Quán café Vân Thượng.
Lăng Mộ Ngôn khẽ nhấp một ngụm café, giấu dếm dấu vết nhíu mày. Hắn quả nhiên vẫn không thích mấy thứ có vị đắng, trước kia hắn vẫn luôn yêu cầu cho thêm đường cát hoặc là sữa…
Nghĩ như vậy, hắn buông xuống chén café, mang theo tươi cười ôn hòa lễ độ nhìn về phía nữ nhân tao nhã xinh đẹp ngồi ở phía đối diện, “Vì nữ sĩ này, không biết ngài là…?”
Nữ nhân nhẹ nhàng quấy café, mang theo một loại quý khí tao nhã, “Ta là mẹ của Ngạn Hi, cháu gọi ta là bá mẫu là được.”
Lăng Mộ Ngôn nháy mắt vài cái, lúc này mới giật mình gật gật đầu, “A, Trầm bá mẫu, xin chào, cháu là Lăng Mộ Ngôn.”
Trầm phu nhân bàn tay đang quấy café dừng lại một chút, rốt cuộc cũng nâng lên con mắt, chống lại đôi phượng mâu luôn luôn tràn ngập tươi cười của thiếu niên ở phía đối diện, sau đó thì sao? Mình giới thiệu như vậy mà đứa nhỏ này cái gì cũng không thèm phản ứng là sao? Lăng Mộ Ngôn hai tay đan vào nhau chống cằm, cười cười nghiên cứu những ô vuông họa tiết bên trên chiếc khăn trải bàn, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
Ừm, màu sắc cùng hoa văn của chiếc khăn trải bàn này nhìn đẹp lắm, hình vẽ cũng rất đặc biệt, tựa hồ chất lượng cũng không sai. Cho ra kết luận này, Lăng Mộ Ngôn vừa lòng gợi lên khóe miệng.
“Ta tới đây mục đích chỉ có một, đó là hi vọng cháu có thể rời xa Ngạn Hi.” Thấy thiếu niên thập phần trầm ngâm, Trầm phu nhân rốt cuộc nhịn không nổi mở miệng trước. Tuy rằng bà ở trong lòng đối với hắn dâng lên vài phần thưởng thức, nhưng mà vẫn không khách khí nói ra mục đích tới đây ngày hôm nay.
Nghe thấy lời của Trầm phu nhân, Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc cũng chịu đem tầm mắt chuyển qua trên người bà. Hắn tươi cười vẫn ôn hòa như trước, độ cong của khóe miệng thậm chí còn không hề thay đổi dù chỉ một chút, ánh mắt lại mang theo vài phần mờ mịt, “A? Bá mẫu ngài vừa nói gì vậy?”
Trầm phu nhân: “…” Đứa nhỏ này là cố ý đi?
“Vừa rồi cháu không cẩn thận thất thần, thực sự là ngại quá.” Lăng Mộ Ngôn có chút ngượng ngùng cào cào mái tóc, thoải mái nói lời xin lỗi. Bộ dáng ôn hòa này khác hẳn ổn trọng lúc trước, càng hiện ra vài phần thoải mái cùng dương quang thuộc về thiếu niên, khiến cho Trầm phu nhân nhịn không được ở trong lòng càng thêm yêu thích Lăng Mộ Ngôn vài phần.
“Không có gì.” Có lẽ hắn thực sự không phải là cố ý đi? Trầm phu nhân lắc đầu, có chút tiếc nuối vì sao hắn lại đi lên con đường này, rõ ràng với tính cách cùng diện mạo của hắn, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái yêu thích, vì cái gì nhất định phải… như vậy chứ?
“Ngài vừa rồi dường như có nhắc tới Ngạn Hi?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, mang theo chút tò mò hỏi, “Ngạn Hi làm sao ạ?”
“Ta là nói…” Trầm phu nhân dừng lại một chút, không biết vì sao khi nhìn thấy con mắt trong suốt của thiếu niên, đột nhiên có chút không thể mở miệng nổi. Bà không khỏi sửa lời uyển chuyển hỏi, “Cháu cùng Ngạn Hi quan hệ tốt lắm sao?”
“Ngạn Hi? Tốt lắm a.” Lăng Mộ Ngon con mắt cong cong, cười tới thập phần thản nhiên, “Bọn cháu là bạn bè, thậm chí… ngay cả mẹ của cháu cũng thích cậu ấy hơn.”
Một câu cuối cùng tựa hồ hơi hơi mang theo ủy khuất, Lăng Mộ Ngôn thở dài có chút ghen tị nói.
Trầm phu nhân nghe tới đây lại cảm thấy có chút hứng thú, “A? Ngạn Hi rất được mẹ cháu yêu thích sao?” Mộ Ngôn đứa nhỏ này là ghen tị sao? Bất quá…
Bộ dáng ủy khuất của hắn thực sự là đáng yêu ngoài ý muốn a.
“Đúng vây, mới tới nhà của cháu không được vài ngày, liền cùng mẹ cháu có bí mật riêng của hai người. Cháu hỏi như thế nào hai người bọn họ cũng không chịu nói ra.” Lăng Mộ Ngôn hai tay cố ý ôm lấy má, dường như oán giận nói.
“Ha ha, thật không? Mộ Ngôn không bằng cùng bá mẫu nói chuyện giữa cháu cùng Ngạn Hi đi, bá mẫu thực sự rất tò mò đó.” Trầm phu nhân khóe miệng mang theo ý cười, ôn hòa thương lượng.
“Đương nhiên có thể a.” Lăng Mộ Ngôn vui vẻ đồng ý.
Nghe hắn kể chuyện, tâm tình của Trầm phu nhân dần dần trở nên phức tạp. Con trai của mình sao mình lại không rõ, lạnh như băng không có một chút nhân khí, bà thực sự không thể tưởng tượng được ra bộ dáng cùng vẻ mặt của Ngạn Hi khi vui sướng, giả bộ ngớ ngẩn, kinh ngạc. Càng nghe Mộ Ngôn miêu tả, bà tựa hồ có thể cảm giác được ở trước mắt của đứa nhỏ này, Ngạn Hi tâm tình dè dặt ra sao.
Như vậy… thực sự cần phải đem Ngạn Hi tách ra khỏi đứa nhỏ này hay sao?
Nếu như Ngạn Hi lại biến trở về bộ dạng như cũ thì sao?
Nếu như về sau không tìm được cô gái nào có thể khiến cho Ngạn Hi không cảm thấy cô độc nữa thì sao?
Bà thực sự muốn để cho con trai cả đời phải cô đơn tịch mịch sao?
Trầm phu nhân khóe mắt hiện lên màn nước, để tay lên ngực tự hỏi, bà thực sự làm vậy được sao?
… Thực sự chấp nhận vậy sao?
“… Bá mẫu?” Lăng Mộ Ngôn có chút chần chờ gọi bà một tiếng, yên lặng lấy ra khăn tay, “Ngài không có việc gì chứ?”
Trầm phu nhân tiếp nhận khăn tay, lau lau khóe mắt sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có gì, bá mẫu chỉ là vì Ngạn Hi mà cao hứng thôi, không cần lo lắng. Ừm? Như thế nào không tiếp tục nói nữa?”
“A?” Lăng Mộ Ngôn mờ mịt nháy mắt vài cái, “Cái gì cơ ạ?”
“Tiếp tục nói đi, ta còn muốn nghe nữa.” Còn chưa nói tới hai đứa yêu nhau như thế nào đâu. Trầm phu nhân cổ vũ hướng hắn cười cười, nói.
“Chính là…” Lăng Mộ Ngôn xấu hổ cào cào tóc, “Cháu đã nói xong rồi a…”
“Nói xong?” Trầm phu nhân có chút há hốc mồm, đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, không khỏi dừng lại một chút, sau đó chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói, “Yên tâm đi, bá mẫu không ngại chuyện của hai đứa.”
“Không ngại cái gì ạ?” Nghi hoặc nhìn bà, Lăng Mộ Ngôn ánh mắt trong suốt thản nhiên, “Chẳng lẽ bá mẫu để ý bọn cháu làm bạn bè?”
Trầm phu nhân: “…”
“… Bá mẫu?”
“… Ha ha, không có gì, vừa rồi hình như là bá mẫu đã hiểu lầm gì đó, Mộ Ngôn cháu không cần phải để ý a, ha ha…” Trầm phu nhân cầm lấy khăn tay yên lặng ngăn cách ánh mắt mang theo mê mang cùng lo lắng của Lăng Mộ Ngôn đang nhìn tới, thanh âm ôn hòa áy náy. Bà xem như thập phần có khí độ, chính là…
Sau khi khuôn mặt bị khăn tay che đi, nháy mắt liền trở nên nghiến răng nghiến lợi —–
Bà tìm tới tận cửa, thậm chí còn đã đồng ý chuyện tình giữa hai đứa chúng nó, cư nhiên mới phát hiện ra hóa ra con trai nhà mình kỳ thực còn chưa thu phục được người ta… Thực sự là, thực sự là rất mất mặt mà! Trước đó còn bảo cái gì mà để cho đứa nhỏ này rời khỏi Ngạn Hi, thị uy gì đó… Nhưng trên thực tế, Mộ Ngôn nhà người ta căn bản là không biết tâm tư của con trai bà, vẫn còn đơn thuần đem hai người trở thành bạn tốt! Vậy bà ở trong lòng làm nhiều công tác tư tưởng như vậy rốt cuộc để làm gì?! Trầm Tiểu Hi, con dám có thể có tiền đồ hơn một chút được không a?! Dám không!
Chẳng qua chỉ là thầm mến, vậy mà mấy ngày hôm nay vì cái gì con trai lại như đang chìm trong luyến ái, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, trên người cả ngày còn mang theo hơi thở ngọt ngào màu hồng phấn…
—– rốt cuộc người mẹ nhạy bén như bà cũng bị sự ngu ngốc của con trai khiến cho sinh ra hiểu lầm a?!
Việc này nếu như để cho thân ái biết được, không phải là sẽ bị cười chết đi? Quả thực không còn mặt mũi để gặp người a!
Trầm Tiểu Hi, con thực sự là giỏi! Quả thực là ngu ngốc tới giỏi a!!
Vì thế Trầm phu nhân ở trong lòng liền yên lặng bùng nổ rồi…
Lăng Mộ Ngôn khẽ nhấp một ngụm café, giấu dếm dấu vết nhíu mày. Hắn quả nhiên vẫn không thích mấy thứ có vị đắng, trước kia hắn vẫn luôn yêu cầu cho thêm đường cát hoặc là sữa…
Nghĩ như vậy, hắn buông xuống chén café, mang theo tươi cười ôn hòa lễ độ nhìn về phía nữ nhân tao nhã xinh đẹp ngồi ở phía đối diện, “Vì nữ sĩ này, không biết ngài là…?”
Nữ nhân nhẹ nhàng quấy café, mang theo một loại quý khí tao nhã, “Ta là mẹ của Ngạn Hi, cháu gọi ta là bá mẫu là được.”
Lăng Mộ Ngôn nháy mắt vài cái, lúc này mới giật mình gật gật đầu, “A, Trầm bá mẫu, xin chào, cháu là Lăng Mộ Ngôn.”
Trầm phu nhân bàn tay đang quấy café dừng lại một chút, rốt cuộc cũng nâng lên con mắt, chống lại đôi phượng mâu luôn luôn tràn ngập tươi cười của thiếu niên ở phía đối diện, sau đó thì sao? Mình giới thiệu như vậy mà đứa nhỏ này cái gì cũng không thèm phản ứng là sao? Lăng Mộ Ngôn hai tay đan vào nhau chống cằm, cười cười nghiên cứu những ô vuông họa tiết bên trên chiếc khăn trải bàn, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
Ừm, màu sắc cùng hoa văn của chiếc khăn trải bàn này nhìn đẹp lắm, hình vẽ cũng rất đặc biệt, tựa hồ chất lượng cũng không sai. Cho ra kết luận này, Lăng Mộ Ngôn vừa lòng gợi lên khóe miệng.
“Ta tới đây mục đích chỉ có một, đó là hi vọng cháu có thể rời xa Ngạn Hi.” Thấy thiếu niên thập phần trầm ngâm, Trầm phu nhân rốt cuộc nhịn không nổi mở miệng trước. Tuy rằng bà ở trong lòng đối với hắn dâng lên vài phần thưởng thức, nhưng mà vẫn không khách khí nói ra mục đích tới đây ngày hôm nay.
Nghe thấy lời của Trầm phu nhân, Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc cũng chịu đem tầm mắt chuyển qua trên người bà. Hắn tươi cười vẫn ôn hòa như trước, độ cong của khóe miệng thậm chí còn không hề thay đổi dù chỉ một chút, ánh mắt lại mang theo vài phần mờ mịt, “A? Bá mẫu ngài vừa nói gì vậy?”
Trầm phu nhân: “…” Đứa nhỏ này là cố ý đi?
“Vừa rồi cháu không cẩn thận thất thần, thực sự là ngại quá.” Lăng Mộ Ngôn có chút ngượng ngùng cào cào mái tóc, thoải mái nói lời xin lỗi. Bộ dáng ôn hòa này khác hẳn ổn trọng lúc trước, càng hiện ra vài phần thoải mái cùng dương quang thuộc về thiếu niên, khiến cho Trầm phu nhân nhịn không được ở trong lòng càng thêm yêu thích Lăng Mộ Ngôn vài phần.
“Không có gì.” Có lẽ hắn thực sự không phải là cố ý đi? Trầm phu nhân lắc đầu, có chút tiếc nuối vì sao hắn lại đi lên con đường này, rõ ràng với tính cách cùng diện mạo của hắn, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái yêu thích, vì cái gì nhất định phải… như vậy chứ?
“Ngài vừa rồi dường như có nhắc tới Ngạn Hi?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, mang theo chút tò mò hỏi, “Ngạn Hi làm sao ạ?”
“Ta là nói…” Trầm phu nhân dừng lại một chút, không biết vì sao khi nhìn thấy con mắt trong suốt của thiếu niên, đột nhiên có chút không thể mở miệng nổi. Bà không khỏi sửa lời uyển chuyển hỏi, “Cháu cùng Ngạn Hi quan hệ tốt lắm sao?”
“Ngạn Hi? Tốt lắm a.” Lăng Mộ Ngon con mắt cong cong, cười tới thập phần thản nhiên, “Bọn cháu là bạn bè, thậm chí… ngay cả mẹ của cháu cũng thích cậu ấy hơn.”
Một câu cuối cùng tựa hồ hơi hơi mang theo ủy khuất, Lăng Mộ Ngôn thở dài có chút ghen tị nói.
Trầm phu nhân nghe tới đây lại cảm thấy có chút hứng thú, “A? Ngạn Hi rất được mẹ cháu yêu thích sao?” Mộ Ngôn đứa nhỏ này là ghen tị sao? Bất quá…
Bộ dáng ủy khuất của hắn thực sự là đáng yêu ngoài ý muốn a.
“Đúng vây, mới tới nhà của cháu không được vài ngày, liền cùng mẹ cháu có bí mật riêng của hai người. Cháu hỏi như thế nào hai người bọn họ cũng không chịu nói ra.” Lăng Mộ Ngôn hai tay cố ý ôm lấy má, dường như oán giận nói.
“Ha ha, thật không? Mộ Ngôn không bằng cùng bá mẫu nói chuyện giữa cháu cùng Ngạn Hi đi, bá mẫu thực sự rất tò mò đó.” Trầm phu nhân khóe miệng mang theo ý cười, ôn hòa thương lượng.
“Đương nhiên có thể a.” Lăng Mộ Ngôn vui vẻ đồng ý.
Nghe hắn kể chuyện, tâm tình của Trầm phu nhân dần dần trở nên phức tạp. Con trai của mình sao mình lại không rõ, lạnh như băng không có một chút nhân khí, bà thực sự không thể tưởng tượng được ra bộ dáng cùng vẻ mặt của Ngạn Hi khi vui sướng, giả bộ ngớ ngẩn, kinh ngạc. Càng nghe Mộ Ngôn miêu tả, bà tựa hồ có thể cảm giác được ở trước mắt của đứa nhỏ này, Ngạn Hi tâm tình dè dặt ra sao.
Như vậy… thực sự cần phải đem Ngạn Hi tách ra khỏi đứa nhỏ này hay sao?
Nếu như Ngạn Hi lại biến trở về bộ dạng như cũ thì sao?
Nếu như về sau không tìm được cô gái nào có thể khiến cho Ngạn Hi không cảm thấy cô độc nữa thì sao?
Bà thực sự muốn để cho con trai cả đời phải cô đơn tịch mịch sao?
Trầm phu nhân khóe mắt hiện lên màn nước, để tay lên ngực tự hỏi, bà thực sự làm vậy được sao?
… Thực sự chấp nhận vậy sao?
“… Bá mẫu?” Lăng Mộ Ngôn có chút chần chờ gọi bà một tiếng, yên lặng lấy ra khăn tay, “Ngài không có việc gì chứ?”
Trầm phu nhân tiếp nhận khăn tay, lau lau khóe mắt sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có gì, bá mẫu chỉ là vì Ngạn Hi mà cao hứng thôi, không cần lo lắng. Ừm? Như thế nào không tiếp tục nói nữa?”
“A?” Lăng Mộ Ngôn mờ mịt nháy mắt vài cái, “Cái gì cơ ạ?”
“Tiếp tục nói đi, ta còn muốn nghe nữa.” Còn chưa nói tới hai đứa yêu nhau như thế nào đâu. Trầm phu nhân cổ vũ hướng hắn cười cười, nói.
“Chính là…” Lăng Mộ Ngôn xấu hổ cào cào tóc, “Cháu đã nói xong rồi a…”
“Nói xong?” Trầm phu nhân có chút há hốc mồm, đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, không khỏi dừng lại một chút, sau đó chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói, “Yên tâm đi, bá mẫu không ngại chuyện của hai đứa.”
“Không ngại cái gì ạ?” Nghi hoặc nhìn bà, Lăng Mộ Ngôn ánh mắt trong suốt thản nhiên, “Chẳng lẽ bá mẫu để ý bọn cháu làm bạn bè?”
Trầm phu nhân: “…”
“… Bá mẫu?”
“… Ha ha, không có gì, vừa rồi hình như là bá mẫu đã hiểu lầm gì đó, Mộ Ngôn cháu không cần phải để ý a, ha ha…” Trầm phu nhân cầm lấy khăn tay yên lặng ngăn cách ánh mắt mang theo mê mang cùng lo lắng của Lăng Mộ Ngôn đang nhìn tới, thanh âm ôn hòa áy náy. Bà xem như thập phần có khí độ, chính là…
Sau khi khuôn mặt bị khăn tay che đi, nháy mắt liền trở nên nghiến răng nghiến lợi —–
Bà tìm tới tận cửa, thậm chí còn đã đồng ý chuyện tình giữa hai đứa chúng nó, cư nhiên mới phát hiện ra hóa ra con trai nhà mình kỳ thực còn chưa thu phục được người ta… Thực sự là, thực sự là rất mất mặt mà! Trước đó còn bảo cái gì mà để cho đứa nhỏ này rời khỏi Ngạn Hi, thị uy gì đó… Nhưng trên thực tế, Mộ Ngôn nhà người ta căn bản là không biết tâm tư của con trai bà, vẫn còn đơn thuần đem hai người trở thành bạn tốt! Vậy bà ở trong lòng làm nhiều công tác tư tưởng như vậy rốt cuộc để làm gì?! Trầm Tiểu Hi, con dám có thể có tiền đồ hơn một chút được không a?! Dám không!
Chẳng qua chỉ là thầm mến, vậy mà mấy ngày hôm nay vì cái gì con trai lại như đang chìm trong luyến ái, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, trên người cả ngày còn mang theo hơi thở ngọt ngào màu hồng phấn…
—– rốt cuộc người mẹ nhạy bén như bà cũng bị sự ngu ngốc của con trai khiến cho sinh ra hiểu lầm a?!
Việc này nếu như để cho thân ái biết được, không phải là sẽ bị cười chết đi? Quả thực không còn mặt mũi để gặp người a!
Trầm Tiểu Hi, con thực sự là giỏi! Quả thực là ngu ngốc tới giỏi a!!
Vì thế Trầm phu nhân ở trong lòng liền yên lặng bùng nổ rồi…
Danh sách chương