Cho dù hiện tại là lễ hội hóa trang mùa hè quái nhân tầng tầng lớp lớp, nhưng vị kia cũng thật sự là vô cùng cổ quái, khăn trùm đầu bằng đồng che lại gương mặt, toàn thân từ trên xuống dưới là bảo thạch lòe lòe tỏa sáng, thậm chí còn có mấy mảnh kiếng bể. Khi thấy rõ rồng con trong tay xác ướp, Triêu Đăng hai ba bước chạy tới.
“Tiên sinh.” Y nói: “Đây là bạn của ta, có thể ——–“
“Buổi chiều vui vẻ, điện hạ.”
Âm sắc ồm ồm truyền đến từ mũ sắt kim loại dày nặng, Triêu Đăng ngẩn người, đối phương đặt rồng con đã ngủ để vào trong tay Triêu Đăng, xác ướp lấy mũ sắt xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc.
“Alison?”
Xác ướp trước mắt là do Thánh kỵ sĩ giả trang, chẳng trách… “Bảo sao lúc sáng ngươi còn chúc ta đi chơi vui vẻ.” Triêu Đăng cười rộ lên: “Chính ngươi cũng chạy.”
“Ở trong giáo đình mãi cũng chán.” Alison nhướn một bên mày, cũng lộ ra ý cười: “Điện hạ, đây là rồng người nuôi sao?”
“… Chắc vậy.”
Thấy James liều mạng khoa tay múa chân ở góc chết nơi Alison không nhìn thấy, ngẫm lại nếu Hiyin biết được có người thứ ba biết hắn biến thành rồng con sẽ nổi khùng làm sao, Triêu Đăng nuốt xuống lời giải thích dư thừa.
“Người mua trúng hàng giả rồi, nó không phải rồng.” Trưởng Thánh kỵ sĩ lắc đầu: “Bề ngoài không khác, nhưng cái thứ này yếu như cá chạch mọc cánh vậy.”
“…”
Hay, ví dụ quen tai rất hay! Phảng phất còn ngại không đủ, Alison tùy ý bổ sung: “Nuôi lớn cũng không thể giúp người đánh nhau, vứt đi.”
“Vậy ai giúp ta đánh nhau?” Triêu Đăng nói như đùa giỡn: “Ngươi ư.”
“Từ chức trách mà nói, đương nhiên ta sẽ bảo vệ người, điện hạ.”
James mở miệng: “Đăng, chúng ta…”
“Alison, ta đi trước.”
“Tạm biệt, điện hạ.”
Trưởng Thánh kỵ sĩ cúi đầu chào Triêu Đăng, người sau cẩn thận từng li từng tí ôm rồng con ngủ say đi vào quảng trường trung tâm của lễ hội, khi Triêu Đăng quay đầu lại, đã thấy Alison đeo mũ sắt lên, đứng im không nhúc nhích như một xác ướp chân chính.
Đại ma đạo toàn hệ, lớn lên đẹp trai, cao trắng gầy, tri thức uyên bác.
Đánh dấu một cái, hì hì.
Đêm đó trở lại giáo đình, Triêu Đăng dùng xong bữa tối liền thấy thiếu niên một thân hoàng bào kim hồng hoa văn u tối đứng trong phòng mình, bước chân y hơi khựng lại, chợt im lặng đóng cửa.
“Tiểu Eli.”
“Điện hạ.” Đồng mâu màu xanh của thiếu niên một mảnh yên tĩnh: “Hôm nay ngài đi đâu vậy?”
“Tàng thư các.” Nhớ tới lời dặn lúc trước của James, thần sắc Triêu Đăng vô cùng tự nhiên: “Ta ở đó xem truyền thuyết liên quan đến Tinh Linh.”
“Nhưng ta không nhìn thấy ngài.”
“Ta dùng phòng nhỏ, ta —–“
“Lời nói dối là bắt đầu của một tội ác.” Thiếu niên giáo hoàng ngắt lời y, Eli ôn nhu nhìn vào đôi ô mặc của Triêu Đăng, như đang nhìn trân bảo trong lòng, lại như đang xem một tác phẩm nghệ thuật: “Điện hạ, ngài là Thánh tử, từ khi sinh ra ngài đã thuộc về thần, vô luận là cơ thể hay linh hồn, đều không phải của ngài, ngài không nên bị yên hỏa trần thế vấy bẩn.”
Triêu Đăng há miệng, cuối cùng vẫn không phản bác, Eli thấy vậy mỉm cười nói.
“Nằm úp sấp lên ghế dài, cởi quần áo.” Ngón tay thiếu niên nhúc nhích, một cây roi nhỏ nhắn hẹp dài xuất hiện trên lòng bàn tay: “Ngài nên bị phạt.”
Thánh dầu nóng rực màu mật ong nhỏ lên cơ thể xinh đẹp, chất lỏng đặc sệt kia vừa vặn duy trì nhiệt độ khiến người khó chịu nhưng không tổn thương da dẻ, một thân da thịt trắng sứ óng ánh long lanh, ngón tay Triêu Đăng khẽ run, trong thánh dầu xen lẫn hương thơm tùng bách và vị hoa quả ngào ngạt, thiếu niên giáo hoàng xoa xoa cổ y, tóc dài châu báu rải rác trên bả vai khung xương tinh xảo.
“Mỗi một roi, ngài phải thầm niệm trong lòng ngài thuộc về thần.” Eli nhẹ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, đừng nghĩ giở trò mèo, nếu ngài không nghe theo, trừng phạt gấp đôi.”
Ồ, có thật không.
Thấy Triêu Đăng gật đầu, Eli tém tóc dài của y qua một bên tránh dính phải thánh dầu sền sệt, giáo hoàng lùi về sau một bước, roi thứ nhất rơi xuống phần lưng.
“A…!”
Mịa nó… Không cảm giác.
Vì năng lực hệ thống ban cho, kích thích của người ngoài ít khi khiến y đau đớn, ngoại trừ lần tự mình móc mắt thật lâu trước đây, cơ hồ Triêu Đăng chưa từng biết đau là gì.
Cảm ơn anh Caesar.
“Bệ hạ, ngài không làm theo yêu cầu.” Âm sắc ôn hòa của thiếu niên giờ khắc này cực kì vô tình: “Thêm năm roi.”
Cố lên nha, đừng quá mệt mỏi.
Ngược lại ông đây không cảm giác ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Hương dầu cá voi thoang thoảng trong phòng, ánh nến lập lòe, vết roi hồng nhạt chi chít trên làn da trắng như ngọc cực kì khủng bố, từ đầu tới cuối Triêu Đăng không nói một lời, sau mấy lần bị cảnh cáo, tựa hồ y cũng ngoan ngoãn, nhìn thấy thần sắc hoảng hốt của người nọ, Eli đánh một roi lên cặp mông trắng nõn, đồng thời dịu dàng dò hỏi.
“Ngài thuộc về ai? Điện hạ.”
“Thần.” Âm thanh Triêu Đăng mềm mại như động vật nhỏ đã qua dạy dỗ: “Ta thuộc về thần…”
Đôi ô mặc mờ mịt, đôi môi khẽ mở, tóc đen có chút tán loạn buông xuống bên mặt, vết roi uốn lượn từ lưng đến tận cẳng chân, như là dấu ấn không thể xóa bỏ, Eli thấy vậy không tự chủ đưa tay chạm vào mặt y, lòng bàn tay dán vào da dẻ nhẵn nhụi như thiếu nữ, Triêu Đăng nhìn Eli xoa xoa chính mình, hàng mi đen dày nhu thuận rũ xuống.
“Mười roi cuối cùng, điện hạ.”
Triêu Đăng lên tiếng, cơ thể đầy rẫy vết thương nằm trên lông thiên nga đỏ không nhúc nhích, Eli chọn loại roi dùng da mềm ngâm ma dược chế thành, người bị đánh mặc dù đau đớn cực độ, nhưng ba ngày sau dấu vết sẽ tự động biến mất, mà xem dáng vẻ hiện tại của Triêu Đăng, hắn càng tình nguyện vết thương như dấu ấn lưu lại mãi mãi.
Nhưng không sao.
Thiếu niên giáo hoàng tham lam nhìn chăm chú vào cơ thể trước mặt, rất nhanh, rất nhanh người này sẽ được tế hiến.
Chính tay hắn chọn ra tế phẩm xuất sắc nhất trong hàng triệu người, dạy dỗ Triêu Đăng từng cử chỉ lễ tiết, cho y hưởng dụng suối nguồn hoàng kim tốt nhất, dùng thứ đáng giá ngàn vàng tẩm bổ cơ thể, hắn là Thần tộc cao quý, lại cam nguyện trói buộc chính mình trong thể xác phàm nhân, chỉ vì muốn tự mình đắp nặn thế giới quan của Triêu Đăng, chậm rãi làm nên sự ngọt ngào bên trong, còn bên ngoài là một tế phẩm ngoan ngoãn.
Một khi thần đã danh chính ngôn thuận nhận lấy tế phẩm, hắn sẽ nhốt đối phương vào chín tầng trời trống rỗng, từng chút từng chút hưởng dụng tế phẩm xinh đẹp từ cơ thể đến linh hồn, đến lúc đó, rốt cuộc sẽ không còn sự tồn tại nào có thể chạm đến y, nhớ đến trên người Triêu Đăng có khí tức hắc ám không rõ, mâu sắc Eli tối sầm lại, một roi mạnh mẽ đánh vào phần lưng.
Đúng là không ngoan.
Chỉ nhìn thôi… Đã muốn nhốt người này vào phòng tối bắt nạt, tốt nhất là làm cho đôi ô mặc lúc nào cũng chảy ra nước mắt, miệng bị lấp kín, chỉ biết bò trên đất, tế phẩm không có quyền lợi khóc la và đi đứng.
Nơi sâu xa của mâu sắc xanh lam hiện lên ánh bạc cực độ hưng phấn, chờ lên cửu trùng thiên, hắn liền có thể tùy ý đối xử Triêu Đăng, không cần phải tiếp tục cưng chiều như bây giờ, nơi đó có ma pháp khiến đối phương không cách nào trốn chạy, cũng không cách nào tử vong.
Không biết trôi qua bao lâu, chờ khi Eli rốt cuộc ngừng tay lại, Triêu Đăng làm bộ nhu nhu nhược nhược được đối phương nâng đỡ đứng dậy khỏi ghế dài, Eli lau thuốc giúp y, tỉ mỉ hầu hạ thay vào áo ngủ rộng rãi.
“Có thể sẽ có chút đau, ngủ không được ngài cứ cho người gọi ta.”
Gọi ngươi làm gì, quất thêm hiệp nữa à.
“Được.”
Thấy Triêu Đăng đáp ứng, Eli dịu dàng cười cười rồi rời khỏi phòng, roi và thánh dầu biến mất không còn tăm hơi, Triêu Đăng khóa cửa lại, thò tay lên đầu giường lấy《 Ngày Tận Thế 》.
“Chào buổi tối ~”
Y lật tới tờ của Thiên tộc, Thiên sứ sáu cánh vốn đang lặng im bất động bỗng đập cánh về phía y, Triêu Đăng đưa tay đến trước mặt đối phương, cố ý xòe năm ngón tay ra, có chút mong đợi với lựa chọn của Ceciya.
Ngoài ý muốn, sau một lúc do dự, Thiên tộc bay đến trên bàn tay to lớn, dựa lưng vào Triêu Đăng, mở ra sáu cánh trắng như tuyết bao trùm cả năm ngón tay.
“Ý là ngươi muốn hết…?”
Triêu Đăng nhíu mày, bỗng Ceciya đứng lên bay đến nơi có vết roi nho nhỏ, tựa hồ hắn đang mặc niệm gì đó, vầng sáng ấm áp màu vàng hình thành trên lòng bàn tay Thiên tộc, vầng sáng ấy bay đến vết thương của Triêu Đăng, nhưng vết thương không có dấu hiệu nào lành lại.
Cho dù thanh niên trong truyền thuyết có mạnh đến mức nào, giờ khắc này cũng chỉ là hình chiếu trên quyển sách ma pháp.
Vầng trán xinh đẹp của tiểu Thiên tộc nhíu lên, con ngươi xanh thẫm trong suốt xẹt qua một tia luống cuống, Triêu Đăng thấy vậy cười ha ha.
“Ta không sao, cảm ơn.” Khuôn mặt diễm lệ của Thánh tử hơi cong: “Lén nói cho ngươi nhá, không đau chút nào.”
Nhìn mi tâm tiểu Thiên tộc vẫn nhíu chặt như cũ, biết hắn không tin, Triêu Đăng thuận miệng nói: “So với lần trước đã tốt lắm rồi, lần trước ta trốn ra ngoài đi lễ hội hóa trang, Eli treo cổ ta lên xà nhà một ngày một đêm, mũi chân miễn cưỡng chạm đất, còn không cho ta oán giận.”
Tiểu Thiên tộc há miệng: “…”
“Không nghe ngươi nói gì cả.”
“…”
Đối phương muốn dùng ma pháp viết chữ, Triêu Đăng thu tay về, thấy Thiên tộc nho nhỏ đập cánh muốn đuổi theo ngón tay, nhìn dáng dấp muốn ra khỏi sách mà không thể được, Triêu Đăng nhịn không khỏi cười rộ lên.
“Muốn dùng ma pháp gian lận à.” Y chỉ chỉ đầu Ceciya: “Nếu thật sự muốn ta nghe được, thì đến đây đi.”
Khác với tưởng tượng, lúc trước Hiyin từng giải thích Thiên tộc cũng không thờ phụng thần thánh, nói cho đúng thì, tín ngưỡng của mỗi chủng tộc đều khác nhau, Nhân loại tín ngưỡng thần Nhân loại, thánh đường là nơi Nhân loại kính dâng tất cả cho thần, Tinh Linh tộc tín ngưỡng nữ thần Sinh Mệnh, Ác Ma tôn trọng sức mạnh, Chu Nho có thần hệ của mình, sinh vật trong biển và Long thì có lẽ không có phong tục tín ngưỡng, còn tín ngưỡng của Thiên tộc chính là Thiên tộc.
Y thấy sinh linh nho nhỏ đẹp đến không thể tin được rơi vào trầm tư, Triêu Đăng thả tầm mắt ra thiên không lộng lẫy ngoài ô cửa sổ, sao sáng như những chấm nhỏ qua lại giữa ánh trăng, hình ảnh tựa như ảo mộng, Triêu Đăng nhìn một hồi liền thu tầm mắt lại, thấy Ceciya nhè nhẹ gật đầu với mình.
Lúc nửa đêm, kết giới phòng ngự của đại giáo đình lặng yên nứt ra một lỗ hỏng, sáu cánh dơi đen tối kéo dài dưới vầng bạc, thuận theo mùi của Dẫn Hồn thụ đi đến gian phòng sâu xa nhất giáo đường, khóa cửa kiên cố và đủ loại kết giới đối với Ác Ma mà nói chỉ như thùng rỗng kêu to, hắn ác ý giữ nguyên hình dạng bộ xương, kéo ra cánh cửa quý giá hoa lệ.
Bóng người ngủ say trên giường hiện ra rõ ràng trong mắt bộ xương, cội nguồn sức mạnh trải rộng khắp nơi trên cơ thể, Dẫn Hồn thụ không có hình thái đã nảy mần trong cơ thể Triêu Đăng, rất nhanh, trên người y sẽ trải rộng ma vết quỷ mị.
Bộ xương đặt mũ quý ông màu đen lên đầu giường, gậy hoàng kim chạm vào đôi môi mềm mại của Thánh tử, Triêu Đăng chậm rãi mở mắt ra, khi y thấy rõ đối diện mình là khung xương cao to đen tối đầy khủng bố, nhẹ giọng nói.
“Luyten?” Y chống người ngồi dậy: “Sao ngươi lại ở đây.”
“Trên người ngươi có mùi vị buồn nôn.” Bộ xương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đoán xem, thánh dầu hay dấu ấn ma pháp? Không sao cả, một khắc sau chúng đều biến thành chất dinh dưỡng cho Dẫn Hồn thụ.”
“Cái gì?”
“Dẫn Hồn thụ.” Bộ xương toàn bảo thạch đến gần y, ngân bạc chế mắt, miêu nhãn thạch và vàng ròng làm răng, Luyten lên tiếng: “Viên kẹo hôm qua ngươi ăn, bên trong có một hạt giống, nó sẽ nảy mầm trong cơ thể ngươi, nếu không có ma khí sung túc, nó sẽ hấp thu ngươi làm dinh dưỡng, mãi đến tận khi ngươi biến thành bộ xương giống ta.”
“…”
“Ở địa ngục, bọn ta thường trồng nó vào mồm kẻ thù, mười hạt hai mươi hạt, ta rất ôn nhu với ngươi, đúng không?” Xương ngón tay của bộ xương cao gầy xoa xoa môi Triêu Đăng, một tay kia kéo xuống áo ngủ, da thịt trắng nõn và vết hồng chằng chịt đan dệt thành hình ảnh câu người sa đọa, Luyten cho ra đánh giá vô cùng đúng trọng tâm: “Mỹ cảnh.”
“…”
Đm.
“Ngươi muốn đi địa ngục với ta, hay chọn ở nơi này cầu xin thần của các ngươi?” Bộ xương cười khanh khách không ngậm miệng lại được: “Có lẽ hắn sẽ cứu ngươi, trước khi ngươi biến thành một đống xương trắng.”
“Ngươi muốn gì?” Triêu Đăng ngước mắt, một tay đặt lên xương sườn lồng ngực của Bộ xương, duỗi tay sờ soạng xương cốt đen tối, một ít còn được cẩn bảo thạch hoàn mỹ, Thánh tử tượng trưng cho quang minh lại cúi đầu trước mặt quái vật, không thể không nói, cảnh tượng này khiến người kích động đến đâu: “Dịch của ta?”
Không chờ Luyten trả lời, Triêu Đăng liếm lên xương sườn trước ngực hắn, đầu lưỡi lướt qua xương cốt màu đen, y đứng bên ngực phải, đầu lưỡi ngậm lấy nửa khúc xương khô, nước bọt khiến trước ngực bộ xương ươn ướt.
“Nghe đâu trái tim Ma tộc đều mọc bên phải.” Khóe môi Triêu Đăng hơi cong, thần sắc gần như ngây thơ trên gương mặt kiều diễm đa tình vô cùng quỷ mị: “Là thật?”
Sáu cánh dơi sau lưng bộ xương kéo ra, chớp mắt sau, tất cả nguồn sáng đều bị ngăn lại, y hoàn toàn bị đối phương bao trùm trong cặp cánh, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực rắn chặt tái nhợt của hắn.
“Là thật.” Âm thanh trầm thấp thuần hậu của Luyten như rượu ngon, hai đôi mắt màu đỏ xinh đẹp chậm rãi hiện lên giữa màn tối, hắn nhìn Thánh tử lõa thể trong lồng ngực, ngón tay đã có da thịt dò vào trong miệng Triêu Đăng: “Ngươi muốn thấy trái tim của ta sao, đứa bé loài người.”
“A… Ngươi, rõ ràng ngươi chỉ muốn… Dịch… Thể…!”
“Mấy phút trước là vậy, nhưng ta đã nói, đây là mỹ cảnh.” Ác Ma cười rộ lên, hắn rút đi lớp xương khô, gương mặt anh tuấn tái nhợt đặc biệt dụ người, vẻ đẹp mạnh mẽ đặc trưng của Ác Ma hiện lên không thể tưởng tượng, trong cổ họng Luyten phát ra âm cười sung sướng cực điểm: “Mà ta thì yêu mỹ cảnh.”
Ngón tay hắn lấy khỏi miệng Triêu Đăng, duỗi đầu lưỡi liếm lấy nước bọt chứa sức mạnh cội nguồn, đôi mắt đỏ tươi của Ác Ma nguy hiểm nheo lại.
“Rất ngọt, anh bạn nhỏ.”
“Cánh.” Triêu Đăng dừng một chút: “Tại sao dùng cánh bao lấy ta?”
“Những người chim Thiên tộc kia dùng cánh bao lấy người yêu, nhưng Ác Ma chỉ dùng cánh bao lấy con mồi.” Ác Ma thỏa mãn nhìn chăm chú vào Triêu Đăng bị mình bọc lại, trong đôi mắt đỏ ngòm tất cả đều là tham dục không chút che dấu: “Lên giường cùng ta, ha?”
Hắn như đang dụ dỗ trẻ nít, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Triêu Đăng.
“Sẽ thưởng cho ngươi.”
Danh sách chương