Nhánh cây chậm rãi xiết chặt, nam nhân không khỏi kêu rên một tiếng, hắn ta ánh mắt sung huyết trừng mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn, hoàn toàn không có ý tứ yếu thế, “Mày tốt nhất mau chóng thả tao ra, bằng không nhất định sẽ hối hận!”

Lăng Mộ Ngôn tươi cười ôn nhuận trở nên lãnh đạm, “Tôi nếu thả kẻ có ý đồ muốn thương tổn A Cảnh, vậy thì mới hối hận đi?”

Nhìn thanh niên bề ngoài tuấn tú cùng cặp con ngươi màu đen vẫn như trước trong suốt sạch sẽ kia, Bùi Vũ Trần vốn lười biếng tựa vào tường vẫn không nâng lên được tinh thần đôi mắt đột nhiên sáng ngời.

“Cho nên kẻ có ý đồ muốn thương tổn tới tôi cậu liền lười quản phải không?” Quân Diêm Hoán đột nhiên xen vào một câu, vẻ mặt ai oán liếc mắt nhìn hắn, “Quả nhiên đối với cậu mà nói nữ nhân kia vẫn quan trọng hơn có phải hay không?”

Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười, “Không có a, nếu là Diêm Hoán tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

Quân Diêm Hoán lúc này mới vừa lòng xoay đầu trở lại.

Lăng Mộ Ngôn vừa mới thở phào, liền thấy Lam Cảnh nhìn về phía mình, tuy rằng biểu cảm không chút thay đổi nhưng con ngươi màu đen lại lộ ra ý tứ khó chịu.

… Lăng Mộ Ngôn phía sau gáy nhất thời chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

“Khụ, A Cảnh, cậu muốn xử trí hắn ta như thế nào?” Lăng Mộ Ngôn nắm tay đặt trên môi, giả vờ khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng hỏi.

Người luôn luôn mềm lòng giống như hắn lại có thể vì Lam Cảnh nói ra loại lời nói này, quả thực là hiếm có.

Lam Cảnh tự nhiên lý giải, cho nên Quân Diêm Hoán bộ dáng nghiêm trang lập tức đen mặt, khóe môi hơi nhếch lên.

Quân Diêm Hoán: … Thật sự muốn giết chết cô ta nhưng đánh không lại phải làm sao đây ==

“Ném ra ngoài.” Lam Cảnh hướng về phía cửa hất hất cằm, lãnh đạm nói.

“Được.” Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, không chút do dự chỉ huy nhánh cây đem nam nhân ném ra ngoài.

Bộ dạng nghe lời như vậy lại khiến cho Quân Diêm Hoán trong lòng sinh ra một trận khó chịu, vừa định nói xen vào thì một tiếng nói thanh thúy mang theo sùng bái giành trước vang lên —–

“Cảm ơn anh đã cứu em. Anh trai, có thể nói cho em biết tên của anh là gì được không?”

Lăng Mộ Ngôn thu hồi nhánh cây, làm như không phát hiện ra thiếu niên đi tới trước mặt mình, thân thể đột nhiên căng cứng, cười khẽ xoa xoa đầu của đối phương, “Anh là Lăng Mộ Ngôn, chị gái bên cạnh là Lam Cảnh, mà anh trai này tên Quân Diêm Hoán. Em thì sao?”

Thiếu niên nhìn như nhu thuận nói ra tên của mình, “Em tên là Lục Thu. Lăng ca ca các anh đều rất lợi hại nha, em có thể đi theo các anh được không?”

Lăng Mộ Ngôn trộm liếc mắt nhìn Lam Cảnh ở bên cạnh, tại sau khi Lam Cảnh nhướng mày nhìn lại, hắn yên lặng thu hồi tầm mắt.

… Tức khắc hiểu được.

Lăng Mộ Ngôn áy náy nhìn về phía Lục Thu, “Thực xin lỗi a Tiểu Thu, anh chị còn có việc, cho nên không thể…”

“Cho nên… Lăng ca ca, anh cũng giống như bọn họ, đem em vứt bỏ sao?” Lục Thu con ngươi màu đen lập tức chứa lệ, lại quật cường không chịu để cho rơi xuống.

Quả nhiên tất cả mọi người đều như vậy… không có gì khác biệt, đều giống nhau vì tư lợi, trong ngoài bất nhất, xấu xí không chịu nổi, hư vinh giả nhân giả nghĩa…

Thật muốn đem mặt nạ giả nhân giả nghĩa của người trước mặt này kéo xuống, đem tất cả ngụy trang giả dối của hắn từng chút một đào móc, xem xem hắn còn có thể hay không bảo trì bộ dạng ôn nhu thiện lương này…

Nghĩ như vậy Lục Thu gục đầu xuống, con ngươi màu đen toát ra ác ý thật sâu.

“Thực sự rất xin lỗi a, Tiểu Thu. Bởi vì mục tiêu mà bọn anh muốn tới khá xa, hơn nữa trên đường rất nguy hiểm, mang theo em cùng đi, bọn anh e rằng không thể cam đoan được an toàn của em, cho nên chỉ có thể đưa em tới căn cứ an toàn ở phụ cận.” Lăng Mộ Ngôn đối với thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu có chút ngây ngẩn nhìn mình chằm chằm lộ ra tươi cười nhu hòa áy náy, làm như không phát hiện ra ác ý bên trong con ngươi của cậu, chậm rãi nói.

“Nói với nó nhiều như vậy hữu dụng sao, Mộ Ngôn? Phải biết rằng có đôi khi người ta sẽ không cảm kích lòng tốt của cậu đâu.” Quân Diêm Hoán vẫn luôn chú ý bên này tất nhiên phát hiện ra Lục Thu không thích hợp, không khỏi gợi lên khóe môi, lạnh lùng trào phúng nói.

Lam Cảnh tựa hồ nhàm chán thưởng thức băng trùy ngưng kết ở trong tay, mũi nhọn của băng trùy như vô ý lại như cố tình chỉ về hướng của Lục Thu.

Lục Thu theo bản năng lui về phía sau vài bước, trong lòng lập tức lại dâng lên một tia không cam lòng. Người này rõ ràng dối trá như vậy, vì cái gì bọn họ đều che chở cho hắn? “Như vậy có thể hay không mang em theo? Em không sợ, cũng cam đoan sẽ không kéo chân sau các anh chị nha ~” Lúc này, Bùi Vũ Trần vẫn không lên tiếng mang theo ý cười trong suốt giơ tay lên, nói xong đầu ngón tay của cậu còn ngưng kết ra một quả cầu nước nho nhỏ.

Lam Cảnh thâm trầm nhìn cậu một cái, lạnh giọng hỏi, “Có xe không?”

Bùi Vũ Trần gợi lên khóe môi, vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mộ Ngôn, nói: “Có.”

Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, có chút mạc danh kỳ diệu nhìn lại đối phương, mang theo ý tứ dò hỏi.

Bùi Vũ Trần càng cười tới sung sướng, thẳng đến khi Quân Diêm Hoán cảnh giác đem Lăng Mộ Ngôn kéo tới phía sau gã, cậu mới dời đi tầm mắt.

“Cậu có thể tự mình lái xe đi ở phía sau chúng tôi, nhưng tốt nhất đừng đánh chủ ý vớ vẩn gì.” Lam Cảnh xách lên balo đặt một bên, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.

Lăng Mộ Ngôn nhìn thoáng qua Bùi Vũ Trần vẫn còn tủm tỉm mỉm cười, sau đó liền bị Quân Diêm Hoán không kiên nhẫn lôi kéo rời đi.



Sau đó, cho dù Lục Thu còn muốn tiếp tục quấn quýt lấy Lăng Mộ Ngôn để thay đổi chủ ý của bọn họ, ba người cuối cùng vẫn đưa cậu tới căn cứ phụ cận rồi rời đi.

“Tôi tưởng rằng cậu sẽ giữ nó lại.” Trên xe, Quân Diêm Hoán nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy cái gì, như cười như không đối với Lăng Mộ Ngôn nói.

“… A? Anh nói ai cơ?” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu qua, mang theo biểu tình mê mang không hiểu hỏi.

“Còn ai nữa, chính là cái gì Lục kia a.” Quân Diêm Hoán lắc đầu, vừa lòng vỗ vỗ mái tóc mềm mại của hắn, “Cậu rốt cuộc phát hiện ra nó có vấn đề sao?”

Lăng Mộ Ngôn càng thêm không hiểu, “Tiểu Thu em ấy… có vấn đề gì sao?”

Quân Diêm Hoán: “…”

Lam Cảnh lái xe, đúng lúc nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.

Quân Diêm Hoán âm thầm trừng mắt liếc Lam Cảnh một cái, sau đó bất đắc dĩ hỏi, “Cậu không phát hiện ra thằng nhóc kia vẫn luôn mang theo ác ý đối với cậu sao?”

“A, anh đang nói em ấy vẫn luôn nhắm vào tôi sao?” Lăng Mộ Ngôn giật mình, “Tôi cảm giác được a, chẳng qua là do em ấy còn nhỏ tuổi mà thôi, cho rằng chúng ta rõ ràng đã cứu em ấy rồi lại bỏ rơi em ấy, khẳng định sẽ cảm thấy mất mác không cam lòng. Dù sao về sau cũng không nhất định gặp lại, giận thì cứ giận, không sao hết.”

“…” Quân Diêm Hoán im lặng nửa ngày, phát tiết bực tức xoa loạn mái tóc của Lăng Mộ Ngôn.

Tên ngu ngốc này, quả nhiên gã vẫn phải che chở mới có thể yên tâm a. Quân Diêm Hoán bất đắc dĩ thầm nghĩ như vậy, khóe môi cũng lộ ra ý cười vui sướng.

[Ngôn Ngôn, kế tiếp cậu lựa chọn trực tiếp cùng bọn họ đi tới căn cứ L, hay là cùng bọn họ phân tán sau đó đi một mình?]

Lăng Mộ Ngôn cảm thấy hứng thú gợi lên khóe môi, “A? Hai lựa chọn có gì khác nhau?”

[Trong nội dung nguyên bản, nữ chủ sau khi tới căn cứ mới quen biết vị nam chủ cuối cùng là Quân Diêm Dạ, nhưng hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy Quân Diêm Dạ hiện tại đang dẫn đội ra ngoài căn cứ chấp hành nhiệm vụ, nói cách khác hiện tại có hai lựa chọn.] 001 nghiêm túc nói, [Thứ nhất là giống như nữ chủ trong nội dung nguyên bản, bình an tới căn cứ, sau khi gặp được Quân Diêm Dạ tiến hành công lược. Thứ hai là trên đường đi trực tiếp gặp gỡ Quân Diêm Dạ đang chấp hành nhiệm vụ.]

[Đương nhiên, lựa chọn sau hệ số nguy hiểm khẳng định cao hơn lựa chọn trước, bởi vì phải một mình hành tẩu, cho nên Ngôn Ngôn cậu phải suy nghĩ kỹ càng.]

Lăng Mộ Ngôn day day huyệt thái dương, “Nếu ta cùng bọn họ tách ra, độ hảo cảm sẽ giảm xuống sao?”

[Sẽ không, độ hảo cảm tăng lên tới trình độ nhất định sau đó sẽ không giảm xuống nữa, điểm này Ngôn Ngôn cậu có thể yên tâm.]

“Ý của ngươi là, Lăng Mặc Duệ cùng Quân Diêm Hoán xem như công lược thành công phải không?”

[Lăng Mặc Duệ trên cơ bản đã công lược thành công.]

“Nói cách khác Quân Diêm Hoán còn kém một chút sao?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nheo lại mắt phượng, chỉ tự hỏi một chút rồi quyết đoán làm ra quyết định. “Như vậy lựa chọn cái thứ hai đi, có điều nhớ rõ chú ý Bùi Vũ Trần một chút.”

[Ngôn Ngôn, cậu chuẩn bị cùng Bùi Vũ Trần đi chung sao?]

“Bùi Vũ Trần tính cách vốn khó nắm bắt, là một người nghĩ cái gì liền làm cái đó, không chút băn khoăn.” Lăng Mộ Ngôn ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vài cái, “Nếu hiện tại cùng cậu ta tách ra, đợi đến lần sau gặp lại, chút hứng thú này của cậu ta chỉ sợ đã sớm bị thứ khác thay thế.”

[Được a, Ngôn Ngôn lợi hại nhất ~(≧▽≦)/~]

“…”

[Đinh, phía trước xuất hiện đàn tang thi, thỉnh người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]



Một cước đá văng con tang thi đang mạnh mẽ nhào về phía mình, tiễn nước được Bùi Vũ Trần ngưng kết trong tay hung hăng đâm trúng đầu của tang thi.

Nghe tiếng ô tô khởi động dần dần đi xa, Bùi Vũ Trần cạn kiệt dị năng không chút để ý chém giết tang thi đang không ngừng nhào về phía mình, khóe môi gợi lên ý cười nhợt nhạt thản nhiên.

Bọn họ hẳn đã an toàn chạy đi rồi đi? Bùi Vũ Trần đối với hành vi không xuống xe hỗ trợ ngược lại lại bỏ chạy của mấy người Lam Cảnh hoàn toàn không ngạc nhiên, vốn cậu cũng tính toán làm như vậy, đáng tiếc chậm mất một bước. Bất quá Bùi Vũ Trần trong lòng vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, không thể tiếp tục kéo dài hứng thú vừa mới nảy sinh đối với người thanh niên bề ngoài sạch sẽ kia.

Thật nhàm chán a, sống còn có ý nghĩa gì chứ?

Bùi Vũ Trần thờ ơ nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng không khỏi dừng lại. Cậu nhìn con tang thi đã bổ nhào tới trước mặt, sau đó thoải mái nhắm lại hai mắt —–

Nhánh cây xanh mơn mởn ngăn chặn cước bộ của tang thi, mỗi một quả u lam mọng nước sau khi nổ tung sẽ chảy ra một loại chất nhầy có tính ăn mòn, gai xương rồng từng đám từng đám chui vào trong đầu tang thi, hoa ăn thịt người xinh đẹp khổng lồ chậm rãi cắn nuốt tiêu hóa thân thể của tang thi…

* u lam: màu xanh sẫm

Bùi Vũ Trần nghe được động tĩnh kinh ngạc mở to mắt, chứng kiến một màn thịnh yến thị giác vừa hoa lệ lại vừa tàn khốc trước nay chưa từng có.

Hóa ra dị năng mộc hệ cũng có thể lợi hại như vậy… Bùi Vũ Trần ở trong lòng cảm thán một tiếng, quay đầu qua.

Chỉ thấy thanh niên ôn nhã như ngọc liền đứng cách mình không xa, ánh mặt trời sắc vàng rực rỡ ấm áp trải đầy toàn thân hắn, vốn dung nhan tuấn mỹ phi phàm lúc này nhìn qua lại càng thêm rung động lòng người. Xa xa nhìn lại, giống như một bức họa xinh đẹp, tản ra khí tức thánh khiết tựa hồ có thể rửa sạch tâm linh khiến cho người ta si mê không thể kiềm chế.

… Nếu bỏ qua đám tang thi đang vây quanh hắn, quả thực là hình ảnh làm cho người ta phải động tâm.

Nếu đem thanh niên xuất trần như họa kéo vào thế gian, khiến cho hắn ở trước mặt mình lộ ra một mặt yếu ớt mềm mại…

* xuất trần: không vương bụi bẩn, thoát khỏi cõi tục

Bùi Vũ Trần nhìn hắn trầm mặc hồi lâu, con ngươi màu đen dần dần toát ra si mê cố chấp. Cậu đột nhiên tiến gần về phía Lăng Mộ Ngôn, lộ ra tươi cười bắt buộc

—– Vô luận người này vô tình hay cố ý trêu chọc vào mình, cậu cũng tuyệt đối không buông tay.

~ ~ ~ ~ ~

* gai xương rồng:



* hoa ăn thịt người:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện