Lương Mộc Thu vốn không định đưa Sầm Nam ra sân bay.
Cậu có thể tiếp nhận việc Sầm Nam rời đi là một chuyện, tận mắt nhìn anh đi lại là chuyện khác.
Nhưng sáng nay mới chưa đến 8h cậu đã tỉnh, rõ ràng tối qua hai người hơn 2h mới ngủ thế mà giờ đã tỉnh như sáo.
Cậu nằm trên giường nhìn Sầm Nam cúi đầu cài cúc áo, trong căn phòng tối tăm, khuôn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn, đường cong lưu loát, cổ áo vẫn chưa cài xong nửa kín nửa hở, lộ ra vết răng hôm trước cậu cắn lên xương quai xanh.
Đã hai ngày, màu sắc vết cắn đã nhạt đi, giống như một bông hồng nho nhỏ, cũng như là đánh dấu lên Sầm Nam.
Lương Mộc Thu đột nhiên đổi ý.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, giọng nói không thể chối từ: "Đợi một chút, tôi tiễn anh ra sân bay."
Sầm Nam ngẩn ra, quay lại nhìn cậu.
Lương Mộc Thu ngồi trên giường, chăn bông trắng tinh mềm mại lộn xộn xếp chồng bên thắt lưng cậu, bắp chân trắng nõn lắc lư bên giường, dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Từ tận đáy lòng anh vẫn hy vọng Lương Mộc Thu không đi.
Bị chia tách 7 năm liền tra tấn không phải chỉ có mình Lương Mộc Thu.
Nhưng nhìn cậu một lát anh vẫn không phản bác: "Được."
*
Hai người ăn sáng bên ngoài xong, Lương Mộc Thu bèn gọi điện cho Lưu Phong Thao mượn xe người ta.
Cậu không quen xe của Lưu Phong Thao cho lắm, mới đầu lái còn hơi xóc nảy, cũng may vẫn có thể đến sân bay được trước 10h.
Dọc đường đi hai người đều không nói gì.
Trong xe bật nhạc là bài mà Lưu Phong Thao thích, Lương Mộc Thu chưa từng nghe qua. Tối hôm qua vốn dĩ cậu không ngủ ngon, nghe bài hát này ầm ầm ĩ ĩ đến phát phiền, cậu liền tạch một cái tắt nhạc đi.
Đến sân bay, họ dừng lại lấy hành lý.
Vốn dĩ Lương Mộc Thu không cần xuống, nhưng cậu vẫn rút chìa khoá xe đưa Sầm Nam vào tận cửa an ninh.
Sân bay ở các thành phố dường như đều giống nhau cả.
Sảnh Nhạn Đô người đến người đi, trần nhà màu trắng, cột cũng trắng, sàn nhà được lát gạch xám, bên tai là đủ tiếng người cười nói ồn ào, có bạn bè nói lời tạm biệt, cũng có tình nhân lưu luyến.
Lương Mộc Thu đã đến cửa an ninh.
Xa hơn nữa thì cậu không đưa được.
Cậu dừng bước, hít một hơi thật sâu, không biết trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ nhìn cửa an ninh phía trước thất thần.
7 năm trước, cậu cũng tiễn biệt Sầm Nam như thế. Điểm khác là, lúc đó cả người cậu đều bám dính lấy Sầm Nam không chịu xuống, không sợ người khác nhìn cũng không sợ người khác cười, nước mắt túa ra làm ướt hết áo Sầm Nam.
Khi ấy là mùa đông, ngoài cửa lạnh lẽo, nhưng trong sân bay lại ấm áp như mùa xuân.
Cậu lấy khăn quàng của Sầm Nam lau nước mắt, lẩm bẩm uy hiếp Sầm Nam. Nói anh ra nước ngoài phải thành thật một chút, đừng có mà nhìn thấy mấy anh đẹp trai tóc vàng là đi theo người ta luôn, đợi đến khi về nhớ phải mang hoa hồng về cho cậu.
Trong lòng cậu vẫn ngập tràn tin tưởng Sầm Nam nhất định sẽ về.
Sầm Nam không thể làm gì khác, chỉ ôm cậu nói "Được."
Mà bây giờ là mùa hè, chớp mắt đã bảy mùa xuân thu trôi qua.
Trong sân bay ánh mặt trời rực rỡ, cậu đã cao hơn hồi đó, cậu nhìn Sầm Nam, nhìn một lúc lâu rồi mới giơ tay lên sửa lại cổ áo sơ mi giúp Sầm Nam.
"Tôi chỉ đưa anh đến đây thôi, đi vào đi." Cậu nói nhẹ nhàng, "Thượng lộ bình an, đến nơi nhớ nói với tôi một tiếng."
Giống như chỉ là lời tạm biệt của bạn bè bình thường mà thôi.
Nhưng Sầm Nam lại ôm cậu vào lòng.
Lương Mộc Thu giật mình, nhưng cũng không tránh thoát.
Trong sân bay này khắp nơi đều là người người vội vã, không ai chú ý đến góc nhỏ của hai người.
Sầm Nam ôm lấy Lương Mộc Thu, bàn tay khẽ vuốt ve xương cánh bướm của cậu, cảm thấy cậu thật sự rất gầy.
Năm anh rời đi, hình như Lương Mộc Thu không có gầy như vậy. Lương Mộc Thu mới hai mươi tuổi được anh nuôi nấng suốt mùa đông, trên mặt còn nét phúng phính, ánh mắt sáng ngời tràn ngập ỷ lại vào anh, ngoan đến mức chẳng bao giờ gây sự.
Cằm anh khẽ cọ lên đỉnh đầu Lương Mộc Thu.
"Từ Nhạn Đô đến Tân Thành nhanh lắm, cũng chỉ hai ba tiếng đồng hồ mà thôi. Trên máy bay anh sẽ bật wifi, lúc nào em cũng có thể nhắn tin với anh được. Anh sẽ không bao giờ một đi không trở lại, cũng sẽ không bỏ rơi một mình em nữa." Sầm Nam ôm Lương Mộc Thu chặt hơn một chút, "Tin anh thêm lần này được không?"
Lương Mộc Thu không nói gì, chỉ thấy hai mắt mình nóng bừng lên.
Cậu nắm lấy áo sơ mi Sầm Nam, vải áo vốn đã được là phẳng giờ cũng bị cậu làm cho nhăn nhúm.
Còn nửa tiếng nữa sẽ đến giờ soát vé, anh cũng không thể dùng dằng thêm nữa.
Nhưng anh ôm Lương Mộc Thu lại nói: "Anh sẽ đợi em ở Ngự Hà Hoa Uyển. Khi nào em về anh sẽ đến đón em, anh có một món quà muốn tặng em."
Môi Lương Mộc Thu giật giật.
Cậu như muốn hỏi gì đó, cuối cùng cũng đành thôi, chỉ không mặn không nhạt đáp: "Quà gì chứ, vẫn còn chưa đến sinh nhật của tôi nữa."
Sầm Nam không nói thẳng với cậu: "Vậy không nói nữa, coi như là tặng ngày quốc tế thiếu nhi đi."
Đã 28 tuổi đầu rồi còn được nhận quà quốc tế thiếu nhi, ai biết người ta lại cười cho.
Lương Mộc Thu đá anh một cái.
Cậu hoàn toàn rời khỏi vòng tay Sầm Nam, mặt mày lạnh nhạt: "Đừng nói nhảm nữa, nếu mà trễ chuyến bay không lên kịp thì chẳng có ai muốn cho anh ở nhờ đâu."
Sầm Nam lại nhìn cậu.
"Em ở Nhạn Đô nhớ tự chăm sóc mình thật tốt đấy." Cuối cùng Sầm Nam vẫn không nhịn được mà nói những lời sáo rỗng này, "Đừng ỷ trời nóng mà bật điều hoà cả đêm, ngày ăn ba bữa đúng giờ, tối cũng đừng thức khuya. Có chuyện gì cũng có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào."
Lương Mộc Thu không nói "Được" cũng không nói "Không được".
Cậu gật đầu, đẩy Sầm Nam: "Biết rồi, đi mau."
Sầm Nam bất đắc dĩ bật cười,
Lần này anh thật sự phải đi rồi, bèn hôn lên trán Lương Mộc Thu rồi xoay người rời đi.
Anh đi theo lối VIP, giờ phút này ở đó không có người, Sầm Nam một mình đi vào. Bóng lưng vững vàng, dáng người cao ngất giống như công tử trong sách cổ.
Lương Mộc Thu đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trong mắt cậu, bóng lưng Sầm Nam dần dần hoà làm một với bảy năm trước.
7 năm trước, hình như cậu cũng đứng ở đây nhìn Sầm Nam rời khỏi mình.
Hôm nay cậu nhất định phải đến, chính là bởi không muốn mình bị đoạn quá khứ này vây hãm. Nếu không nói ra cũng thật buồn cười, có người sợ trong không gian kín, có người sợ biển sâu, có người sợ sấm sét.
Nhưng đến lượt cậu lại trở thành sợ sân bay và lời tiễn biệt.
Thật mất mặt.
Nhưng phải đến giờ phút này, phải khi đã tận mắt nhìn Sầm Nam rời đi, cậu vẫn cảm thấy ngực mình không thở nổi.
Biển người đông đúc, cậu lại một lần nữa tiễn người yêu của mình.
*
Lương Mộc Thu không biết mình đứng đó bao lâu, có lẽ là một giây, có lẽ là một thế kỷ.
7 năm trằn trọc không ngủ nổi này giống như một viên đạn găm sâu vào tim, thời gian dài đã liền sẹo, nhưng cứ cách một thời gian sẽ lại phát tác, đau đến mức cậu không nói nên lời.
Nhưng dường như chẳng có ngày nào lại có thể đau đớn bằng hôm nay.
Cậu khó nhọc thu hồi tầm mắt, không còn làm hòn vọng phu nữa mà xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi cậu sắp rời khỏi sân bay, điện thoại trong túi lại khẽ rung lên.
Cậu lấy ra xem, là Sầm Nam nhắn tin.
Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có một câu.
"Anh yêu em, 7 năm trước và bây giờ vẫn vậy."
Không đầu không đuôi, không sến sẩm cũng chẳng êm tai, Lương Mộc Thu thân là biên kịch đều có thể viết ra được nhiều câu hay hơn thế.
Nhưng nhìn chằm chằm những chữ này hồi lâu, vành mắt cậu vẫn đỏ ửng.
Một giọt nước mắt rơi trên màn hình, mờ nhoè đi chữ "yêu" ấy.
"Thật không có tiền đồ." Cậu mắng mình một câu rồi cất điện thoại lại vào túi, tiếp tục đi ra ngoài.
Bên ngoài nắng chiếu sáng khắp nơi, hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời.
*
Cậu có thể tiếp nhận việc Sầm Nam rời đi là một chuyện, tận mắt nhìn anh đi lại là chuyện khác.
Nhưng sáng nay mới chưa đến 8h cậu đã tỉnh, rõ ràng tối qua hai người hơn 2h mới ngủ thế mà giờ đã tỉnh như sáo.
Cậu nằm trên giường nhìn Sầm Nam cúi đầu cài cúc áo, trong căn phòng tối tăm, khuôn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn, đường cong lưu loát, cổ áo vẫn chưa cài xong nửa kín nửa hở, lộ ra vết răng hôm trước cậu cắn lên xương quai xanh.
Đã hai ngày, màu sắc vết cắn đã nhạt đi, giống như một bông hồng nho nhỏ, cũng như là đánh dấu lên Sầm Nam.
Lương Mộc Thu đột nhiên đổi ý.
Cậu ngồi dậy khỏi giường, giọng nói không thể chối từ: "Đợi một chút, tôi tiễn anh ra sân bay."
Sầm Nam ngẩn ra, quay lại nhìn cậu.
Lương Mộc Thu ngồi trên giường, chăn bông trắng tinh mềm mại lộn xộn xếp chồng bên thắt lưng cậu, bắp chân trắng nõn lắc lư bên giường, dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Từ tận đáy lòng anh vẫn hy vọng Lương Mộc Thu không đi.
Bị chia tách 7 năm liền tra tấn không phải chỉ có mình Lương Mộc Thu.
Nhưng nhìn cậu một lát anh vẫn không phản bác: "Được."
*
Hai người ăn sáng bên ngoài xong, Lương Mộc Thu bèn gọi điện cho Lưu Phong Thao mượn xe người ta.
Cậu không quen xe của Lưu Phong Thao cho lắm, mới đầu lái còn hơi xóc nảy, cũng may vẫn có thể đến sân bay được trước 10h.
Dọc đường đi hai người đều không nói gì.
Trong xe bật nhạc là bài mà Lưu Phong Thao thích, Lương Mộc Thu chưa từng nghe qua. Tối hôm qua vốn dĩ cậu không ngủ ngon, nghe bài hát này ầm ầm ĩ ĩ đến phát phiền, cậu liền tạch một cái tắt nhạc đi.
Đến sân bay, họ dừng lại lấy hành lý.
Vốn dĩ Lương Mộc Thu không cần xuống, nhưng cậu vẫn rút chìa khoá xe đưa Sầm Nam vào tận cửa an ninh.
Sân bay ở các thành phố dường như đều giống nhau cả.
Sảnh Nhạn Đô người đến người đi, trần nhà màu trắng, cột cũng trắng, sàn nhà được lát gạch xám, bên tai là đủ tiếng người cười nói ồn ào, có bạn bè nói lời tạm biệt, cũng có tình nhân lưu luyến.
Lương Mộc Thu đã đến cửa an ninh.
Xa hơn nữa thì cậu không đưa được.
Cậu dừng bước, hít một hơi thật sâu, không biết trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ nhìn cửa an ninh phía trước thất thần.
7 năm trước, cậu cũng tiễn biệt Sầm Nam như thế. Điểm khác là, lúc đó cả người cậu đều bám dính lấy Sầm Nam không chịu xuống, không sợ người khác nhìn cũng không sợ người khác cười, nước mắt túa ra làm ướt hết áo Sầm Nam.
Khi ấy là mùa đông, ngoài cửa lạnh lẽo, nhưng trong sân bay lại ấm áp như mùa xuân.
Cậu lấy khăn quàng của Sầm Nam lau nước mắt, lẩm bẩm uy hiếp Sầm Nam. Nói anh ra nước ngoài phải thành thật một chút, đừng có mà nhìn thấy mấy anh đẹp trai tóc vàng là đi theo người ta luôn, đợi đến khi về nhớ phải mang hoa hồng về cho cậu.
Trong lòng cậu vẫn ngập tràn tin tưởng Sầm Nam nhất định sẽ về.
Sầm Nam không thể làm gì khác, chỉ ôm cậu nói "Được."
Mà bây giờ là mùa hè, chớp mắt đã bảy mùa xuân thu trôi qua.
Trong sân bay ánh mặt trời rực rỡ, cậu đã cao hơn hồi đó, cậu nhìn Sầm Nam, nhìn một lúc lâu rồi mới giơ tay lên sửa lại cổ áo sơ mi giúp Sầm Nam.
"Tôi chỉ đưa anh đến đây thôi, đi vào đi." Cậu nói nhẹ nhàng, "Thượng lộ bình an, đến nơi nhớ nói với tôi một tiếng."
Giống như chỉ là lời tạm biệt của bạn bè bình thường mà thôi.
Nhưng Sầm Nam lại ôm cậu vào lòng.
Lương Mộc Thu giật mình, nhưng cũng không tránh thoát.
Trong sân bay này khắp nơi đều là người người vội vã, không ai chú ý đến góc nhỏ của hai người.
Sầm Nam ôm lấy Lương Mộc Thu, bàn tay khẽ vuốt ve xương cánh bướm của cậu, cảm thấy cậu thật sự rất gầy.
Năm anh rời đi, hình như Lương Mộc Thu không có gầy như vậy. Lương Mộc Thu mới hai mươi tuổi được anh nuôi nấng suốt mùa đông, trên mặt còn nét phúng phính, ánh mắt sáng ngời tràn ngập ỷ lại vào anh, ngoan đến mức chẳng bao giờ gây sự.
Cằm anh khẽ cọ lên đỉnh đầu Lương Mộc Thu.
"Từ Nhạn Đô đến Tân Thành nhanh lắm, cũng chỉ hai ba tiếng đồng hồ mà thôi. Trên máy bay anh sẽ bật wifi, lúc nào em cũng có thể nhắn tin với anh được. Anh sẽ không bao giờ một đi không trở lại, cũng sẽ không bỏ rơi một mình em nữa." Sầm Nam ôm Lương Mộc Thu chặt hơn một chút, "Tin anh thêm lần này được không?"
Lương Mộc Thu không nói gì, chỉ thấy hai mắt mình nóng bừng lên.
Cậu nắm lấy áo sơ mi Sầm Nam, vải áo vốn đã được là phẳng giờ cũng bị cậu làm cho nhăn nhúm.
Còn nửa tiếng nữa sẽ đến giờ soát vé, anh cũng không thể dùng dằng thêm nữa.
Nhưng anh ôm Lương Mộc Thu lại nói: "Anh sẽ đợi em ở Ngự Hà Hoa Uyển. Khi nào em về anh sẽ đến đón em, anh có một món quà muốn tặng em."
Môi Lương Mộc Thu giật giật.
Cậu như muốn hỏi gì đó, cuối cùng cũng đành thôi, chỉ không mặn không nhạt đáp: "Quà gì chứ, vẫn còn chưa đến sinh nhật của tôi nữa."
Sầm Nam không nói thẳng với cậu: "Vậy không nói nữa, coi như là tặng ngày quốc tế thiếu nhi đi."
Đã 28 tuổi đầu rồi còn được nhận quà quốc tế thiếu nhi, ai biết người ta lại cười cho.
Lương Mộc Thu đá anh một cái.
Cậu hoàn toàn rời khỏi vòng tay Sầm Nam, mặt mày lạnh nhạt: "Đừng nói nhảm nữa, nếu mà trễ chuyến bay không lên kịp thì chẳng có ai muốn cho anh ở nhờ đâu."
Sầm Nam lại nhìn cậu.
"Em ở Nhạn Đô nhớ tự chăm sóc mình thật tốt đấy." Cuối cùng Sầm Nam vẫn không nhịn được mà nói những lời sáo rỗng này, "Đừng ỷ trời nóng mà bật điều hoà cả đêm, ngày ăn ba bữa đúng giờ, tối cũng đừng thức khuya. Có chuyện gì cũng có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào."
Lương Mộc Thu không nói "Được" cũng không nói "Không được".
Cậu gật đầu, đẩy Sầm Nam: "Biết rồi, đi mau."
Sầm Nam bất đắc dĩ bật cười,
Lần này anh thật sự phải đi rồi, bèn hôn lên trán Lương Mộc Thu rồi xoay người rời đi.
Anh đi theo lối VIP, giờ phút này ở đó không có người, Sầm Nam một mình đi vào. Bóng lưng vững vàng, dáng người cao ngất giống như công tử trong sách cổ.
Lương Mộc Thu đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trong mắt cậu, bóng lưng Sầm Nam dần dần hoà làm một với bảy năm trước.
7 năm trước, hình như cậu cũng đứng ở đây nhìn Sầm Nam rời khỏi mình.
Hôm nay cậu nhất định phải đến, chính là bởi không muốn mình bị đoạn quá khứ này vây hãm. Nếu không nói ra cũng thật buồn cười, có người sợ trong không gian kín, có người sợ biển sâu, có người sợ sấm sét.
Nhưng đến lượt cậu lại trở thành sợ sân bay và lời tiễn biệt.
Thật mất mặt.
Nhưng phải đến giờ phút này, phải khi đã tận mắt nhìn Sầm Nam rời đi, cậu vẫn cảm thấy ngực mình không thở nổi.
Biển người đông đúc, cậu lại một lần nữa tiễn người yêu của mình.
*
Lương Mộc Thu không biết mình đứng đó bao lâu, có lẽ là một giây, có lẽ là một thế kỷ.
7 năm trằn trọc không ngủ nổi này giống như một viên đạn găm sâu vào tim, thời gian dài đã liền sẹo, nhưng cứ cách một thời gian sẽ lại phát tác, đau đến mức cậu không nói nên lời.
Nhưng dường như chẳng có ngày nào lại có thể đau đớn bằng hôm nay.
Cậu khó nhọc thu hồi tầm mắt, không còn làm hòn vọng phu nữa mà xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi cậu sắp rời khỏi sân bay, điện thoại trong túi lại khẽ rung lên.
Cậu lấy ra xem, là Sầm Nam nhắn tin.
Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có một câu.
"Anh yêu em, 7 năm trước và bây giờ vẫn vậy."
Không đầu không đuôi, không sến sẩm cũng chẳng êm tai, Lương Mộc Thu thân là biên kịch đều có thể viết ra được nhiều câu hay hơn thế.
Nhưng nhìn chằm chằm những chữ này hồi lâu, vành mắt cậu vẫn đỏ ửng.
Một giọt nước mắt rơi trên màn hình, mờ nhoè đi chữ "yêu" ấy.
"Thật không có tiền đồ." Cậu mắng mình một câu rồi cất điện thoại lại vào túi, tiếp tục đi ra ngoài.
Bên ngoài nắng chiếu sáng khắp nơi, hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời.
*
Danh sách chương