Rừng cây nhỏ.

“Cảnh học trưởng, không ngờ cư nhiên có thể gặp anh ở chỗ này!” Tần Tuyết nện bước nhẹ nhàng đi tới, mang theo biểu tình kinh hỉ nhìn thanh niên tuấn mỹ ngồi dưới gốc cây đọc sách.

Cảnh Mục Lê ngẩng đầu, phong khinh vân đạm ‘ừ’ một tiếng.

Tần Tuyết nhìn mặt đất do dự một chút, kéo kéo chân váy đồng phục thật cẩn thận ngồi xổm xuống, tò mò hỏi, “Cảnh học trưởng đang đọc sách gì vậy?”

Cảnh Mục Lê không đáp lời.

Tần Tuyết cũng không để ý, tự hỏi tự đáp, “Nhất định là sách rất thâm ảo đi, Cảnh học trưởng luôn luôn lợi hại như vậy a…”

* thâm ảo: mang đạo lý, hàm ý sâu sắc

Ngón tay đang kẹp trang sách của Cảnh Mục Lê đúng lúc này thoáng ngừng lại, Tần Tuyết lại mang theo biểu tình đơn thuần ngưỡng mộ nhìn về phía y, “Em vẫn luôn hết sức bội phục Cảnh học trưởng nha, tựa hồ cái gì cũng đều có thể dễ dàng học được, không như em, rõ ràng chị gái dạy em nhiều thứ như vậy, em lại ngốc tới mức ngay cả tết vòng tay cũng học không xong…”

“Bởi vì cô rất ngốc.” Cảnh Mục Lê không nhìn biểu cảm đột nhiên sững sờ của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Từ diện mạo có thể nhìn ra được.”

Tần Tuyết: “…”

Tiếng cười khẽ từ phía sau Tần Tuyết truyền đến, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về hướng thanh âm phát ra.

Thiếu niên một thân đồng phục càng có vẻ thanh nhã tuấn tú đứng cách hai người không xa, hắn sắc mặt có chút tái nhợt, một đôi phượng mâu màu đen sáng ngời, bên trong hàm chứa ý cười nhìn hai người.

Tần Tuyết nháy mắt sắc mặt trắng bệch, “Mộ Ngôn ca ca!”

“Tiểu Tuyết, thật khéo.” Lăng Mộ Ngôn cất bước đi tới, sau đó mang theo biểu tình nghi vấn nhìn về phía Cảnh Mục Lê, thoáng do dự, “Đây là —–?”

“A, đây là Cảnh Mục Lê Cảnh học trưởng, em chỉ là… chỉ là trùng hợp gặp được Cảnh học trưởng, cho nên chào hỏi một tiếng mà thôi.” Tần Tuyết vội vàng đứng lên, xua tay lo lắng giải thích.

Nghe vậy Cảnh Mục Lê không khỏi khẽ nhướng mày, giống như nghĩ tới cái gì đó, khóe môi toát ra một tia ý cười chế giễu nhàn nhạt.

“Cảnh Mục Lê?” Lăng Mộ Ngôn có chút ngạc nhiên, sau đó giật mình mỉm cười nói, “Hóa ra là Cảnh học trưởng, trước kia từng nghe qua tên của học trưởng, đáng tiếc vẫn không có cơ hội gặp mặt.”

Cảnh Mục Lê vẫn như trước mang theo vẻ mặt phong khinh vân đạm, nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Vì sao Mộ Ngôn ca ca lại ở chỗ này?” Tần Tuyết ôm tầm tình bất an hỏi, “Chị… chị gái cùng Mộ Ngôn ca ca không phải không thích đi tới nơi này sao?”

“Phía sau rừng cây nhỏ không phải chính là phòng y tế sao, anh vừa từ đó nơi đó đi ra. Hơn nữa Tình Tình không muốn đi xuyên qua rừng cây nhỏ, cho nên ngày thường anh không đi tới nơi này.” Nhắc đến người yêu, trong con ngươi của Lăng Mộ Ngôn nhất thời tràn ngập nhu tình, “Hôm nay Tình Tình có việc không đi cùng anh, anh liền tự mình đi đường tắt.”

Tần Tuyết bàn tay buông xuống bên người không khỏi nắm chặt lại, miễn cưỡng gợi lên khóe môi, “Hóa ra là như vậy sao…”

Lăng Mộ Ngôn cười gật gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi, “Tiểu Tuyết thì sao? Như thế nào lại ở chỗ này?”

“Trước đừng nói tới em, Mộ Ngôn ca ca thân thể của anh không thoải mái sao?” Tần Tuyết nói sang chuyện khác, mặt mang theo lo lắng hỏi, “Mấy hôm trước nghe chị gái nói là anh phát sốt, hiện tại đã đỡ hơn chưa?”

Lăng Mộ Ngôn trên mặt hiện lên một tia thẹn thùng, “Đã sớm khỏe rồi, Tiểu Tuyết em không cần lo lắng… Anh chẳng qua vừa rồi ở trong giờ thể dục không cẩn thận bị ngã sấp xuống, trên tay bị xước một chút mà thôi.”

Cảnh Mục Lê giống như cái gì cũng không nghe thấy cúi đầu đọc sách, khóe miệng lại thoáng nâng lên.

Tần Tuyết lại không cảm thấy buồn cười, chính là đau lòng nói, “Nhất định rất đau đi? … Chị gái như thế nào không đi cùng anh, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng hơn so với chuyện bồi Mộ Ngôn ca ca đi băng bó vết thương a.”

Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc nhìn cô một cái, “Tình Tình không biết chuyện anh bị thương.”

“Phải, phải không?” Tần Tuyết cắn môi dưới, “Hóa ra, chị gái còn chưa biết a… Nếu như biết được, nhất định cũng sẽ rất đau lòng đi?”

“Suỵt —–” Lăng Mộ Ngôn đặt ngón trỏ lên môi, cười nhờ vả nói, “Có thể hay không đừng nói cho Tình Tình biết chuyện này? Bằng không em ấy sẽ lo lắng.”

Tần Tuyết sắc mặt có chút cứng đờ, đôi mắt ướt át gật đầu.

Vì cái gì, vì cái gì chị gái lại cướp đi Mộ Ngôn ca ca chứ? Nếu không phải chị gái cướp đi Mộ Ngôn ca ca, cô hiện tại cũng sẽ hạnh phúc giống như chị gái đi. Vốn nam nhân ôn nhu xuất sắc săn sóc chung tình này hẳn phải là của cô a…

Rõ ràng, là cô thích Mộ Ngôn ca ca trước a…

Tần Tuyết càng nghĩ càng khó chịu, không khỏi dùng thanh âm run rẩy đối với Lăng Mộ Ngôn lấy lý do thân thể đột nhiên không thoải mái, sau đó vội vàng chạy ra khỏi rừng cây nhỏ, ngay cả ý đồ tiếp cận Cảnh Mục Lê của bản thân trước đó cũng quên sạch ném ra sau đầu.

“A, Tiểu Tuyết?” Lăng Mộ Ngôn ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Tần Tuyết, lẩm bẩm nói, “Phòng y tế không phải phương hướng đó a…”

“Quả thật trì độn a, cậu thực sự có bạn gái sao?” Thanh âm thanh lãnh không che giấu sự thờ ơ vang lên, Cảnh Mục Lê khép sách lại ngửa đầu nhìn hắn, nhướng mày hỏi.

Lăng Mộ Ngôn thu lại tươi cười, “Cảnh học trưởng nói như vậy không khỏi quá thất lễ đi, tôi đương nhiên có bạn gái.”

“Vậy bạn gái cậu…”

“Tình Tình chỉ yêu tôi.” Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc nói rõ, “Tình Tình đã cam đoan với tôi, chỉ yêu một mình tôi.”

“…” Cảnh Mục Lê hiếm khi cạn lời chớp mắt một cái, “Vậy bạn gái cậu đối với nữ sinh vừa rồi kia cảm thấy như thế nào?”

Lăng Mộ Ngôn cảm thấy có chút khó hiểu, “Như thế nào? Hai người bọn họ không phải là chị em sao, đương nhiên là rất thích Tiểu Tuyết a.”

Cảnh Mục Lê trong con ngươi tràn ngập hứng thú nhìn hắn, “Cậu tựa hồ… đối với tôi có chút địch ý?”

Lăng Mộ Ngôn thần sắc cứng đờ, kinh ngạc nhìn y, thốt ra, “Anh làm sao biết được?”

Cảnh Mục Lê: “…” Hắn quả thực chán ghét y sao? “Vì sao?” Y nhịn không được hỏi.

Bởi vì vấn đề gia thế, trước kia cho dù có người chán ghét y, cũng không dám biểu lộ ra ngoài mặt. Mà Lăng Mộ Ngôn là người đầu tiên cho dù chán ghét y vẫn thản nhiên thừa nhận, Cảnh Mục Lê không khỏi đối với hắn nhấc lên hứng thú.

“Nào có vì cái gì…” Lăng Mộ Ngôn do dự nửa ngày, vẫn thành thật thừa nhận, “Tình Tình vài ngày nay cứ luôn nhắc tới anh, thậm chí lần trước bởi vì anh liền không chú ý đến tôi.”

“Cho nên —– cậu đem tôi trở thành tình địch?” Cảnh Mục Lê kéo dài thanh âm, buồn cười hỏi.

Lăng Mộ Ngôn trừng mắt, đột nhiên nghiêm mặt, “Tình Tình từng nói chỉ yêu một mình tôi, tôi cần gì phải đem anh trở thành tình địch?”

“Vậy cậu vì sao còn đối với tôi có địch ý?”

“Mặc dù biết người Tình Tình yêu chính là tôi, nhưng lực chú ý của em ấy luôn bị anh hấp dẫn khiến cho tôi khó chịu a.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên nói, “Cho nên nhìn thấy anh đương nhiên sẽ không vui vẻ.”

“… Cậu thực sự rất thẳng thắn a.” Cảnh Mục Lê dở khóc dở cười, nhưng không cảm thấy khó chịu.

Đã rất lâu rồi không gặp được người đơn thuần thành khẩn như vậy, cho nên Cảnh Mục Lê không khỏi cảm thấy rất mới mẻ.

“A, tan học rồi sao?” Nghe thấy tiếng chuông, Lăng Mộ Ngôn vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Tôi cùng Tình Tình hẹn gặp nhau ở phòng học, Cảnh học trưởng tôi đi trước, tạm biệt.”

Cảnh Mục Lê nhìn theo bóng dáng của hắn, đột nhiên lẩm bẩm nói, “Mộ Ngôn, là Lăng Mộ Ngôn kia sao?”



Sau đó Tần Tình cùng Lăng Mộ Ngôn hai người tiếp tục trải qua quãng thời gian yêu đương vừa yên bình vừa ngọt ngào, thẳng đến nửa đêm nào đó, Tần Tình đột nhiên gõ cửa cổng chính của Lăng gia.

Lăng Mộ Ngôn vừa đi ra mở cửa, liền thấy người yêu toàn thân chật vật. Trong lúc vẫn còn kinh ngạc, Tần Tình liền nhào tới ôm chặt lấy hắn.

“… Tình Tình?” Lăng Mộ Ngôn đau lòng ôm cô, tay kia ở trên lưng của cô vỗ nhẹ trấn an, ôn nhu hỏi, “Đây là có chuyện gì, có phải hay không bị ngã?”

Tần Tình thân thể run rẩy, hai tay ôm lấy Lăng Mộ Ngôn cũng càng lúc càng xiết chặt.  Cô giống như bị cái gì đó kích thích không ngừng thấp giọng lẩm bẩm gọi tên Lăng Mộ Ngôn, một tiếng lại một tiếng, tựa như gào khóc thê lương bất lực.

Lăng Mộ Ngôn trong lòng căng thẳng, lại không dám đẩy cô ra, đành phải dùng thanh âm ôn nhu không ngừng đáp lại.

“Mộ Ngôn…”

“Ừ, anh đây.”

“Mộ Ngôn…”

“Ừ, anh đây.”

“Mộ Ngôn, Mộ Ngôn, Mộ Ngôn, Mộ Ngôn…”



Hai người cứ như vậy đứng ở trước cổng nhà lặp đi lặp lại đoạn đối thoại một hồi lâu, Tần Tình dường như bình tĩnh hơn một chút.

“Em làm sao vậy, Tình Tình?” Thấy Tình Tình tâm tình đỡ hơn, Lăng Mộ Ngôn mới thử hỏi, “Chẳng lẽ… xảy ra chuyện gì sao?”

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Tần Tình trong con ngươi nhất thời tràn ngập hận ý cùng phẫn nộ khiến cho người ta kinh hãi, cô giống như nhớ lại cái gì đó, đột nhiên toàn thân nhịn không được run rẩy ôm đầu ngồi xổm xuống, “Mẹ, mẹ…”

Lăng Mộ Ngôn cũng ngồi xổm xuống, nửa quỳ trên mặt đất lo lắng nhìn cô, “Bác gái? Bác gái như thế nào? Tình Tình, em rốt cuộc làm sao vậy?”

Tần Tình ngẩng đầu, trên mặt phủ kín đều là nước mắt, “Bọn họ cư nhiên đem di vật của mẹ thiêu hủy, Mộ Ngôn, bọn họ cư nhiên dám —–!”

Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, “Vì cái gì?”

“Đều tại em, đều tại lỗi của em…” Tần Tình mang theo tiếng khóc nức nở, cắn răng nói: “Nếu không phải em quá mức đắc ý quá mức khinh địch, bọn họ làm sao phát hiện ra những chuyện em lén lút làm… Vì cảnh cáo em, bọn họ cư nhiên đem toàn bộ đồ vật mà mẹ lưu lại cho em thiêu hủy! Bọn họ đều đáng chết, đáng chết!!”

“Lén lút làm? Tình Tình em làm cái gì?” Lăng Mộ Ngôn thấy bộ dạng này của cô, vừa đau lòng lại vừa nghi hoặc, “Bọn họ là ai?”

“Bọn họ?” Tần Tình cười lạnh một tiếng, “Khoogn phải là Tần Giang Châu cùng Tần Tuyết sao!”

“Bác trai cùng Tiểu Tuyết?” Lăng Mộ Ngôn lắp bắp kinh hãi, lại không khỏi khó hiểu, “Em cùng bọn họ quan hệ không phải tốt lắm sao, bọn họ như thế nào có thể làm ra những chuyện như vậy?”

“Tốt lắm? Đúng là tốt lắm.” Tần Tình đôi con ngươi kia đỏ bừng mang theo ngoan ý cùng âm lãnh, “Tốt tới mức…” Cô hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ a!

Thật muốn đem tầng da trên người Tần Giang Châu kia lột xuống, nhìn xem bên trong có phải hay không đã bốc mùi hôi thối… Ông ta căn bản không phải là người, chính là súc sinh! Không, ông ta ngay cả súc sinh cũng không sánh bằng!

Lăng Mộ Ngôn không nghe thấy lời đáp của cô, “Tình Tình?”

“Ông a…”

—– Không được, không thể để cho Mộ Ngôn biết một mặt như vậy của cô!

Tần Tình mạnh mẽ bừng tỉnh, tâm tình đã hòa hoãn hơn, cố gắng xốc lại tinh thần miễn cưỡng cười nói, “Không có gì, em vừa rồi chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, Mộ Ngôn anh đừng cho là thật…”

Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, “A?”

“Em chính là gặp ác mộng, sợ quá mức mà trong nhà lại không có ai… cũng chỉ có thể chạy tới đây tìm anh.” Tần Tình cứ như vậy sâu thẳm nhìn hắn, ánh mắt thâm tình mà tuyệt vọng.

Lăng Mộ Ngôn cũng không chú ý tới người yêu không thích hợp, dở khóc dở cười xoa xoa đầu cô, “Tình Tình em thật là, làm anh sợ muốn chết, còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì. Nếu sợ thì gọi điện thoại để anh qua đó a, em cư nhiên một mình chạy tới đây, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

“Ừ, em sai rồi.” Tần Tình chua sót kéo kéo khóe môi, “Em cư nhiên quên mất, sau đó không biết vì sao lại bỏ chạy ra ngoài…”

Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười cười, “Vậy để anh đưa em trở về —–”

“Không cần.” Tần Tình quả quyết cự tuyệt, “Lát nữa em gọi tài xế tới đón em trở về là được rồi.”

“… Tình Tình?”

Giống như hạ quyết tâm gì đó, Tần Tình đột nhiên lui về phía sau vài bước, ôn nhu nở nụ cười. Cô vươn ra hai tay, thần sắc nghiêm túc nói, “Mộ Ngôn, lại ôm em một cái có được không?”

Lăng Mộ Ngôn sửng sốt trong phút chốc, bật cười, “Vì sao không được? Tình Tình, đêm nay em thực kỳ quái.”

“Ừm, bởi vì gặp ác mộng a…” Tần Tình ôm chặt lấy Lăng Mộ Ngôn, tươi cười trên mặt cô rõ ràng ôn nhu như vậy, nhưng so với hắc ám nồng đậm còn bi thương hơn, “Cho nên muốn cảm nhận một lần nữa, độ ấm trên người Mộ Ngôn nha.”

Nghe vậy khuôn mặt tuấn tú của Lăng Mộ Ngôn không khỏi đỏ bừng, “Vậy, vậy Tình Tình liền ôm đi.”

“Mộ Ngôn, phải nhớ kỹ, người em yêu nhất chính là anh a. Chỉ yêu anh, thật sự chỉ yêu anh…”

Ngữ khí của Tần Tình lưu luyến mà kiên định, giống như lần cuối cùng ly biệt —–

“… Tạm biệt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện