Ngón tay chôn sâu trong cơ thể cảm thụ được hoàng đế co rút kịch liệt. Bạch Lăng Phi nhìn gương mặt ửng hồng của nam nhân vặn vẹo, trong lòng nóng lên, đột nhiên rất muốn nghe một chút thanh âm hoàng thượng khiếu sàng*.
“Hiện tại bản công tử sẽ giải á huyệt cho hoàng thượng, ngươi có thể cố gắng cao giọng cầu cứu, ta là ta không ngại có người cùng đến thưởng thức cảnh đường đường hoàng đế Thịnh tông vương triều lại có dáng dấp dục tiên dục tử dưới tay bản công tử đâu, hắc hắc…”
Thấy nam nhân cười tà tục tĩu, Thịnh Bảo Khánh sau khi bắn tinh xấu hổ và giận dữ tới cực điểm ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề thốt —— trẫm nhất định phải móc mắt cái tên dâm tặc này, đem tay hắn khoá lại, nhét vào cái mông chính hắn! “Được rồi được rồi, không nên nhìn nữa mà, bản công tử biết mình đẹp trai ngang ngửa Phan An, tuấn mỹ vô song, nhưng hoàng thượng cứ thẳng thừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, người ta xấu hổ muốn chết à.” Bạch Lăng Phi nói xong lời cuối cùng lại nghịch ngợm bắt chước thần thái e thẹn của nữ tử.
Nam nhân ở bên trên hai mắt tuyệt mỹ, lông mi dày rậm uốn cong như cây quạt nhỏ phấp phới, đong đưa đến mức Thịnh Bảo Khánh trong lòng loạn nhịp một trận ——
Chết tiệt! Cái tên bất nam bất nữ này! Đừng hòng trẫm sẽ bị yêu pháp của ngươi mê hoặc!
Bạch Lăng Phi thấy ánh mắt hoàng đế vừa có chút si mê, lại có một ít tràn ngập phẫn hận, không khỏi cười thầm trong lòng.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng phất một cái, cởi bỏ á huyệt hoàng đế, một … ngón tay khác đồng thời chôn ở trong cơ thể y bất chợt cố sức cắm rút ——
“Ân a —— ân a… Không nên…” Thịnh Bảo Khánh không chú ý á huyệt mình đã bị giải khai, tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn thoáng chốc quanh quẩn trong không khí ở ngự thư phòng…
Thanh âm kia dường như muốn gãi vào trong xương làm Bạch Lăng Phi nghe xong trong lòng chấn động, cả người đột nhiên tê dại một trận.
“Trời ạ, thanh âm hoàng thượng khiếu sàng thế nhưng dâm đãng kiều mị như vậy, kêu đến mức đầu khớp xương bản công tử bị nhũn nhẹo luôn. Sớm biết thế sẽ không điểm á huyệt ngươi, đều là bản công tử không tốt, thỉnh hoàng thượng tha thứ cho cái đồ như ta.” Vẻ mặt Bạch Lăng Phi biểu hiện thái độ phi thường tự trách.
“Vương bát đản! Câm miệng cho trẫm! Bằng không trẫm giết ngươi!” Thịnh Bảo Khánh xấu hổ và giận dữ hé ra sắc mặt đỏ y chang Quan Công.
“Hảo hảo, im thì im, bản công tử biết sai rồi.” Bạch Lăng Phi cười phi thường “Săn sóc”, rút ngón tay chôn trong cơ thể nam nhân ra.
Hanh, hay cho nhà ngươi cái tên dâm tặc thức thời, hiện tại biết sợ hãi long uy của trẫm chưa? Tuy rằng trẫm sẽ tự mình giết ngươi, nhưng thật ra bất quá có thể cho ngươi chết thống khoái chút.
Ngay lúc Thịnh Bảo Khánh còn đang suy nghĩ phải xử tử cái tên dâm tặc này như thế nào, cái mông lạnh lẽo đột nhiên cảm giác được một vật cứng như lửa nóng để lên ——
Trong lòng hoàng đế giật thót!
Không —— Vương bát đản! Ngươi dám?!
Ngay khi Thịnh Bảo Khánh muốn giận dữ ra sức quát ngừng lại, nam nhân đột nhiên dùng thanh âm ôn nhu không gì sánh được nhẹ nhàng mà nói bên tai y, “Bản công tử thực sự biết sai rồi, nếu hoàng thượng không thích ta nói, ta đây liền trực tiếp dùng hành động vậy.”
Bạch Lăng Phi sau khi dành cho hoàng đế một nụ cười đẹp cực điểm như hoa nở rộ, đột nhiên cúi người mạnh mẽ hôn lên môi y, thắt lưng rắn chắc hướng phía trước cố sức nhấn một phát ——
Bựt bựt ——
“Long huyết” trân quý phun ra tung toé ——
Hoàng đế vĩ đại nhất từ trước tới nay của Thịnh tông vương triều cứ như vậy bị khai bao thê thảm!
“Ngô a a ừ ——” tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong lồng ngực do bị nam nhân hôn môi mà không thể phát ra, nửa thân dưới bị cự kiếm hung hăng bổ ra mà đau nhức, khiến Thịnh Bảo Khánh đau đến thiếu chút nữa nghẹt thở.
Nếu y không từng trải nơi sa trường, chịu đựng qua vô số vết thương lớn nhỏ, luyện được một thân khí lực cường kiện, hiện tại đại khái đã sớm hôn mê rồi.
Nhưng dù cho thân thể y có cường tráng đi nữa thì, tràng nội yếu đuối bị dương cụ thô to giống quái vật của nam nhân điên cuồng mà đâm chọc xỏ xuyên bên trong, vẫn làm y đau nhức đến chết đi sống lại, cả người giống như rút gân không ngừng run rẩy.
A a a —— trẫm muốn giết ngươi! Rút —— mau rút ——
Thịnh Bảo Khánh thống khổ kêu to trong lòng!
Dương cụ cứng rắn như thiết bị máu tươi nhỏ giọt, thịt huyệt nóng hổi ẩm ướt gắt gao hút lấy, khoái cảm cường liệt làm Bạch Lăng Phi sướng như bay lên trời.
Bởi vì dưới thân đều không phải nữ nhân nũng nịu, không cần quá mức thương hương tiếc ngọc, phát sinh lo lắng, Bạch Lăng Phi càng khí thế toàn bộ khai hỏa, thống khoái nhễ nhại tại tiểu huyệt chưa từng được viếng thăm kia mà điên cuồng ra vào thao làm, nhiệt tình như lửa khiến cho nụ hôn của hai người trong lúc đó càng sâu thêm!
“Cái miệng nhỏ nhắn” phía dưới của Thịnh Bảo Khánh bị chà đạp thê thảm không gì sánh được, thống khổ tựa hồ địa ngục, nhưng cái miệng nhỏ nhắn phía trên lại được nam nhân có kĩ thuật hôn cao siêu hôn đến sảng khoái không ngớt, mê say giống trên thiên đường.
Đầu lưỡi bị cắn nút kịch liệt, trong miệng mỗi một tấc da, mỗi một cái răng đều bị hung hăng liếm qua, Thịnh Bảo Khánh chưa từng bị hôn sâu như vậy phát sinh rên rỉ vừa mê hoặc vừa say sưa…
Hanh ân… Vương bát đản chết tiệt… Đầu lưỡi không nên chơi đùa như vậy a… A a…
Sợ hãi linh hồn dường như cũng muốn bị hút đi làm cho Thịnh Bảo Khánh chống cự mà đong đưa giãy dụa đầu lưỡi, tuy nhiên cử động như vậy của y lại khiến nam nhân trên người run lên mạnh mẽ, nguyên bản cắm rút đã thập phần rất nhanh, càng tăng thêm lên, như mưa rền gió dữ mà điên cuồng luật động ——
“A a… Hay quá… Chưa từng có cắm qua cái mông xịn như vậy… A a ——” Bạch Lăng Phi chịu không nổi mà điên cuồng uốn cong lưng, ngửa đầu kêu to!
Nam nhân tràn ngập nam tính cứng rắn không gì sánh được nhưng lại ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, cũng đã để hắn sướng thành như vậy, nếu như cởi ra nhuyễn huyệt của y, để cho lắc lắc cái mông cầu bản công tử thao y, vậy không biết có bao nhiêu sướng đây!
Vì vậy Bạch Lăng Phi từ trước đến nay nghĩ muốn cái gì liền nhất định phải làm cho bằng được quyết định cải biến sách lược tiến công.
Đem cơ thể nam nhân uốn cong, hai chân cường tráng rắn chắc giơ lên cao, áp xuống thật mạnh lên ngực y, khiến bộ vị đang kết hợp nơi hạ thân hai người hiện ra rõ nét trước mắt hoàng đế ——
“Hoàng thượng, nhìn rõ ràng chưa nè? 『Cự long 』của bản công tử đang ở 『long huyệt 』của ngươi quay cuồng chơi đùa nha.” Bạch Lăng Phi cười thập phần hạ lưu.
Thịnh Bảo Khánh bị nam nhân cuồng sáp một trận làm cho mồ hôi nhễ nhại, thô suyễn liên tục nghe vậy mở to hai mắt nhìn, nhìn một cách khó tin cái cây dương cụ thô to cắm sừng sững ở… “Nơi đó” của mình——,
Cảnh tượng khó coi khiến y tức giận đến mắt nổ sao kim, hận không thể đem kẻ trộm này đi thiên đao vạn quả, có thể phát tiết mối hận trong lòng!
“Vương bát đản! Rút! Trẫm ra lệnh cho ngươi lập tức rút!” Thịnh Bảo Khánh hai mắt đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi hô to.
“Suỵt, hoàng thượng, để bản công tử nhắc nhở ngươi một chút, lúc này đêm khuya thanh tĩnh, thế nhưng tiếng hoàng thượng kêu rất dễ đưa tới đại nội thị vệ đang tuần tra, hoàng thượng hẳn là sẽ không muốn cho người đến tham quan mỹ cảnh 『cự long chui huyệt 』trăm năm khó gặp ha?” Bạch Lăng Phi khuyên nhủ thập phần hảo tâm.
“Vương bát đản, ngươi dám uy hiếp trẫm?” Thịnh Bảo Khánh tuy rằng bề ngoài còn đang mạnh mồm, nhưng kỳ thực đã đè thấp giọng nói rồi.
“Sao dám sao dám, bản công tử bất quá chỉ hảo tâm nhắc nhở hoàng thượng mà thôi. Được rồi, đêm đẹp mau hết, hoàng thượng biết hảo quí trọng thời gian là tốt rồi, hãy thoả thích hưởng thụ thần uy 『cự long 』bản công tử đi!”
Bạch Lăng Phi thoả mãn mỉm cười lộ ra chút tiếu ý, bắt đầu giãy dụa cái mông hai bên, kiên quyết khiến cho cự bổng xoay tròn như vẽ tranh âu yếm khuấy đảo từng tấc từng tấc tràng bích mẫn cảm của hoàng đế ——
“Hanh a a… Chết tiệt… Ngô ân… Dừng… Mau dừng lại cho trẫm… Cáp Aha a…”
Vui vẻ cường liệt từ hạ thân dọc theo thắt lưng đánh thẳng lên ót, long căn hoàng đế từ sau khi được nam nhân cắm vào lần đầu tiên hiện ra dấu hiệu cương cứng, còn sướng đến liên tục chảy ra chất lỏng trong suốt…
“Cáp, hoàng thượng, 『ấu long 』của ngươi đều đã sướng đến cương lên chảy nước miếng, ngươi còn bảo ta dừng? Như vậy không khỏi rất vô đạo đức nha.”
Súc sinh này hoàn toàn đánh mất lễ nghi liêm sỉ còn có mặt mũi cùng trẫm bàn luận đạo đức!? Đi chết đi!
“Hanh ân… Ngươi… A a… Trẫm… Trẫm gọi ngươi dừng, ngươi có nghe thấy không?!” Cố kiềm nén khoái cảm mãnh liệt cuộn trào trong cơ thể, Thịnh Bảo Khánh nói giọng khàn khàn.
“Không phải đâu, hoàng thượng, bảo là muốn ta dừng, vì sao cái mông nhỏ dâm đãng của ngươi đem đại bổng bổng của bản công tử cắn chặt như thế? Ta hình như nghe được kỳ thực trong lòng ngươi lại lớn tiếng gào lên, 『cố sức, lại dùng thêm lực thao ta! 』.”
“Vương bát đản… Câm miệng! Câm ngay cái mồm dơ bẩn của ngươi lại cho trẫm!” Thịnh Bảo Khánh quả thực mau tức điên rồi!
“Chê ta mồm bẩn? Vậy vừa nãy là ai bị bản công tử hôn đến thần hồn điên đảo đó?” Bạch Lăng Phi lộ ra nụ cười trêu chọc.
Nhớ tới màn hôn lưỡi ban nãy làm kẻ khác say mê, nét mặt dương cương thô khoáng của Thịnh Bảo Khánh lại nhịn không được mà hơi đỏ lên, “Trẫm… Trẫm chỉ cảm thấy ghê tởm thôi, không phải là thần hồn điên đảo mà? Vương bát đản nhà ngươi không được nói bậy!”
Thấy nam nhân dáng dấp đỏ mặt còn mạnh miệng, Bạch Lăng Phi đột nhiên thấy khả ái không gì sánh được, “Cái miệng nhỏ nhắn bên trên của ngươi không thành thực như thế, vậy bản công tử không thể làm gì khác hơn là đành thỉnh giáo cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ngươi thôi.”
Bạch Lăng Phi đem côn thịt thật lớn rút hết đến miệng huyệt, ngay sau đó lại đâm thẳng vào ——
“Ác ác ác —— cực phẩm! Cái mông nhỏ của hoàng thượng thực sự là cực phẩm! Cắn thật là chặt, sướng chết ta rồi —— “
“A a a ——” một điểm mê hồn trong cơ thể bị côn thịt nam nhân hung hăng dập phải, kích thích quá mức cường liệt làm Thịnh Bảo Khánh phát sinh một tiếng rống tê tái, nhưng bởi vì sợ bị người nghe, y lập tức cảnh giác mà cắn chặt môi dưới, không cho âm thanh mình phát ra.
“Ai nha, không cho phép cắn, ngươi xem, đều chảy máu rồi…” Bạch Lăng Phi yêu thương cúi người liếm liếm môi hoàng đế.
Thấy đôi môi căng mọng duyên dáng của nam nhân dính máu chính mình, Thịnh Bảo Khánh chẳng hiểu vì sao trong lòng giật mạnh.
“Sau đó không cho phép cắn để bản thân bị thương nữa, bằng không bản công tử sẽ hảo hảo nghiêm phạt ngươi nga.” Bạch Lăng Phi dùng giọng điệu vô cùng thân thiết uy hiếp.
Thịnh Bảo Khánh nghe vậy tim đập càng thêm lợi hại, nhưng chính là vẫn tiếp tục mạnh mồm, “Hừ, từ trước đến nay chỉ có trẫm nghiêm phạt người khác, ngươi dám can đảm đối trẫm làm sao?”
“Hoàng thượng, có đúng hay không ngươi có chút đãng trí? Thịt heo bổng cự phách vô địch của bản công tử còn cắm ở tiểu long huyệt của ngươi, ngươi bảo ta có bản lĩnh làm không?”
“Ngươi ——” Thịnh Bảo Khánh nhất thời nghẹn lời, không khỏi vừa thẹn vừa giận.
“Được rồi, tiểu bảo bối của ta, hảo hảo hưởng thụ là được, không nên mạnh mồm nữa.”
“Vương bát đản! Không được gọi trẫm là tiểu bảo bối!”
“Không gọi bằng tiểu bảo bối chứ muốn kêu là cái gì? Luôn mồm hoàng thượng hoàng thượng, không khỏi làm bất hoà quan hệ của chúng ta nha, dù sao chúng ta cũng đã 『thân mật 』như thế rồi.” Bạch Lăng Phi biểu tình hạ lưu chỉ chỉ bộ vị hai người đang kết hợp, “A, ta nghĩ tới, tên hoàng thượng không phải gọi Thịnh Bảo Khánh sao? Vậy ta gọi nhũ danh 『Bảo Bảo** 』của ngươi là được, cục cưng ngươi nghĩ thế nào?”
“Câm miệng cho trẫm!” Thịnh Bảo Khánh quả thực mau bị tên nam nhân vô liêm sĩ chọc điên rồi.
Trẫm đường đường là Thịnh tông vương triều hoàng đế thống nhất thiên hạ, ai thấy trẫm đều phải tất cung tất kính kêu một tiếng “Hoàng thượng “, cái tên phát rồ này, hỗn đản mắt mù cũng dám gọi nhũ danh của trẫm? Còn gọi cái gì “Cục cưng”? Nhờ vào điểm ấy, trẫm có thể đưa cả nhà hắn tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội!
Thịnh Bảo Khánh trong lòng tức giận chửi ầm lên!
“A a —— sướng a —— cục cưng, cuộc đời ngươi hễ tức giận thì cái miệng nhỏ nhắn phía dưới liền gắt gao cắn lấy thịt heo bổng của bản công tử, thực sự là quá sung sướng ——” Bạch Lăng Phi sảng khoái kêu to.
Nguyên lai Thịnh Bảo Khánh khi nổi giận, dĩ nhiên bất giác kẹp chặt nội bích, đem dương cụ nam nhân gắt gao siết chặt bên trong.
Cái phát hiện này làm đương kim thiên tử của chúng ta xấu hổ và giận dữ đến thiếu chút nữa muốn nhảy sông mà bảo toàn danh dự.
“Câm miệng! Vương bát đản dừng cho trẫm —— a ——” Thịnh Bảo Khánh còn chưa mắng xong, đột nhiên bị doạ mà kêu to một tiếng.
“Chậc chậc… Không nghĩ tới bổng bổng nhà cục cưng đích cương lên hương vị không tệ a…”
Chỉ thấy Bạch Lăng Phi thế nhưng cúi đầu, liều mạng liếm láp côn thịt cao vót của Thịnh Bảo Khánh, không chỉ phát sinh âm hưởng chóp chép, còn bày ra dáng dấp đang thưởng thức ngon lành.
Đương kim thiên tử của chúng ta nhìn muốn ngây người luôn.
Chưa bao giờ thiếu nữ nhân, tuy nhiên hoàng đế uy đức chưa bao giờ chìm đắm trong nữ sắc cùng hoàng hậu phi tần, mục đích lên giường với phi tử chỉ là nối dõi tông đường kiêm phát tiết dục vọng.
Cầm thương lên ngựa, là xong chuyện.
So với cùng nữ nhân trên giường, y nghĩ cưỡi ngựa bắn cung còn thú hơn.
Cho nên cái gì hôn môi, cái gì âu yếm, Thịnh Bảo Khánh một mực không có hứng làm.
Càng không nói đến dùng miệng hôn “Nơi đó” của nam nhân…
Vì vậy khi Thịnh Bảo Khánh thấy nam nhân lại dùng đầu lưỡi đỏ tươi mê người càng không ngừng ở trên côn thịt mình liếm láp, y mới có thể bị doạ thành như vậy.
“Ngươi… Ngươi biến thái!” Thịnh Bảo Khánh mắc cỡ kêu to!
Thế nào có nam nhân dám đi hôn hạ thể nam nhân khác, quả thực ghê tởm!
“Thế nào hả? Tuy rằng bản công tử cũng là lần đầu tiên liếm thứ này, nhưng ta nghĩ hương vị không tồi a.” Bạch Lăng Phi dường như còn chưa đã thèm mà liếm liếm môi. “Cục cưng cũng có thể giúp ta liếm liếm, nhất định rất sướng.”
“Ngươi chỉ mơ!” Thịnh Bảo Khánh xấu hổ kêu to!
“Yên tâm đi, ngày hôm nay cục cưng đã bị ta làm quá rồi, bản công tử sẽ thương hương tiếc ngọc mà. Để lần sau vậy.”
“Vương bát đản! Cái gì lần sau! Huyệt đạo trẫm một khi cởi ra, cũng là lúc ngươi tới số rồi! Nhất định sẽ giết ngươi!”
“Phải không đó? Chúng ta chờ coi. Hắc hắc…” Bạch Lăng Phi cười xấu xa, lại đem đai lưng đang rơi lả tả bên hông hoàng đế cột hai tay y trên ghế.
“Vương bát đản! Ngươi đã điểm huyệt đạo trẫm, còn cột tay trẫm làm gì?” Thịnh Bảo Khánh tức giận mắng to!
“Như vậy tương đối có cảm giác lăng nhục nha, cục cưng không cảm thấy như vậy kích thích hơn sao?”
“Kích thích cái đầu ngươi ấy! Buông trẫm ra!”
Hoàng đế càng xấu hổ và giận dữ chống cự, Bạch Lăng Phi liền càng cảm thấy yêu thích không buông tay, “Hi, ta sẽ không buông đâu! Cục cưng đáng yêu thật đó, ta muốn đem cự long của mình đặt ở long huyệt của ngươi, cả đời cũng không ly khai!”
Bạch Lăng Phi giống như quyết tâm thề thốt hẹn ước, đột nhiên bắt đầu nhắm vào nhược điểm trí mạng trong cơ thể hoàng đế, một chút rồi một chút hung mãnh đâm chọc thẳng tiến!
“A a a —— không ——” Thịnh Bảo Khánh gập người hô to.
Dương vật thô to xen vào đến chỗ sâu nhất, dường như muốn chọc thủng nội tạng y. Hết lần này tới lần khác trong đau đớn vĩ đại còn kèm theo khoái cảm kinh khủng khó có thể thừa nhận.
“A a… Không… Không nên… A a…”
Dục tiên dục tử, tiêu hồn thực cốt đều không đủ để hình dung cái mông lúc này bị nam nhân cuồng thao đến mau bị vui vẻ làm tan rã, Thịnh Bảo Khánh đầu óc trống rỗng, tri giác mà thân thể sở hữu tựa hồ đều tập trung tại hai bộ vị đang giao hợp kịch liệt!
Trời ạ —— sướng chết mất —— trên đời thế nào có chuyện sướng như thế —— a a ——
Rõ ràng đã sướng đến sắp chết, nam nhân thế nhưng còn không có hảo ý ôm lấy long căn mình, làm càn mà xoa bóp trên dưới.
“A a… Trời ạ… Trời ạ…”
Chưa từng có hưởng qua khoái cảm tuyệt đỉnh như vậy làm Thịnh Bảo Khánh luôn luôn cương nghị tự kiềm chế rốt cục nhịn không được rơi lệ…
Nhìn nước mắt từ viền mắt nam nhân cương nghị như sắt đá chảy xuống, Bạch Lăng Phi toàn thân run rẩy một trận, côn thịt nguyên bản đã nhẫn nại đến cực hạn cuối cùng cũng không khống chế được nữa ——
“A a a —— cục cưng —— ngươi thế nào đáng yêu như thế —— ta chịu không nổi rồi —— “
Mạnh mẽ cắm rút cuồng nhiệt không theo quy luật, điên cuồng xỏ xuyên qua giống như muốn đem nam nhân dưới thân ăn vào trong bụng.
Tiểu cúc huyệt hoàng đế lần đầu khai bao bị cuồng sáp đến tiên huyết dâm thủy chảy ròng, ngự thư phòng tràn đầy tiếng nước dâm mỹ róc rách hoà với thanh âm khàn khàn nức nở khóc la…
“Ô… Trời ạ —— trẫm muốn chết —— a a a a —— “
“Cáp Aha a —— cục cưng —— chịu không nổi nữa —— ta muốn bắn —— chúng ta cùng nhau —— a a —— “
Cái mông Bạch Lăng Phi mạnh bạo dập xuống, đồng thời cũng “Hảo tâm” giải khai huyệt đạo hoàng đế ——
Lượng lớn nhiệt tinh phun ra ào ạt, một cỗ lại một cỗ nhắm thật mạnh vào long huyệt hoàng đế ——
“A a a ——” tràng bích mẫn cảm của Thịnh Bảo Khánh bị tinh dịch nóng hổi như lửa bắn một phát, thân thể phút chốc điên cuồng co quắp một trận, thế nhưng hai chân đã có thể tự do hoạt động theo bản năng kẹp chặt phần eo nam nhân, cái mông giãy dụa cuồng loạn một trận, gào lớn mà đạt được cao trào trước nay chưa từng có ——
“Hiện tại bản công tử sẽ giải á huyệt cho hoàng thượng, ngươi có thể cố gắng cao giọng cầu cứu, ta là ta không ngại có người cùng đến thưởng thức cảnh đường đường hoàng đế Thịnh tông vương triều lại có dáng dấp dục tiên dục tử dưới tay bản công tử đâu, hắc hắc…”
Thấy nam nhân cười tà tục tĩu, Thịnh Bảo Khánh sau khi bắn tinh xấu hổ và giận dữ tới cực điểm ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề thốt —— trẫm nhất định phải móc mắt cái tên dâm tặc này, đem tay hắn khoá lại, nhét vào cái mông chính hắn! “Được rồi được rồi, không nên nhìn nữa mà, bản công tử biết mình đẹp trai ngang ngửa Phan An, tuấn mỹ vô song, nhưng hoàng thượng cứ thẳng thừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, người ta xấu hổ muốn chết à.” Bạch Lăng Phi nói xong lời cuối cùng lại nghịch ngợm bắt chước thần thái e thẹn của nữ tử.
Nam nhân ở bên trên hai mắt tuyệt mỹ, lông mi dày rậm uốn cong như cây quạt nhỏ phấp phới, đong đưa đến mức Thịnh Bảo Khánh trong lòng loạn nhịp một trận ——
Chết tiệt! Cái tên bất nam bất nữ này! Đừng hòng trẫm sẽ bị yêu pháp của ngươi mê hoặc!
Bạch Lăng Phi thấy ánh mắt hoàng đế vừa có chút si mê, lại có một ít tràn ngập phẫn hận, không khỏi cười thầm trong lòng.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng phất một cái, cởi bỏ á huyệt hoàng đế, một … ngón tay khác đồng thời chôn ở trong cơ thể y bất chợt cố sức cắm rút ——
“Ân a —— ân a… Không nên…” Thịnh Bảo Khánh không chú ý á huyệt mình đã bị giải khai, tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn thoáng chốc quanh quẩn trong không khí ở ngự thư phòng…
Thanh âm kia dường như muốn gãi vào trong xương làm Bạch Lăng Phi nghe xong trong lòng chấn động, cả người đột nhiên tê dại một trận.
“Trời ạ, thanh âm hoàng thượng khiếu sàng thế nhưng dâm đãng kiều mị như vậy, kêu đến mức đầu khớp xương bản công tử bị nhũn nhẹo luôn. Sớm biết thế sẽ không điểm á huyệt ngươi, đều là bản công tử không tốt, thỉnh hoàng thượng tha thứ cho cái đồ như ta.” Vẻ mặt Bạch Lăng Phi biểu hiện thái độ phi thường tự trách.
“Vương bát đản! Câm miệng cho trẫm! Bằng không trẫm giết ngươi!” Thịnh Bảo Khánh xấu hổ và giận dữ hé ra sắc mặt đỏ y chang Quan Công.
“Hảo hảo, im thì im, bản công tử biết sai rồi.” Bạch Lăng Phi cười phi thường “Săn sóc”, rút ngón tay chôn trong cơ thể nam nhân ra.
Hanh, hay cho nhà ngươi cái tên dâm tặc thức thời, hiện tại biết sợ hãi long uy của trẫm chưa? Tuy rằng trẫm sẽ tự mình giết ngươi, nhưng thật ra bất quá có thể cho ngươi chết thống khoái chút.
Ngay lúc Thịnh Bảo Khánh còn đang suy nghĩ phải xử tử cái tên dâm tặc này như thế nào, cái mông lạnh lẽo đột nhiên cảm giác được một vật cứng như lửa nóng để lên ——
Trong lòng hoàng đế giật thót!
Không —— Vương bát đản! Ngươi dám?!
Ngay khi Thịnh Bảo Khánh muốn giận dữ ra sức quát ngừng lại, nam nhân đột nhiên dùng thanh âm ôn nhu không gì sánh được nhẹ nhàng mà nói bên tai y, “Bản công tử thực sự biết sai rồi, nếu hoàng thượng không thích ta nói, ta đây liền trực tiếp dùng hành động vậy.”
Bạch Lăng Phi sau khi dành cho hoàng đế một nụ cười đẹp cực điểm như hoa nở rộ, đột nhiên cúi người mạnh mẽ hôn lên môi y, thắt lưng rắn chắc hướng phía trước cố sức nhấn một phát ——
Bựt bựt ——
“Long huyết” trân quý phun ra tung toé ——
Hoàng đế vĩ đại nhất từ trước tới nay của Thịnh tông vương triều cứ như vậy bị khai bao thê thảm!
“Ngô a a ừ ——” tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong lồng ngực do bị nam nhân hôn môi mà không thể phát ra, nửa thân dưới bị cự kiếm hung hăng bổ ra mà đau nhức, khiến Thịnh Bảo Khánh đau đến thiếu chút nữa nghẹt thở.
Nếu y không từng trải nơi sa trường, chịu đựng qua vô số vết thương lớn nhỏ, luyện được một thân khí lực cường kiện, hiện tại đại khái đã sớm hôn mê rồi.
Nhưng dù cho thân thể y có cường tráng đi nữa thì, tràng nội yếu đuối bị dương cụ thô to giống quái vật của nam nhân điên cuồng mà đâm chọc xỏ xuyên bên trong, vẫn làm y đau nhức đến chết đi sống lại, cả người giống như rút gân không ngừng run rẩy.
A a a —— trẫm muốn giết ngươi! Rút —— mau rút ——
Thịnh Bảo Khánh thống khổ kêu to trong lòng!
Dương cụ cứng rắn như thiết bị máu tươi nhỏ giọt, thịt huyệt nóng hổi ẩm ướt gắt gao hút lấy, khoái cảm cường liệt làm Bạch Lăng Phi sướng như bay lên trời.
Bởi vì dưới thân đều không phải nữ nhân nũng nịu, không cần quá mức thương hương tiếc ngọc, phát sinh lo lắng, Bạch Lăng Phi càng khí thế toàn bộ khai hỏa, thống khoái nhễ nhại tại tiểu huyệt chưa từng được viếng thăm kia mà điên cuồng ra vào thao làm, nhiệt tình như lửa khiến cho nụ hôn của hai người trong lúc đó càng sâu thêm!
“Cái miệng nhỏ nhắn” phía dưới của Thịnh Bảo Khánh bị chà đạp thê thảm không gì sánh được, thống khổ tựa hồ địa ngục, nhưng cái miệng nhỏ nhắn phía trên lại được nam nhân có kĩ thuật hôn cao siêu hôn đến sảng khoái không ngớt, mê say giống trên thiên đường.
Đầu lưỡi bị cắn nút kịch liệt, trong miệng mỗi một tấc da, mỗi một cái răng đều bị hung hăng liếm qua, Thịnh Bảo Khánh chưa từng bị hôn sâu như vậy phát sinh rên rỉ vừa mê hoặc vừa say sưa…
Hanh ân… Vương bát đản chết tiệt… Đầu lưỡi không nên chơi đùa như vậy a… A a…
Sợ hãi linh hồn dường như cũng muốn bị hút đi làm cho Thịnh Bảo Khánh chống cự mà đong đưa giãy dụa đầu lưỡi, tuy nhiên cử động như vậy của y lại khiến nam nhân trên người run lên mạnh mẽ, nguyên bản cắm rút đã thập phần rất nhanh, càng tăng thêm lên, như mưa rền gió dữ mà điên cuồng luật động ——
“A a… Hay quá… Chưa từng có cắm qua cái mông xịn như vậy… A a ——” Bạch Lăng Phi chịu không nổi mà điên cuồng uốn cong lưng, ngửa đầu kêu to!
Nam nhân tràn ngập nam tính cứng rắn không gì sánh được nhưng lại ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, cũng đã để hắn sướng thành như vậy, nếu như cởi ra nhuyễn huyệt của y, để cho lắc lắc cái mông cầu bản công tử thao y, vậy không biết có bao nhiêu sướng đây!
Vì vậy Bạch Lăng Phi từ trước đến nay nghĩ muốn cái gì liền nhất định phải làm cho bằng được quyết định cải biến sách lược tiến công.
Đem cơ thể nam nhân uốn cong, hai chân cường tráng rắn chắc giơ lên cao, áp xuống thật mạnh lên ngực y, khiến bộ vị đang kết hợp nơi hạ thân hai người hiện ra rõ nét trước mắt hoàng đế ——
“Hoàng thượng, nhìn rõ ràng chưa nè? 『Cự long 』của bản công tử đang ở 『long huyệt 』của ngươi quay cuồng chơi đùa nha.” Bạch Lăng Phi cười thập phần hạ lưu.
Thịnh Bảo Khánh bị nam nhân cuồng sáp một trận làm cho mồ hôi nhễ nhại, thô suyễn liên tục nghe vậy mở to hai mắt nhìn, nhìn một cách khó tin cái cây dương cụ thô to cắm sừng sững ở… “Nơi đó” của mình——,
Cảnh tượng khó coi khiến y tức giận đến mắt nổ sao kim, hận không thể đem kẻ trộm này đi thiên đao vạn quả, có thể phát tiết mối hận trong lòng!
“Vương bát đản! Rút! Trẫm ra lệnh cho ngươi lập tức rút!” Thịnh Bảo Khánh hai mắt đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi hô to.
“Suỵt, hoàng thượng, để bản công tử nhắc nhở ngươi một chút, lúc này đêm khuya thanh tĩnh, thế nhưng tiếng hoàng thượng kêu rất dễ đưa tới đại nội thị vệ đang tuần tra, hoàng thượng hẳn là sẽ không muốn cho người đến tham quan mỹ cảnh 『cự long chui huyệt 』trăm năm khó gặp ha?” Bạch Lăng Phi khuyên nhủ thập phần hảo tâm.
“Vương bát đản, ngươi dám uy hiếp trẫm?” Thịnh Bảo Khánh tuy rằng bề ngoài còn đang mạnh mồm, nhưng kỳ thực đã đè thấp giọng nói rồi.
“Sao dám sao dám, bản công tử bất quá chỉ hảo tâm nhắc nhở hoàng thượng mà thôi. Được rồi, đêm đẹp mau hết, hoàng thượng biết hảo quí trọng thời gian là tốt rồi, hãy thoả thích hưởng thụ thần uy 『cự long 』bản công tử đi!”
Bạch Lăng Phi thoả mãn mỉm cười lộ ra chút tiếu ý, bắt đầu giãy dụa cái mông hai bên, kiên quyết khiến cho cự bổng xoay tròn như vẽ tranh âu yếm khuấy đảo từng tấc từng tấc tràng bích mẫn cảm của hoàng đế ——
“Hanh a a… Chết tiệt… Ngô ân… Dừng… Mau dừng lại cho trẫm… Cáp Aha a…”
Vui vẻ cường liệt từ hạ thân dọc theo thắt lưng đánh thẳng lên ót, long căn hoàng đế từ sau khi được nam nhân cắm vào lần đầu tiên hiện ra dấu hiệu cương cứng, còn sướng đến liên tục chảy ra chất lỏng trong suốt…
“Cáp, hoàng thượng, 『ấu long 』của ngươi đều đã sướng đến cương lên chảy nước miếng, ngươi còn bảo ta dừng? Như vậy không khỏi rất vô đạo đức nha.”
Súc sinh này hoàn toàn đánh mất lễ nghi liêm sỉ còn có mặt mũi cùng trẫm bàn luận đạo đức!? Đi chết đi!
“Hanh ân… Ngươi… A a… Trẫm… Trẫm gọi ngươi dừng, ngươi có nghe thấy không?!” Cố kiềm nén khoái cảm mãnh liệt cuộn trào trong cơ thể, Thịnh Bảo Khánh nói giọng khàn khàn.
“Không phải đâu, hoàng thượng, bảo là muốn ta dừng, vì sao cái mông nhỏ dâm đãng của ngươi đem đại bổng bổng của bản công tử cắn chặt như thế? Ta hình như nghe được kỳ thực trong lòng ngươi lại lớn tiếng gào lên, 『cố sức, lại dùng thêm lực thao ta! 』.”
“Vương bát đản… Câm miệng! Câm ngay cái mồm dơ bẩn của ngươi lại cho trẫm!” Thịnh Bảo Khánh quả thực mau tức điên rồi!
“Chê ta mồm bẩn? Vậy vừa nãy là ai bị bản công tử hôn đến thần hồn điên đảo đó?” Bạch Lăng Phi lộ ra nụ cười trêu chọc.
Nhớ tới màn hôn lưỡi ban nãy làm kẻ khác say mê, nét mặt dương cương thô khoáng của Thịnh Bảo Khánh lại nhịn không được mà hơi đỏ lên, “Trẫm… Trẫm chỉ cảm thấy ghê tởm thôi, không phải là thần hồn điên đảo mà? Vương bát đản nhà ngươi không được nói bậy!”
Thấy nam nhân dáng dấp đỏ mặt còn mạnh miệng, Bạch Lăng Phi đột nhiên thấy khả ái không gì sánh được, “Cái miệng nhỏ nhắn bên trên của ngươi không thành thực như thế, vậy bản công tử không thể làm gì khác hơn là đành thỉnh giáo cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ngươi thôi.”
Bạch Lăng Phi đem côn thịt thật lớn rút hết đến miệng huyệt, ngay sau đó lại đâm thẳng vào ——
“Ác ác ác —— cực phẩm! Cái mông nhỏ của hoàng thượng thực sự là cực phẩm! Cắn thật là chặt, sướng chết ta rồi —— “
“A a a ——” một điểm mê hồn trong cơ thể bị côn thịt nam nhân hung hăng dập phải, kích thích quá mức cường liệt làm Thịnh Bảo Khánh phát sinh một tiếng rống tê tái, nhưng bởi vì sợ bị người nghe, y lập tức cảnh giác mà cắn chặt môi dưới, không cho âm thanh mình phát ra.
“Ai nha, không cho phép cắn, ngươi xem, đều chảy máu rồi…” Bạch Lăng Phi yêu thương cúi người liếm liếm môi hoàng đế.
Thấy đôi môi căng mọng duyên dáng của nam nhân dính máu chính mình, Thịnh Bảo Khánh chẳng hiểu vì sao trong lòng giật mạnh.
“Sau đó không cho phép cắn để bản thân bị thương nữa, bằng không bản công tử sẽ hảo hảo nghiêm phạt ngươi nga.” Bạch Lăng Phi dùng giọng điệu vô cùng thân thiết uy hiếp.
Thịnh Bảo Khánh nghe vậy tim đập càng thêm lợi hại, nhưng chính là vẫn tiếp tục mạnh mồm, “Hừ, từ trước đến nay chỉ có trẫm nghiêm phạt người khác, ngươi dám can đảm đối trẫm làm sao?”
“Hoàng thượng, có đúng hay không ngươi có chút đãng trí? Thịt heo bổng cự phách vô địch của bản công tử còn cắm ở tiểu long huyệt của ngươi, ngươi bảo ta có bản lĩnh làm không?”
“Ngươi ——” Thịnh Bảo Khánh nhất thời nghẹn lời, không khỏi vừa thẹn vừa giận.
“Được rồi, tiểu bảo bối của ta, hảo hảo hưởng thụ là được, không nên mạnh mồm nữa.”
“Vương bát đản! Không được gọi trẫm là tiểu bảo bối!”
“Không gọi bằng tiểu bảo bối chứ muốn kêu là cái gì? Luôn mồm hoàng thượng hoàng thượng, không khỏi làm bất hoà quan hệ của chúng ta nha, dù sao chúng ta cũng đã 『thân mật 』như thế rồi.” Bạch Lăng Phi biểu tình hạ lưu chỉ chỉ bộ vị hai người đang kết hợp, “A, ta nghĩ tới, tên hoàng thượng không phải gọi Thịnh Bảo Khánh sao? Vậy ta gọi nhũ danh 『Bảo Bảo** 』của ngươi là được, cục cưng ngươi nghĩ thế nào?”
“Câm miệng cho trẫm!” Thịnh Bảo Khánh quả thực mau bị tên nam nhân vô liêm sĩ chọc điên rồi.
Trẫm đường đường là Thịnh tông vương triều hoàng đế thống nhất thiên hạ, ai thấy trẫm đều phải tất cung tất kính kêu một tiếng “Hoàng thượng “, cái tên phát rồ này, hỗn đản mắt mù cũng dám gọi nhũ danh của trẫm? Còn gọi cái gì “Cục cưng”? Nhờ vào điểm ấy, trẫm có thể đưa cả nhà hắn tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội!
Thịnh Bảo Khánh trong lòng tức giận chửi ầm lên!
“A a —— sướng a —— cục cưng, cuộc đời ngươi hễ tức giận thì cái miệng nhỏ nhắn phía dưới liền gắt gao cắn lấy thịt heo bổng của bản công tử, thực sự là quá sung sướng ——” Bạch Lăng Phi sảng khoái kêu to.
Nguyên lai Thịnh Bảo Khánh khi nổi giận, dĩ nhiên bất giác kẹp chặt nội bích, đem dương cụ nam nhân gắt gao siết chặt bên trong.
Cái phát hiện này làm đương kim thiên tử của chúng ta xấu hổ và giận dữ đến thiếu chút nữa muốn nhảy sông mà bảo toàn danh dự.
“Câm miệng! Vương bát đản dừng cho trẫm —— a ——” Thịnh Bảo Khánh còn chưa mắng xong, đột nhiên bị doạ mà kêu to một tiếng.
“Chậc chậc… Không nghĩ tới bổng bổng nhà cục cưng đích cương lên hương vị không tệ a…”
Chỉ thấy Bạch Lăng Phi thế nhưng cúi đầu, liều mạng liếm láp côn thịt cao vót của Thịnh Bảo Khánh, không chỉ phát sinh âm hưởng chóp chép, còn bày ra dáng dấp đang thưởng thức ngon lành.
Đương kim thiên tử của chúng ta nhìn muốn ngây người luôn.
Chưa bao giờ thiếu nữ nhân, tuy nhiên hoàng đế uy đức chưa bao giờ chìm đắm trong nữ sắc cùng hoàng hậu phi tần, mục đích lên giường với phi tử chỉ là nối dõi tông đường kiêm phát tiết dục vọng.
Cầm thương lên ngựa, là xong chuyện.
So với cùng nữ nhân trên giường, y nghĩ cưỡi ngựa bắn cung còn thú hơn.
Cho nên cái gì hôn môi, cái gì âu yếm, Thịnh Bảo Khánh một mực không có hứng làm.
Càng không nói đến dùng miệng hôn “Nơi đó” của nam nhân…
Vì vậy khi Thịnh Bảo Khánh thấy nam nhân lại dùng đầu lưỡi đỏ tươi mê người càng không ngừng ở trên côn thịt mình liếm láp, y mới có thể bị doạ thành như vậy.
“Ngươi… Ngươi biến thái!” Thịnh Bảo Khánh mắc cỡ kêu to!
Thế nào có nam nhân dám đi hôn hạ thể nam nhân khác, quả thực ghê tởm!
“Thế nào hả? Tuy rằng bản công tử cũng là lần đầu tiên liếm thứ này, nhưng ta nghĩ hương vị không tồi a.” Bạch Lăng Phi dường như còn chưa đã thèm mà liếm liếm môi. “Cục cưng cũng có thể giúp ta liếm liếm, nhất định rất sướng.”
“Ngươi chỉ mơ!” Thịnh Bảo Khánh xấu hổ kêu to!
“Yên tâm đi, ngày hôm nay cục cưng đã bị ta làm quá rồi, bản công tử sẽ thương hương tiếc ngọc mà. Để lần sau vậy.”
“Vương bát đản! Cái gì lần sau! Huyệt đạo trẫm một khi cởi ra, cũng là lúc ngươi tới số rồi! Nhất định sẽ giết ngươi!”
“Phải không đó? Chúng ta chờ coi. Hắc hắc…” Bạch Lăng Phi cười xấu xa, lại đem đai lưng đang rơi lả tả bên hông hoàng đế cột hai tay y trên ghế.
“Vương bát đản! Ngươi đã điểm huyệt đạo trẫm, còn cột tay trẫm làm gì?” Thịnh Bảo Khánh tức giận mắng to!
“Như vậy tương đối có cảm giác lăng nhục nha, cục cưng không cảm thấy như vậy kích thích hơn sao?”
“Kích thích cái đầu ngươi ấy! Buông trẫm ra!”
Hoàng đế càng xấu hổ và giận dữ chống cự, Bạch Lăng Phi liền càng cảm thấy yêu thích không buông tay, “Hi, ta sẽ không buông đâu! Cục cưng đáng yêu thật đó, ta muốn đem cự long của mình đặt ở long huyệt của ngươi, cả đời cũng không ly khai!”
Bạch Lăng Phi giống như quyết tâm thề thốt hẹn ước, đột nhiên bắt đầu nhắm vào nhược điểm trí mạng trong cơ thể hoàng đế, một chút rồi một chút hung mãnh đâm chọc thẳng tiến!
“A a a —— không ——” Thịnh Bảo Khánh gập người hô to.
Dương vật thô to xen vào đến chỗ sâu nhất, dường như muốn chọc thủng nội tạng y. Hết lần này tới lần khác trong đau đớn vĩ đại còn kèm theo khoái cảm kinh khủng khó có thể thừa nhận.
“A a… Không… Không nên… A a…”
Dục tiên dục tử, tiêu hồn thực cốt đều không đủ để hình dung cái mông lúc này bị nam nhân cuồng thao đến mau bị vui vẻ làm tan rã, Thịnh Bảo Khánh đầu óc trống rỗng, tri giác mà thân thể sở hữu tựa hồ đều tập trung tại hai bộ vị đang giao hợp kịch liệt!
Trời ạ —— sướng chết mất —— trên đời thế nào có chuyện sướng như thế —— a a ——
Rõ ràng đã sướng đến sắp chết, nam nhân thế nhưng còn không có hảo ý ôm lấy long căn mình, làm càn mà xoa bóp trên dưới.
“A a… Trời ạ… Trời ạ…”
Chưa từng có hưởng qua khoái cảm tuyệt đỉnh như vậy làm Thịnh Bảo Khánh luôn luôn cương nghị tự kiềm chế rốt cục nhịn không được rơi lệ…
Nhìn nước mắt từ viền mắt nam nhân cương nghị như sắt đá chảy xuống, Bạch Lăng Phi toàn thân run rẩy một trận, côn thịt nguyên bản đã nhẫn nại đến cực hạn cuối cùng cũng không khống chế được nữa ——
“A a a —— cục cưng —— ngươi thế nào đáng yêu như thế —— ta chịu không nổi rồi —— “
Mạnh mẽ cắm rút cuồng nhiệt không theo quy luật, điên cuồng xỏ xuyên qua giống như muốn đem nam nhân dưới thân ăn vào trong bụng.
Tiểu cúc huyệt hoàng đế lần đầu khai bao bị cuồng sáp đến tiên huyết dâm thủy chảy ròng, ngự thư phòng tràn đầy tiếng nước dâm mỹ róc rách hoà với thanh âm khàn khàn nức nở khóc la…
“Ô… Trời ạ —— trẫm muốn chết —— a a a a —— “
“Cáp Aha a —— cục cưng —— chịu không nổi nữa —— ta muốn bắn —— chúng ta cùng nhau —— a a —— “
Cái mông Bạch Lăng Phi mạnh bạo dập xuống, đồng thời cũng “Hảo tâm” giải khai huyệt đạo hoàng đế ——
Lượng lớn nhiệt tinh phun ra ào ạt, một cỗ lại một cỗ nhắm thật mạnh vào long huyệt hoàng đế ——
“A a a ——” tràng bích mẫn cảm của Thịnh Bảo Khánh bị tinh dịch nóng hổi như lửa bắn một phát, thân thể phút chốc điên cuồng co quắp một trận, thế nhưng hai chân đã có thể tự do hoạt động theo bản năng kẹp chặt phần eo nam nhân, cái mông giãy dụa cuồng loạn một trận, gào lớn mà đạt được cao trào trước nay chưa từng có ——
Danh sách chương