Cố Thành thất sắc, anh ta đứng lên, cơ hồ là kinh hoảng nhìn Diệp Nùng, làm sao cô lại biết? Là ai nói cho cô biết?
Anh ta không tự chủ được nhìn về phía Triệu Anh bên ngoài phòng họp, hoài nghi cô ta nói cho Diệp Nùng biết, cổ họng căng lên: "Đó là sai lầm, anh đã quyết định chấm dứt."
Anh ta nghĩ tình thế hiện tại có thể vãn hồi thì cứ vãn hồi, trước đó thu chân lại, một lần nữa kéo bạn gái về bên người.
Chuyện này sẽ chỉ là một đoạn nhạc đệm trước hôn nhân, anh ta sẽ không để đoạn nhạc đệm này thành ca khúc chủ đề.
Lẽ ra lúc ấy Triệu Anh không nên nhắn tin cho anh ta, Diệp Nùng không nên nhìn thấy, bọn họ vẫn sẽ kết hôn, sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Cố Thành lộ ra sắc mặt cầu khẩn, hi vọng Diệp Nùng có thể tha thứ cho cho sai lầm lần này của anh ta, khẳng định chỉ duy nhất một lần này, về sau tuyệt đối không tái diễn: "Anh bị ngu, chỉ một lần này thôi, tha thứ cho anh lần này."
Triệu Anh chỉ đơn thuần thích anh ta, sùng bái anh ta, ngưỡng mộ anh ta, anh ta hưởng thụ ánh mắt được theo đuổi, bắt đầu chậm rãi thương tiếc người phụ nữ này, cô ta chưa từng yêu cầu gì, chỉ cần cho cô ta một ánh mắt, cô ta liền vui mừng rạng rỡ, thế là dần dần anh ta bị loại mừng rỡ này mê hoặc.
Diệp Nùng nhìn trên mặt anh ta trước giờ bao giờ lộ ra vẻ ủ rũ, trong lòng có chút thương hại anh ta, cô nhìn chằm chằm mặt người yêu cũ: "Tôi mãi mãi sẽ không tin tưởng anh một lần nữa, tôi không thể nào sống cả đời với người tôi không có lòng tin."
Cô cũng sẽ không từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, Diệp Nùng sắp nghẹn ngào, nhưng cắn răng nhịn xuống, xoay người sang chỗ khác, chỉ lưu lại cho Cố Thành một bóng lưng: "Nhà ở nhanh chóng treo biển bán, về cổ phần công ty, lúc trước đã ký hợp đồng, sau giải quyết thế nào đều tuỳ anh."
Lần này kéo vốn đầu tư, giá cổ phầm sẽ nhanh chóng tăng lên, đầu tư là Cố Thành kéo về, Diệp Nùng đem quyền quyết định giao cho anh ta, cô muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, bản thân không liên quan gì nữa.
Nói xong liền đi ra khỏi phòng họp, xách túi nói với Tư Tư: "Chị xin nghỉ mấy ngày."
Tư Tư chăm chú nhìn bóng lưng Diệp Nùng, một mực theo ra ngoài công ty, lúc này mới hỏi: "Chị Diệp, xảy ra chuyện gì sao?"
Các nhân viên đều có cảm giác, lần huỷ bỏ đơn hàng này không giấu được bọn họ, bên đoàn đội chụp ảnh cũng có nhân viên đến nghe ngóng, chuyện từ miệng người này sang miệng người khác đã có ý tứ khác, huống chi là người thật việc thật
Diệp Nùng là rất thích trợ lý này, chịu khó năng động nhưng không nói nhiều, bằng không cô cũng không liên lạc với Tư Tư đầu tiên, để cô ấy làm mấy việc thay cô, hai người đi một đoạn đường, Diệp Nùng nói cho cô ấy biết: "Chị và Cố Thành chia tay."
Tư Tư trợn to mắt, cô ấy thì thào một tiếng: "Tại sao có thể như vậy?"
Kỳ thậy chuyện này căn bản không thể gạt được nhiều người như vậy, Triệu Anh lưu lại dấu chân khắp nơi, Diệp Nùng không có để bụng, nhưng khó tránh người khác liên tưởng, duy chỉ Tư Tư thân cận nhất với Diệp Nùng cái gì cũng không biết.
Nhưng cô ấy cũng không phải người ngu, ánh mắt của các đồng nghiệp hữu ý vô tình rơi xuống người Triệu Anh, lại nghĩ đến việc Diệp Nùng huỷ bỏ hôn lễ, còn có cái gì không rõ, cô ấy chỉ nghĩ không thông, quan hệ của chị Diệp và giám đốc tốt như vậy, ổn định như vậy, sao giám đốc có thể ngoại tình?
Tướng mạo Diệp Nùng tướng mạo tiêu chuẩn của người con gái Giang Nam, tính tình ôn nhu như nước, Tư Tư nghĩ mãi mà không rõ, nếu như ngoại tình, sao lại là Triệu Anh.
Cô ta không xinh đẹp như Diệp Nùng, lại không tài giỏi như Diệp Nùng, vì cái gì cô ta có thể phá hư chuyện tình cảm của Chị Diệp?
Diệp Nùng từ hôm qua đến bây giờ đều không khóc một tiếng, Tư Tư ngược lại lại đỏ mắt, mắt thấy cô ấy muốn khóc, Diệp Nùng đưa tay vỗ vỗ vai: "Trở về làm việc đi."
Tư Tư nghẹn ngào: "chị Diệp yên tâm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì em sẽ báo cho chị."
Cô ấy biết khoản đầu tư này của công ty sẽ nhanh chóng đàm phán thành công, một khi được đầu tư thêm vốn, giá trị toàn bộ công ty sẽ tăng thêm vài phần, Diệp Nùng coi như muốn đi, cũng phải chia số tiền kia lại mới đi.
Chính Diệp Nùng không có loại ý nghĩ này, người bên ngoài ngược lại thay cô tức giận, trông thấy Tư Tư thật tâm thật ý thay cô bất bình, cô cảm tạ phần này tâm ý: "Cám ơn em."
Tư Tư một mực đưa Diệp Nùng đến bên xe, biết cô chưa ăn cơm, tìm trong túi nửa ngày, móc ra một nắm kẹo socola nhét vào trong tay cô.
Diệp Nùng ngồi vào trong xe, mở tay, xem socola trong túi có bao nhiêu ngọt, nào là đậu phộng nào là đường, bên trên phủ một lớp sô cô la, lúc còn trẻ thích ngọt, ngày một lớn dần, lại càng thấy chán ngấy, đã thật lâu cô chưa từng ăn đồ vật nào ngọt nào như vậy.
Giờ phút này lại có tâm tình ăn sô cô la, cẩn thận mở gói kẹo, cắn một miếng, dùng đầu lưỡi liếm một chút nước đường trên đường, trên đài đang mở một bản nhạc cũ tiếng Quảng Đông.
"Quên mất yêu anh,
Tấm thiệp vàng lúc trước in tên anh
Cúng tấm ảnh chụp cô dâu trên tường
Hết thảy mỹ lệ năm cũ đã không còn.
Đừng có lại nhìn thiệp cưới đã phủi bụi,
Ngay lúc này muốn dọn nhà,
Kỳ thật không có một loại an ổn vui vẻ,
Mãi mãi cũng không kém."
Diệp Nùng cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống, nghe đoạn nhạc này, đem từng miếng sô cô la ngọt ăn sạch sẽ, nước đường trên vỏ giấy gói cũng liếm sạch sẽ.
Cam Đường ngay lúc bài hát đang phát đoạn nhạc dạo gọi điện thoại tới, cô ấy đã nhịn một ngày: "Cậu thế nào rồi?"
Diệp Nùng vò vỏ socola thành một cục, nhất định là socola quá ngọt, cho nên cô mới có thể khóc, cô rút khăn tay lau đi nước mắt trên mặt: "đi ăn cơm không?"
Cũng nên cho bạn tốt một câu trả lời thỏa đáng, nói cho Cam Đường, để Cam Đường nói với các bạn khác; cô và Cố Thành chia tay tồi, nửa năm sau không có hôn lễ nào cả.
Diệp Nùng hẹn Cam Đường đến một nhà hàng bít tết, vừa ngồi xuống liền gọi một đĩa thịt bò lớn, đã hai ngày liên tiếp không ăn không ngủ, không đợi Cam Đường đến, cô uống trước một bát súp nấm bơ.
Cam Đường vừa đên, đã nhìn thấy Diệp Nùng một tay dao một tay dĩa, ăn thịt đến vui vẻ, cô thấy bạn tốt đã khôi phục khẩu phị liền vô cùng vui vẻ, gọi một cốc đồ uống, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Diệp Nùng ăn.
Đây là dáng vẻ không muốn ăn, dường như cô ấy đã đói bụng rất lâu, một miếng thịt bò bít tết và nước thịt tràn đầy khoang miệng, còn chưa nuốt xong miếng này, miếng khác đã đưa đến bên miệng.
Cam Đường cứ như vậy nhìn cô, lúc cô dừng lại liền rút khăn tay đưa qua: "Cậu đã nói chuyện với anh ta?"
Diệp Nùng nhận khăn tay, dùng sức lau sạch sẽ miệng: "Đã nói, chỗ nấy người Cố Tinh cậu thay tớ thông báo một chút."
Diệp Nùng không muốn bị người khác chỉ trích, trong thời gian ngắn sẽ không tham gia họp lớp.
Chuyện này Cam Đường không biết nên nói như thế nào: "vậy... Công ty thì làm sao?"
Người yêu hay bạn bè đều có chỗ không tốt, lúc tốt thì ngàn tốt vạn tốt, phảng phất như duyên định tam sinh, mà đến lúc xấu lại như kẻ thù truyền kiếp, cùng nhau làm ăn mở công ty, một khi trở mặt, muốn chia tách sẽ phải xé mặt tổn thương lẫn nhau.
"Tớ chỉ nhận phần của tớ."
Về phần về sau muốn làm gì, cô còn chưa nghĩ ra.
Cam Đường nghe thấy Diệp Nùng muốn từ bỏ công ty, kinh ngạc hô tiếng: "Là anh ta nói? Anh ta cũng có mặt mũi nói sao?"
Diệp Nùng dùng muỗng nhỏ quấy cốc cà phê, nhìn chằm chằm từng bọt cà phê vỡ tan trong cốc, cốc cà phê nữa cuối cùng lại biến thành cốc nước đắng, nhàn nhạt nói với bạn tốt: "Là tớ nói."
Cam Đường đanh tức giận bất bình lại chuyển thành thương tiếc, cầm lấy bàn tay Diệp Nùng: "Sao cậu lại ngốc như vậy."
Diệp Nùng cũng không cảm thấy hành vi của mình rất ngu ngốc, cô chỉ muốn bản thân rũ sạch sẽ, từ đầu đến chân không còn liên quan gì cả.
"Vậy về sau cậu định làm gì?"
Chuyện công ty Cam Đường không hiểu, nhưng cô cũng biết một chuyện, Diệp Nùng rời đi ngoại trừ có thể cầm một khoản tiền, còn lại đều không có chỗ nào tốt.
Diệp Nùng khó khi nào lộ ra vẻ mặt không thần sắc: "Tớ còn chưa nghĩ, có lẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tớ trở về thăm mẹ."
Làm bạn, làm người yêu nhiều năm, khi muốn lập gia đình cùng với sự nghiệp có một chút thành tựu, vậy mà lại sụp đổ dễ dàng như cậy, cô tự cho là mình đã đi trên con đường an ổn, đột nhiên bị chém đứt, nhất thời không biết nên đi con đường nào.
Cam Đường cũng không khuyên Diệp Nùng, nếu là người khác cô sẽ nói những cái kia "Quên đi, tình cảm bao nhiêu năm sao có thể dễ dàng như", Diệp Nùng không phải người như vậy, cô chà xát mu bàn tay Diệp Nùng:
"Nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Điện thoại Diệp Nùng khẽ rung, không phải Cố Thành gọi mà là Triệu Anh, hôm qua cô ta không biết, hiện tại chắc đã biết rồi.
Diệp Nùng cười lạnh một tiếng, đưa tay nhận điện thoại, chờ Triệu Anh mở miệng trước, Cố Thành đã không nói được, cô ta còn có thể nói gì?
Triệu Anh đợi một hồi, chỉ nghe được tiếng nhạc nhẹ từ bên kia truyền đến, cô ta kìm nén không được: "Chị Diệp, cho em một cơ hội, chúng ta nói chuyện được không?"
Làm sao đột nhiên người người đều muốn cơ hội, đàn ông ngoại tình muốn cơ hội, phụ nữ đào góc tường nhà người khác muốn cơ hội, sao hai người này không chịu cho tình yêu tám năm của cô một cơ hội? "Không được."
Diệp Nùng yếu ớt phun ra hai chữ, cho dù tính tình cô có tốt thế nào cũng không nhịn được mà tức giận: "cô không có tư cách nói chuyện với tôi."
Triệu Anh không chịu từ bỏ: "Chị Diệp, mọi chuyện không phải như chị nghĩ, em và cố Thangh không có gì, chúng ta là trong sạch."
Nói tới quan hệ về thể xác, xác thực tạm thời còn trong sạch.
Diệp Nùng cúp điện thoại, Triệu Anh tiếp tục gọi tới, Cam Đường còn tưởng rằng là Cố Thành, nổi giận đùng đùng muốn ra mặt thay Diệp Nùng, lại nhìn thấy người gọi là phụ nữ, thấy sắc mặt Diệp Nùng mệt mỏi, trong nháy mắt minh bạch: "Chính là nhân vật này?"
Cam Đường nói chuyệ sắc bén, Diệp Nùng cũng cảm thấy hành động lần này Triệu Anh rất buồn cười: "cô ta muốn nói chuyện với tớ."
"Cô ta còn có mặt mũi hẹn cậu? Đi! Dựa vào cái gì không đi!"
Cam Đường nghẹn họng nhìn trân trối, thời thế thay đổi nhanh quá, vợ còn chưa có đi xé tiểu tam, tiểu tam ngược lại đoạt trước.
Diệp Nùng bật cười, nhiều ngày như vậy, cô khó khi lộ ra ý cười: "Tớ không muốn làm mọi chuyện trở nên khó coi như vậy."
Cô quá mệt mỏi, đoạn đường dài không đi tới đâu sức lực toàn thân liền bị rút sạch sẽ, hận không thể ngủ một giấc dài, hết lần này đến lần khác cô đã không có một đêm ngủ yên.
Tiểu tam lại ác, có một điểm Diệp Nùng rất rõ ràng, nếu Cố Thành không muốn, một trăm Triệu Anh cũng động được đến anh ta, cùng cô ta nói chuyện, làm mất thân phận của cô.
Cam Đường giận không có chỗ phát tiết: "Cậu không nghĩ, không quản được người khác nghĩ, ưỡn thẳng sống lưng lên, nghe xem nữ nhân này có thể nói cái gì! Cô ta nếu tới diễu võ giương oai, xem tớ trừng trị cô ta thế nào!"
Triệu Anh cũng không có diễu võ giương oai, cô ta đến, mắt ửng đỏ, sắc mặt vàng vọt, giống như da nâu bị đánh sai màu phấn lót, khuôn mặt tiều tụy, ngồi đối diện bên bàn cà phê, thấp giọng gọi Diệp Nùng một tiếng: "Chị Diệp."
Cam Đường đã không chịu đáp ứng: "Ai là chị cô? Đã bao nhiêu tuổi còn giả vờ non nớt?"
Triệu Anh nghiêm túc chỉ ít hơn Diệp Nùng nửa tuổi, chỉ là vào công ty muộn hơn, ánh mắt Cam Đường không chút khách khí, nhìn qua lần đầu tiên cảm thấy Cố Thành nhất định là mù, lại nhìn lần thứ hai, cảm thấy Cố Thành bị điên rồi.
Triệu Anh một câu cũng không cãi lại, không nghĩ tới Diệp Nùng còn mang theo người khác tới, cô ta cầm cốc, dùng khăn giấy lau nước mắt: "Chị Diệp, mọi chuyện không phải như chị nghĩ."
Cam Đường tạm thời làm phát ngôn viên thay Diệp Nùng: "Vậy cô tới làm gì? Đến cùng là cô không muốn mặt mũi, hay là Cố Thành không muốn?"
Triệu Anh giống bị kim đâm một chút, cô ta nói: "em chỉ là thích anh ấy, có thể anh Thành... Giám đốc cũng không thích em, trong nhà em ra chút chuyện, trong thành phố này cũng không có ai có thể giúp em, giám đốc thấy em đáng thương... Từ hôm qua trái tim bắt đầu đau co rút lại, chị Diệp, chị cho anh ấy một cơ hôik, em sẽ nghỉ việc rời đi."
Bao nhiêu tình yêu bắt nguồn từ thương tiếc, giống đực có một loại thiên tính thương tiếc phái yếu, huống chi là một người phụ nữ "yên lặng" thích anh ta như vậy?
Bộ dạng này trăm phát trăm trúng.
Hoá ra chính là như vậy, hoá ra Cố Thành tìm một người như vậy.
Triệu Anh cúi đầu, bả vai cô ta khẽ rung lên nức nở: "Em cũng không muốn làm vậy, không muốn làm chuyện có lỗi với chị, thế nhưng chuyện tình cảm không phân biệt tới trước tới sau."
Diệp Nùng bỗng nhiên mở miệng: "Tình cảm không có tới trước hay tới sau nhưng làm người phải có lễ nghĩa liêm sỉ."
Anh ta không tự chủ được nhìn về phía Triệu Anh bên ngoài phòng họp, hoài nghi cô ta nói cho Diệp Nùng biết, cổ họng căng lên: "Đó là sai lầm, anh đã quyết định chấm dứt."
Anh ta nghĩ tình thế hiện tại có thể vãn hồi thì cứ vãn hồi, trước đó thu chân lại, một lần nữa kéo bạn gái về bên người.
Chuyện này sẽ chỉ là một đoạn nhạc đệm trước hôn nhân, anh ta sẽ không để đoạn nhạc đệm này thành ca khúc chủ đề.
Lẽ ra lúc ấy Triệu Anh không nên nhắn tin cho anh ta, Diệp Nùng không nên nhìn thấy, bọn họ vẫn sẽ kết hôn, sẽ có một gia đình hạnh phúc.
Cố Thành lộ ra sắc mặt cầu khẩn, hi vọng Diệp Nùng có thể tha thứ cho cho sai lầm lần này của anh ta, khẳng định chỉ duy nhất một lần này, về sau tuyệt đối không tái diễn: "Anh bị ngu, chỉ một lần này thôi, tha thứ cho anh lần này."
Triệu Anh chỉ đơn thuần thích anh ta, sùng bái anh ta, ngưỡng mộ anh ta, anh ta hưởng thụ ánh mắt được theo đuổi, bắt đầu chậm rãi thương tiếc người phụ nữ này, cô ta chưa từng yêu cầu gì, chỉ cần cho cô ta một ánh mắt, cô ta liền vui mừng rạng rỡ, thế là dần dần anh ta bị loại mừng rỡ này mê hoặc.
Diệp Nùng nhìn trên mặt anh ta trước giờ bao giờ lộ ra vẻ ủ rũ, trong lòng có chút thương hại anh ta, cô nhìn chằm chằm mặt người yêu cũ: "Tôi mãi mãi sẽ không tin tưởng anh một lần nữa, tôi không thể nào sống cả đời với người tôi không có lòng tin."
Cô cũng sẽ không từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, Diệp Nùng sắp nghẹn ngào, nhưng cắn răng nhịn xuống, xoay người sang chỗ khác, chỉ lưu lại cho Cố Thành một bóng lưng: "Nhà ở nhanh chóng treo biển bán, về cổ phần công ty, lúc trước đã ký hợp đồng, sau giải quyết thế nào đều tuỳ anh."
Lần này kéo vốn đầu tư, giá cổ phầm sẽ nhanh chóng tăng lên, đầu tư là Cố Thành kéo về, Diệp Nùng đem quyền quyết định giao cho anh ta, cô muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, bản thân không liên quan gì nữa.
Nói xong liền đi ra khỏi phòng họp, xách túi nói với Tư Tư: "Chị xin nghỉ mấy ngày."
Tư Tư chăm chú nhìn bóng lưng Diệp Nùng, một mực theo ra ngoài công ty, lúc này mới hỏi: "Chị Diệp, xảy ra chuyện gì sao?"
Các nhân viên đều có cảm giác, lần huỷ bỏ đơn hàng này không giấu được bọn họ, bên đoàn đội chụp ảnh cũng có nhân viên đến nghe ngóng, chuyện từ miệng người này sang miệng người khác đã có ý tứ khác, huống chi là người thật việc thật
Diệp Nùng là rất thích trợ lý này, chịu khó năng động nhưng không nói nhiều, bằng không cô cũng không liên lạc với Tư Tư đầu tiên, để cô ấy làm mấy việc thay cô, hai người đi một đoạn đường, Diệp Nùng nói cho cô ấy biết: "Chị và Cố Thành chia tay."
Tư Tư trợn to mắt, cô ấy thì thào một tiếng: "Tại sao có thể như vậy?"
Kỳ thậy chuyện này căn bản không thể gạt được nhiều người như vậy, Triệu Anh lưu lại dấu chân khắp nơi, Diệp Nùng không có để bụng, nhưng khó tránh người khác liên tưởng, duy chỉ Tư Tư thân cận nhất với Diệp Nùng cái gì cũng không biết.
Nhưng cô ấy cũng không phải người ngu, ánh mắt của các đồng nghiệp hữu ý vô tình rơi xuống người Triệu Anh, lại nghĩ đến việc Diệp Nùng huỷ bỏ hôn lễ, còn có cái gì không rõ, cô ấy chỉ nghĩ không thông, quan hệ của chị Diệp và giám đốc tốt như vậy, ổn định như vậy, sao giám đốc có thể ngoại tình?
Tướng mạo Diệp Nùng tướng mạo tiêu chuẩn của người con gái Giang Nam, tính tình ôn nhu như nước, Tư Tư nghĩ mãi mà không rõ, nếu như ngoại tình, sao lại là Triệu Anh.
Cô ta không xinh đẹp như Diệp Nùng, lại không tài giỏi như Diệp Nùng, vì cái gì cô ta có thể phá hư chuyện tình cảm của Chị Diệp?
Diệp Nùng từ hôm qua đến bây giờ đều không khóc một tiếng, Tư Tư ngược lại lại đỏ mắt, mắt thấy cô ấy muốn khóc, Diệp Nùng đưa tay vỗ vỗ vai: "Trở về làm việc đi."
Tư Tư nghẹn ngào: "chị Diệp yên tâm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì em sẽ báo cho chị."
Cô ấy biết khoản đầu tư này của công ty sẽ nhanh chóng đàm phán thành công, một khi được đầu tư thêm vốn, giá trị toàn bộ công ty sẽ tăng thêm vài phần, Diệp Nùng coi như muốn đi, cũng phải chia số tiền kia lại mới đi.
Chính Diệp Nùng không có loại ý nghĩ này, người bên ngoài ngược lại thay cô tức giận, trông thấy Tư Tư thật tâm thật ý thay cô bất bình, cô cảm tạ phần này tâm ý: "Cám ơn em."
Tư Tư một mực đưa Diệp Nùng đến bên xe, biết cô chưa ăn cơm, tìm trong túi nửa ngày, móc ra một nắm kẹo socola nhét vào trong tay cô.
Diệp Nùng ngồi vào trong xe, mở tay, xem socola trong túi có bao nhiêu ngọt, nào là đậu phộng nào là đường, bên trên phủ một lớp sô cô la, lúc còn trẻ thích ngọt, ngày một lớn dần, lại càng thấy chán ngấy, đã thật lâu cô chưa từng ăn đồ vật nào ngọt nào như vậy.
Giờ phút này lại có tâm tình ăn sô cô la, cẩn thận mở gói kẹo, cắn một miếng, dùng đầu lưỡi liếm một chút nước đường trên đường, trên đài đang mở một bản nhạc cũ tiếng Quảng Đông.
"Quên mất yêu anh,
Tấm thiệp vàng lúc trước in tên anh
Cúng tấm ảnh chụp cô dâu trên tường
Hết thảy mỹ lệ năm cũ đã không còn.
Đừng có lại nhìn thiệp cưới đã phủi bụi,
Ngay lúc này muốn dọn nhà,
Kỳ thật không có một loại an ổn vui vẻ,
Mãi mãi cũng không kém."
Diệp Nùng cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống, nghe đoạn nhạc này, đem từng miếng sô cô la ngọt ăn sạch sẽ, nước đường trên vỏ giấy gói cũng liếm sạch sẽ.
Cam Đường ngay lúc bài hát đang phát đoạn nhạc dạo gọi điện thoại tới, cô ấy đã nhịn một ngày: "Cậu thế nào rồi?"
Diệp Nùng vò vỏ socola thành một cục, nhất định là socola quá ngọt, cho nên cô mới có thể khóc, cô rút khăn tay lau đi nước mắt trên mặt: "đi ăn cơm không?"
Cũng nên cho bạn tốt một câu trả lời thỏa đáng, nói cho Cam Đường, để Cam Đường nói với các bạn khác; cô và Cố Thành chia tay tồi, nửa năm sau không có hôn lễ nào cả.
Diệp Nùng hẹn Cam Đường đến một nhà hàng bít tết, vừa ngồi xuống liền gọi một đĩa thịt bò lớn, đã hai ngày liên tiếp không ăn không ngủ, không đợi Cam Đường đến, cô uống trước một bát súp nấm bơ.
Cam Đường vừa đên, đã nhìn thấy Diệp Nùng một tay dao một tay dĩa, ăn thịt đến vui vẻ, cô thấy bạn tốt đã khôi phục khẩu phị liền vô cùng vui vẻ, gọi một cốc đồ uống, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Diệp Nùng ăn.
Đây là dáng vẻ không muốn ăn, dường như cô ấy đã đói bụng rất lâu, một miếng thịt bò bít tết và nước thịt tràn đầy khoang miệng, còn chưa nuốt xong miếng này, miếng khác đã đưa đến bên miệng.
Cam Đường cứ như vậy nhìn cô, lúc cô dừng lại liền rút khăn tay đưa qua: "Cậu đã nói chuyện với anh ta?"
Diệp Nùng nhận khăn tay, dùng sức lau sạch sẽ miệng: "Đã nói, chỗ nấy người Cố Tinh cậu thay tớ thông báo một chút."
Diệp Nùng không muốn bị người khác chỉ trích, trong thời gian ngắn sẽ không tham gia họp lớp.
Chuyện này Cam Đường không biết nên nói như thế nào: "vậy... Công ty thì làm sao?"
Người yêu hay bạn bè đều có chỗ không tốt, lúc tốt thì ngàn tốt vạn tốt, phảng phất như duyên định tam sinh, mà đến lúc xấu lại như kẻ thù truyền kiếp, cùng nhau làm ăn mở công ty, một khi trở mặt, muốn chia tách sẽ phải xé mặt tổn thương lẫn nhau.
"Tớ chỉ nhận phần của tớ."
Về phần về sau muốn làm gì, cô còn chưa nghĩ ra.
Cam Đường nghe thấy Diệp Nùng muốn từ bỏ công ty, kinh ngạc hô tiếng: "Là anh ta nói? Anh ta cũng có mặt mũi nói sao?"
Diệp Nùng dùng muỗng nhỏ quấy cốc cà phê, nhìn chằm chằm từng bọt cà phê vỡ tan trong cốc, cốc cà phê nữa cuối cùng lại biến thành cốc nước đắng, nhàn nhạt nói với bạn tốt: "Là tớ nói."
Cam Đường đanh tức giận bất bình lại chuyển thành thương tiếc, cầm lấy bàn tay Diệp Nùng: "Sao cậu lại ngốc như vậy."
Diệp Nùng cũng không cảm thấy hành vi của mình rất ngu ngốc, cô chỉ muốn bản thân rũ sạch sẽ, từ đầu đến chân không còn liên quan gì cả.
"Vậy về sau cậu định làm gì?"
Chuyện công ty Cam Đường không hiểu, nhưng cô cũng biết một chuyện, Diệp Nùng rời đi ngoại trừ có thể cầm một khoản tiền, còn lại đều không có chỗ nào tốt.
Diệp Nùng khó khi nào lộ ra vẻ mặt không thần sắc: "Tớ còn chưa nghĩ, có lẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tớ trở về thăm mẹ."
Làm bạn, làm người yêu nhiều năm, khi muốn lập gia đình cùng với sự nghiệp có một chút thành tựu, vậy mà lại sụp đổ dễ dàng như cậy, cô tự cho là mình đã đi trên con đường an ổn, đột nhiên bị chém đứt, nhất thời không biết nên đi con đường nào.
Cam Đường cũng không khuyên Diệp Nùng, nếu là người khác cô sẽ nói những cái kia "Quên đi, tình cảm bao nhiêu năm sao có thể dễ dàng như", Diệp Nùng không phải người như vậy, cô chà xát mu bàn tay Diệp Nùng:
"Nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Điện thoại Diệp Nùng khẽ rung, không phải Cố Thành gọi mà là Triệu Anh, hôm qua cô ta không biết, hiện tại chắc đã biết rồi.
Diệp Nùng cười lạnh một tiếng, đưa tay nhận điện thoại, chờ Triệu Anh mở miệng trước, Cố Thành đã không nói được, cô ta còn có thể nói gì?
Triệu Anh đợi một hồi, chỉ nghe được tiếng nhạc nhẹ từ bên kia truyền đến, cô ta kìm nén không được: "Chị Diệp, cho em một cơ hội, chúng ta nói chuyện được không?"
Làm sao đột nhiên người người đều muốn cơ hội, đàn ông ngoại tình muốn cơ hội, phụ nữ đào góc tường nhà người khác muốn cơ hội, sao hai người này không chịu cho tình yêu tám năm của cô một cơ hội? "Không được."
Diệp Nùng yếu ớt phun ra hai chữ, cho dù tính tình cô có tốt thế nào cũng không nhịn được mà tức giận: "cô không có tư cách nói chuyện với tôi."
Triệu Anh không chịu từ bỏ: "Chị Diệp, mọi chuyện không phải như chị nghĩ, em và cố Thangh không có gì, chúng ta là trong sạch."
Nói tới quan hệ về thể xác, xác thực tạm thời còn trong sạch.
Diệp Nùng cúp điện thoại, Triệu Anh tiếp tục gọi tới, Cam Đường còn tưởng rằng là Cố Thành, nổi giận đùng đùng muốn ra mặt thay Diệp Nùng, lại nhìn thấy người gọi là phụ nữ, thấy sắc mặt Diệp Nùng mệt mỏi, trong nháy mắt minh bạch: "Chính là nhân vật này?"
Cam Đường nói chuyệ sắc bén, Diệp Nùng cũng cảm thấy hành động lần này Triệu Anh rất buồn cười: "cô ta muốn nói chuyện với tớ."
"Cô ta còn có mặt mũi hẹn cậu? Đi! Dựa vào cái gì không đi!"
Cam Đường nghẹn họng nhìn trân trối, thời thế thay đổi nhanh quá, vợ còn chưa có đi xé tiểu tam, tiểu tam ngược lại đoạt trước.
Diệp Nùng bật cười, nhiều ngày như vậy, cô khó khi lộ ra ý cười: "Tớ không muốn làm mọi chuyện trở nên khó coi như vậy."
Cô quá mệt mỏi, đoạn đường dài không đi tới đâu sức lực toàn thân liền bị rút sạch sẽ, hận không thể ngủ một giấc dài, hết lần này đến lần khác cô đã không có một đêm ngủ yên.
Tiểu tam lại ác, có một điểm Diệp Nùng rất rõ ràng, nếu Cố Thành không muốn, một trăm Triệu Anh cũng động được đến anh ta, cùng cô ta nói chuyện, làm mất thân phận của cô.
Cam Đường giận không có chỗ phát tiết: "Cậu không nghĩ, không quản được người khác nghĩ, ưỡn thẳng sống lưng lên, nghe xem nữ nhân này có thể nói cái gì! Cô ta nếu tới diễu võ giương oai, xem tớ trừng trị cô ta thế nào!"
Triệu Anh cũng không có diễu võ giương oai, cô ta đến, mắt ửng đỏ, sắc mặt vàng vọt, giống như da nâu bị đánh sai màu phấn lót, khuôn mặt tiều tụy, ngồi đối diện bên bàn cà phê, thấp giọng gọi Diệp Nùng một tiếng: "Chị Diệp."
Cam Đường đã không chịu đáp ứng: "Ai là chị cô? Đã bao nhiêu tuổi còn giả vờ non nớt?"
Triệu Anh nghiêm túc chỉ ít hơn Diệp Nùng nửa tuổi, chỉ là vào công ty muộn hơn, ánh mắt Cam Đường không chút khách khí, nhìn qua lần đầu tiên cảm thấy Cố Thành nhất định là mù, lại nhìn lần thứ hai, cảm thấy Cố Thành bị điên rồi.
Triệu Anh một câu cũng không cãi lại, không nghĩ tới Diệp Nùng còn mang theo người khác tới, cô ta cầm cốc, dùng khăn giấy lau nước mắt: "Chị Diệp, mọi chuyện không phải như chị nghĩ."
Cam Đường tạm thời làm phát ngôn viên thay Diệp Nùng: "Vậy cô tới làm gì? Đến cùng là cô không muốn mặt mũi, hay là Cố Thành không muốn?"
Triệu Anh giống bị kim đâm một chút, cô ta nói: "em chỉ là thích anh ấy, có thể anh Thành... Giám đốc cũng không thích em, trong nhà em ra chút chuyện, trong thành phố này cũng không có ai có thể giúp em, giám đốc thấy em đáng thương... Từ hôm qua trái tim bắt đầu đau co rút lại, chị Diệp, chị cho anh ấy một cơ hôik, em sẽ nghỉ việc rời đi."
Bao nhiêu tình yêu bắt nguồn từ thương tiếc, giống đực có một loại thiên tính thương tiếc phái yếu, huống chi là một người phụ nữ "yên lặng" thích anh ta như vậy?
Bộ dạng này trăm phát trăm trúng.
Hoá ra chính là như vậy, hoá ra Cố Thành tìm một người như vậy.
Triệu Anh cúi đầu, bả vai cô ta khẽ rung lên nức nở: "Em cũng không muốn làm vậy, không muốn làm chuyện có lỗi với chị, thế nhưng chuyện tình cảm không phân biệt tới trước tới sau."
Diệp Nùng bỗng nhiên mở miệng: "Tình cảm không có tới trước hay tới sau nhưng làm người phải có lễ nghĩa liêm sỉ."
Danh sách chương