Cuộc đình công của phụ nữ hẻm Nam Giang nhanh chóng mở ra một cuộc phản kháng và chiến tranh.
Nguyên nhân rất đơn giản. Hôm đó, sau khi mấy người mẹ dắt con rời khỏi nhà ra ngoài khiêu vũ vui vẻ điên cuồng cả ngày, đàn ông hẻm Nam Giang không vì thế mà cảm thấy cuộc sống khó khăn hay thiếu thốn gì khi phụ nữ rời khỏi nhà. Ngược lại, bọn họ cùng ra quán ăn ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm, vô cùng sung sướng. Theo bọn họ, phụ nữ mà nói "không làm việc đàng hoàng" chính là ấu trĩ và không chịu trách nhiệm.
Nhóm đàn ông quyết định hăng hái phản kích.
Vì thế, khi nhóm Trình Anh Anh khiêu vũ xong về nhà thì không thấy mấy người đàn ông nữa, mà ở mỗi gia đình đều có một bức thư khiêu chiến. Mọi người tụ lại so sánh mấy bức thư, tất cả đều là cùng một giọng điệu, lên án các cô "chưa trưởng thành", "không lo việc nhà", "không đau lòng cho đàn ông", "không hiểu nỗi khổ của đàn ông" kiểu kiểu thế. Cuối cùng còn thanh minh, nếu mấy người phụ nữ không nhận thức được "tư tưởng sai lầm" của chính mình thì bọn họ sẽ không quay về.
Khang Đề thắc mắc: "Mấy ông này có thể đi đâu chứ?"
Phùng Tú Anh giận dữ: "Còn đi đâu nữa? Ký túc xá của bác sĩ chứ gì. Được, không về thì không về, tôi còn đỡ phải hầu hạ. Để tôi xem cái nhóm đại lão gia đó chịu đựng được bao lâu."
Trình Anh Anh càng giận hơn. Trong thư của cô còn có thêm một câu, Tô Miễn Cần nói cô quá thích điệu đà làm dáng.
Trận quyết đấu này rốt cuộc vì sao lại xảy ra thì không ai nhớ rõ, nhưng mọi người tuyệt nhiên không muốn chịu thua, tinh thần lại vô cùng sung mãn. Nhưng khổ nỗi bị kẹp ở giữa người lớn chính là bọn trẻ.
Tô Miễn Cần ở bệnh viện mấy ngày thì gọi điện về nhà, đụng phải Trình Anh Anh nhận điện thoại, anh không dám lên tiếng mà cúp máy luôn. Đến khi Tô Khởi bắt máy thì anh nhỏ giọng dặn con gái đem cho mình một bộ quần áo để thay, không được để cho mẹ biết.
Tô Khởi nói vâng, hỏi: "Mà bố ơi, quần áo giặt rồi của bố để đâu?"
"...." Tô Miễn Cần không trả lời được, nói, "Hỏi mẹ con là biết chứ gì."
Tô Khởi: "Hả? Hỏi mẹ?"
Tô Miễn Cần: "Ờ đúng, không thể hỏi. Con tự tìm là được mà?"
Tô Khởi: "Ò." Đang định cúp máy thì trong ống nghe truyền đến giọng nói của các chú: "Thất Thất à, con cũng nhắn với Tử Hạo/ Thanh Thanh/ Phong Nhiên nha."
Tô Khởi: "....."
Cô nắm ống nghe, đầu đầy vạch đen: "Sao mọi người không tự về nhà lấy?"
"Về nhà thì bọn bố thua ngay."
Tô Khởi khó hiểu: "Nhưng mà mặc đồ do mẹ giặt, không phải cũng là thua rồi sao?"
Đầu bên kia: "...."
Tô Khởi vẫn đến ký túc xá bệnh viện một chuyến để thăm bố, đương nhiên, cô bé không có đem theo quần áo. Trình Anh Anh phát hiện hành động nhỏ của cô bé thì tuyên bố, nếu cô bé làm tiểu phản đồ thì phải dọn đến bệnh viện luôn. Tô Khởi tất nhiên không đồng ý.
Cô bé đưa thư hồi âm của các mẹ cho Tô Miễn Cần và các bố. Họ mắng mấy người đàn ông, nêu vài tội trạng, nào là "không hiểu phong tình", "không nhìn thẳng vào sự trả giá của phụ nữ", "yên tâm thoải mái hưởng thụ tiện lợi", "nghĩ mọi thứ là đương nhiên", "không nhìn ra việc nhà cũng chính là công việc", vân vân.
Thư của Trình Anh Anh gửi cho Tô Miễn Cần còn có thêm một câu, "Ngoài là mẹ và vợ, em còn là Trình Anh Anh."
Về tác dụng của mấy lá thứ này thế nào thì Tô Khởi không biết. Dù sao các bố vẫn không về nhà.
Tô Khởi buồn rầu kể cho mấy bạn nghe, nhận ra gia đình mọi người đều có cùng vấn đề. Bố Lâm Thanh bảo cô bé lén đem cho mình một chai tương ớt của vợ làm, không có tương đó thì ăn không ngon. Bố của Lý Phong Nhiên rất cần quyển sổ có dán giấy chú thích phân loại mà cô giáo Phùng làm cho mình.
"Hôm qua bố tớ hỏi, sắp đến Tết rồi, mẹ có phơi lạp xưởng không. Bố tớ thích ăn lạp xưởng nhất." Lúc Lộ Tử Hạo nói những lời này thì đang ngồi với đám bạn trên khán phòng sân băng. Phía dưới, những vận động viên trẻ đang trượt băng.
Cậu xé một bịch bánh que cay, Tô Khởi thò tay lấy một que: "Mẹ cậu nói sao?"
"Bảo bố tự mà làm. Đúng rồi, nhà mấy cậu phơi đồ ăn Tết chưa?"
"Chưa." Lâm Thanh lắc đầu, "Dù sao tớ cũng không thích ăn."
Lý Phong Nhiên nghĩ ngợi, nói: "Cơm tất niên làm sao bây giờ?"
Ba người đồng thời quay đầu nhìn cậu: "Họ sẽ chiến tranh đến khi nào chứ?"
Lý Phong Nhiên: "Ai biết?"
Bốn người cùng thở dài.
Họ nhìn về phía sân băng. Lương Thuỷ đội nón bảo hiểm, mang giày trượt băng, hai tay vắt sau lưng đang trượt trên đường đua với tốc độ cao.
Tô Khởi nói: "Hâm mộ Thuỷ Tạp quá, cậu ấy đâu có nỗi phiền não này."
Lý Phong Nhiên quay đầu nhìn cô: "...."
Lâm Thanh quay đầu nhìn cô: "...."
Lộ Tử Hạo quay đầu nhìn cô: "...."
Vài giây sau, mọi người quay đầu nhìn Lương Thuỷ đang trượt như bay giữa sân, lại không hẹn mà cùng gật đầu: "Haiz...."
Ở phần huấn luyện cuối cùng, Lương Thuỷ sẽ thi chạy với những vận động viên khác. Họ trượt từ bốn phương tám hướng đến vạch xuất phát phía trước.
Tô Khởi lập tức đứng lên, hào hứng vẫy vẫy nắm đấm, hô to: "Thuỷ Tạp —— cố lên!"
Âm thanh này thu hút mọi ánh mắt trên sân huấn luyện. Tay chân Lộ Tử Hạo muốn kéo cô ngồi xuống nhưng không thành công. Cô nhảy tới nhảy lui, huấn luyện viên và nhóm vận động viên đều cười rộ lên. Lương Thuỷ đứng từ xa nhìn cô một cái.
Trong chớp mắt, Tô Khởi cảm nhận được sát khí trong ánh mắt cậu.
Cô ngừng hô, im lặng ngồi xuống, nói thầm: "Lòng tốt không được báo đáp. Ngã chết cậu! ——Thôi kệ, không so đo với cậu, vẫn là chạy về nhất đi. He he."
Các vận động viên vào chỗ chuẩn bị, huấn luyện viên đột nhiên huýt một tiếng sáo.
Thiếu niên như mũi tên lao khỏi dây cung. Lương Thuỷ chiếm vị trí đầu tiên ngay khi bắt đầu. Sau khi lướt như bay qua chỗ quẹo đầu tiên thì đột nhiên tăng tốc, ngay lập tức tạo ra một khoảng cách lớn. Cậu như con chim én trên đường băng, dẫn đầu cả một khúc, tăng tốc, vung chân, cúi người, trượt qua chỗ quẹo, dáng vẻ nhanh nhẹn động tác lưu loát, vèo vèo như gió chạy xong vài vòng, băng qua vạch đích, bỏ xa người về nhì hơn nửa vòng.
Tô Khởi kích động nhảy dựng lên, huýt một tiếng sáo vang dội.
Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh cũng hào hứng nhảy lên vỗ tay.
Lương Thuỷ thở hổn hển trượt trên mặt băng, nhìn về phía họ, ánh mắt lúc này dịu đi rất nhiều.
Tô Khởi bày ra bộ dạng "thấu sự đời", cảm thán nói: "Xem ra, Thuỷ Tạp cũng không phải là không có gì giỏi ha."
Ba người kia: "....."
Kết thúc huấn luyện, giải tán từ chỗ huấn luyện viên, Lương Thuỷ trượt đến Tô Khởi bên này. Cả bọn nhanh chóng đứng dậy chạy xuống khán đài gặp cậu.
Lương Thuỷ mở một chai nước.
Lộ Tử Hạo cười nói: "Thuỷ Tạp, biểu hiện tốt như thế, tối nay mời bọn tớ ăn KFC đi."
Tô Khởi và Lâm Thanh lập tức giơ tay tán thành. KFC siêu mắc, một chút đồ ăn vặt đã bốn mươi năm mươi tệ. Hai cô còn lâu mới ăn nổi.
Lương Thuỷ hỏi: "Bố cậu vẫn còn chiến đấu à?"
Lộ Tử Hạo thở dài, chỉ tất cả mọi người: "Đều đang chiến đấu. Bây giờ tụi này giống hệt cô nhi. Không có cơm ăn."
"Thuỷ Tạp!" Tô Khởi nhiệt tình đưa cho Lương Thuỷ một miếng bánh sâm panh. Lương Thuỷ cúi đầu mở miệng cắn, nói, "Được thôi."
Tô Khởi vui vẻ nói: "Chọn gì cũng được hả?"
Lương Thuỷ nói: "Ba người kia chọn gì cũng đc, cậu thì tự trả tiền."
"....." Tô Khởi suy sụp, muốn lấy nửa cái bánh còn lại bên miệng cậu, "Nhổ bánh của tớ ra!"
Lương Thuỷ ngửa đầu nuốt hết bánh. Khoé miệng cậu cong cong, hỏi mọi người: "Bây giờ đi ăn?"
Tô Khởi: "Giờ mới 5 giờ. Bọn tớ vừa mới ăn rất nhiều đồ ăn vặt, chưa đói bụng."
"Tớ thấy được." Lương Thuỷ không khách khí nói, "Cậu cho là đang xem biểu diễn à."
Tô Khởi cười he he: "Không phải thấy cậu biểu hiện tốt nên vui vẻ sao."
Lương Thuỷ nghĩ ngợi, nói: "Mấy cậu muốn trượt băng không?"
Lộ Tử Hạo kinh ngạc: "Tụi tớ có thể trượt?!"
"Được chứ. Bây giờ hết người tập luyện rồi."
Lâm Thanh cảm thấy rất hứng thú, đến Lý Phong Nhiên cũng muốn thử một lần.
Lương Thuỷ hỏi số giày rồi đi lấy mấy đôi giày.
Mọi người lần đầu trượt băng, cả người vừa căng thẳng vừa không tự nhiên, vịn vào hàng rào đi chầm chậm, giống như trẻ con tập đi nơm nớp lo sợ. Tô Khởi lớn gan, sau khi đi một vòng sân trượt thì liền bắt đầu thử trượt.
Suy cho cùng thì cô có nền tảng vũ đạo, cân bằng tương đối tốt, dần dần trượt càng lúc càng thuận, bắt đầu rời khỏi hàng rào, còn thể hiện với Lương Thuỷ: "Chậc chậc, cũng không khó lắm. Trời sinh tớ giỏi như thế, luyện mấy tháng là có thể vượt qua cậu rồi."
Lương Thuỷ còn chưa kịp cãi lại thì chân Tô Khởi trượt một cái, hai chân bắt đầu rời xa nhau.
Tô Khởi trợn tròn mắt, cơ thể đã hoàn toàn ngoài kiểm soát, hai chân càng lúc càng tách nhau ra. Thế nhưng cô không biết xoạc chân đâu. "A——a——", cô cuống quýt duỗi tay về phía Lương Thuỷ.
Lương Thuỷ ôm tay đứng một bên cười nhạo, bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Ơ? Cậu học múa mà lại không biết xoạc chân?" Nói xong thì nghiêng đầu sang một bên, lại nói: "Ơ? Tay chân sao không phối hợp thế này."
Tô Khởi không nghĩ cậu lại mang thù, thở gấp: "Lương Thuỷ! ——", một giây sau liền đổi thành "A——Thuỷ Tạp! Ê—— không được rồi, không thể kiên trì được——"
Lương Thuỷ không dao động: "Cầu xin tớ."
Tô Khởi không chịu, với mạnh về phía trước muốn bắt cậu. Giày trượt gõ nhẹ vào mặt băng, cậu tự từ trượt về sau nửa mét, tạo ra khoảng cách với tay duỗi ra của cô.
Lương Thuỷ muốn xoay người: "Đi nhé."
Tô Khởi: "Xin cậu đó~"
Lương Thuỷ cười ha hả, trượt lên phía trước, một tay kéo cô dậy.
Tô Khởi đảo mắt, bắt lấy cánh tay cậu rồi kéo cậu xuống, muốn cùng cậu đồng vu quy tận [1]. Nhưng không ngờ Lương Thuỷ một là đã sớm lường trước, hai là lòng bàn chân cậu vững như tảng đá. Mặc Tô Khởi níu cậu kéo cậu thế nào, lôi cậu đến cong cả eo đi nữa, cậu vẫn không ngã. Đứng trên mặt băng còn vững hơn trên đất, cứ như giày trượt cắm rễ trên mặt băng vậy.
[1] đồng vu quy tận: chết chung.
Tô Khởi hì hà hì hục muốn vặn người cậu thì Lương Thuỷ đã bắt đầu trả thù. Cậu nắm chặt hai cổ tay Tô Khởi, một chân đá vào giày trượt của cô. Chân Tô Khởi trượt một cái, hoàn toàn mất trọng tâm, giày trượt chân cô ra xa hơn. Cô đột nhiên ngã mạnh người ra sau, nghiêng với mặt băng một góc 30 độ.
Lương Thuỷ cầm hai tay Tô Khởi, muốn cười nhưng không cười: "Biết sai chưa?"
Tô Khởi không nhận.
Lương Thuỷ khom người, gương mặt xinh đẹp ngay phía trên cô. Cậu hơi thả lỏng, Tô Khởi liền ngã ra sau hơn nữa, chỉ còn 15 độ. Cô cuống quýt níu lấy cậu: "Sai rồi sai rồi!"
Cậu hừ một tiếng rồi cười, lúc này mới kéo cô lên, dắt cô trượt vào lề.
Lộ Tử Hạo thở dài: "Tô Thất Thất à, cái tính xấu của cậu đúng là không đổi, sao mà cứ chọc cậu ấy miết? Cậu tưởng còn giống hồi nhỏ à? Cậu đã không đánh lại cậu ấy rồi, biết chưa hả?"
Tô Khởi không phục.
Lâm Thanh nói: "Mấy cậu đói bụng chưa?"
Lý Phong Nhiên nói: "Hơi hơi."
Lương Thuỷ nói: "Để giày sang bên cạnh là được, tớ cất cho."
Lương Thuỷ đi rồi, những người khác rời khỏi sân trượt. Lâm Thanh đến ghế dựa lấy áo khoác, vừa mặc vào người thì một bức thư rớt ra.
Tô Khởi nhặt lên xem. Phong thư màu hồng nhạt, ở chỗ mở thư còn vẽ trái tim. Cô bé ngạc nhiên, vui mừng nói: "Thư tình?"
Hai bạn nam cũng thò đầu qua, ánh mắt tò mò, Lâm Thanh khó hiểu hỏi: "Lúc nãy đâu có đâu. Là của ai nhỉ?"
Ngoài Lương Thuỷ, lớp thể dục còn có hai học sinh đang tập luyện các môn thể thao băng khác.
Lâm Thanh không hề che giấu bạn bè, mở ra xem. Quả nhiên là người lớp họ, Tần Lỗi, vóc dáng cao ráo, bình thường là một người rất hoạt bát, quan hệ với Lương Thuỷ cũng tốt.
"Không ngờ là cậu ấy nha." Tô Khởi thò lại đọc thư, mở đầu viết "Bạn Lâm Thanh thân mến".
Tô Khởi nhịn không được che miệng cười, Lâm Thanh hơi xấu hổ. Lá thư đó thoạt nhìn được viết rất trang trọng, nhưng học sinh cấp 2 thì vốn từ không nhiều, biểu đạt có chút vụn về và sến súa, nhưng lại không thiếu sự nhiệt tình chất phác.
Đọc xong cả bức thư, Lâm Thanh đỏ hết cả mặt. Cô đã từng được tỏ tình trực tiếp, nhưng viết trên giấy thì đây là lần đầu tiên.
Tô Khởi hâm mộ vô cùng, hỏi: "Cậu thích cậu ta không?"
Lâm Thanh lắc đầu. Cô không có ấn tượng với bạn nam kia.
"Vậy cậu phải trả lời lại cậu ta hả?"
"Trả lời thế nào?"
"Ừm, tớ cũng không biết. Mà không sao cả, nghỉ đông còn rất dài, có thể từ từ nghĩ."
Lâm Thanh gật đầu, nói: "Nhưng tớ muốn ném bức thư này."
"Ơ? Sao vậy?" Lộ Tử Hạo cảm thấy tiếc.
"Lỡ mà mẹ tớ phát hiện là xong luôn."
Mọi người nghĩ đến bộ dạng của Thẩm Huỷ Lan, lòng sợ hãi gật đầu.
Lý Phong Nhiên nói: "Nhưng đây là lần đầu cậu nhận được thư tình, ném đi có hơi tiếc. Là kỷ niệm mà."
Tô Khởi xung phong nhận việc: "Tớ giữ giúp cậu cho! Giấu ở nhà tớ không sao đâu. Mẹ tớ có phát hiện thì cũng sẽ không mách mẹ cậu đâu."
Lâm Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng. Cô bé rất yên tâm về dì Trình Anh Anh, vì thế đưa thư tình cho Tô Khởi.
Lúc ăn KFC, Lương Thuỷ nói: "À, thì ra là thế. Hèn chi Tần Lỗi cứ hay hỏi tớ về Thanh Thanh. Thì ra là vì thích cậu."
Tô Khởi ăn gà rán, vội hỏi: "Có bạn nam nào hỏi tớ không?"
Lương Thuỷ: "Hỏi cậu làm gì?"
Tô Khởi: "......" Cô yên lặng nhai khoai tây chiên, không nói gì.
Lương Thuỷ phải ứng lại, cười hì hì: "Ồ~~~"
Tô Khởi tức hộc máu: "Ồ cái đầu cậu!"
Cô quay đầu nhìn Lộ Tử Hạo, Lộ Tử Hạo lắc đầu: "Không có."
Tô Khởi nhụt chí, nhìn chằm chằm Lâm Thanh. Cô rất hâm mộ cô bạn mình nhận được thư tình. Cô ngơ ngác nhìn chốc lát, đột nhiên hỏi: "Tớ không xinh hả?".
Ba nam sinh đồng thời ngẩng đầu. Lương Thuỷ nhìn miệng cô đầy dầu, nói: "Phải xem là so với ai. So với Lâm Thanh thì, đúng là không phải rất xinh."
Ánh mắt Tô Khởi ảm đạm. Dưới bàn, Lộ Tử Hạo đá chân Lương Thuỷ một cái. Lý Phong Nhiên nói: "Tớ thấy cậu xinh lắm."
Lâm Thanh cũng nói: "Tớ cũng thấy cậu xinh lắm. Cậu hay nói Phó Thiến với Trần Sa Lâm xinh, nhưng hai người họ càng nhìn càng ngán. Không giống cậu, càng nhìn càng thoải mái."
Tô Khởi nghe không lọt tai: "Vậy tại sao không có ai viết thư tình cho tớ?"
"Thật ra cậu rất xinh mà." Lương Thuỷ cảm thấy lúc nãy nói hơi nặng nên bù đắp lại, "Thật đó, không tệ. Không viết thư tình thì có thể là..... à, tính cách cậu không tốt."
Lộ Tử Hạo lại đá vào chân cậu dưới bàn.
Lương Thuỷ nhìn vẻ mặt đáng thương, uể oải và phẫn nộ của Tô Khởi, thở dài: "Được được được, tớ viết cho cậu một bức là được chứ gì?"
Tô Khởi hận chết cậu: "Tớ còn lâu mới thèm!"
"Xớ! Không thèm thì không thèm. Tớ còn lười viết đây." Lương Thuỷ nói, đúng là làm ơn mắc oán.
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đây hẳn là nam chính "thanh niên cứng" nhất tôi từng viết →_→
Tô Thất Thất: Cái đồ thanh niên cứng thúi!
Nguyên nhân rất đơn giản. Hôm đó, sau khi mấy người mẹ dắt con rời khỏi nhà ra ngoài khiêu vũ vui vẻ điên cuồng cả ngày, đàn ông hẻm Nam Giang không vì thế mà cảm thấy cuộc sống khó khăn hay thiếu thốn gì khi phụ nữ rời khỏi nhà. Ngược lại, bọn họ cùng ra quán ăn ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm, vô cùng sung sướng. Theo bọn họ, phụ nữ mà nói "không làm việc đàng hoàng" chính là ấu trĩ và không chịu trách nhiệm.
Nhóm đàn ông quyết định hăng hái phản kích.
Vì thế, khi nhóm Trình Anh Anh khiêu vũ xong về nhà thì không thấy mấy người đàn ông nữa, mà ở mỗi gia đình đều có một bức thư khiêu chiến. Mọi người tụ lại so sánh mấy bức thư, tất cả đều là cùng một giọng điệu, lên án các cô "chưa trưởng thành", "không lo việc nhà", "không đau lòng cho đàn ông", "không hiểu nỗi khổ của đàn ông" kiểu kiểu thế. Cuối cùng còn thanh minh, nếu mấy người phụ nữ không nhận thức được "tư tưởng sai lầm" của chính mình thì bọn họ sẽ không quay về.
Khang Đề thắc mắc: "Mấy ông này có thể đi đâu chứ?"
Phùng Tú Anh giận dữ: "Còn đi đâu nữa? Ký túc xá của bác sĩ chứ gì. Được, không về thì không về, tôi còn đỡ phải hầu hạ. Để tôi xem cái nhóm đại lão gia đó chịu đựng được bao lâu."
Trình Anh Anh càng giận hơn. Trong thư của cô còn có thêm một câu, Tô Miễn Cần nói cô quá thích điệu đà làm dáng.
Trận quyết đấu này rốt cuộc vì sao lại xảy ra thì không ai nhớ rõ, nhưng mọi người tuyệt nhiên không muốn chịu thua, tinh thần lại vô cùng sung mãn. Nhưng khổ nỗi bị kẹp ở giữa người lớn chính là bọn trẻ.
Tô Miễn Cần ở bệnh viện mấy ngày thì gọi điện về nhà, đụng phải Trình Anh Anh nhận điện thoại, anh không dám lên tiếng mà cúp máy luôn. Đến khi Tô Khởi bắt máy thì anh nhỏ giọng dặn con gái đem cho mình một bộ quần áo để thay, không được để cho mẹ biết.
Tô Khởi nói vâng, hỏi: "Mà bố ơi, quần áo giặt rồi của bố để đâu?"
"...." Tô Miễn Cần không trả lời được, nói, "Hỏi mẹ con là biết chứ gì."
Tô Khởi: "Hả? Hỏi mẹ?"
Tô Miễn Cần: "Ờ đúng, không thể hỏi. Con tự tìm là được mà?"
Tô Khởi: "Ò." Đang định cúp máy thì trong ống nghe truyền đến giọng nói của các chú: "Thất Thất à, con cũng nhắn với Tử Hạo/ Thanh Thanh/ Phong Nhiên nha."
Tô Khởi: "....."
Cô nắm ống nghe, đầu đầy vạch đen: "Sao mọi người không tự về nhà lấy?"
"Về nhà thì bọn bố thua ngay."
Tô Khởi khó hiểu: "Nhưng mà mặc đồ do mẹ giặt, không phải cũng là thua rồi sao?"
Đầu bên kia: "...."
Tô Khởi vẫn đến ký túc xá bệnh viện một chuyến để thăm bố, đương nhiên, cô bé không có đem theo quần áo. Trình Anh Anh phát hiện hành động nhỏ của cô bé thì tuyên bố, nếu cô bé làm tiểu phản đồ thì phải dọn đến bệnh viện luôn. Tô Khởi tất nhiên không đồng ý.
Cô bé đưa thư hồi âm của các mẹ cho Tô Miễn Cần và các bố. Họ mắng mấy người đàn ông, nêu vài tội trạng, nào là "không hiểu phong tình", "không nhìn thẳng vào sự trả giá của phụ nữ", "yên tâm thoải mái hưởng thụ tiện lợi", "nghĩ mọi thứ là đương nhiên", "không nhìn ra việc nhà cũng chính là công việc", vân vân.
Thư của Trình Anh Anh gửi cho Tô Miễn Cần còn có thêm một câu, "Ngoài là mẹ và vợ, em còn là Trình Anh Anh."
Về tác dụng của mấy lá thứ này thế nào thì Tô Khởi không biết. Dù sao các bố vẫn không về nhà.
Tô Khởi buồn rầu kể cho mấy bạn nghe, nhận ra gia đình mọi người đều có cùng vấn đề. Bố Lâm Thanh bảo cô bé lén đem cho mình một chai tương ớt của vợ làm, không có tương đó thì ăn không ngon. Bố của Lý Phong Nhiên rất cần quyển sổ có dán giấy chú thích phân loại mà cô giáo Phùng làm cho mình.
"Hôm qua bố tớ hỏi, sắp đến Tết rồi, mẹ có phơi lạp xưởng không. Bố tớ thích ăn lạp xưởng nhất." Lúc Lộ Tử Hạo nói những lời này thì đang ngồi với đám bạn trên khán phòng sân băng. Phía dưới, những vận động viên trẻ đang trượt băng.
Cậu xé một bịch bánh que cay, Tô Khởi thò tay lấy một que: "Mẹ cậu nói sao?"
"Bảo bố tự mà làm. Đúng rồi, nhà mấy cậu phơi đồ ăn Tết chưa?"
"Chưa." Lâm Thanh lắc đầu, "Dù sao tớ cũng không thích ăn."
Lý Phong Nhiên nghĩ ngợi, nói: "Cơm tất niên làm sao bây giờ?"
Ba người đồng thời quay đầu nhìn cậu: "Họ sẽ chiến tranh đến khi nào chứ?"
Lý Phong Nhiên: "Ai biết?"
Bốn người cùng thở dài.
Họ nhìn về phía sân băng. Lương Thuỷ đội nón bảo hiểm, mang giày trượt băng, hai tay vắt sau lưng đang trượt trên đường đua với tốc độ cao.
Tô Khởi nói: "Hâm mộ Thuỷ Tạp quá, cậu ấy đâu có nỗi phiền não này."
Lý Phong Nhiên quay đầu nhìn cô: "...."
Lâm Thanh quay đầu nhìn cô: "...."
Lộ Tử Hạo quay đầu nhìn cô: "...."
Vài giây sau, mọi người quay đầu nhìn Lương Thuỷ đang trượt như bay giữa sân, lại không hẹn mà cùng gật đầu: "Haiz...."
Ở phần huấn luyện cuối cùng, Lương Thuỷ sẽ thi chạy với những vận động viên khác. Họ trượt từ bốn phương tám hướng đến vạch xuất phát phía trước.
Tô Khởi lập tức đứng lên, hào hứng vẫy vẫy nắm đấm, hô to: "Thuỷ Tạp —— cố lên!"
Âm thanh này thu hút mọi ánh mắt trên sân huấn luyện. Tay chân Lộ Tử Hạo muốn kéo cô ngồi xuống nhưng không thành công. Cô nhảy tới nhảy lui, huấn luyện viên và nhóm vận động viên đều cười rộ lên. Lương Thuỷ đứng từ xa nhìn cô một cái.
Trong chớp mắt, Tô Khởi cảm nhận được sát khí trong ánh mắt cậu.
Cô ngừng hô, im lặng ngồi xuống, nói thầm: "Lòng tốt không được báo đáp. Ngã chết cậu! ——Thôi kệ, không so đo với cậu, vẫn là chạy về nhất đi. He he."
Các vận động viên vào chỗ chuẩn bị, huấn luyện viên đột nhiên huýt một tiếng sáo.
Thiếu niên như mũi tên lao khỏi dây cung. Lương Thuỷ chiếm vị trí đầu tiên ngay khi bắt đầu. Sau khi lướt như bay qua chỗ quẹo đầu tiên thì đột nhiên tăng tốc, ngay lập tức tạo ra một khoảng cách lớn. Cậu như con chim én trên đường băng, dẫn đầu cả một khúc, tăng tốc, vung chân, cúi người, trượt qua chỗ quẹo, dáng vẻ nhanh nhẹn động tác lưu loát, vèo vèo như gió chạy xong vài vòng, băng qua vạch đích, bỏ xa người về nhì hơn nửa vòng.
Tô Khởi kích động nhảy dựng lên, huýt một tiếng sáo vang dội.
Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh cũng hào hứng nhảy lên vỗ tay.
Lương Thuỷ thở hổn hển trượt trên mặt băng, nhìn về phía họ, ánh mắt lúc này dịu đi rất nhiều.
Tô Khởi bày ra bộ dạng "thấu sự đời", cảm thán nói: "Xem ra, Thuỷ Tạp cũng không phải là không có gì giỏi ha."
Ba người kia: "....."
Kết thúc huấn luyện, giải tán từ chỗ huấn luyện viên, Lương Thuỷ trượt đến Tô Khởi bên này. Cả bọn nhanh chóng đứng dậy chạy xuống khán đài gặp cậu.
Lương Thuỷ mở một chai nước.
Lộ Tử Hạo cười nói: "Thuỷ Tạp, biểu hiện tốt như thế, tối nay mời bọn tớ ăn KFC đi."
Tô Khởi và Lâm Thanh lập tức giơ tay tán thành. KFC siêu mắc, một chút đồ ăn vặt đã bốn mươi năm mươi tệ. Hai cô còn lâu mới ăn nổi.
Lương Thuỷ hỏi: "Bố cậu vẫn còn chiến đấu à?"
Lộ Tử Hạo thở dài, chỉ tất cả mọi người: "Đều đang chiến đấu. Bây giờ tụi này giống hệt cô nhi. Không có cơm ăn."
"Thuỷ Tạp!" Tô Khởi nhiệt tình đưa cho Lương Thuỷ một miếng bánh sâm panh. Lương Thuỷ cúi đầu mở miệng cắn, nói, "Được thôi."
Tô Khởi vui vẻ nói: "Chọn gì cũng được hả?"
Lương Thuỷ nói: "Ba người kia chọn gì cũng đc, cậu thì tự trả tiền."
"....." Tô Khởi suy sụp, muốn lấy nửa cái bánh còn lại bên miệng cậu, "Nhổ bánh của tớ ra!"
Lương Thuỷ ngửa đầu nuốt hết bánh. Khoé miệng cậu cong cong, hỏi mọi người: "Bây giờ đi ăn?"
Tô Khởi: "Giờ mới 5 giờ. Bọn tớ vừa mới ăn rất nhiều đồ ăn vặt, chưa đói bụng."
"Tớ thấy được." Lương Thuỷ không khách khí nói, "Cậu cho là đang xem biểu diễn à."
Tô Khởi cười he he: "Không phải thấy cậu biểu hiện tốt nên vui vẻ sao."
Lương Thuỷ nghĩ ngợi, nói: "Mấy cậu muốn trượt băng không?"
Lộ Tử Hạo kinh ngạc: "Tụi tớ có thể trượt?!"
"Được chứ. Bây giờ hết người tập luyện rồi."
Lâm Thanh cảm thấy rất hứng thú, đến Lý Phong Nhiên cũng muốn thử một lần.
Lương Thuỷ hỏi số giày rồi đi lấy mấy đôi giày.
Mọi người lần đầu trượt băng, cả người vừa căng thẳng vừa không tự nhiên, vịn vào hàng rào đi chầm chậm, giống như trẻ con tập đi nơm nớp lo sợ. Tô Khởi lớn gan, sau khi đi một vòng sân trượt thì liền bắt đầu thử trượt.
Suy cho cùng thì cô có nền tảng vũ đạo, cân bằng tương đối tốt, dần dần trượt càng lúc càng thuận, bắt đầu rời khỏi hàng rào, còn thể hiện với Lương Thuỷ: "Chậc chậc, cũng không khó lắm. Trời sinh tớ giỏi như thế, luyện mấy tháng là có thể vượt qua cậu rồi."
Lương Thuỷ còn chưa kịp cãi lại thì chân Tô Khởi trượt một cái, hai chân bắt đầu rời xa nhau.
Tô Khởi trợn tròn mắt, cơ thể đã hoàn toàn ngoài kiểm soát, hai chân càng lúc càng tách nhau ra. Thế nhưng cô không biết xoạc chân đâu. "A——a——", cô cuống quýt duỗi tay về phía Lương Thuỷ.
Lương Thuỷ ôm tay đứng một bên cười nhạo, bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Ơ? Cậu học múa mà lại không biết xoạc chân?" Nói xong thì nghiêng đầu sang một bên, lại nói: "Ơ? Tay chân sao không phối hợp thế này."
Tô Khởi không nghĩ cậu lại mang thù, thở gấp: "Lương Thuỷ! ——", một giây sau liền đổi thành "A——Thuỷ Tạp! Ê—— không được rồi, không thể kiên trì được——"
Lương Thuỷ không dao động: "Cầu xin tớ."
Tô Khởi không chịu, với mạnh về phía trước muốn bắt cậu. Giày trượt gõ nhẹ vào mặt băng, cậu tự từ trượt về sau nửa mét, tạo ra khoảng cách với tay duỗi ra của cô.
Lương Thuỷ muốn xoay người: "Đi nhé."
Tô Khởi: "Xin cậu đó~"
Lương Thuỷ cười ha hả, trượt lên phía trước, một tay kéo cô dậy.
Tô Khởi đảo mắt, bắt lấy cánh tay cậu rồi kéo cậu xuống, muốn cùng cậu đồng vu quy tận [1]. Nhưng không ngờ Lương Thuỷ một là đã sớm lường trước, hai là lòng bàn chân cậu vững như tảng đá. Mặc Tô Khởi níu cậu kéo cậu thế nào, lôi cậu đến cong cả eo đi nữa, cậu vẫn không ngã. Đứng trên mặt băng còn vững hơn trên đất, cứ như giày trượt cắm rễ trên mặt băng vậy.
[1] đồng vu quy tận: chết chung.
Tô Khởi hì hà hì hục muốn vặn người cậu thì Lương Thuỷ đã bắt đầu trả thù. Cậu nắm chặt hai cổ tay Tô Khởi, một chân đá vào giày trượt của cô. Chân Tô Khởi trượt một cái, hoàn toàn mất trọng tâm, giày trượt chân cô ra xa hơn. Cô đột nhiên ngã mạnh người ra sau, nghiêng với mặt băng một góc 30 độ.
Lương Thuỷ cầm hai tay Tô Khởi, muốn cười nhưng không cười: "Biết sai chưa?"
Tô Khởi không nhận.
Lương Thuỷ khom người, gương mặt xinh đẹp ngay phía trên cô. Cậu hơi thả lỏng, Tô Khởi liền ngã ra sau hơn nữa, chỉ còn 15 độ. Cô cuống quýt níu lấy cậu: "Sai rồi sai rồi!"
Cậu hừ một tiếng rồi cười, lúc này mới kéo cô lên, dắt cô trượt vào lề.
Lộ Tử Hạo thở dài: "Tô Thất Thất à, cái tính xấu của cậu đúng là không đổi, sao mà cứ chọc cậu ấy miết? Cậu tưởng còn giống hồi nhỏ à? Cậu đã không đánh lại cậu ấy rồi, biết chưa hả?"
Tô Khởi không phục.
Lâm Thanh nói: "Mấy cậu đói bụng chưa?"
Lý Phong Nhiên nói: "Hơi hơi."
Lương Thuỷ nói: "Để giày sang bên cạnh là được, tớ cất cho."
Lương Thuỷ đi rồi, những người khác rời khỏi sân trượt. Lâm Thanh đến ghế dựa lấy áo khoác, vừa mặc vào người thì một bức thư rớt ra.
Tô Khởi nhặt lên xem. Phong thư màu hồng nhạt, ở chỗ mở thư còn vẽ trái tim. Cô bé ngạc nhiên, vui mừng nói: "Thư tình?"
Hai bạn nam cũng thò đầu qua, ánh mắt tò mò, Lâm Thanh khó hiểu hỏi: "Lúc nãy đâu có đâu. Là của ai nhỉ?"
Ngoài Lương Thuỷ, lớp thể dục còn có hai học sinh đang tập luyện các môn thể thao băng khác.
Lâm Thanh không hề che giấu bạn bè, mở ra xem. Quả nhiên là người lớp họ, Tần Lỗi, vóc dáng cao ráo, bình thường là một người rất hoạt bát, quan hệ với Lương Thuỷ cũng tốt.
"Không ngờ là cậu ấy nha." Tô Khởi thò lại đọc thư, mở đầu viết "Bạn Lâm Thanh thân mến".
Tô Khởi nhịn không được che miệng cười, Lâm Thanh hơi xấu hổ. Lá thư đó thoạt nhìn được viết rất trang trọng, nhưng học sinh cấp 2 thì vốn từ không nhiều, biểu đạt có chút vụn về và sến súa, nhưng lại không thiếu sự nhiệt tình chất phác.
Đọc xong cả bức thư, Lâm Thanh đỏ hết cả mặt. Cô đã từng được tỏ tình trực tiếp, nhưng viết trên giấy thì đây là lần đầu tiên.
Tô Khởi hâm mộ vô cùng, hỏi: "Cậu thích cậu ta không?"
Lâm Thanh lắc đầu. Cô không có ấn tượng với bạn nam kia.
"Vậy cậu phải trả lời lại cậu ta hả?"
"Trả lời thế nào?"
"Ừm, tớ cũng không biết. Mà không sao cả, nghỉ đông còn rất dài, có thể từ từ nghĩ."
Lâm Thanh gật đầu, nói: "Nhưng tớ muốn ném bức thư này."
"Ơ? Sao vậy?" Lộ Tử Hạo cảm thấy tiếc.
"Lỡ mà mẹ tớ phát hiện là xong luôn."
Mọi người nghĩ đến bộ dạng của Thẩm Huỷ Lan, lòng sợ hãi gật đầu.
Lý Phong Nhiên nói: "Nhưng đây là lần đầu cậu nhận được thư tình, ném đi có hơi tiếc. Là kỷ niệm mà."
Tô Khởi xung phong nhận việc: "Tớ giữ giúp cậu cho! Giấu ở nhà tớ không sao đâu. Mẹ tớ có phát hiện thì cũng sẽ không mách mẹ cậu đâu."
Lâm Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng. Cô bé rất yên tâm về dì Trình Anh Anh, vì thế đưa thư tình cho Tô Khởi.
Lúc ăn KFC, Lương Thuỷ nói: "À, thì ra là thế. Hèn chi Tần Lỗi cứ hay hỏi tớ về Thanh Thanh. Thì ra là vì thích cậu."
Tô Khởi ăn gà rán, vội hỏi: "Có bạn nam nào hỏi tớ không?"
Lương Thuỷ: "Hỏi cậu làm gì?"
Tô Khởi: "......" Cô yên lặng nhai khoai tây chiên, không nói gì.
Lương Thuỷ phải ứng lại, cười hì hì: "Ồ~~~"
Tô Khởi tức hộc máu: "Ồ cái đầu cậu!"
Cô quay đầu nhìn Lộ Tử Hạo, Lộ Tử Hạo lắc đầu: "Không có."
Tô Khởi nhụt chí, nhìn chằm chằm Lâm Thanh. Cô rất hâm mộ cô bạn mình nhận được thư tình. Cô ngơ ngác nhìn chốc lát, đột nhiên hỏi: "Tớ không xinh hả?".
Ba nam sinh đồng thời ngẩng đầu. Lương Thuỷ nhìn miệng cô đầy dầu, nói: "Phải xem là so với ai. So với Lâm Thanh thì, đúng là không phải rất xinh."
Ánh mắt Tô Khởi ảm đạm. Dưới bàn, Lộ Tử Hạo đá chân Lương Thuỷ một cái. Lý Phong Nhiên nói: "Tớ thấy cậu xinh lắm."
Lâm Thanh cũng nói: "Tớ cũng thấy cậu xinh lắm. Cậu hay nói Phó Thiến với Trần Sa Lâm xinh, nhưng hai người họ càng nhìn càng ngán. Không giống cậu, càng nhìn càng thoải mái."
Tô Khởi nghe không lọt tai: "Vậy tại sao không có ai viết thư tình cho tớ?"
"Thật ra cậu rất xinh mà." Lương Thuỷ cảm thấy lúc nãy nói hơi nặng nên bù đắp lại, "Thật đó, không tệ. Không viết thư tình thì có thể là..... à, tính cách cậu không tốt."
Lộ Tử Hạo lại đá vào chân cậu dưới bàn.
Lương Thuỷ nhìn vẻ mặt đáng thương, uể oải và phẫn nộ của Tô Khởi, thở dài: "Được được được, tớ viết cho cậu một bức là được chứ gì?"
Tô Khởi hận chết cậu: "Tớ còn lâu mới thèm!"
"Xớ! Không thèm thì không thèm. Tớ còn lười viết đây." Lương Thuỷ nói, đúng là làm ơn mắc oán.
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đây hẳn là nam chính "thanh niên cứng" nhất tôi từng viết →_→
Tô Thất Thất: Cái đồ thanh niên cứng thúi!
Danh sách chương