Editor: Roseann

Sơ Hạ nghe được tiếng bước chân của Hàn Liệt.

Mưa, trên đường không có bao nhiêu người, vốn là chỉ có cô cùng Tề Hạo chậm rãi đi, đột nhiên có thêm một giọng nói, vô cùng rõ ràng.

Có lẽ bởi vì cô biết Hàn Liệt nên mới để ý việc anh đi theo, Tề Hạo cũng không có ý thức được người đi đường đi sau lưng cùng bọn họ có quan hệ thế nào, còn đang chờ câu trả lời của Sơ Hạ.

“Em thích thể loại phim gì?”

Sơ Hạ thu hồi sự chú ý đối với Hàn Liệt, suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra thì cũng không giới hạn thể loại, nội dung hấp dẫn người xem là được.”

Mấy bộ phim chiếu tối nay cô thật thật không có hứng thú.

Tề Hạo: “Vậy được, tôi chọn trước mấy bộ rồi gửi cho em, em cảm thấy hứng thú tôi sẽ mua vé.”

Sơ Hạ gật đầu một cái.

Tiếng bước chân sau lưng đột nhiên rẽ chuyển hướng.

Sơ Hạ liếc nhìn biệt thự của Hàn Liệt trước mặt, Hàn Liệt không trở về nhà, muốn đi đâu? Nhưng mà đi đâu cũng không có liên quan đến cô, anh lại không đi theo cô, Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Tề Hạo cùng cô trò chuyện một chút về môi trường sống của Cẩm Tú Hoa thành, đi không bao lâu, đã đến dưới tòa 9.

Tề Hạo kiên trì đưa Sơ Hạ đến trước cửa thang máy.

Hai người rẽ hướng, đến trước cửa, Sơ Hạ ngoài ý muốn lại thấy được Hàn Liệt đang đứng trước cửa.

Anh lười biếng dựa vào cửa kính phải quét thẻ mới vào được ở bên cạnh, một tay cầm cây dù đi mưa thấm ướt nhỏ nước lách tách, một tay cầm điện thoại di động. Nghe được tiếng bước chân, Hàn Liệt nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, sau đó hơi điều chỉnh cơ thể hướng về phía cửa kính, tựa như một người quên mang theo thẻ chuẩn bị theo hàng xóm đi vào tòa nhà.

Kỹ thuật diễn của anh không tệ, Tề Hạo liền hiểu là vậy.

Tề Hạo chỉ liếc nhìn người qua đường Hàn Liệt một cái, sự chú ý lần nữa trở lại trên người Sơ Hạ.

Sơ Hạ thu dù, ánh đèn rơi trên bờ vai và trắng nõn trong suốt của cô.

Đàn ông đều là động vật nhìn bằng mắt, Tề Hạo cũng không ngoại lệ, không kiềm chế được bắt đầu ảo tưởng sẽ có một ngày có thể hôn cô là cảm giác gì.

Sơ Hạ tính cách an tĩnh, anh cũng an tĩnh, cũng không ai chê ai, vừa khéo.

Tề Hạo biết mình tối nay biểu hiện rất kém cỏi, nhưng anh tin rằng đây là bởi vì hai người chưa quen thuộc nhau, sau này gặp mặt nhiều lần, sẽ từ từ khá hơn.

“Vậy được, tôi đi trước, về nhà trò chuyện wechat nhé.”

Sơ Hạ đã đứng trước cửa lối vào, Tề Hạo mỉm cười nói.

Sơ Hạ gật đầu một cái.

Tề Hạo cũng chưa đi, tiếp tục đứng ở nơi đó.

Sơ Hạ biết, anh muốn nhìn cô đi vào.

Liếc mắt thấy Hàn Liệt đã cất điện thoại di động muốn quẹt thẻ đi vào, Sơ Hạ lựa chọn tiếp tục giả bộ người xa lạ.

Cô lịch sự nhắc nhở Tề Hạo trên đường cẩn thận, sau đó quay đầu quẹt thẻ, tiến vào.

Hàn Liệt đi theo cô đi vào.

Đi đến trước thang máy còn quay lại nhìn ở chỗ ngoặt, Tề Hạo một mực chờ cho đến lúc không nhìn thấy Sơ Hạ, mới có chút miễn cưỡng lại vừa vui thích rời đi.

Trong phía thang máy.

Hàn Liệt đi trước Sơ Hạ đứng trước ở một thang máy, Sơ Hạ yên lặng đi tới tháng máy khác, ấn phím mở.

Nhưng bởi vì thang máy bên kia của Hàn Liệt đã đi xuống, thang máy của cô bên này dừng lại ở chính giữa cũng không có động.

Sơ Hạ không biết Hàn Liệt rốt cuộc muốn làm cái gì, cô nguyện ý chờ anh đi trước.

Thang máy đến, cửa mở ra.

Hàn Liệt dựa vào vách tường đối diện cửa thang máy, không nhúc nhích.

Cửa thang máy đóng lại, ngừng ở đó.

Sơ Hạ đi tới, lần nữa nhấn nút, cửa mở ra.

Sơ Hạ rũ lông mi tiến vào.

Cơ hồ cô mới đứng vững, Hàn Liệt đi theo vào.

Sơ Hạ nhấn tầng chín, Hàn Liệt không động.

Đến mức này, Sơ Hạ không cách nào giả vờ không hiểu ý đồ của Hàn Liệt nữa.

“Anh đến tìm tôi?”  Quét mắt thấy camera giám sát trong góc thang máy, Sơ Hạ bình tĩnh hỏi.

Hàn Liệt lúc thấy cô nhìn camera nhíu mày lại, cô có ý gì, sợ anh làm gì với cô sao?

Hàn Liệt không cách nào tin nổi cô lại có thể hoài nghi nhân phẩm của anh.

Anh thật muốn làm gì với cô, còn cần phải tới hôm nay? Tám năm trước cô thuần khiết giống như miếng bánh puff(*) nhỏ mềm mại, anh một miếng là có thể ăn cô.

bánh puff

“Anh có lời muốn hỏi em.”  Hàn Liệt cứng rắn nói, “Muốn ở bên ngoài hỏi, không nghĩ tới sẽ không tiện.”

Ngắn ngủi mấy giây, thang máy đã dừng ở tầng chín.

Sơ Hạ không muốn cùng anh nói chuyện riêng ở trong thang máy, càng không muốn đưa Hàn Liệt đến nhà cô, cho nên cô không có đi ra ngoài, lần nữa nhấn “1”.

Thang máy bắt đầu đi xuống.

Hàn Liệt cười, cô thật sự là đang nghi ngờ nhân phẩm của anh, sợ vô tình mang tên sắc lang về nhà, lần trước nếu như không phải là cần anh khuân sách hộ hơn nữa có Trà Sữa đi theo, cô chắc sẽ không để cho anh đi vào.

Thang máy ngừng ở tầng một, Hàn Liệt nhìn về phía Sơ Hạ.

Sơ Hạ đi ra ngoài trước.

Hàn Liệt đuổi theo.

Sơ Hạ không biết Tề Hạo đã đi xa hay chưa, cô không muốn để cho Tề Hạo hiểu lầm gì cả, nói với Hàn Liệt:  ” Tôi đi siêu thị mua đồ, nếu anh nhất định cần nói, có thể đến khu vui chơi trẻ em chờ tôi”.

Bên trong tiểu khu có khu vui chơi trẻ em, ở giữa tòa chín cùng ba tòa nhà cao tầng phía sau, tầm mắt vô cùng rộng rãi.

Hàn Liệt ngại phiền toái, trực tiếp đi ra ngoài: “Anh đi cùng em, vừa đi vừa nói chuyện.”

Sơ Hạ đứng ở trong thang máy không nhúc nhích.

Hàn Liệt đã đi tới chỗ có thể trông thấy cửa kính.

Nhin Sơ Hạ không muốn xuất hiện cùng anh, Hàn Liệt bỗng nhiên hiểu được ý cô.

Anh cười: ” Sợ người theo đuổi em hiểu lầm à?”

Sơ Hạ ngầm thừa nhận.

Hàn Liệt cười như không cười, nhìn cửa ra vào một chút, lại nhìn trở lại: “Được, anh đi khu vui chơi trẻ em chờ em.”

Sơ Hạ đợi ba phút mới đi ra ngoài.

Bên ngoài không có Tề Hạo, cũng không có Hàn Liệt.

Sơ Hạ đi một chuyến đến siêu thị bên ngoài ở cửa Nam, chắc chắn xe của Tề Hạo đã lái đi, Sơ Hạ mới xách một túi nhỏ quà vặt, đi khu vui chơi trẻ em tìm Hàn Liệt.

Khu vui chơi trẻ em chẳng qua là một sân chơi nhỏ, bên trong có cầu thang trượt, xích đu, cát và các thiết bị vui chơi yêu thích khác của trẻ em, còn có một cái ghế gỗ dài xây dựng dọc theo vành đai xanh hóa, lúc bọn nhỏ chơi đùa, người trông chừng có thể ngồi ở ở trên ghế dài nghỉ ngơi.

Phía sau ghế dài là một cây cao, mùa hè che nắng mùa đông chắn gió.



Sơ Hạ đi vào sân chơi, thấy Hàn Liệt ngồi ở giữa ghế dài, đem cán dù kẹp nghiêng nghiêng ở dưới nách, nửa chống đỡ nửa không, che được đầu không che được chân, kỳ lạ là tay anh đặt lên trên đầu gối, điếu thuốc lá ở giữa ngón tay lại đang sáng lên, không có bị nước mưa làm ướt.

Thấy cô tới, Hàn Liệt dập tắt tàn thuốc, đem điếu thuốc ném về phía thùng rác ở xa xa.

Không ném được vào, anh cũng không đi nhặt.

Sơ Hạ cau mày một cái, đi tới nhặt lên tàn thuốc ném vào thùng rác.

“Tại sao lại cho wechat của anh vào danh sách đen?”

Hàn Liệt nhìn chằm chằm cô hỏi.

Ghế dài đang ướt, Sơ Hạ không có ngồi, đứng cách anh hai mét.

Cô hỏi ngược lại Hàn Liệt: “Anh đang đeo đuổi tôi sao?”

Ánh mắt của cô yên tĩnh, Hàn Liệt tim đập như động đất vậy, đập mạnh một hồi.

Anh dĩ nhiên đang theo đuổi cô.

Tám năm trước anh thấy cô vừa gặp đã yêu, tám năm này anh một lòng gây dựng sự nghiệp làm công ty lớn, không cố tình chờ Sơ Hạ, thì chờ cái gì nữa, ai biết cô ở bên ngoài có hay không nói chuyện yêu đương đính hôn kết hôn, anh độc thân đến bây giờ, chủ yếu là vì không có gặp được người phụ nữ để cho anh động tâm. Có đàn ông không nói chuyện yêu đương cũng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết nhu cầu sinh lý, Hàn Liệt không thích tùy tiện như vậy, thà tự mình động thủ.

Bây giờ Sơ Hạ trở lại.

Ở sân bay ngày đó, vào sáng sớm Sơ Hạ cùng Phương Dược chào hỏi trước, còn ở bên trong sân bay, Hàn Liệt liền nhận ra Sơ Hạ.

Cô so với lúc mười tám tuổi càng có hương vị phụ nữ, nhưng cô vẫn là Sơ Hạ trong trí nhớ của anh, kí ức sống động, cảm giác kia cũng trở lại.

“Theo đuổi em hay không cùng cho anh vào danh vào danh sách đen thì liên quan gì đến nhau sao?” Hàn Liệt không có trả lời thẳng, ánh mắt động một cái, rơi xuống trên bắp chân của Sơ Hạ.

Bên này ánh đèn u ám, chân cô vẫn thật là trắng, chiếc váy màu xanh này, cô mặc rất đẹp mắt.

Sơ Hạ nghe được sự mập mờ từ trong câu trả lời của anh.

Thật ra thì đã sớm có cảm giác.

Lần đầu tiên bê sách sách Sơ Hạ tin tưởng hai người là vô tình gặp được, hai người ở cùng một tiểu khu là trùng hợp, Hàn Liệt muốn mở tiệm trà sữa chắc cũng là nghiêm túc, nhưng từ khi anh nói muốn đặt tên tiệm trà sữa là “Mùa hè”, logo hơi giống cô cùng với anh nói dối là bạn trai cô bồi một nhà Anderson ăn cơm, Sơ Hạ liền có suy đoán anh muốn theo đuổi cô.

Hàn Liệt quá đẹp trai, trong tiềm thức Sơ Hạ có thể vẫn còn bị mê hoặc, cho đến ngày đó chính mắt nhìn thấy Hàn Liệt cùng một cô gái xinh đẹp cười cười nói nói đi ra, Sơ Hạ mới bỗng nhiên ý thức được, cô căn bản không hiểu Hàn Liệt. Anh đẹp trai, nhưng bên cạnh soái ca thường xuyên vây quanh bởi hàng loạt cô gái, Hàn Liệt không quan tâm các cô gái xinh đẹp thích mình, tại sao lại đối với cô đặc biệt?

Có lẽ anh chính là một hoa hoa công tử, năm đó đối với cô cũng không có nhiều nghiêm túc.

Nói cách khác, cho dù bây giờ Hàn Liệt là nghiêm túc, hai người vẫn không thích hợp.

“Nếu như anh đang theo đuổi tôi, tôi không bằng lòng, tôi không muốn tiếp tục cùng anh dây dưa, cho nên cho anh vào danh sách đen.” Sơ Hạ hơi hạ thấp chiếc ô, nói.

Hàn Liệt cười.

Không cần hỏi vì sao không bằng lòng, hỏi chính là hàng đống vấn đề thực tế kia, năng lực kinh tế so với nhan sắc quan trọng hơn.

Trình độ kinh tế của việc di dời làm nhà giá giàu mới nổi vẫn không xứng với yêu cầu của mẹ cô.

Tài sản mấy triệu nhất định sẽ khiến cho mẹ cô hài lòng, nhưng nếu như Sơ Hạ đồng ý cùng anh tái hợp lại là bởi vì xen lẫn yếu tố tiền bạc, anh làm sao phán đoán được Sơ Hạ thật sự yêu anh, hay là liên quan tới nhân tố thực tế?

Cô đã từng đá anh.

Sự yêu thích lúc đó của cô cực kỳ đơn thuần, chẳng qua là cô quá trẻ tuổi, bị mẹ hù dọa một cái, cô lựa chọn hướng thỏa hiệp thực tế, thỏa hiệp nhanh như vậy, thậm chí cũng không thèm hỏi một chút anh có kế hoạch gì cho tương lai, thật giống như anh cái gì cũng không hiểu, chỉ là một tiểu ca trà sữa hài lòng với thực tại, đối với tương lai không có chút nào kỳ vọng.

Nếu như không có kế hoạch, anh làm sao pha chế ra được trà sữa uống ngon như thế?

Coi như không có gặp được cơ hội từ việc phá bỏ rồi di dời mang lại, Hàn Liệt tin tưởng rằng anh bây giờ cũng có tài sản hơn trăm triệu nhờ vào kinh doanh của chuỗi tiệm trà sữa.

Không có trình độ học vấn không đồng nghĩa với không có dã tâm, anh vẫn luôn có.

Chẳng qua là Sơ Hạ không biết, còn không có chờ được anh nói với cô lập kế hoạch tương lai, cô đã chạy rồi.

Hàn Liệt không trách Sơ Hạ.

Một cô bé mọt sách đơn thuần cái gì cũng không hiểu.

Nhưng bây giờ cô đã bước vào xã hội, cô hai mươi sáu tuổi rồi, Hàn Liệt muốn nghiêm túc mở một tiệm trà sữa cho cô xem, để cho cô biết anh đối với tương lai có kế hoạch, để cho cô lần nữa thích anh, từ đơn thuần thích bởi nhan sắc đẹp trai hấp dẫn biến thành yêu đương chín chắn, yêu hẳn là kích thích lại kiên định,sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với thực tế và mẹ cô.

Hàn Liệt lại châm một điếu thuốc.

Cán ô kẹp dưới nách bị anh nép ở một bên, anh ngồi trong mưa, hút thuốc, hỏi lại cô: “Theo đuổi em em không muốn, vậy nếu như anh không theo đuổi em, em tại sao lại cho anh vào danh sách đen? Bạn bè bình thường cũng không thể làm sao?”

Sơ Hạ: “Bạn bình thường sẽ không giả vờ làm bạn trai của tôi cùng khách hàng của tôi ăn cơm, bạn bình thường sẽ không ở cửa chờ tôi về nhà, bạn bình thường có lời nói thẳng, sẽ không lúc thang máy đến cũng không vào, đứng đó dựa lưng vào tường tựa như diễn phim thần tượng.

Hàn Liệt: …

“Tóm lại, chúng ta không thích hợp làm người yêu cũng không thích hợp làm bạn, sau này thì không cần tỏ ra quen biết nhau, nếu anh thật sự xem tôi như bạn bình thường, cũng không nên để ý bị tôi cho vào danh sách đen, đổi thành anh cho tôi vào danh sách đên, có lẽ căn bản tôi sẽ không phát hiện, phát hiện cũng sẽ không lưu tâm.”

Sơ Hạ nói một hơi, che dù đi.

Hàn Liệt ngậm điếu thuốc ở trong miệng, nuốt không được mà cũng không phun khói ra.

Anh nhìn về phía cô gái vô tình rời đi, chiếc váy màu xanh lá cây mát lạnh, dịu hiền, không hề bó sát người, nhưng cũng phác họa ra vóc người uyển chuyển của Sơ Hạ, bờ vai trắng ngần yếu ớt, eo thon tựa như cành liễu, còn có đôi chân thon dài thẳng tắp.

Nghĩ đến cô mặc như vậy cùng người khác hẹn hò, Hàn Liệt nhả ra ngụm khói, híp mắt hỏi cô: “Người vừa đưa em về kia, là mẹ em giới thiệu à?”

Cuộc nói chuyện của hai người Hàn Liệt nghe được một chút, vừa nghe cũng không hiểu hết, bên trai ngây ngô, không giống những người đàn ông thường xuyên chủ động theo đuổi Sơ Hạ.

Cách ăn mặc của Sơ Hạ cũng rất tận tâm, không phải phong cách bình thường của cô.

Tổng hợp phân tích, chắc chắn là xem mắt.

Bước chân Sơ Hạ ngừng một chút, suy nghĩ một chút không cần thiết giải thích quá nhiều, tiếp tục đi.

Hàn Liệt với lấy ô che mưa để ở bên cạnh lên, hai ba bước chân đuổi kịp bên cạnh Sơ Hạ, may bây giờ trời tối, trên đường người cũng không nhiều, mới không có ai nhìn thấy hai vòng tròn trên mông của anh bị ghế dài ướt nhẹp thấm ướt.

“Là xem mắt à?”

Sơ Hạ thấy anh dây dưa, dứt khoát thừa nhận: ” Ừ.”

“Làm việc gì, là sinh viên xuất sắc giống em à?”

“Lợi hại hơn tôi, là tiến sĩ.”

Trong lòng Hàn Liệt bế tắc.

Song tiến sĩ cũng không lợi hại gì hết, nghiên cứu quá nhiều dễ dàng bị hói.

Hàn Liệt tự mình lau mái tóc ngắn rậm rạp bị nước mưa làm ướt, nhớ lại dáng vẻ ngốc nghếch của người đàn ông vừa rồi, cười nói: “Hai người không thích hợp, “

Sơ Hạ không để ý.

Hàn Liệt dừng bước lại, nụ cười tự tin hết sức lông bông: “Chúng ta chờ xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện