Tiết cô nương học bộ dáng Thiên ca, trong tay nắm chặt một thanh . . . . . . Dao gọt trái cây, hung tợn một dao áp đặt trên da. Dĩ nhiên cái từ "Cắt" này là cực kỳ chính xác, bởi vì giờ phút này Tiết cô nương của chúng ta chính là thi hành hình pháp lăng trì, hoàn toàn bỏ rơi quả táo ăn được, phát tiết phẫn nộ trong nội tâm.
Theo ánh mắt của cô nhìn sang, Tiểu Phong Tử nhẹ nhàng mang theo một túi lap top, như không có việc gì đi qua trước mắt cô. Đồng thời còn rất thân thiết chào hỏi một tiếng: "Tôi đã trở về, cơm tối giải quyết như thế nào?"
Tiết cô nương nheo mắt lại, dịu dàng cười một tiếng: "Tiễn đưa cho cậu một chữ: cút!" Một chữ cuối cùng vĩ âm chạy dài vô hạn, hình như có thừa sóng âm lay động từng hồi mà xông vào trong tai người.
Tiểu Phong Tử ngây ngốc nở nụ cười: "Nha." Đi qua trước, cậu vẫn còn rất tốt bụng nhắc nhở, "Thủ hạ cẩn thận, chớ. . . . . ." Chớ bị thương mình. . . . . .
Kết quả lời của cậu còn chưa nói hết toàn bộ, liền nhìn thấy dao gọt trái cây sắc bén kia lệch lạc, từ ngón tay cái cọ qua. Lòng cậu căng thẳng, vội vàng ném túi lap top xuống chạy tới.
Cho đến khi Tiểu Phong Tử nắm được ngón tay cái, sau đó trách cứ mà nhìn chằm chằm vào mình rống, Tiết cô nương mới cảm nhận được trên tay cảm giác đau, đồng thời kèm theo hấp khí thanh xì xì.
Tiểu Phong Tử trừng: "Dao gọt trái cây là chơi như vậy phải không!" Bàn tay của cậu đè lại vết cắt thật chặt, có thể thấy tia máu từ giữa kẽ tay của cậu thấm ra ngoài.
Bởi vì Tiểu Phong Tử đứng ở trước mặt mình, Tiết cô nương có thể ngửi thấy mùi thơm ngát trên người của cậu, đó là mùi thơm của dầu gội nào đó. Tiết cô nương không nói ra là nhãn hiệu gì, chỉ là không thể không thừa nhận, mùi rất thoải mái, làm cho người ta rất an tâm. . . . . . Đột nhiên nhớ tới mình vẫn còn cùng người trước mặt tức giận, Tiết cô nương thu lại bản tính hoa si, nghiêm mặt: "Nếu không phải là lời của cậu để cho tôi phân tâm, tôi sẽ ngu đến mức chém tay của mình sao? Cậu ý tứ khá tốt, rống tôi, hung cái gì mà hung!"
Tiểu Phong Tử không để ý tới lời của cô..., trực tiếp gọi điện thoại cho Lão Tỷ, hỏi hộp cấp cứu để ở nơi đâu, sau đó nắm chặt tay Tiết cô nương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Tới đây, tôi băng bó lại cho cô."
Tiết cô nương cười: "Cô nương tôi không có nói cho cậu biết à, tôi tốt nghiệp hệ y học G đại, vết thương nhỏ này tự tôi sẽ xử lý, cũng không nhọc đến ngài đại giá rồi."
Tiểu Phong Tử cũng không thừa thãi cùng cô tranh luận, trực tiếp nửa ôm nửa kéo trên đất mang theo cô đi bôi thuốc, đương nhiên cũng không để ý tới lời nói của Tiết cô nương còn có mắng chửi của cô.
Trong phòng rất an tĩnh, Tiểu Phong Tử dùng rượu cồn rửa sạch vết thương rất tỉ mỉ chu đáo.
Tiểu Tiết xem qua dáng vẻ cậu thật thà dễ khi dễ, lại không gặp qua cậu như bây giờ, được rồi, thấy một màn như vậy cô có loại cảm giác quen thuộc. Thân thể hơi nóng lên, ngực trái cũng bắt đầu không được yên ổn, Tiết cô nương dành ra một bàn tay không, đè lại nơi đó, rống giận: "Nhảy cái gì mà nhảy, có chút khí tiết chứ!"
Tiểu Phong Tử ngẩng đầu lên: "Ai?"
Không ngờ cậu vừa ngẩng đầu, quay mặt cọ qua môi của Tiểu Tiết, cảm giác tê tê không hề có điềm báo trước mà đem Tiết cô nương như bị điện giật.
Nhìn rõ ràng gương mặt, gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi dài nhỏ, còn có ở dưới khóe mắt có một chút quầng thâm. . . .. . Tiểu Tiết nổi giận: "Giang Sơn Phong, cậu cách tôi xa một chút. . . . . ." Tôi sắp thở không nổi.
Tiểu Phong Tử sờ soạng cô đầu một chút: "Được rồi, cũng sắp tốt, đợi giúp cô quấn băng gạc lên, gần đây cô chú ý không cần thấm nước, muốn làm cái gì liền gọi tôi, tôi giúp cô."
Tiểu Tiết không chịu nổi, người đàn ông này là nghe không hiểu phải không? Hiện tại ở trong nội tâm cô đang nhảy vượt qua 180, gần như kịch liệt sau trạng thái vận động, cái ý vị này là như thế nào, cô nương khẩn trương rồi! Này, cậu có thể đừng tiếp cận gần như vậy có được hay không! Trong lúc Tiết cô nương muốn mở miệng phát tác, rắc rắc một tiếng, cửa mở ra, âm thanh Tiểu Huệ tới trước: "Tiểu Phong Tử, em bị thương ở nơi nào?"
Khi cô thấy em trai cùng bạn học cũ, hai người thân mật chắp tay, cô hì hì bật cười: "Thì ra là chuyện này, được, hai ngươi từ từ tiếp tục. Tôi đi ra bên ngoài tản bộ, không quấy rầy." Nói qua cô nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài.
Tiểu Tiết ở phía sau hầm hừ: "Lọ Lem, cậu cút trở lại cho tôi, tránh cái gì mà tránh. . . . . ." Mắt thấy người Tiểu Huệ đã bay xa, cô mới nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Làm như tôi cùng em cậu có cái gì JQ vậy."
Tiểu Phong Tử cười.
Mà lúc Tiểu Huệ đi ra ngoài không bao lâu, có người xô cửa đi vào, giọng nói không lớn kiên nhẫn hướng hai người rống: "Thấy Huệ Huệ đâu không?"
Tiểu Tiết rút tay ra ngoài, ba bước hai bước chạy tới, nổi giận đùng đùng: "Thiên ca! Cùng tôi về nước Mỹ đi!"
Tiểu Phong Tử ở sau lưng phá, nói thẳng: "Lão Tỷ đi tản bộ ở bên ngoài." Cậu vừa dứt lời, liền nhìn thấy Thiên ca hùng hùng hổ hổ chạy đi.
. . . . . .
Tiểu Huệ đang tản bộ thì điện thoại vang lên, cô ừ a a đáp mấy tiếng, sau đó trầm mặc một hồi mới nói: "Ba ngày? Tốt." Khi điện thoại để xuống, cô lại phát hiện mình đi tới nơi đêm đó hai người hôn.
Cô ở trên ghế dài ngồi một lát, chợt xì một tiếng khinh miệt: "Muốn anh đa tình, một ngày nào đó anh sẽ ngã dập mặt, xem khi đó anh còn phong lưu được không!" Nghĩ như vậy, khóe miệng của cô nâng lên một độ cong xảo quyệt khéo léo, giống như thấy cảnh tượng một dâm tặc bị treo ngược lên quật, các loại hả lòng hả dạ.
. . . . . .
Lúc Tiểu Huệ lại xuất hiện nữa, Tiểu Tiết trợn tròn mắt: "Lọ Lem, cậu đều không có đụng phải Thiên ca sao?"
"Không có." Khi nói chuyện Tiểu Huệ đã vào phòng, thời điểm xuất hiện lại trong tay giơ lên một túi du lịch, đem một chuỗi chìa khóa ném Tiểu Phong Tử ở phía xa: "Thay tỷ tỷ em trông coi trong nhà, đừng làm cho bọn họ, nhất là Kỷ Thiên Hàng làm loạn. Còn nữa, nhà vệ sinh nhớ làm tốt, lúc tôi trở lại nếu như thấy trong phòng có một chút đồ bỏ đi, ngửi thấy được một chút mùi thúi, các người hãy cẩn thận một chút cho tôi. . . . . ."
Tiểu Phong Tử nghi ngờ: "Lão Tỷ, chị phải đi ra cửa?"
"Ừ, ra ngoài dạo."
Tiểu Tiết sốt ruột: "Thiên ca đang tìm cậu đó, nhìn dáng dấp rất gấp." Vào lúc này cô cũng không nhớ thương chuyện khuyên Thiên ca về nước Mỹ nữa rồi, bởi vì giữa Lọ Lem cùng Thiên ca hình như xuất hiện vấn đề gì. . . . . .
Tiểu Huệ cười: "Anh ta tìm tôi có thể có chuyện gì, hơn nữa, kế tiếp đoán chừng anh ta bận rộn. Được rồi, chính các người chú ý an toàn, tôi đi mấy ngày sẽ trở lại."
Tiểu Tiết muốn chạy qua ngăn lại, Tiểu Phong Tử lại giữ cô lại, lắc đầu.
Tiểu Tiết: "Không nhìn thấy Lọ Lem muốn chơi mất tích sao? Cô ấy đều chưa nói muốn đi đâu, cũng không nói muốn đi mấy ngày, đây không phải là muốn gấp chết Thiên ca sao?"
Tiểu Phong Tử: "Tôi hiểu rõ Lão Tỷ nhà tôi, chị ấy không phải loại người bởi vì chuyện tình cảm sẽ rời nhà ra đi, hơn nữa, chúng ta đi theo xem náo nhiệt, Thiên ca nhất định sẽ đi tìm tôi Lão Tỷ."
Tiểu Tiết chú ý tới ánh mắt gian trá của Tiểu Phong Tử, trực giác trong đầu có vấn đề: "Cậu biết Lọ Lem muốn đi đâu?"
"Không biết."
"Không thể nào, cậu nhất định biết cái gì!"
"Được rồi, tôi xác thực biết cái gì."
"Mau nói."
"Không thể nói."
". . . . . ."
Tiết cô nương nổi giận, dùng cái tay băng bó níu lấy lỗ tai Tiểu Phong Tử, uy hiếp cậu nói hay không.
Tiểu Phong Tử không dám tránh, lo lắng lôi kéo ảnh hưởng vết thương trên tay cô nên ngăn lại, chỉ có thể hầm hừ: "Buông tay, buông tay, mau buông tay. . . . . ."
Tiểu Tiết hí mắt: "Vậy cậu nói hay không nói?"
Tiểu Phong Tử thở dài một tiếng: "Thật ra thì tôi không biết. . . . . . A, đau. . . . . . Được rồi, tôi biết rõ anh rể nhất định sẽ cố gắng tìm được Lão Tỷ, khi đó hai người không chừng liền bắn ra tia lửa bốn phía, chuyện tốt xong rồi. . . . . ."
Tiết cô nương rốt cuộc nửa tin nửa ngờ buông lỏng tay: "Tôi nói Thiên ca cùng Lọ Lem hiện tại đến cùng là cái tiến độ gì đây?"
Tiểu Phong Tử xoa lỗ tai, lại nhớ tới một chuyện vẫn muốn hỏi: "Tiểu Tiết, cô thật xa xôi đuổi theo anh rể tôi tới đây, có phải hay không. . . . . ."
Thấy Tiểu Phong Tử nét mặt "Bắt kẻ thông dâm", Tiểu Tiết nổi giận: "Đừng nhìn tôi như vậy, Thiên ca không phải của tôi món ăn."
Tiểu Phong Tử chất vấn: "Vậy rốt cuộc tại sao cô vẫn quấn lấy anh ấy?"
Tiết cô nương nổi giận: "Đừng có dùng ánh mắt bỉ ổi như vậy nhìn tôi có được hay không, tôi không thể làm gì, ai bảo Thiên ca vẫn không chịu phối hợp. . . . . ."
"Phối hợp cái gì?"
"Phối hợp làm giải phẩu . . . . . ." Nói xong lời này, Tiểu Tiết nhất thời phản ứng kịp, đôi tay che miệng Tiểu Phong Tử: "Nghe này, vừa mới rồi tôi cái gì cũng không nói, OK?"
Nhưng sự thật chứng minh Tiểu Phong Tử một chút cũng không có nghe được, bởi vì buổi tối hôm đó cậu liền lôi kéo anh rể dò xét về vấn đề giải phẫu.
Cặp mắt Thiên ca áp đảo bao vây, Tiểu Tiết thắt quần áo, bất đắc dĩ mở miệng: "Thiên ca, tôi thật sự không cố ý, chẳng qua là tôi thề, tôi không có nói nửa chữ với Lọ Lem." Lúc nói lời này, cô không ngừng đưa ánh mắt trừng Tiểu Phong Tử, hận không thể vá cái miệng trên khuôn mặt kia.
Tiểu Phong Tử thuần lương vô hại mà cười: "Thiên ca, anh yên tâm, chúng em sẽ giúp anh giữ bí mật."
Thiên ca nhếch miệng lên, hiển nhiên là không tin tưởng hai người này lắm, nhưng mà bây giờ anh còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý: "Hai người các người bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Huệ Huệ đi nơi nào?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Rời nhà đi ra ngoài."
"Cái gì?" Thiên ca nổi giận, lúc trước anh ở chung cư phụ cận tìm nhiều giờ, sửng sốt không tìm được người sống sờ sờ tản bộ, sau khi trở về liền bị Tiểu Phong Tử kéo vào gian phòng, còn ngư hồ hồ nghe bọn họ đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau.
Tiểu Phong Tử cảm nhận được lãnh khí của Thiên ca, được rồi, bình thường nhìn Thiên ca phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong cũng không phải là dễ chọc. "Anh rể. . . . . . anh bình tĩnh đã, bây giờ anh đi ra ngoài mù quáng tìm, nhất định là không tìm được Lão Tỷ , không bằng ngồi xuống nghiên cứu một chút, chị ấy sẽ đi nơi nào."
Thiên ca buông lỏng khớp xương trên tay một chút: "Thật ra thì cậu nói một chút xem cô ấy đến cùng là đang làm cái quỷ gì."
"Lão Tỷ không cờ bạc không chơi gái điếm không đi dạo hộp đêm, chị ấy có thể tiếp xúc chỉ có trong nhà, trường học, cho nên đi hai địa phương này nhất định là không sai, còn có trước khi đi hình như là chị ấy đem theo máy vi tính, mấy ngày nay nhất định sẽ mở máy login cái gì, Thiên ca, anh biết rõ nên làm như thế nào. . . . . ."
Cậu còn chưa nói hết, liền bị Thiên ca theo trước bàn máy tính chen xuống. Mà ngón tay Thiên ca bắt đầu nhanh chóng leo lên QQ, nơi đó đặc biệt tốt, mở ra một ảnh chân dung, phía trên ghi chú là: bà xã.
Tiểu Phong Tử lôi kéo Tiết cô nương đi ra ngoài, trước lúc đóng cửa cậu còn gợi ý một chút: "Anh rể ơi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển vô hạn, chỉ cần anh muốn lấy được, không có gì không làm được, cái gì trộm nick, cái gì định vị GPS. . . . . ."
Tay Thiên ca dừng một chút, tiếp đó vô cảm mở điện thoại ra, đả thông điện thoại nhà B ca, nếu anh nhớ không lầm, B ca sở dĩ trở thành B ca cũng là bởi vì lúc đi học, anh ấy là loại cố chấp, loại sản phẩm điện tử giống như chơi: tháo dỡ, cải trang. . . . . .
Đứng ở trạm xe xa lạ, Tiểu Huệ thở thật dài một hơi, đã bình ổn nhất định cơn giận của mình, bằng không, cô thật sẽ vọt tới nhà chủ nhiệm đi chửi mắng cô ấy dừng lại. Không phải nói sư đoàn thể dễ dạy đi dạo chơi ba ngày sao, buổi chiều còn liên tiếp mấy điện thoại thúc giục Tiểu Huệ mau chóng lên đường cùng đại bộ đội tụ hợp, nhưng ai biết Tiểu Huệ ngây ngốc đợi mấy giờ mới được báo cho: chủ nhiệm nhìn lầm thời gian, phải là sáng sớm ngày mai.
Đáng giận nhất là cái gì, là mọi người rõ ràng không lên đường, người chủ nhiệm kia lại miệng đầy cùng lừa dối cô, dụ dỗ cô lên xe, tạo thành cô - một người ngư hồ hồ ở trạm xe H thị nghe chủ nhiệm tiếp tục nói bậy: "Tiểu Huệ à, cơ quan du lịch rất nhanh sẽ phái người tới đón cô, cô coi như là ngắm nhìn phong cảnh lâu hơn so với chúng tôi mấy giờ."
Tiểu Huệ nhe răng trợn mắt, tắt điện thoại: hơn một giờ trước chủ nhiệm chính là một bộ giải thích chỗ này, đáng tiếc cơ quan du lịch ngay cả một bóng quỷ cũng không có.
Dựa vào người dựa vào ông trờ không bằng dựa vào chính mình, Tiểu Huệ móc laptop ra, theo thói quen lên QQ, đồng thời tuần tra mục đích lộ tuyến từ trạm xe, rốt cuộc tra được một cái hướng dẫn nhìn đáng tin, trong màn hình chợt nhảy ra một hộp thoại ——QQ bị buộc logout, biểu hiện ở nơi khác đổ bộ. Trong lòng cô căng thẳng, nghĩ nữa đi lên lại phát hiện thế nào cũng đăng nhập không được rồi, tức giận gõ laptop một cái, tay vừa trượt —— laptop rớt xuống đất.
Âm thanh kia hung hăng nện vào trong lòng Tiểu Huệ, cùng loại đau giống như cắt thịt của cô, hình như cô tưởng tượng đến tiền trong tài khoản mình vất vả mới kiếm được—— quả thật là người xui xẻo, uống nước cũng có thể nhét kẽ răng.
Ở lúc cô phát điên, một đôi giày da sáng loáng xuất hiện trước mắt cô, còn có một đôi tay của đàn ông, cẩn thận nâng laptop "Bị thương" lên, âm thanh rất trầm ổn: "Thế nào không cẩn thận như vậy?"
Tiểu Huệ chậm rãi ngẩng đầu lên: "Anh cũng ở nơi đây?"
Trịnh Nhaan Xuyên mỉm cười: "Ừ, vừa vặn đến, thuận tiện nghỉ ngơi mấy ngày."
Trên đời này sẽ có chuyện tình trùng hợp như thế sao? Tiểu Huệ nói giỡn một câu: "Không phải là chủ nhiệm cho anh đi đến chứ?"
Theo ánh mắt của cô nhìn sang, Tiểu Phong Tử nhẹ nhàng mang theo một túi lap top, như không có việc gì đi qua trước mắt cô. Đồng thời còn rất thân thiết chào hỏi một tiếng: "Tôi đã trở về, cơm tối giải quyết như thế nào?"
Tiết cô nương nheo mắt lại, dịu dàng cười một tiếng: "Tiễn đưa cho cậu một chữ: cút!" Một chữ cuối cùng vĩ âm chạy dài vô hạn, hình như có thừa sóng âm lay động từng hồi mà xông vào trong tai người.
Tiểu Phong Tử ngây ngốc nở nụ cười: "Nha." Đi qua trước, cậu vẫn còn rất tốt bụng nhắc nhở, "Thủ hạ cẩn thận, chớ. . . . . ." Chớ bị thương mình. . . . . .
Kết quả lời của cậu còn chưa nói hết toàn bộ, liền nhìn thấy dao gọt trái cây sắc bén kia lệch lạc, từ ngón tay cái cọ qua. Lòng cậu căng thẳng, vội vàng ném túi lap top xuống chạy tới.
Cho đến khi Tiểu Phong Tử nắm được ngón tay cái, sau đó trách cứ mà nhìn chằm chằm vào mình rống, Tiết cô nương mới cảm nhận được trên tay cảm giác đau, đồng thời kèm theo hấp khí thanh xì xì.
Tiểu Phong Tử trừng: "Dao gọt trái cây là chơi như vậy phải không!" Bàn tay của cậu đè lại vết cắt thật chặt, có thể thấy tia máu từ giữa kẽ tay của cậu thấm ra ngoài.
Bởi vì Tiểu Phong Tử đứng ở trước mặt mình, Tiết cô nương có thể ngửi thấy mùi thơm ngát trên người của cậu, đó là mùi thơm của dầu gội nào đó. Tiết cô nương không nói ra là nhãn hiệu gì, chỉ là không thể không thừa nhận, mùi rất thoải mái, làm cho người ta rất an tâm. . . . . . Đột nhiên nhớ tới mình vẫn còn cùng người trước mặt tức giận, Tiết cô nương thu lại bản tính hoa si, nghiêm mặt: "Nếu không phải là lời của cậu để cho tôi phân tâm, tôi sẽ ngu đến mức chém tay của mình sao? Cậu ý tứ khá tốt, rống tôi, hung cái gì mà hung!"
Tiểu Phong Tử không để ý tới lời của cô..., trực tiếp gọi điện thoại cho Lão Tỷ, hỏi hộp cấp cứu để ở nơi đâu, sau đó nắm chặt tay Tiết cô nương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Tới đây, tôi băng bó lại cho cô."
Tiết cô nương cười: "Cô nương tôi không có nói cho cậu biết à, tôi tốt nghiệp hệ y học G đại, vết thương nhỏ này tự tôi sẽ xử lý, cũng không nhọc đến ngài đại giá rồi."
Tiểu Phong Tử cũng không thừa thãi cùng cô tranh luận, trực tiếp nửa ôm nửa kéo trên đất mang theo cô đi bôi thuốc, đương nhiên cũng không để ý tới lời nói của Tiết cô nương còn có mắng chửi của cô.
Trong phòng rất an tĩnh, Tiểu Phong Tử dùng rượu cồn rửa sạch vết thương rất tỉ mỉ chu đáo.
Tiểu Tiết xem qua dáng vẻ cậu thật thà dễ khi dễ, lại không gặp qua cậu như bây giờ, được rồi, thấy một màn như vậy cô có loại cảm giác quen thuộc. Thân thể hơi nóng lên, ngực trái cũng bắt đầu không được yên ổn, Tiết cô nương dành ra một bàn tay không, đè lại nơi đó, rống giận: "Nhảy cái gì mà nhảy, có chút khí tiết chứ!"
Tiểu Phong Tử ngẩng đầu lên: "Ai?"
Không ngờ cậu vừa ngẩng đầu, quay mặt cọ qua môi của Tiểu Tiết, cảm giác tê tê không hề có điềm báo trước mà đem Tiết cô nương như bị điện giật.
Nhìn rõ ràng gương mặt, gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi dài nhỏ, còn có ở dưới khóe mắt có một chút quầng thâm. . . .. . Tiểu Tiết nổi giận: "Giang Sơn Phong, cậu cách tôi xa một chút. . . . . ." Tôi sắp thở không nổi.
Tiểu Phong Tử sờ soạng cô đầu một chút: "Được rồi, cũng sắp tốt, đợi giúp cô quấn băng gạc lên, gần đây cô chú ý không cần thấm nước, muốn làm cái gì liền gọi tôi, tôi giúp cô."
Tiểu Tiết không chịu nổi, người đàn ông này là nghe không hiểu phải không? Hiện tại ở trong nội tâm cô đang nhảy vượt qua 180, gần như kịch liệt sau trạng thái vận động, cái ý vị này là như thế nào, cô nương khẩn trương rồi! Này, cậu có thể đừng tiếp cận gần như vậy có được hay không! Trong lúc Tiết cô nương muốn mở miệng phát tác, rắc rắc một tiếng, cửa mở ra, âm thanh Tiểu Huệ tới trước: "Tiểu Phong Tử, em bị thương ở nơi nào?"
Khi cô thấy em trai cùng bạn học cũ, hai người thân mật chắp tay, cô hì hì bật cười: "Thì ra là chuyện này, được, hai ngươi từ từ tiếp tục. Tôi đi ra bên ngoài tản bộ, không quấy rầy." Nói qua cô nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài.
Tiểu Tiết ở phía sau hầm hừ: "Lọ Lem, cậu cút trở lại cho tôi, tránh cái gì mà tránh. . . . . ." Mắt thấy người Tiểu Huệ đã bay xa, cô mới nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Làm như tôi cùng em cậu có cái gì JQ vậy."
Tiểu Phong Tử cười.
Mà lúc Tiểu Huệ đi ra ngoài không bao lâu, có người xô cửa đi vào, giọng nói không lớn kiên nhẫn hướng hai người rống: "Thấy Huệ Huệ đâu không?"
Tiểu Tiết rút tay ra ngoài, ba bước hai bước chạy tới, nổi giận đùng đùng: "Thiên ca! Cùng tôi về nước Mỹ đi!"
Tiểu Phong Tử ở sau lưng phá, nói thẳng: "Lão Tỷ đi tản bộ ở bên ngoài." Cậu vừa dứt lời, liền nhìn thấy Thiên ca hùng hùng hổ hổ chạy đi.
. . . . . .
Tiểu Huệ đang tản bộ thì điện thoại vang lên, cô ừ a a đáp mấy tiếng, sau đó trầm mặc một hồi mới nói: "Ba ngày? Tốt." Khi điện thoại để xuống, cô lại phát hiện mình đi tới nơi đêm đó hai người hôn.
Cô ở trên ghế dài ngồi một lát, chợt xì một tiếng khinh miệt: "Muốn anh đa tình, một ngày nào đó anh sẽ ngã dập mặt, xem khi đó anh còn phong lưu được không!" Nghĩ như vậy, khóe miệng của cô nâng lên một độ cong xảo quyệt khéo léo, giống như thấy cảnh tượng một dâm tặc bị treo ngược lên quật, các loại hả lòng hả dạ.
. . . . . .
Lúc Tiểu Huệ lại xuất hiện nữa, Tiểu Tiết trợn tròn mắt: "Lọ Lem, cậu đều không có đụng phải Thiên ca sao?"
"Không có." Khi nói chuyện Tiểu Huệ đã vào phòng, thời điểm xuất hiện lại trong tay giơ lên một túi du lịch, đem một chuỗi chìa khóa ném Tiểu Phong Tử ở phía xa: "Thay tỷ tỷ em trông coi trong nhà, đừng làm cho bọn họ, nhất là Kỷ Thiên Hàng làm loạn. Còn nữa, nhà vệ sinh nhớ làm tốt, lúc tôi trở lại nếu như thấy trong phòng có một chút đồ bỏ đi, ngửi thấy được một chút mùi thúi, các người hãy cẩn thận một chút cho tôi. . . . . ."
Tiểu Phong Tử nghi ngờ: "Lão Tỷ, chị phải đi ra cửa?"
"Ừ, ra ngoài dạo."
Tiểu Tiết sốt ruột: "Thiên ca đang tìm cậu đó, nhìn dáng dấp rất gấp." Vào lúc này cô cũng không nhớ thương chuyện khuyên Thiên ca về nước Mỹ nữa rồi, bởi vì giữa Lọ Lem cùng Thiên ca hình như xuất hiện vấn đề gì. . . . . .
Tiểu Huệ cười: "Anh ta tìm tôi có thể có chuyện gì, hơn nữa, kế tiếp đoán chừng anh ta bận rộn. Được rồi, chính các người chú ý an toàn, tôi đi mấy ngày sẽ trở lại."
Tiểu Tiết muốn chạy qua ngăn lại, Tiểu Phong Tử lại giữ cô lại, lắc đầu.
Tiểu Tiết: "Không nhìn thấy Lọ Lem muốn chơi mất tích sao? Cô ấy đều chưa nói muốn đi đâu, cũng không nói muốn đi mấy ngày, đây không phải là muốn gấp chết Thiên ca sao?"
Tiểu Phong Tử: "Tôi hiểu rõ Lão Tỷ nhà tôi, chị ấy không phải loại người bởi vì chuyện tình cảm sẽ rời nhà ra đi, hơn nữa, chúng ta đi theo xem náo nhiệt, Thiên ca nhất định sẽ đi tìm tôi Lão Tỷ."
Tiểu Tiết chú ý tới ánh mắt gian trá của Tiểu Phong Tử, trực giác trong đầu có vấn đề: "Cậu biết Lọ Lem muốn đi đâu?"
"Không biết."
"Không thể nào, cậu nhất định biết cái gì!"
"Được rồi, tôi xác thực biết cái gì."
"Mau nói."
"Không thể nói."
". . . . . ."
Tiết cô nương nổi giận, dùng cái tay băng bó níu lấy lỗ tai Tiểu Phong Tử, uy hiếp cậu nói hay không.
Tiểu Phong Tử không dám tránh, lo lắng lôi kéo ảnh hưởng vết thương trên tay cô nên ngăn lại, chỉ có thể hầm hừ: "Buông tay, buông tay, mau buông tay. . . . . ."
Tiểu Tiết hí mắt: "Vậy cậu nói hay không nói?"
Tiểu Phong Tử thở dài một tiếng: "Thật ra thì tôi không biết. . . . . . A, đau. . . . . . Được rồi, tôi biết rõ anh rể nhất định sẽ cố gắng tìm được Lão Tỷ, khi đó hai người không chừng liền bắn ra tia lửa bốn phía, chuyện tốt xong rồi. . . . . ."
Tiết cô nương rốt cuộc nửa tin nửa ngờ buông lỏng tay: "Tôi nói Thiên ca cùng Lọ Lem hiện tại đến cùng là cái tiến độ gì đây?"
Tiểu Phong Tử xoa lỗ tai, lại nhớ tới một chuyện vẫn muốn hỏi: "Tiểu Tiết, cô thật xa xôi đuổi theo anh rể tôi tới đây, có phải hay không. . . . . ."
Thấy Tiểu Phong Tử nét mặt "Bắt kẻ thông dâm", Tiểu Tiết nổi giận: "Đừng nhìn tôi như vậy, Thiên ca không phải của tôi món ăn."
Tiểu Phong Tử chất vấn: "Vậy rốt cuộc tại sao cô vẫn quấn lấy anh ấy?"
Tiết cô nương nổi giận: "Đừng có dùng ánh mắt bỉ ổi như vậy nhìn tôi có được hay không, tôi không thể làm gì, ai bảo Thiên ca vẫn không chịu phối hợp. . . . . ."
"Phối hợp cái gì?"
"Phối hợp làm giải phẩu . . . . . ." Nói xong lời này, Tiểu Tiết nhất thời phản ứng kịp, đôi tay che miệng Tiểu Phong Tử: "Nghe này, vừa mới rồi tôi cái gì cũng không nói, OK?"
Nhưng sự thật chứng minh Tiểu Phong Tử một chút cũng không có nghe được, bởi vì buổi tối hôm đó cậu liền lôi kéo anh rể dò xét về vấn đề giải phẫu.
Cặp mắt Thiên ca áp đảo bao vây, Tiểu Tiết thắt quần áo, bất đắc dĩ mở miệng: "Thiên ca, tôi thật sự không cố ý, chẳng qua là tôi thề, tôi không có nói nửa chữ với Lọ Lem." Lúc nói lời này, cô không ngừng đưa ánh mắt trừng Tiểu Phong Tử, hận không thể vá cái miệng trên khuôn mặt kia.
Tiểu Phong Tử thuần lương vô hại mà cười: "Thiên ca, anh yên tâm, chúng em sẽ giúp anh giữ bí mật."
Thiên ca nhếch miệng lên, hiển nhiên là không tin tưởng hai người này lắm, nhưng mà bây giờ anh còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý: "Hai người các người bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Huệ Huệ đi nơi nào?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Rời nhà đi ra ngoài."
"Cái gì?" Thiên ca nổi giận, lúc trước anh ở chung cư phụ cận tìm nhiều giờ, sửng sốt không tìm được người sống sờ sờ tản bộ, sau khi trở về liền bị Tiểu Phong Tử kéo vào gian phòng, còn ngư hồ hồ nghe bọn họ đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau.
Tiểu Phong Tử cảm nhận được lãnh khí của Thiên ca, được rồi, bình thường nhìn Thiên ca phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong cũng không phải là dễ chọc. "Anh rể. . . . . . anh bình tĩnh đã, bây giờ anh đi ra ngoài mù quáng tìm, nhất định là không tìm được Lão Tỷ , không bằng ngồi xuống nghiên cứu một chút, chị ấy sẽ đi nơi nào."
Thiên ca buông lỏng khớp xương trên tay một chút: "Thật ra thì cậu nói một chút xem cô ấy đến cùng là đang làm cái quỷ gì."
"Lão Tỷ không cờ bạc không chơi gái điếm không đi dạo hộp đêm, chị ấy có thể tiếp xúc chỉ có trong nhà, trường học, cho nên đi hai địa phương này nhất định là không sai, còn có trước khi đi hình như là chị ấy đem theo máy vi tính, mấy ngày nay nhất định sẽ mở máy login cái gì, Thiên ca, anh biết rõ nên làm như thế nào. . . . . ."
Cậu còn chưa nói hết, liền bị Thiên ca theo trước bàn máy tính chen xuống. Mà ngón tay Thiên ca bắt đầu nhanh chóng leo lên QQ, nơi đó đặc biệt tốt, mở ra một ảnh chân dung, phía trên ghi chú là: bà xã.
Tiểu Phong Tử lôi kéo Tiết cô nương đi ra ngoài, trước lúc đóng cửa cậu còn gợi ý một chút: "Anh rể ơi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển vô hạn, chỉ cần anh muốn lấy được, không có gì không làm được, cái gì trộm nick, cái gì định vị GPS. . . . . ."
Tay Thiên ca dừng một chút, tiếp đó vô cảm mở điện thoại ra, đả thông điện thoại nhà B ca, nếu anh nhớ không lầm, B ca sở dĩ trở thành B ca cũng là bởi vì lúc đi học, anh ấy là loại cố chấp, loại sản phẩm điện tử giống như chơi: tháo dỡ, cải trang. . . . . .
Đứng ở trạm xe xa lạ, Tiểu Huệ thở thật dài một hơi, đã bình ổn nhất định cơn giận của mình, bằng không, cô thật sẽ vọt tới nhà chủ nhiệm đi chửi mắng cô ấy dừng lại. Không phải nói sư đoàn thể dễ dạy đi dạo chơi ba ngày sao, buổi chiều còn liên tiếp mấy điện thoại thúc giục Tiểu Huệ mau chóng lên đường cùng đại bộ đội tụ hợp, nhưng ai biết Tiểu Huệ ngây ngốc đợi mấy giờ mới được báo cho: chủ nhiệm nhìn lầm thời gian, phải là sáng sớm ngày mai.
Đáng giận nhất là cái gì, là mọi người rõ ràng không lên đường, người chủ nhiệm kia lại miệng đầy cùng lừa dối cô, dụ dỗ cô lên xe, tạo thành cô - một người ngư hồ hồ ở trạm xe H thị nghe chủ nhiệm tiếp tục nói bậy: "Tiểu Huệ à, cơ quan du lịch rất nhanh sẽ phái người tới đón cô, cô coi như là ngắm nhìn phong cảnh lâu hơn so với chúng tôi mấy giờ."
Tiểu Huệ nhe răng trợn mắt, tắt điện thoại: hơn một giờ trước chủ nhiệm chính là một bộ giải thích chỗ này, đáng tiếc cơ quan du lịch ngay cả một bóng quỷ cũng không có.
Dựa vào người dựa vào ông trờ không bằng dựa vào chính mình, Tiểu Huệ móc laptop ra, theo thói quen lên QQ, đồng thời tuần tra mục đích lộ tuyến từ trạm xe, rốt cuộc tra được một cái hướng dẫn nhìn đáng tin, trong màn hình chợt nhảy ra một hộp thoại ——QQ bị buộc logout, biểu hiện ở nơi khác đổ bộ. Trong lòng cô căng thẳng, nghĩ nữa đi lên lại phát hiện thế nào cũng đăng nhập không được rồi, tức giận gõ laptop một cái, tay vừa trượt —— laptop rớt xuống đất.
Âm thanh kia hung hăng nện vào trong lòng Tiểu Huệ, cùng loại đau giống như cắt thịt của cô, hình như cô tưởng tượng đến tiền trong tài khoản mình vất vả mới kiếm được—— quả thật là người xui xẻo, uống nước cũng có thể nhét kẽ răng.
Ở lúc cô phát điên, một đôi giày da sáng loáng xuất hiện trước mắt cô, còn có một đôi tay của đàn ông, cẩn thận nâng laptop "Bị thương" lên, âm thanh rất trầm ổn: "Thế nào không cẩn thận như vậy?"
Tiểu Huệ chậm rãi ngẩng đầu lên: "Anh cũng ở nơi đây?"
Trịnh Nhaan Xuyên mỉm cười: "Ừ, vừa vặn đến, thuận tiện nghỉ ngơi mấy ngày."
Trên đời này sẽ có chuyện tình trùng hợp như thế sao? Tiểu Huệ nói giỡn một câu: "Không phải là chủ nhiệm cho anh đi đến chứ?"
Danh sách chương