Editor: Roseann
Ăn xong bữa cơm gặp phụ huynh này, Hàn Liệt lái xe đưa Liêu Hồng trở về Xuân Giang Uyển.
Sơ Hạ ngồi ghế sau với mẹ, xe Mercedes màu đen dừng ở trước cổng vào tiểu khu Xuân Giang Uyên, Liêu Hồng vừa tháo dây an toàn ra vừa nói với Hàn Liệt: “Dì và Sơ Hạ đi về trước, cậu lái xe về cẩn thận.”
Hàn Liệt lập tức nhìn Sơ Hạ qua kính chiếu hậu.
Sơ Hạ đoán mẹ nhất định là có lời muốn hỏi cô, liền xuống xe theo.
Hàn Liệt đành phải cười chào tạm biệt mẹ vợ tương lai, lại nói với Sơ Hạ: “Sáng mai anh tới đón em.”
Giờ cao điểm buổi sáng đoạn nường này rất hay tắc, Sơ Hạ không muốn anh tới đón, cô ngồi tàu điện ngầm đến công ty.
Hàn Liệt không sợ kẹt xe: “Không sao, anh đến sớm chút là được.”
Sơ Hạ đành phải nghe theo anh.
Xe mercedes đen chậm rãi rời đi, Sơ Hạ khoác tay mẹ đi vào trong tiểu khi.
Hai mẹ con trầm mặc một phút, sau đó Liêu Hồng hỏi con gái trước rốt cuộc là hai người làm thế nào tái hợp.
Liên quan tới vấn đề này Hàn Liệt đã chuẩn bị xong lời giải thích, thật ra thì vốn đó cũng là sự thật, Sơ Hạ chỉ biểu đạt lại theo cách của mình: “Anh ấy theo đuổi con trước, ban đầu con cảm thấy bọn con không thích hợp, sau đó có một lần hôn nhau, con phát hiện con không có cách nào quên anh ấy được. Mẹ, người ta đều nói mối tình đầu là khó quên nhất, mẹ để cho con và anh ấy thử một chút, nếu không có lẽ cả đời này con cũng không thoát khỏi sự ảnh hưởng của anh ấy với con.”
Liêu Hồng nghe hiểu, con gái một là đối với Hàn Liệt còn có cảm giác, hai cũng là muốn cho mối tình đầu một cái kết quả, thành hay không, sau này cũng không cần nhớ đến nữa.
Suy nghĩ kỹ một chút, con gái cùng Hàn Liệt nói yêu đương dù cho cuối cùng không thành cũng không có tổn thất gì, con gái tiền không nhiều như Hàn Liệt, sắc, con gái xinh đẹp thì Hàn Liệt cũng rất đẹp trai, trừ khi Hàn Liệt có bệnh truyền nhiễm gì đó ở phương diện kia, nếu không thì con gái không chịu thiệt.
Liêu Hồng ho khan một cái, nhắc nhở con gái: “Được, mẹ đồng ý, nhưng mẹ muốn xem giấy chứng nhận sức khỏe của cậu ấy.”
Hàn Liệt không có scandal không có nghĩa là anh không “lộn xộn”, ngộ nhỡ Hàn Liệt thật sự có vấn đề thì sao? Đàn ông có tiền như vậy, hơn nữa còn là tay trắng dựng nghiệp, đang lúc gây dựng sự nghiệp phải tham gia biết bao nhiêu bữa tiệc rượu chứ? Liên quan đến vấn đề sức khỏe, Liêu Hồng thà cẩn thận một chút, chỉ cần Hàn Liệt thông qua một lần kiểm tra cuối cùng này của bà, bà liền đồng ý cho con gái và Hàn Liệt hẹn hò.
Sơ Hạ hồi tưởng lại hai đêm qua, cô và Hàn Liệt tiếp xúc thân mật với nhau nhiều lần như vậy, bất đắt dĩ nói: “Nếu anh ấy thật sự là người như thế, vậy con bây giờ đã trúng chiêu rồi.”
Liêu Hồng vỗ tay con gái: “Mẹ không nói đùa với con, con để cho cậu ấy làm kiểm tra đi, dù sao sau này kết hôn cũng phải kiểm tra sức khỏe trước khi cưới.”
Sơ Hạ lẩm bẩm: “Người ta chỉ là muốn cùng con gái mẹ nói chuyện yêu đương, mẹ đã nghĩ đến kết hôn rồi.”
Mặc dù thế, buổi tối Hàn Liệt gọi video tới, Sơ Hạ hết sức thông cảm nói với bạn trai ý kiến của mẹ cô.
Hàn Liệt có chút mất hứng, nhưng nghe nói lấy ra giấy chứng nhận sức khỏe là có thể chính thức giành được sự đồng ý của Liêu Hồng, Hàn Liệt mở hộp thư, đem báo cáo kiểm tra sức khỏe mới làm tháng ba năm nay gửi cho Sơ Hạ.
Sơ Hạ xem một lần, bản báo cáo này đủ để chứng minh bạn trai của cô là người đàn ông vô cùng khỏe mạnh.
Để thể hiện thành ý, sau khi Sơ Hạ đem báo cáo kiểm tra sức khỏe gửi cho mẹ, cô lại lấy ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình năm ngoái gửi cho Hàn Liệt.
Hàn Liệt còn tưởng rằng cô gửi gì, sau khi nhìn rõ hình ảnh, Hàn Liệt thiếu chút nữa cười phá lên.
Sơ Hạ của anh sao lại đáng yêu thế chứ?
Anh gửi tin nhắn cho bạn gái: Nhớ em, mẹ em đã ngủ chưa, anh qua đón em được không?
Sơ Hạ: … Buổi tối mới gặp nhau xong, có gì mà nhớ chứ.
Hàn Liệt: Cái kia cũng nhớ.
Sơ Hạ: … Sáng mai gặp nhau rồi mà.
Hàn Liệt: Sáng mai là sáng mai, tối nay làm sao trải qua đây?
Sơ Hạ: Tám năm anh cũng có thể trải qua được, một đêm lại không được sao?
Hàn Liệt: Không được, em chờ anh, bây giờ anh đi đón em liền.
Sơ Hạ nói anh đừng tới, nhưng Hàn Liệt không nhắn lại cô.
Đã mười giờ đêm rồi, Sơ Hạ đi phòng khách nhìn một chút, mẹ đang tắm, tắm xong hẳn là đi ngủ.
Sơ Hạ ngồi ở phòng khách, không nói cho mẹ, sợ mẹ không tìm được cô lại bị dọa giật mình, nói cho mẹ, lại sợ mình không đi được.
Mười mấy phút sau, Liêu Hồng tắm xong đi ra, thấy con gái ngồi ngơ ngác ở trên ghế sa lon, Liêu Hồng kỳ quái hỏi: “Sao không đi tắm?”
Sơ Hạ vẫn nói thật, lắc lư điện thoại di động: “Hàn Liệt nói anh ấy tới đón con.”
Liêu Hồng: …
Không cần hỏi, nhìn con gái như vậy chính là muốn đi.
“Đi đi đi đi, con gái lớn rồi không giữ lại được, mẹ sớm đoán được sẽ có ngày này mà.” Liêu Hồng hừ nói.
Sơ Hạ chạy tới ôm mẹ hôn một cái, đi vào phòng thu dọn đồ đạc, vừa dọn xong, Hàn Liệt nói anh đến bên ngoài tiểu khu rồi.
Sơ Hạ lúng túng tạm biệt mẹ, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Một đêm cũng không nỡ tách nhau ra, đây là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt mới có sức lực dính lấy nhau.
Liêu Hồng nhìn cửa, có chút tức giận Hàn Liệt cướp con gái của bà, lại có chút vui mừng, thanh thản cùng hâm mộ.
Liêu Hồng vui vẻ yên tâm khi con gái cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác ngọt ngào này.
Đến mức hâm mộ, đương nhiên là hâm mộ thanh xuân, đến tuổi này của bà, chồng đi công tác ở bên ngoài, cũng không biết gửi tin nhắn cho bà.
Mới vừa hâm mộ xong, điện thoại di động có thông báo mời gọi video.
Là Hứa Thụy An gọi tới.
Liêu Hồng kết nối video, liến trừng mắt với chồng: “Ông còn biết gọi video sao, tôi còn tưởng rằng ông sớm quên cái nhà này rồi.”
Hứa Thụy An mặt ngây ngốc: “Trong nhà xảy ra chuyện gì?”
Liêu Hồng để cho ông nhìn huyền quan: “Chuyện gì, con gái ngươi bị người ta bắt cóc chạy đi rồi!”
*
Biệt thự Cẩm Tú Hoa thành, lúc Hàn Liệt cùng Sơ Hạ điên cuồng vận động, Sơ Hạ nhận được thông báo wechat “ting” một tiếng, hai người đều nghe thấy.
Sơ Hạ nhìn về phía tủ đầu giường, Hàn Liệt lập tức hôn qua tới, đoạt lại sự chú ý của cô.
Vận động kết thúc, cũng đã hơn 12 giờ đêm rồi.
Sơ Hạ với tay nhặt lên điện thoại di động, mới vừa nằm trở lại, Hàn Liệt từ phía sau ôm lấy cô, muốn cùng nhìn với cô.
Sơ Hạ mở wechat ra, là ba gửi tới: Tôi mai con và tiểu Hàn trực tiếp tới là được, trước đó ba đi mua thức ăn, không cần hai đứa mua.
Liêu Hồng gọi Hàn Liệt là “Hàn tổng”, Hứa Thụy An gọi anh là “tiểu Hàn”, thái độ này, Hàn Liệt đột nhiên đặc biệt cảm động. </ “Sau này anh nhất định sẽ hiếu thuận với ba của chúng ta.” Ba vợ tương lai không ở bên cạnh, Hàn Liệt đành phải đem phần cảm động chuyển tới trên người bạn gái, hôn vành tai Sơ Hạ một cái.
Sơ Hạ nghe anh gọi “ba của chúng ta” lại nổi da gà cả người, đẩy tay anh đang ôm lấy cô nói: “Là chú, đi tắm nào.”
Hàn Liệt cười cười, kéo Sơ Hạ cùng đi tắm.
Nam nữ đang yêu đương cuồng nhiệt tắm chung dĩ nhiên sẽ không đơn thuần như vậy, Hàn Liệt nhìn mặt Sơ Hạ đỏ ửng trong gương, cười xấu xa nói Sơ Hạ gọi anh là chồng.
Môi Sơ Hạ mím chặt.
Sau đó hình ảnh trong gương hình như cũng trở nên mơ hồ, nhưng Sơ Hạ không gọi ra miệng, cuối cùng cũng chỉ gọi anh là Hàn Liệt.
Hàn Liệt, Hàn Liệt, Hàn Liệt.
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, thuộc về Sơ Hạ tuổi mười tám, thuộc về Sơ Hạ hai mươi sáu tuổi, cũng thuộc về Sơ Hạ của anh.
Hàn Liệt đặt Sơ Hạ đên trên cửa, trao cô một nụ hôn thật sâu.
*
Xế chiều ngày hôm sau, Hàn Liệt đến cao ốc Hồ Tân rất sớm đón Sơ Hạ, trước tiên đi Kim Thái ở đối diện chọn quà tặng lần đầu tiên tới nhà hỏi thăm bố mẹ vợ tương lai.
Bởi vì Hàn Liệt mua quá nhiều, cuối cùng Sơ Hạ phải giúp anh xách hai túi, hai người túi lớn túi nhỏ đi tới Xuân Giang Uyển.
Hứa Thuỵ An không có nghĩ nhiều như Liêu Hồng, nhìn con gái lúc chê Hàn Liệt mua quá nhiều trong ánh mắt ngập tràn ngọt ngào vui vẻ, Hứa Thụy An an tâm. Kêu vợ cùng con gái tiếp đãi Hàn Liệt, Hứa Thụy An tiếp tục vào phòng bếp nấu cơm, con cá kia mới vừa được xử lý sạch sẽ.
Hàn Liệt thấy thế, lập tức đi theo Hứa Thụy An vào phòng bếp.
Anh quả thật rất biết nấu ăn, thái rau thành thạo, vừa nhanh vừa đẹp, nhìn là biết đây là người có luyện tập qua.
Hứa Thụy An cẩn thận nhớ lại, khẳng định vợ giới thiệu nói Hàn Liệt tám năm trước bán trà sữa, mà không phải là đầu bếp ở quán cơm.
Không phải đầu bếp còn có thể có tay nghề này, chứng minh Hàn Liệt cũng giống như ông, thích nấu ăn.
Thích nấu ăn rất được, tương lai con gái có lộc ăn rồi.
Edior: Vậy là còn 5 chương nữa sẽ hoàn, từ tuần sau tớ sẽ thi các môn chuyên ngành nên khá bận, nên tranh thủ lúc rảnh sẽ cố gắng edit và cố gắng hoàn nhanh nhất có thể để có thể tập trung ôn thi:(, thật ra thì mấy chương cuối không dài lắm nên edit cũng khá nhanh hơn nên chắc là khoảng 2 tuần nữa sẽ hoàn truyện này.Sau khi thi xong tớ sẽ beta lại một lượt những chương vừa edit sau này
Ăn xong bữa cơm gặp phụ huynh này, Hàn Liệt lái xe đưa Liêu Hồng trở về Xuân Giang Uyển.
Sơ Hạ ngồi ghế sau với mẹ, xe Mercedes màu đen dừng ở trước cổng vào tiểu khu Xuân Giang Uyên, Liêu Hồng vừa tháo dây an toàn ra vừa nói với Hàn Liệt: “Dì và Sơ Hạ đi về trước, cậu lái xe về cẩn thận.”
Hàn Liệt lập tức nhìn Sơ Hạ qua kính chiếu hậu.
Sơ Hạ đoán mẹ nhất định là có lời muốn hỏi cô, liền xuống xe theo.
Hàn Liệt đành phải cười chào tạm biệt mẹ vợ tương lai, lại nói với Sơ Hạ: “Sáng mai anh tới đón em.”
Giờ cao điểm buổi sáng đoạn nường này rất hay tắc, Sơ Hạ không muốn anh tới đón, cô ngồi tàu điện ngầm đến công ty.
Hàn Liệt không sợ kẹt xe: “Không sao, anh đến sớm chút là được.”
Sơ Hạ đành phải nghe theo anh.
Xe mercedes đen chậm rãi rời đi, Sơ Hạ khoác tay mẹ đi vào trong tiểu khi.
Hai mẹ con trầm mặc một phút, sau đó Liêu Hồng hỏi con gái trước rốt cuộc là hai người làm thế nào tái hợp.
Liên quan tới vấn đề này Hàn Liệt đã chuẩn bị xong lời giải thích, thật ra thì vốn đó cũng là sự thật, Sơ Hạ chỉ biểu đạt lại theo cách của mình: “Anh ấy theo đuổi con trước, ban đầu con cảm thấy bọn con không thích hợp, sau đó có một lần hôn nhau, con phát hiện con không có cách nào quên anh ấy được. Mẹ, người ta đều nói mối tình đầu là khó quên nhất, mẹ để cho con và anh ấy thử một chút, nếu không có lẽ cả đời này con cũng không thoát khỏi sự ảnh hưởng của anh ấy với con.”
Liêu Hồng nghe hiểu, con gái một là đối với Hàn Liệt còn có cảm giác, hai cũng là muốn cho mối tình đầu một cái kết quả, thành hay không, sau này cũng không cần nhớ đến nữa.
Suy nghĩ kỹ một chút, con gái cùng Hàn Liệt nói yêu đương dù cho cuối cùng không thành cũng không có tổn thất gì, con gái tiền không nhiều như Hàn Liệt, sắc, con gái xinh đẹp thì Hàn Liệt cũng rất đẹp trai, trừ khi Hàn Liệt có bệnh truyền nhiễm gì đó ở phương diện kia, nếu không thì con gái không chịu thiệt.
Liêu Hồng ho khan một cái, nhắc nhở con gái: “Được, mẹ đồng ý, nhưng mẹ muốn xem giấy chứng nhận sức khỏe của cậu ấy.”
Hàn Liệt không có scandal không có nghĩa là anh không “lộn xộn”, ngộ nhỡ Hàn Liệt thật sự có vấn đề thì sao? Đàn ông có tiền như vậy, hơn nữa còn là tay trắng dựng nghiệp, đang lúc gây dựng sự nghiệp phải tham gia biết bao nhiêu bữa tiệc rượu chứ? Liên quan đến vấn đề sức khỏe, Liêu Hồng thà cẩn thận một chút, chỉ cần Hàn Liệt thông qua một lần kiểm tra cuối cùng này của bà, bà liền đồng ý cho con gái và Hàn Liệt hẹn hò.
Sơ Hạ hồi tưởng lại hai đêm qua, cô và Hàn Liệt tiếp xúc thân mật với nhau nhiều lần như vậy, bất đắt dĩ nói: “Nếu anh ấy thật sự là người như thế, vậy con bây giờ đã trúng chiêu rồi.”
Liêu Hồng vỗ tay con gái: “Mẹ không nói đùa với con, con để cho cậu ấy làm kiểm tra đi, dù sao sau này kết hôn cũng phải kiểm tra sức khỏe trước khi cưới.”
Sơ Hạ lẩm bẩm: “Người ta chỉ là muốn cùng con gái mẹ nói chuyện yêu đương, mẹ đã nghĩ đến kết hôn rồi.”
Mặc dù thế, buổi tối Hàn Liệt gọi video tới, Sơ Hạ hết sức thông cảm nói với bạn trai ý kiến của mẹ cô.
Hàn Liệt có chút mất hứng, nhưng nghe nói lấy ra giấy chứng nhận sức khỏe là có thể chính thức giành được sự đồng ý của Liêu Hồng, Hàn Liệt mở hộp thư, đem báo cáo kiểm tra sức khỏe mới làm tháng ba năm nay gửi cho Sơ Hạ.
Sơ Hạ xem một lần, bản báo cáo này đủ để chứng minh bạn trai của cô là người đàn ông vô cùng khỏe mạnh.
Để thể hiện thành ý, sau khi Sơ Hạ đem báo cáo kiểm tra sức khỏe gửi cho mẹ, cô lại lấy ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình năm ngoái gửi cho Hàn Liệt.
Hàn Liệt còn tưởng rằng cô gửi gì, sau khi nhìn rõ hình ảnh, Hàn Liệt thiếu chút nữa cười phá lên.
Sơ Hạ của anh sao lại đáng yêu thế chứ?
Anh gửi tin nhắn cho bạn gái: Nhớ em, mẹ em đã ngủ chưa, anh qua đón em được không?
Sơ Hạ: … Buổi tối mới gặp nhau xong, có gì mà nhớ chứ.
Hàn Liệt: Cái kia cũng nhớ.
Sơ Hạ: … Sáng mai gặp nhau rồi mà.
Hàn Liệt: Sáng mai là sáng mai, tối nay làm sao trải qua đây?
Sơ Hạ: Tám năm anh cũng có thể trải qua được, một đêm lại không được sao?
Hàn Liệt: Không được, em chờ anh, bây giờ anh đi đón em liền.
Sơ Hạ nói anh đừng tới, nhưng Hàn Liệt không nhắn lại cô.
Đã mười giờ đêm rồi, Sơ Hạ đi phòng khách nhìn một chút, mẹ đang tắm, tắm xong hẳn là đi ngủ.
Sơ Hạ ngồi ở phòng khách, không nói cho mẹ, sợ mẹ không tìm được cô lại bị dọa giật mình, nói cho mẹ, lại sợ mình không đi được.
Mười mấy phút sau, Liêu Hồng tắm xong đi ra, thấy con gái ngồi ngơ ngác ở trên ghế sa lon, Liêu Hồng kỳ quái hỏi: “Sao không đi tắm?”
Sơ Hạ vẫn nói thật, lắc lư điện thoại di động: “Hàn Liệt nói anh ấy tới đón con.”
Liêu Hồng: …
Không cần hỏi, nhìn con gái như vậy chính là muốn đi.
“Đi đi đi đi, con gái lớn rồi không giữ lại được, mẹ sớm đoán được sẽ có ngày này mà.” Liêu Hồng hừ nói.
Sơ Hạ chạy tới ôm mẹ hôn một cái, đi vào phòng thu dọn đồ đạc, vừa dọn xong, Hàn Liệt nói anh đến bên ngoài tiểu khu rồi.
Sơ Hạ lúng túng tạm biệt mẹ, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Một đêm cũng không nỡ tách nhau ra, đây là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt mới có sức lực dính lấy nhau.
Liêu Hồng nhìn cửa, có chút tức giận Hàn Liệt cướp con gái của bà, lại có chút vui mừng, thanh thản cùng hâm mộ.
Liêu Hồng vui vẻ yên tâm khi con gái cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác ngọt ngào này.
Đến mức hâm mộ, đương nhiên là hâm mộ thanh xuân, đến tuổi này của bà, chồng đi công tác ở bên ngoài, cũng không biết gửi tin nhắn cho bà.
Mới vừa hâm mộ xong, điện thoại di động có thông báo mời gọi video.
Là Hứa Thụy An gọi tới.
Liêu Hồng kết nối video, liến trừng mắt với chồng: “Ông còn biết gọi video sao, tôi còn tưởng rằng ông sớm quên cái nhà này rồi.”
Hứa Thụy An mặt ngây ngốc: “Trong nhà xảy ra chuyện gì?”
Liêu Hồng để cho ông nhìn huyền quan: “Chuyện gì, con gái ngươi bị người ta bắt cóc chạy đi rồi!”
*
Biệt thự Cẩm Tú Hoa thành, lúc Hàn Liệt cùng Sơ Hạ điên cuồng vận động, Sơ Hạ nhận được thông báo wechat “ting” một tiếng, hai người đều nghe thấy.
Sơ Hạ nhìn về phía tủ đầu giường, Hàn Liệt lập tức hôn qua tới, đoạt lại sự chú ý của cô.
Vận động kết thúc, cũng đã hơn 12 giờ đêm rồi.
Sơ Hạ với tay nhặt lên điện thoại di động, mới vừa nằm trở lại, Hàn Liệt từ phía sau ôm lấy cô, muốn cùng nhìn với cô.
Sơ Hạ mở wechat ra, là ba gửi tới: Tôi mai con và tiểu Hàn trực tiếp tới là được, trước đó ba đi mua thức ăn, không cần hai đứa mua.
Liêu Hồng gọi Hàn Liệt là “Hàn tổng”, Hứa Thụy An gọi anh là “tiểu Hàn”, thái độ này, Hàn Liệt đột nhiên đặc biệt cảm động. </ “Sau này anh nhất định sẽ hiếu thuận với ba của chúng ta.” Ba vợ tương lai không ở bên cạnh, Hàn Liệt đành phải đem phần cảm động chuyển tới trên người bạn gái, hôn vành tai Sơ Hạ một cái.
Sơ Hạ nghe anh gọi “ba của chúng ta” lại nổi da gà cả người, đẩy tay anh đang ôm lấy cô nói: “Là chú, đi tắm nào.”
Hàn Liệt cười cười, kéo Sơ Hạ cùng đi tắm.
Nam nữ đang yêu đương cuồng nhiệt tắm chung dĩ nhiên sẽ không đơn thuần như vậy, Hàn Liệt nhìn mặt Sơ Hạ đỏ ửng trong gương, cười xấu xa nói Sơ Hạ gọi anh là chồng.
Môi Sơ Hạ mím chặt.
Sau đó hình ảnh trong gương hình như cũng trở nên mơ hồ, nhưng Sơ Hạ không gọi ra miệng, cuối cùng cũng chỉ gọi anh là Hàn Liệt.
Hàn Liệt, Hàn Liệt, Hàn Liệt.
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, thuộc về Sơ Hạ tuổi mười tám, thuộc về Sơ Hạ hai mươi sáu tuổi, cũng thuộc về Sơ Hạ của anh.
Hàn Liệt đặt Sơ Hạ đên trên cửa, trao cô một nụ hôn thật sâu.
*
Xế chiều ngày hôm sau, Hàn Liệt đến cao ốc Hồ Tân rất sớm đón Sơ Hạ, trước tiên đi Kim Thái ở đối diện chọn quà tặng lần đầu tiên tới nhà hỏi thăm bố mẹ vợ tương lai.
Bởi vì Hàn Liệt mua quá nhiều, cuối cùng Sơ Hạ phải giúp anh xách hai túi, hai người túi lớn túi nhỏ đi tới Xuân Giang Uyển.
Hứa Thuỵ An không có nghĩ nhiều như Liêu Hồng, nhìn con gái lúc chê Hàn Liệt mua quá nhiều trong ánh mắt ngập tràn ngọt ngào vui vẻ, Hứa Thụy An an tâm. Kêu vợ cùng con gái tiếp đãi Hàn Liệt, Hứa Thụy An tiếp tục vào phòng bếp nấu cơm, con cá kia mới vừa được xử lý sạch sẽ.
Hàn Liệt thấy thế, lập tức đi theo Hứa Thụy An vào phòng bếp.
Anh quả thật rất biết nấu ăn, thái rau thành thạo, vừa nhanh vừa đẹp, nhìn là biết đây là người có luyện tập qua.
Hứa Thụy An cẩn thận nhớ lại, khẳng định vợ giới thiệu nói Hàn Liệt tám năm trước bán trà sữa, mà không phải là đầu bếp ở quán cơm.
Không phải đầu bếp còn có thể có tay nghề này, chứng minh Hàn Liệt cũng giống như ông, thích nấu ăn.
Thích nấu ăn rất được, tương lai con gái có lộc ăn rồi.
Edior: Vậy là còn 5 chương nữa sẽ hoàn, từ tuần sau tớ sẽ thi các môn chuyên ngành nên khá bận, nên tranh thủ lúc rảnh sẽ cố gắng edit và cố gắng hoàn nhanh nhất có thể để có thể tập trung ôn thi:(, thật ra thì mấy chương cuối không dài lắm nên edit cũng khá nhanh hơn nên chắc là khoảng 2 tuần nữa sẽ hoàn truyện này.Sau khi thi xong tớ sẽ beta lại một lượt những chương vừa edit sau này
Danh sách chương