“Mộ Ngôn, tôi cảm thấy đầu giống như có chút đau… có thể hay không rót cho tôi một cốc nước?”

Tô Cảnh Thanh dùng ánh mắt ủy khuất ai oán nhìn về hướng Lăng Mộ Ngôn đang ngồi bên cạnh vẻ mặt hờ hững phê duyệt văn kiện. Rõ ràng đã đáp ứng mấy ngày nay sẽ tới thăm y, Mộ Ngôn vì sao còn mang theo văn kiện gì đó a T▽T

Đau đầu cùng muốn uống nước có quan hệ gì sao? Lăng Mộ Ngôn mặc kệ y, trực tiếp đem cốc nước trong tay của mình đưa qua.

Tô Cảnh Thanh tiếp nhận chậm rãi uống từng ngụm một, sau đó cầm cốc nước nở nụ cười thỏa mãn —– đây là cốc nước mà trước đó Mộ Ngôn đã uống qua a ~

←_← Tiền đồ đâu!

Đứng ở bên ngoài thật lâu không gõ cửa, Liễu Chân Nhã thấy như vậy không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó yên lặng thu lại bàn tay đang vươn ra giữa không trung. Cô liếc mắt nhìn về phía trong phòng, hai người rõ ràng việc ai nấy làm, nhưng không khí lại thập phần ấm áp, rốt cuộc mang theo nụ cười miễn cưỡng nhàn nhạt, xoay người rời đi.

“… Lâm Lâm tỷ?” Liễu Chân Nhã hoảng sợ nhìn Lăng Lâm không biết từ khi nào đã đứng phía sau mình, theo bản năng kêu lên.

Lăng Lâm vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ‘suỵt’ một tiếng. Liếc mắt nhìn vào trong phòng bệnh, phát hiện hai người kia cũng không bị quấy rầy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó hướng về phía Liễu Chân Nhã nháy mắt một cái, bảo cô đi theo mình.

Liễu Chân Nhã trong tình trạng ngây ngẩn mờ mịt, bị lôi kéo đi lên tầng cao nhất. Lâm Lâm tỷ chẳng lẽ… phát hiện ra gì sao? …

Trên tầng cao nhất của bệnh viện.

“Lâm Lâm tỷ…” Nhìn Lăng Lâm dựa vào lan can đưa lưng về phía mình không biết đang nghĩ gì, Liễu Chân Nhã muốn nói lại thôi.

“Thật có lỗi, Chân Chân, vừa rồi chị mới thất thần.” Lăng Lâm giật mình xoay người qua, hướng cô mỉm cười xin lỗi.

Liễu Chân Nhã vội lắc đầu, “Không sao, Lâm Lâm tỷ, cái đó… có chuyện gì sao?”

Lăng Lâm sắc mặt hiện lên ngưng trọng, do dự hỏi, “Mộ Ngôn cùng Cảnh Thanh có phải hay không…?”

Liễu Chân Nhã nhất thời sắc mặt cứng đờ, Lâm Lâm tỷ quả nhiên đã biết!

“Mấy ngày nay chị càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vốn là chuẩn bị thử đi hỏi hai người bọn họ một chút…” Lăng Lâm nhìn thấy sắc mặt của Liễu Chân Nhã, trong lòng lập tức liền hiểu rõ, không khỏi cười khổ một tiếng, “Xem ra hiện tại không cần đi?”

“Không phải, kỳ thực…”

“Chị chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Mộ Ngôn thích ai đó, càng không nghĩ tới người mà em ấy thích lại là nam nhân.” Lăng Lâm hơi ngẩng đầu lên, gió nhẹ dịu dàng phất qua, thổi bay tóc dài của cô, “Không cần biện giải thay hai người bọn họ, Chân Chân. Theo một phương diện nào đó, Mộ Ngôn là do chị nhìn từ nhỏ tới lúc lớn, chị làm sao lại không hiểu rõ tính cách của thằng bé? Nếu không thích, thằng bé tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện mỗi ngày tới đây thăm bệnh, càng không đồng ý đi chăm sóc cho Cảnh Thanh.”

“…” Cho nên… kỳ thực Mộ Ngôn cũng thích Cảnh Thanh ca sao?

Liễu Chân Nhã hốc mắt không khỏi trở nên ươn ướt, quả nhiên a… cô đã không còn hy vọng gì.

“… Nhưng mà, nếu không nhờ Cảnh Thanh, có lẽ chị vĩnh viễn sẽ không thể thấy được ngày Mộ Ngôn chịu từ bỏ chấp nhất dành cho trò chơi Pikachu kia.” Lăng Lâm dựa lưng vào lan can, nhìn lên không trung, thật sâu thở ra một hơi, “Hơn nữa hiện tại số lần tươi cười xuất hiện trên khuôn mặt của Mộ Ngôn cũng dần dần nhiều lên, sẽ biết tức giận, sẽ biết giận dỗi, không giống như trước kia, mãi mãi chỉ là một đầu gỗ không biểu cảm.”

“Kia… tốt lắm a…” Liễu Chân Nhã cũng không biết bản thân đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mỗi lời nói ra đều sẽ yên lặng tiêu tán theo cơn gió, không lưu lại một tia dấu vết.

“Đúng vậy, cho nên chị mới không xen vào ngăn cản hai người bọn họ.” Lăng Lâm đột nhiên nhìn về phía Liễu Chân Nhã, “Nhưng mà Chân Chân, em không sao chứ?”

Liễu Chân Nhã sửng sốt.

“Thực sự thực sự rất xin lỗi, Chân Chân. Tuy rằng biết em rất thích Mộ Ngôn, nhưng làm một người chị ích kỷ…”

“—– Không sao!” Liễu Chân Nhã mạnh mẽ đánh gãy lời nói của cô, thanh âm mang theo chút run rẩy, “Không sao hết, thực sự, Lăng Lâm tỷ, em tuyệt đối không sao… Chỉ cần Cảnh Thanh ca cùng Mộ Ngôn hạnh phúc là tốt rồi.”

“Chân Chân…”

“Em, Liễu Chân Nhã cũng không phải là người yếu đuối, hơn nữa Cảnh Thanh ca so với em thì tốt hơn rất nhiều.” Liễu Chân Nhã khô cằn nở nụ cười, “Cảnh Thanh ca vốn không có duyên với con gái, thật vất vả mới có người chịu nhận anh ấy, em chính là… cao hứng còn không kịp đấy, ha ha.”

Lăng Lâm đột nhiên đi tới, cho Liễu Chân Nhã đang cố hết sức nở nụ cười một cái ôm tràn ngập đau lòng cùng áy náy.

Liễu Chân Nhã rốt cuộc không cố gắng nổi, ôm chặt lấy Lăng Lâm, lớn tiếng khóc lên.



Trong phòng bệnh.

Tô Cảnh Thanh thu hồi tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa, tựa như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu vẻ mặt mang theo ý cười ghé tới trên người của Lăng Mộ Ngôn, giống như làm nũng gọi tên của hắn, “Nha, Mộ Ngôn?”

Lăng Mộ Ngôn mí mắt cũng không nâng lên, thản nhiên nói, “Rất nặng, mau trở về trên giường của anh đi.”

“Mộ Ngôn, chúng ta cùng chơi trò chơi có được không?” Tô Cảnh Thanh không chút nào ảnh hưởng, tiếp tục ôm lấy hắn, cười hỏi.

Lăng Mộ Ngôn tất nhiên là không thèm để ý tới y.

Tô Cảnh Thanh lại tiếp tục cọ cọ, “Chúng ta chơi Pikachu có được hay không, Mộ Ngôn?”

Bàn tay đang cầm văn kiện của Lăng Mộ Ngôn dừng lại một chút, không thể khống chế được, quay đầu nhìn y.

Tô Cảnh Thanh vẫn như trước vẻ mặt tràn ngập ý cười, tựa hồ không hề phát hiện ra trong lời nói của mình có gì không thích hợp.

Lăng Mộ Ngôn thoáng trầm mặc, “Được.”



“Cái này nối với cái này, đúng, chính là vậy…”

Tô Cảnh Thanh hai tay không biết từ khi nào đã ôm lấy eo của Lăng Mộ Ngôn, thanh âm trầm thấp ôn nhu chỉ dạy.

Lăng Mộ Ngôn tựa như không phát hiện ra, hoặc có lẽ là đã phát hiện ra nhưng không mở lời, chỉ trầm mặc tiếp tục dùng ngón tay không ngừng trượt trên màn hình di động.

Cuối cùng, trên màn hình chỉ còn lại hình của mèo nhỏ cùng gấu mèo, Tô Cảnh Thanh đột nhiên không lên tiếng nữa.

Lăng Mộ Ngôn thoáng quay đầu lại nhìn y, trong con ngươi đen láy mang theo một tia mê mang cùng khó hiểu.

Tô Cảnh Thanh có thể rõ ràng cảm nhận được trong lòng bàn tay của mình đã bắt đầu toát ra mồ hôi. Mang theo một chút khẩn trương, nhìn thẳng vào đôi phượng mâu lãnh liệt bình tĩnh kia của Lăng Mộ Ngôn, “Chỉ còn lại hai hình này thôi, Mộ Ngôn.”

Mộ Ngôn… cậu ấy sẽ đem những hình giống nhau nối lại với nhau sao?

Sẽ dựa theo hy vọng của y, buông tha chấp niệm đối với sự trở về của cha mẹ sao?

Trong lòng của Mộ Ngôn, thực sự có vị trí cho y sao?

Đây là một lần thử, Tô Cảnh Thanh trong tâm lý thập phần rõ ràng. Nếu Mộ Ngôn đem những hình giống nhau nối lại, vậy tức là hắn đã chịu mở lòng với mình, cũng chấp nhận bản thân mình.

Chỉ là… nếu Mộ Ngôn không làm như vậy thì sao?

Tô Cảnh Thanh không thèm nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới. Y chỉ hy vọng Mộ Ngôn có thể tín nhiệm mình, chấp nhận mình… dần dần yêu thích mình.

Thời gian một giây lại một giây trôi qua, Lăng Mộ Ngôn một mực trầm mặc, ngón tay vẫn không nhúc nhích.

Rất nhanh sắp tới thời gian kết thúc bàn chơi —– đồng thời tại thời điểm Tô Cảnh Thanh đã sắp tuyệt vọng, Lăng Mộ Ngôn đột nhiên lại ngẩng đầu lên, hắn liếc mắt chăm chú nhìn nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt y.

Tô Cảnh Thanh thoáng sửng sốt, theo bản năng quay đầu đi, không dám nhìn hắn.

Âm nhạc nhẹ nhàng trong trò chơi đột nhiên vang lên.

Ác ý cùng hắc ám không thể khống chế được dần dần dâng lên trong lòng, Tô Cảnh Thanh trong con ngươi cũng nhịn không được lộ ra thần sắc ngoan lệ —–

Nếu Mộ Ngôn trong lòng không có y, vậy thì bọn họ liền tiếp tục cứ như vậy trải qua một đời đi.

Mộ Ngôn chỉ có thể thuộc về y, nếu y không chiếm được… như vậy ai cũng đừng mong chiếm được.

“Anh không tiếp tục dạy tôi qua bàn như thế nào sao?”

Tô Cảnh Thanh ngây ngốc quay đầu lại, “… Cái gì?”

Tiếp tục qua bàn…?

Cái gì tiếp tục qua bàn?

Lăng Mộ Ngôn liếc mắt nhìn y, ánh mắt bình tĩnh lại khiến cho Tô Cảnh Thanh không hiểu vì sao cảm thấy được bản thân mình đang bị khinh bỉ, “Tiếp tục qua bàn sau của trò chơi, không phải anh đã nói là sẽ giúp tôi qua bàn hay sao?”

Tô Cảnh Thanh con ngươi đen tối đột nhiên sáng bừng lên, cảm xúc thô bạo trước đó không biết từ khi nào dần dần bị tiêu tán. Y lộ ra tươi cười ôn nhu vô hại, “Mộ Ngôn, về sau cứ như vậy ở chung một chỗ với tôi đi.”

Lăng Mộ Ngôn chớp mắt, tựa hồ không hiểu được ý tứ của y.

“Cùng tôi ở chung một chỗ, tôi có thể tùy lúc dạy cậu cách chơi trò chơi, hơn nữa mặc cậu sai bảo. Mà cậu chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi.” Tô Cảnh Thanh cười càng thêm rạng rỡ, cả người phát ra quang mang vô hại. Y kề sát vào Lăng Mộ Ngôn, thanh âm trầm thấp mang theo hấp dẫn, “Thế nào, rất lời đi?”

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai: Thành công công lược được nam chủ! Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 100%, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ!]

[Đinh! Hiện tại người chơi có hai sự lựa chọn: 1, rời đi; 2, lưu lại.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện