Editor: Tép Mỡ
Beta: Mèo ™
Xế chiều, khi Thời Vi vừa vào cửa liền phát hiện bầu không khí trong nhà hôm nay có chút ‘kỳ lạ’. Bình thường chị Liên và chú Lê luôn bình thản, không hay bộc lộ tâm trạng trên nét mặt nhưng hôm nay ai nấy đều mặt mày hớn hở, nụ cười vui vẻ thật sự chứ không phải miễn cưỡng cười khách sáo lấy lệ. Nghiêng tai lắng nghe còn phát hiện có tiếng đàn loáng thoáng phát ra từ trong căn phòng nào đó trên tầng hai, tiếng đàn lúc vang lúc ngưng, lúc cao lúc thấp, lúc rời rạc lạc điệu, nghe thế nào cũng không thành được một giai điệu hoàn chỉnh.
Chị Liên xoay người đi pha trà cho Thời Vi, cô ấy ngồi trên ghế salon nghe một lúc, phát hiện dường như âm thanh này truyền ra từ phòng của Giang Hoài.
Sau khi chị Liên đưa một ly trà lạnh cho cô ấy xong, định sẽ lên phòng thông báo cho Giang Hoài, nhưng Thời Vi gọi chị lại để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra trên lầu.
“Lúc trưa cô Giản ra ngoài mua về một cây đàn guitar, sau khi anh Giang ngủ dậy đến giờ, vẫn ở trong phòng nghe cô ấy đánh đàn.”
Thời Vi giật mình, tưởng chừng không tin vào tai mình.
“Anh ấy không nổi giận chứ?”
Chị Liên lẩm nhẩm nói: “Nếu anh Giang nổi giận thì đố người nào dám đụng đến một sợi dây đàn…”
Thời Vi phất tay ý bảo chị Liên quay lại làm tiếp việc của mình. Dù có hỏi nữa cũng không biết được nguyên nhân, tự mình tìm hiểu vẫn hơn.
“Giang Hoài, Minh Lam.”
Nghe thấy giọng Thời Vi gọi từ ngoài cửa, Minh Lam áp tay xuống dây đàn vẫn đang rung để tắt âm thanh, căn phòng bỗng chốc im lặng.
Giang Hoài cũng không xuống giường, anh ngồi dựa vào ba cái đệm dày sau lưng, trên người đắp một tấm chăn mỏng. Sắc mặt anh vẫn còn nhợt nhạt, nhưng đôi mắt trong veo, tinh thần thoải mái khó mà thấy được trong những năm gần đây.
“Đã lâu không thấy cậu đánh đàn guitar.” Thời Vi bước đến tấm thảm trải dưới chân giường nơi Minh Lam đang ngồi, cũng khoanh chân ngồi xếp bằng giống như Minh Lam.
“Mình đàn thật khó nghe, đúng không?” Cô ngượng ngùng cười cười: “Mình đã nói để mình luyện tập trước rồi mới đàn cho anh ấy nghe, nhưng Giang Hoài nói không sao.”
Thời Vi thoáng nhìn qua Giang Hoài, vẻ mặt của anh có chút mất tự nhiên.
“Qua nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn còn nhớ những hợp âm này, quả thật không dễ dàng.” Giang Hoài nói: “Thời Vi, em thay anh liên lạc với những người ở trong nước, bảo họ tìm vài bản nhạc phổ guitar đang lưu hành rồi gửi đến đây.”
“Không thành vấn đề.” Thời Vi nói. “Thật ra cũng có thể tìm được trên mạng, nếu anh cần gấp thì tối nay em sẽ tải xuống một ít trước cho Minh Lam luyện tập. Minh Lam, cậu muốn luyện bài nào trước? Đừng quá khó tìm là được.”
Minh Lam đặt guitar xuống, xua tay nói: “Cậu bận như vậy, không làm phiền cậu bởi mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa. Mình cũng có thể lên mạng, muốn bài nào thì mình tự tìm cũng được mà.”
Giang Hoài nói: “Như vậy cũng được, trong thư phòng anh có sẵn máy tính, em có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”
Thời Vi không nói gì. Minh Lam nhạy bén cảm thấy bầu không khí giữa ba người họ có chút khác thường, cô cầm theo cây guitar, đứng lên nói: “Vậy bây giờ em qua thư phòng của anh, hai người trò chuyện tiếp đi nhé.”
Giang Hoài nói: “Việc này không vội. Đến giờ cơm rồi, em xuống ăn cơm trước đi.”
“Còn anh?” Minh Lam đứng lại hỏi.
Giang Hoài nhìn qua Thời Vi, liếm nhẹ môi nói: “Em đi ăn trước đi, lát nữa anh sẽ ăn cùng với Thời Vi.”
Minh Lam gật đầu, rời khỏi phòng.
Thời Vi vẫn ngồi trên thảm, nhìn chằm chằm vào bên sườn mặt Giang Hoài với ánh mắt dò hỏi.
“Em cảm thấy anh thật nực cười đúng không?” Giọng Giang Hoài trong trẻo nhưng lạnh lùng. Sau đó, anh quay mặt lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Có lẽ, vừa rồi mới là Giang Hoài mà anh muốn trở thành.”
“Anh không biết.”
“Dù cơ thể tàn tật nhưng nội tâm vẫn dịu dàng, tâm hồn vẫn cao quý, dù không thể diễn tấu được nữa, nhưng vẫn luôn hướng tới âm nhạc… Không chỉ như vậy…” Thời Vi dừng lại, nghẹn ngào trong chốc lát nhưng vẫn cố nói tiếp: “Dù anh có cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, thì anh vẫn không kiềm được mà biểu lộ chân tình từ sâu trong đáy lòng mình, không phải sao?”
Như bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị tâm lý đã bị người khác chạm đến giới hạn cuối cùng, vẻ mặt anh tức giận và kích động: “Thời Vi, em đang suy đoán điều gì? Em cho rằng anh muốn làm gì? Anh sẽ làm gì?”
Thời Vi đột nhiên đứng bật dậy, rõ ràng là cô ấy cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô ấy bước đến trước mặt anh: “Suy đoán? Em không cần suy đoán, em chỉ đang nói những điều em thật sự nhìn thấy mà thôi.”
“Vì vậy em định chỉ trích sự dối trá của anh sao?” Giang Hoài cười nhạt, nói: “Trong lòng em đang cười nhạo anh, cứ tỏ vẻ mình là người vĩ đại nhưng thật chất lại toàn làm những việc ngu ngốc nực cười, có phải không?”
Giọng Thời Vi run run: “Em có giống như đang cười nhạo anh không? Trong lòng anh khổ tâm thế nào, em không biết sao? Giang Hoài, em là đang quan tâm anh!”
Sau khi nghe thấy lời này của Thời Vi, vẻ mặt lạnh lùng của anh dần dịu lại, anh khẽ nâng tay lên ý bảo cô đến ngồi cạnh mép giường mình, sau đó nói: “Quyết định của anh vẫn không thay đổi. Chỉ đột nhiên cảm thấy, đôi khi thái độ của anh đối với Minh Lam có hơi quá đáng. Cô ấy vẫn chưa tới hai mươi lăm tuổi nhưng cả ngày cứ như một con chim sợ cành cong! Không dám cười, không dám tức giận, đây là dáng vẻ của một cô gái nên có ư? Đây đếu là ‘hậu quả’ do anh ‘đào tạo’ mà ra.”
“Lúc đó anh làm như vậy, không phải là vì muốn cắt đứt hoàn toàn tình cảm của cậu ấy mà không ngại giả vờ mình là một ‘bạo quân’ đó sao? Anh không sợ…”
“Em có phát hiện Minh Lam rất ỷ lại vào Nam Khánh không?” Ánh mắt Giang Hoài nhìn về phía trước, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thời Vi hỏi lại: “Không lẽ anh cho rằng tình cảm của cô ấy dành cho anh đã chuyển sang cho Nam Khánh rồi? “Anh chỉ thấy một khả năng.” Giọng Giang Hoài không nghe ra bất kỳ điều gì, nhưng những ngón tay vô thức co lại đã bán đứng cảm xúc thật của anh. “Phạm vi kết bạn của cô ấy quá nhỏ, anh gần như trở thành người đàn ông duy nhất tiếp xúc gần gũi với cô ấy. Một khi cô ấy bước ra ngoài, hẳn sẽ phát hiện thật ra trên thế giới này có rất nhiều người xứng đáng để cô ấy yêu. Hơn nữa, bọn họ khoẻ mạnh hơn, tốt hơn và xứng với cô ấy hơn anh.”
Thời Vi cắt lời anh: “Anh đừng quên rằng Nguyễn Nam Khánh cũng có khiếm khuyết. Theo như anh nói, nếu anh ta và Minh Lam có ‘khả năng’ vậy tại sao anh lại không thể trở thành một ‘khả năng’ khác của cậu ấy?”
Giang Hoài bình tĩnh nói: “Minh Lam cũng không thật sự qua lại với Nam Khánh, đúng chưa? Ý của anh là chỉ cần tạo cơ hội cho cô ấy gặp gỡ với người khác, để cô ấy có thể thoát khỏi thói quen phụ thuộc vào anh. Đối với anh, điều này là chuyện tốt. Nói cách khác, tuy trong lòng anh thấy Nam Khánh cũng chưa phải là người thích hợp nhất với Minh Lam, nhưng nếu Minh Lam chọn cậu ấy, và cậu ấy cũng yêu Minh Lam thì anh sẽ vui lòng chúc phúc cho họ.”
“Tại sao?” Thời Vi thật sự không hiểu, vì sao Giang Hoài thà để Minh Lam đến với một người đàn ông có khiếm khuyết khác, cũng không muốn đối mặt với tình cảm của chính mình?
“Đừng nói là em không nhìn ra sự khác biệt giữa anh và Nam Khánh.” Giang Hoài ngửa cổ dựa ra sau một chút, “Tuy cậu ấy bị mù nhưng thực chất có thể tự lo được cho bản thân. Hơn nữa, cậu ấy có lòng nhiệt huyết và lý tưởng tuổi trẻ, trái tim vẫn rất sáng suốt. Tài năng và sự cố gắng sẽ mở đường cho tương lai cậu ấy tươi sáng hơn. Bất kỳ cô gái nào ở cạnh cậu ấy, tuy rằng có chút bất tiện nhưng cũng không quá khó khăn. Mà anh… Ầy, nếu nói thêm nữa chắc sẽ khiến em đau lòng, nên anh dừng ở đây vậy.”
Thời Vi nắm chặt tay anh: “Giang Hoài, tóm lại anh vẫn không muốn nghe lời khuyên của em. Chẳng lẽ em là bạn của anh, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đau khổ như vậy thôi sao?”
Giang Hoài cố gắng cười: “Nếu anh nói anh cũng đang cố gắng thay đổi từng chút một, em có thấy vui cho anh không?”
Thời Vi đột nhiên nhìn anh.
“Thật ra gặp Nam Khánh lần này, nghe cậu ấy nói rất nhiều chuyện, anh cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại: Phải chăng có đôi khi anh yếu đuối quá không? Đối mặt với số phận an bày, ngay cả dũng khí để phản kháng cũng không có đã tuyên bố đầu hàng! Dể dàng nhận thua như vậy có phải rất hèn nhát không?”
Thời Vi bao lấy hai tay anh trong tay mình, nắm thật chặt: “Giang Hoài, Giang Hoài!” Cô ấy dùng khát khao và ánh mắt khích lệ nhìn anh, thầm thì gọi tên anh.
Giang Hoài thở phảo một tiếng: “Ầy, đừng gọi anh như vậy, cũng đừng dùng ánh mắt tràn đầy mong chờ đó nhìn anh. Anh sợ đến cuối cùng vẫn sẽ làm em thất vọng.”
“Sẽ không đâu.” Thời Vi lắc đầu nói: “Chỉ cần anh bắt đầu nghĩ như vậy, thì sẽ không muộn.”
Giang Hoài nói: “Chúng ta đừng nên suy nghĩ quá nhiều, anh có chuyện này cần nói trước đã: Hôm nay anh phát hiện, không – Là dám thừa nhận mới đúng, rằng chính anh vẫn chưa thể nào hoàn toàn buông bỏ được âm nhạc. Vì vậy, ngoài việc bảo Minh Lam mua guitar về, anh còn đồng ý với Nam Khánh đầu tháng sau sẽ đến dự buổi nhạc hội của cậu ấy.”
“Thật sao?” Thời Vi vui mừng không kềm được lay lay tay anh, kinh ngạc thốt lên.
Anh mỉm cười: “Thật. Chính anh cũng không dám tin, cứ vậy mà đồng ý với người ta.”
“Em có thể đi cùng anh không?” Giọng nói của cô ấy có chút không tự tin.
“Đương nhiên rồi, vì em là ‘vợ chưa cưới’ của anh mà.”
Thời Vi cười đến có chút xấu hổ: “Nhờ danh phận này mà hai năm qua em được hưởng không ít vinh quang đấy.”
Có lẽ là anh đã nhìn ra cô có chút không vui, Giang Hoài vội cứu vãng tình hình, nói: “Anh không nên nhắc đến ba chữ kia, thật ra anh muốn nói, em là bạn của anh, mời em đến buổi nhạc hội là điều tất nhiên.”
Thời Vi vỗ nhẹ mu bàn tay của anh: “Được rồi, Giang Hoài, cám ơn anh đã nghĩ đến cảm xúc của em, tấm lòng này em xin nhận vậy.”
“… Có phải bình thường anh rất vô tâm không?” Giang Hoài suy nghĩ nói.
Thời Vi nghiêm túc nói: “Không phải. Chỉ là giả vờ lâu quá rồi, nên chính anh cũng tưởng rằng mình đã trở thành người lập dị. Thực ra, hôm nay khi nhìn thấy anh có thể bình thản đối mặt với âm nhạc, đối mặt với người bên cạnh mình như vậy, em cũng rất ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên qua đi, mới cảm thấy đây mới chính là con người thật của anh — Thấy không, ngay cả em cũng bị anh làm cho hồ đồ theo. Giang Hoài, anh không lập dị, rõ ràng anh cũng không thích làm khó người khác, từ giờ về sau, không được biến bản thân mình thành người cổ quái, lúc nào cũng bày ra vẻ ‘người lạ chớ đến gần, người thân chớ làm phiền’ như thế – Đó không phải là anh! Mà em cũng sẽ ở cạnh nhắc nhở anh việc này, em không cho phép anh lại tiếp tục trốn tránh trong vỏ bọc đáng ghét ấy nữa.”
Giang Hoài khẽ cười, nụ cười đơn thuần trong sáng hiếm thấy: “Nói như vậy, em và Minh Lam đều sẽ không dung túng cho tính xấu của anh nữa sao?”
“Minh lam cũng đã nói như vậy à?”
“Ừm. Hôm nay vừa mới ‘tuyên bố’ với anh xong. Cô ấy nói thà bị đuổi việc cũng sẽ không tiếp tục dung túng những ý muốn vô lý của anh nữa.”
“Tốt lắm, Minh Lam, nhiều năm như vậy cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra rồi.” Vẻ mặt Thời Vi lộ rõ sự vui mừng và nể phục: “Không ngờ cậu ấy lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời và làm theo ý anh, cũng có dũng khí để nói với anh những lời này.”
“Có lẽ không chỉ mình anh giả vờ, không chừng chính cô ấy cũng cố gắng kiềm chế bản tính của mình nhiều hơn cả anh. Em đã bao giờ nhìn thật kĩ vào gương mặt cô ấy chưa? Ngày đầu tiên cô ấy đên nhà họ Giang, anh đã âm thầm quan sát cô ấy. Minh Lam có một đôi mắt rất lanh lợi, lúc nói chuyện với người khác dáng vẻ rất chăm chú, đôi chân mày dày cong có góc cạnh, rất cương nghị. Mấy năm nay, cô ấy chăm sóc anh rất cẩn thận, lại rất mực cung kính với mẹ anh, nhưng đối với những rắc rối xảy ra ảnh hưởng đến mình, tuy cô ấy không phản kháng nhưng cũng chưa từng chịu thua, mà chỉ cắn răng chịu đựng, ngay cả những khi bị người khác châm chọc khiêu khích, cô ấy cũng không kiêu ngạo, không tự ti. Trời sinh tính tình Minh Lam không phải không biết phân biệt tốt xấu, không phải chỉ biết một mực nghe lời, càng đừng nói đến việc răm rắp nghe theo ý muốn của một bệnh nhân. Cô ấy cho phép anh đối xử như vậy với mình, đơn giản là do cô ấy làm theo cảm tính.” Giọng của Giang Hoài dịu dàng ôn hoà. “Cô ấy có thể nhận ra được, anh thật sự … Rất vui.”
Tác giả có lời muốn nói: Những bạn yêu thích Nam Khánh đừng gấp, mị sẽ cho anh ấy xuất hiện nhanh thôi =)))
Beta: Mèo ™
Xế chiều, khi Thời Vi vừa vào cửa liền phát hiện bầu không khí trong nhà hôm nay có chút ‘kỳ lạ’. Bình thường chị Liên và chú Lê luôn bình thản, không hay bộc lộ tâm trạng trên nét mặt nhưng hôm nay ai nấy đều mặt mày hớn hở, nụ cười vui vẻ thật sự chứ không phải miễn cưỡng cười khách sáo lấy lệ. Nghiêng tai lắng nghe còn phát hiện có tiếng đàn loáng thoáng phát ra từ trong căn phòng nào đó trên tầng hai, tiếng đàn lúc vang lúc ngưng, lúc cao lúc thấp, lúc rời rạc lạc điệu, nghe thế nào cũng không thành được một giai điệu hoàn chỉnh.
Chị Liên xoay người đi pha trà cho Thời Vi, cô ấy ngồi trên ghế salon nghe một lúc, phát hiện dường như âm thanh này truyền ra từ phòng của Giang Hoài.
Sau khi chị Liên đưa một ly trà lạnh cho cô ấy xong, định sẽ lên phòng thông báo cho Giang Hoài, nhưng Thời Vi gọi chị lại để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra trên lầu.
“Lúc trưa cô Giản ra ngoài mua về một cây đàn guitar, sau khi anh Giang ngủ dậy đến giờ, vẫn ở trong phòng nghe cô ấy đánh đàn.”
Thời Vi giật mình, tưởng chừng không tin vào tai mình.
“Anh ấy không nổi giận chứ?”
Chị Liên lẩm nhẩm nói: “Nếu anh Giang nổi giận thì đố người nào dám đụng đến một sợi dây đàn…”
Thời Vi phất tay ý bảo chị Liên quay lại làm tiếp việc của mình. Dù có hỏi nữa cũng không biết được nguyên nhân, tự mình tìm hiểu vẫn hơn.
“Giang Hoài, Minh Lam.”
Nghe thấy giọng Thời Vi gọi từ ngoài cửa, Minh Lam áp tay xuống dây đàn vẫn đang rung để tắt âm thanh, căn phòng bỗng chốc im lặng.
Giang Hoài cũng không xuống giường, anh ngồi dựa vào ba cái đệm dày sau lưng, trên người đắp một tấm chăn mỏng. Sắc mặt anh vẫn còn nhợt nhạt, nhưng đôi mắt trong veo, tinh thần thoải mái khó mà thấy được trong những năm gần đây.
“Đã lâu không thấy cậu đánh đàn guitar.” Thời Vi bước đến tấm thảm trải dưới chân giường nơi Minh Lam đang ngồi, cũng khoanh chân ngồi xếp bằng giống như Minh Lam.
“Mình đàn thật khó nghe, đúng không?” Cô ngượng ngùng cười cười: “Mình đã nói để mình luyện tập trước rồi mới đàn cho anh ấy nghe, nhưng Giang Hoài nói không sao.”
Thời Vi thoáng nhìn qua Giang Hoài, vẻ mặt của anh có chút mất tự nhiên.
“Qua nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn còn nhớ những hợp âm này, quả thật không dễ dàng.” Giang Hoài nói: “Thời Vi, em thay anh liên lạc với những người ở trong nước, bảo họ tìm vài bản nhạc phổ guitar đang lưu hành rồi gửi đến đây.”
“Không thành vấn đề.” Thời Vi nói. “Thật ra cũng có thể tìm được trên mạng, nếu anh cần gấp thì tối nay em sẽ tải xuống một ít trước cho Minh Lam luyện tập. Minh Lam, cậu muốn luyện bài nào trước? Đừng quá khó tìm là được.”
Minh Lam đặt guitar xuống, xua tay nói: “Cậu bận như vậy, không làm phiền cậu bởi mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa. Mình cũng có thể lên mạng, muốn bài nào thì mình tự tìm cũng được mà.”
Giang Hoài nói: “Như vậy cũng được, trong thư phòng anh có sẵn máy tính, em có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”
Thời Vi không nói gì. Minh Lam nhạy bén cảm thấy bầu không khí giữa ba người họ có chút khác thường, cô cầm theo cây guitar, đứng lên nói: “Vậy bây giờ em qua thư phòng của anh, hai người trò chuyện tiếp đi nhé.”
Giang Hoài nói: “Việc này không vội. Đến giờ cơm rồi, em xuống ăn cơm trước đi.”
“Còn anh?” Minh Lam đứng lại hỏi.
Giang Hoài nhìn qua Thời Vi, liếm nhẹ môi nói: “Em đi ăn trước đi, lát nữa anh sẽ ăn cùng với Thời Vi.”
Minh Lam gật đầu, rời khỏi phòng.
Thời Vi vẫn ngồi trên thảm, nhìn chằm chằm vào bên sườn mặt Giang Hoài với ánh mắt dò hỏi.
“Em cảm thấy anh thật nực cười đúng không?” Giọng Giang Hoài trong trẻo nhưng lạnh lùng. Sau đó, anh quay mặt lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Có lẽ, vừa rồi mới là Giang Hoài mà anh muốn trở thành.”
“Anh không biết.”
“Dù cơ thể tàn tật nhưng nội tâm vẫn dịu dàng, tâm hồn vẫn cao quý, dù không thể diễn tấu được nữa, nhưng vẫn luôn hướng tới âm nhạc… Không chỉ như vậy…” Thời Vi dừng lại, nghẹn ngào trong chốc lát nhưng vẫn cố nói tiếp: “Dù anh có cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, thì anh vẫn không kiềm được mà biểu lộ chân tình từ sâu trong đáy lòng mình, không phải sao?”
Như bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị tâm lý đã bị người khác chạm đến giới hạn cuối cùng, vẻ mặt anh tức giận và kích động: “Thời Vi, em đang suy đoán điều gì? Em cho rằng anh muốn làm gì? Anh sẽ làm gì?”
Thời Vi đột nhiên đứng bật dậy, rõ ràng là cô ấy cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô ấy bước đến trước mặt anh: “Suy đoán? Em không cần suy đoán, em chỉ đang nói những điều em thật sự nhìn thấy mà thôi.”
“Vì vậy em định chỉ trích sự dối trá của anh sao?” Giang Hoài cười nhạt, nói: “Trong lòng em đang cười nhạo anh, cứ tỏ vẻ mình là người vĩ đại nhưng thật chất lại toàn làm những việc ngu ngốc nực cười, có phải không?”
Giọng Thời Vi run run: “Em có giống như đang cười nhạo anh không? Trong lòng anh khổ tâm thế nào, em không biết sao? Giang Hoài, em là đang quan tâm anh!”
Sau khi nghe thấy lời này của Thời Vi, vẻ mặt lạnh lùng của anh dần dịu lại, anh khẽ nâng tay lên ý bảo cô đến ngồi cạnh mép giường mình, sau đó nói: “Quyết định của anh vẫn không thay đổi. Chỉ đột nhiên cảm thấy, đôi khi thái độ của anh đối với Minh Lam có hơi quá đáng. Cô ấy vẫn chưa tới hai mươi lăm tuổi nhưng cả ngày cứ như một con chim sợ cành cong! Không dám cười, không dám tức giận, đây là dáng vẻ của một cô gái nên có ư? Đây đếu là ‘hậu quả’ do anh ‘đào tạo’ mà ra.”
“Lúc đó anh làm như vậy, không phải là vì muốn cắt đứt hoàn toàn tình cảm của cậu ấy mà không ngại giả vờ mình là một ‘bạo quân’ đó sao? Anh không sợ…”
“Em có phát hiện Minh Lam rất ỷ lại vào Nam Khánh không?” Ánh mắt Giang Hoài nhìn về phía trước, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thời Vi hỏi lại: “Không lẽ anh cho rằng tình cảm của cô ấy dành cho anh đã chuyển sang cho Nam Khánh rồi? “Anh chỉ thấy một khả năng.” Giọng Giang Hoài không nghe ra bất kỳ điều gì, nhưng những ngón tay vô thức co lại đã bán đứng cảm xúc thật của anh. “Phạm vi kết bạn của cô ấy quá nhỏ, anh gần như trở thành người đàn ông duy nhất tiếp xúc gần gũi với cô ấy. Một khi cô ấy bước ra ngoài, hẳn sẽ phát hiện thật ra trên thế giới này có rất nhiều người xứng đáng để cô ấy yêu. Hơn nữa, bọn họ khoẻ mạnh hơn, tốt hơn và xứng với cô ấy hơn anh.”
Thời Vi cắt lời anh: “Anh đừng quên rằng Nguyễn Nam Khánh cũng có khiếm khuyết. Theo như anh nói, nếu anh ta và Minh Lam có ‘khả năng’ vậy tại sao anh lại không thể trở thành một ‘khả năng’ khác của cậu ấy?”
Giang Hoài bình tĩnh nói: “Minh Lam cũng không thật sự qua lại với Nam Khánh, đúng chưa? Ý của anh là chỉ cần tạo cơ hội cho cô ấy gặp gỡ với người khác, để cô ấy có thể thoát khỏi thói quen phụ thuộc vào anh. Đối với anh, điều này là chuyện tốt. Nói cách khác, tuy trong lòng anh thấy Nam Khánh cũng chưa phải là người thích hợp nhất với Minh Lam, nhưng nếu Minh Lam chọn cậu ấy, và cậu ấy cũng yêu Minh Lam thì anh sẽ vui lòng chúc phúc cho họ.”
“Tại sao?” Thời Vi thật sự không hiểu, vì sao Giang Hoài thà để Minh Lam đến với một người đàn ông có khiếm khuyết khác, cũng không muốn đối mặt với tình cảm của chính mình?
“Đừng nói là em không nhìn ra sự khác biệt giữa anh và Nam Khánh.” Giang Hoài ngửa cổ dựa ra sau một chút, “Tuy cậu ấy bị mù nhưng thực chất có thể tự lo được cho bản thân. Hơn nữa, cậu ấy có lòng nhiệt huyết và lý tưởng tuổi trẻ, trái tim vẫn rất sáng suốt. Tài năng và sự cố gắng sẽ mở đường cho tương lai cậu ấy tươi sáng hơn. Bất kỳ cô gái nào ở cạnh cậu ấy, tuy rằng có chút bất tiện nhưng cũng không quá khó khăn. Mà anh… Ầy, nếu nói thêm nữa chắc sẽ khiến em đau lòng, nên anh dừng ở đây vậy.”
Thời Vi nắm chặt tay anh: “Giang Hoài, tóm lại anh vẫn không muốn nghe lời khuyên của em. Chẳng lẽ em là bạn của anh, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đau khổ như vậy thôi sao?”
Giang Hoài cố gắng cười: “Nếu anh nói anh cũng đang cố gắng thay đổi từng chút một, em có thấy vui cho anh không?”
Thời Vi đột nhiên nhìn anh.
“Thật ra gặp Nam Khánh lần này, nghe cậu ấy nói rất nhiều chuyện, anh cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại: Phải chăng có đôi khi anh yếu đuối quá không? Đối mặt với số phận an bày, ngay cả dũng khí để phản kháng cũng không có đã tuyên bố đầu hàng! Dể dàng nhận thua như vậy có phải rất hèn nhát không?”
Thời Vi bao lấy hai tay anh trong tay mình, nắm thật chặt: “Giang Hoài, Giang Hoài!” Cô ấy dùng khát khao và ánh mắt khích lệ nhìn anh, thầm thì gọi tên anh.
Giang Hoài thở phảo một tiếng: “Ầy, đừng gọi anh như vậy, cũng đừng dùng ánh mắt tràn đầy mong chờ đó nhìn anh. Anh sợ đến cuối cùng vẫn sẽ làm em thất vọng.”
“Sẽ không đâu.” Thời Vi lắc đầu nói: “Chỉ cần anh bắt đầu nghĩ như vậy, thì sẽ không muộn.”
Giang Hoài nói: “Chúng ta đừng nên suy nghĩ quá nhiều, anh có chuyện này cần nói trước đã: Hôm nay anh phát hiện, không – Là dám thừa nhận mới đúng, rằng chính anh vẫn chưa thể nào hoàn toàn buông bỏ được âm nhạc. Vì vậy, ngoài việc bảo Minh Lam mua guitar về, anh còn đồng ý với Nam Khánh đầu tháng sau sẽ đến dự buổi nhạc hội của cậu ấy.”
“Thật sao?” Thời Vi vui mừng không kềm được lay lay tay anh, kinh ngạc thốt lên.
Anh mỉm cười: “Thật. Chính anh cũng không dám tin, cứ vậy mà đồng ý với người ta.”
“Em có thể đi cùng anh không?” Giọng nói của cô ấy có chút không tự tin.
“Đương nhiên rồi, vì em là ‘vợ chưa cưới’ của anh mà.”
Thời Vi cười đến có chút xấu hổ: “Nhờ danh phận này mà hai năm qua em được hưởng không ít vinh quang đấy.”
Có lẽ là anh đã nhìn ra cô có chút không vui, Giang Hoài vội cứu vãng tình hình, nói: “Anh không nên nhắc đến ba chữ kia, thật ra anh muốn nói, em là bạn của anh, mời em đến buổi nhạc hội là điều tất nhiên.”
Thời Vi vỗ nhẹ mu bàn tay của anh: “Được rồi, Giang Hoài, cám ơn anh đã nghĩ đến cảm xúc của em, tấm lòng này em xin nhận vậy.”
“… Có phải bình thường anh rất vô tâm không?” Giang Hoài suy nghĩ nói.
Thời Vi nghiêm túc nói: “Không phải. Chỉ là giả vờ lâu quá rồi, nên chính anh cũng tưởng rằng mình đã trở thành người lập dị. Thực ra, hôm nay khi nhìn thấy anh có thể bình thản đối mặt với âm nhạc, đối mặt với người bên cạnh mình như vậy, em cũng rất ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên qua đi, mới cảm thấy đây mới chính là con người thật của anh — Thấy không, ngay cả em cũng bị anh làm cho hồ đồ theo. Giang Hoài, anh không lập dị, rõ ràng anh cũng không thích làm khó người khác, từ giờ về sau, không được biến bản thân mình thành người cổ quái, lúc nào cũng bày ra vẻ ‘người lạ chớ đến gần, người thân chớ làm phiền’ như thế – Đó không phải là anh! Mà em cũng sẽ ở cạnh nhắc nhở anh việc này, em không cho phép anh lại tiếp tục trốn tránh trong vỏ bọc đáng ghét ấy nữa.”
Giang Hoài khẽ cười, nụ cười đơn thuần trong sáng hiếm thấy: “Nói như vậy, em và Minh Lam đều sẽ không dung túng cho tính xấu của anh nữa sao?”
“Minh lam cũng đã nói như vậy à?”
“Ừm. Hôm nay vừa mới ‘tuyên bố’ với anh xong. Cô ấy nói thà bị đuổi việc cũng sẽ không tiếp tục dung túng những ý muốn vô lý của anh nữa.”
“Tốt lắm, Minh Lam, nhiều năm như vậy cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra rồi.” Vẻ mặt Thời Vi lộ rõ sự vui mừng và nể phục: “Không ngờ cậu ấy lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời và làm theo ý anh, cũng có dũng khí để nói với anh những lời này.”
“Có lẽ không chỉ mình anh giả vờ, không chừng chính cô ấy cũng cố gắng kiềm chế bản tính của mình nhiều hơn cả anh. Em đã bao giờ nhìn thật kĩ vào gương mặt cô ấy chưa? Ngày đầu tiên cô ấy đên nhà họ Giang, anh đã âm thầm quan sát cô ấy. Minh Lam có một đôi mắt rất lanh lợi, lúc nói chuyện với người khác dáng vẻ rất chăm chú, đôi chân mày dày cong có góc cạnh, rất cương nghị. Mấy năm nay, cô ấy chăm sóc anh rất cẩn thận, lại rất mực cung kính với mẹ anh, nhưng đối với những rắc rối xảy ra ảnh hưởng đến mình, tuy cô ấy không phản kháng nhưng cũng chưa từng chịu thua, mà chỉ cắn răng chịu đựng, ngay cả những khi bị người khác châm chọc khiêu khích, cô ấy cũng không kiêu ngạo, không tự ti. Trời sinh tính tình Minh Lam không phải không biết phân biệt tốt xấu, không phải chỉ biết một mực nghe lời, càng đừng nói đến việc răm rắp nghe theo ý muốn của một bệnh nhân. Cô ấy cho phép anh đối xử như vậy với mình, đơn giản là do cô ấy làm theo cảm tính.” Giọng của Giang Hoài dịu dàng ôn hoà. “Cô ấy có thể nhận ra được, anh thật sự … Rất vui.”
Tác giả có lời muốn nói: Những bạn yêu thích Nam Khánh đừng gấp, mị sẽ cho anh ấy xuất hiện nhanh thôi =)))
Danh sách chương