[Ngôn Ngôn, cậu gần nhất tựa hồ bắt đầu nhàn hạ a, rõ ràng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, như thế nào có thể buông thả như vậy!”] 001 vô cùng đau đớn chỉ trích, [Phải biết rằng còn tới ba hạng mục nhiệm vụ nữa, vô luận cậu thiếu nhiệm vụ nào, tổng kết nhiệm vụ liền không thể hoàn thành a! Nhiệm vụ của Bách Hàm còn chưa tính, ngay cả hai nhiệm vụ của Tịch Quân Duệ vì cái gì còn chưa kết thúc a?]

“A, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra giá trị ngược tâm cùng giá trị trung khuyển của Tịch Quân Duệ gần nhất đều không tăng lên sao?” Lăng Mộ Ngôn ngồi tựa vào thành dựa ghế đọc báo, không mặn không nhạt nói, “Ta còn muốn hỏi xem là ai trước đó đã nói sau khi giá trị độ hảo cảm được xoát đầy thì giá trị trung khuyển sẽ tăng càng lúc nhanh nha.”

[…] 001 vẻ mặt xấu hổ, [Đó là bởi vì Ngôn Ngôn cậu hiệu suất quá cao thôi, ai biết được giá trị độ hảo cảm vừa được xoát đầy, cậu đã đem giá trị trung khuyển xoát tới 85 rồi…]

“Cho nên oán trách ta sao?” Lăng Mộ Ngon con ngươi đen láy lộ ra ý cười, thoạt nhìn rất vui vẻ.

[… Không không không, đều là lỗi của 001, hu hu hu, hoàn toàn không liên quan tới Ngôn Ngôn cậu QwQ]

“001 ngươi thực sự là càng ngày càng thức thời, bé ngoan.”

[Vì sao những lời này nghe vào tai tuyệt đối không cao hứng… (mặt u buồn)] Tại khi nhìn thấy ý cười của Lăng Mộ Ngôn càng thêm sâu, 001 cảm thấy không ổn, vội vàng dời đi đề tài, [Cái đó, Ngôn Ngôn, cậu quyết định làm thế nào a?]

“Hửm? Ta đang đợi a.” Lăng Mộ Ngôn nâng cằm cười tủm tỉm đáp.

[… Đợi? Đợi cái gì?]

“Đương nhiên là chờ nam thứ của nội dung nguyên bản lên sàn diễn a.” Lăng Mộ Ngôn hiếm khi kiên nhẫn đối với 001 giải thích, “Nam thứ kia không phải nghe nói từ rất sớm đã thích Tịch Quân Duệ hay sao? Ta đang đợi hắn lên sân khấu nha.”

[Chính là…] 001 nhăn mày, [Tịch Quân Duệ nếu thích Ngôn Ngôn cậu, giá trị trung khuyển hiện tại còn cao như vậy, vậy tuyệt đối sẽ không thèm liếc nhìn những người khác. Cho nên Ngôn Ngôn cậu cũng đừng xằng bậy a.]

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, 001.” Lăng Mộ Ngôn không đọc báo nữa, ngược lại ghé vào trên bàn, biếng nhác nheo lại con ngươi, “Ta chỉ muốn nương nhờ một chút lực lượng của nam thứ mà thôi, liền một chút là tốt rồi ~”

[… Tôi đây an tâm rồi, ha ha QwQ] Có quỷ mới tin cái miệng của cậu ấy! “Cho nên, nam thứ kia bao giờ thì lên sàn diễn?”

[A? Ngôn Ngôn, cậu muốn xác định thời gian sao?]

Lăng Mộ Ngôn cười, “Ngươi nói xem?”

[… Tôi đã biết QwQ, nam thứ nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ xuất hiện vào ba ngày sau. Ngôn Ngôn, chúc cậu chơi đùa vui vẻ _(:3″ ∠)_]

Chân thành chúc nam thứ không cần giống nam chủ của thế giới trước, bị chơi đùa biến thành bệnh xà tinh. 001 ở trong lòng yên lặng vì nam thứ còn chưa lên sân khấu châm một ngọn nến.



“A, thật có lỗi!” Tịch Quân Duệ khóe môi nâng lên từ trong toilet đi ra, trong đầu hồi tưởng lại tối hôm qua Lăng Mộ Ngôn thế nhưng chủ động gọi điện hẹn y gặp mặt. Thời điểm tâm tình đang sung sướng, nhất thời không để ý liền cảm nhận được một thân thể mềm mại đột nhiên va vào trong lồng ngực của chính mình, thanh âm mềm mại mang theo một chút khiếp sợ vang lên ở bên tai, “Tôi không phải cố ý, anh có sao không?”

Tịch Quân Duệ chán ghét một phen đẩy ra người trong lòng, vẻ mặt kiêu căng nhìn thanh niên xinh đẹp trước mặt bởi vì đột nhiên bị đẩy ra khiến cho thần sắc có chút tái nhợt, lạnh lùng nói, “Cách tôi xa một chút, đi đường nhớ mang theo mắt.”

Đại khái vì lần trước bị Bách Hàm hãm hại ấn tượng quá mức khắc sâu, Tịch Quân Duệ đại não lập tức không hiểu vì sao hiện lên cảnh tượng xảy ra trên đỉnh núi lần đó.

Dung mạo dáng người không đẹp bằng Mộ Ngôn nhà y, thanh âm cũng không dễ nghe như Mộ Ngôn, một chút tư bản cũng không có còn dám ở trước mặt y lắc qua lắc lại, gan đúng là lớn nha. Tịch Quân Duệ cứ như vậy khinh thường nghĩ, còn nhịn không được có chút chột dạ dùng dư quang liếc mắt nhìn bốn phía, sau khi phát hiện ra không có thân ảnh của Lăng Mộ Ngôn, lúc này mới không dấu vết thở phào một hơi.

… Nếu là Mộ Ngôn, nói không chừng y còn có thể phối hợp phối hợp.

[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyển tăng lên 86.]

“Anh sao có thể nói như vậy chứ!” Thanh niên bị nói có chút mất tự nhiên, trong mắt rõ ràng đã ngập lệ, lại vẫn kiên cường nhịn xuống. Cậu cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Quân Duệ trên mặt không chút thay đổi kỳ thực ra đã thất thần, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Vị tiên sinh này, quả thực ban đầu bởi vì tôi thất thần không nhìn thấy anh, cho nên mới đụng vào anh. Tuy tôi có lỗi, nhưng tôi nghĩ anh cũng có trách nhiệm nhìn đường đi? Hà cớ gì lại nói khó nghe như vậy?”

Tịch Quân Duệ cảm thấy có chút buồn cười, nếu là trước kia, nói không chừng y còn có thể có hứng thú cùng đối phương chơi đùa một phen, nhưng hiện tại… y đã tìm được người trong lòng —– thậm chí còn chưa thu phục được vị kia đâu, làm gì có hưng trí gì đó.

… Huống chi người này ở bất kỳ phương diện nào đều giống với Bách Hàm. [← Đây mới là trọng điểm đi!]

“Thật không? Tôi còn tưởng rằng cậu trực tiếp lao về phía mục tiêu đấy.” Y như cười như không nói, vẻ mặt không cho là đúng.

“Xin đừng nói xấu tôi như vậy, tiên sinh!” Thanh niên tức giận hô lên, bộ dáng nhìn như tức giận không nhẹ, “Tôi đã nói đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi!”

“Vô luận có phải hiểu lầm hay không, hiện tại có thể mời cậu tránh qua một bên được không?” Tịch Quân Duệ bị đối phương làm cho không còn kiên nhẫn, nghĩ tới Lăng Mộ Ngôn rất có thể đã rời đi, trong lòng càng thêm nôn nóng, “Cậu không biết đứng giữa đường rất cản trở hay sao?”

“Anh đừng… A —–!” Thanh niên tức giận tới mức lồng ngực không ngừng phập phồng, cậu từng bước một tiến về phía trước, làm như muốn biện giải cái gì đó, nhưng ai ngờ dưới chân đột nhiên trơn trượt, liền không thể khống chế nhào vào trong lồng ngực của Tịch Quân Duệ.

Tịch Quân Duệ theo bản năng muốn đẩy ra, lại bị thanh niên tốc độ lao tới quá nhanh túm được.

Mà đúng lúc này, thanh âm mang theo ý cười trùng hợp vang lên.

“Tịch tổng thực có diễm phúc, đúng là ở đâu cũng có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ a.” Thanh niên tuấn mỹ đứng cách hai người không xa nghiêng người tựa vào tường, hai bàn tay vỗ nhẹ, trong phượng mâu hơi nhướng lên hàm chứa trêu chọc cùng hiểu rõ, sau đó ý cười trong suốt nói.

Mộ Ngôn —–?!

Tịch Quân Duệ nhất thời không khỏi có chút kích động, rõ ràng bản thân đã rất cẩn thận, như thế nào loại cảnh tượng này lại trùng hợp bị hắn nhìn thấy? Chính là sau khi nhìn Lăng Mộ Ngôn trên mặt không có một tia mất mác thương tâm, Tịch Quân Duệ đột nhiên cảm thấy trong miệng có chút khô đắng.

Mộ Ngôn cậu ấy… căn bản là không quan tâm? Từ trên gương mặt Lăng Mộ Ngôn căn bản nhìn không ra bất cứ dấu hiệu ghen tức nào, đau lòng quen thuộc không khỏi lại ào ào đánh úp tới, Tịch Quân Duệ trong lúc nhất thời thế nhưng quên mất đẩy ra cánh tay của thanh niên vẫn còn ôm mình.

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm 3 điểm.]

“Bất quá các người ở trước cửa toilet như vậy… có phải hay không không được tốt cho lắm?” Lăng Mộ Ngôn sờ sờ cái mũi, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

Tịch Quân Duệ lúc này mới phát hiện ra bản thân cư nhiên còn ôm một người, vội vàng thu hồi cánh tay. Không để ý đến thanh niên bị quăng ngã xuống trên mặt đất phát ra tiếng kêu đau, bước nhanh đi tới bên cạnh Lăng Mộ Ngôn, ý đồ hướng hắn giải thích, “Mộ Ngôn, không phải như cậu nghĩ đâu…”

“Tôi biết tôi biết, đều là nam nhân, tôi tự nhiên đều biết.” Lăng Mộ Ngôn vỗ vỗ bả vai của Tịch Quân Duệ, nói xong còn hướng y trừng mắt, “Chính là lần sau phải chú ý trường hợp a, thân mật ở nơi công cộng như vậy, rất dễ quấy rầy tới người khác a ~”

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm 2 điểm.]

Tịch Quân Duệ ánh mắt âm u thâm trầm đổi tay bắt lấy cổ tay của Lăng Mộ Ngôn, thật sâu nhìn vào đáy mắt của hắn, “Tôi nói, chỉ là hiểu lầm.”

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi sửng sốt, tính toán rút cổ tay ra, thế nhưng lực lượng của đối phương khiến cho hắn thất bại. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Được rồi, tôi biết là tôi hiểu lầm, mau buông tay.”

Tịch Quân Duệ vẫn như trước cố chấp nhìn hắn, “Vừa rồi là do cậu ta đột nhiên nhào tới mà tôi lại chưa kịp chuẩn bị, về sau tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”

[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyển tăng lên 89.]

Lăng Mộ Ngôn như cười như không liếc mắt nhìn y một cái, trong phượng mâu thanh mị sóng nước lăn tăn, “Chuyện này nói với tôi làm gì? Đó là tự do của anh, không phải sao?”

* thanh mị: vừa trong sạch vừa mị hoặc

Cho dù Tịch Quân Duệ gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng cũng không khỏi bị một cái liếc mắt này của hắn câu đi thần hồn. Sau khi lấy lại tinh thần, y không khỏi trong lòng than thở một tiếng, thật không hổ là người được bản thân nhìn trúng, chính là có mị lực như vậy.

↑ Tự hào như vậy thật sự là đại trượng phu sao?!

[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyển tăng lên 90.]

“Tôi nghĩ cậu hẳn hiểu được ý tứ của tôi, Mộ Ngôn.”

Lăng Mộ Ngôn đột nhiên trầm mặc.

Thời gian một giây lại một giây trôi qua, Tịch Quân Duệ tại trong một mảnh yên tĩnh tâm tình vốn chờ mong khẩn trương cuối cùng biến thành ảm đạm mất mác.

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng lên 92.]

Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc mở miệng: “Tôi…”

“Vị tiên sinh này, anh không biết bản thân có chút quá phận sao!” Một đạo thanh âm rõ ràng mang theo tức giận lại vẫn như trước mềm mại như nước đột nhiên xen vào, trùng hợp đánh gãy lời nói của Lăng Mộ Ngôn, “Tôi bất quá chỉ không cẩn thận trượt ngã mà thôi, bị anh đỡ lấy cũng chỉ là ngoài ý muốn a, anh như thế nào có thể như vậy!”

Tịch Quân Duệ thấy Lăng Mộ Ngôn không mở lời, nhất thời tâm sinh căm tức, quay đầu trừng mắt nhìn về phía thanh niên vẻ mặt tức giận đang đi tới kia, “—– Câm miệng!”

Thanh niên nhìn thấy ánh mắt của y mang theo lửa giận, không khỏi ngượng ngùng ngừng lại cước bộ, trong lòng dâng lên một tia không cam lòng.

Rõ ràng Quân Duệ chính là thích loại hình như cậu không phải sao? Nhưng mà vì cái gì…

Chẳng lẽ là vì người này? Cậu chuyển mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía nam nhân đang được Tịch Quân Duệ nắm tay nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười thờ ơ kia, gắt gao cắn chặt môi.

“Mộ Ngôn, cậu vừa rồi muốn nói cái gì?” Tịch Quân Duệ vội vàng hỏi.

“A? Không muốn nói gì a.” Lăng Mộ Ngôn phớt lờ khẽ cười, “Phiền anh buông tay ra được không?”

Biết đã bỏ qua thời cơ thì Lăng Mộ Ngôn khẳng định sẽ không mở miệng lại, Tịch Quân Duệ chỉ có thể cúi đầu chán nản buông lỏng tay ra —– tại trước đó tự nhiên tránh không được tức giận trừng mắt liếc thanh niên kia một cái, “Chúng ta trước đi ăn cơm đi?”

“À ừm.” Lăng Mộ Ngôn từ chối cho ý kiến, “Tùy anh.”

Tịch Quân Duệ lúc này mới hơi hơi lộ ra chút ý cười, “Tôi đã gọi trước đồ ăn, nếu không đúng khẩu vị của cậu, chúng ta lại đổi món khác.”

Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, hoài nghi, “Anh biết tôi thích ăn cái gì?”

Tịch Quân Duệ sắc mặt không đổi, “Tôi chỉ cảm thấy cậu hẳn là sẽ thích.”

Lăng Mộ Ngôn ném cho y một cái nhìn khinh thường, xoay người đi về hướng phòng ăn, phía sau tự nhiên còn có Tịch đại tổng tài gắt gao đuổi theo.

Chỉ để lại thanh niên một mình yên lặng đứng ở trước cửa toilet, không biết suy nghĩ cái gì, bàn tay buông thõng không biết từ khi nào đã gắt gao nắm thành quyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện