Edit: Hyukie Lee

Sau khi Khương Minh Nguyệt vào cung, số lần nghe được tin tức về hắn liền ít đi, Triêu Bỉnh Chi và Đại phu nhân cũng an phận đúng như hắn nói, chỉ tình cờ liếc nhìn ở khoảng cách xa, cỡ chừng một năm sau, không lâu sau khi qua tết Triêu Đăng nhận được một phong thư không kí tên, ảnh vệ truyền tin vô cùng trầm mặc, từ đầu tới cuối không nói một lời, thấy Triêu Đăng nhận tin liền nhanh chóng rời đi.

Đó là lời thăm hỏi Minh Nguyệt gửi đến xuyên qua tầng tầng trở ngại, trong thư nói tuy có áp lực nhưng hắn vẫn mạnh khỏe, bên trong văn phong lộ ra hương vị trưởng thành khéo léo, Minh Nguyệt nói mỗi đêm hắn đều viết cho Triêu Đăng một phong thư, nhưng biết gửi không được, lại không muốn bị người phát hiện nên viết xong đành lập tức thiêu hủy, tiểu quỷ vừa tròn mười bốn tuổi vẫn như trước cố chấp kêu Triêu Đăng chờ hắn, ngôn từ chân thành chính trực, nếu nữ nhi nhà nào thấy được lời lẽ bá đạo của Nhị hoàng tử thế này, không biết sẽ xấu hổ đến mức nào.

[Nhân sinh đệ nhất thư tình.]  Triêu Đăng đọc xong, để thư vào đèn cầy: [Thật đáng tiếc.]

[… Trước đây không có ư?]

[Hả?] Triêu Đăng nhìn ngọn lửa nuốt chửng tờ giấy: [Không có, tất cả mọi người đều dùng chim cánh cụt.]  Như là nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng Triêu Đăng nói: [Thời cấp ba huy hoàng nhất của tui, em gái lớp dưới trực tiếp xông vào lớp xin số điện thoại di động, wow, cũng tại lúc đó đang thi, cả lớp gào khóc thảm thiết.]

[…]

[Sau đó tui nói, không điện thoại di động, không chim cánh cụt.] Triêu Đăng cười rộ lên: [Cô bé cũng rất lợi hại, phản ứng nhanh lắm, nói dối là xin dùm người khác.]

[Cậu cho?]

[Cho.]  Ánh lửa dần yếu, âm thanh Triêu Đăng vô cùng rõ ràng trong căn phòng rộng rãi: [Lúc đó vẻ mặt của cô ấy rất lúng túng, tui lại không có cảm giác gì, dường như bao giờ cũng là tui khiến cho người khác đau lòng.]

[…]

[Cho nên.] Triêu Đăng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói ra nghi vấn chôn dấu đã lâu: [Tại sao là tui?]

Hệ thống không trả lời, thời gian dài dằng dặc đến khi phong thư Khương Minh Nguyệt gửi đã tan thành tro, âm thanh trầm thấp mới bình tĩnh lên tiếng.

[Cậu là người thích hợp nhất.]

Khương quốc là quốc gia lớn nhất Cửu Châu, không chỉ có thực lực của một nước phú cường, lịch sử lâu dài, đế vương nhiều đời là minh quân, nhân dân an cư lạc nghiệp, kinh đô tọa lạc nơi dễ thủ khó công, thương mậu lưu thông, giao thông tiên lợi, quái vật khổng lồ như thế sẽ không thiếu lệ thuộc, ngoại trừ các tiểu quốc liên minh ở bên, xa xa còn có Tây Vực như hổ rình mồi, theo sự trưởng thành của tuổi tác, Khương Minh Nguyệt biểu hiện vô cùng ưu dị trong số đám người thừa kế đông đúc, được Thánh thượng bộ nhiệm làm Thái tử, từng bước xử lý công việc to nhỏ liên quan đến quốc gia.

Cửu Châu: chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.

Khi đến quốc yến mừng Khương quốc trăm năm, trong lúc Triêu Bỉnh Chi bận thiết đãi các nước thì Triêu Đăng mượn cơ hội rời khỏi Triêu gia, nghe được hệ thống nói có mảnh vỡ phân hóa, đã lâu rồi chưa nghe lại từ này, xuất phát từ hiếu kì, Triêu Đăng đặt một phòng thượng hạng ngay khách sạn mảnh vỡ xuất hiện, ngay đêm đó liền thấy một nam tử tuấn dật phi phàm mang theo người hầu xuống lầu, như bị quỷ thần xui khiến người kia giương mắt nhìn y, Triêu Đăng lười biếng nở nụ cười với hắn.

Người này mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng từng chi tiết đều tinh xảo hoa mỹ, người hầu phía sau cũng khí độ bất phàm, đặc biệt là thị giả đi kèm bên phải, ngón tay vặn vẹo hình dáng quỷ quyệt không dễ phát giác, dường như luyện qua công pháp hiếm thấy nào đó, cảnh tượng như vậy, không lâu trước đây Triêu Đăng chỉ thấy được từ ám vệ bên người Khương Minh Nguyệt.

Hơn nữa đối phương còn là mảnh vỡ phân hóa, không chừng còn có thể… Mang mình đến quốc yến Khương quốc.

Thử cái rồi biết, không được thì thôi.

“Vị huynh đài này.” Triêu Đăng tiến lên một bước, cười nói: “Hôm nay tiểu đệ xuất môn, không ngờ bị tặc nhân sờ mất túi tiền, sắc trời đã tối, mặc dù nhà ta ở tại trong thành, nhưng trở về cũng không tiện, có thể cho tiểu đệ mượn một lượng bạc trắng hay không, ngày mai ổn thỏa sẽ trả.”

Nam tử kia nhìn y, từ cửa tay áo lấy ra một thỏi vàng đặt vào tay Triêu Đăng, âm thanh trầm thấp.

“Không cần trả, tối nay ngươi đến gian ‘Yêu hà’ là được.”

Woa, người có tiền.

Bất quá chính mình trong khách sạn vô cớ tiếp cận, một thân một mình, nhìn thế nào cũng thấy khả nghi, người này xem y là người qua đường cũng không chừng.

“Không cần, chỉ là muốn nói với ngươi vài câu ~” Lúc này khóe mắt đuôi mày Triêu Đăng đều mang ý cười, y thả lại thỏi vàng vào tay nam tử: “Nhìn bộ dáng ngươi có vẻ rất lợi hại.”

[Giá trị yêu thương: 2 sao.]

“Ta là Triêu Đăng.” Y cười hì hì, ánh mắt đầy hứng thú đối diện nam nhân: “Ngươi tên gì, có thể cho ta biết được không?”

Sau đó y mới biết nam nhân bị mình tiếp cận là tân vương Yến quốc, Yến vương và quốc sứ thần đến đây tham gia đại yến Khương quốc, tạm ở trong nhã gian khách sạn này, từ khi gặp gỡ đến thuyết phục đối phương mang mình đi quốc yến, Triêu Đăng vẫn chưa tốn quá nhiều khí lực, khi nghe được quân vương tàn ác thôi bạo như kể chuyện cười kêu mình ngồi bên hông như sủng phi, khóe môi Triêu Đăng cong lên nhìn Yến Tô, vẫn không mở miệng.

“Thôi.” Yến Tô thở dài: “Dẫn ngươi đi cũng được, nhưng đừng gây chú ý quá, phiền phức ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”

“Ném a.” Triêu Đăng cười rộ lên: “Ném ra chắc rất đẹp mắt.”

Yến Tô bất đắc dĩ mỉm cười, cuối cùng không nhịn được xoa xoa đầu y.

Khương quốc ngày ấy, cả nước ca múa mừng cảnh thái bình, thực rượu lượn lờ, ca vũ quần áo lóa mắt vãng lai không dứt, tiếng cười cười nói nói và tiên nhạc rộn ràng, Khương Minh Nguyệt ngồi vững trên vị trí Thái tử đã lâu, những năm gần đây, chỉ cần Hoàng tử nào có biểu hiện hơi ưu dị, chậm thì mấy ngày, nhiều thì mấy tháng, một đám huynh đệ liên tiếp mất đi quân tâm, Khương Minh Nguyệt hoàn hảo mọi mặt không thể xoi mói đương nhiên là lựa chọn duy nhất cho đế vương đời kế tiếp.

Là Thái tử cao quý, trên quốc yến, Khương Minh Nguyệt ngồi phía bên phải ghế đầu tiên dưới thiên tử, những năm gần đây hắn cho lão dùng độc ngày càng cẩn thận, hiện giờ mặc dù thoạt nhìn thánh thượng anh tư oai hùng, kiêu ngạo thỏa mãn, không khác bất kì một nam tử trung niên nào, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần dùng thêm mấy lần, ngủ thêm mấy đông thì cốt độc sẽ bộc phát, lúc nhỏ lão không được sủng ái, khi chưa đoạt đế Ngũ hoàng tử kết giao khách nhân tứ hướng, bên trong số người lui tới ấy, Minh Nguyệt nghe được phương pháp chế ra kịch độc tinh xảo từ trong suy nghĩ của một ít kì năng dị sĩ, lúc trước đã từng lấy mèo con và người sống thử qua.

Trong vô số tiếng lòng đan xen, mặt ngoài cao thượng đến vậy, nhưng sau lưng là ý nghĩ âm u tầng tầng lớp lớp khiến người kinh hãi, dù là Khương Minh Nguyệt đã sớm quen cũng thấy phiền chán, hắn nghe được sứ thần nước ngoài định chiếm chỗ lợi trong tân khế làm sao, vì thế từng đại thần nhận hối lộ bị hắn lặng yên nhớ lại, trí nhớ hắn rất tốt, đã nghe là không quên được, hắn nghe thấy có người não đầy dâm sắc nhìn chằm chằm mỹ cơ dâng vũ, xé quần áo vũ nữ dẫn đầu ra sao, khiêu khích xâm lược ra sao, khi trong đầu người kia xẹt qua nhiều loại dâm cụ hiếm thấy, Khương Minh Nguyệt thoáng nhíu mày, tư thái ưu nhã nhấc lên chiếc chén nhâm nhi.

Vào cung mấy năm, hắn đã thấy quá nhiều đồ chơi mới mẻ, mỹ nhân đủ loại lại càng không thiếu, nhưng Minh Nguyệt không hề bị lay động, làm cho thánh thượng không ngừng khen ngợi đồng thời uyển chuyển biểu lộ quan tâm, nhưng Khương Minh Nguyệt đều viện lý do liên quan đến quốc gia mà từ chối, trời mới biết, nếu như người nọ xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng không dám tưởng tượng mình sẽ làm gì.

Tình cảm hắn dành cho Triêu Đăng mấy năm qua không giảm mà ngược lại còn tăng, ngoại trừ là mối tình đầu say đắm thì người nọ còn là hoa trong gương trăng trong nước, sớm đã thành nơi kí thác tình cảm tháng năm thuở thiếu thời, dù sống đến bây giờ, hắn vẫn không nghe được tiếng lòng của mỗi mình người nọ, sự yên tĩnh cạnh bên Triêu Đăng khiến hắn hoài niệm không thôi, cũng không phải không muốn làm chuyện quá đáng hơn, trong mơ hắn không biết dùng bao nhiêu thủ đoạn kích thích đầy hương diễm dạy dỗ Triêu Đăng, mãi đến khi người kia không khác nào mị sủng mới bằng lòng bỏ qua, nhưng thực tế, cơ thể Đăng Nhi ca ca yếu đuối như vậy, căn bản hắn không dám có bất kì hành vi quá khích nào, chỉ có thể hảo hảo cưng chiều người nọ.

Mãi đến tận khi Minh Nguyệt nghe được suy nghĩ của một người.

[A Đăng uống say cũng xinh đẹp đến chết… Không đúng, bệnh này của y chậm chạp không tốt, không được cho y uống nữa.]

Dù chỉ ngắn ngủi không đáng kể, chỉ có một chữ Đăng và bệnh là giống nhau, nhưng Minh Nguyệt vẫn cố gắng lắng nghe luồng suy nghĩ ấy, thuận theo dòng âm thanh, tầm mắt hướng đến chiếc bàn hàng trung bên trái.

Đôi đào hoa đa tình của thiếu niên nửa khép, Khương Minh Nguyệt không thể tin nổi nhìn mỹ nhân ngồi bên tân đế Yến quốc.

Nhiều năm không gặp, tựa hồ thời gian đã dừng lại trên gương mặt ấy, mỹ nhân trưởng thành kiều diễm đa tình còn hơn trong kí ức đến đáng sợ, thoạt nhìn đẹp hơn lúc xưa, cũng càng thêm chọc người chú ý, chỉ riêng động tác rót rượu thay Yến vương, ngón tay trắng mịn cũng rước đến vô số tham dục, đôi tay này từ nhỏ nên thay người rót rượu, từ nhỏ nên lên giường hầu hạ nam nhân.

Tiếng suy nghĩ lả lướt không dứt bên tai, lúc này Khương Minh Nguyệt mới nhận ra, đối tượng ý dâm lúc nãy hắn cho là vũ cơ, hơn một nửa đều nghĩ sẽ đùa bỡn trân bảo của hắn làm sao.

Khương Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm, móng tay để lại dấu đỏ thấy máu, hắn nhìn qua y phục người nọ, là màu trắng, Triêu Đăng cũng ngoan ngoãn vấn tóc, ghen tỵ hắn vẫn cố nhịn xuống ùn ùn mà ra khi đối phương cười khẽ với Yến vương, đã bao lâu rồi… Hắn không thấy Triêu Đăng cười? [Giá trị thù hận: 2 sao.]

Như nhận ra ánh mắt của thiếu niên, đột nhiên Triêu Đăng ngẩng đầu, khi đã rõ là ai vẫn luôn ngóng nhìn mình, sắc mặt y hơi đổi một chút, đẩy Yến vương vẫn luôn dựa vào mình ra.

Nam tử phong thần tuấn lãng không hề tức giận, chỉ cười gắp đồ ăn thay Triêu Đăng, vô cùng sủng ái, hắn biết Yến vương, giết huynh đoạt vi, quân vương trẻ tuổi nóng tính, nghe đồn hắn không gần nữ sắc, không nghĩ tới…

[Đăng Nhi ca ca.]

Mỹ nhân đang gắp đồ ăn thấy thiếu niên trên cao dùng khẩu hình kêu tên mình, động tác hơi khựng lại, không tự chủ cùng Khương Minh Nguyệt nhìn nhau.

Y chậm chạp không chờ được thiếu niên, Yến vương bên cạnh đã cảm thấy có gì đó không đúng, khi nhìn rõ Triêu Đăng đang đối diện với Thái tử Khương quốc, lập tức thấp giọng dặn dò gì đó, Triêu Đăng mới thu tầm mắt lại.

[Giá trị thù hận: 2,5 sao.]

Cũng vì như vậy, y không thấy được nụ cười âm u bên môi thiếu niên.

Đêm ấy trở lại khách sạn, lúc nửa đêm, Triêu Đăng tỉnh lại từ mộng, không chờ y phản ứng, trong miệng bị nhét vải mềm vào, tay chân bị người nhanh chóng điểm huyệt đạo, đột nhiên trước mắt bị vải đen bịt kín, người kia mang theo y nhanh nhẹn đi lại giữa màn đêm kinh thành, khi đã dừng lại, Triêu Đăng bị đối phương cẩn thận đặt xuống, xúc cảm mềm mại dưới thân chứng minh tám mười phần là rơi vào giường của vị đại nhân vật nào đó.

Đăng Đăng muốn lên giường của Minh Nguyệt Nguyệt cơ.

Nguyệt Nguyệt cho một phát tới 2,5 sao thù hận, Đăng Đăng yêu Nguyệt Nguyệt muốn chết.

Không biết qua bao lâu, y nghe được tiếng bước chân, vải đen trước mặt được người tháo xuống, khuôn mặt trắng nõn anh tuấn của thiếu niên xuất hiện, cặp mắt đào hoa đa tình đập vào tầm mắt, so với tưởng tượng của trí nhớ, nam hài kia thỉnh thoảng vẫn để lộ cảm xúc thì thiếu niên trước mặt mang theo uy thế đặc hữu của bề trên, hắn chỉ hơn mười tuổi nhưng khí thế lại như một vị quân vương đầy quyết đoán sát phạt, Khương Minh Nguyệt nhìn Triêu Đăng chậm rãi thích ứng ánh sáng trong phòng, ôn nhu hôn lấy giọt lệ bị ánh sáng kích thích khóe mắt.

“Đăng Nhi ca ca.”

Không nghe, dưới ảnh hưởng của 2,5 sao thù hận, nước mắt Triêu Đăng càng chảy càng nhiều, miệng lại bị nhét, chỉ có thể hức hức thảm thiết, thiếu niên thấy y như vậy, liền một trận hôn nhu tình mật ý ban xuống, mềm nhẹ hôn lên lệ chí mí mắt.

“Minh Nguyệt rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta?”

Hắn nhìn Triêu Đăng gật đầu, trực tiếp bật cười, thiếu niên nâng mặt người nọ lên, đầu lưỡi đâm vào con ngươi đen thui của Triêu Đăng.

Nhãn cầu bị ấm áp kích thích khiến mười ngón tay Triêu Đăng không ngừng run rẩy, vì bị điểm huyệt, y không thể nhúc nhích, chỉ có thể cảm nhận đầu lưỡi người kia đẩy mí mắt lên, thuận theo bên ngoài không ngừng liếm láp, nước mắt chảy ra trực tiếp bị thiếu niên cắn nuốt vào bụng, đầu lưỡi đảo qua tinh thể, khoái cảm vô thượng uốn lượn như biển, nếu không có vải mềm ngăn tiếng, nhất định Triêu Đăng đã kêu lên thành tiếng.

“Đăng Nhi ca ca, khóc ít thôi.” Thiếu niên dừng động tác lại, ôm Triêu Đăng vào ngực mình, thả nhiệt lên vành tai trắng trắng mềm mềm: “Nếu ta giúp ngươi lấy bịt miệng ra, ca ca sẽ lại gạt ta, ca ca cũng rất thông minh, nhiều năm như vậy để ta tin mình cũng không phải tên ngốc, qua đêm nay, ta để ngươi làm Thái tử phi của ta, được không?”

Được được được, được hết được hết.

Ngược lại ngươi mới ngốc á, đừng sợ, nhất định ông đây sẽ đồng ý.

Khương Minh Nguyệt vỗ tay một cái, một thiếu nữ dáng người uyển chuyển từ ngoài cửa quỳ bò vào, cô bé kia tóc đen xõa tung, trên eo có dấu ấn xấu xí, hiển nhiên là nô lệ, mỗi bước đi là thở một cái, tựa hồ trước ngực đeo cái gì đó khiến cô vô cùng thống khổ, không chờ Triêu Đăng nhìn kĩ, Minh Nguyệt đã liếm tai y, ôn nhu nói.

“Nô lệ này tên ‘Thải Liên’, gân chân bị đốt, quanh năm bò quỳ mua vui cho chủ nhân.

Thiếu niên thứ hai đi vào da dẻ trắng nõn, mặc trang phục mèo con, mông lớn ngực lớn, rõ ràng là nam tử, mà nhất cử nhất động còn yêu mị hơn nữ tử.

“Đây là nam sủng được cố ý nuôi ra trong thâm cung, chuyên để hoàng đế giải buồn.”

Nha, Tiểu Minh Nguyệt của ta, hư rồi.

Lại vỗ tay một cái, nam tử cuối cùng bước vào thân mạo tuấn tú, thoạt nhìn không khác gì người thường, Triêu Đăng nghe âm thanh nhỏ nhẹ của Minh Nguyệt vang lên.

“Loại hiếm thấy nhất.” Cánh tay hắn vòng qua eo nhỏ Triêu Đăng, nhẹ nhàng vuốt ve, khi mỹ nhân không kìm được run rẩy, Khương Minh Nguyệt cười nói: “Bề ngoài không khác người thường, nhưng bên trong lại cực kì phóng đãng, trên người… Chỗ nào cũng có thể chảy nước, Đăng Nhi ca ca có muốn nhìn một chút?”

“A… A a a!”

Triêu Đăng không ngừng lắc đầu, Minh Nguyệt hôn lên gò má của họ, tỏ vẻ yêu thương vô cùng.

“Không giải thích cho tốt,  lại thêm vài loại nô sủng, Đăng Nhi muốn trở thành loại nào?”

Đôi đào hoa mê người của thiếu niên trắng đen rõ ràng, hắn lấy vải mềm xuống, ấn sau gáy Triêu Đăng lại, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại ngày nhớ đêm thương.

Tình cảm ức chế nhiều năm khó có thể khống chế, hắn cố gắng đè nén khát vọng bản thân, từng bước tạo nên tương lai hai người, quốc gia không dung nam hậu, hắn càng muốn ngồi lên vị trí cao nhất, để những người kia không còn quyền phản bác, hắn cân nhắc qua người thừa kế, lén lút tìm hài tử thích hợp bên ngoài nuôi dạy, dù giao giang sơn Khương quốc cho người ngoài, hắn cũng không để ý, thật sự rất khó khăn, quá lắm thì mang theo người trong lòng đi về phía trước, chỉ cần Triêu Đăng vẫn bên cạnh hắn…

“Nếu Đăng Nhi không nói, cũng không cần sợ, không quản Đăng Nhi biến thành thế nào, đều là sủng phi của ta, là hoàng hậu tương lai của ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện