Edit: Hyukie Lee
Khương Minh Nguyệt cúi đầu, con ngươi đen tối một mảnh u ám, ngón tay ấm áp của đối phương nắm chặt cằm Triêu Đăng, hàng mi thật dài của người kia khép lại, thần sắc khó lường.
[Giúp em giả bệnh với.] Triêu Đăng nói: [Giúp đỡ?]
Hệ thống không trả lời, một giây sau tự nhiên thấy cổ họng ngòn ngọt, lá phổi đau đớn khiến Triêu Đăng nhịn không được ho khan, Đế vương trẻ tuổi không cảm xúc nhìn y khụ khụ đến không thở nổi, âm thanh lạnh nhạt.
“Bệnh này tới kịp lúc lắm.”
“Khụ… Khụ khụ…”
Quá khen quá khen.
[Mạnh thêm chút nữa.]
[Ho ra máu hả.]
[Ho ra máu rồi ngất đi?]
[…]
Triêu Đăng không nói gì, đau đớn khiến y không nói nên lời, trong không khí quanh quẩn mùi máu tanh nhàn nhạt, nhóm phi tần đang cúi đầu giờ khắc này đều không nhịn được giương mắt nhìn lén, Khương Minh Nguyệt chậc lưỡi, nhấc tay làm một thủ thế, hai tên ảnh vệ vẫn đi theo Đế vương xuất hiện không một tiếng động, thấy đồng tử Triêu Đăng đã có chút tán loạn, Khương Minh Nguyệt thấp giọng nói: “Một người mang Hoàng hậu về cung trước, một người đi truyền thái y.”
Hai tên ảnh vệ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy Triêu Đăng, hành lễ đơn giản với Khương Minh Nguyệt xong liền biến mất vào màn đêm mịt mờ, thiếu niên nhìn về đám phi tử thở cũng không dám thở, bất giác mi tâm nhíu lên, cuối cùng đành thu hồi tầm mắt.
“Thôi.” Hắn nói: “Tất cả lui ra, chuyện này còn xảy ra lần nữa, đừng trách trẫm vô tình.”
Đức phi quỳ đầu tiên không thể tin ngẩng đầu lên, vội vội vàng vàng nói: “Tạ ơn bệ hạ.”
“Nô tì đa tạ đại ân của bệ hạ.”
“Đa tạ bệ hạ.”
…
…
Thiếu niên khoát tay một cái xoay người rời đi, sợi tóc ám sắc buông rũ sau lưng, áo bào nền đen long văn màu đỏ giương nanh múa vuốt, nguyệt quang vương ánh xanh lên người thiếu niên, pháo hoa sau đại điển không ngừng bung xòe, trên dưới Khương quốc chìm vào không khí an lành vui vẻ, đèn chong sáng mãi không tắt, vốn nên là cảnh tượng cả nước ăn mừng, mà hắn lại đơn độc đứng đây.
Thời điểm Triêu Đăng tỉnh lại, thấy được cánh tay thon dài khoát lên eo mình, Khương Minh Nguyệt ngủ bên cạnh nhận ra Triêu Đăng tỉnh dậy, đôi mắt đào hoa chầm chậm mở ra, giấc ngủ của Khương Minh Nguyệt luôn rất nông, chốc lát tỉnh lại, cả người vẫn còn ngu ngơ, bình thường Triêu Đăng luôn cười nhạo hắn vào lúc này, thấy bên trong cặp mắt ấy vẫn còn buồn ngủ, Triêu Đăng vừa định nói chuyện, đau nhói nơi ngực kéo đến khiến y cúi đầu vén chăn lên.
Bảo thạch hồng nhạt được chạm khắc thành đào hoa trông rất sống động, hai cái chặt chẽ kẹp lấy trước ngực, ở thời đại này, bảo thạch tỏa ra ánh sáng lung linh trân quý xa xỉ còn hơn vàng, thấy Triêu Đăng im lặng, Khương Minh Nguyệt ôm sát eo người nọ, vẫn không nói gì đến kẹp hoa đào kiều diễm trên người Triêu Đăng.
“Đã khỏe hơn chưa? Thái y nói mấy ngày trước ngươi mặc quá ít, tuy là mùa hạ, nhưng ban đêm cũng phải chú ý giữ ấm.”
“… Ngươi không vào triều sao?”
Triêu Đăng nhắm mắt lại.
“Hôm nay nghỉ ngơi.” Khương Minh Nguyệt nheo mắt: “Ngủ muộn chút, không muốn lâm triều.”
“Thật tùy hứng.” Triêu Đăng hờ hững: “Tùy tùy tiện tiện liền bãi lâm triều.”
“Đây là lần đầu tiên, tối qua canh ngươi cả đêm.” Tay Khương Minh Nguyệt trượt xuống theo vạt áo Triêu Đăng, không biết vô tình hay cố ý đụng vào hai đóa hoa đào kia: “Đăng Nhi thích cái này không?”
“…”
Mi đoán đi.
“Xem ra là thích.” Bàn tay véo da thịt trắng tuyết một cái, bên trên liền hiện ra vết tích xinh đẹp như đào hoa, thấy Triêu Đăng đau đến cau mày, Khương Minh Nguyệt không nhanh không chậm nói: “Ta có thể nghe được nội tâm mỗi người.”
“… Cái gì?”
[Anh Caesar!]
[Anh Caesar nói siêu đúng.] Ngữ khí hệ thống sóng lặng không gợn: [Biết cậu muốn nói gì rồi.]
[… Woa, quá hiểu nhau.] Triêu Đăng cợt nhả: [Có duyên vậy thì ở cùng nhau đi.]
[…]
“Từ khi sinh ra đã vậy.” Khương Minh Nguyệt nói, câu được câu không xoa xoa mặt y: “Các loại nội tâm, người người đều có thứ mình mong muốn, âm thanh trong lòng không hề đúng với hành động, bọn họ rất ồn ào, mãi đến khi ta gặp được ngươi, ta không nghe được tiếng lòng của ngươi.”
Triêu Đăng không nói gì, trên mặt hiện ra thần sắc phức tạp, y lẳng lặng ngắm nhìn Khương Minh Nguyệt.
“Ta đã từng tin tưởng ngươi rất nhiều năm.” Thiếu niên nói, đồng mâu khép hờ thoáng mỏi mệt: “Cũng được, ta chưa bao giờ biết ngươi muốn cái gì, là ta không tốt.”
“Ngươi…”
“Ta đã cho người đi thăm dò Yến vương, nếu Đăng Nhi gạt ta, ta chém tay chặt chân ngươi, cho ngươi từ nay chỉ có thể ở trên giường này.” Khương Minh Nguyệt ngừng nói, hồi lâu sau nói tiếp: “Nếu là hiểu lầm, ngươi cứ ghét ta đi, ta sẽ không tổn thương ngươi, nhưng có vài thứ… Đăng Nhi phải mang mỗi ngày, không muốn cũng phải muốn.”
Đột nhiên Triêu Đăng ngẩng dầu, trong mắt là thần sắc khó có thể tin, qua một nháy mắt, y bị thiếu niên ôm vào đè lên, người kia nhẹ giọng nói: “Ngủ với ta một chút, chờ khi tỉnh lại, cuộc sống của ngươi sẽ không dễ chịu nữa đâu.”
[Còn bao lâu mới nhảy không gian?]
[Khoảng nửa năm.]
Triêu Đăng hảo u buồn: [Em không muốn không dễ chịu nửa năm.]
[Ờ.]
[… Ờ cái L, anh.]
[L.]
[…]
Lúc Triêu Đăng tỉnh lại, nơi eo có thêm một dây thừng vàng ròng, vòng quanh eo trói lại, không siết chặt cũng không buông lỏng, dây lưng bên trên kéo dài đến bắp đùi, nếu muốn đứng thẳng, sợi vàng sẽ lôi kéo cơ thể, khi nhận ra Khương Minh Nguyệt nói là cái gì, sắc mặt Triêu Đăng vô cùng khó coi nắm lấy thiếu niên.
“Tiểu Minh Nguyệt.” Đối phương mặc y lay tỉnh, thần sắc vẫn duy trì nhu hòa, bất giác ánh mắt mang theo chờ mong: “Ngươi có thể…”
“Không thể.”
“Nhưng ngươi như vậy.” Trong đôi ô mặc xẹt qua thần sắc khẩn cầu, Triêu Đăng cắn môi: “Ta… Ta không thể…”
“Sau này bài tiết lẫn ăn uống của Đăng Nhi đều do ta khống chế.” Thiếu niên dứt lời, giơ tay điểm chóp mũi y: “Lúc muốn thì nói, sẽ cho ngươi.”
“…”
Oa oa oa nha nha nha không mà không mà.
Chơi dơ, nôn.
“Ngoan một chút, sẽ không bắt ngươi đeo.”
Giữa hè qua đi, thám tử truyền tin rốt cuộc cũng mang tin tức về, Triêu Đăng đã mang dụng cụ điều giáo gần nửa tháng, trong thư nói rằng Yến vương không hề biết chuyện mật hàm, còn nói so với kí tự Trung Nguyên, văn tự Hoàng hậu viết ra như kiểu chữ của Tây Vực sau khi đã giản hóa, Khương Minh Nguyệt xem xong đưa thư vào ánh nến, nhớ lại những chuyện quan trọng đại thể đều đã xử lý sạch sẽ, liền cho người bãi giá hồi cung.
Vừa mới bước vào, hắn liền nhìn thấy Triêu Đăng quay lưng đùa nghịch với mèo hoang không biết từ đâu tới, trong hành cung không cho nuôi mèo, nhìn dáng vẻ thân mật của mèo kia với Triêu Đăng, liền biết đã quen một khoảng thời gian, nhưng đã lâu như vậy lại không một ai bẩm báo, không chỉ cung nữ hầu hạ, ngay cả ảnh vệ trong bóng tối bảo vệ Hoàng hậu cũng chưa từng đề cập, thật sự là có lúc hắn không biết Triêu Đăng làm gì.
Con mèo nọ cả người trắng như tuyết, đôi mắt sâu kín màu xanh lam, hắn vừa định đi tới, liền thấy Triêu Đăng quơ quơ tay, nếu không quan trọng, chưa bao giờ thấy Triêu Đăng đeo trang sức trên người, kia là một vòng ngọc màu trắng tinh tế, hắn nghe thấy âm thanh của Triêu Đăng.
“Ăn cá không.”
Mèo trắng ngoan ngoãn meo một tiếng, Triêu Đăng vỗ vỗ đầu nó: “Ăn cái rắm.”
“Meo ~”
“Meo ~” Triêu Đăng cũng bắt chước tiếng mèo kêu: “Ta không có cá ăn, ngươi cũng không có.”
Khương Minh Nguyệt không khỏi bật cười, thể chất Triêu Đăng kiêng lượng lớn cá nước ngọt, hắn sợ bất trắc nên rất ít khi cho đối phương ăn cá.
“Tiểu Minh Nguyệt, người thật phiền.” Triêu Đăng thò tay đè đầu mèo trắng: “Không cho ta ăn ăn, cũng không cho ta đi ra ngoài, đi tiểu ngươi cũng muốn quản, đồ tồi.”
“…”
“Meo ~”
“Thôi.” Triêu Đăng gãi gãi đầu mèo trắng, tựa hồ nó có hơi tức giận, làm dáng muốn cắn ngón tay y, Triêu Đăng liền vò loạn một trận: “Ai kêu lão tử mắt mù cưới ngươi, sau này phải tốt với ta có biết hay không có biết hay không có biết hay không ———-“
“Meo meo meo!”
“Ngươi đi đi.” Triêu Đăng hoạt động tay chân một chút, lười biếng đứng lên: “Đại Minh Nguyệt sắp về rồi, ta phải đi hầu hạ lão nhân gia nhà ngươi.”
“Rõ ràng Đăng Nhi ca ca lớn tuổi hơn ta mà.”
Nghe thấy âm cười từ phía sau truyền đến, động tác đứng dậy của Triêu Đăng cứng đờ, mèo trắng thấy Thiên tử một thân long bào, đôi mắt xanh thẳm to tròn khép hờ, lười biếng ngáp một cái.
Triêu Đăng không nói lời nào, nhìn Khương Minh Nguyệt ngồi chồm hỗm xuống gãi gãi cằm mèo, tựa hồ mèo trắng rất hài lòng hành động của hắn, từ cổ họng phát ra âm thanh méo méo.
“Ngươi nuôi mèo, hèn gì nó giống ngươi ghê.”
“… Sao ngươi lại chơi với nó?”
“Khi còn bé ta nuôi một con mèo hoa.”
“…”
Woa, sở thích trẻ con.
Khương Minh Nguyệt bổ sung: “Dùng để kiểm tra bên trong cơm nước có độc hay không.”
“…”
Mẹ.
“Nuôi gần ba nắm, từ lòng bàn tay lớn thành như vầy, rất lớn.” Khương Minh Nguyệt thả mèo ra, nó nhìn hắn, rồi nhìn Triêu Đăng, đuôi ngoắc ngoắc, đột nhiên chạy trốn khỏi cửa như một làn khói, rất nhanh biến mất không còn tăm tích: “Mẫu thân Tam đệ lệnh người hạ độc, khi đó ta nghe được nội tâm biết trong thức ăn có độc, vì để phụ hoàng biết được có người làm loạn trong phủ, ở trước mặt lão, ta chọn ăn hiếp con mèo.”
“Từ nhỏ ngươi đã biến thái như vậy a.” Triêu Đăng cảm khái, muốn dùng tay chạm vào Khương Minh Nguyệt, lại nhớ đến vừa nãy mới đùa mèo, tay thò ra liền thu lại: “Bất quá cũng do ép buộc, quá thảm.”
“… Đăng Nhi nói cái gì thì chính là cái đó.” Khương Minh Nguyệt chuyển đề tài: “Có người bẩm báo, Yến vương không biết chuyện mật hàm.”
“Hả?”
“Văn tự bên trên là của Tây Vực, Đăng Nhi ——-“
“Khương Minh Nguyệt.” Triêu Đăng ngắt lời hắn: “Ta tiện tay viết, ngươi tin không?”
Thiên hạ này chỉ có mình Triêu Đăng dám gọi thẳng tên hắn, cũng chỉ mình Triêu Đăng gọi thẳng tên hắn vẫn bình yên vô sự, thấy hắn không nói lời nào, đột nhiên Triêu Đăng cong mắt, hàng mi đen dày tú lệ buông xuống, đuôi mày nhiễm phải độ cong trào phúng.
“Không tin cũng không sao, ngươi chưa bao giờ tin ta.”
“…”
“Tiểu Minh Nguyệt.” Triêu Đăng thở dài: “Ta muốn cái kia cái kia, ngươi hiểu.”
“Được.” Khương Minh Nguyệt cởi dụng cụ ra giúp y, khi mở đến chốt cuối cùng, đột nhiên hôn lên môi Triêu Đăng, nhỏ giọng nói: “Tin ngươi.”
“…?”
“Cái này.” Hắn gỡ vòng khóa vàng sợi ra: “Không cần đeo nữa.”
Éc, cảm ơn.
Triêu Đăng đợi hồi lâu, không nghe được âm thanh thông báo giá trị yêu thương tăng lên.
Không có sao nha nha nha nha nha.
Tiểu quỷ thúi nói một đằng làm một nẻo, tha thứ ngoài miệng thì có ích lợi gì nha nha nha nha nha.
[Vê lù.]
Triêu Đăng mặt không cảm xúc: [Xin anh có chừng mực.]
Nơi ở của người Khương dựa vào núi, ở cạnh sông, địa hình đầy ưu thế giúp người Khương dần dẫn đầu trên mọi mặt so với tiểu quốc, nhiều đời Hoàng đế là minh quân, quốc thái dân an, trường thịnh không suy, từ khi tân đế đăng cơ đến nay đã hơn một năm, nhìn bộ binh trọng thần liên tiếp lập chiến công, chính sự đều dựa vào trung lương chí thuần chi sĩ, bách tính an cư lạc nghiệp, các quốc gia lân cận vui vẻ phục tùng, điều tiếc nuối duy nhất là, Hoàng hậu thế yếu nhiều bệnh rất được thiếu niên Thiên tử long ân, mặc dù nhận hết vinh sủng, nhưng vẫn tránh không khỏi hương tiêu ngọc vẫn, tổn hại sinh mệnh.
Những ngày gần đây, Triêu Đăng trở nên thèm ngủ nhiều hơn, lúc tỉnh lại cũng phờ phạc, kén ăn, thái y bị gọi đến trong lòng run sợ không dám nhiều lời, duy nhất một lão đại phu nổi danh, sau khi thả tay Triêu Đăng xuống cách bức minh hoàng, âm thanh khàn khàn nói với Khương Minh Nguyệt không biểu cảm bên cạnh.
“Bệnh này đã nguy kịch vô phương cứu chữa, có thể sống đến bây giờ đúng là kì tích.” Thái y lắc đầu: “Tâm mạch của ngài ấy bị tổn hại, coi như cẩn thận thuốc thang, nhiều nhất cũng chỉ sống được nửa năm, nhưng sẽ thường xuyên nôn ra máu và hôn mê, thống khổ vô cùng, nếu bệ hạ thật sự yêu thương ngài ấy, xin hãy nghe một lời của lão thần, đừng để ngài ấy chịu tội nữa.”
Khương Minh Nguyệt lặng im, sau khi trọng thưởng liền cho lão thái y lui ra, bốn bề vắng lặng, hắn lên giường, thời điểm xốc lên mành trướng liền chạm phải đôi ô mặc, đôi mắt Triêu Đăng rất đẹp, hình dáng cũng không phải những loại thường thấy, tròng mắt sáng ngời, lông mi vừa đen vừa dài, đôi ngươi đen huyền lúc được ánh sáng chiếu rọi vô cùng xinh đẹp, hốc mắt so với người bình thường hơi sâu hơi đậm một chút, Khương Minh Nguyệt nhỏ giọng: “Đăng Nhi tỉnh bao lâu rồi?”
“Mới tỉnh.”
“Thái y nói, có nghe thấy không?”
“…”
Thấy Triêu Đăng do dự một chút rồi lắc đầu, Khương Minh Nguyệt ôm lấy eo y.
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
[Ư!] Triêu Đăng vô cùng kích động: [Quả nhiên Tiểu Minh Nguyệt rất hiểu ý, không nghi ngờ chút nào, em chính là loại người thiện giải nhân ý này.]
Hệ thống lời ít ý nhiều: [Thiện giải nhân y.]
[…]
Tỉ mỉ nghĩ lại, rất có đạo lý a.
“Ngày mai là đông chí, lần đầu chúng ta gặp gỡ, là đêm đen tuyết trắng phủ đầy thiên địa, chờ cơn tuyết lớn này qua, ngươi hãy đi, có được không?”
“Ngươi…” Triêu Đăng thấy hắn nói vậy, không nhịn được kinh ngạc nhướn mày: “Ngươi nguyện ý?”
Y biết rõ tính khí của Khương Minh Nguyệt hơn ai hết, ngoại trừ đa nghi, bất kể là trước khi động tâm lạnh lùng đáng sợ, hay là sau khi động tâm cố chấp đáng sợ, đều không phải tính nết người bình thường có thể tiếp nhận, Triêu Đăng còn tưởng đối phương thà dùng thuốc cũng muốn y ở lại nửa năm, lại không ngờ…
“Nguyện ý.” Đế vương đã hoàn toàn rút đi nét ngây ngô, hôn lên mái đầu người nọ: “Ngươi sợ đau, ta biết lâu rồi.”
Mùa tuyết này thanh thế hùng vĩ như bảy năm về trước, tựa hồ bao trùm cả thiên địa, tuyết sắc mịt mờ lan tràn hoàng cung, một viên ngói một viên gạch đều nhiễm hơi lạnh mùa đông, khi ngã đường tuần hoàn khép lại, rõ ràng thái y đã dặn Triêu Đăng không thể ra cửa, mà Khương Minh Nguyệt lại như tiểu tử ngông cuồng dẫn người nọ ra ngoài chơi loạn mấy phút, trong tay y giấu một đám hoa tuyết, kêu tên Khương Minh Nguyệt, thừa dịp đối phương quay đầu, đập tuyết vào gương mặt anh tuấn trẻ tuổi.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“…”
Khương Minh Nguyệt vuốt tuyết xuống, thần sắc bất định liếm liếm môi, cuối cùng chỉ đành lấy bàn tay lạnh cóng dán vào cổ Triêu Đăng, khi sắc ngày chìm xuống, Triêu Đăng nhận lấy chén thuốc từ tay đối phương, nhìn chằm chằm chén sứ nhỏ nhắn chạm khắc hoa mỹ, như là tùy ý dò hỏi.
“Có đắng không?”
“Rất đắng.” Không biết từ đâu, Khương Minh Nguyệt lấy ra một viên đường: “Uống hết rồi ăn cái này.”
“Tiểu Minh Nguyệt.” Đột nhiên Triêu Đăng cười rộ lên: “Vô số người nhận lấy độc dược Hoàng đế ban chết, đại khái chỉ có mình ta, là tự tay Hoàng đế bưng lên.” Y đoạt lấy viên đường, nhanh chóng bỏ vào miệng: “Đưa đường cho ta ăn, không tồi.”
“Đăng Nhi…”
“Chết rồi thì thiêu hủy đi.” Triêu Đăng nói, cầm lấy chén thuốc trong tay: “Chắc chắn ngươi muốn chôn cùng ta, chờ mấy chục năm sau lại cạy ra, thi thể rất xấu.”
“Sẽ không.” Khương Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Ta tìm thuốc chống phân hủy.”
“…”
Đồ xấu xa.
“Đăng Nhi.” Khương Minh Nguyệt kéo người nọ qua, môi đặt lên Triêu Đăng, bọn họ đã hôn qua vô số lần, nhưng lần này lại không nhu tình mật ý, chỉ đơn giản là chạm vào đôi môi, vừa nhẹ vừa xa: “Ngươi ở dưới chờ ta, có được không?”
“Không được.” Tầm mắt Triêu Đăng xẹt qua tuyết lớn mênh mông ngoài cửa sổ: “Đăng Nhi muốn sống lại làm Hoàng đế, hôm nay ngủ người này ngày mai ngủ người kia.”
“…”
“Được rồi, chờ mà, ngoan ngoan ai da.” Triêu Đăng như đùa đứa nhỏ cười cợt hắn: “Không khóc không khóc nha.”
“Ngươi đi đi.” Khương Minh Nguyệt nhắm mắt lại, thời điểm mở ra, bên trong cặp mắt đào hoa chỉ còn lại thống khổ vô biên: “Chậm chút nữa, ta sợ ta đổi ý.”
Triêu Đăng hôn lên đôi mắt hắn, dưới sự kinh ngạc không kịp chuẩn bị của đối phương, ực cạn chén thuốc.
“Sẽ gặp lại.”
Đó là lời cuối cùng y nói với Khương Minh Nguyệt.
Tuyết sắc uốn lượn, thiên địa mênh mông, màu trắng tán loạn như nứt phá bầu trời.
[Triêu Đăng.]
[… Hả?] Y mở mắt ra, nhìn thấy một màu đen kịt: [Còn chưa đi ư?]
[Đã đến một không gian khác.] Hệ thống dừng một chút, âm sắc như nhung tơ chậm rãi vang lên bên tai: [Đây là nhiệm vụ đếm ngược, tôi sẽ không ở bên cạnh giúp cậu nữa.]
[Từ từ…!]
[Đây coi như kiểm tra.] Hệ thống bổ sung: [Chờ sau khi thành công, tôi sẽ đến gặp cậu.]
[Hắn là mảnh vỡ gì?]
[Tôi không biết hắn là gì, cũng không thể nói với cậu hắn là ai, cậu đến và tự mình tìm ra mảnh vỡ cảm xúc, xoát tròn mười sao.]
[…]
[Triêu Đăng.] Đột nhiên hệ thống hỏi: [Cậu có chân chính cảm nhận thế giới này không?]
[… Cái gì?]
[Nó mỹ lệ ngoài sức tưởng tượng của cậu, khi cậu nhận ra điều này, cậu sẽ muốn nó sống sót.]
Khương Minh Nguyệt cúi đầu, con ngươi đen tối một mảnh u ám, ngón tay ấm áp của đối phương nắm chặt cằm Triêu Đăng, hàng mi thật dài của người kia khép lại, thần sắc khó lường.
[Giúp em giả bệnh với.] Triêu Đăng nói: [Giúp đỡ?]
Hệ thống không trả lời, một giây sau tự nhiên thấy cổ họng ngòn ngọt, lá phổi đau đớn khiến Triêu Đăng nhịn không được ho khan, Đế vương trẻ tuổi không cảm xúc nhìn y khụ khụ đến không thở nổi, âm thanh lạnh nhạt.
“Bệnh này tới kịp lúc lắm.”
“Khụ… Khụ khụ…”
Quá khen quá khen.
[Mạnh thêm chút nữa.]
[Ho ra máu hả.]
[Ho ra máu rồi ngất đi?]
[…]
Triêu Đăng không nói gì, đau đớn khiến y không nói nên lời, trong không khí quanh quẩn mùi máu tanh nhàn nhạt, nhóm phi tần đang cúi đầu giờ khắc này đều không nhịn được giương mắt nhìn lén, Khương Minh Nguyệt chậc lưỡi, nhấc tay làm một thủ thế, hai tên ảnh vệ vẫn đi theo Đế vương xuất hiện không một tiếng động, thấy đồng tử Triêu Đăng đã có chút tán loạn, Khương Minh Nguyệt thấp giọng nói: “Một người mang Hoàng hậu về cung trước, một người đi truyền thái y.”
Hai tên ảnh vệ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy Triêu Đăng, hành lễ đơn giản với Khương Minh Nguyệt xong liền biến mất vào màn đêm mịt mờ, thiếu niên nhìn về đám phi tử thở cũng không dám thở, bất giác mi tâm nhíu lên, cuối cùng đành thu hồi tầm mắt.
“Thôi.” Hắn nói: “Tất cả lui ra, chuyện này còn xảy ra lần nữa, đừng trách trẫm vô tình.”
Đức phi quỳ đầu tiên không thể tin ngẩng đầu lên, vội vội vàng vàng nói: “Tạ ơn bệ hạ.”
“Nô tì đa tạ đại ân của bệ hạ.”
“Đa tạ bệ hạ.”
…
…
Thiếu niên khoát tay một cái xoay người rời đi, sợi tóc ám sắc buông rũ sau lưng, áo bào nền đen long văn màu đỏ giương nanh múa vuốt, nguyệt quang vương ánh xanh lên người thiếu niên, pháo hoa sau đại điển không ngừng bung xòe, trên dưới Khương quốc chìm vào không khí an lành vui vẻ, đèn chong sáng mãi không tắt, vốn nên là cảnh tượng cả nước ăn mừng, mà hắn lại đơn độc đứng đây.
Thời điểm Triêu Đăng tỉnh lại, thấy được cánh tay thon dài khoát lên eo mình, Khương Minh Nguyệt ngủ bên cạnh nhận ra Triêu Đăng tỉnh dậy, đôi mắt đào hoa chầm chậm mở ra, giấc ngủ của Khương Minh Nguyệt luôn rất nông, chốc lát tỉnh lại, cả người vẫn còn ngu ngơ, bình thường Triêu Đăng luôn cười nhạo hắn vào lúc này, thấy bên trong cặp mắt ấy vẫn còn buồn ngủ, Triêu Đăng vừa định nói chuyện, đau nhói nơi ngực kéo đến khiến y cúi đầu vén chăn lên.
Bảo thạch hồng nhạt được chạm khắc thành đào hoa trông rất sống động, hai cái chặt chẽ kẹp lấy trước ngực, ở thời đại này, bảo thạch tỏa ra ánh sáng lung linh trân quý xa xỉ còn hơn vàng, thấy Triêu Đăng im lặng, Khương Minh Nguyệt ôm sát eo người nọ, vẫn không nói gì đến kẹp hoa đào kiều diễm trên người Triêu Đăng.
“Đã khỏe hơn chưa? Thái y nói mấy ngày trước ngươi mặc quá ít, tuy là mùa hạ, nhưng ban đêm cũng phải chú ý giữ ấm.”
“… Ngươi không vào triều sao?”
Triêu Đăng nhắm mắt lại.
“Hôm nay nghỉ ngơi.” Khương Minh Nguyệt nheo mắt: “Ngủ muộn chút, không muốn lâm triều.”
“Thật tùy hứng.” Triêu Đăng hờ hững: “Tùy tùy tiện tiện liền bãi lâm triều.”
“Đây là lần đầu tiên, tối qua canh ngươi cả đêm.” Tay Khương Minh Nguyệt trượt xuống theo vạt áo Triêu Đăng, không biết vô tình hay cố ý đụng vào hai đóa hoa đào kia: “Đăng Nhi thích cái này không?”
“…”
Mi đoán đi.
“Xem ra là thích.” Bàn tay véo da thịt trắng tuyết một cái, bên trên liền hiện ra vết tích xinh đẹp như đào hoa, thấy Triêu Đăng đau đến cau mày, Khương Minh Nguyệt không nhanh không chậm nói: “Ta có thể nghe được nội tâm mỗi người.”
“… Cái gì?”
[Anh Caesar!]
[Anh Caesar nói siêu đúng.] Ngữ khí hệ thống sóng lặng không gợn: [Biết cậu muốn nói gì rồi.]
[… Woa, quá hiểu nhau.] Triêu Đăng cợt nhả: [Có duyên vậy thì ở cùng nhau đi.]
[…]
“Từ khi sinh ra đã vậy.” Khương Minh Nguyệt nói, câu được câu không xoa xoa mặt y: “Các loại nội tâm, người người đều có thứ mình mong muốn, âm thanh trong lòng không hề đúng với hành động, bọn họ rất ồn ào, mãi đến khi ta gặp được ngươi, ta không nghe được tiếng lòng của ngươi.”
Triêu Đăng không nói gì, trên mặt hiện ra thần sắc phức tạp, y lẳng lặng ngắm nhìn Khương Minh Nguyệt.
“Ta đã từng tin tưởng ngươi rất nhiều năm.” Thiếu niên nói, đồng mâu khép hờ thoáng mỏi mệt: “Cũng được, ta chưa bao giờ biết ngươi muốn cái gì, là ta không tốt.”
“Ngươi…”
“Ta đã cho người đi thăm dò Yến vương, nếu Đăng Nhi gạt ta, ta chém tay chặt chân ngươi, cho ngươi từ nay chỉ có thể ở trên giường này.” Khương Minh Nguyệt ngừng nói, hồi lâu sau nói tiếp: “Nếu là hiểu lầm, ngươi cứ ghét ta đi, ta sẽ không tổn thương ngươi, nhưng có vài thứ… Đăng Nhi phải mang mỗi ngày, không muốn cũng phải muốn.”
Đột nhiên Triêu Đăng ngẩng dầu, trong mắt là thần sắc khó có thể tin, qua một nháy mắt, y bị thiếu niên ôm vào đè lên, người kia nhẹ giọng nói: “Ngủ với ta một chút, chờ khi tỉnh lại, cuộc sống của ngươi sẽ không dễ chịu nữa đâu.”
[Còn bao lâu mới nhảy không gian?]
[Khoảng nửa năm.]
Triêu Đăng hảo u buồn: [Em không muốn không dễ chịu nửa năm.]
[Ờ.]
[… Ờ cái L, anh.]
[L.]
[…]
Lúc Triêu Đăng tỉnh lại, nơi eo có thêm một dây thừng vàng ròng, vòng quanh eo trói lại, không siết chặt cũng không buông lỏng, dây lưng bên trên kéo dài đến bắp đùi, nếu muốn đứng thẳng, sợi vàng sẽ lôi kéo cơ thể, khi nhận ra Khương Minh Nguyệt nói là cái gì, sắc mặt Triêu Đăng vô cùng khó coi nắm lấy thiếu niên.
“Tiểu Minh Nguyệt.” Đối phương mặc y lay tỉnh, thần sắc vẫn duy trì nhu hòa, bất giác ánh mắt mang theo chờ mong: “Ngươi có thể…”
“Không thể.”
“Nhưng ngươi như vậy.” Trong đôi ô mặc xẹt qua thần sắc khẩn cầu, Triêu Đăng cắn môi: “Ta… Ta không thể…”
“Sau này bài tiết lẫn ăn uống của Đăng Nhi đều do ta khống chế.” Thiếu niên dứt lời, giơ tay điểm chóp mũi y: “Lúc muốn thì nói, sẽ cho ngươi.”
“…”
Oa oa oa nha nha nha không mà không mà.
Chơi dơ, nôn.
“Ngoan một chút, sẽ không bắt ngươi đeo.”
Giữa hè qua đi, thám tử truyền tin rốt cuộc cũng mang tin tức về, Triêu Đăng đã mang dụng cụ điều giáo gần nửa tháng, trong thư nói rằng Yến vương không hề biết chuyện mật hàm, còn nói so với kí tự Trung Nguyên, văn tự Hoàng hậu viết ra như kiểu chữ của Tây Vực sau khi đã giản hóa, Khương Minh Nguyệt xem xong đưa thư vào ánh nến, nhớ lại những chuyện quan trọng đại thể đều đã xử lý sạch sẽ, liền cho người bãi giá hồi cung.
Vừa mới bước vào, hắn liền nhìn thấy Triêu Đăng quay lưng đùa nghịch với mèo hoang không biết từ đâu tới, trong hành cung không cho nuôi mèo, nhìn dáng vẻ thân mật của mèo kia với Triêu Đăng, liền biết đã quen một khoảng thời gian, nhưng đã lâu như vậy lại không một ai bẩm báo, không chỉ cung nữ hầu hạ, ngay cả ảnh vệ trong bóng tối bảo vệ Hoàng hậu cũng chưa từng đề cập, thật sự là có lúc hắn không biết Triêu Đăng làm gì.
Con mèo nọ cả người trắng như tuyết, đôi mắt sâu kín màu xanh lam, hắn vừa định đi tới, liền thấy Triêu Đăng quơ quơ tay, nếu không quan trọng, chưa bao giờ thấy Triêu Đăng đeo trang sức trên người, kia là một vòng ngọc màu trắng tinh tế, hắn nghe thấy âm thanh của Triêu Đăng.
“Ăn cá không.”
Mèo trắng ngoan ngoãn meo một tiếng, Triêu Đăng vỗ vỗ đầu nó: “Ăn cái rắm.”
“Meo ~”
“Meo ~” Triêu Đăng cũng bắt chước tiếng mèo kêu: “Ta không có cá ăn, ngươi cũng không có.”
Khương Minh Nguyệt không khỏi bật cười, thể chất Triêu Đăng kiêng lượng lớn cá nước ngọt, hắn sợ bất trắc nên rất ít khi cho đối phương ăn cá.
“Tiểu Minh Nguyệt, người thật phiền.” Triêu Đăng thò tay đè đầu mèo trắng: “Không cho ta ăn ăn, cũng không cho ta đi ra ngoài, đi tiểu ngươi cũng muốn quản, đồ tồi.”
“…”
“Meo ~”
“Thôi.” Triêu Đăng gãi gãi đầu mèo trắng, tựa hồ nó có hơi tức giận, làm dáng muốn cắn ngón tay y, Triêu Đăng liền vò loạn một trận: “Ai kêu lão tử mắt mù cưới ngươi, sau này phải tốt với ta có biết hay không có biết hay không có biết hay không ———-“
“Meo meo meo!”
“Ngươi đi đi.” Triêu Đăng hoạt động tay chân một chút, lười biếng đứng lên: “Đại Minh Nguyệt sắp về rồi, ta phải đi hầu hạ lão nhân gia nhà ngươi.”
“Rõ ràng Đăng Nhi ca ca lớn tuổi hơn ta mà.”
Nghe thấy âm cười từ phía sau truyền đến, động tác đứng dậy của Triêu Đăng cứng đờ, mèo trắng thấy Thiên tử một thân long bào, đôi mắt xanh thẳm to tròn khép hờ, lười biếng ngáp một cái.
Triêu Đăng không nói lời nào, nhìn Khương Minh Nguyệt ngồi chồm hỗm xuống gãi gãi cằm mèo, tựa hồ mèo trắng rất hài lòng hành động của hắn, từ cổ họng phát ra âm thanh méo méo.
“Ngươi nuôi mèo, hèn gì nó giống ngươi ghê.”
“… Sao ngươi lại chơi với nó?”
“Khi còn bé ta nuôi một con mèo hoa.”
“…”
Woa, sở thích trẻ con.
Khương Minh Nguyệt bổ sung: “Dùng để kiểm tra bên trong cơm nước có độc hay không.”
“…”
Mẹ.
“Nuôi gần ba nắm, từ lòng bàn tay lớn thành như vầy, rất lớn.” Khương Minh Nguyệt thả mèo ra, nó nhìn hắn, rồi nhìn Triêu Đăng, đuôi ngoắc ngoắc, đột nhiên chạy trốn khỏi cửa như một làn khói, rất nhanh biến mất không còn tăm tích: “Mẫu thân Tam đệ lệnh người hạ độc, khi đó ta nghe được nội tâm biết trong thức ăn có độc, vì để phụ hoàng biết được có người làm loạn trong phủ, ở trước mặt lão, ta chọn ăn hiếp con mèo.”
“Từ nhỏ ngươi đã biến thái như vậy a.” Triêu Đăng cảm khái, muốn dùng tay chạm vào Khương Minh Nguyệt, lại nhớ đến vừa nãy mới đùa mèo, tay thò ra liền thu lại: “Bất quá cũng do ép buộc, quá thảm.”
“… Đăng Nhi nói cái gì thì chính là cái đó.” Khương Minh Nguyệt chuyển đề tài: “Có người bẩm báo, Yến vương không biết chuyện mật hàm.”
“Hả?”
“Văn tự bên trên là của Tây Vực, Đăng Nhi ——-“
“Khương Minh Nguyệt.” Triêu Đăng ngắt lời hắn: “Ta tiện tay viết, ngươi tin không?”
Thiên hạ này chỉ có mình Triêu Đăng dám gọi thẳng tên hắn, cũng chỉ mình Triêu Đăng gọi thẳng tên hắn vẫn bình yên vô sự, thấy hắn không nói lời nào, đột nhiên Triêu Đăng cong mắt, hàng mi đen dày tú lệ buông xuống, đuôi mày nhiễm phải độ cong trào phúng.
“Không tin cũng không sao, ngươi chưa bao giờ tin ta.”
“…”
“Tiểu Minh Nguyệt.” Triêu Đăng thở dài: “Ta muốn cái kia cái kia, ngươi hiểu.”
“Được.” Khương Minh Nguyệt cởi dụng cụ ra giúp y, khi mở đến chốt cuối cùng, đột nhiên hôn lên môi Triêu Đăng, nhỏ giọng nói: “Tin ngươi.”
“…?”
“Cái này.” Hắn gỡ vòng khóa vàng sợi ra: “Không cần đeo nữa.”
Éc, cảm ơn.
Triêu Đăng đợi hồi lâu, không nghe được âm thanh thông báo giá trị yêu thương tăng lên.
Không có sao nha nha nha nha nha.
Tiểu quỷ thúi nói một đằng làm một nẻo, tha thứ ngoài miệng thì có ích lợi gì nha nha nha nha nha.
[Vê lù.]
Triêu Đăng mặt không cảm xúc: [Xin anh có chừng mực.]
Nơi ở của người Khương dựa vào núi, ở cạnh sông, địa hình đầy ưu thế giúp người Khương dần dẫn đầu trên mọi mặt so với tiểu quốc, nhiều đời Hoàng đế là minh quân, quốc thái dân an, trường thịnh không suy, từ khi tân đế đăng cơ đến nay đã hơn một năm, nhìn bộ binh trọng thần liên tiếp lập chiến công, chính sự đều dựa vào trung lương chí thuần chi sĩ, bách tính an cư lạc nghiệp, các quốc gia lân cận vui vẻ phục tùng, điều tiếc nuối duy nhất là, Hoàng hậu thế yếu nhiều bệnh rất được thiếu niên Thiên tử long ân, mặc dù nhận hết vinh sủng, nhưng vẫn tránh không khỏi hương tiêu ngọc vẫn, tổn hại sinh mệnh.
Những ngày gần đây, Triêu Đăng trở nên thèm ngủ nhiều hơn, lúc tỉnh lại cũng phờ phạc, kén ăn, thái y bị gọi đến trong lòng run sợ không dám nhiều lời, duy nhất một lão đại phu nổi danh, sau khi thả tay Triêu Đăng xuống cách bức minh hoàng, âm thanh khàn khàn nói với Khương Minh Nguyệt không biểu cảm bên cạnh.
“Bệnh này đã nguy kịch vô phương cứu chữa, có thể sống đến bây giờ đúng là kì tích.” Thái y lắc đầu: “Tâm mạch của ngài ấy bị tổn hại, coi như cẩn thận thuốc thang, nhiều nhất cũng chỉ sống được nửa năm, nhưng sẽ thường xuyên nôn ra máu và hôn mê, thống khổ vô cùng, nếu bệ hạ thật sự yêu thương ngài ấy, xin hãy nghe một lời của lão thần, đừng để ngài ấy chịu tội nữa.”
Khương Minh Nguyệt lặng im, sau khi trọng thưởng liền cho lão thái y lui ra, bốn bề vắng lặng, hắn lên giường, thời điểm xốc lên mành trướng liền chạm phải đôi ô mặc, đôi mắt Triêu Đăng rất đẹp, hình dáng cũng không phải những loại thường thấy, tròng mắt sáng ngời, lông mi vừa đen vừa dài, đôi ngươi đen huyền lúc được ánh sáng chiếu rọi vô cùng xinh đẹp, hốc mắt so với người bình thường hơi sâu hơi đậm một chút, Khương Minh Nguyệt nhỏ giọng: “Đăng Nhi tỉnh bao lâu rồi?”
“Mới tỉnh.”
“Thái y nói, có nghe thấy không?”
“…”
Thấy Triêu Đăng do dự một chút rồi lắc đầu, Khương Minh Nguyệt ôm lấy eo y.
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
[Ư!] Triêu Đăng vô cùng kích động: [Quả nhiên Tiểu Minh Nguyệt rất hiểu ý, không nghi ngờ chút nào, em chính là loại người thiện giải nhân ý này.]
Hệ thống lời ít ý nhiều: [Thiện giải nhân y.]
[…]
Tỉ mỉ nghĩ lại, rất có đạo lý a.
“Ngày mai là đông chí, lần đầu chúng ta gặp gỡ, là đêm đen tuyết trắng phủ đầy thiên địa, chờ cơn tuyết lớn này qua, ngươi hãy đi, có được không?”
“Ngươi…” Triêu Đăng thấy hắn nói vậy, không nhịn được kinh ngạc nhướn mày: “Ngươi nguyện ý?”
Y biết rõ tính khí của Khương Minh Nguyệt hơn ai hết, ngoại trừ đa nghi, bất kể là trước khi động tâm lạnh lùng đáng sợ, hay là sau khi động tâm cố chấp đáng sợ, đều không phải tính nết người bình thường có thể tiếp nhận, Triêu Đăng còn tưởng đối phương thà dùng thuốc cũng muốn y ở lại nửa năm, lại không ngờ…
“Nguyện ý.” Đế vương đã hoàn toàn rút đi nét ngây ngô, hôn lên mái đầu người nọ: “Ngươi sợ đau, ta biết lâu rồi.”
Mùa tuyết này thanh thế hùng vĩ như bảy năm về trước, tựa hồ bao trùm cả thiên địa, tuyết sắc mịt mờ lan tràn hoàng cung, một viên ngói một viên gạch đều nhiễm hơi lạnh mùa đông, khi ngã đường tuần hoàn khép lại, rõ ràng thái y đã dặn Triêu Đăng không thể ra cửa, mà Khương Minh Nguyệt lại như tiểu tử ngông cuồng dẫn người nọ ra ngoài chơi loạn mấy phút, trong tay y giấu một đám hoa tuyết, kêu tên Khương Minh Nguyệt, thừa dịp đối phương quay đầu, đập tuyết vào gương mặt anh tuấn trẻ tuổi.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“…”
Khương Minh Nguyệt vuốt tuyết xuống, thần sắc bất định liếm liếm môi, cuối cùng chỉ đành lấy bàn tay lạnh cóng dán vào cổ Triêu Đăng, khi sắc ngày chìm xuống, Triêu Đăng nhận lấy chén thuốc từ tay đối phương, nhìn chằm chằm chén sứ nhỏ nhắn chạm khắc hoa mỹ, như là tùy ý dò hỏi.
“Có đắng không?”
“Rất đắng.” Không biết từ đâu, Khương Minh Nguyệt lấy ra một viên đường: “Uống hết rồi ăn cái này.”
“Tiểu Minh Nguyệt.” Đột nhiên Triêu Đăng cười rộ lên: “Vô số người nhận lấy độc dược Hoàng đế ban chết, đại khái chỉ có mình ta, là tự tay Hoàng đế bưng lên.” Y đoạt lấy viên đường, nhanh chóng bỏ vào miệng: “Đưa đường cho ta ăn, không tồi.”
“Đăng Nhi…”
“Chết rồi thì thiêu hủy đi.” Triêu Đăng nói, cầm lấy chén thuốc trong tay: “Chắc chắn ngươi muốn chôn cùng ta, chờ mấy chục năm sau lại cạy ra, thi thể rất xấu.”
“Sẽ không.” Khương Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Ta tìm thuốc chống phân hủy.”
“…”
Đồ xấu xa.
“Đăng Nhi.” Khương Minh Nguyệt kéo người nọ qua, môi đặt lên Triêu Đăng, bọn họ đã hôn qua vô số lần, nhưng lần này lại không nhu tình mật ý, chỉ đơn giản là chạm vào đôi môi, vừa nhẹ vừa xa: “Ngươi ở dưới chờ ta, có được không?”
“Không được.” Tầm mắt Triêu Đăng xẹt qua tuyết lớn mênh mông ngoài cửa sổ: “Đăng Nhi muốn sống lại làm Hoàng đế, hôm nay ngủ người này ngày mai ngủ người kia.”
“…”
“Được rồi, chờ mà, ngoan ngoan ai da.” Triêu Đăng như đùa đứa nhỏ cười cợt hắn: “Không khóc không khóc nha.”
“Ngươi đi đi.” Khương Minh Nguyệt nhắm mắt lại, thời điểm mở ra, bên trong cặp mắt đào hoa chỉ còn lại thống khổ vô biên: “Chậm chút nữa, ta sợ ta đổi ý.”
Triêu Đăng hôn lên đôi mắt hắn, dưới sự kinh ngạc không kịp chuẩn bị của đối phương, ực cạn chén thuốc.
“Sẽ gặp lại.”
Đó là lời cuối cùng y nói với Khương Minh Nguyệt.
Tuyết sắc uốn lượn, thiên địa mênh mông, màu trắng tán loạn như nứt phá bầu trời.
[Triêu Đăng.]
[… Hả?] Y mở mắt ra, nhìn thấy một màu đen kịt: [Còn chưa đi ư?]
[Đã đến một không gian khác.] Hệ thống dừng một chút, âm sắc như nhung tơ chậm rãi vang lên bên tai: [Đây là nhiệm vụ đếm ngược, tôi sẽ không ở bên cạnh giúp cậu nữa.]
[Từ từ…!]
[Đây coi như kiểm tra.] Hệ thống bổ sung: [Chờ sau khi thành công, tôi sẽ đến gặp cậu.]
[Hắn là mảnh vỡ gì?]
[Tôi không biết hắn là gì, cũng không thể nói với cậu hắn là ai, cậu đến và tự mình tìm ra mảnh vỡ cảm xúc, xoát tròn mười sao.]
[…]
[Triêu Đăng.] Đột nhiên hệ thống hỏi: [Cậu có chân chính cảm nhận thế giới này không?]
[… Cái gì?]
[Nó mỹ lệ ngoài sức tưởng tượng của cậu, khi cậu nhận ra điều này, cậu sẽ muốn nó sống sót.]
Danh sách chương