“… Mộ Ngôn học trưởng?”

Trong phòng tập kịch, Kim Thiên Thiên vừa mới đi vào trong gian chứa đồ, liếc mắt một cái liền trông thấy thanh niên tuấn mỹ hai tay gối phía sau đầu, nằm ở trên đệm như trước thảnh thơi dưỡng thần. Cô không khỏi theo bản năng mở miệng kêu lên, trong kinh ngạc còn lộ ra một tia kinh hỉ nhàn nhạt.

“A —– Thiên Thiên?” Lăng Mộ Ngôn mở to mắt mờ mịt nhìn xung quanh một chút, sau đó ngáp một cái, buồn ngủ mông lung nhìn về phía Kim Thiêu Thiên, hàm hồ gọi một tiếng.

“Vâng, Mộ Ngôn học trưởng!” Kim Thiên Thiên lúc này cười tới con mắt híp lại như vầng trăng, thanh âm thanh thúy đáp lời.

“A, đây là nơi nào?” Lăng Mộ Ngôn ngồi xuống, bắt đầu gãi gãi cái gáy, nghiêng đầu mơ hồ hỏi.

“Là trong phòng tập kịch a, Mộ Ngôn học trưởng còn chưa tỉnh sao?” Kim Thiên Thiên cười hỏi, “Bất quá cũng thực có duyên a, không nghĩ tới sẽ gặp được Mộ Ngôn học trưởng ở đây!”

“Ừm, đích xác là có duyên.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên cười, trong phượng mâu còn mang theo một tia nghi hoặc nhàn nhạt, “… Nơi này là phòng tập kịch?”

“Vâng, đúng thế.” Kim Thiên Thiên không chút do dự gật gật đầu, “Em mới gia nhập đoàn kịch! Lại nói tiếp, thực cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng, nếu không phải anh cảnh cáo bọn họ, có lẽ…”

“A… thật không?”

“… Mộ Ngôn học trưởng?” Kim Thiên Thiên nhìn thanh niên tựa hồ vẫn còn đang bị vây bên trong mơ màng, dừng một chút không khỏi nhịn cười nói, “Mộ Ngôn học trưởng, hóa ra anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ a?”

“… Như thế nào sẽ?” Lăng Mộ Ngôn bày ra biểu tình bí hiểm, bình tĩnh nói, “Vừa rồi tôi chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, như thế nào có thể còn chưa tỉnh ngủ?”

Sau đó Kim Thiên Thiên không chút hoài nghi, gật đầu, “Em đã biết!”

Lăng Mộ Ngôn thấy Kim Thiên Thiên nghe lời như vậy, tuy có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn vừa lòng gật đầu. Bất quá lại nói tiếp cũng thực kỳ quái, không nghĩ tới áp suất thấp sau khi hắn tỉnh dậy ở trước mặt của Kim Thiên Thiên lại không phát tác. Nữ hài tử này quả nhiên là thật thần ký, không phải sao? Nghĩ như vậy, hắn không khỏi lộ ra ý cười ôn nhu, đi tới vỗ vỗ đầu của thiếu nữ, “Ngoan.”

Kim Thiên Thiên nháy mắt liền lộ ra khuôn mặt đỏ bừng. Mộ Ngôn học trưởng vừa mới… vỗ đầu của cô đó! Thực, thực kích động >_<

“Ừm, Thiên Thiên, sau đó cô còn có việc sao?” Lăng Mộ Ngôn bất động thanh sắc đánh giá bốn phía xong, mang theo ý cười như trước ôn hòa hỏi.

“Không, không có! Đương nhiên là không có!” Cho dù có cũng trở thành không có a! Kim Thiên Thiên vội vàng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ.

“Chúng ta rời khỏi đây đi, nơi này giống như có chút lạnh.” Lăng Mộ Ngôn đề nghị nói.

Kim Thiên Thiên tất nhiên không chút do dự đồng ý.



“Mộ Ngôn học trưởng phải cẩn thận dưới chân nha, nơi này có chút lộn xộn.” Mang theo Lăng Mộ Ngôn đi ra khỏi phòng tập kịch, Kim Thiên Thiên đột nhiên có chút nghi hoặc hỏi, “Lại nói tiếp, Mộ Ngôn học trưởng sao lại ở trong phòng tập kịch vậy?”

Lăng Mộ Ngôn ở một bên tò mò đánh giá bốn phía, một bên thản nhiên đáp, “Nơi đó khá yên tĩnh, là một địa phương tốt để ngủ.”

—– Tuy rằng hắn cũng không biết đó là phòng tập kịch.

“A, ngủ?” Kim Thiên Thiên dừng chân, sau đó nghiêm túc nói, “Mộ Ngôn học trưởng hẳn là nên tìm một chỗ sạch sẽ để ngủ. Trong phòng chứa đồ vừa bẩn vừa loạn như vậy, Mộ Ngôn học trưởng sao lại ngủ trong đó?”

“A.” Lăng Mộ Ngôn hàm hồ lên tiếng. Chung quy cũng không thể nói ra, là vì hắn không rõ phải đi ra ngoài như thế nào, cho nên đành ngồi ở đó ngẩn người, cuối cùng bất tri bất giác thiếp đi đi?

“Bằng không Mộ Ngôn học trường chờ em đem phòng chứa đồ dọn sạch sẽ, sau đó qua đấy ngủ tiếp cũng được a.” Kim Thiên Thiên chân thành đề nghị, “Trước ngày mai em sẽ dọn xong!”

Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, nhìn cô gái trước mắt nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là thanh tú này, rốt cuộc thờ ơ thu hồi tầm mắt. Hắn vươn tay sờ sờ đầu của Kim Thiên Thiên, trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn, “Cảm ơn cô, Thiên Thiên.”

“A, không, không có gì!” Kim Thiên Thiên có chút không biết làm sao xua xua tay áo, tươi cười mang theo một chút ngại ngùng, “Chỉ cần Mộ Ngôn học trưởng vui là được rồi a.”

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi vuốt cằm, khóe môi không khỏi gợi lên ý cười.

Chung quy cảm thấy được nữ chủ này không tệ a, là ảo giác sao? 001 nhìn thấy Kim Thiên Thiên đang cười ngốc nghếch, không khỏi âm thầm trong lòng kêu lên.

—– Vị trí đệ nhất trung khuyển bên người Ngôn Ngôn rõ ràng hẳn là thuộc về nó mới đúng a!

“Mộ Ngôn! Mộ Ngôn!” Không biết đi ra từ nơi nào (?), Dạ Cảnh Thần bước tới đây, đem bánh ngọt ở trong tay đưa cho Lăng Mộ Ngôn, sau đó bất đắc dĩ quở trách nói, “Mộ Ngôn cậu lại chạy loạn, chỉ là đi mua bánh ngột thôi, trở về đã không thấy cậu đâu.”

Lăng Một Ngôn tiếp nhận bánh ngọt, hơi hơi nghiêng đầu vẻ mặt vô tội, “Tớ vẫn đứng ngốc ở đó a, rõ ràng là Cảnh Thần cậu không tìm được tớ đi?”

Dạ Cảnh Thần: “…” Rốt cuộc ai mới là lộ si a, này!

Kim Thiên Thiên ở một bên khẳng định sẽ không vạch trần nam thần nhà mình, cho nên cô chính là khẽ hừ một tiếng, cười nhạo, “Bất quá chỉ là đi mua giúp cho Mộ Ngôn học trưởng đồ ăn mà thôi, còn có thể đi đâu được. Cuối cùng lại còn phải khiến cho Mộ Ngôn học trưởng đi tìm anh, thực sự là dọa người a.”

Nếu là cô, cô mới không để cho Mộ Ngôn học trưởng phải sốt ruột đâu! Hừ, thực sự là vô dụng!

“Cô nói cái gì —– như thế nào lại là cô?!” Dạ Cảnh Thần vừa nhìn thấy Kim Thiên Thiên, nguyên bản thân sắc sủng nịch bất đắc dĩ lập tức trở nên lãnh khốc ngạo mạn. Anh dùng vẻ mặt chán ghét trừng đối phương, “Cô có thể hay không đừng có âm hồn không tiêu tán như vậy? Mộ Ngôn tuyệt đối không có khả năng thích cô đâu, hết hi vọng đi, đồ quái dị!”

Kim Thiên Thiên sắc mặt nhất thời đỏ bừng lên, không khỏi thật cẩn thận liếc trộm Lăng Mộ Ngôn một cái, thấy thần sắc của hắn không biến hóa gì, lúc này mới yên lòng. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Cảnh Thần, đột nhiên hùng hồn quát, “Tôi chính là thích Mộ Ngôn học trưởng đấy thì đã sao! Mộ Ngôn học trưởng không thích tôi cũng không sao cả, chỉ cần không ghét tôi thì tôi đã thỏa mãn rồi, không được sao?!”

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]

Nữ chủ đột nhiên lại tỏ tình? 001 cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhiệm vụ này hoàn thành không khỏi dễ dàng quá mức so với dự đoán của mọi người đi?

Bất quá bởi vì chuyện này đối với Lăng Mộ Ngôn mà nói, ngược lại lại là một việc tốt, cho nên 001 cũng chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó liền ném ra phía sau đầu.

Mà Dạ Cảnh Thần trong lúc nhất thời lại có chút cứng lưỡi, không biết phải làm sao để phản bác. Anh thực sự thực sự không ngờ tới, nữ nhân này lại da mặt dày tới như vậy, trực tiếp dám thừa nhận, còn thừa nhận ngay ở trước mặt của Mộ Ngôn!

Người quái dị này quả nhiên là người ngoài hành tinh đi? Nếu không sao lại không đỏ mặt chứ? Trong một ngày này, Dạ Cảnh Thần Dạ thiếu gia rốt cuộc đối với loại sinh vật gọi là nữ sinh này đã có một nhận thức hoàn toàn mới. Hóa ra trong nữ sinh còn có loại người giống như Kim Thiên Thiên tồn tại, vừa vô sỉ, vừa da mặt dày, sinh lực lại cao tựa như tiểu cường!

Chậc, anh thực đúng là được mở, mang, tầm, mắt!

Dạ Cảnh Thần trong lòng hung tợn ác ý trào phúng.

Lăng Mộ Ngôn nghe được lời tỏ tình xong cũng không có phản ứng gì, mà chỉ cúp mắt chậm rãi mở ra hộp giấy trong tay. Xác định đây chính là bánh ngọt trà xanh mà gần đây mình thích ăn nhất, hắn vừa lòng gật gật đầu.

Kim Thiên Thiên cũng không hề để ý Lăng Mộ Ngôn có đáp lại mình hay không, cô đi tới ánh mắt trong suốt hỏi, “Hóa ra Mộ Ngôn học trưởng thích ăn bánh ngọt sao?”

Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, “Ừm.” một tiếng.

Kim Thiên Thiên vẻ mặt mong chờ tiếp tục hỏi, “Em biết làm rất nhiều món điểm tâm, lần sau em sẽ làm một ít để Mộ Ngôn học trưởng nếm thử, có được không?”

Lăng Mộ Ngôn trong con ngươi đen láy sáng lên, tất nhiên mỉm cười đồng ý.

Dạ Cảnh Thần: “…” Phát triển như vậy thực sự bình thường sao? Giống như có chỗ nào không đúng đi?

“Cô làm điểm tâm có thể ăn được sao! Vạn nhất tổn thương tới dạ dày của Mộ Ngôn, cô có thể phụ trách sao!” Tuy rằng cảm thấy có chút không thích hợp, Dạ Cảnh Thần cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ đem Mộ Ngôn kéo tới phía sau lưng mình, trực tiếp hướng Kim Thiên Thiên chất vấn, “Ít tới lấy lòng Mộ Ngôn đi, người quái dị, Mộ Ngôn là người mà cô có thể thích sao a?”

Cùng Dạ Cảnh Thần cơ hồ ba ngày náo một trận lớn, hai ngày náo một trận nhỏ —– đương nhiên cũng không hề náo ra tình cảm gì đó —– Kim Thiên Thiên đã thành thói quen, cũng không hề tức giận, cô hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh một tiếng, “Anh cho anh là ai a, Dạ đầu heo, có thể thay Mộ Ngôn học trưởng nói chuyện sao, hửm? Mộ Ngôn học trưởng cũng đã đồng ý, anh còn ở đó chít chít meo meo cái gì, cho rằng ai cũng đều nghĩ giống anh chắc!”

Dạ Cảnh Thần nghẹn lời, ấp úng nửa ngày rốt cuộc thẹn quá hóa giận, “Tóm lại, tóm lại Mộ Ngôn mới không thèm ăn mấy thứ điểm tâm do cô làm ra, cô cũng đừng si tâm vọng tưởng, ngu ngốc!”

“A, Dạ đầu heo anh là không nghe hiểu được tiếng người sao? Mộ Ngôn học trưởng đã tự mình đồng ý qua, anh còn ở đó kêu gào cái gì, có bệnh sao?” Kim Thiên Thiên khinh bỉ ném tới một ánh nhìn xem thường, sau đó lại làm biểu tình đột nhiên hiểu ra, “Đúng rồi, anh là đầu heo mà, đương nhiên không thể nghe hiểu tiếng người. Tôi thật khờ, cư nhiên còn cố ý hỏi anh vấn đề này.”

Dạ Cánh Thần tức tới mức thiếu chút nữa ngã rầm một cái, ngầm vận khí nửa ngày mới khó khăn tỉnh táo lại. Anh từ trẻn cao thoáng nhìn xuống Kim Thiên Thiên, ngạo nghễ nói, “Bình dân chính là bình dân, thực sự không có giáo dưỡng, hừ!”

“Nói cũng chỉ nói như vậy thôi, những lời này tôi đã nghe chán tới mức muốn ói, có được hay không?” Kim Thiên Thiên móc móc lỗ tai, chậc chậc hai tiếng, làm biểu tình khinh thường.

“Cô —–!”

“Náo loạn đủ chưa? Cảm thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi.” Không biết từ khi nào đã ngồi ở trên ghế dài, Lăng Mộ Ngôn chậm rãi đem bơ dính trên ngón tay mình liếm đi, cảm thấy bản thân thập phần thiện lương am hiểu ý người, “Chờ nghỉ ngơi xong lại tiếp tục, không quan hệ, tớ có thể chờ.”

Dạ Cảnh Thần: “…” Mộ Ngôn, trên mặt cậu còn dính bơ đấy a, chờ một chút nữa sẽ không phải là đem cái bánh ngọt kia tiêu diệt sạch đi?!

… Không đúng, trọng điểm là anh rốt cuộc vì ai mới đi náo loạn a!

Mà thân làm fan não tàn của Lăng Mộ Ngôn, Kim Thiên Thiên vẻ mặt sùng bái nhìn về phía hắn, thật không hổ là Mộ Ngôn học trưởng! Luôn ôn nhu, săn sóc, thiện lượng, am hiểu ý người như vậy!

→_→ Ôn nhu, săn sóc, thiện lương, am hiểu ý người đều muốn khóc a, chúng nó chỉ là những đứa nhỏ, cầu buông tha QAQ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện