Bữa cơm ngày đó mở màn cho những lần gặp gỡ tiếp theo, một lần, hai lần rồi cứ thế cho đến khi thân thiết. Về sau, Tiểu đội trưởng Hạ dần trở thành khách quen của nhà Mạnh Kiến Dân.
Cứ nửa tháng Hạ Thiếu Đường lại rời núi một chuyến, lái xe tải lớn chở củi về đơn vị, sau đó lại chở nửa xe lương khô, bánh quy, rau dưa, đủ loại cấp dưỡng về trạm gác. Mỗi lần quay lại thôn, dẫu chỉ có một tiếng đồng hồ rảnh rỗi có thể lén chuồn khỏi đội, anh cũng sẽ chạy ngay tới khu tập thể gần đó, kiếm Mạnh Kiến Dân làm chén rượu.
Mạnh Tiểu Bắc cũng có dịp đi ké theo tiểu đoàn mở mang tầm mắt, thường tiện thể mang về một bao lương khô, hai hộp pâté, vênh vang khoe khoang với lũ nhóc, đây là đồ mà có muốn cũng không mua được đâu đó.
Hạ Thiếu Đường từ trong núi ra, phơi nắng đến nỗi người đen như than, trên mặt có vài vết máu do cành cây cứa, đội mũ quân đội lệch. Xe tải đi ngang qua cổng khu tập thể, từ cửa xe anh nhô đầu ra ngoài, nhấn còi vài lần. Mạnh Tiểu Bắc đã chờ sẵn ở cửa nhà xưởng, từ trong phòng trực chạy vụt ra, nhảy lên vị trí phó lái…
Hạ Thiếu Đường mặc áo ba lỗ bó sát, trên vai khoác bộ đồ thay ra mang đi giặt, cắp một cái chậu, cầm xà phòng, phía sau tha theo một cái đuôi.
Từ sau lưng, Mạnh Tiểu Bắc ôm lấy thắt lưng Thiếu Đường, như một con sâu mềm nhũn kiệt sức không bước đi nổi.
Thiếu Đường ẩy cậu ra: “Đừng có ôm, mấy ngày rồi chẳng tắm rửa chi, cả người hôi rình.”
Tiểu Bắc nói: “Có hôi đâu? Coi coi nào… À, có mùi nước đái sói trên người chú.”
Thiếu Đường bực bội nói: “Nước đái sói hả? Chính là mùi nước tiểu nhóc đái dầm lần trước đó!”
Mạnh Tiểu Bắc cởi đồ sạch sành sanh, loẹt quẹt lết đôi dép lê của Thiếu Đường, đạp nước rầm rầm, Thiếu Đường chiều chuộng thằng nhóc, chân trần bước vào buồng tắm. Mạnh Tiểu Bắc chen lấn giữa một đám binh lính cao lớn trần truồng, vò loạn xì ngầu bọt xà phòng trên đầu, được Hạ Thiếu Đường nhấc lên, đặt cậu ngồi sau gáy mình tắm rửa, cao ơi là cao.
Mấy chiến hữu có tuổi nói đùa: “Ái chà đây là ai nhỉ, dắt díu cả ngày, con cậu hả?”
Hạ Thiếu Đường lộ ra vẻ tự hào ngạo nghễ: “Cứ coi là thế đi.”
Chiến hữu chọc anh: “Thiếu Đường, lông chú mày mọc hết chưa mà đã có được thằng cu lớn tướng thế này hử!”
Hạ Thiếu Đường quay qua híp mắt lại: “Tiểu Bắc, nói cho họ biết, nhóc có phải con của bố đây không?”
Trong thời điểm mấu chốt Mạnh Tiểu Bắc rất nhạy bén, đột nhiên từ sau lưng ôm lấy Thiếu Đường, quấn quýt nồng nhiệt áp chặt vào anh, đôi mắt hí lừ những người chung quanh, ánh nhìn vô cùng dữ dội sắc bén, ý gì thì chẳng cần nói ai cũng tự hiểu.
Trong mắt mọi người dâng lên sự thèm khát đố kỵ: “Đây chẳng phải thằng cu nhà ông Mạnh sao, để cậu nẫng không luôn mất một đứa.”
Tiếng nước ào ào vang lên trong nhà tắm doanh trại, hơi nước lượn lờ quẩn quanh những bóng người trần truồng ướt rượt. Trong mắt Mạnh Tiểu Bắc ngợp những mông là mông vừa trắng vừa to của đám đàn ông, giống y chang nhau, chỉ có bờ mông của Thiếu Đường là cậu có thể nhận ra được. Thường ngày Thiếu Đường tung hoành trên núi, cổ, cánh tay và cẳng chân đều phơi nắng đến đen thui sần sùi, chỉ có phần giữa người là khác, lúc để trần sẽ lộ ra màu da trắng tự nhiên. Bờ mông quanh năm suốt tháng chẳng tiếp xúc với ánh nắng, cũng chẳng bị ai đụng chạm, vô cùng trắng mịn. Mạnh Tiểu Bắc không kìm được vươn tay sờ: “Đùi với cẳng chân của chú như thể hai người khác nhau ấy!”
Tóc Thiếu Đường ướt sũng, giọt nước tròn vo đẹp đẽ đọng trên bờ mi dài, anh hỏi: “Sờ gì đấy? Đừng có sờ lung tung, toàn lông là lông thôi!”
Mạnh Tiểu Bắc: “Sao đùi chú lắm lông vậy?”
Thiếu Đường cười đắc ý: “Đã là đàn ông thì đều có nhiều lông như vậy.”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu tìm kiếm khí phách đàn ông trên bản thân, chẳng tìm thấy cái gì, người cậu trơn bóng không, còn chưa dậy thì đâu.
Từ phía sau nhìn hết lượt, giữa hơi nước mờ mịt, mông Thiếu Đường săn chắc đầy đặn trắng nõn nổi bần bật, chói mắt, màu sắc khác biệt quá rõ ràng, vừa nhìn qua thì đến là khôi hài, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi chẳng quên.
Xung quanh ồn ào ầm ĩ, không có ai nghe họ nói gì, Mạnh Tiểu Bắc đột ngột gọi một tiếng: “Đường Đường!”
Hạ Thiếu Đường quay mạnh đầu: “Gọi chú mày gì đấy?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Haha… Đường Đường.”
Hạ Thiếu Đường cũng không giận, tuy híp mắt đe dọa, nhưng âm thanh vô cùng dịu dàng: “Bố đây chiều hư nhóc rồi… chẳng biết lớn nhỏ gì hết!”
Mạnh Tiểu Bắc thật sự bị chiều đến hư: “Chú thì có lớn nhỏ chắc?”
Thiếu Đường vẩy chân, bọt nước văng tung tóe! Mạnh Tiểu Bắc không né mà phản kích, dùng chiêu thức mới học được đáp lại sư phụ dạy võ của mình, ôm đùi, kẹp cẳng chân! Hai người trần truồng túm bắt nhau thành một khối, vô cùng náo nhiệt, đôi bên ướt sũng quần lấy nhau, trên người toàn là nước, âm thanh quần nhau cứ thế vang lên…
Tắm sạch sẽ cả người, Thiếu Đường rảnh rỗi đưa Tiểu Bắc đi lòng vòng quanh doanh trại, dắt cậu leo lên ngồi trên thùng nước cao hơn 50 mét ở sau khu tập thể, bước qua hai trăm bậc cầu thang xoắn ốc dốc đứng, leo lên được chỗ cao nhất, nhìn ra xa có thể thấy toàn cảnh Tây Câu, bạt ngàn núi đồi là sắc đỏ rực rỡ của hoa đỗ quyên.
Hạ Thiếu Đường rất ít khi mang thằng em Mạnh Tiểu Bắc lên đây, bởi nói tới cùng thì tính nết đâu có hạp nhau, thằng nhóc kia thanh tú dè dặt, hay ngại ngùng yểu điệu.
Mạnh Tiểu Kinh là thằng nhóc mắc cỡ e dè, còn lâu mới để một người đàn ông khác ngoài cha ruột mình dắt đi tắm rửa, cũng chẳng có chuyện cùng người ngoài chui vào kho hàng doanh trại chứa toàn đồ hộp bánh quy, càng chẳng bao giờ điên khùng leo tới hai trăm bậc cầu thang lên đỉnh thùng nước uống gió Tây Bắc. Mạnh Tiểu Kinh trắng quá, sạch quá đẹp quá, mũi nhỏ, miệng be bé, lại khiến người ta cảm thấy xa lạ, lấy đũa nhúng rượu mút thì sợ thằng nhóc bị sặc, thế thì còn đùa vui được gì nữa? Sự “điên rồ” trong mắt Mạnh Tiểu Kinh chính là sự “lãng mạn” trong cảm nhận của Mạnh Tiểu Bắc, thứ tình cảm lãng mạn mộng mơ mà duy nhất thung lũng này có, tất cả đều ùa đến khi ngồi trên đỉnh thùng nước dưới ánh nắng chiều, người ngoài không thể hiểu được.
Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc cũng có một chút “ích kỷ” khó có thể giải thích rõ ràng. Cậu hưởng thụ lắm lắm chuyện Thiếu Đường đối xử đặc biệt, chăm sóc cưng chiều yêu thương cậu. Cậu không muốn nhìn thấy một người nào đó thân thiết với Thiếu Đường hơn cậu. Khi ấy cậu còn chưa lớn lắm, nhưng trưởng thành sớm, trong tình cảm đã nảy sinh sự chiếm hữu, độc chiếm thứ dành cho riêng mình. Ngoài mặt thì có vẻ vô tâm vô tính, nhưng thực ra lòng dạ lại vô cùng nhạy cảm để ý, Mạnh Tiểu Bắc chính là thằng nhóc như vậy đấy.
Cậu thích nhất lúc xấu tính xấu nết ra vẻ khoe khoang trước mặt Mạnh Tiểu Kinh: “Pâté hộp này, gọi anh đi, tao chia mày nửa!”
Mạnh Tiểu Kinh giương mắt thèm thuồng, khe khẽ gọi: “Anh trai…”
Mạnh Tiểu Bắc đắc chí lắm, đắm chìm trong ánh mắt thơ ngây khờ khạo ao ước của đối phương, chia cho em trai nửa hộp pâté, đến cuối vẫn cố chêm thêm câu: “Chú Thiếu Đường cho tao đó, chú với tao là anh em thân thiết cực kỳ, chú ấy á, ngầu cực!”
Thế nhưng, ngày Thiếu Đường đến nhà, Mạnh Tiểu Bắc lại len lén dõi theo nghe ngóng, trộm xem chú Thiếu Đường của cậu nói cái gì với Mạnh Tiểu Kinh. Cậu còn chăm chú nhìn, lén coi Thiếu Đường có đưa cho Mạnh Tiểu Kinh lương khô, đồ hộp với vỏ đạn không! Thiếu Đường chuyển đồ tốt cho cậu để đưa lại cho cả nhà, chuyện này có nghĩa mối quan hệ giữa Thiếu Đường với Mạnh Tiểu Bắc chính là “cấp trên” với “cấp dưới”, mối quan hệ thân thiết, có chuyện gì cũng chỉ cho nhau biết, đừng hòng chia sẻ cùng người khác! Mạnh Tiểu Bắc vô cùng để tâm chuyện này…
Trong khu tập thể, trước mặt những đứa trẻ khác, Mạnh Tiểu Bắc là thủ lĩnh, những đứa trẻ khác đều cùng cậu nghịch ngợm náo loạn, bắt chước cậu chơi đùa.
Thế nhưng trước mặt Thiếu Đường, Mạnh Tiểu Bắc chỉ là một tay chân chó trung thành. Từ mấy chiêu võ thuật cho đến cả cách nói chuyện, ngữ điệu, đều học theo chú Thiếu Đường. Đó chính là sự tin tưởng khờ dại, thân thiết yêu quý từ tận đáy lòng của một đứa trẻ dành cho một người.
Tiểu Bân từng xúi bẩy Mạnh Tiểu Bắc: “Anh nói cho nhóc biết nhé, đừng có coi tên Hạ kia là người tốt, Hạ Thiếu Đường mà lên cơn xấu tính thì thôi rồi luôn, nổi danh khắp cả đại đội anh đó, vô cùng kinh khủng luôn!”
Mỗi lần Mạnh Tiểu Bắc nghe người khác nói như thế, ngay lập tức đanh mặt lại, nói gọn lỏn: “Thiếu Đường giỏi nhất, mấy chú làm cóc gì trị được chú ấy? Chú Tiểu Bân, chú không đánh thắng chú ấy, nên ghen tức hử?”
Tiểu Bân nói: “Nhóc chưa thấy đấy thôi.”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Cả ngày cháu đều thấy chú ấy.”
Hạ Thiếu Đường thường đến nhà Mạnh Tiểu Bắc, một phần bởi vì thích Tiểu Bắc, hai người tựa như anh em kết nghĩa, phần nữa vì nói chuyện rất hợp Mạnh Kiến Dân, ăn ý vô cùng.
Thiếu Đường đẹp trai, Mạnh Kiến Dân còn tuấn tú hơn, ngời ngời khí chất, mặt mày phong độ chính trực, nên dễ dàng giành được thiện cảm của người khác.
Hai người giờ đã thân thiết, thường bưng mì thịt ngồi ở cửa khu trong ruộng cạn, đến sẩm tối gió thổi nhè nhẹ, hứng ánh nắng chiều, ngửi mùi thơm nồng từ tầng ớt dày trôi trong bát gốm Thanh Hoa, tán gẫu luyên thuyên, nói chuyện trên trời dưới biển.
Mạnh Kiến Dân đặt đũa cạnh bát, hỏi: “Nghe giọng nói của cậu thì có vẻ không phải người Thiểm Tây chính gốc.”
Hạ Thiếu Đường nói: “Tôi là dân vùng này đó, quê tôi ở Tuy Đức.” (31)
31. Tuy Đức là huyện thuộc Du Lâm, Thiểm Tây.
Mạnh Kiến Dân không tin: “Vậy sao cậu có thể biết Thị Ủy đường Chính Nghĩa, Khu tập thể quân đội đường Ngọc Tuyền, Kí túc nhà máy bông sợi 1, 2, 3 của nước ta? Cậu còn đi Đông An Hí Lâu nghe Du Chấn Phi, Đàm Phú Anh biểu diễn hí kịch nữa? Thậm chí, cậu còn đi Đông Hưng Lâu, Toàn Tụ Đức ăn nữa phải không?!”
Hạ Thiếu Đường lặng im một chốc: “Cha tôi làm việc tại trụ sở Bắc Kinh, thuở nhỏ tôi ở đó nhiều năm trời… sau này một mình tôi quay về đây.”
Mạnh Kiến Dân nói: “Một mình cậu đến Tây Câu làm lính, không ở lại Bắc Kinh, lẽ nào không thấy khổ sao?”
Hạ Thiếu Đường uống sạch bát canh đầy ớt: “Chẳng phải anh cũng một mình tới đây sao, vợ cũng đã lấy, sinh những hai thằng con rồi, cũng chịu đựng được hết đấy thôi, năm dài tháng rộng, tương lai còn dài.”
Mạnh Kiến Dân giống như anh trai thân thiết hỏi han: “Năm dài tháng rộng, cô gái nhà nào có thể lọt vào mắt xanh của cậu đây? Cậu mà chấm được ai trong xưởng mình, khẽ nói tôi hay, để chị dâu cậu nói giúp cho.”
Hạ Thiếu Đường mỉm cười, tiếp nhận tấm lòng lo lắng của Mạnh Kiến Dân, nhưng chuyện này anh không muốn người khác phải nhọc công lo nghĩ.
Nếu anh thật sự nhìn trúng ai đó, chẳng lẽ còn cần người khác làm mối sao? Anh không phải loại người ngại ngùng nhút nhát, mà thật là anh không có ưng cô nào.
Những chuyện khác, Hạ Thiếu Đường đều thẳng thắn phóng khoáng, chỉ riêng chuyện gia đình thì chưa bao giờ chủ động nhắc tới. Mạnh Kiến Dân tinh tế cẩn thận, đối phương không muốn nói, Mạnh Kiến Dân cũng rất quân tử không gặng hỏi.
Mạnh Kiến Dân nhớ nhung người thân nơi phương xa, Hạ Thiếu Đường còn trơ trọi hơn, cô độc đến đây một mình, ở trong thung lũng này không người quen biết. Hai người đều xa nhà, cha mẹ không cận kề ở bên, nắng chiều buông xuống, chảy thành vũng vàng chói, loang tràn hai bóng người đàn ông cao gầy đang ngồi cạnh nhau, thấm đẫm sự cô đơn, nảy lên sự đồng cảm giữa những con người lưu lạc nơi chân trời góc bể. Đàn ông mà đã hợp tính hợp nết nhau rồi, kết duyên kết phận anh tôi chí tớ, đồng cảm tâm trạng ảnh hưởng tới nhau. Có những lúc chỉ cần một ánh mắt, vài câu nói thôi, chẳng kể địa vị thân phận, cái ta yêu mến, thích thú chính là tính cách, cá tính của đối phương. Mạnh Kiến Dân chăm chú nhìn Thiếu Đường, sườn mặt, cánh mũi, bờ môi tĩnh lặng đẹp đẽ, còn trẻ tuổi nhưng đã trưởng thành vững vàng, nói chuyện đúng mực, có chính kiến của riêng mình, trong lòng càng trào lên sự mến mộ cùng cảm tình thân thương.
Hạ Thiếu Đường cau mày: “Anh muốn được điều chuyển về Bắc Kinh lắm sao?”
Ánh mắt Mạnh Kiến Dân hiện lên sự cô đơn hiu hắt, uể oải nói: “Làm gì có cơ hội cơ chứ, tôi cũng chẳng có quan hệ, mỗi năm làm gì đến lượt tôi có tên trong danh sách sinh viên, cũng đã già, đã hơn 30 tuổi rồi còn đâu…”
Hạ Thiếu Đường cười: “Anh già gì chứ! Anh vẫn còn đang trong độ tuổi sung mãn khỏe mạnh.”
Mạnh Kiến Dân cười cay đắng: “Sắp già tới nơi rồi, cả đời này coi như chẳng còn cơ hội đi học nữa, mà có học nữa thì cái phận già như tôi cũng sao mà theo kịp, con trai tôi còn sắp vào tiểu học kìa! Cha mẹ tôi cũng có tuổi cả rồi, thằng con duy nhất như tôi muốn hiếu kính mà cũng bất lực…
Hạ Thiếu Đường nheo mắt nghĩ ngợi một lúc: “Kinh nghiệm hay tuổi tác của anh đều đạt chuẩn, trước đây còn là học sinh xuất sắc của trường 80, gia đình cũng tốt, chẳng có lý gì không cho anh trở về. Danh sách lần này… để tôi hỏi thăm giúp anh.”
Hạ Thiếu Đường chỉ nói “hỏi thăm giúp”, Mạnh Kiến Dân cũng chẳng để tâm lắm. Anh chỉ là một tiểu binh, Tiểu đội trưởng, làm sao có thể hỏi thăm được loại chuyện nhạy cảm mà năm nào cũng tranh giành nhau đến nỗi máu chảy đầu rơi như danh sách sinh viên công nông binh trong xưởng cơ chứ?
Chưa đến hai tháng, tin đồn thất thiệt cũng truyền đến.
Khu tập thể của mấy nhà máy nối liền thành một vùng, giống như một xã hội khép kín thu nhỏ. Bình thường mọi người sẽ tự gọi mình theo khu số 1, số 2, số 3, dựa theo vài năm trước, khi Đồng Quan tiến hành khai quật, dần phát hiện ra các cổ vật quan trọng. Mọi người hay đùa trêu, chỗ mình chẳng khác nào hầm tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng cũng đánh số 1, 2, 3. Chúng ta chính là tượng binh mã thần thánh vững vàng bảo vệ căn cứ công nghiệp quân sự Tây Bắc! Quanh năm người vào người ra, những người như chúng ta sắp bị rang khô thành một đám tượng bùn khai quật rồi. Khu nào cũng có những chuyện vặt vãnh linh tinh, xé hết thành chuyện to tát giữa muôn vàn chuyện nhà chuyện cửa anh em hàng xóm, đúng là cớ để mọi người trút hết năng lượng đây mà.
Hồi Hạ Thiếu Đường thường xuyên ra vào khu tập thể, sau một thời gian dài có người soi mói nói xấu: “Các cô bác có nhìn thấy không, anh lính kia thường xuyên ra vào nhà ông Mạnh.”
“Các bác không biết đấy thôi, Tiểu đội trưởng trẻ tuổi ấy á, anh ta không phải người thường đâu.”
“Anh ta đến từ Bắc Kinh đấy!”
“Trong nhà anh ta có công nhân viên chức, anh ta là con em của cán bộ cao cấp đó!”
Cũng có người phản bác: “Vớ vẩn, anh ta mà thuộc tầng lớp con em cán bộ cao cấp thì việc quái gì phải chạy tới trong Tây Câu này làm lính ăn đắng uống khổ? Anh ta có bị ngu quái đâu?”
“Trong xưởng của chúng ta thực ra cũng có phân xuống dưới vài cán bộ cấp cao, đã ẵm trọn danh sách học viên công nông binh từ lẩu lâu rồi, về Bắc Kinh, Thượng Hải từ thuở nào rồi! Ai còn ở lại chỗ này ăn đất vàng uống gió Tây Bắc nữa?!”
“Chẳng lẽ cha anh ta là phần tử xấu?”
“Chó chết! Lòi ra bọn ‘Địa, phú, phản, hoại, hữu’ (32), đến lính cũng đếch làm nổi, cơ bản có qua nổi thẩm tra chính trị của quân đội quái đâu, toàn bộ đều bị điều xuống nông trường Cam Túc, Thanh Hải cải tạo lao động hết rồi!”
32. Nguyên gốc: 地富反坏右 – địa, phú, phản, hoại, hữu chỉ những người bị dán nhãn là “địa chủ” (địa), “giàu có” (phú), “phản động” (phản), “phần tử xấu” (hoại), và “cánh hữu” (hữu)”.
…
Bữa nọ, Mã Bảo Thuần mở túi đồ Hạ Thiếu Đường đưa đến cho nhà, vừa nhìn đã cảm thấy kỳ lạ, tối đến nằm gối khe khẽ bàn luận với Mạnh Kiến Dân, Tiểu đội trưởng Hạ thực chất làm gì vậy?
Mạnh Kiến Dân nói, còn làm gì nữa, chẳng phải làm lính ở một đơn vị nào đó, canh gác kiểm tra, bảo vệ nhà máy, sản xuất xây dựng sao?
Mã Bảo Thuần bảo, anh ta đào đâu ra hai bình rượu lâu năm Tây Phượng (33) tặng cho mình cơ chứ? Nói là muốn trả tình nghĩa ân huệ, nhưng xa xỉ quá đi!
33. Rượu Tây Phượng:
Rượu Tây Phượng cực khó mua, người trong công đoàn của chúng ta đi cửa sau, cũng vẫn phải tới tận nhà máy rượu tại Bảo Kê, xếp hàng mãi mới giành được hai bình, có tiền cũng khó mà mua nổi.
Mã Bảo Thuần phân tích, trước mắt không tính tới chuyện anh ta với mình đã thân thiết đến mức sẵn sàng tặng rượu quý cho mình chưa, mà cái đáng nói chính là cớ chi anh ta có được rượu này! Với cả, mình có thấy Thiếu Đường hút thuốc lá loại gì không?”
Mạnh Kiến Dân nghĩ nghĩ, à, đúng thật là thuốc tốt.
Mã Bảo Thuần khẽ thì thầm vào tai chồng, Tiểu đội trưởng trẻ tuổi nhất, mỗi ngày anh ta đều hút nửa bao “Khỉ lông vàng”! (34) Phó quản đốc xưởng chúng ta đến Tết mới có được một bao khoe khoang, chứ bình thường trong hợp tác xã lấy đâu ra mà mua!
34. Thuốc lá Khỉ lông vàng có 3 loại: Phiên bản đầu tiên loại vỏ hộp mềm, phiên bản thứ hai là loại vỏ cứng, phiên bản thứ ba là loại không có đầu lọc –平猴烟(loại được nhắc tới trong truyện).
Mạnh Kiến Dân là người hiền lành, lắc đầu nói, mình quan tâm chuyện nhà người ta làm gì! Thôi trò cùng mấy bà mấy cô suốt ngày buôn chuyện vớ vẩn đi.
Trong lòng Mã Bảo Thuần có nghi vấn, Kiến Dân, lẽ nào mình thật sự ở ngay bên cạnh cán bộ cao cấp Hồng Nhị Đại (35)? Anh ta còn vô cùng thân thiết với mình và Tiểu Bắc, cha con hai người thật là có bản lĩnh.
Mạnh Kiến Dân nhíu mày khoát tay, mình suy diễn cái gì vậy, còn không ngủ đi!!!
35. Hồng Nhị Đại: những hậu duệ của thế hệ cách mạng đầu tiên của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, con cháu của thế hệ “giành giang sơn” đầu tiên của Đảng Cộng sản Trung Quốc, một tập thể rất đặc thù. Tập thể này có sức mạnh chính trị vượt trội hơn các nhóm khác và được đánh giá là “thành phần tinh anh có ý thức mạnh mẽ”, có thể tạo ra ảnh hưởng rất lớn tới nền chính trị Trung Quốc. (Theo Soha)
Đương nhiên, cô bác trong khu tập thể lời ra tiếng vào, còn bởi một lý do khác, Tiểu đội trưởng Hạ bảnh bao như thế, quả thật chính là binh sĩ đẹp trai nhất đã đến khu tập thể của bọn họ.
Hồi đó có câu tục ngữ được lưu truyền: “Gái Mễ Chi, trai Tuy Đức” (36), ý chỉ con gái ở vùng Mễ Chi xinh đẹp như hoa như ngọc, mặt mày mịn màng hồng hào, hẳn là nơi phong thủy tốt để chọn vợ kết duyên. Trai Tuy Đức tràn đầy khí phách, cứng cỏi dũng mãnh, rộng lượng hào sảng của vùng cao nguyên đất vàng, mày rậm mắt to, ngoại hình đẹp đẽ tuấn tú, có hương vị mạnh mẽ cường thế của đàn ông, gái nào chẳng mê.
Trong lịch sử, Mễ Chi có Điêu Thuyền, Tuy Đức nghe nói có người như Lữ Bố.
36. Nguyên gốc là米脂婆姨绥德的汉. Thời Tam Quốc, có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là Điêu Thuyền, là người Mễ Chi. Ghi chép của huyện Tuy Đức có ghi: “Lữ Bố, người có tài mạo song toàn là người ở Tuy Đức.” Điêu Thuyền gả cho Lữ Bố, Lữ Bố chơi đùa Điêu Thuyền, sử sách khác nhau, nhưng con gái Mễ Chi xinh đẹp, trai Tuy Đức đẹp trai thì là sự thật. Từ đó, Thiểm Bắc có câu tục ngữ nổi tiếng được lưu truyền: “Gái Mễ Chi, trai Tuy Đức”.
Hạ Thiếu Đường chính là ví dụ điển hình của đàn ông tuấn tú hào sảng Tuy Đức, tóc đen cắt ngắn, da gáy và cánh tay cháy nắng chuyển sang màu đồng bóng, thi thoảng vén áo ba lỗ quân đội lên, lộ ra phần bụng rắn chắc, thắt lưng có một đường trắng nhỏ xíu. Đàn ông đi lính giỏi giang dũng mãnh, thẳng thắn cởi mở, đôi mắt ăm ắp dịu dàng ấm áp, mắt có thần, bờ môi đẹp đẽ, lúc nào cũng như sắp cười, quả thực khiến ai cũng yêu thích không thôi.
Nếu như tham gia đóng phim, chắc hẳn Thiếu Đường sẽ diễn loại phim như “Lý Hướng Dương hai súng” (37), hoạt động trong Bát Lộ Quân. Nếu như diễn opera cách mạng, thì hẳn anh sẽ là người đàn ông vô cùng uy phong Dương Tử Vinh. (38)
37. Nguyên gốc là: 双枪李向阳, tạm dịch “Lý Hướng Dương hai súng”, là kịch truyền hình được cải biên từ bộ phim cách mạng “Đội du kích đồng bằng”, do Phú Tiểu Kiện, Triệu Bắc Quang đạo diễn, có Trương Gia Dịch, Triệu Thuần Dương, Quách Nguyệt, Phạm Minh Đẳng làm diễn viên chính.
Bộ phim nói về người anh hùng chuyên sử dụng hai súng Lý Hướng Dương của căn cứ địa kháng Nhật Định Châu, Hà Bắc. Anh dẫn theo đội du kích có tài nghệ tuyệt vời, đấu trí đấu dũng với bọn giặc xâm lược Nhật Bản.
38. Dương Tử Vinh trong vở opera cách mạng:
Những năm ấy, người nào đi lính đều là con cháu xuất thân từ gia đình tốt, quy củ nghiêm túc, đạo đức tốt, cơm áo khỏi lo, làm ai cũng ao ước thèm muốn. Trong khu tập thể có vài cô gái rung động, chộn rộn trong lòng, phải lòng Thiếu Đường mất rồi. Tiểu đội trưởng Hạ đã cưới gả gì chưa? Mới 20 tuổi mà ở trong môi trường quân đội này, chắc hẳn là còn chưa lấy vợ! Người ta có người thương chưa? Đã chấm được gái nhà ai chưa? Không biết gia cảnh anh ta như thế nào?
Bình thường Hạ Thiếu Đường dãi nắng dầm mưa, đầu đầy đất vàng, mồ hôi chảy dọc xuống hai bên gò má, cũng chẳng thèm chải chuốt ăn diện, áo ba lỗ bám sát vào cơ thể rắn chắc, quần quân đội thùng thình giản dị…
Nếu không vì loại thuốc lá xịn, rượu hảo hạng kia, anh sẽ không bị lòi đuôi chuột.
Thuốc lá với rượu ấy à, đã dính vào đồ hảo hạng rồi, hút quen thuốc xịn rồi, thì chịu sao nổi loại thuốc lá bình dân hai hào một hộp sáu mươi điếu, cùng với loại rượu trắng nhạt nhẽo kém chất lượng được. Thời buổi ngày ấy, có thể uống được rượu Tây Phượng, hút được thuốc lá Khỉ lông vàng, chính là đại diện cho thân phận địa vị, tám phần thuộc nhà quan hoặc thành phần bất chính, cực giàu có. Thuốc lá Khỉ lông vàng này chính là loại thuốc lá Khỉ lông vàng không có đầu lọc, trên vỏ hộp có in con dấu động vật quý hiếm Khỉ lông vàng ở Tần Lĩnh, bốn hào tám xu một hộp, bằng tiền cơm trong cả một tuần của rất nhiều binh lính, cực kỳ đắt đỏ quý hiếm. (39)
Chính hộp thuốc lá Khỉ lông vàng của Thiếu Đường đã khiến anh bị lộ chân tướng.
39. Nguyên gốc: 有价无市, có thể hiểu là hàng hóa có chất lượng cao, giá thành cao, vượt qua mức sống của nhiều người, không có người mua và không có thị trường. Cũng có thể hiểu là hàng hóa được ưa chuộng ở 1 vùng, từ đó giá thành tăng cao, nhưng lượng tiêu thụ không cao. Giá thành vượt quá mặt bằng chung, cao hơn giá trị thực của sản phẩm. Trong truyện, mọi người có thể hiểu là hàng tốt nhưng quá đắt đỏ, bởi vậy cũng cực ít bán và hiếm người mua được.
(*) Giải thích một chút về đơn vị tiền tệ ở đây: 1 tệ hay 1 đồng = 10 hào = 100 xu. (1块钱 = 1元钱 = 10毛钱 = 100分钱)
Danh sách chương