Sau khi tập thể dục giữa giờ xong, toàn bộ học sinh giải tán, chuẩn bị về lớp học.
Học sinh lớp 10/13 và 10/10 nhanh chóng lấy diều của từng người trong chồng diều, xếp hàng ngay ngắn, đi học lớp Ngữ văn ngoại khoá -《Mùa thu ở Vân Tây 》.
Trong ánh mắt hâm mộ của các học sinh khác, hai lớp xếp hàng đi theo thầy Ngữ Văn.
Lớp 10/10 đi trước, Tô Khởi vừa ngước mắt là có thể thấy Lương Thuỷ. Cậu treo con diều Tôn Ngộ Không trên lưng, cái đuôi dài màu vàng bay trong gió.
Tô Khởi nhìn chỗ khác, đi trong làn gió mùa thu, hít sâu một hơi. Sáng mùa thu, trời còn se lạnh, cô chăm chú ngắm phong cảnh, suy nghĩ nên sáng tác bài "Mùa thu ở Vân Tây" thế nào.
Ra khỏi cổng trường thì đi dọc theo sườn đồi, rồi đi về phía đông lên núi.
Vào mùa thu, cây cối trên núi bắt đầu chuyển màu, vàng, đỏ, cam và xanh chan hoà điểm xuyết. Tô Khởi thầm cảm thán, thiên nhiên quả nhiên kỳ diệu. Cảnh sắc này, dù có là hoạ sĩ giỏi nhất đi nữa, cũng phải tốn rất nhiều tâm sức.
Sau khi băng qua vài con đường núi, tầm nhìn rộng rãi hơn. Học sinh lớp 10/10 không biết nhìn thấy gì mà gọi nhau đi về phía trước.
Nơi đó là một lan can đá tựa vào núi bên phía đông.
Bên ngoài lan can, sông Dương Tử uốn quanh, phía đông ngọn núi có một bãi triều bao quanh, tạo thành một "địa bàn" lớn của sông Dương Tử trong thành phố Vân Tây.
Giữa trời và đất, núi cao sông rộng, ở bãi triều gần đó, cây sậy đung đưa, cỏ dại hai màu xanh vàng mọc đầy, hoà làm một vào dòng sông. Nhìn từ xa, sông Dương Tử như dải lụa, lòng sông như có ốc đảo. Bên kia dòng sông dường như có thêm một bãi triều, nhưng không thấy rõ, như biến mất ở chỗ tiếp giáp giữa sông nước và bầu trời mênh mông.
"Wow!" Cả nhóm học sinh hô lên, "Đây mới là mùa thu ở Vân Tây nè!"
"Mình yêu mùa thu Vân Tây!"
"Đẹp hơn mùa thu Bắc Kinh trong sách luôn!"
Thầy Ngữ Văn mỉm cười: "Đúng vậy, mùa thu ở quê hương vẫn là đẹp nhất."
Tô Khởi tì người vào lan can ngắm cảnh, nghe được lời của thầy thì có chút thắc mắc —— thầy đã đến Bắc Kinh ngắm mùa thu rồi à, sao có thể đem Vân Tây đi so với Bắc Kinh chứ.
Tuy lúc này có sông nước và trời xanh, cỏ lau mọc dài, nhưng thế giới rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, nhất định sẽ có cảnh còn đẹp hơn ở quê nhà mà.
Vân Tây chỉ là một thị trấn nhỏ mà thôi.
Lúc cô đang nghĩ ngợi thì bạn học đều rất hào hứng, cầm diều trong tay, chạy trên cầu thang đá dọc theo sườn núi, hướng về phía bãi triều sông. Đồng phục màu xanh trắng và những con diều đầy màu sắc tạo thành một con rồng dài uốn lượn chạy dọc theo lưng núi.
Đất trời rộng rãi, tâm trạng Tô Khởi cũng thoải mái hơn. Cô tung con diều trong tay, nhảy bước nhỏ trên cầu thang. Bước chân cô nhanh nhẹn, đi nhiều bước một lúc. Cô mặc sức hí hửng chạy, quẹo sang một hướng, tung tăng chạy về phía trước, chợt thấy Lương Thuỷ đang đi qua góc cầu thang thì cậu đột ngột dừng lại, nhìn ra đằng xa con sông.
Tô Khởi không dừng lại mà chạy đến đánh cậu một cái. Lương Thuỷ giật mình, lảo đảo ngã về phía trước. Phía dưới là một sườn đồi phủ đầy bụi cây.
Tô Khởi hoảng hốt, một tay cuống quýt túm áo đồng phục cậu, một tay ôm eo cậu, dùng sức kéo cậu về.
Cô sợ đến mức cả người đổ mồi hôi lạnh, thả lỏng tay: "Má ơi giật hết cả mình!"
Lương Thuỷ đứng vững vàng, quay đầu lại nhìn cô, hơi nhíu mày, hỏi: "Cậu muốn mưu sát tớ?"
"Ừa đó." Tô Khởi nói, làm hành động muốn đẩy cậu.
Nào ngờ Lương Thuỷ nhướng mày, bắt lấy cổ tay cô đẩy ra ngoài. Tô Khởi chỉ cảm thấy mình như con diều bị cậu quăng dây bay ra ngoài, nửa thân trên đã nhào ra ngoài cầu thang. Phía dưới là con dốc, cô hoảng sợ vô cùng theo bản năng, Lương Thuỷ kéo cô về, cô phản xạ có điều kiện cuống quýt nắm chặt eo cậu.
Khoé môi Lương Thuỷ cong lên, bày ra dáng vẻ không biết đang đùa dai hay đã trả được thù.
Không biết vì sao, tâm trạng cậu vô cùng thoải mái, thậm có chút vui sướng không nói rõ được.
Tô Khởi tức giận đẩy cậu một cái. Cậu cười đến cả hai chân mày giãn ra, tâm trạng rất tốt, ung dung bước xuống cầu thang. Dường như vừa trở về lại lúc đùa giỡn hồi niên thiếu. Tô Khởi vẫn không cam lòng, lại đấm vài cái vào lưng cậu.
Câu lắc lư vai thoải mái, thong dong bước xuống dưới.
Hàng ngũ càng đi xuống thì càng tản ra, luôn có nhóm này nhóm kia đứng lại một chỗ trên đường đi.
Tô Khởi và Lương Thuỷ đi thẳng xuống núi, băng qua một đồng cỏ hoang. Hoa cỏ lau nở trắng như tuyết, nhẹ bay theo gió. Cách đó không xa có bờ sông xanh, gió thổi làm gợn sóng nước.
Những bạn đến trước đứng chờ thầy và những bạn đến sau, không có gì làm, nổi tính trẻ con chơi diều hâu bắt gà con.
Một người trong lớp Lương Thuỷ gọi: "Lương Thuỷ, đến chơi nè."
Lương Thuỷ quấn tới quấn lui Tôn Ngộ Không của mình, không thấy hứng thú lắm. Tô Khởi thì lại bỏ Thuỷ thủ mặt trăng xuống, hào hứng chạy tới, xung phong: "Tớ muốn làm diều hâu!"
Mấy bạn khác đều muốn làm người bị bắt, tất nhiên rất thích thú, "diều hâu" ban đầu vui vẻ nhường vị trí.
Tô Khởi sắn tay áo, làm ra dáng vẻ sắp phải làm chuyện lớn, nhặt mấy viên đá dưới đất, lại thấy Lương Thuỷ đi đến, đứng trước chỗ "gà mái" ban đầu, liếc nhìn cô, cười như không cười, cũng sắn tay áo sắp làm chuyện lớn.
"....." Tô Khởi nhíu mày, do dự.
Lương Thuỷ duỗi hai cánh tay ra, khiêu khích cô: "Hôm nay một con gà con cậu cũng không bắt được."
Vừa nghe xong, Tô Khởi giống như con mèo bị cạo hết lông, tinh thần chiến đấu trỗi dậy, tung mấy viên đá trong tay, khom lưng ném đến chân của gà mái và gà con, hòn đá lăn qua chân của mấy thiếu niên.
Tô Khởi hỏi: "Gà con, gà con ăn no chưa?"
Gà con phía sau lưng Lương Thuỷ hô lên: "Chưa no!"
Tô Khởi lại ném một viên đá, hỏi: "Gà con gà con ăn no chưa?"
"Vẫn chưa no!"
"Gà con gà con ăn no chưa?"
"No rồi!"
Tiếng nói vừa kết thúc, Tô Khởi chạy đến bắt gà con, nhưng Lương Thuỷ còn nhanh hơn cô, phóng một bước chắn trước mặt cô. Tô Khởi lập tức đổi hướng tấn công. Lương Thuỷ tay chân nhanh nhẹn, chạy bước lớn kề sát người cô, chặn thân người cô lần nữa.
Những bạn gà con cười to, lôi kéo đồng phục người phía trước, kéo thành một hàng dài chạy tới chạy lui phía sau Lương Thuỷ.
Tô Khởi bị Lương Thuỷ chặn bít hết đường. Cô sang trái thì cậu sang trái, cô sang phải cậu sang phải. Bất kể cô chạy về phía nào, cậu đều giương cánh tay rồi dùng ngực của mình chặn cô muốn tiến cũng không tiến được. Cô cố gắng đẩy mạnh nhiều lần nhưng không đẩy nổi. Cô chạy thở hồng hộc, tức hộc máu; cậu thì ung dung thong thả, cười không ngừng.
Diều hâu bắt gà con chỗ nào? Rõ ràng là gà trống đang trêu chim nhỏ.
Cô không khác gì một chú chim nhỏ, vẫy cánh phình phịch trong lòng cậu, khiến tâm trí cậu rối loạn, trong lòng đều nở hoa.
Cuối cùng, Tô Khởi thay đổi chiến lược, chạy thật nhanh về một hướng. Gà con thét chói tai vòng ra phía sau Lương Thuỷ.
Tuy Lương Thuỷ chạy nhanh hơn Tô Khởi, nhưng không chịu nổi bị nhóm người phía sau túm chặt, Tô Khởi chạy theo một hướng hai ba vòng, gà con chạy càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, gà con ở phía đuôi theo không kịp, thả tay ra —— ba chú gà con rơi khỏi đàn gà.
Tô Khởi hào hứng đẩy tay Lương Thuỷ ra để đuổi theo, nào ngờ Lương Thuỷ bỗng duỗi tay vòng lấy eo cô. Eo con gái mềm mại, cậu dễ dàng khống chế cô, suýt chút nữa đã dùng một tay bế cô lên.
Tô Khởi đột nhiên nhào mạnh vào lòng cậu, trán đặt ở cằm cậu, nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu bên tai, ngứa ngứa giống như lông chim. Đến cả tiếng gió dường như cũng yên lặng một lúc.
Ba chú gà con đã nhanh chóng về lại đàn, cả nhóm gà con cười lớn.
Tô Khởi giận dữ la lên, đánh cánh tay cậu: "Cậu vô lại!"
Lương Thuỷ cười đến hai mắt cong vút, bỏ cô ra, nói: "Rồi rồi rồi, lần sau không chạm vào cậu nữa."
Đang nói thì thầy và những bạn khác lần lượt đến. Tô Khởi đứng xa ra, không chơi nữa, nhóm gà con cũng giải tán.
Lương Thuỷ đến nhặt diều của mình lên, cảm thấy tim đang đập rất nhanh.
Mới nãy vận động đâu có nhiều.
Nhớ lại vừa rồi cô chạy tới chạy lui trong lòng mình, gấp gáp đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng không thể nào thoát khỏi cậu, không hiểu sao cậu cảm thấy rất vui sướng, dường như có thể bay lên trời.
Cậu không hề nhận ra mình vừa nhoẻn miệng cười, bắt đầu gỡ dây diều ra.
Học sinh tụ tập bên nhau, thầy dặn dò những gì cần chú ý. Sau khi quy định thời gian tập hợp, mọi người chia nhau ra đi thả diều.
Tô Khởi thả diều Thuỷ thủ mặt trăng của mình. Diều đón gió bay lên, bay được đến độ cao khoảng bốn năm mét bỗng rơi xuống. Cô thử nhiều lần, liên tục kéo dây diều quăng lên trời, muốn đón gió để diều bay lên, nhưng Thuỷ thủ mặt trăng vẫn bay được một nửa thì rớt xuống.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Ngộ Không của Lương Thuỷ với một chiếc đuôi dài bay cao chót vót, thoải mái lượn qua lượn lại trên bầu trời xanh.
Tô Khởi hâm mộ nhìn vài lần. Lương Thuỷ quay đầu nhìn cô, cười nói: "Tớ nói rồi mà, diều của cậu là cái thùng rỗng thôi."
Tô Khởi không thèm tin, cô cảm thấy là do vị trí mình đứng không tốt.
Diều của Lưu Duy Duy cũng không bay, cô bạn nói: "Tô Khởi, tụi mình đi đến bờ sông đi, chỗ đó gió lớn."
Thế nên Tô Khởi đi theo Lưu Duy Duy ra bờ sông. Hai người vòng qua bãi sậy, đi đến chỗ bãi triều, lại thả lần nữa.
Gió sông rất mạnh, Lưu Duy Duy thử vài lần, diều nhanh chóng bay cao. Cô hào hứng nói: "Quả nhiên là tại gió mà!"
Gió thu ập đến, con diều của Lưu Duy Duy bay thẳng lên trời cao. Cô kéo dây diều, vui vẻ chạy ra xa theo gió.
Trên bầu trời xanh thẳm, mấy chục chiếc diều đủ màu đang bay lượn.
Tô Khởi hâm mộ không thôi, nhưng cô thử rất nhiều lần rồi mà diều vẫn không bay cao được. Tuy gió ngoài bãi bùn lớn, nhưng diều cô cứ bay đến giữa trời là lại rơi xuống.
Có lẽ do gió chưa đủ lớn, Tô Khởi nghĩ như thế, vô tình đến gần vùng đất ngập nước [1] gần sông.
[1] Đất ngập nước là một vùng đất mà đất bị bão hòa có độ ẩm theo mùa hay vĩnh viễn. Các vùng đất ngập nước bao gồm đầm lầy, đồng lầy, đầm, và bãi lầy,.....
Gió ngoài sông kèm theo hơi đất bùn lầy thổi đến, Tô Khởi kéo dây diều, giơ cao diều, đúng lúc một cơn gió thổ qua, diều bay thẳng trong gió.
Tô Khởi hào hứng cẩn thận kéo dây, vừa thả vừa kéo, diều theo gió từ từ bay lên, càng bay càng cao. Cô mới vừa hưng phấn một giây thì dây diều trong tay bỗng giãn nhẹ. Cô sợ diều lại rơi xuống, vội vàng chạy đến chỗ sâu của bãi bùn.
Cô nhìn diều trên trời, không để ý bùn dưới chân bắt đầu mềm. Diều càng bay càng cao, cô chạy càng lúc càng nhanh, đột nhiên chân trũng xuống.
Cô cúi đầu nhìn, hai chân đã hoàn toàn nằm trong đống bùn, trong chốc lát không thấy mắt cá chân đâu nữa.
Tô Khởi muốn bước ra ngoài, nhưng vừa nhấc chân, hai chân nhanh chóng lắng xuống, cả người như thể chìm trong đống bùn, chẳng mấy chốc mà bùn đã đến bắp chân.
Tô Khởi chợt nhớ đến câu chuyện về cô gái sếu đỏ dưới đầm lầy [2] trong sách, sợ đến mức hét to: "Duy Duy! Cô ơi!"
[2] Câu chuyện này có thật, kể về Từ Tú Quyên, một cô gái làm nghề bảo vệ Sếu đỏ. Vào ngày 16/9/1987, một con sếu cô nuôi đi lạc. Cô đã bơi trong đầm lầy tìm suốt mấy giờ liền và chết trong bùn vì kiệt sức.
Cách đó không xa, hoa cỏ lau đang bay, dường như có thể nhìn thấy một nhóm học sinh đang chạy nhảy thả diều, không ai nhìn về phía bên cô, cũng không ai nghe thấy tiếng cô gọi. Tiếng gió quá lớn, gần như át hết đi giọng nói của cô.
Tô Khởi quỳ gối trong bãi bùn, liều mạng muốn bò sang bên cạnh, nhưng chân cô cứ như bị xi măng đóng chặt, căn bản không thể nhấc ra được, quằn quại thế này ngược lại còn làm cho bùn nhanh chóng lên đến đầu gối cô.
Cô sợ đến mức không dám cử động, cử động rất nhỏ thôi cũng không dám. Nhưng bất động cũng vô dụng, cơ thể vẫn đang chậm rãi chìm xuống.
"Thầy ơi! Duy Duy ơi! Cứu với!" Tô Khởi hoảng sợ cực độ, khóc lớn lên. Cô cố gắng hét to, nhưng không ai nghe thấy giọng của cô. Tô Khởi cách họ quá xa, mọi người đều đang nhìn diều trên trời, không ai chú ý cô một mình bên này.
Thuỷ thủ mặt trăng của cô không biết đã bay đến nơi nào.
"Cứu với!" Cô càng lúc càng sợ, quỳ gối trong bùn không ngừng khóc, "Mẹ ơi! Thầy ơi!"
Bùn từ từ lên đến đầu gối cô, nỗi sợ trong lòng càng lúc càng lớn thêm gấp hàng trăm hàng ngàn lần. Tiêu rồi. Cô tiêu đời rồi.
"Tô Thất Thất!" Bất thình lình, phía xa có người chạy nhanh như bay về phía cô.
Mặt Tô Khởi đầy nước mắt, khóc lớn: "Thuỷ Tạp ơi —— Thuỷ Tạp——"
Lương Thuỷ vọt tới bãi bùn, duỗi tay về phía cô, Tô Khởi gần như cũng cùng lúc đó đưa tay mình về phía cậu.
Lương Thuỷ nắm lấy cổ tay cô, một chân dùng sức giẫm trên đất, cố hết sức kéo cô ra. Tô Khởi chỉ cảm thấy mình như một cây củ cải đang nằm trong đất, bị người nhổ tận gốc. Hai chân cô khó khăn rút ra khỏi đống bùn sền sệt. Một chân Lương Thuỷ đã chìm vào bùn, nhưng cậu nhanh chóng đổi sang chân sau, liên tục lùi về sau vừa lăn vừa bò lôi Tô Khởi ra khỏi bùn.
Lương Thuỷ dùng sức quá mạnh, ngã mạnh ra đất, Tô Khởi bổ nhào lên người cậu, vẫn chưa ổn định lại được tinh thần.
Cô ôm eo cậu, ngơ ngác phát hiện ra mình đã an toàn, nước mắt càng thêm giàn giụa: "Thuỷ Tạp..."
Lương Thuỷ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nỗi sợ ngập tràn chuyển sang tức giận, quát: "Một mình cậu chạy đến đây làm gì, hả?! Cậu là heo sao! Mọi người đều ở bên kia, cậu chạy đến chỗ này làm gì?! Trong đầu cậu là nước hả!"
Tô Khởi mấp máy môi, không nói được một câu nào, chỉ nghĩ lại thôi mà đã sợ rơi nước mắt.
Vốn dĩ Lương Thuỷ đang giận sôi người, vừa thấy cô như vậy, cơn giận "vèo" một cái biến mất sạch, ngậm miệng lại, không nói cô nữa.
Trên tay và đồng phục cô đều là bùn, nhất là dưới đầu gối, ống quần biến thành tượng đất. Giày cũng rớt mất, chân đen sì co lại run bần bật.
Cô đứng trong gió thu, cúi đầu chùi nước mắt.
Lương Thuỷ kéo tay cô ra: "Tay dơ muốn chết. Đừng có dụi mắt!"
Tô Khởi ngước mắt nhìn cậu, nước mắt lưng tròng: "Phải làm sao giờ?"
Lương Thuỷ xụ mặt, gãi gãi đầu, nói: "Tớ dắt cậu đến đầu bờ sông rửa."
Cách đó không xa có một đống đá vụn, nước sông chảy cuồn cuộn.
Tô Khởi gật gật đầu, đi theo cậu. Chân cô không mang giày, đi trên bùn thì không sao, nhưng vừa bước lên đất đá thì thấy đau, bước chân cũng chậm hơn.
Lương Thuỷ không nói gì, bỗng xoay người, dùng một tay vòng qua eo cô bế lên.
Tô Khởi ôm lấy người cậu theo phản xạ, bị cậu kẹp lại đi về phía trước. Cậu nhanh chóng đi đến bờ sông, đặt cô trên một tảng đá lớn. Ống quần cô dơ vô cùng, không dám ngồi xổm xuống, người cũng ngáo ngơ không có phản ứng, thật sự là sợ đến nỗi ngớ người.
Lương Thuỷ ngồi xổm bên cạnh Tô Khởi, nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo cô khom lưng, nhúng cánh tay và tay áo của cô vào dòng nước mát lạnh để rửa sạch.
Trên ngón tay và móng tay cô toàn là bùn.
Lương Thuỷ cúi đầu, xoa tay Tô Khởi. Tay của con gái vừa mịn vừa mềm, giống tay của con nít. Trái tim có chút nôn nóng ban nãy của cậu không hiểu sao lại bình tĩnh trở lại.
Lúc Lương Thuỷ đang rửa, bỗng vài giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn cô. Cô mím môi thành một đường thẳng, mắt ướt đẫm. Cậu khẽ thở dài: "Lúc nãy tớ không phải muốn dữ với cậu thật đâu, cái đó có gì đâu mà khóc?"
Cô nghẹn ngào: "Không phải cậu."
Cậu hiểu ra, lại nói: "Không sao rồi. Đừng sợ nữa nha."
Cậu sờ sờ tay cô trong dòng nước, nói: "Từ nhỏ tớ đã nói rồi mà, cậu là cái đồ mít ướt, cậu còn không chịu nhận."
Tạch, tạch, tạch, tạch.
Cô không nói gì, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
"...." Lương Thuỷ hết cách, than thở, "Rồi rồi rồi, cậu không phải cậu không phải. Tớ không nói nữa là được chứ gì, đừng khóc nữa mà."
Cậu rửa tay và tay áo cô sạch sẽ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô. Cô đứng dậy, Lương Thuỷ vẫn ngồi xổm bên cạnh, nắm lấy bắp chân đặt trên mỏm đá thấp hơn.
Tô Khởi ngoan ngoãn bước qua.
Nước sông dập dờn vỗ, rửa ống quần Tô Khởi.
Tô Khởi ngẩn người đứng trên tảng đá, Lương Thuỷ ngồi xổm cạnh chân cô, một tay nắm chặt mắt cá chân Tô Khởi, tựa như sợ nước sông cuốn cô đi, tay kia thì hất nước sông lên rửa ống quần cho cô.
Bùn trên quần và chân cô quá dày, giống như trét hồ lên. Cậu xoa rửa nhiều lần rất nghiêm túc, rất kiên nhẫn.
Bùn chầm chậm lan theo dòng sông. Lúc đầu xung quanh cô đều là bùn, từ từ thì nhạt dần đi. Bùn càng lúc càng ít lại, nhưng Lương Thuỷ không cẩu thả, từng đốm bùn nhỏ trên chân cô cũng được rửa sạch sẽ.
Tô Khởi cúi đầu, nhìn Lương Thuỷ đang ngồi xổm bên chân, thấy gió thổi qua mái tóc ngắn của cậu, cô bỗng không khóc nữa, nước mắt chậm rãi dừng lại.
Cô ngẩng đầu, trời đất rộng lớn, những cánh diều bay lượn.
Sau khi rửa xong, cậu bảo cô ngồi trên tảng đá, rồi rửa sạch sẽ chân cô, sạch đến trắng nõn. Cô vẫn còn chút ngơ ngơ ngác ngác, không có phản ứng gì, ngoan ngoãn để cậu làm.
Cuối cùng, Lương Thuỷ lại giặt ống quần cô thêm vài lần nữa.
Cậu làm mọi thứ trong một tiếng đồng hồ, diều trên trời ngày càng ít, phải về trường rồi.
Lương Thuỷ vắt hết nước trên ống quần của Tô Khởi, ngẩng đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ của cô vẫn ngơ ngác, cậu hỏi: "Đỡ chưa?"
Tô Khởi gật đầu một cách máy móc, lau đi những vệt nước mắt đã được gió thổi khô trên mặt.
Lương Thuỷ sắn ống quần Tô Khởi, chỉnh lại một chút rồi nói: "Xong rồi."
Tô Khởi xoay người đi, nhưng Lương Thuỷ lại bắt lấy mắt cá chân cô.
Cô cúi đầu, thấy Lương Thuỷ cởi giày cậu ra, kéo chân cô lại. Tô Khởi đứng không vững, vội vàng ấn hai tay lên vai cậu. Giây tiếp theo, cậu nhét hai chân cô vào giày, rồi mang cho cô chiếc giày còn lại.
Lúc này cậu mới đứng lên, nói: "Đi thôi."
Tô Khởi không nói gì, cẩn thận bước trên những tảng đá nhỏ. Giày của cậu to như chiếc thuyền, khẽ lắc lư, rất ấm áp, có nhiệt độ cơ thể của cậu.
Cô hỏi nhỏ: "Sao cậu biết tớ rớt xuống bùn?"
Lương Thuỷ không trả lời.
Cậu không thể nói, cậu vẫn luôn nhìn cô thả diều, đến khi diều của cô bỗng bị đứt rồi bay xa, cậu mới tò mò qua đây tìm cô.
Cậu đi chân trần trên đá vụn. Tô Khởi nghĩ, chắc lòng bàn chân cậu đau lắm.
Cô yên lặng đi theo cậu. Cậu đi qua bãi đá, bãi bùn, trên cỏ, quay lại chỗ tập hợp. Mọi người đều rất vui vẻ, cầm diều nhiệt tình nói chuyện, không ai chú ý đến Lương Thuỷ không mang giày, cũng không ai chú đến ống quần ướt nhẹp của Tô Khởi.
Chỉ có Trương Dư Quả nhìn về phía này.
Thầy Ngữ văn đếm số lượng, dắt mọi người về.
Tô Khởi mang giày lớn hơn mấy số, đi trên bậc thang đầy đá vụn. Ở phía trước cách đây không xa, Lương Thuỷ bỏ hai tay vào túi quần, đi chân trần, bình thản bước, dáng vẻ kiểu chẳng sao cả.
Diều của cậu không biết đã bay tới chỗ nào rồi.
Quần của cậu cũng ướt, phía sau ống quần còn dính rất nhiều bùn, nhưng cậu quên rửa.
Lương Thuỷ chân trần đi đường cũng vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường.
Lòng cô chợt thấy ấm áp, nhẹ nhõm trở lại, tựa như được hoa cỏ lau trong gió thu lướt nhẹ qua.
Thuỷ Tạp tốt thật, làm bạn cả đời với cậu thật tốt.
Cô nghĩ mình vẫn sẽ thích Thuỷ Tạp, thích cậu giống như khi còn nhỏ, cả đời này.
Học sinh lớp 10/13 và 10/10 nhanh chóng lấy diều của từng người trong chồng diều, xếp hàng ngay ngắn, đi học lớp Ngữ văn ngoại khoá -《Mùa thu ở Vân Tây 》.
Trong ánh mắt hâm mộ của các học sinh khác, hai lớp xếp hàng đi theo thầy Ngữ Văn.
Lớp 10/10 đi trước, Tô Khởi vừa ngước mắt là có thể thấy Lương Thuỷ. Cậu treo con diều Tôn Ngộ Không trên lưng, cái đuôi dài màu vàng bay trong gió.
Tô Khởi nhìn chỗ khác, đi trong làn gió mùa thu, hít sâu một hơi. Sáng mùa thu, trời còn se lạnh, cô chăm chú ngắm phong cảnh, suy nghĩ nên sáng tác bài "Mùa thu ở Vân Tây" thế nào.
Ra khỏi cổng trường thì đi dọc theo sườn đồi, rồi đi về phía đông lên núi.
Vào mùa thu, cây cối trên núi bắt đầu chuyển màu, vàng, đỏ, cam và xanh chan hoà điểm xuyết. Tô Khởi thầm cảm thán, thiên nhiên quả nhiên kỳ diệu. Cảnh sắc này, dù có là hoạ sĩ giỏi nhất đi nữa, cũng phải tốn rất nhiều tâm sức.
Sau khi băng qua vài con đường núi, tầm nhìn rộng rãi hơn. Học sinh lớp 10/10 không biết nhìn thấy gì mà gọi nhau đi về phía trước.
Nơi đó là một lan can đá tựa vào núi bên phía đông.
Bên ngoài lan can, sông Dương Tử uốn quanh, phía đông ngọn núi có một bãi triều bao quanh, tạo thành một "địa bàn" lớn của sông Dương Tử trong thành phố Vân Tây.
Giữa trời và đất, núi cao sông rộng, ở bãi triều gần đó, cây sậy đung đưa, cỏ dại hai màu xanh vàng mọc đầy, hoà làm một vào dòng sông. Nhìn từ xa, sông Dương Tử như dải lụa, lòng sông như có ốc đảo. Bên kia dòng sông dường như có thêm một bãi triều, nhưng không thấy rõ, như biến mất ở chỗ tiếp giáp giữa sông nước và bầu trời mênh mông.
"Wow!" Cả nhóm học sinh hô lên, "Đây mới là mùa thu ở Vân Tây nè!"
"Mình yêu mùa thu Vân Tây!"
"Đẹp hơn mùa thu Bắc Kinh trong sách luôn!"
Thầy Ngữ Văn mỉm cười: "Đúng vậy, mùa thu ở quê hương vẫn là đẹp nhất."
Tô Khởi tì người vào lan can ngắm cảnh, nghe được lời của thầy thì có chút thắc mắc —— thầy đã đến Bắc Kinh ngắm mùa thu rồi à, sao có thể đem Vân Tây đi so với Bắc Kinh chứ.
Tuy lúc này có sông nước và trời xanh, cỏ lau mọc dài, nhưng thế giới rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, nhất định sẽ có cảnh còn đẹp hơn ở quê nhà mà.
Vân Tây chỉ là một thị trấn nhỏ mà thôi.
Lúc cô đang nghĩ ngợi thì bạn học đều rất hào hứng, cầm diều trong tay, chạy trên cầu thang đá dọc theo sườn núi, hướng về phía bãi triều sông. Đồng phục màu xanh trắng và những con diều đầy màu sắc tạo thành một con rồng dài uốn lượn chạy dọc theo lưng núi.
Đất trời rộng rãi, tâm trạng Tô Khởi cũng thoải mái hơn. Cô tung con diều trong tay, nhảy bước nhỏ trên cầu thang. Bước chân cô nhanh nhẹn, đi nhiều bước một lúc. Cô mặc sức hí hửng chạy, quẹo sang một hướng, tung tăng chạy về phía trước, chợt thấy Lương Thuỷ đang đi qua góc cầu thang thì cậu đột ngột dừng lại, nhìn ra đằng xa con sông.
Tô Khởi không dừng lại mà chạy đến đánh cậu một cái. Lương Thuỷ giật mình, lảo đảo ngã về phía trước. Phía dưới là một sườn đồi phủ đầy bụi cây.
Tô Khởi hoảng hốt, một tay cuống quýt túm áo đồng phục cậu, một tay ôm eo cậu, dùng sức kéo cậu về.
Cô sợ đến mức cả người đổ mồi hôi lạnh, thả lỏng tay: "Má ơi giật hết cả mình!"
Lương Thuỷ đứng vững vàng, quay đầu lại nhìn cô, hơi nhíu mày, hỏi: "Cậu muốn mưu sát tớ?"
"Ừa đó." Tô Khởi nói, làm hành động muốn đẩy cậu.
Nào ngờ Lương Thuỷ nhướng mày, bắt lấy cổ tay cô đẩy ra ngoài. Tô Khởi chỉ cảm thấy mình như con diều bị cậu quăng dây bay ra ngoài, nửa thân trên đã nhào ra ngoài cầu thang. Phía dưới là con dốc, cô hoảng sợ vô cùng theo bản năng, Lương Thuỷ kéo cô về, cô phản xạ có điều kiện cuống quýt nắm chặt eo cậu.
Khoé môi Lương Thuỷ cong lên, bày ra dáng vẻ không biết đang đùa dai hay đã trả được thù.
Không biết vì sao, tâm trạng cậu vô cùng thoải mái, thậm có chút vui sướng không nói rõ được.
Tô Khởi tức giận đẩy cậu một cái. Cậu cười đến cả hai chân mày giãn ra, tâm trạng rất tốt, ung dung bước xuống cầu thang. Dường như vừa trở về lại lúc đùa giỡn hồi niên thiếu. Tô Khởi vẫn không cam lòng, lại đấm vài cái vào lưng cậu.
Câu lắc lư vai thoải mái, thong dong bước xuống dưới.
Hàng ngũ càng đi xuống thì càng tản ra, luôn có nhóm này nhóm kia đứng lại một chỗ trên đường đi.
Tô Khởi và Lương Thuỷ đi thẳng xuống núi, băng qua một đồng cỏ hoang. Hoa cỏ lau nở trắng như tuyết, nhẹ bay theo gió. Cách đó không xa có bờ sông xanh, gió thổi làm gợn sóng nước.
Những bạn đến trước đứng chờ thầy và những bạn đến sau, không có gì làm, nổi tính trẻ con chơi diều hâu bắt gà con.
Một người trong lớp Lương Thuỷ gọi: "Lương Thuỷ, đến chơi nè."
Lương Thuỷ quấn tới quấn lui Tôn Ngộ Không của mình, không thấy hứng thú lắm. Tô Khởi thì lại bỏ Thuỷ thủ mặt trăng xuống, hào hứng chạy tới, xung phong: "Tớ muốn làm diều hâu!"
Mấy bạn khác đều muốn làm người bị bắt, tất nhiên rất thích thú, "diều hâu" ban đầu vui vẻ nhường vị trí.
Tô Khởi sắn tay áo, làm ra dáng vẻ sắp phải làm chuyện lớn, nhặt mấy viên đá dưới đất, lại thấy Lương Thuỷ đi đến, đứng trước chỗ "gà mái" ban đầu, liếc nhìn cô, cười như không cười, cũng sắn tay áo sắp làm chuyện lớn.
"....." Tô Khởi nhíu mày, do dự.
Lương Thuỷ duỗi hai cánh tay ra, khiêu khích cô: "Hôm nay một con gà con cậu cũng không bắt được."
Vừa nghe xong, Tô Khởi giống như con mèo bị cạo hết lông, tinh thần chiến đấu trỗi dậy, tung mấy viên đá trong tay, khom lưng ném đến chân của gà mái và gà con, hòn đá lăn qua chân của mấy thiếu niên.
Tô Khởi hỏi: "Gà con, gà con ăn no chưa?"
Gà con phía sau lưng Lương Thuỷ hô lên: "Chưa no!"
Tô Khởi lại ném một viên đá, hỏi: "Gà con gà con ăn no chưa?"
"Vẫn chưa no!"
"Gà con gà con ăn no chưa?"
"No rồi!"
Tiếng nói vừa kết thúc, Tô Khởi chạy đến bắt gà con, nhưng Lương Thuỷ còn nhanh hơn cô, phóng một bước chắn trước mặt cô. Tô Khởi lập tức đổi hướng tấn công. Lương Thuỷ tay chân nhanh nhẹn, chạy bước lớn kề sát người cô, chặn thân người cô lần nữa.
Những bạn gà con cười to, lôi kéo đồng phục người phía trước, kéo thành một hàng dài chạy tới chạy lui phía sau Lương Thuỷ.
Tô Khởi bị Lương Thuỷ chặn bít hết đường. Cô sang trái thì cậu sang trái, cô sang phải cậu sang phải. Bất kể cô chạy về phía nào, cậu đều giương cánh tay rồi dùng ngực của mình chặn cô muốn tiến cũng không tiến được. Cô cố gắng đẩy mạnh nhiều lần nhưng không đẩy nổi. Cô chạy thở hồng hộc, tức hộc máu; cậu thì ung dung thong thả, cười không ngừng.
Diều hâu bắt gà con chỗ nào? Rõ ràng là gà trống đang trêu chim nhỏ.
Cô không khác gì một chú chim nhỏ, vẫy cánh phình phịch trong lòng cậu, khiến tâm trí cậu rối loạn, trong lòng đều nở hoa.
Cuối cùng, Tô Khởi thay đổi chiến lược, chạy thật nhanh về một hướng. Gà con thét chói tai vòng ra phía sau Lương Thuỷ.
Tuy Lương Thuỷ chạy nhanh hơn Tô Khởi, nhưng không chịu nổi bị nhóm người phía sau túm chặt, Tô Khởi chạy theo một hướng hai ba vòng, gà con chạy càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, gà con ở phía đuôi theo không kịp, thả tay ra —— ba chú gà con rơi khỏi đàn gà.
Tô Khởi hào hứng đẩy tay Lương Thuỷ ra để đuổi theo, nào ngờ Lương Thuỷ bỗng duỗi tay vòng lấy eo cô. Eo con gái mềm mại, cậu dễ dàng khống chế cô, suýt chút nữa đã dùng một tay bế cô lên.
Tô Khởi đột nhiên nhào mạnh vào lòng cậu, trán đặt ở cằm cậu, nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu bên tai, ngứa ngứa giống như lông chim. Đến cả tiếng gió dường như cũng yên lặng một lúc.
Ba chú gà con đã nhanh chóng về lại đàn, cả nhóm gà con cười lớn.
Tô Khởi giận dữ la lên, đánh cánh tay cậu: "Cậu vô lại!"
Lương Thuỷ cười đến hai mắt cong vút, bỏ cô ra, nói: "Rồi rồi rồi, lần sau không chạm vào cậu nữa."
Đang nói thì thầy và những bạn khác lần lượt đến. Tô Khởi đứng xa ra, không chơi nữa, nhóm gà con cũng giải tán.
Lương Thuỷ đến nhặt diều của mình lên, cảm thấy tim đang đập rất nhanh.
Mới nãy vận động đâu có nhiều.
Nhớ lại vừa rồi cô chạy tới chạy lui trong lòng mình, gấp gáp đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng không thể nào thoát khỏi cậu, không hiểu sao cậu cảm thấy rất vui sướng, dường như có thể bay lên trời.
Cậu không hề nhận ra mình vừa nhoẻn miệng cười, bắt đầu gỡ dây diều ra.
Học sinh tụ tập bên nhau, thầy dặn dò những gì cần chú ý. Sau khi quy định thời gian tập hợp, mọi người chia nhau ra đi thả diều.
Tô Khởi thả diều Thuỷ thủ mặt trăng của mình. Diều đón gió bay lên, bay được đến độ cao khoảng bốn năm mét bỗng rơi xuống. Cô thử nhiều lần, liên tục kéo dây diều quăng lên trời, muốn đón gió để diều bay lên, nhưng Thuỷ thủ mặt trăng vẫn bay được một nửa thì rớt xuống.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Ngộ Không của Lương Thuỷ với một chiếc đuôi dài bay cao chót vót, thoải mái lượn qua lượn lại trên bầu trời xanh.
Tô Khởi hâm mộ nhìn vài lần. Lương Thuỷ quay đầu nhìn cô, cười nói: "Tớ nói rồi mà, diều của cậu là cái thùng rỗng thôi."
Tô Khởi không thèm tin, cô cảm thấy là do vị trí mình đứng không tốt.
Diều của Lưu Duy Duy cũng không bay, cô bạn nói: "Tô Khởi, tụi mình đi đến bờ sông đi, chỗ đó gió lớn."
Thế nên Tô Khởi đi theo Lưu Duy Duy ra bờ sông. Hai người vòng qua bãi sậy, đi đến chỗ bãi triều, lại thả lần nữa.
Gió sông rất mạnh, Lưu Duy Duy thử vài lần, diều nhanh chóng bay cao. Cô hào hứng nói: "Quả nhiên là tại gió mà!"
Gió thu ập đến, con diều của Lưu Duy Duy bay thẳng lên trời cao. Cô kéo dây diều, vui vẻ chạy ra xa theo gió.
Trên bầu trời xanh thẳm, mấy chục chiếc diều đủ màu đang bay lượn.
Tô Khởi hâm mộ không thôi, nhưng cô thử rất nhiều lần rồi mà diều vẫn không bay cao được. Tuy gió ngoài bãi bùn lớn, nhưng diều cô cứ bay đến giữa trời là lại rơi xuống.
Có lẽ do gió chưa đủ lớn, Tô Khởi nghĩ như thế, vô tình đến gần vùng đất ngập nước [1] gần sông.
[1] Đất ngập nước là một vùng đất mà đất bị bão hòa có độ ẩm theo mùa hay vĩnh viễn. Các vùng đất ngập nước bao gồm đầm lầy, đồng lầy, đầm, và bãi lầy,.....
Gió ngoài sông kèm theo hơi đất bùn lầy thổi đến, Tô Khởi kéo dây diều, giơ cao diều, đúng lúc một cơn gió thổ qua, diều bay thẳng trong gió.
Tô Khởi hào hứng cẩn thận kéo dây, vừa thả vừa kéo, diều theo gió từ từ bay lên, càng bay càng cao. Cô mới vừa hưng phấn một giây thì dây diều trong tay bỗng giãn nhẹ. Cô sợ diều lại rơi xuống, vội vàng chạy đến chỗ sâu của bãi bùn.
Cô nhìn diều trên trời, không để ý bùn dưới chân bắt đầu mềm. Diều càng bay càng cao, cô chạy càng lúc càng nhanh, đột nhiên chân trũng xuống.
Cô cúi đầu nhìn, hai chân đã hoàn toàn nằm trong đống bùn, trong chốc lát không thấy mắt cá chân đâu nữa.
Tô Khởi muốn bước ra ngoài, nhưng vừa nhấc chân, hai chân nhanh chóng lắng xuống, cả người như thể chìm trong đống bùn, chẳng mấy chốc mà bùn đã đến bắp chân.
Tô Khởi chợt nhớ đến câu chuyện về cô gái sếu đỏ dưới đầm lầy [2] trong sách, sợ đến mức hét to: "Duy Duy! Cô ơi!"
[2] Câu chuyện này có thật, kể về Từ Tú Quyên, một cô gái làm nghề bảo vệ Sếu đỏ. Vào ngày 16/9/1987, một con sếu cô nuôi đi lạc. Cô đã bơi trong đầm lầy tìm suốt mấy giờ liền và chết trong bùn vì kiệt sức.
Cách đó không xa, hoa cỏ lau đang bay, dường như có thể nhìn thấy một nhóm học sinh đang chạy nhảy thả diều, không ai nhìn về phía bên cô, cũng không ai nghe thấy tiếng cô gọi. Tiếng gió quá lớn, gần như át hết đi giọng nói của cô.
Tô Khởi quỳ gối trong bãi bùn, liều mạng muốn bò sang bên cạnh, nhưng chân cô cứ như bị xi măng đóng chặt, căn bản không thể nhấc ra được, quằn quại thế này ngược lại còn làm cho bùn nhanh chóng lên đến đầu gối cô.
Cô sợ đến mức không dám cử động, cử động rất nhỏ thôi cũng không dám. Nhưng bất động cũng vô dụng, cơ thể vẫn đang chậm rãi chìm xuống.
"Thầy ơi! Duy Duy ơi! Cứu với!" Tô Khởi hoảng sợ cực độ, khóc lớn lên. Cô cố gắng hét to, nhưng không ai nghe thấy giọng của cô. Tô Khởi cách họ quá xa, mọi người đều đang nhìn diều trên trời, không ai chú ý cô một mình bên này.
Thuỷ thủ mặt trăng của cô không biết đã bay đến nơi nào.
"Cứu với!" Cô càng lúc càng sợ, quỳ gối trong bùn không ngừng khóc, "Mẹ ơi! Thầy ơi!"
Bùn từ từ lên đến đầu gối cô, nỗi sợ trong lòng càng lúc càng lớn thêm gấp hàng trăm hàng ngàn lần. Tiêu rồi. Cô tiêu đời rồi.
"Tô Thất Thất!" Bất thình lình, phía xa có người chạy nhanh như bay về phía cô.
Mặt Tô Khởi đầy nước mắt, khóc lớn: "Thuỷ Tạp ơi —— Thuỷ Tạp——"
Lương Thuỷ vọt tới bãi bùn, duỗi tay về phía cô, Tô Khởi gần như cũng cùng lúc đó đưa tay mình về phía cậu.
Lương Thuỷ nắm lấy cổ tay cô, một chân dùng sức giẫm trên đất, cố hết sức kéo cô ra. Tô Khởi chỉ cảm thấy mình như một cây củ cải đang nằm trong đất, bị người nhổ tận gốc. Hai chân cô khó khăn rút ra khỏi đống bùn sền sệt. Một chân Lương Thuỷ đã chìm vào bùn, nhưng cậu nhanh chóng đổi sang chân sau, liên tục lùi về sau vừa lăn vừa bò lôi Tô Khởi ra khỏi bùn.
Lương Thuỷ dùng sức quá mạnh, ngã mạnh ra đất, Tô Khởi bổ nhào lên người cậu, vẫn chưa ổn định lại được tinh thần.
Cô ôm eo cậu, ngơ ngác phát hiện ra mình đã an toàn, nước mắt càng thêm giàn giụa: "Thuỷ Tạp..."
Lương Thuỷ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nỗi sợ ngập tràn chuyển sang tức giận, quát: "Một mình cậu chạy đến đây làm gì, hả?! Cậu là heo sao! Mọi người đều ở bên kia, cậu chạy đến chỗ này làm gì?! Trong đầu cậu là nước hả!"
Tô Khởi mấp máy môi, không nói được một câu nào, chỉ nghĩ lại thôi mà đã sợ rơi nước mắt.
Vốn dĩ Lương Thuỷ đang giận sôi người, vừa thấy cô như vậy, cơn giận "vèo" một cái biến mất sạch, ngậm miệng lại, không nói cô nữa.
Trên tay và đồng phục cô đều là bùn, nhất là dưới đầu gối, ống quần biến thành tượng đất. Giày cũng rớt mất, chân đen sì co lại run bần bật.
Cô đứng trong gió thu, cúi đầu chùi nước mắt.
Lương Thuỷ kéo tay cô ra: "Tay dơ muốn chết. Đừng có dụi mắt!"
Tô Khởi ngước mắt nhìn cậu, nước mắt lưng tròng: "Phải làm sao giờ?"
Lương Thuỷ xụ mặt, gãi gãi đầu, nói: "Tớ dắt cậu đến đầu bờ sông rửa."
Cách đó không xa có một đống đá vụn, nước sông chảy cuồn cuộn.
Tô Khởi gật gật đầu, đi theo cậu. Chân cô không mang giày, đi trên bùn thì không sao, nhưng vừa bước lên đất đá thì thấy đau, bước chân cũng chậm hơn.
Lương Thuỷ không nói gì, bỗng xoay người, dùng một tay vòng qua eo cô bế lên.
Tô Khởi ôm lấy người cậu theo phản xạ, bị cậu kẹp lại đi về phía trước. Cậu nhanh chóng đi đến bờ sông, đặt cô trên một tảng đá lớn. Ống quần cô dơ vô cùng, không dám ngồi xổm xuống, người cũng ngáo ngơ không có phản ứng, thật sự là sợ đến nỗi ngớ người.
Lương Thuỷ ngồi xổm bên cạnh Tô Khởi, nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo cô khom lưng, nhúng cánh tay và tay áo của cô vào dòng nước mát lạnh để rửa sạch.
Trên ngón tay và móng tay cô toàn là bùn.
Lương Thuỷ cúi đầu, xoa tay Tô Khởi. Tay của con gái vừa mịn vừa mềm, giống tay của con nít. Trái tim có chút nôn nóng ban nãy của cậu không hiểu sao lại bình tĩnh trở lại.
Lúc Lương Thuỷ đang rửa, bỗng vài giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn cô. Cô mím môi thành một đường thẳng, mắt ướt đẫm. Cậu khẽ thở dài: "Lúc nãy tớ không phải muốn dữ với cậu thật đâu, cái đó có gì đâu mà khóc?"
Cô nghẹn ngào: "Không phải cậu."
Cậu hiểu ra, lại nói: "Không sao rồi. Đừng sợ nữa nha."
Cậu sờ sờ tay cô trong dòng nước, nói: "Từ nhỏ tớ đã nói rồi mà, cậu là cái đồ mít ướt, cậu còn không chịu nhận."
Tạch, tạch, tạch, tạch.
Cô không nói gì, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
"...." Lương Thuỷ hết cách, than thở, "Rồi rồi rồi, cậu không phải cậu không phải. Tớ không nói nữa là được chứ gì, đừng khóc nữa mà."
Cậu rửa tay và tay áo cô sạch sẽ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô. Cô đứng dậy, Lương Thuỷ vẫn ngồi xổm bên cạnh, nắm lấy bắp chân đặt trên mỏm đá thấp hơn.
Tô Khởi ngoan ngoãn bước qua.
Nước sông dập dờn vỗ, rửa ống quần Tô Khởi.
Tô Khởi ngẩn người đứng trên tảng đá, Lương Thuỷ ngồi xổm cạnh chân cô, một tay nắm chặt mắt cá chân Tô Khởi, tựa như sợ nước sông cuốn cô đi, tay kia thì hất nước sông lên rửa ống quần cho cô.
Bùn trên quần và chân cô quá dày, giống như trét hồ lên. Cậu xoa rửa nhiều lần rất nghiêm túc, rất kiên nhẫn.
Bùn chầm chậm lan theo dòng sông. Lúc đầu xung quanh cô đều là bùn, từ từ thì nhạt dần đi. Bùn càng lúc càng ít lại, nhưng Lương Thuỷ không cẩu thả, từng đốm bùn nhỏ trên chân cô cũng được rửa sạch sẽ.
Tô Khởi cúi đầu, nhìn Lương Thuỷ đang ngồi xổm bên chân, thấy gió thổi qua mái tóc ngắn của cậu, cô bỗng không khóc nữa, nước mắt chậm rãi dừng lại.
Cô ngẩng đầu, trời đất rộng lớn, những cánh diều bay lượn.
Sau khi rửa xong, cậu bảo cô ngồi trên tảng đá, rồi rửa sạch sẽ chân cô, sạch đến trắng nõn. Cô vẫn còn chút ngơ ngơ ngác ngác, không có phản ứng gì, ngoan ngoãn để cậu làm.
Cuối cùng, Lương Thuỷ lại giặt ống quần cô thêm vài lần nữa.
Cậu làm mọi thứ trong một tiếng đồng hồ, diều trên trời ngày càng ít, phải về trường rồi.
Lương Thuỷ vắt hết nước trên ống quần của Tô Khởi, ngẩng đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ của cô vẫn ngơ ngác, cậu hỏi: "Đỡ chưa?"
Tô Khởi gật đầu một cách máy móc, lau đi những vệt nước mắt đã được gió thổi khô trên mặt.
Lương Thuỷ sắn ống quần Tô Khởi, chỉnh lại một chút rồi nói: "Xong rồi."
Tô Khởi xoay người đi, nhưng Lương Thuỷ lại bắt lấy mắt cá chân cô.
Cô cúi đầu, thấy Lương Thuỷ cởi giày cậu ra, kéo chân cô lại. Tô Khởi đứng không vững, vội vàng ấn hai tay lên vai cậu. Giây tiếp theo, cậu nhét hai chân cô vào giày, rồi mang cho cô chiếc giày còn lại.
Lúc này cậu mới đứng lên, nói: "Đi thôi."
Tô Khởi không nói gì, cẩn thận bước trên những tảng đá nhỏ. Giày của cậu to như chiếc thuyền, khẽ lắc lư, rất ấm áp, có nhiệt độ cơ thể của cậu.
Cô hỏi nhỏ: "Sao cậu biết tớ rớt xuống bùn?"
Lương Thuỷ không trả lời.
Cậu không thể nói, cậu vẫn luôn nhìn cô thả diều, đến khi diều của cô bỗng bị đứt rồi bay xa, cậu mới tò mò qua đây tìm cô.
Cậu đi chân trần trên đá vụn. Tô Khởi nghĩ, chắc lòng bàn chân cậu đau lắm.
Cô yên lặng đi theo cậu. Cậu đi qua bãi đá, bãi bùn, trên cỏ, quay lại chỗ tập hợp. Mọi người đều rất vui vẻ, cầm diều nhiệt tình nói chuyện, không ai chú ý đến Lương Thuỷ không mang giày, cũng không ai chú đến ống quần ướt nhẹp của Tô Khởi.
Chỉ có Trương Dư Quả nhìn về phía này.
Thầy Ngữ văn đếm số lượng, dắt mọi người về.
Tô Khởi mang giày lớn hơn mấy số, đi trên bậc thang đầy đá vụn. Ở phía trước cách đây không xa, Lương Thuỷ bỏ hai tay vào túi quần, đi chân trần, bình thản bước, dáng vẻ kiểu chẳng sao cả.
Diều của cậu không biết đã bay tới chỗ nào rồi.
Quần của cậu cũng ướt, phía sau ống quần còn dính rất nhiều bùn, nhưng cậu quên rửa.
Lương Thuỷ chân trần đi đường cũng vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường.
Lòng cô chợt thấy ấm áp, nhẹ nhõm trở lại, tựa như được hoa cỏ lau trong gió thu lướt nhẹ qua.
Thuỷ Tạp tốt thật, làm bạn cả đời với cậu thật tốt.
Cô nghĩ mình vẫn sẽ thích Thuỷ Tạp, thích cậu giống như khi còn nhỏ, cả đời này.
Danh sách chương