Type: Thùy Miên
Tống Diệm cùng Hứa Thấm lên nhà lần nữa. Suốt quãng đường, hai người tuyệt nhiên không nói một lời. Lý do “chính đáng” được Hứa Thấm dùng để giữ anh lại lần này là: "Trời lạnh quá, lên nhà uống tách trà đi!”
Căn nhà vô cùng ấm áp, tuyết cũng bị hòa tan, thấm từng mảng lên quần áo. Hứa Thấm tự nhiên cởi áo khoác, chợt cảm thấy hành động này dường như có ý tứ không tầm thường, liền bất giác kéo nhẹ làn váy.
“Em đi pha trà.” Cô bỏ lại một câu rồi đi thẳng vào bếp.
Tống Diệm thay dép, ném áo khoác lên sô pha.
Hứa Thấm cắm phích đun nước, bỏ lá trà vào ly. Thấy Tống Diệm nhàn nhã ngồi trên sô pha, cầm ba thanh kẹo cao su còn lại lắc qua lắc lại đùa nghịch, cô bèn đi đến gợi ý: “Anh ăn thử một miếng đi!”
Cô lấy một thanh từ tay anh, ngồi bên bàn xé gói kẹo. Tống Diệm hơi thả lỏng tay, khẽ ngước mi liếc nhìn Hứa Thấm rồi tiếp tục đùa nghịch. Hứa Thấm rút thanh kẹo ra, vươn tay đưa đến trước miệng anh: “Nếm thử xem.”
Anh cúi đầu, kề đến cắn một miếng.
“Khi nãy, anh không chịu ăn.” Hứa Thấm chỉ đưa ra câu trần thuật, nhưng lại ẩn chứa ý thắc mắc.
“Khi nãy không giống.” Tống Diệm ngẩng lên nhìn cô.
“Sao lại không giống?” Hứa Thấm càng tò mò hơn.
“Khi nãy, em không phải là bạn gái anh.” Tống Diệm nhìn thẳng vào mắt cô, nói chậm rãi.
Bây giờ thì phải rồi! Hứa Thấm bỗng thấy lòng mình được lấp đầy bởi sự ngọt ngào, nhưng cô không thể hiện trên mặt, chỉ bâng quơ hỏi: “Có ngon không?”
Tống Diệm hơi nhếch khóe môi: “Chua.”
“Ừm!” Hứa Thấm cũng cắn một miếng, kết quả là mày cau chặt lại. “Vị này chua hơn vị lúc nãy.” Lại lật bao bì ra xem. “Vị nho, vừa rồi là ô mai.”
Trong lúc hai người ăn kẹo, ấm nước trong bếp bắt đầu sôi, tiếng ùng ục truyền đến rõ mồn một. Hứa Thấm nhìn sang, vừa dời mắt đã chạm phải ánh mắt Tống Diệm, cô bất giác mỉm cười.
“Cười gì thế?” Tống Diệm biết thừa nhưng vẫn hỏi.
Hứa Thấm bẽn lẽn lắc đầu: “Không biết, không rõ nguyên do.”
Tống Diệm tiếp tục truy vấn: “Ở bên anh vui không?”
Hứa Thấm gật gật đầu: “Vui.”
“Có thể nhìn ra được.” Anh cũng cười nhẹ, trong nụ cười có chút đắc ý của đàn ông, nhưng nhiều hơn là hàm nghĩa khác.
“Anh cười gì vậy?” Hứa Thấm tò mò.
Tống Diệm lắc đầu.
Ấm nước đã ngắt điện, Hứa Thấm đứng dậy đi đến nhấc lên, rót vào ly thủy tinh. Nước sôi quấn lấy lá trà, chiếc lá nở bung, quay cuồng trong ly nước.
Tống Diệm đi đến phía sau, đưa hai tay tới ôm lấy eo cô, cằm cọ nhè nhẹ lên huyệt thái dương cô âu yếm. Hứa Thấm thoáng rung động. Anh lại cúi thấp đầu xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cô. Cô nhắm mắt lại, toàn thân như có dòng điện chạy qua, hai tay bấu chặt mặt đá cẩm thạch.
Môi anh dần trượt lên tai cô, khẽ khàng dụ dỗ: “Có nhớ anh không?”
Hứa Thấm thấy mắt mình cay cay, gật đầu thừa nhận: “Nhớ.”
“Nhớ cỡ nào?” Tống Diệm vừa hỏi vừa luồn tay vào vạt váy cô, lần lên đùi. Cô run lẩy bẩy, kiễng chân lên, ngửa đầu tựa vào vai anh.
Một bàn tay anh nắm lấy hai tay cô, kéo tay cô lại, dời hai ly nước trà trên bàn sang chỗ khác: “Coi chừng nóng.”
Trong ly nước sôi, lá trà đang chậm rãi nở rộ tựa những cánh hoa.
“Nói đi!” Ngón tay anh mơn trớn bắp đùi cô, giọng điệu dỗ dành.
“Rất nhớ.” Lời này thật lòng.
“Biết tiếp theo anh muốn làm gì không?”
“Biết.”
“Có muốn không?”
Cô thì thầm: “Nếu không muốn đã không mời anh lên nhà uống trà rồi.”
Anh đột nhiên vùi mặt vào cổ cô cười khe khẽ, tiếng cười như chấn động bên tai. Sau đó, anh ngước đầu lên, kề môi vào tai cô, thì thầm: “Hứa Thấm, em thật ngoan.”
“Em luôn ngoan mà.” Cô dịu dàng đáp lại. “Vẫn ngoan… giống như năm đó.”
Năm đó, cô cũng cố ý trêu chọc anh: “Họ đang làm gì thế?”
Nhớ đến chuyện cũ, suy nghĩ của Hứa Thấm cũng dần dần thoát khỏi màn sương. Đúng vậy, xưa nay, cô không hề là con bé ngốc nghếch, ngoan ngoãn như mọi người vẫn tưởng. Lúc ở bên anh, cô mới có mặt tốt mặt xấu, mới trở nên sống động như một con người bình thường. Chuyện quan trọng như vậy, sao cô lại quên kia chứ!
Tay anh lần tìm sâu hơn, đến tận khi đầu ngón tay ướt đẫm. Cô bị ngón tay lạnh ngắt của anh kích thích đến nỗi bật ra thành tiếng. Lúc này, bàn tay kia của anh từ bên hông vén áo cô tiến vào, lạnh lẽo trườn lên bộ ngực phập phồng.
Xúc cảm lạnh buốt như nổ tung trên da thịt, nhưng làn da cô lại nóng bừng đến khó chịu, như thể hai tầng lửa và băng đang đối chọi gắt gao. Hứa Thấm bị anh vuốt ve từ trên xuống dưới, đầu óc mơ màng, vành tai nóng rực, không thở ra hơi, cảm thấy mình sắp không kiên trì được nữa.
Tiếng hít thở của Tống Diệm ở phía sau dần nặng nề, hơi thở ẩm ướt phả vào tai cô. Khắp người cô trên dưới trái phải đều không gượng được nữa, dần dần khó có thể nhẫn nại, như kiến bò trên chảo nóng.
Thế nhưng anh lại không hề sốt ruột, cứ chậm rãi giày vò. Chỉ chốc lát sau, hai má cô đã đỏ bừng, không chịu được nữa bật thốt rên rỉ: “Nóng quá…”
Anh giật phăng áo sơ mi của cô ra. Mái tóc dài buông xõa trên tấm lưng trắng ngần. Anh gạt tóc cô sang một bên, cúi người dán sát vào lưng cô, mơn trớn từ sống lưng dần dần lên đến tai: “Hứa Thấm, còn nhớ không?”
“Nhớ…” Hứa Thấm gần như đã cạn kiệt sức lực, chỉ còn có thể thì thào: “Em muốn ôm anh…” Anh nghe theo, liền lui ra ngoài. Cô nhắm mắt lại, chợt thấy trống rỗng.
Tống Diệm quay cô lại, lần này, cô đã được ngắm tường tận thân thể anh. Không còn là cậu thiếu niên gầy gò thuở xưa nữa, giờ đây, anh đã trở thành người đàn ông cao lớn, lực lưỡng, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc. Ánh mắt cô vô thức lướt xuống dưới cơ bụng anh, nhưng rồi lại nhanh chóng xấu hổ dời đi.
Anh ôm Hứa Thấm đến sô pha, cô ôm chặt lấy anh, run rẩy. Lúc anh đặt cô xuống, tay cô còn quấn lấy cổ anh không buông, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, trong trẻo. Anh cúi đầu hôn môi cô, cô cũng cuồng nhiệt hôn đáp lại.
Tống Diệm vừa hôn vừa nắm lấy tay cô kéo xuống dưới, Hứa Thấm ý thức được điều gì đó, vội rút tay về nhưng lại bị anh nắm chặt, vừa định giãy giụa thì anh đã buông môi cô ra, dụ dỗ: “Hứa Thấm!”
“Dạ?” Hứa Thấm giọng mơ hồ.
“Em ngoan nào, anh đang bị thương.” Giọng nói anh khàn khàn như cười như không.
Hứa Thấm thấy hình như mình đã bị anh gài bẫy rồi, nhưng cũng không dám giãy mạnh nữa.
Bên ngoài, bông tuyết bay múa. Trong phòng, xuân về hoa nở.
Mưa rền gió giật đã qua, anh thở hổn hển cúi người vuốt ve vầng trán mướt mát mồ hôi của cô. Ánh mắt cô mông lung, vẫn chưa hồi phục từ trong niềm mê say, chỉ có thân thể khẽ co rút. Anh cúi đầu, nâng mặt cô lên, môi ấn vào môi cô như in dấu lời hứa hẹn.
Tống Diệm cùng Hứa Thấm lên nhà lần nữa. Suốt quãng đường, hai người tuyệt nhiên không nói một lời. Lý do “chính đáng” được Hứa Thấm dùng để giữ anh lại lần này là: "Trời lạnh quá, lên nhà uống tách trà đi!”
Căn nhà vô cùng ấm áp, tuyết cũng bị hòa tan, thấm từng mảng lên quần áo. Hứa Thấm tự nhiên cởi áo khoác, chợt cảm thấy hành động này dường như có ý tứ không tầm thường, liền bất giác kéo nhẹ làn váy.
“Em đi pha trà.” Cô bỏ lại một câu rồi đi thẳng vào bếp.
Tống Diệm thay dép, ném áo khoác lên sô pha.
Hứa Thấm cắm phích đun nước, bỏ lá trà vào ly. Thấy Tống Diệm nhàn nhã ngồi trên sô pha, cầm ba thanh kẹo cao su còn lại lắc qua lắc lại đùa nghịch, cô bèn đi đến gợi ý: “Anh ăn thử một miếng đi!”
Cô lấy một thanh từ tay anh, ngồi bên bàn xé gói kẹo. Tống Diệm hơi thả lỏng tay, khẽ ngước mi liếc nhìn Hứa Thấm rồi tiếp tục đùa nghịch. Hứa Thấm rút thanh kẹo ra, vươn tay đưa đến trước miệng anh: “Nếm thử xem.”
Anh cúi đầu, kề đến cắn một miếng.
“Khi nãy, anh không chịu ăn.” Hứa Thấm chỉ đưa ra câu trần thuật, nhưng lại ẩn chứa ý thắc mắc.
“Khi nãy không giống.” Tống Diệm ngẩng lên nhìn cô.
“Sao lại không giống?” Hứa Thấm càng tò mò hơn.
“Khi nãy, em không phải là bạn gái anh.” Tống Diệm nhìn thẳng vào mắt cô, nói chậm rãi.
Bây giờ thì phải rồi! Hứa Thấm bỗng thấy lòng mình được lấp đầy bởi sự ngọt ngào, nhưng cô không thể hiện trên mặt, chỉ bâng quơ hỏi: “Có ngon không?”
Tống Diệm hơi nhếch khóe môi: “Chua.”
“Ừm!” Hứa Thấm cũng cắn một miếng, kết quả là mày cau chặt lại. “Vị này chua hơn vị lúc nãy.” Lại lật bao bì ra xem. “Vị nho, vừa rồi là ô mai.”
Trong lúc hai người ăn kẹo, ấm nước trong bếp bắt đầu sôi, tiếng ùng ục truyền đến rõ mồn một. Hứa Thấm nhìn sang, vừa dời mắt đã chạm phải ánh mắt Tống Diệm, cô bất giác mỉm cười.
“Cười gì thế?” Tống Diệm biết thừa nhưng vẫn hỏi.
Hứa Thấm bẽn lẽn lắc đầu: “Không biết, không rõ nguyên do.”
Tống Diệm tiếp tục truy vấn: “Ở bên anh vui không?”
Hứa Thấm gật gật đầu: “Vui.”
“Có thể nhìn ra được.” Anh cũng cười nhẹ, trong nụ cười có chút đắc ý của đàn ông, nhưng nhiều hơn là hàm nghĩa khác.
“Anh cười gì vậy?” Hứa Thấm tò mò.
Tống Diệm lắc đầu.
Ấm nước đã ngắt điện, Hứa Thấm đứng dậy đi đến nhấc lên, rót vào ly thủy tinh. Nước sôi quấn lấy lá trà, chiếc lá nở bung, quay cuồng trong ly nước.
Tống Diệm đi đến phía sau, đưa hai tay tới ôm lấy eo cô, cằm cọ nhè nhẹ lên huyệt thái dương cô âu yếm. Hứa Thấm thoáng rung động. Anh lại cúi thấp đầu xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cô. Cô nhắm mắt lại, toàn thân như có dòng điện chạy qua, hai tay bấu chặt mặt đá cẩm thạch.
Môi anh dần trượt lên tai cô, khẽ khàng dụ dỗ: “Có nhớ anh không?”
Hứa Thấm thấy mắt mình cay cay, gật đầu thừa nhận: “Nhớ.”
“Nhớ cỡ nào?” Tống Diệm vừa hỏi vừa luồn tay vào vạt váy cô, lần lên đùi. Cô run lẩy bẩy, kiễng chân lên, ngửa đầu tựa vào vai anh.
Một bàn tay anh nắm lấy hai tay cô, kéo tay cô lại, dời hai ly nước trà trên bàn sang chỗ khác: “Coi chừng nóng.”
Trong ly nước sôi, lá trà đang chậm rãi nở rộ tựa những cánh hoa.
“Nói đi!” Ngón tay anh mơn trớn bắp đùi cô, giọng điệu dỗ dành.
“Rất nhớ.” Lời này thật lòng.
“Biết tiếp theo anh muốn làm gì không?”
“Biết.”
“Có muốn không?”
Cô thì thầm: “Nếu không muốn đã không mời anh lên nhà uống trà rồi.”
Anh đột nhiên vùi mặt vào cổ cô cười khe khẽ, tiếng cười như chấn động bên tai. Sau đó, anh ngước đầu lên, kề môi vào tai cô, thì thầm: “Hứa Thấm, em thật ngoan.”
“Em luôn ngoan mà.” Cô dịu dàng đáp lại. “Vẫn ngoan… giống như năm đó.”
Năm đó, cô cũng cố ý trêu chọc anh: “Họ đang làm gì thế?”
Nhớ đến chuyện cũ, suy nghĩ của Hứa Thấm cũng dần dần thoát khỏi màn sương. Đúng vậy, xưa nay, cô không hề là con bé ngốc nghếch, ngoan ngoãn như mọi người vẫn tưởng. Lúc ở bên anh, cô mới có mặt tốt mặt xấu, mới trở nên sống động như một con người bình thường. Chuyện quan trọng như vậy, sao cô lại quên kia chứ!
Tay anh lần tìm sâu hơn, đến tận khi đầu ngón tay ướt đẫm. Cô bị ngón tay lạnh ngắt của anh kích thích đến nỗi bật ra thành tiếng. Lúc này, bàn tay kia của anh từ bên hông vén áo cô tiến vào, lạnh lẽo trườn lên bộ ngực phập phồng.
Xúc cảm lạnh buốt như nổ tung trên da thịt, nhưng làn da cô lại nóng bừng đến khó chịu, như thể hai tầng lửa và băng đang đối chọi gắt gao. Hứa Thấm bị anh vuốt ve từ trên xuống dưới, đầu óc mơ màng, vành tai nóng rực, không thở ra hơi, cảm thấy mình sắp không kiên trì được nữa.
Tiếng hít thở của Tống Diệm ở phía sau dần nặng nề, hơi thở ẩm ướt phả vào tai cô. Khắp người cô trên dưới trái phải đều không gượng được nữa, dần dần khó có thể nhẫn nại, như kiến bò trên chảo nóng.
Thế nhưng anh lại không hề sốt ruột, cứ chậm rãi giày vò. Chỉ chốc lát sau, hai má cô đã đỏ bừng, không chịu được nữa bật thốt rên rỉ: “Nóng quá…”
Anh giật phăng áo sơ mi của cô ra. Mái tóc dài buông xõa trên tấm lưng trắng ngần. Anh gạt tóc cô sang một bên, cúi người dán sát vào lưng cô, mơn trớn từ sống lưng dần dần lên đến tai: “Hứa Thấm, còn nhớ không?”
“Nhớ…” Hứa Thấm gần như đã cạn kiệt sức lực, chỉ còn có thể thì thào: “Em muốn ôm anh…” Anh nghe theo, liền lui ra ngoài. Cô nhắm mắt lại, chợt thấy trống rỗng.
Tống Diệm quay cô lại, lần này, cô đã được ngắm tường tận thân thể anh. Không còn là cậu thiếu niên gầy gò thuở xưa nữa, giờ đây, anh đã trở thành người đàn ông cao lớn, lực lưỡng, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc. Ánh mắt cô vô thức lướt xuống dưới cơ bụng anh, nhưng rồi lại nhanh chóng xấu hổ dời đi.
Anh ôm Hứa Thấm đến sô pha, cô ôm chặt lấy anh, run rẩy. Lúc anh đặt cô xuống, tay cô còn quấn lấy cổ anh không buông, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, trong trẻo. Anh cúi đầu hôn môi cô, cô cũng cuồng nhiệt hôn đáp lại.
Tống Diệm vừa hôn vừa nắm lấy tay cô kéo xuống dưới, Hứa Thấm ý thức được điều gì đó, vội rút tay về nhưng lại bị anh nắm chặt, vừa định giãy giụa thì anh đã buông môi cô ra, dụ dỗ: “Hứa Thấm!”
“Dạ?” Hứa Thấm giọng mơ hồ.
“Em ngoan nào, anh đang bị thương.” Giọng nói anh khàn khàn như cười như không.
Hứa Thấm thấy hình như mình đã bị anh gài bẫy rồi, nhưng cũng không dám giãy mạnh nữa.
Bên ngoài, bông tuyết bay múa. Trong phòng, xuân về hoa nở.
Mưa rền gió giật đã qua, anh thở hổn hển cúi người vuốt ve vầng trán mướt mát mồ hôi của cô. Ánh mắt cô mông lung, vẫn chưa hồi phục từ trong niềm mê say, chỉ có thân thể khẽ co rút. Anh cúi đầu, nâng mặt cô lên, môi ấn vào môi cô như in dấu lời hứa hẹn.
Danh sách chương