Mấy ngày sau đó, Sầm Nam cũng không thường xuyên đến nhà quấy rối Lương Mộc Thu, vụ án trên tay anh bước vào giai đoạn then chốt, thiếu chút nữa bị Nhậm Khải Hàm giam giữ ở văn phòng luật sư luôn.
Đối với chuyện này anh cũng không có oán hận gì, dù sao cũng là công việc của mình, chẳng qua nhìn Nhậm Khải Hàm trước mặt bình tâm tĩnh khí uống trà, ánh mắt lạnh lùng như có dao nhỏ đang bay.
Nhậm Khải Hàm đao thương bất nhập, còn ghét bỏ anh: "Trước kia cậu làm việc nghiêm túc cỡ nào, đừng nói là văn phòng luật sư, bảo cậu 48 tiếng không ngủ cũng có thể lên toà bình thường, sao đến chỗ anh cậu lại lười biếng thế?"
Sầm Nam thản nhiên nói: "Anh cho rằng tôi cũng độc thân như anh chắc? Tôi ở nước ngoài không có gia đình, liều mạng chút cũng không sao. Bây giờ về nước rồi, tôi chỉ muốn cùng Mộc Thu tình chàng ý thiếp thôi."
Nhậm Khải Hàm bày tỏ, chó độc thân chịu không nổi.
"Cậu mới bao nhiêu tuổi đã bày ra dáng vẻ chăm vợ chăm con thế hả?" Anh không nói nên lời lắc đầu, "Người trẻ tuổi, có thể nào có chút hăng hái được không đây Cậu không muốn mình trong mắt Lương Mộc Thu vừa nhiều tiền vừa đẹp trai hay gì?"
Sầm Nam liếc hắn một cái, không muốn lấy tài sản đứng tên mình ra kí.ch thích hắn.
Nhưng cúi đầu làm việc một chốc, rồi lại như nhớ đến cái gì, khoé môi anh khẽ nhếch lên ý cười, chậm rãi nói: "Lại nói, Thu Thu nhà tôi đúng thật là không thèm để tâm cái này. Năm đó em ấy coi trọng tôi, em ấy nói, cho dù tôi một nghèo hai đói cũng tình nguyện bỏ trốn cùng tôi."
Nhậm Khải Hàm: "..."
Hắn nhớ tới hai mươi mấy lần xem mắt thất bại của mình, thật sự là tức giận nha.
Hắn uy hiếp: "Lại khoe khoang nữa thì trừ tiền lương của cậu đấy."
Sầm Nam c.ăn bản không để ý tới hắn.
Nhưng Nhậm Khải Hàm im lặng một lát, rồi lại lắm chuyện đứng lên, tò mò nhìn nhìn: "Cậu đã theo đuổi được Lương Mộc Thu rồi sao, động tác cũng nhanh nhỉ?"
Mối tình dây dưa này của Sầm Nam và Lương Mộc Thu, hắn cũng coi như là một nửa người ngoài cuộc. Tuy rằng chỉ hiểu rõ câu chuyện nửa vời, nhưng cũng biết Sầm Nam bây giờ là đang theo đuổi vợ, nhưng nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý này của Sầm Nam, hắn buồn bực nghĩ, đừng nói là đuổi đến tay rồi nhé? Đầu bút Sầm Nam dừng lại, nhớ mấy ngày nay không gặp được Lương Mộc Thu, nhắn tin cũng là đá chìm biển rộng*, rõ ràng Lương Mộc Thu không muốn để ý đến anh, tâm trạng lại kém đi một chút.
*đá chìm biển rộng: ý chỉ chẳng gây ra được động tĩnh lớn gì, bị người ta lơ đi
"Vẫn chưa, còn đang theo đuổi." Sầm Nam thản nhiên nói.
Tâm lý Nhậm Khải Hàm cân bằng lại liền.
"Anh nói mà," Hắn vui mừng uống một ngụm trà, "Sao lại có thể dễ dàng cho cậu thế được!"
Có đối tượng thì cũng thế thôi, so với độc thân như hắn đây còn chẳng phải là kẻ tám lạng người nửa cân à.
Sầm Nam lại lạnh lùng nhìn hắn một cái, nâng cằm: "Cửa ở đằng kia, không có việc gì anh có thể lăn được rồi."
*
Lúc Sầm Nam rời khỏi văn phòng luật sư đã hơn 11h, sao trên trời thưa thớt, ánh sáng bàng bạc chiếu xuống. Anh không biết Lương Mộc Thu đã ngủ chưa, thăm dò gửi một tin nhắn wechat hỏi thăm.
Mười phút sau Lương Mộc Thu mới trả lời, chỉ có hai chữ.
"Ngủ rồi."
Sầm Nam cười cười, ngồi trong xe gửi thêm một tin: "Muốn ăn đồ ăn khuya không, có cháo sườn và mấy món lót dạ của Dung Ngô Ký, ăn chứ?"
Lương Mộc Thu cũng có chút đói bụng thật.
Vừa nãy cậu mới sửa sang lại phòng sách của mình một chút, đối với người quanh năm không tập thể dục như cậu cũng được coi là một công việc tốn sức rồi.
Giờ này gọi đồ ăn đến cũng không còn nhiều, Dung Ngô Ký làm ăn phát đạt, căn bản không có giao hàng online, cậu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không gây khó dễ cho bụng mình.
"Ăn." Cậu gọi một loạt các món ăn, "Ngoại trừ cháo, tôi muốn sủi cảo nhân tôm, bánh sầu riêng, chân gà, bánh cuốn."
Sầm Nam trả lời: "Đã rõ."
*
Sầm Nam đến rất nhanh.
Lương Mộc Thu vốn dĩ đang nằm sấp trên sô pha đọc sách, nghe thấy tiếng chuông liền lạch cạch chạy ra mở cửa cho anh.
Sầm Nam đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Lương Mộc Thu chỉ đi tất giẫm lên mặt đất, áo ngủ cũng mỏng manh.
Anh đặt đồ ăn lên tủ giày, hạ giọng hỏi: "Sao lại không đi dép?"
Lương Mộc Thu như nhóc mèo con đang cầm đồ ăn anh cầm đến, không chút để ý: "Sàn nhà tôi vừa mới quét xong, sạch lắm."
Ông nói gà bà nói vịt.
Sầm Nam cũng lười nói, năm đó học đại học, Lương Mộc Thu thích đi chân trần chạy loạn trong nhà, cũng thích ăn đồ lạnh ngồi điều hoà, không biết đã bị cảm bao nhiêu lần.
Anh quen tay lấy ra hai đôi dép lê từ trong tủ giày, sau đó n gồi xổm xuống, đặt đôi màu lam bên cạnh chân Lương Mộc Thu.
Lương Mộc Thu bất ngờ bị người nắm lấy mắt cá chân, thiếu chút nữa đã hất ra theo bản năng, nhưng Sầm Nam nắm rất chặt, cậu không rút ra được.
Cậu mím môi, không phản kháng nữa, để Sầm Nam đi vào cho mình, chỉ lẩm bẩm một câu: "Sao anh lại giống mẹ tôi thế!"
Sầm Nam làm bộ không nghe thấy, cầm đồ ăn đi vào bếp, rửa tay, lấy bát.
Phần đồ ăn mang về này được đóng gói kín mít, một đường mang về đến nhà vẫn rất nóng, Sầm Nam chỉ hâm nóng lại cháo một chút, sau đó bưng ra cho Lương Mộc Thu.
Lương Mộc Thu đang đùa giỡn với Mao Đậu trên sô pha.
Mao Đậu bị động tĩnh của hai người ở cửa đánh thức, cũng không tức giận gì, chỉ nằm sấp trong ổ một lát rồi điên cuồng chạy đến tìm Lương Mộc Thu.
Thấy Sầm Nam đến, nó cúi đầu "Gâu gâu" hai tiếng coi như chào hỏi.
Sầm Nam cười sờ sờ đầu nó.
Lương Mộc Thu đợi đến bữa khuya này đã sớm đói bụng rồi, gấp gáp gắp miếng sủi cảo tôm, cắn một miếng, bên trong thịt tôm tươi ngon, chấm với một chút tương ớt, ngon đến mức cậu cực kỳ thoả mãn.
Sầm Nam lại không quá mức đói bụng, chỉ múc nửa chén cháo, từ tốn ăn.
Lương Mộc Thu tiêu diệt xong hai đĩa thức ăn, mới nhớ đến nói chuyện chính.
Cậu vỗ mông Mao Đậu đang ngủ gật trên đùi mình, nói với Sầm Nam: "Thiếu chút nữa quên mất, tôi để Mao Đậu ở nhà anh hai ngày nhé."
Sầm Nam dừng thìa lại, đầu ngón tay cứng đờ: "Em đi đâu sao?"
"Tôi có một hoạt động giao lưu biên kịch, đi Vân Châu hai ngày." Lương Mộc Thu cúi đầu nhìn Mao Đậu, hai ngày ngắn ngủi, thậm chí còn không tính là một lần đi công tác, cậu cũng không đến mức quyến luyến Mao Đậu, "Tốt xấu gì anh cũng coi như một nửa người giám hộ cũ của Mao Đậu, chăm sóc nó hai ngày, khi nào về tôi sẽ đến đón nó."
Sầm Nam có chút bất đắc dĩ, một nửa người giám hộ cũng thôi đi, lại còn phải thêm chữ "cũ" vào đó.
Anh nhìn Lương Mộc Thu, biết người này đi ra ngoài hai ngày, một chút cũng không nhớ thương gì mình.
Trong lòng anh có chút mất mát, trước kia Lương Mộc Thu không phải thế này, đi ra ngoài trường tham gia thi đấu ba ngày cũng phải ôm cổ anh không chịu buông tay, dính dính nhão nhão, làm nũng còn giỏi hơn cả mèo con.
Anh trả lời, "Được." Sau đó dừng một chút mới nói, "Vậy ngày mai để anh đưa em đi nhé?"
Lương Mộc Thu ngạc nhiên nhìn anh một cái.
Cậu vốn dĩ định gọi taxi, hoàn toàn không nhớ đến Sầm Nam.
Nhưng có tài xế miễn phí, thôi thì cũng được.
"Đường sắt cao tốc lúc 5h chiều, lúc đó anh có rảnh không?" Cậu hỏi.
"Rảnh chứ." Sầm Nam chắc chắn đáp.
"Vậy cũng được."
Lương Mộc Thu gãi gãi cằm Mao Đậu, cậu không câu nệ đến mức cái gì cũng phải rạch ròi phân biệt với Sầm Nam, cho dù thật sự chỉ là hàng xóm, đưa đón nhau một chút cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng cậu ăn xong liền trở mặt không nhận người, hoàn toàn không để ý đến ý đồ cắm rễ trên sô pha nhà mình của Sầm Nam, kiên quyết đuổi người ra ngoài.
Sầm Nam không còn cách nào, chỉ có thể cầm áo khoác tây trang rời đi.
Anh đứng dưới bậc huyền quan, ôn hoà nhưng vẫn không từ bỏ ý định hỏi: "Vậy anh có thể hôn một cái chúc ngủ ngon không?"
Lương Mộc Thu đứng ở trên nhìn xuống anh, nghe yêu cầu này thì chỉ cười nhạt.
"Tối rồi đừng có mơ mộng nhiều, chiếm tiện nghi được hai lần thì nghiện rồi phải không?" Lương Mộc Thu đen mặt, canh cánh trong lòng chuyện mình bị người ta hôn lúc ở rạp chiếu phim ngoài trời, "Tự nhìn lại vị trí của mình một chút đi, tôi chỉ cho phép anh theo đuổi tôi chứ không phải là bạn trai tôi, nhanh về nhà anh đi."
Cậu cảm thấy những lời này của mình giống như cơn gió mùa thu thổi rụng lá, đến là vô tình, có chút hài lòng với biểu hiện của bản thân, không bị lời đường mật làm cho ăn mòn phòng tuyến.
Đòi hôn không được, Sầm Nam lại còn bị nhốt ngoài cửa.
Anh bất đắc dĩ cười cười, sờ một điếu thuốc trong túi áo, ngậm lấy, châm lửa, cứ vậy đứng ngoài hành lang một hồi lâu, đèn bên ngoài rực rỡ, không ít toà nhà vẫn chưa tắt đèn, không ít người vẫn chưa ngủ giống anh.
Sầm Nam nhẹ nhàng phun ra một vòng khói.
Thật ra anh rất thích cảnh tượng như vậy, hoàn toàn khác biệt với phong cảnh ngoài cửa sổ nơi anh ở khi còn bên Mỹ, điều này mới khiến anh thật sự cảm thấy mình đã quay về.
*
Hôm sau.
Lương Mộc Thu khó có khi thức dậy sớm, thu thập đồ đạc của mình vào một chiếc valy nhỏ.
Hơn 8h, cậu lấy chìa khoá xe, mang theo hai hộp trà trắng và một chai rượu Mao Đài, đi ra ngoài thăm thầy mình.
Người thầy này của cậu, ngài La Văn cũng là một người dễ gần, ở trường rất được sinh viên hoan nghênh, tính tình hài hước, tiếp xúc với sinh viên đền rất tốt. Lương Mộc Thu không được tính là học trò hoạt bát nhất, nhưng không hiểu sao cậu lại rất hợp ý thầy, tan học cũng thường xuyên nói chuyện vài câu, dần dà, La Văn cũng có chút ý tứ coi cậu là đệ tử thân truyền, lúc còn đi học đã cho Lương Mộc Thu vào làm ở phòng làm việc của mình.
Bây giờ La Văn cũng coi như bán nghỉ hưu, bắt đầu tu thân dưỡng tính, Lương Mộc Thu tự mình ra ngoài làm một mình, tình cảm thầy trò của hai người lại không hề nhạt đi, cách dăm ba bữa lại hẹn gặp mặt một lần.
Lần này La Văn có chút nhớ cậu, gọi cậu đến ăn bữa cơm.
Lương Mộc Thu lái xe ra ngoại ô, sau khi về hưu thì thầy La dọn ra khỏi nội thành, mua một căn nhà với khoảng sân nhỏ ở ngoại ô, hè có sen, đông có mai, còn làm một cái đình hóng mát, rất tao nhã.
Cậu đậu xe ở bên ngoài sân, bấm chuông cửa, là bảo mẫu ra mở. Cậu vừa đi vào thì thấy thầy cô đang trêu chọc hoạ mi trong vườn.
Cậu đưa đồ cho bảo mẫu, đến bên cạnh La Văn gọi ông: "Thầy."
La Văn quay đầu lại thấy cậu, cười hớn hở, đoạn đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần: "Mới có một thời gian không gặp, hình như sắc mặt con tốt hơn không ít."
Lương Mộc Thu lại không cảm thấy gì: "Chắc là gần đây con ngủ sớm dậy sớm."
"Đúng đó," La Văn rất đồng tình, "Người trẻ tuổi mấy đứa đừng có mà không coi trọng thân thể, phải biết dưỡng sinh sớm."
Nhân cơ hội này, ông lại phổ biến cho Lương Mộc Thu kiến thức dưỡng sinh do mình tự sáng tạo.
Lương Mộc Thu quen dỗ bà ngoại nhà mình, cứ ừm ừm vâng dạ đáp ứng, hoàn toàn không đặt trong lòng, nếu mà làm theo dáng vẻ của thầy thật, có khi bây giờ cậu đã biến thành một ông cụ nhỏ rồi mất.
Hai thầy trò cũng không vào phòng sách, chỉ ngồi trong sân nói chuyện phiếm, nói từ kịch bản Lương Mộc Thu đang viết đến nhóm sinh viên La Văn mới dạy gần đây.
La Văn uống một ngụm trà, thở dài nói: "Mấy đứa nhỏ này không có khí chất giống như con ngày đó, mỗi lần lên lớp đều khiến ta muốn cao huyết áp mà!"
Lương Mộc Thu không nhịn được cười cười.
Nhưng La Văn cũng không phải là hoàn toàn khen cậu, nói tiếp: "Nhưng tốt xấu gì cũng chăm chỉ hơn con, năm đó con cứ lười được tí nào thì lười, mười phần bản lĩnh cũng chỉ chịu dùng tám phần, lười chảy thây ra. Bây giờ làm việc không lười được nữa phải không!"
Lương Mộc Thu khiêm tốn nghe lời phải: "Đều do thầy dạy tốt."
La Văn liếc xéo cậu một cái sắc lẹm.
Hai người lải nhải một hồi, chớp mắt đã đến giờ cơm trưa.
La Văn ngồi trên bàn, rót một ly rượu nhỏ, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Bản thân ông cả đời không kết hôn, nhưng lại thích đi mai mối cho học trò, nhất là Lương Mộc Thu. Cho dù khuynh hướng tính dục của cậu cong như vòng muỗi cũng đừng mơ tưởng trốn thoát.
Ông lấy điện thoại di động ra mở một bức ảnh, nhiệt tình hắng hái như nhân viên đang cố gắng chào hàng, cho Lương Mộc Thu xem: "Mau nhìn, đây là học trò của thầy Từ, nhỏ hơn con hai tuổi, nhìn dáng vẻ có phải là một người tài đúng không? Nếu thấy hợp thì ta sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt một lần."
Lương Mộc Thu rất chi là đau đầu.
Cậu nhìn màn hình, là một thanh niên mặt mày thanh tú, cũng rất toả sáng.
"Con đã nói không cần rồi mà," Cậu bất đắc dĩ nói, "Thầy cứ giới thiệu cho mấy đàn em khác ấy, con thì thôi. Thầy cũng biết con không muốn qua loa cho xong, đừng làm chậm trễ người ta."
Cậu cũng không phải lần nào cũng từ chối thầy mình.
Nhất là hai năm cậu muốn buông bỏ Sầm Nam, cũng kiên trì đi gặp hai người, thầy cậu đã sàng lọc cho cậu, đều có vẻ ngoài không tệ, cũng là người tri thư đạt lễ, ngồi với nhau không lo không có chuyện để nói.
Nhưng cậu ngồi đối diện, nhìn khuôn mặt mỉm cười của đối tượng xem mắt, trong lòng lại giống như nước chết không dậy sóng.
Rời khỏi quán cà phê, cậu không liên lạc với người nọ nữa.
La Văn vỗ mặt: "Sao lại gọi là chậm trễ được! Học trò của ta ưu tú như vậy, không biết có bao nhiêu người trông mong nhìn chằm chằm đấy!"
Lương Mộc Thu bật cười.
Cậu sinh ra trong gia đình mẹ đơn thân, từ nhỏ chưa từng được hưởng thụ tình phụ tử là gì, nhưng La Văn đối với cậu là thầy mà cũng là cha, bổ sung những thiếu thốn cho cậu.
Ngay cả thúc giục chuyện kết hôn cũng không quên.
Mắt thấy La Văn vẫn đang nhiệt tình chào hàng cho mình, cậu suy nghĩ một chút, khẽ nói, "Vẫn là quên đi, thầy."
Không hiểu sao cậu có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía khác mới hàm hồ nói ra nửa câu sau, "Bên cạnh con,... có người rồi."
Về phần "có người" này, rốt cuộc phải giải thích như nào, cậu cũng không nói rõ lắm.
La Văn sửng sốt, không ngờ lại có được đáp án này.
Nhưng bao nhiêu năm nay, vừa nhìn thấy dáng vẻ Lương Mộc Thu cúi đầu, vành tai đỏ bừng thì hiểu rõ trong lòng.
Ông không khỏi nở nụ cười, đùa giỡn đánh giá học trò cưng nhà mình: "Có người rồi là có ý gì, là có người yêu hay là có người theo đuổi vậy?"
Lương Mộc Thu uống một ngụm trà: "Đang theo đuổi con."
La Văn hiểu rồi.
Ông cất điện thoại đi, nhân viên chào hàng nhiệt tình mới chớp mắt đã ném hàng hoá đi không còn một mảnh.
Ông gắp một đũa thịt kho tàu, nói: "Con mà nói sớm thì ta đã chả quan tâm mấy chuyện này làm gì. Ai thế? Ai được con coi trọng vậy? Ta có biết không, cùng học chung à?"
Lần này Lương Mộc Thu bị lâm vào thế bí.
La Văn quả thực có biết Sầm Nam, nhưng cậu lại không muốn nói, chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, chính cậu còn chưa nghĩ xa hơn, không biết có muốn chấp nhận Sầm Nam hay không, chưa đến lúc phải nói cho thầy.
Cậu làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Là bạn học cũ, sau này nếu xác định sẽ dẫn đến ra mắt thầy, không thành thì coi như thôi."
Ngược lại La Văn rất thông cảm.
Bọn trẻ bây giờ yêu đương ấy mà, không thích gặp mặt cha mẹ quá sớm.
Chỉ là ông đánh giá dáng vẻ hiếm lắm mới thấy này của Lương Mộc Thu, nụ cười càng lúc càng sâu.
Làm học trò của ông cũng gần mười năm, không biết từ khi nào, tuy rằng vẫn còn tính tình hoạt bát đó, ra ngoài lại có thêm vẻ thành thục ổn trọng, tâm vững như bàn thạch, đối với ai cũng đều không quá để ý, có khác nào người đã năm sáu mươi tuổi như ông không.
Ông thật đúng là đã lâu không thấy Lương Mộc Thu nói đến ai mà đỏ mặt thế này.
Ông là người từng trải, cho dù không kết hôn nhưng khi còn trẻ cũng từng có sáu bảy lần yêu đương, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Lương Mộc Thu lúc này là thật sự thích người nọ.
Thích đến mức ngay cả tên cũng chưa cần nhắc đến, tình yêu đã tràn ra ngoài mắt.
Ông uống một ngụm rượu, nhẹ giọng chế giễu học trò nhà mình.
"Nếu không sao lại nói xuân đến là hay, không chỉ có mèo muốn tìm bạn đời, mà cả người cũng động lòng rồi đây."
Đối với chuyện này anh cũng không có oán hận gì, dù sao cũng là công việc của mình, chẳng qua nhìn Nhậm Khải Hàm trước mặt bình tâm tĩnh khí uống trà, ánh mắt lạnh lùng như có dao nhỏ đang bay.
Nhậm Khải Hàm đao thương bất nhập, còn ghét bỏ anh: "Trước kia cậu làm việc nghiêm túc cỡ nào, đừng nói là văn phòng luật sư, bảo cậu 48 tiếng không ngủ cũng có thể lên toà bình thường, sao đến chỗ anh cậu lại lười biếng thế?"
Sầm Nam thản nhiên nói: "Anh cho rằng tôi cũng độc thân như anh chắc? Tôi ở nước ngoài không có gia đình, liều mạng chút cũng không sao. Bây giờ về nước rồi, tôi chỉ muốn cùng Mộc Thu tình chàng ý thiếp thôi."
Nhậm Khải Hàm bày tỏ, chó độc thân chịu không nổi.
"Cậu mới bao nhiêu tuổi đã bày ra dáng vẻ chăm vợ chăm con thế hả?" Anh không nói nên lời lắc đầu, "Người trẻ tuổi, có thể nào có chút hăng hái được không đây Cậu không muốn mình trong mắt Lương Mộc Thu vừa nhiều tiền vừa đẹp trai hay gì?"
Sầm Nam liếc hắn một cái, không muốn lấy tài sản đứng tên mình ra kí.ch thích hắn.
Nhưng cúi đầu làm việc một chốc, rồi lại như nhớ đến cái gì, khoé môi anh khẽ nhếch lên ý cười, chậm rãi nói: "Lại nói, Thu Thu nhà tôi đúng thật là không thèm để tâm cái này. Năm đó em ấy coi trọng tôi, em ấy nói, cho dù tôi một nghèo hai đói cũng tình nguyện bỏ trốn cùng tôi."
Nhậm Khải Hàm: "..."
Hắn nhớ tới hai mươi mấy lần xem mắt thất bại của mình, thật sự là tức giận nha.
Hắn uy hiếp: "Lại khoe khoang nữa thì trừ tiền lương của cậu đấy."
Sầm Nam c.ăn bản không để ý tới hắn.
Nhưng Nhậm Khải Hàm im lặng một lát, rồi lại lắm chuyện đứng lên, tò mò nhìn nhìn: "Cậu đã theo đuổi được Lương Mộc Thu rồi sao, động tác cũng nhanh nhỉ?"
Mối tình dây dưa này của Sầm Nam và Lương Mộc Thu, hắn cũng coi như là một nửa người ngoài cuộc. Tuy rằng chỉ hiểu rõ câu chuyện nửa vời, nhưng cũng biết Sầm Nam bây giờ là đang theo đuổi vợ, nhưng nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý này của Sầm Nam, hắn buồn bực nghĩ, đừng nói là đuổi đến tay rồi nhé? Đầu bút Sầm Nam dừng lại, nhớ mấy ngày nay không gặp được Lương Mộc Thu, nhắn tin cũng là đá chìm biển rộng*, rõ ràng Lương Mộc Thu không muốn để ý đến anh, tâm trạng lại kém đi một chút.
*đá chìm biển rộng: ý chỉ chẳng gây ra được động tĩnh lớn gì, bị người ta lơ đi
"Vẫn chưa, còn đang theo đuổi." Sầm Nam thản nhiên nói.
Tâm lý Nhậm Khải Hàm cân bằng lại liền.
"Anh nói mà," Hắn vui mừng uống một ngụm trà, "Sao lại có thể dễ dàng cho cậu thế được!"
Có đối tượng thì cũng thế thôi, so với độc thân như hắn đây còn chẳng phải là kẻ tám lạng người nửa cân à.
Sầm Nam lại lạnh lùng nhìn hắn một cái, nâng cằm: "Cửa ở đằng kia, không có việc gì anh có thể lăn được rồi."
*
Lúc Sầm Nam rời khỏi văn phòng luật sư đã hơn 11h, sao trên trời thưa thớt, ánh sáng bàng bạc chiếu xuống. Anh không biết Lương Mộc Thu đã ngủ chưa, thăm dò gửi một tin nhắn wechat hỏi thăm.
Mười phút sau Lương Mộc Thu mới trả lời, chỉ có hai chữ.
"Ngủ rồi."
Sầm Nam cười cười, ngồi trong xe gửi thêm một tin: "Muốn ăn đồ ăn khuya không, có cháo sườn và mấy món lót dạ của Dung Ngô Ký, ăn chứ?"
Lương Mộc Thu cũng có chút đói bụng thật.
Vừa nãy cậu mới sửa sang lại phòng sách của mình một chút, đối với người quanh năm không tập thể dục như cậu cũng được coi là một công việc tốn sức rồi.
Giờ này gọi đồ ăn đến cũng không còn nhiều, Dung Ngô Ký làm ăn phát đạt, căn bản không có giao hàng online, cậu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không gây khó dễ cho bụng mình.
"Ăn." Cậu gọi một loạt các món ăn, "Ngoại trừ cháo, tôi muốn sủi cảo nhân tôm, bánh sầu riêng, chân gà, bánh cuốn."
Sầm Nam trả lời: "Đã rõ."
*
Sầm Nam đến rất nhanh.
Lương Mộc Thu vốn dĩ đang nằm sấp trên sô pha đọc sách, nghe thấy tiếng chuông liền lạch cạch chạy ra mở cửa cho anh.
Sầm Nam đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Lương Mộc Thu chỉ đi tất giẫm lên mặt đất, áo ngủ cũng mỏng manh.
Anh đặt đồ ăn lên tủ giày, hạ giọng hỏi: "Sao lại không đi dép?"
Lương Mộc Thu như nhóc mèo con đang cầm đồ ăn anh cầm đến, không chút để ý: "Sàn nhà tôi vừa mới quét xong, sạch lắm."
Ông nói gà bà nói vịt.
Sầm Nam cũng lười nói, năm đó học đại học, Lương Mộc Thu thích đi chân trần chạy loạn trong nhà, cũng thích ăn đồ lạnh ngồi điều hoà, không biết đã bị cảm bao nhiêu lần.
Anh quen tay lấy ra hai đôi dép lê từ trong tủ giày, sau đó n gồi xổm xuống, đặt đôi màu lam bên cạnh chân Lương Mộc Thu.
Lương Mộc Thu bất ngờ bị người nắm lấy mắt cá chân, thiếu chút nữa đã hất ra theo bản năng, nhưng Sầm Nam nắm rất chặt, cậu không rút ra được.
Cậu mím môi, không phản kháng nữa, để Sầm Nam đi vào cho mình, chỉ lẩm bẩm một câu: "Sao anh lại giống mẹ tôi thế!"
Sầm Nam làm bộ không nghe thấy, cầm đồ ăn đi vào bếp, rửa tay, lấy bát.
Phần đồ ăn mang về này được đóng gói kín mít, một đường mang về đến nhà vẫn rất nóng, Sầm Nam chỉ hâm nóng lại cháo một chút, sau đó bưng ra cho Lương Mộc Thu.
Lương Mộc Thu đang đùa giỡn với Mao Đậu trên sô pha.
Mao Đậu bị động tĩnh của hai người ở cửa đánh thức, cũng không tức giận gì, chỉ nằm sấp trong ổ một lát rồi điên cuồng chạy đến tìm Lương Mộc Thu.
Thấy Sầm Nam đến, nó cúi đầu "Gâu gâu" hai tiếng coi như chào hỏi.
Sầm Nam cười sờ sờ đầu nó.
Lương Mộc Thu đợi đến bữa khuya này đã sớm đói bụng rồi, gấp gáp gắp miếng sủi cảo tôm, cắn một miếng, bên trong thịt tôm tươi ngon, chấm với một chút tương ớt, ngon đến mức cậu cực kỳ thoả mãn.
Sầm Nam lại không quá mức đói bụng, chỉ múc nửa chén cháo, từ tốn ăn.
Lương Mộc Thu tiêu diệt xong hai đĩa thức ăn, mới nhớ đến nói chuyện chính.
Cậu vỗ mông Mao Đậu đang ngủ gật trên đùi mình, nói với Sầm Nam: "Thiếu chút nữa quên mất, tôi để Mao Đậu ở nhà anh hai ngày nhé."
Sầm Nam dừng thìa lại, đầu ngón tay cứng đờ: "Em đi đâu sao?"
"Tôi có một hoạt động giao lưu biên kịch, đi Vân Châu hai ngày." Lương Mộc Thu cúi đầu nhìn Mao Đậu, hai ngày ngắn ngủi, thậm chí còn không tính là một lần đi công tác, cậu cũng không đến mức quyến luyến Mao Đậu, "Tốt xấu gì anh cũng coi như một nửa người giám hộ cũ của Mao Đậu, chăm sóc nó hai ngày, khi nào về tôi sẽ đến đón nó."
Sầm Nam có chút bất đắc dĩ, một nửa người giám hộ cũng thôi đi, lại còn phải thêm chữ "cũ" vào đó.
Anh nhìn Lương Mộc Thu, biết người này đi ra ngoài hai ngày, một chút cũng không nhớ thương gì mình.
Trong lòng anh có chút mất mát, trước kia Lương Mộc Thu không phải thế này, đi ra ngoài trường tham gia thi đấu ba ngày cũng phải ôm cổ anh không chịu buông tay, dính dính nhão nhão, làm nũng còn giỏi hơn cả mèo con.
Anh trả lời, "Được." Sau đó dừng một chút mới nói, "Vậy ngày mai để anh đưa em đi nhé?"
Lương Mộc Thu ngạc nhiên nhìn anh một cái.
Cậu vốn dĩ định gọi taxi, hoàn toàn không nhớ đến Sầm Nam.
Nhưng có tài xế miễn phí, thôi thì cũng được.
"Đường sắt cao tốc lúc 5h chiều, lúc đó anh có rảnh không?" Cậu hỏi.
"Rảnh chứ." Sầm Nam chắc chắn đáp.
"Vậy cũng được."
Lương Mộc Thu gãi gãi cằm Mao Đậu, cậu không câu nệ đến mức cái gì cũng phải rạch ròi phân biệt với Sầm Nam, cho dù thật sự chỉ là hàng xóm, đưa đón nhau một chút cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng cậu ăn xong liền trở mặt không nhận người, hoàn toàn không để ý đến ý đồ cắm rễ trên sô pha nhà mình của Sầm Nam, kiên quyết đuổi người ra ngoài.
Sầm Nam không còn cách nào, chỉ có thể cầm áo khoác tây trang rời đi.
Anh đứng dưới bậc huyền quan, ôn hoà nhưng vẫn không từ bỏ ý định hỏi: "Vậy anh có thể hôn một cái chúc ngủ ngon không?"
Lương Mộc Thu đứng ở trên nhìn xuống anh, nghe yêu cầu này thì chỉ cười nhạt.
"Tối rồi đừng có mơ mộng nhiều, chiếm tiện nghi được hai lần thì nghiện rồi phải không?" Lương Mộc Thu đen mặt, canh cánh trong lòng chuyện mình bị người ta hôn lúc ở rạp chiếu phim ngoài trời, "Tự nhìn lại vị trí của mình một chút đi, tôi chỉ cho phép anh theo đuổi tôi chứ không phải là bạn trai tôi, nhanh về nhà anh đi."
Cậu cảm thấy những lời này của mình giống như cơn gió mùa thu thổi rụng lá, đến là vô tình, có chút hài lòng với biểu hiện của bản thân, không bị lời đường mật làm cho ăn mòn phòng tuyến.
Đòi hôn không được, Sầm Nam lại còn bị nhốt ngoài cửa.
Anh bất đắc dĩ cười cười, sờ một điếu thuốc trong túi áo, ngậm lấy, châm lửa, cứ vậy đứng ngoài hành lang một hồi lâu, đèn bên ngoài rực rỡ, không ít toà nhà vẫn chưa tắt đèn, không ít người vẫn chưa ngủ giống anh.
Sầm Nam nhẹ nhàng phun ra một vòng khói.
Thật ra anh rất thích cảnh tượng như vậy, hoàn toàn khác biệt với phong cảnh ngoài cửa sổ nơi anh ở khi còn bên Mỹ, điều này mới khiến anh thật sự cảm thấy mình đã quay về.
*
Hôm sau.
Lương Mộc Thu khó có khi thức dậy sớm, thu thập đồ đạc của mình vào một chiếc valy nhỏ.
Hơn 8h, cậu lấy chìa khoá xe, mang theo hai hộp trà trắng và một chai rượu Mao Đài, đi ra ngoài thăm thầy mình.
Người thầy này của cậu, ngài La Văn cũng là một người dễ gần, ở trường rất được sinh viên hoan nghênh, tính tình hài hước, tiếp xúc với sinh viên đền rất tốt. Lương Mộc Thu không được tính là học trò hoạt bát nhất, nhưng không hiểu sao cậu lại rất hợp ý thầy, tan học cũng thường xuyên nói chuyện vài câu, dần dà, La Văn cũng có chút ý tứ coi cậu là đệ tử thân truyền, lúc còn đi học đã cho Lương Mộc Thu vào làm ở phòng làm việc của mình.
Bây giờ La Văn cũng coi như bán nghỉ hưu, bắt đầu tu thân dưỡng tính, Lương Mộc Thu tự mình ra ngoài làm một mình, tình cảm thầy trò của hai người lại không hề nhạt đi, cách dăm ba bữa lại hẹn gặp mặt một lần.
Lần này La Văn có chút nhớ cậu, gọi cậu đến ăn bữa cơm.
Lương Mộc Thu lái xe ra ngoại ô, sau khi về hưu thì thầy La dọn ra khỏi nội thành, mua một căn nhà với khoảng sân nhỏ ở ngoại ô, hè có sen, đông có mai, còn làm một cái đình hóng mát, rất tao nhã.
Cậu đậu xe ở bên ngoài sân, bấm chuông cửa, là bảo mẫu ra mở. Cậu vừa đi vào thì thấy thầy cô đang trêu chọc hoạ mi trong vườn.
Cậu đưa đồ cho bảo mẫu, đến bên cạnh La Văn gọi ông: "Thầy."
La Văn quay đầu lại thấy cậu, cười hớn hở, đoạn đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần: "Mới có một thời gian không gặp, hình như sắc mặt con tốt hơn không ít."
Lương Mộc Thu lại không cảm thấy gì: "Chắc là gần đây con ngủ sớm dậy sớm."
"Đúng đó," La Văn rất đồng tình, "Người trẻ tuổi mấy đứa đừng có mà không coi trọng thân thể, phải biết dưỡng sinh sớm."
Nhân cơ hội này, ông lại phổ biến cho Lương Mộc Thu kiến thức dưỡng sinh do mình tự sáng tạo.
Lương Mộc Thu quen dỗ bà ngoại nhà mình, cứ ừm ừm vâng dạ đáp ứng, hoàn toàn không đặt trong lòng, nếu mà làm theo dáng vẻ của thầy thật, có khi bây giờ cậu đã biến thành một ông cụ nhỏ rồi mất.
Hai thầy trò cũng không vào phòng sách, chỉ ngồi trong sân nói chuyện phiếm, nói từ kịch bản Lương Mộc Thu đang viết đến nhóm sinh viên La Văn mới dạy gần đây.
La Văn uống một ngụm trà, thở dài nói: "Mấy đứa nhỏ này không có khí chất giống như con ngày đó, mỗi lần lên lớp đều khiến ta muốn cao huyết áp mà!"
Lương Mộc Thu không nhịn được cười cười.
Nhưng La Văn cũng không phải là hoàn toàn khen cậu, nói tiếp: "Nhưng tốt xấu gì cũng chăm chỉ hơn con, năm đó con cứ lười được tí nào thì lười, mười phần bản lĩnh cũng chỉ chịu dùng tám phần, lười chảy thây ra. Bây giờ làm việc không lười được nữa phải không!"
Lương Mộc Thu khiêm tốn nghe lời phải: "Đều do thầy dạy tốt."
La Văn liếc xéo cậu một cái sắc lẹm.
Hai người lải nhải một hồi, chớp mắt đã đến giờ cơm trưa.
La Văn ngồi trên bàn, rót một ly rượu nhỏ, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Bản thân ông cả đời không kết hôn, nhưng lại thích đi mai mối cho học trò, nhất là Lương Mộc Thu. Cho dù khuynh hướng tính dục của cậu cong như vòng muỗi cũng đừng mơ tưởng trốn thoát.
Ông lấy điện thoại di động ra mở một bức ảnh, nhiệt tình hắng hái như nhân viên đang cố gắng chào hàng, cho Lương Mộc Thu xem: "Mau nhìn, đây là học trò của thầy Từ, nhỏ hơn con hai tuổi, nhìn dáng vẻ có phải là một người tài đúng không? Nếu thấy hợp thì ta sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt một lần."
Lương Mộc Thu rất chi là đau đầu.
Cậu nhìn màn hình, là một thanh niên mặt mày thanh tú, cũng rất toả sáng.
"Con đã nói không cần rồi mà," Cậu bất đắc dĩ nói, "Thầy cứ giới thiệu cho mấy đàn em khác ấy, con thì thôi. Thầy cũng biết con không muốn qua loa cho xong, đừng làm chậm trễ người ta."
Cậu cũng không phải lần nào cũng từ chối thầy mình.
Nhất là hai năm cậu muốn buông bỏ Sầm Nam, cũng kiên trì đi gặp hai người, thầy cậu đã sàng lọc cho cậu, đều có vẻ ngoài không tệ, cũng là người tri thư đạt lễ, ngồi với nhau không lo không có chuyện để nói.
Nhưng cậu ngồi đối diện, nhìn khuôn mặt mỉm cười của đối tượng xem mắt, trong lòng lại giống như nước chết không dậy sóng.
Rời khỏi quán cà phê, cậu không liên lạc với người nọ nữa.
La Văn vỗ mặt: "Sao lại gọi là chậm trễ được! Học trò của ta ưu tú như vậy, không biết có bao nhiêu người trông mong nhìn chằm chằm đấy!"
Lương Mộc Thu bật cười.
Cậu sinh ra trong gia đình mẹ đơn thân, từ nhỏ chưa từng được hưởng thụ tình phụ tử là gì, nhưng La Văn đối với cậu là thầy mà cũng là cha, bổ sung những thiếu thốn cho cậu.
Ngay cả thúc giục chuyện kết hôn cũng không quên.
Mắt thấy La Văn vẫn đang nhiệt tình chào hàng cho mình, cậu suy nghĩ một chút, khẽ nói, "Vẫn là quên đi, thầy."
Không hiểu sao cậu có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía khác mới hàm hồ nói ra nửa câu sau, "Bên cạnh con,... có người rồi."
Về phần "có người" này, rốt cuộc phải giải thích như nào, cậu cũng không nói rõ lắm.
La Văn sửng sốt, không ngờ lại có được đáp án này.
Nhưng bao nhiêu năm nay, vừa nhìn thấy dáng vẻ Lương Mộc Thu cúi đầu, vành tai đỏ bừng thì hiểu rõ trong lòng.
Ông không khỏi nở nụ cười, đùa giỡn đánh giá học trò cưng nhà mình: "Có người rồi là có ý gì, là có người yêu hay là có người theo đuổi vậy?"
Lương Mộc Thu uống một ngụm trà: "Đang theo đuổi con."
La Văn hiểu rồi.
Ông cất điện thoại đi, nhân viên chào hàng nhiệt tình mới chớp mắt đã ném hàng hoá đi không còn một mảnh.
Ông gắp một đũa thịt kho tàu, nói: "Con mà nói sớm thì ta đã chả quan tâm mấy chuyện này làm gì. Ai thế? Ai được con coi trọng vậy? Ta có biết không, cùng học chung à?"
Lần này Lương Mộc Thu bị lâm vào thế bí.
La Văn quả thực có biết Sầm Nam, nhưng cậu lại không muốn nói, chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, chính cậu còn chưa nghĩ xa hơn, không biết có muốn chấp nhận Sầm Nam hay không, chưa đến lúc phải nói cho thầy.
Cậu làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Là bạn học cũ, sau này nếu xác định sẽ dẫn đến ra mắt thầy, không thành thì coi như thôi."
Ngược lại La Văn rất thông cảm.
Bọn trẻ bây giờ yêu đương ấy mà, không thích gặp mặt cha mẹ quá sớm.
Chỉ là ông đánh giá dáng vẻ hiếm lắm mới thấy này của Lương Mộc Thu, nụ cười càng lúc càng sâu.
Làm học trò của ông cũng gần mười năm, không biết từ khi nào, tuy rằng vẫn còn tính tình hoạt bát đó, ra ngoài lại có thêm vẻ thành thục ổn trọng, tâm vững như bàn thạch, đối với ai cũng đều không quá để ý, có khác nào người đã năm sáu mươi tuổi như ông không.
Ông thật đúng là đã lâu không thấy Lương Mộc Thu nói đến ai mà đỏ mặt thế này.
Ông là người từng trải, cho dù không kết hôn nhưng khi còn trẻ cũng từng có sáu bảy lần yêu đương, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Lương Mộc Thu lúc này là thật sự thích người nọ.
Thích đến mức ngay cả tên cũng chưa cần nhắc đến, tình yêu đã tràn ra ngoài mắt.
Ông uống một ngụm rượu, nhẹ giọng chế giễu học trò nhà mình.
"Nếu không sao lại nói xuân đến là hay, không chỉ có mèo muốn tìm bạn đời, mà cả người cũng động lòng rồi đây."
Danh sách chương