Edit: Hyukie Lee
Mặc kệ thế nào vẫn mượn trước đi rồi tính, nếu nhớ không lầm, không làm bài tập sẽ bị giáo viên chủ nhiệm ném ra ngoài hành lang hít đất… Quá tàn bạo.
“Dự Dự Dự –“ Triêu Đăng kêu tên thiếu niên đang uống nước cách một dãy bàn: “Cho mình mượn bài tập Lý chép với?”
Đôi mắt đen thâm thúy khẽ nâng lên, mồ hôi theo gò má duyên dáng trượt xuống dưới cằm, thiếu niên đưa tay lên bàn lục lọi, tìm được quyển luyện tập liền ném qua bàn Triêu Đăng.
“Cảm ơn nha.”
Triêu Đăng cúi đầu nắm bút, chữ Sở Trì Dự không giống với chữ của Triêu Đăng, từng đường từng nét đều đẹp khiến người tự ti, ngồi cùng bàn thấy y mượn được tập của đại thiếu gia, cười hí hí không ngừng giục Triêu Đăng chép nhanh lên, khi chép đến đề cuối cùng, một loạt kí tự kì quái bên dưới đáp án khiến Triêu Đăng chú ý.
[–... -.... -... – -. -. –. —..... -.. —... —. -. -.. —-. –..... –... -.. -.. –. – -.. —-... –. -. –.. —. –.. -. – -. -.. -... –.... -... ——. –.. – ——–.... –.. –... -.. -… -.. —. —.. -. – -. -... -. –. -... -.. —.... -. –. —. -. -. -.. –.. ——–.... –.. –... -.... -... – –.. —….. -. -. -. –.. —.. –. -. –.. -... -. -.. —-. –.....
]
… Cái gì đây? Lúc làm bài Sở Trì Dự ngủ gục?
Triêu Đăng nhìn hồi lâu không hiểu, ngồi cùng bàn lại giục, y liền ném qua cho đối phương. Lớp 12 ngoại trừ giải đề chính là thi thử, quĩ đạo chuyển động của điện tích trên bảng đen đối với Triêu Đăng mà nói hệt như nghe kinh thánh, nghe được một hồi, Triêu Đăng liền ngủ gà ngủ gật như bao ngày trước, cách một dãy bàn, thiếu niên với đôi ngươi đen láy yên lặng ghi chép, hồi lâu sau đó, ánh mắt hắn từ bảng đen dời qua Triêu Đăng đang lén lút ngủ, trầm mặc thu tầm mắt lại.
“Đăng này.” Lúc ra chơi, Phù Nguyệt chạy tới: “Đêm nay sinh nhật Sở thiếu, ông đi không?”
Y ngẩn người, cảnh tượng hệt trong kí ức khiến khóe môi Triêu Đăng hơi cong: “Đi chứ.”
Thấy Sở Trì Dự không có ở đây, Phù Nguyệt kề sát vào Triêu Đăng, nói: “Tặng quà gì vậy?”
“Vẫn chưa nghĩ ra, thấy cậu ta chả thiếu cái gì.”
“Quá tốt rồi.” Phù Nguyệt nhoẻn miệng cười với y: “Nếu ông không tự tặng mình, tôi đem ông tặng cậu ta.”
“Tuyệt, đồng ý đồng ý.”
Triêu Đăng thấy mặt Phù Nguyệt có chút ửng hồng, tựa hồ cô muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ vui vẻ náo loạn một chút liền trở lại chỗ ngồi. Sau khi tan học bọn họ đi đến quán bar KTV lớn nhất thành phố, hệt như trong trí nhớ, bạn bè ở thủ đô của Sở Trì Dự cũng đến góp vui, vì đã qua rất lâu, một số chi tiết nhỏ Triêu Đăng cũng không nhớ rõ, cho đến được nửa buổi tiệc, Triêu Đăng đi phòng vệ sinh một chuyến, lúc đi ra, tầm mắt Triêu Đăng chạm phải ánh mắt thiếu niên.
“Dự Dự.” Triêu Đăng lên tiếng trước, y cười cười bước về phía trước mấy bước: “Sinh nhật vui vẻ, hình như vẫn chưa nói riêng với cậu.”
Nếu không lý giải sai, nơi này là thế giới tinh thần Sở Trì Dự tạo nên, soái ca trước mặt cũng không phải đại thiếu gia tâm tư đơn thuần dễ dàng đoán trong quá khứ, giống như Việt Trường Ca, hiện tại Sở Trì Dự đã biết mình sẽ rời khỏi hắn, nhưng đối phương không chọn con đường đi thẳng vào vấn đề kéo binh hỏi tội mà thôi.
Vòi nước chảy ào ào trong phòng tạo nên tiếng động, thiếu niên không đáp lại lời Triêu Đăng, Sở Trì Dự không vạch trần, đương nhiên y sẽ không chủ động chuốc lấy đau khổ, Triêu Đăng sờ sờ mũi: “Vậy mình đi trước.”
Y vừa bước một bước, phía sau liền truyền đến sức kéo, Triêu Đăng bị người đè lên cửa phòng vệ sinh, ánh sáng ám muội đặc trưng của KTV rọi xuống, đôi ngươi đen của thiếu niên trước mặt thâm u như bóng đêm, Sở Trì Dự đến gần Triêu Đăng, một tay nắm lấy cằm người nọ, môi cùng môi gắn bó quấn quýt.
Đó là nụ hôn mang tính xâm lược lại triền miên đến cực điểm, đối phương đảo lưỡi qua vòm miệng Triêu Đăng, từng chút rút lấy trong lỏng ngọt ngào, một tay khác của Sở Trì Dự nắm lấy cổ y, trong lúc người nọ không hề phòng bị, con ngươi thiếu niên tối sầm lại, năm ngón tay vốn đang thả lỏng đột nhiên dùng sức bóp chặt lấy cổ Triêu Đăng.
“Ưm…!”
Mạch máu lưu chuyển bị lực cản chặn lại, mà Sở Trì Dự lại một mực không hề có ý dừng nụ hôn, đầu lưỡi vẫn tùy ý cướp đoạt, tay đối phương càng siết càng chặt, hô hấp của Triêu Đăng đã có chút khó khăn, nụ hôn này cứ như quỷ hút máu, mị ảnh kiều diễm đến cực điểm lại gần kề tử vong hắc ám, ngay khi Triêu Đăng cho rằng Sở Trì Dự sẽ giết chết mình, bỗng sức mạnh trên tay thiếu niên tan biến.
Môi lưỡi tách ra mang theo từng sợi tia nước, da thịt trên cổ trắng nõn nổi lên vết bấm ửng đỏ, mắt thấy hai gò má Triêu Đăng nổi lên sắc màu không bình thường, từng đợt hít thở rơi giữa phòng vệ sinh tĩnh lặng, trên gương mặt không một cảm xúc của thiếu niên rốt cuộc cũng xuất hiện tâm tình.
“Triêu Đăng.”
Sở Trì Dự kêu tên y.
“… Khụ khụ, khụ.” Triêu Đăng bị thiếu oxi và sặc khí bức ra nước mắt sinh lý, dáng vẻ chật vật từng chút từng chút lọt vào nơi sâu xa trong đôi ngươi đen thẳm, y nhỏ giọng gọi tên hắn: “Dự Dự…”
“Gặp lại anh, dường như em không hề kinh ngạc.”
“Em…”
“Anh rất muốn giết em.”
Y nghe được đối phương thấp giọng nỉ non, sợi tóc đen lỏa xỏa trên mặt thiếu niên, thấy Triêu Đăng cắn lên môi, dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn mình, bỗng nhiên Sở Trì Dự nhẹ nhàng cười lên.
“Đúng là, em không thay đổi gì cả…” Ngón tay thiếu niên xoa xoa vết bấm trên cổ Triêu Đăng, cẩn thận từng li từng tí như đang chạm vào trân bảo độc nhất vô nhị, hoàn toàn không còn dáng dấp tàn nhẫn lúc nãy: “Nhiều năm như vậy, sao em vẫn như một đứa nhỏ, phạm lỗi chỉ biết làm nũng?”
“Cái gì?”
Ông con mẹ nó còn không biết ông làm nũng.
“Sau khi em đi, anh thử rất nhiều người.” Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Có nam có nữ.”
Bất kể là MB trong quán bar, siêu mẫu đẹp như tiên, thiếu nam xinh xắn giảo hoạt như thiếu phụ, thần tượng, học sinh, hay thậm chí là tiểu thư đại gia người khác giới thiệu… Nhưng chỉ là bước đầu tiên, hắn đều không cách nào làm được, các loại hình ảnh trong đầu trùng điệp hiện lên, kí ức liên quan đến người nọ dù có qua bao nhiêu năm đi nữa vẫn không mờ nhòe, ngược lại còn rực rỡ đến khó có thể tin.
Triêu Đăng bỏ lại tất cả, nhưng nó vẫn sống, quả thực như loại nguyền rủa sâu tận xương tủy.
“Không một ai có thể hấp dẫn anh như em khi đó… Em có nếm thử loại cảm giác đó chưa?” Sở Trì Dự và Triêu Đăng bốn mắt nhìn nhau: “Em có tiền tài, danh tiếng, quyền lực, em không thiếu thứ gì, nhưng thế nào em cũng không thỏa mãn.”
“…”
“Em nói chúng ta sẽ gặp lại, anh đã nghĩ rất nhiều thứ, nếu gặp lại, nhất định anh sẽ giết em, anh tình nguyện bảo vệ một thi thể cũng không muốn trở lại tình cảnh đó.” Thiếu niên với biểu cảm phức tạp nhìn y: “Có thể anh con mẹ nó vẫn chưa nghĩ tới tạm biệt đối với em chính là bộ dáng này, nhìn thấy anh vẫn là vẻ mặt dó, thái độ cả đời không đổi… Em không lớn lên đúng không? Em có biết cái gì gọi là sợ hãi không?”
“…”
Mịa nó, trẻ con cũng bị chửi?
Triêu Đăng há miệng, y muốn nói chuyện, đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị đạp bay, nam nhân tóc bạch kim xuất hiện trong tầm nhìn, Caesar vẫy vẫy tay với y, làm động tác tay ra hiệu Triêu Đăng an tâm, cảnh tượng xung quanh bắt đầu đổ nát, Sở Trì Dự đứng nhìn Triêu Đăng bên mình thật lâu, thân ảnh thon dài chậm rãi trở nên mơ hồ.
Triêu Đăng mở mắt một lần nữa.
“Có sao không?”
Khi tỉnh lại Triêu Đăng phát hiện mình nằm trên giường, trần nhà màu nhạt đập vào mi mắt, tựa hồ Caesar mới vừa hút thuốc lá, trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc.
“Ừm.”
“Không nghĩ tới trong một ngày tận hai cái xuất hiện.” Vầng trán cùng màu với mái tóc thoáng nhăn lại, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, chắc để loại bỏ mùi thuốc lá, cửa sổ thủy tin vốn đóng kín bị Caesar mở ra, gió đêm từ ngoài tràn vào, nam nhân nhỏ giọng thầm thì: “Cường độ có chút lớn, điên hết rồi sao.”
“Anh còn thuốc lá không?”
Đối phương đáp một tiếng, ngón tay thon dài như có ma thuật biến ra hai điếu, Caesar nhìn Triêu Đăng cầm lấy, vô cùng tự nhiên nổi lửa trên đầu ngón tay, đối với năng lực cao cường của hắn Triêu Đăng đã không còn kinh ngạc, ngậm lấy thân thuốc, đền gần xin lửa.
“Đứa nhỏ hư.” Caesar châm lửa cho Triêu Đăng: “Hút rành rọt như vậy.”
“… Không phải anh cũng vậy à.”
Ngón tay ai đó gảy gảy gáy Triêu Đăng như đang trừng phạt, dùng sức rất nhẹ, trong thanh âm Caesar luôn mang theo ý vị lười biếng, nghe vào lại như sư tử đang nghỉ ngơi.
“Đúng vậy, anh không thích con ngoan.” Triêu Đăng đang cố gắng suy ra ý tứ trong lời nói của đối phương, nhưng Caesar lại chuyển đề tài: “Có phải em rất tò mò anh là ai?”
Triêu Đăng cực kì thành khẩn: “Tò mò.”
“Vì bảo vệ em.” Caesar trả lời câu hỏi trước khi Triêu Đăng bị Sở Trì Dự kéo vào biển ý thức, nhưng thái độ lại cực kì cà lơ cà phất: “Cho nên tạm thời không nói.”
“… Hình như bọn họ đều biết anh.” Sau khi xoa xoa mi tâm, Triêu Đăng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: “Trước khi đại mỹ nhân biến mất nói mình là “Thứ đó”, tính cách hắn em hiểu khá rõ, nếu không phải sự thật bày ra trước mặt, hắn sẽ không cúi đầu, Dự Dự cũng vậy, sau khi nhìn thấy anh anh ấy nắm chặt tay em.” Triêu Đăng dừng một chút: “Chắc anh ấy rất hận em đi, anh –“
“Hắn không hận.” Bỗng nhiên Caesar nói: “Hắn không hận em, và không một ai hận em.”
“…?”
“Hắn viết cho em, em không nhìn thấy.” Đôi ngươi lam xám tỏa ra màu sắc lung linh, người sau nhàn nhạt nhìn về Triêu Đăng, khói trắng nhen lửa lượn lờ nơi đầu ngón tay, không biết tại sao, đột nhiên trong nháy mắt ấy, phảng phất trên người Caesar có bóng dáng của thiếu niên tóc đen mắt đen nọ: “Cái kia… Uầy, trên trang giấy đó, là mã Morse.”
“Mã Morse là một loại mã hóa kí tự, thông qua các phần tử dài ngắn để biểu diễn các kí tự, con số, hai người… Ừ, thông điệp trên vở luyện tập kia, dịch ra là…”
Nam nhân suy tư chốc lát, Triêu Đăng nhìn dáng vẻ hắn suy nghĩ không tự chủ được nhíu mày.
Bề ngoài Caesar rất soái, lần đầu tiên thấy đối phương trên tin tức ở tầng một liền bị hấp dẫn, nhưng nhìn người thật ở khoảng cách gần thì, loại lực xung kích trên thị giá kia hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, xương mũi đẹp đẽ, cặp môi thiên bạc, đôi mắt so với người thường còn thâm thúy hơn, hốc mắt hãm sâu, mắt hình tinh tế thật dài, vì có màu lam xám mà bớt đi nét lạnh lùng nghiêm nghị, sự hòa hợp ấy phảng phất như trời sinh là vậy.
Người như thế… Đến cùng phải phạm vào tội nghiệt nghiêm trọng nào, mới khiến cho đám robot liệt hắn vào siêu cấp tội phạm?
“ ‘Vì anh nên em mới đến thế giới này, nên trong toàn thế giới, em thích anh nhất.’” Caesar cười lên, sương khói lượn lờ trên khuôn mặt anh tuấn, hắn như đang dò hỏi Triêu Đăng, lại như đang lầm bà lầm bầm: “Đại khái là muốn xâm lấn biển ý thức của em, mặc kệ thế nào, lãng mạn chứ?”
Chào ngày mới bằng cơn mưa xối xả, mãi đến tận giữa trưa, nước mưa vẫn còn đọng lại từ bệ cửa sổ rơi xuống, tóc dài đen nhánh của cô gái tứ tán trong không trung, Triêu Đăng chậm rãi xoay người đứng dậy khỏi giường, y không nhớ rõ Caesar rời khỏi lúc nào, hình như tối qua đối phương lo rằng sẽ có mảnh vỡ xuất hiện nên vẫn canh giữ đến tận khi Triêu Đăng ngủ đi, y vươn mình xuống đất, sau khi rửa mặt đơn giản, Triêu Đăng thay quần áo ra khỏi phòng.
Cửa hàng trên phố đều do robot làm chủ, bất kể là anh trai nhỏ chủ quán tuấn lãng, cô gái cosplay nữ hầu tiệm cà phê, bartender hay người quản lý sân khấu, tất cả nhìn qua hoàn toàn không khác Nhân loại là bao nhưng thật chất đều là máy móc lạnh lẽo. Triêu Đăng nhận lấy thực đơn từ robot tóc đỏ, đang muốn chọn một chút, bỗng có ai ngồi xuống đối diện.
“Nháo Nháo Nháo Nháo Nháo…!”
“Không nháo.” Đối phương ngắt lời Triêu Đăng, bàn tay thon dài xoa xoa mặt y, trong đôi mắt tựa sói ngập tràn ý cười: “Đã lâu không gặp, Tiểu Đăng bảo bối nhi?”
Tiễu ca comeback, và mình có một mini game đây:
Q: Caesar bị robot tước đoạt hết cảm xúc, vậy thứ còn sót lại là gì?
Mặc kệ thế nào vẫn mượn trước đi rồi tính, nếu nhớ không lầm, không làm bài tập sẽ bị giáo viên chủ nhiệm ném ra ngoài hành lang hít đất… Quá tàn bạo.
“Dự Dự Dự –“ Triêu Đăng kêu tên thiếu niên đang uống nước cách một dãy bàn: “Cho mình mượn bài tập Lý chép với?”
Đôi mắt đen thâm thúy khẽ nâng lên, mồ hôi theo gò má duyên dáng trượt xuống dưới cằm, thiếu niên đưa tay lên bàn lục lọi, tìm được quyển luyện tập liền ném qua bàn Triêu Đăng.
“Cảm ơn nha.”
Triêu Đăng cúi đầu nắm bút, chữ Sở Trì Dự không giống với chữ của Triêu Đăng, từng đường từng nét đều đẹp khiến người tự ti, ngồi cùng bàn thấy y mượn được tập của đại thiếu gia, cười hí hí không ngừng giục Triêu Đăng chép nhanh lên, khi chép đến đề cuối cùng, một loạt kí tự kì quái bên dưới đáp án khiến Triêu Đăng chú ý.
[–... -.... -... – -. -. –. —..... -.. —... —. -. -.. —-. –..... –... -.. -.. –. – -.. —-... –. -. –.. —. –.. -. – -. -.. -... –.... -... ——. –.. – ——–.... –.. –... -.. -… -.. —. —.. -. – -. -... -. –. -... -.. —.... -. –. —. -. -. -.. –.. ——–.... –.. –... -.... -... – –.. —….. -. -. -. –.. —.. –. -. –.. -... -. -.. —-. –.....
]
… Cái gì đây? Lúc làm bài Sở Trì Dự ngủ gục?
Triêu Đăng nhìn hồi lâu không hiểu, ngồi cùng bàn lại giục, y liền ném qua cho đối phương. Lớp 12 ngoại trừ giải đề chính là thi thử, quĩ đạo chuyển động của điện tích trên bảng đen đối với Triêu Đăng mà nói hệt như nghe kinh thánh, nghe được một hồi, Triêu Đăng liền ngủ gà ngủ gật như bao ngày trước, cách một dãy bàn, thiếu niên với đôi ngươi đen láy yên lặng ghi chép, hồi lâu sau đó, ánh mắt hắn từ bảng đen dời qua Triêu Đăng đang lén lút ngủ, trầm mặc thu tầm mắt lại.
“Đăng này.” Lúc ra chơi, Phù Nguyệt chạy tới: “Đêm nay sinh nhật Sở thiếu, ông đi không?”
Y ngẩn người, cảnh tượng hệt trong kí ức khiến khóe môi Triêu Đăng hơi cong: “Đi chứ.”
Thấy Sở Trì Dự không có ở đây, Phù Nguyệt kề sát vào Triêu Đăng, nói: “Tặng quà gì vậy?”
“Vẫn chưa nghĩ ra, thấy cậu ta chả thiếu cái gì.”
“Quá tốt rồi.” Phù Nguyệt nhoẻn miệng cười với y: “Nếu ông không tự tặng mình, tôi đem ông tặng cậu ta.”
“Tuyệt, đồng ý đồng ý.”
Triêu Đăng thấy mặt Phù Nguyệt có chút ửng hồng, tựa hồ cô muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ vui vẻ náo loạn một chút liền trở lại chỗ ngồi. Sau khi tan học bọn họ đi đến quán bar KTV lớn nhất thành phố, hệt như trong trí nhớ, bạn bè ở thủ đô của Sở Trì Dự cũng đến góp vui, vì đã qua rất lâu, một số chi tiết nhỏ Triêu Đăng cũng không nhớ rõ, cho đến được nửa buổi tiệc, Triêu Đăng đi phòng vệ sinh một chuyến, lúc đi ra, tầm mắt Triêu Đăng chạm phải ánh mắt thiếu niên.
“Dự Dự.” Triêu Đăng lên tiếng trước, y cười cười bước về phía trước mấy bước: “Sinh nhật vui vẻ, hình như vẫn chưa nói riêng với cậu.”
Nếu không lý giải sai, nơi này là thế giới tinh thần Sở Trì Dự tạo nên, soái ca trước mặt cũng không phải đại thiếu gia tâm tư đơn thuần dễ dàng đoán trong quá khứ, giống như Việt Trường Ca, hiện tại Sở Trì Dự đã biết mình sẽ rời khỏi hắn, nhưng đối phương không chọn con đường đi thẳng vào vấn đề kéo binh hỏi tội mà thôi.
Vòi nước chảy ào ào trong phòng tạo nên tiếng động, thiếu niên không đáp lại lời Triêu Đăng, Sở Trì Dự không vạch trần, đương nhiên y sẽ không chủ động chuốc lấy đau khổ, Triêu Đăng sờ sờ mũi: “Vậy mình đi trước.”
Y vừa bước một bước, phía sau liền truyền đến sức kéo, Triêu Đăng bị người đè lên cửa phòng vệ sinh, ánh sáng ám muội đặc trưng của KTV rọi xuống, đôi ngươi đen của thiếu niên trước mặt thâm u như bóng đêm, Sở Trì Dự đến gần Triêu Đăng, một tay nắm lấy cằm người nọ, môi cùng môi gắn bó quấn quýt.
Đó là nụ hôn mang tính xâm lược lại triền miên đến cực điểm, đối phương đảo lưỡi qua vòm miệng Triêu Đăng, từng chút rút lấy trong lỏng ngọt ngào, một tay khác của Sở Trì Dự nắm lấy cổ y, trong lúc người nọ không hề phòng bị, con ngươi thiếu niên tối sầm lại, năm ngón tay vốn đang thả lỏng đột nhiên dùng sức bóp chặt lấy cổ Triêu Đăng.
“Ưm…!”
Mạch máu lưu chuyển bị lực cản chặn lại, mà Sở Trì Dự lại một mực không hề có ý dừng nụ hôn, đầu lưỡi vẫn tùy ý cướp đoạt, tay đối phương càng siết càng chặt, hô hấp của Triêu Đăng đã có chút khó khăn, nụ hôn này cứ như quỷ hút máu, mị ảnh kiều diễm đến cực điểm lại gần kề tử vong hắc ám, ngay khi Triêu Đăng cho rằng Sở Trì Dự sẽ giết chết mình, bỗng sức mạnh trên tay thiếu niên tan biến.
Môi lưỡi tách ra mang theo từng sợi tia nước, da thịt trên cổ trắng nõn nổi lên vết bấm ửng đỏ, mắt thấy hai gò má Triêu Đăng nổi lên sắc màu không bình thường, từng đợt hít thở rơi giữa phòng vệ sinh tĩnh lặng, trên gương mặt không một cảm xúc của thiếu niên rốt cuộc cũng xuất hiện tâm tình.
“Triêu Đăng.”
Sở Trì Dự kêu tên y.
“… Khụ khụ, khụ.” Triêu Đăng bị thiếu oxi và sặc khí bức ra nước mắt sinh lý, dáng vẻ chật vật từng chút từng chút lọt vào nơi sâu xa trong đôi ngươi đen thẳm, y nhỏ giọng gọi tên hắn: “Dự Dự…”
“Gặp lại anh, dường như em không hề kinh ngạc.”
“Em…”
“Anh rất muốn giết em.”
Y nghe được đối phương thấp giọng nỉ non, sợi tóc đen lỏa xỏa trên mặt thiếu niên, thấy Triêu Đăng cắn lên môi, dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn mình, bỗng nhiên Sở Trì Dự nhẹ nhàng cười lên.
“Đúng là, em không thay đổi gì cả…” Ngón tay thiếu niên xoa xoa vết bấm trên cổ Triêu Đăng, cẩn thận từng li từng tí như đang chạm vào trân bảo độc nhất vô nhị, hoàn toàn không còn dáng dấp tàn nhẫn lúc nãy: “Nhiều năm như vậy, sao em vẫn như một đứa nhỏ, phạm lỗi chỉ biết làm nũng?”
“Cái gì?”
Ông con mẹ nó còn không biết ông làm nũng.
“Sau khi em đi, anh thử rất nhiều người.” Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Có nam có nữ.”
Bất kể là MB trong quán bar, siêu mẫu đẹp như tiên, thiếu nam xinh xắn giảo hoạt như thiếu phụ, thần tượng, học sinh, hay thậm chí là tiểu thư đại gia người khác giới thiệu… Nhưng chỉ là bước đầu tiên, hắn đều không cách nào làm được, các loại hình ảnh trong đầu trùng điệp hiện lên, kí ức liên quan đến người nọ dù có qua bao nhiêu năm đi nữa vẫn không mờ nhòe, ngược lại còn rực rỡ đến khó có thể tin.
Triêu Đăng bỏ lại tất cả, nhưng nó vẫn sống, quả thực như loại nguyền rủa sâu tận xương tủy.
“Không một ai có thể hấp dẫn anh như em khi đó… Em có nếm thử loại cảm giác đó chưa?” Sở Trì Dự và Triêu Đăng bốn mắt nhìn nhau: “Em có tiền tài, danh tiếng, quyền lực, em không thiếu thứ gì, nhưng thế nào em cũng không thỏa mãn.”
“…”
“Em nói chúng ta sẽ gặp lại, anh đã nghĩ rất nhiều thứ, nếu gặp lại, nhất định anh sẽ giết em, anh tình nguyện bảo vệ một thi thể cũng không muốn trở lại tình cảnh đó.” Thiếu niên với biểu cảm phức tạp nhìn y: “Có thể anh con mẹ nó vẫn chưa nghĩ tới tạm biệt đối với em chính là bộ dáng này, nhìn thấy anh vẫn là vẻ mặt dó, thái độ cả đời không đổi… Em không lớn lên đúng không? Em có biết cái gì gọi là sợ hãi không?”
“…”
Mịa nó, trẻ con cũng bị chửi?
Triêu Đăng há miệng, y muốn nói chuyện, đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị đạp bay, nam nhân tóc bạch kim xuất hiện trong tầm nhìn, Caesar vẫy vẫy tay với y, làm động tác tay ra hiệu Triêu Đăng an tâm, cảnh tượng xung quanh bắt đầu đổ nát, Sở Trì Dự đứng nhìn Triêu Đăng bên mình thật lâu, thân ảnh thon dài chậm rãi trở nên mơ hồ.
Triêu Đăng mở mắt một lần nữa.
“Có sao không?”
Khi tỉnh lại Triêu Đăng phát hiện mình nằm trên giường, trần nhà màu nhạt đập vào mi mắt, tựa hồ Caesar mới vừa hút thuốc lá, trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc.
“Ừm.”
“Không nghĩ tới trong một ngày tận hai cái xuất hiện.” Vầng trán cùng màu với mái tóc thoáng nhăn lại, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, chắc để loại bỏ mùi thuốc lá, cửa sổ thủy tin vốn đóng kín bị Caesar mở ra, gió đêm từ ngoài tràn vào, nam nhân nhỏ giọng thầm thì: “Cường độ có chút lớn, điên hết rồi sao.”
“Anh còn thuốc lá không?”
Đối phương đáp một tiếng, ngón tay thon dài như có ma thuật biến ra hai điếu, Caesar nhìn Triêu Đăng cầm lấy, vô cùng tự nhiên nổi lửa trên đầu ngón tay, đối với năng lực cao cường của hắn Triêu Đăng đã không còn kinh ngạc, ngậm lấy thân thuốc, đền gần xin lửa.
“Đứa nhỏ hư.” Caesar châm lửa cho Triêu Đăng: “Hút rành rọt như vậy.”
“… Không phải anh cũng vậy à.”
Ngón tay ai đó gảy gảy gáy Triêu Đăng như đang trừng phạt, dùng sức rất nhẹ, trong thanh âm Caesar luôn mang theo ý vị lười biếng, nghe vào lại như sư tử đang nghỉ ngơi.
“Đúng vậy, anh không thích con ngoan.” Triêu Đăng đang cố gắng suy ra ý tứ trong lời nói của đối phương, nhưng Caesar lại chuyển đề tài: “Có phải em rất tò mò anh là ai?”
Triêu Đăng cực kì thành khẩn: “Tò mò.”
“Vì bảo vệ em.” Caesar trả lời câu hỏi trước khi Triêu Đăng bị Sở Trì Dự kéo vào biển ý thức, nhưng thái độ lại cực kì cà lơ cà phất: “Cho nên tạm thời không nói.”
“… Hình như bọn họ đều biết anh.” Sau khi xoa xoa mi tâm, Triêu Đăng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: “Trước khi đại mỹ nhân biến mất nói mình là “Thứ đó”, tính cách hắn em hiểu khá rõ, nếu không phải sự thật bày ra trước mặt, hắn sẽ không cúi đầu, Dự Dự cũng vậy, sau khi nhìn thấy anh anh ấy nắm chặt tay em.” Triêu Đăng dừng một chút: “Chắc anh ấy rất hận em đi, anh –“
“Hắn không hận.” Bỗng nhiên Caesar nói: “Hắn không hận em, và không một ai hận em.”
“…?”
“Hắn viết cho em, em không nhìn thấy.” Đôi ngươi lam xám tỏa ra màu sắc lung linh, người sau nhàn nhạt nhìn về Triêu Đăng, khói trắng nhen lửa lượn lờ nơi đầu ngón tay, không biết tại sao, đột nhiên trong nháy mắt ấy, phảng phất trên người Caesar có bóng dáng của thiếu niên tóc đen mắt đen nọ: “Cái kia… Uầy, trên trang giấy đó, là mã Morse.”
“Mã Morse là một loại mã hóa kí tự, thông qua các phần tử dài ngắn để biểu diễn các kí tự, con số, hai người… Ừ, thông điệp trên vở luyện tập kia, dịch ra là…”
Nam nhân suy tư chốc lát, Triêu Đăng nhìn dáng vẻ hắn suy nghĩ không tự chủ được nhíu mày.
Bề ngoài Caesar rất soái, lần đầu tiên thấy đối phương trên tin tức ở tầng một liền bị hấp dẫn, nhưng nhìn người thật ở khoảng cách gần thì, loại lực xung kích trên thị giá kia hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, xương mũi đẹp đẽ, cặp môi thiên bạc, đôi mắt so với người thường còn thâm thúy hơn, hốc mắt hãm sâu, mắt hình tinh tế thật dài, vì có màu lam xám mà bớt đi nét lạnh lùng nghiêm nghị, sự hòa hợp ấy phảng phất như trời sinh là vậy.
Người như thế… Đến cùng phải phạm vào tội nghiệt nghiêm trọng nào, mới khiến cho đám robot liệt hắn vào siêu cấp tội phạm?
“ ‘Vì anh nên em mới đến thế giới này, nên trong toàn thế giới, em thích anh nhất.’” Caesar cười lên, sương khói lượn lờ trên khuôn mặt anh tuấn, hắn như đang dò hỏi Triêu Đăng, lại như đang lầm bà lầm bầm: “Đại khái là muốn xâm lấn biển ý thức của em, mặc kệ thế nào, lãng mạn chứ?”
Chào ngày mới bằng cơn mưa xối xả, mãi đến tận giữa trưa, nước mưa vẫn còn đọng lại từ bệ cửa sổ rơi xuống, tóc dài đen nhánh của cô gái tứ tán trong không trung, Triêu Đăng chậm rãi xoay người đứng dậy khỏi giường, y không nhớ rõ Caesar rời khỏi lúc nào, hình như tối qua đối phương lo rằng sẽ có mảnh vỡ xuất hiện nên vẫn canh giữ đến tận khi Triêu Đăng ngủ đi, y vươn mình xuống đất, sau khi rửa mặt đơn giản, Triêu Đăng thay quần áo ra khỏi phòng.
Cửa hàng trên phố đều do robot làm chủ, bất kể là anh trai nhỏ chủ quán tuấn lãng, cô gái cosplay nữ hầu tiệm cà phê, bartender hay người quản lý sân khấu, tất cả nhìn qua hoàn toàn không khác Nhân loại là bao nhưng thật chất đều là máy móc lạnh lẽo. Triêu Đăng nhận lấy thực đơn từ robot tóc đỏ, đang muốn chọn một chút, bỗng có ai ngồi xuống đối diện.
“Nháo Nháo Nháo Nháo Nháo…!”
“Không nháo.” Đối phương ngắt lời Triêu Đăng, bàn tay thon dài xoa xoa mặt y, trong đôi mắt tựa sói ngập tràn ý cười: “Đã lâu không gặp, Tiểu Đăng bảo bối nhi?”
Tiễu ca comeback, và mình có một mini game đây:
Q: Caesar bị robot tước đoạt hết cảm xúc, vậy thứ còn sót lại là gì?
Danh sách chương