“Mộ Ngôn, đã lâu không gặp a ~”

Hôm nay, Lăng Mộ Ngôn vừa mới chuẩn bị tan tầm liền nghênh đón một ‘người bệnh’ tựa hồ có chút quen biết từ trước đó.

Hắn nhướng mày đánh giá nam nhân ăn mặc chỉn chu, tướng mạo anh tuấn nhìn không ra chút bệnh trạng nào đang đứng ở trước mặt mình, đưa tay cắm vào trong túi áo blouse, tựa vào bên cạnh bàn công tác, “Xin hỏi tìm tôi có việc gì sao?”

Nam nhân đương nhiên nói, “Tôi tới đây tự nhiên là để khám bệnh a.”

“À?” Lăng Mộ Ngôn như cười như không lấy ra chiếc bút, “Vậy xin hỏi anh không thoải mái ở chỗ nào?”

Nam nhân ôm ngực, nghiêm túc đáp lời: “Nơi này.”

“… Nếu trái tim xuất hiện vấn đề, mời ra cửa quẹo trái đi tới khoa tim mạch, cảm ơn đã hợp tác.”

“Không phải a, trái tim của tôi không sao hết.” Nam nhân vẻ mặt chân thành, “Nó chỉ khi nào nhìn thấy cậu mới xuất hiện vấn đề, cho nên tôi cảm thấy bản thân hẳn là mắc chứng bệnh tương tư.”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

“Khụ khụ, tôi chỉ nói đùa mà thôi, chỉ nói đùa mà thôi, cậu đừng tức giận.” Thấy Lăng Mộ Ngôn cư nhiên cười lạnh nghiêng đầu nhìn về phía chậu hoa đặt trên bệ cửa sổ, nam nhân cảm thấy không ổn, vội vàng giơ lên hai tay cầu xin tha thứ, “Lăng học đệ, cậu thực sự không nhớ tôi sao? Tôi là Sở Lạc a.”

“… Sở Lạc?” Lăng Mộ Ngôn con ngươi đen láy nhìn gã, hơi hơi nghiêng đầu, “Đó là ai?”

Sở Lạc: “…”

Gã ôm ngực không khỏi mở miệng đùa giỡn vài câu, “Học đệ cậu thực vô tình! Cậu đã quên khi khai giảng, là ai đưa cậu tới ký túc xá sao! Cậu đã quên khi cậu tới căn tin ăn cơm không mang đủ tiền, là ai trả bù cho cậu sao! Cậu chẳng lẽ đã quên mỗi lần diễn ra trận đấu bóng rổ, là ai yên lặng đứng một bên cổ vũ cho cậu… khụ khụ, cái này không tính, tôi… tôi chỉ muốn nói tôi giúp cậu nhiều như vậy, học đệ cậu cư nhiên không nhớ tôi là ai, thực sự khiến cho học trưởng rất thương tâm!”

Lăng Mộ Ngôn giật mình đập nắm tay lên bàn tay còn lại, “À, là anh a —–”

Sở Lạc vội vàng chờ mong nhìn hắn, “Hửm?”

“… Ngượng ngùng, vẫn nghĩ không ra.” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ buông xuống hai tay, “Nguyên nhân đại khái bởi vì gương mặt của học trưởng quá mức phổ thông đi, thật sự xin lỗi a.”

“Gương… gương mặt quá mức phổ thông?!” Sở Lạc chỉ vào chính mình, không thể tin được hô lên, “Cậu nói tôi gương mặt quá mức phổ thông?!”

Lăng Mộ Ngôn vô tội sờ sờ chóp mũi, “Làm sao vậy?”

“Làm sao vậy? Cậu cư nhiên hỏi tôi làm sao vậy!” Sở Lạc suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Sở Lạc tôi làm sao có thể có gương mặt phổ thông a! Anh tuấn tiêu sái như vậy, còn có vô số nam nhân nữ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, thẩm mỹ của cậu tuyệt đối có vấn đề đi!”

Lăng Mộ Ngôn yên lặng cân nhắc một chút, “Vô số… nam nhân nữ nhân?”

Hỏng, lỡ miệng rồi. Sở Lạc vội vàng cứu nguy, “Không phải, tôi chỉ đang so sánh mà thôi, ha ha. Mộ Ngôn, cậu đừng hiểu lầm nha.”

Lăng Mộ Ngôn híp lại con ngươi, lộ ra ý cười trêu chọc, “Tôi hiểu.”

“Thật sự không phải như vậy a, học đệ…” Sở Lạc khóc không ra nước mắt, cư nhiên ở trước mặt mỹ nhân không cẩn thận để lộ ra ‘tình sử’ của chính mình, thật sự là… thật sự là mất mặt muốn chết có được hay không QwQ

“Được rồi, làm phiền học trưởng anh mau mau nói rõ ràng mục đích ngày hôm nay anh tới tìm tôi.” Lăng Mộ Ngôn chỉ chỉ vào đồng hồ của chính mình, “Phải biết thời gian tan tầm của tôi sắp tới rồi.”

“A, ngượng ngùng, kỳ thực tôi tới tìm cậu là vì Quân Duệ.” Sở Lạc lộ ra khuôn mặt nghiêm túc, “Mặc dù không biết giữa hai người các cậu có mâu thuẫn gì, nhưng Quân Duệ hiện tại bởi vì cậu mà tinh thần trở nên sa sút, cả ngày dùng công việc để làm tê liệt bản thân, tôi thực sự nhìn không nổi nữa mới tới tìm cậu nói chuyện.”

Lăng Mộ Ngôn kinh ngạc chớp mắt một cái, “Bởi vì tôi?”

Sở Lạc mỉm cười: “Nếu Mộ Ngôn cậu không ngại, chúng ta đến quán café ở phụ cận ngồi nói chuyện đi?”

Lăng Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu đáp ứng.



“Tôi nghĩ anh đại khái có chút hiểu lầm, Sở Lạc học trưởng.” Gọi xong café, Lăng Mộ Ngôn nâng cằm đối với Sở Lạc nói, “Tôi cùng Tịch Quân Duệ đã rất lâu không gặp mặt, ừm… ít nhất cũng khoảng một tuần đi?”

Sở Lạc uống một ngụm café, thản nhiên nói, “Nhưng thời điểm vài hôm trước Quân Duệ uống rượu còn không ngừng gọi tên cậu.”

Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, “Như vậy tôi càng không hiểu chuyện này là sao, tôi nghĩ  anh có đến tìm tôi cũng vô dụng.”

“Cậu đừng vội…”

“Sở Lạc, cậu vì sao lại ở đây?” Thanh âm lãnh trầm bình tĩnh cách hai người không xa vang lên, nhất thời đánh gãy lời nói của Sở Lạc.

* lãnh trầm: lạnh lẽo và trầm thấp

Sở Lạc quay đầu lại, nhìn thấy người mới tới, không khỏi có chút chột dạ, “A, Quân… Quân Duệ, sao cậu lại tới đây? Thực khéo a… ha ha.”

Tịch Quân Duệ tận sâu trong con ngươi đen tối là lửa giận bị đè ép, cười lạnh nói: “Lời này hẳn là do tôi hỏi cậu mới đúng.”

Sở Lạc nuốt nuốt nước miếng: “Cái đó, tôi chỉ muốn…”

“Sở Lạc học trưởng đến tìm tôi tâm sự, dù sao cũng lâu lắm rồi không gặp.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên nhìn về phía Tịch Quân Duệ không biết từ chỗ nào chui ra, “Như vậy anh cũng muốn quản sao?”

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm 5 điểm.]

Tịch Quân Duệ thân thể run lên, lạnh lùng kiên quyết xoay đầu qua một bên, “Tôi tự nhiên không xen vào, cảm ơn cậu đã trả lời.”

Hai người đừng như vậy… Sở Lạc có chút khóc không ra nước mắt, bầu không khí giữa hai người này như thế nào quái dị như vậy a!

“Tôi nghe nói —–” Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, không chút để ý kéo dài âm cuối —– Tịch Quân Duệ kìm lòng không nổi dựng lên lỗ tai, “Anh gần nhất tinh thần giống như rất sa sút, là bởi vì tôi?”

Tịch Quân Duệ mạnh mẽ quay đầu lại, phẫn nộ phản bác nói: “Sao có thể bởi vì cậu, đừng tự mình đa tình, cậu nghe ai nói hưu nói vượn!”

* nói hưu nói vượn: nói nhảm, nói linh tinh vớ vẩn

Sở Lạc ‘nói hưu nói vượn’: “…”

“Hóa ra không phải bởi vì tôi a? Tôi đã bảo rồi mà, sao có thể liên quan đến tôi, nhất định là nghĩ sai rồi.” Lăng Mộ Ngôn lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, “Vậy tôi an tâm rồi, hửm.”

“… Cậu!”

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm 2 điểm.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa tăng thêm 1 điểm.]

Lăng Mộ Ngôn bật cười một tiếng, trêu tức nói: “Tôi cũng chưa nói gì a, anh khẩn trương cái gì?”

Tịch Quân Duệ đen mặt ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc, còn ra vẻ lơ đãng đẩy gã một cái, “Tôi khi nào thì khẩn trương?”

Sở Lạc thân thể thiếu chút nữa ngã xuống trên mặt đất, may mắn đúng lúc vịn vào cạnh bàn mới không xảy ra trường hợp xấu mặt. Gã căm giận quay đầu trừng mắt liếc Tịch Quân Duệ vẻ mặt nghiêm trang làm bộ như cái gì cũng không biết một cái, hẹp hòi như vậy a, không phải ở sau lưng cậu trộm tới gặp Lăng Mộ Ngôn nhà cậu một lần thôi sao! Đừng quên ngay từ đầu là Sở Lạc gã coi trọng Lăng Mộ Ngôn trước, nếu không bởi vì Tịch Quân Duệ là bạn tốt của gã, gã… gã đã sớm —–!

“Anh như thế nào không khẩn trương? Rõ ràng vừa mới tạc mạo.” Lăng Mộ Ngôn như cười như không nói.

* tạc mao:là chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào

Tịch Quân Duệ giống như giận rỗi không thèm nhìn hắn, “Tôi cùng cậu rất thân thiết sao, khẩn trương hay không khẩn trương thì có liên quan gì đến cậu?!”

Sở Lạc thảm thương không nỡ nhìn thẳng che đi ánh mắt, vị nhi đồng trước mắt này là ai a! Tuyệt đối không phải bạn tốt Tịch Quân Duệ luôn lãnh ngạo tự đại kia của gã!

* lãnh ngạo: lạnh lùng và cao ngạo

“Được rồi, chúng ta đích xác không thân thiết, tôi đây…”

“Lăng Mộ Ngôn!” Tịch Quân Duệ phẫn nộ tới mức lồng ngực phập phồng, đủ để thấy được tâm tình của y lúc này có bao nhiêu kích động. Y tựa như một con dã thú bị thương gầm khẽ, bên trong con ngươi màu đen còn giấu diếm đau xót, “Cậu —–”

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm 5 điểm.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa tăng thêm 5 điểm.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm 5 điểm.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa tăng thêm 5 điểm.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa tăng thêm…]

“Tôi còn chưa nói xong, anh kích động như vậy làm chi?” Lăng Mộ Ngôn đánh gãy lời nói của y, vô tội chớp chớp đôi mắt, “Tôi chỉ muốn mời anh đi ăn một bữa cơm để bày tỏ sự áy náy, không thể sao?”

Tịch Quân Duệ ngây ngẩn cả người.

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm hiện tại là 67, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa hiện tại là 31, thỉnh người chơi chú ý.]

Lăng Mộ Ngôn nói, “Lần trước cho anh leo cây, thực sự xin lỗi. Lời mời này anh có đáp ứng không, hửm?”

Tịch Quân Duệ vẫn có chút ngây người, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại.

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa giảm 10 điểm, hiện tại là 21, thỉnh người chơi chú ý.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa giảm 5 điểm, hiện tại là 16, thỉnh người chơi chú ý.]

“Không đáp ứng? Quên đi…”

“Ai nói không đáp ứng?” Tịch Quân Duệ theo bản năng phản bác, sau đó vẻ mặt lãnh tĩnh hỏi, “Khi nào?”

Lăng Mộ Ngôn tự hỏi một chút, “Ừm, liền giữa trưa mai đi, vẫn là nhà hàng cơm tây chúng ta hẹn lần trước, thế nào?”

Tịch Quân Duệ thật sâu nhìn hắn một cái, sau đó khẽ gật gật đầu.

[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa giảm 5 điểm, hiện tại là 11, thỉnh người chơi chú ý.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ độ hảo cảm tăng thêm 5 điểm, thỉnh người chơi chú ý.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi độ hảo cảm tăng lên 90.]

[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyển tăng lên 75.]

Xong rồi, xem ra lần này Quân Duệ thật sự hãm sâu vào trong tay Lăng Mộ Ngôn a… Sở Lạc nhìn Tịch Quân Duệ trong đôi con ngươi ẩn ẩn mang theo vui sướng, ở trong lòng vô lực lắc lắc đầu.

Nhưng mà… Lăng Mộ Ngôn thật sự sẽ thích Quân Duệ sao? …

“Học trưởng, anh nói anh gặp được Quân Duệ? Còn hẹn anh ta đi ăn cơm?” Bách Hàm thanh âm khẩn trương từ trong điện thoại truyền ra, “Vì sao?”

Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu kẹp lấy di động, đồng thời nhẹ nhàng gõ bàn phím, nghi hoặc hỏi, “A, Tiểu Bách Thụ, không phải em đã nói là tha thứ cho Quân Duệ rồi sao? Chẳng lẽ vẫn còn ý tứ…?”

“Không, không phải, em chỉ tò mò mà thôi.” Bách Hàm vội vàng lắc lắc đầu, “Em cùng Quân Duệ đã xác định rõ ràng, hai người bọn em không còn quan hệ gì nữa, Lăng học trưởng.”

[Bách Hàm, kiên nhẫn của tôi từ trước đến nay vẫn luôn không tốt, cho nên đây là lần cảnh cáo cuối cùng, nếu cậu không muốn tương lai vĩnh viễn không thể gặp lại Mộ Ngôn, liền tiếp tục ngăn cản đi.]

Nhớ đến lời cảnh cáo lạnh như băng của Tịch Quân Duệ trước kia, Bách Hàm trong lòng có chút chua sót, đây là chỗ tốt của quyền thế sao?

“Tiểu Bách Thụ? Em có nghe anh nói chuyện không?”

“A? Lăng học trưởng?” Bách Hàm hoàn hồn, “Lăng học trưởng, anh vừa nói cái gì?”

“Tiểu Bách Thụ, em lại thất thần sao?” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười nói, “Anh nói a, nếu em không muốn, sau này anh không gặp anh ta nữa.”

“… Không, không cần đâu, Lăng học trưởng.” Bách Hàm trái tim kéo căng, hạ mi mắt, cười khổ lắc đầu, “Em không sao, an tâm đi, Lăng học trưởng.”

“Vậy anh… đi gặp anh ta nha?”

“… Vâng, anh đi đi.” Bách Hàm mất mác cúp điện thoại, nhất thời có chút mờ mịt.

Ở sau khi mất đi Quân Duệ, chẳng lẽ cậu cũng sẽ mất đi Lăng học trưởng…?

Mà người cướp đi Lăng học trưởng… vì sao cố tình lại chính là Quân Duệ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện