Bệnh viện này của Giang gia cách xa nội thành, ở đây không có còi xe ô tô ầm ĩ, phòng bệnh ở đây cũng an tĩnh, không khí ở đây rất trong lành.
Nắng vàng ấm áp chiếu lên mặt Phó Chân, có thể nhìn thấy từng lông tơ tinh tế trên mặt hắn.
Giang Hằng Thù để ý thấy lông mi Phó Chân khẽ rung động, hắn sắp tỉnh lại, mà Giang Hằng Thù vẫn chưa nghĩ ra phải nói chuyện này với Phó Chân thế nào.
Không lâu sau, Phó Chân mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng xóa, hắn hoảng hốt một chút, một lát sau mới nhớ ra mình té xỉu, hắn hơi quay đầu, liền nhìn thấy Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù lẳng lặng mà đứng cách không xa giường bệnh, hắn đang cúi đầu nhìn bụng mình, thoạt nhìn trong ánh mắt toát ra thần sắc trầm trọng.
Phó Chân bị biểu tình nghiêm túc của hắn dọa sợ, hắn chớp chớp mắt, trong lòng có chút bất an, mình sẽ không phải mắc bệnh nan y gì đó chứ.
Phó Chân thật cẩn thận mà mở miệng hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Hằng Thù đi tới, ngồi xuống mép giường Phó Chân, hắn cố gắng làm cho thanh âm nghe không quá kích động, hắn nắm tay Phó Chân, hướng hắn nói: “Em…… Mang thai.”
Phó Chân trực tiếp ngây ngẩn cả người, như là một khối đầu gỗ ngơ ngác mà nhìn Giang Hằng Thù, khi nghe được câu này biểu tình của hắn không khác với Giang Hằng Thù khi nghe bác sĩ nói, qua một hồi lâu hắn mới phản ứng được Giang Hằng Thù nói cái gì.
Tuy Giang Hằng Thù không biết, nhưng Phó Chân lại biết rõ đứa nhỏ trong bụng là của Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù cũng là lần đầu tiên gặp được loại sự tình này, hắn đã suy xét thật lâu, hắn hướng Phó Chân nói: “Bác sĩ nói em có thể đem đứa nhỏ sinh hạ thuận lợi, nếu em muốn giữ đứa nhỏ này lại, anh nhất định sẽ nuôi nấng đứa nhỏ này cùng em, anh sẽ coi đứa nhỏ như con ruột của mình, nếu em không muốn.....”
Phó Chân nhìn bộ dạng Giang Hằng Thù nghiêm túc, trong lòng thập phần cảm động, lại có chút buồn cười, hắn cũng thực sự cười ra tiếng, vẻ mặt vui vẻ, hắn mở miệng cắt đứt câu nói của Giang Hằng Thù, hướng hắn nói: “Đứa nhỏ là của anh.”
“…… Muốn đứa nhỏ này ——” Thanh âm Giang Hằng Thù đột nhiên im bặt, hắn nhìn Phó Chân, trong con ngươi màu lam lộ ra sự mờ mịt, giống như vừa rồi không nghe rõ Phó Chân nói gì.
Phó Chân cầm lấy tay Giang Hằng Thù, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: “Nếu em thật sự mang thai, vậy đứa nhỏ này chỉ có thể là của anh.”
Trong đôi mắt của Giang Hằng Thù sự mờ mịt ngày càng sâu, hắn không rõ tại sao cha đứa nhỏ trong bụng Phó Chân lại thành của mình.
Phó Chân mím môi, nhìn đôi mắt xinh đẹp màu lam của Giang Hằng Thù hắn nhẹ giọng nói: “Ngày 6 tháng 12, ở quán bar, buổi tối ngày hôm đó anh bị hạ dược, còn em bị giám đốc quán bar kêu đỡ anh lên phòng nghỉ số 306, em hình như cũng uống phải chút đồ vật, cho nên buổi tối ngày hôm đó hai chúng ta liền……”
Mỗi một chứ mà Phó Chân nói hắn đều nghe rõ ràng, nhưng khi kết hợp với nhau, hắn liền càng mờ mịt. Trong phòng im lặng không tiếng động đến nỗi tiếng châm rơi cũng có thể nghe rõ, qua một hồi lâu, Giang Hằng Thù mới đem những lời mà Phó Chân vừa nói toàn bộ tiêu hóa hết, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Chân, hỏi hắn: “Người buổi tối ngày hôm đó là em?”
Phó Chân có chút thẹn thùng gật đầu.
Giang Hằng Thù hít một hơi thật sâu, đem mặt chôn trong lòng bàn tay ở Phó Chân, trong thanh âm có chút rầu rĩ, “Tại sao em không sớm nói cho anh biết?”
“Em …… Em cho rằng lúc ấy anh……” Phó Chân há miệng thở dốc, có chút không biết nên giải thích như thế nào cho Giang Hằng Thù.
Lúc Phó Chân muốn nói chuyện này cho Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù lại nói với hắn, hắn đã có người thích. Hắn không muốn đem chuyện này nói ra làm cho Giang Hằng Thù trở nên bối rối, cho nên cũng không nói nữa, sau này khi hắn và Giang Hằng Thù ở bên nhau, dần dần đem chuyện này quên mất.
Giang Hằng Thù cầm tay hắn, ngẩng đầu lên: “Thôi, cái này không quan trọng.”
Phó Chân phát hiện trong đôi mắt Giang Hằng Thù ngân ngấn nước, ở bên hắn lâu như vậy rồi đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng mềm yếu này của Giang Hằng Thù.
Nhưng rất mau liền biến mất không còn thấy tăm hơi, Giang Hằng Thù điều chỉnh lại sắc mặt, làm một nam nhân chuyện mang thai rồi sinh con rất khó, hắn vẫn giống lúc khi chưa biết đứa nhỏ là của mình, bình tĩnh mà cho Phó Chân cơ hội lựa chọn, “Đứa nhỏ này, nếu em không muốn có, vậy chúng ta liền từ bỏ.”, hắn nói xong lời này trầm mặc trong chốc lát, hướng Phó Chân nói, “Anh đều nghe theo em.”
Trong thời gian ngắn khiếp sợ cùng cảm động qua đi, Phó Chân cũng bắt đầu bối rối vì vấn đề này, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình thật sự có thể mang thai, hiện tại trong bụng hắn có đứa nhỏ, là con trai của hắn và Giang Hằng Thù, mà Giang Hằng Thù lại cho hắn quyền lựa chọn giữ hay không giữ.
Trong nhất thời Phó Chân căn bản không có biện pháp hạ quyết định, hắn không thể tưởng tượng được cảnh có ngày bụng mình to lên rồi xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng đứa nhỏ này là của hắn và Giang Hằng Thù, hắn nghĩ đến tương lai có một đứa nhỏ lớn lên giống Giang Hằng Thù kêu mình là ba ba, trong lòng liền mềm mại đến lợi hại.
“Để em suy nghĩ thêm thời gian.” Phó Chân hướng Giang Hằng Thù nói.
Giang Hằng Thù nâng lên tay, vuốt ve tcs Phó Chân, “Không cần áp lực, có đứa nhỏ này hay không, với anh mà nói cũng không quan trọng, anh thích nó là bởi vì đứa nhỏ này là của em, cho nên, với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất, em hiểu không?”
“Hiểu.” Phó Chân gật đầu.
“Em lại nằm nghỉ trong chốc lát, anh lấy cơm đưa lên. ” Giang Hằng Thù đứng lên, xoay người ra phòng bệnh.
Không đến hai mươi phút sau, Giang Hằng Thù đã trở lại, hắn cầm hai phần đồ ăn trở về, bồi Phó Chân ở phòng bệnh cùng nhau ăn bữa tối, sau đó đem hộp cơm cất vào bao nilon, chuẩn bị ném vào thùng rác.
“Giang Hằng Thù……” Phó Chân gọi lại Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù quay đầu lại nhìn hắn: “Làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?”
“Em muốn giữ đứa nhỏ lại.” Phó Chân có chút thẹn thùng giống như một con chim non vừa chui ra khỏi vỏ trứng, “Em vừa rồi hình như cảm nhận được nó đang động đậy.”
Đứa nhỏ trong bụng Phó Chân mới có một tháng, kiểm tra ra cũng mới chỉ là một chấm nhỏ, dưới tình huống bình thường không có khả năng cảm nhận được đứa nhỏ động đậy.
Giang Hằng Thù gật đầu: “Được, chúng ta giữ đứa nhỏ lại.”
Chuyện này cứ như vậy quyết định xong, sau khi Giang Hằng Thù đi ra ngoài đem cơm thừa canh cặn đổ vào thùng chứa đồ thừa, lại đem cơm hộp vứt vào thùng rác, sau đó rửa tay trở lại bên người Phó Chân.
Phó Chân dựa vào gối đầu ngồi ở trên giường, Giang Hằng Thù sau khi trở về liền nắm lấy tay hắn, hướng hắn nói: “Về sau không cần làm việc nguy hiểm như hôm nay.”
Giang Hằng Thù cười cười, hướng Phó Chân nói: “Không phải cũng giống em sao?”
Giống nhau điểm không màng nguy hiểm đến tính mạng của mình, muốn đem Giang Hằng Thù đẩy ra.
“Chính là anh khác với em.” Phó Chân lắc đầu, hắn nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cũng chỉ có Giang Hằng Thù sẽ vì mình thương tâm. Mà Giang Hằng Thù là con trai duy nhất của Giang gia, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những người ở Giang gia đều sẽ không chịu nổi, đại khái là yêu ai yêu cả đường đi, còn chưa từng nhìn thấy người nhà của Giang Hằng Thù, Phó Chân liền không hy vọng bọn họ sẽ thương tâm.
Giang Hằng Thù sờ sờ đầu Phó Chân: “Đều giống nhau.”
Phó Chân trầm mặc trong chốc lát, hắn ngửa đầu hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Em khi nào có thể xuất viện?”
“Anh giúp em đi hỏi bác sĩ.”
Không đợi Giang Hằng Thù từ phòng bệnh đi ra, bác sĩ liền tự mình lại đây, trên tay hắn cầm hồ sơ bệnh án của Phó Chân, biết Phó Chân muốn xuất viện, bác sĩ gật đầu, “Hắn chỉ là bị hoảng sợ, trên người lại không có bất kì vết thương nào, chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng, cậu dẫn hắn về bổ sung dinh dưỡng là được,” bác sĩ dừng một chút, lại dặn dò bọn họ, “Nhớ kỹ không cần làm vận động trên giường, chỉ qua chín tháng mà thôi, các cậu chịu đựng là tốt rồi.”
Giang Hằng Thù bình tĩnh mà ừ một tiếng, Phó Chân không nghĩ tới còn có chuyện này, hắn rũ đầu, trên mặt ửng đỏ, hai lỗ tai cũng hồng hồng.
“Người trẻ tuổi các cậu tinh lực tràn đầy tôi có thể lý giải, nhưng chín tháng mà thôi, nhịn một chút liền được rồi, thật sự không được các cậu có thể dùng tay giúp đỡ cho nhau một chút.”
“Mặt sau cũng không được sao?” Phó Chân ngẩng đầu hướng bác sĩ hỏi, khuôn mặt hồng đến muốn xuất huyết.
Giang Hằng Thù cùng Phó Chân đều không quan tâm đến chuyện tình dục, chỉ là mới vừa xác định quan hệ tình cảm, về sau chín tháng đều không thể thân mật, không khỏi có chút không có nhân đạo, dù sao buổi tối hai người đều ngủ chung một cái giường, sát súng ra hỏa là việc bình thường.
Bác sĩ nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Mặt sau thì có thể, nhưng cũng đừng quá kịch liệt, còn có phải đem công tác chuẩn bị tốt, còn có không cần làm quá thường xuyên.”
Phó Chân mặt càng ngày càng hồng, hắn hiện tại có chút hối hận khi hỏi qua vấn đề kia, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên người Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù nhấp môi, bộ dạng nghe được thực nghiêm túc.
Sắc trời sớm đã tối, Giang Hằng Thù không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc xe màu bạc, chở Phó Chân về nhà.
Về đến nhà không lâu, Giang Hằng Thù liền nhận được một cuộc điện thoại, hắn không có cõng Phó Chân xuống, mad trực tiếp nhận điện thoại, hướng người bên kia điện thoại hỏi: “Tìm được những người đó rồi?”
“Đã tìm được rồi, biển số xe là làm giả, người kia sau khi đâm không thành công liền chạy xe ra một rừng cây ngoài vùng ngoại ô, ném xe chạy lấy người.”
Người nọ tiếp tục hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: “Kế tiếp cậu muốn làm như thế nào?”
“Đem đi cục cảnh sát.”
“A?”
Giang Hằng Thù nói: “Mưu sát hẳn phải nhận tử hình đi.”
“Cái này…… Còn tùy tình huống đi.”
……
Triệu Kim sau khi biết giết người thất bại, liền biết trong thời gian ngắn không có cơ hội giết Phó Chân lần thứ hai, nếu như vậy không bằng cá chết lưới rách, ai cũng đừng nghĩ sống tốt.
Hắn lập tức tìm người thả ra tin tức, người thanh niên bị làm mờ trong video là Phó Chân, đồng thời nói rõ hắn mới là đạo diễn chân chính của《Xuân Hoa Sơn》, năm đó Phó Chân chẳng qua là ỷ vào bối cảnh trong nhà mới trở thành đạo diễn của《 Xuân Hoa Sơn 》, người chân chính xuất lực phía sau màn mới là hắn, Triệu Kim.
Hắn còn đang đợi Đường Loan Loan điều động Phó Kiến Sâm tới vì hắn làm sáng tỏ.
Nắng vàng ấm áp chiếu lên mặt Phó Chân, có thể nhìn thấy từng lông tơ tinh tế trên mặt hắn.
Giang Hằng Thù để ý thấy lông mi Phó Chân khẽ rung động, hắn sắp tỉnh lại, mà Giang Hằng Thù vẫn chưa nghĩ ra phải nói chuyện này với Phó Chân thế nào.
Không lâu sau, Phó Chân mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng xóa, hắn hoảng hốt một chút, một lát sau mới nhớ ra mình té xỉu, hắn hơi quay đầu, liền nhìn thấy Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù lẳng lặng mà đứng cách không xa giường bệnh, hắn đang cúi đầu nhìn bụng mình, thoạt nhìn trong ánh mắt toát ra thần sắc trầm trọng.
Phó Chân bị biểu tình nghiêm túc của hắn dọa sợ, hắn chớp chớp mắt, trong lòng có chút bất an, mình sẽ không phải mắc bệnh nan y gì đó chứ.
Phó Chân thật cẩn thận mà mở miệng hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Hằng Thù đi tới, ngồi xuống mép giường Phó Chân, hắn cố gắng làm cho thanh âm nghe không quá kích động, hắn nắm tay Phó Chân, hướng hắn nói: “Em…… Mang thai.”
Phó Chân trực tiếp ngây ngẩn cả người, như là một khối đầu gỗ ngơ ngác mà nhìn Giang Hằng Thù, khi nghe được câu này biểu tình của hắn không khác với Giang Hằng Thù khi nghe bác sĩ nói, qua một hồi lâu hắn mới phản ứng được Giang Hằng Thù nói cái gì.
Tuy Giang Hằng Thù không biết, nhưng Phó Chân lại biết rõ đứa nhỏ trong bụng là của Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù cũng là lần đầu tiên gặp được loại sự tình này, hắn đã suy xét thật lâu, hắn hướng Phó Chân nói: “Bác sĩ nói em có thể đem đứa nhỏ sinh hạ thuận lợi, nếu em muốn giữ đứa nhỏ này lại, anh nhất định sẽ nuôi nấng đứa nhỏ này cùng em, anh sẽ coi đứa nhỏ như con ruột của mình, nếu em không muốn.....”
Phó Chân nhìn bộ dạng Giang Hằng Thù nghiêm túc, trong lòng thập phần cảm động, lại có chút buồn cười, hắn cũng thực sự cười ra tiếng, vẻ mặt vui vẻ, hắn mở miệng cắt đứt câu nói của Giang Hằng Thù, hướng hắn nói: “Đứa nhỏ là của anh.”
“…… Muốn đứa nhỏ này ——” Thanh âm Giang Hằng Thù đột nhiên im bặt, hắn nhìn Phó Chân, trong con ngươi màu lam lộ ra sự mờ mịt, giống như vừa rồi không nghe rõ Phó Chân nói gì.
Phó Chân cầm lấy tay Giang Hằng Thù, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: “Nếu em thật sự mang thai, vậy đứa nhỏ này chỉ có thể là của anh.”
Trong đôi mắt của Giang Hằng Thù sự mờ mịt ngày càng sâu, hắn không rõ tại sao cha đứa nhỏ trong bụng Phó Chân lại thành của mình.
Phó Chân mím môi, nhìn đôi mắt xinh đẹp màu lam của Giang Hằng Thù hắn nhẹ giọng nói: “Ngày 6 tháng 12, ở quán bar, buổi tối ngày hôm đó anh bị hạ dược, còn em bị giám đốc quán bar kêu đỡ anh lên phòng nghỉ số 306, em hình như cũng uống phải chút đồ vật, cho nên buổi tối ngày hôm đó hai chúng ta liền……”
Mỗi một chứ mà Phó Chân nói hắn đều nghe rõ ràng, nhưng khi kết hợp với nhau, hắn liền càng mờ mịt. Trong phòng im lặng không tiếng động đến nỗi tiếng châm rơi cũng có thể nghe rõ, qua một hồi lâu, Giang Hằng Thù mới đem những lời mà Phó Chân vừa nói toàn bộ tiêu hóa hết, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Chân, hỏi hắn: “Người buổi tối ngày hôm đó là em?”
Phó Chân có chút thẹn thùng gật đầu.
Giang Hằng Thù hít một hơi thật sâu, đem mặt chôn trong lòng bàn tay ở Phó Chân, trong thanh âm có chút rầu rĩ, “Tại sao em không sớm nói cho anh biết?”
“Em …… Em cho rằng lúc ấy anh……” Phó Chân há miệng thở dốc, có chút không biết nên giải thích như thế nào cho Giang Hằng Thù.
Lúc Phó Chân muốn nói chuyện này cho Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù lại nói với hắn, hắn đã có người thích. Hắn không muốn đem chuyện này nói ra làm cho Giang Hằng Thù trở nên bối rối, cho nên cũng không nói nữa, sau này khi hắn và Giang Hằng Thù ở bên nhau, dần dần đem chuyện này quên mất.
Giang Hằng Thù cầm tay hắn, ngẩng đầu lên: “Thôi, cái này không quan trọng.”
Phó Chân phát hiện trong đôi mắt Giang Hằng Thù ngân ngấn nước, ở bên hắn lâu như vậy rồi đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng mềm yếu này của Giang Hằng Thù.
Nhưng rất mau liền biến mất không còn thấy tăm hơi, Giang Hằng Thù điều chỉnh lại sắc mặt, làm một nam nhân chuyện mang thai rồi sinh con rất khó, hắn vẫn giống lúc khi chưa biết đứa nhỏ là của mình, bình tĩnh mà cho Phó Chân cơ hội lựa chọn, “Đứa nhỏ này, nếu em không muốn có, vậy chúng ta liền từ bỏ.”, hắn nói xong lời này trầm mặc trong chốc lát, hướng Phó Chân nói, “Anh đều nghe theo em.”
Trong thời gian ngắn khiếp sợ cùng cảm động qua đi, Phó Chân cũng bắt đầu bối rối vì vấn đề này, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình thật sự có thể mang thai, hiện tại trong bụng hắn có đứa nhỏ, là con trai của hắn và Giang Hằng Thù, mà Giang Hằng Thù lại cho hắn quyền lựa chọn giữ hay không giữ.
Trong nhất thời Phó Chân căn bản không có biện pháp hạ quyết định, hắn không thể tưởng tượng được cảnh có ngày bụng mình to lên rồi xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng đứa nhỏ này là của hắn và Giang Hằng Thù, hắn nghĩ đến tương lai có một đứa nhỏ lớn lên giống Giang Hằng Thù kêu mình là ba ba, trong lòng liền mềm mại đến lợi hại.
“Để em suy nghĩ thêm thời gian.” Phó Chân hướng Giang Hằng Thù nói.
Giang Hằng Thù nâng lên tay, vuốt ve tcs Phó Chân, “Không cần áp lực, có đứa nhỏ này hay không, với anh mà nói cũng không quan trọng, anh thích nó là bởi vì đứa nhỏ này là của em, cho nên, với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất, em hiểu không?”
“Hiểu.” Phó Chân gật đầu.
“Em lại nằm nghỉ trong chốc lát, anh lấy cơm đưa lên. ” Giang Hằng Thù đứng lên, xoay người ra phòng bệnh.
Không đến hai mươi phút sau, Giang Hằng Thù đã trở lại, hắn cầm hai phần đồ ăn trở về, bồi Phó Chân ở phòng bệnh cùng nhau ăn bữa tối, sau đó đem hộp cơm cất vào bao nilon, chuẩn bị ném vào thùng rác.
“Giang Hằng Thù……” Phó Chân gọi lại Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù quay đầu lại nhìn hắn: “Làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?”
“Em muốn giữ đứa nhỏ lại.” Phó Chân có chút thẹn thùng giống như một con chim non vừa chui ra khỏi vỏ trứng, “Em vừa rồi hình như cảm nhận được nó đang động đậy.”
Đứa nhỏ trong bụng Phó Chân mới có một tháng, kiểm tra ra cũng mới chỉ là một chấm nhỏ, dưới tình huống bình thường không có khả năng cảm nhận được đứa nhỏ động đậy.
Giang Hằng Thù gật đầu: “Được, chúng ta giữ đứa nhỏ lại.”
Chuyện này cứ như vậy quyết định xong, sau khi Giang Hằng Thù đi ra ngoài đem cơm thừa canh cặn đổ vào thùng chứa đồ thừa, lại đem cơm hộp vứt vào thùng rác, sau đó rửa tay trở lại bên người Phó Chân.
Phó Chân dựa vào gối đầu ngồi ở trên giường, Giang Hằng Thù sau khi trở về liền nắm lấy tay hắn, hướng hắn nói: “Về sau không cần làm việc nguy hiểm như hôm nay.”
Giang Hằng Thù cười cười, hướng Phó Chân nói: “Không phải cũng giống em sao?”
Giống nhau điểm không màng nguy hiểm đến tính mạng của mình, muốn đem Giang Hằng Thù đẩy ra.
“Chính là anh khác với em.” Phó Chân lắc đầu, hắn nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cũng chỉ có Giang Hằng Thù sẽ vì mình thương tâm. Mà Giang Hằng Thù là con trai duy nhất của Giang gia, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những người ở Giang gia đều sẽ không chịu nổi, đại khái là yêu ai yêu cả đường đi, còn chưa từng nhìn thấy người nhà của Giang Hằng Thù, Phó Chân liền không hy vọng bọn họ sẽ thương tâm.
Giang Hằng Thù sờ sờ đầu Phó Chân: “Đều giống nhau.”
Phó Chân trầm mặc trong chốc lát, hắn ngửa đầu hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Em khi nào có thể xuất viện?”
“Anh giúp em đi hỏi bác sĩ.”
Không đợi Giang Hằng Thù từ phòng bệnh đi ra, bác sĩ liền tự mình lại đây, trên tay hắn cầm hồ sơ bệnh án của Phó Chân, biết Phó Chân muốn xuất viện, bác sĩ gật đầu, “Hắn chỉ là bị hoảng sợ, trên người lại không có bất kì vết thương nào, chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng, cậu dẫn hắn về bổ sung dinh dưỡng là được,” bác sĩ dừng một chút, lại dặn dò bọn họ, “Nhớ kỹ không cần làm vận động trên giường, chỉ qua chín tháng mà thôi, các cậu chịu đựng là tốt rồi.”
Giang Hằng Thù bình tĩnh mà ừ một tiếng, Phó Chân không nghĩ tới còn có chuyện này, hắn rũ đầu, trên mặt ửng đỏ, hai lỗ tai cũng hồng hồng.
“Người trẻ tuổi các cậu tinh lực tràn đầy tôi có thể lý giải, nhưng chín tháng mà thôi, nhịn một chút liền được rồi, thật sự không được các cậu có thể dùng tay giúp đỡ cho nhau một chút.”
“Mặt sau cũng không được sao?” Phó Chân ngẩng đầu hướng bác sĩ hỏi, khuôn mặt hồng đến muốn xuất huyết.
Giang Hằng Thù cùng Phó Chân đều không quan tâm đến chuyện tình dục, chỉ là mới vừa xác định quan hệ tình cảm, về sau chín tháng đều không thể thân mật, không khỏi có chút không có nhân đạo, dù sao buổi tối hai người đều ngủ chung một cái giường, sát súng ra hỏa là việc bình thường.
Bác sĩ nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Mặt sau thì có thể, nhưng cũng đừng quá kịch liệt, còn có phải đem công tác chuẩn bị tốt, còn có không cần làm quá thường xuyên.”
Phó Chân mặt càng ngày càng hồng, hắn hiện tại có chút hối hận khi hỏi qua vấn đề kia, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên người Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù nhấp môi, bộ dạng nghe được thực nghiêm túc.
Sắc trời sớm đã tối, Giang Hằng Thù không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc xe màu bạc, chở Phó Chân về nhà.
Về đến nhà không lâu, Giang Hằng Thù liền nhận được một cuộc điện thoại, hắn không có cõng Phó Chân xuống, mad trực tiếp nhận điện thoại, hướng người bên kia điện thoại hỏi: “Tìm được những người đó rồi?”
“Đã tìm được rồi, biển số xe là làm giả, người kia sau khi đâm không thành công liền chạy xe ra một rừng cây ngoài vùng ngoại ô, ném xe chạy lấy người.”
Người nọ tiếp tục hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: “Kế tiếp cậu muốn làm như thế nào?”
“Đem đi cục cảnh sát.”
“A?”
Giang Hằng Thù nói: “Mưu sát hẳn phải nhận tử hình đi.”
“Cái này…… Còn tùy tình huống đi.”
……
Triệu Kim sau khi biết giết người thất bại, liền biết trong thời gian ngắn không có cơ hội giết Phó Chân lần thứ hai, nếu như vậy không bằng cá chết lưới rách, ai cũng đừng nghĩ sống tốt.
Hắn lập tức tìm người thả ra tin tức, người thanh niên bị làm mờ trong video là Phó Chân, đồng thời nói rõ hắn mới là đạo diễn chân chính của《Xuân Hoa Sơn》, năm đó Phó Chân chẳng qua là ỷ vào bối cảnh trong nhà mới trở thành đạo diễn của《 Xuân Hoa Sơn 》, người chân chính xuất lực phía sau màn mới là hắn, Triệu Kim.
Hắn còn đang đợi Đường Loan Loan điều động Phó Kiến Sâm tới vì hắn làm sáng tỏ.
Danh sách chương