“Bất quá, vì cái gì lại tặng cho tôi hoa xa cúc lam?”

Lăng Mộ Ngôn không chút để tâm gảy gảy đóa xa cúc lam ở trong lồng ngực, khóe miệng lộ ra một tia nghi hoặc, hỏi.

Trầm Ngạn Hi nhìn sườn mặt nghiêm túc của Lăng Mộ Ngôn, bị hỏi tới ngẩn ra, trầm tư một lát rồi lập tức thành thực lắc đầu, “Không biết.”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Thấy Lăng Mộ Ngôn im lặng không nói gì, Trầm Ngạn Hi chần chờ một chút, ngốc nghếch mở miệng giải thích, “Chỉ là cảm thấy… rất thích hợp với anh.”

“Thích hợp với tôi?” Lăng Mộ Ngôn dường như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên khẽ cười.

“… Ừm.” Hoa ngữ của xa cúc không phải chính là hạnh phúc sao, hẳn là so với hoa hồng mà mẹ mình đề cử thì tốt hơn nhiều đi? Hơn nữa cảm giác Mộ Ngôn thực sự rất thích hợp với màu lam. Trầm Ngạn Hi ở trong lòng cân nhắc một chút, khẳng định gật gật đầu.

Lăng Mộ Ngôn vuốt cằm cười tới thâm sâu, “A… ý của cậu tức là ‘người độc thân hạnh phúc’ sao?”

Trầm Ngạn Hi sửng sốt, ánh mắt mở to dừng lại ở trên những ngón tay trắng nõn của hắn, trong miệng thì thào thấp giọng lặp lại, “… người độc thân hạnh phúc?”

* Lăng Mộ Ngôn ở đây là đang troll Trầm Ngạn Hi, như đã giải thích ở chương trước, ý nghĩa của xa cúc lam là loại hoa biểu tượng cho tình yêu nồng thắm và sự hạnh phúc. Nhưng vì Trầm Ngạn Hi cũng không chắc chắn lắm về hoa ngữ của xa cúc lam nên liền bị trúng bẫy… = =

Nhìn bộ dáng thật lâu không thể dời mắt đi của Trầm Ngạn Hi kia, chỉ sợ ngay cả bản thân mình đang lặp lại cái gì y cũng không hề biết đi? Tựa hồ cái gì cũng đều không có phát hiện ra, Lăng Mộ Ngôn buông tay, ác liệt gợi lên khóe môi, “Hoa ngữ của xa cúc không phải là chỉ ‘người độc thân vui vẻ’ sao? Như thế nào, Ngạn Hi cậu không biết?”

Rốt cuộc nghe rõ được Mộ Ngôn đang nói cái gì, Trầm Ngạn Hi: “…”

Tựa như có một đạo lôi điện hung hăng bổ thẳng xuống trên đỉnh đầu của y, Trầm Ngạn Hi màu sắc trên người liền biến mất, còn phát ra thanh âm ‘lách cách lạch cạch’ vỡ vụn.

—– Trầm Ngạn Hi yên lặng hóa đá.

Nhìn thấy bộ dạng chịu đả kích thê thảm của y, Lặng Mộ Ngôn cuối cùng cũng nhịn không được ‘xì’ một tiếng bật cười, tươi cười kia nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo một tia mị lực không nói nên lời.

Trầm Ngạn Hi liền cứ như vậy băng (choáng) lãnh (váng) nhìn hắn, dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, đồng tử lập tức co rút lại. Y theo bản năng kích động tiếng về phía trước từng bước, sau đó lại như có chút không thể tin được mà dừng lại cước bộ. Như đang kịch liệt đấu tranh gì đó ở trong lòng, y nhíu chặt lông mày, nhếch lên đôi môi mỏng hơi tái, trong con ngươi đen láy lóe lên một tia giãy dụa.

Mộ Ngôn anh ấy…

Hay là…

[Chậc chậc, Ngôn Ngôn, cậu xem trong khoảng thời gian này đã đem nam chủ gây sức ép ra sao… Bất an như vậy còn chưa tính, một chút tự tin cũng không có.] 001 nhìn bộ dạng của Trầm Ngạn Hi, nhịn không được có chút cảm thán lắc lắc đầu, [Nào còn bộ dáng cao ngạo lạnh lùng như ở trong truyện miêu tả, Ngôn Ngôn, cậu thực sự là rất lợi hại a…]

“Có thể câm miệng không, hệ thống quân thân ái?” Khóe miệng của Lăng Mộ Ngôn tràn ngập ý cười, ở trong lòng nhẹ nhàng hỏi.

[… Được, kí chủ QAQ] Hu hu, nam thần nhà nó lại ghét bỏ nó… 001 bi thương nghĩ như vậy, sau đó quyết đoán cút ra xa.

Con người đen láy của Trầm Ngạn Hi thực sâu nhìn thiếu niên trước mắt vẻ mặt tự nhiên, môi khẽ giật giật, cuối cùng không dám đem lời nói đã tới cửa miệng kia nói ra.

Y muốn hỏi, Mộ Ngôn anh có phải hay không đã biết được tôi thích anh?

Y muốn biết, Mộ Ngôn có hay không thích mình dù chỉ một chút?

Y càng muốn biết hơn cả, đó là Mộ Ngôn rốt cuộc đang ngầm thừa nhận quan hệ của bọn họ, hay vẫn là…

… muốn uyển chuyển cự tuyệt y?

Vấn đề có nhiều như vậy, cái nào cũng muốn hỏi, nhưng mà tới đầu lưỡi rồi lại cứng rắn không phun ra được.

Y thừa nhận, y đang sợ hãi. Trầm Ngạn Hi cụp mắt, bên môi nổi lên một tia cười khổ, quả thực giống như mẹ mình nói, bản thân thực đúng là không có chút tiền đồ nào cả.

Chỉ là, trong con ngươi của Trầm Ngạn Hi trở nên âm trầm, nháy mắt liền đen đặc lại tựa như mực. Y thực sự không thể chấp nhận được chuyện sẽ bị Mộ Ngôn cự tuyệt… Cho dù một chút ý tứ cự tuyệt cũng không thể tiếp nhận.

Cho nên… vì tất cả mọi người đều vui vẻ, Mộ Ngôn, đừng cự tuyệt tôi, được không?

“Mộ Ngôn…”

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc, một đạo thanh âm trầm thấp mang theo áp lực đột nhiên vang lên.

“Hửm?”

Lăng Mộ Ngôn tựa như hoàn toàn không hề phát hiện ra người ở đối diện đang có chút không được bình thường, vẫn như trước mỉm cười nhìn y.

“Tôi…” Trầm Ngạn Hi hạ mi mắt không nhìn thẳng vào hắn, hai tay lại không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại, khẩn trương tới mức khiến cho những khớp ngón tay biến thành trắng bệch.

“Ngạn Hi, ấp a ấp úng như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì? Đây cũng không giống cậu a.” Lăng Mộ Ngôn thoải mái nói, trong mắt lại hiện lên một tia hứng thú quan sát.

Ngôn Ngôn, cần chi phải gây sức ép cho nam chủ như vậy? 001 đối với việc này cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng đều đã biết được tâm ý của nam chủ rồi, không phải sao?

Hay là… bởi vì nguyên nhân là do ‘Lăng Mộ Ngôn’ ở trong nội dung truyện nguyên bản bị nam chủ chỉnh tới thê thảm?

… Không thể nào? 001 ở trong lòng cười gượng hai tiếng, Ngôn Ngôn sẽ không… lòng dạ hẹp hòi như vậy… đâu…

—– Nhưng mà Ngôn Ngôn của nó vốn chính xác là một người lòng dạ hẹp hòi a! Cho dù có là Ngôn Ngôn thì nó vẫn phải thừa nhận điểm này, có được hay không?!

001 nước mắt ngập mặt, cảm thấy bản thân trong nháy mắt đã biết được chân tướng.

“Tôi đây ở trong mắt của Mộ Ngôn là loại người gì?” Trầm Ngạn Hi dừng lại một chút, nặng nề hỏi.

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, tự hỏi một chút rồi sau đó cười đáp, “Ừm… cậu chính là người ngoài lạnh trong nóng đi? Là một người rất tốt, rất đáng tin cậy nha ~”

Mộ Ngôn những lời vừa nói cũng không bảo là đem mình trở thành bạn bè? Trầm Ngạn Hi sắc mặt rốt cuộc cũng hơi thoải mái hơn một chút, trong lòng nhiều thêm vài phần dũng khí.

Có lẽ y nên học tập cái… cô gái kia? Mặc dù đã bị Mộ Ngôn cự tuyệt, nhưng vẫn thập phần có dũng khí! [Tha thứ cho người nào đó căn bản không thể nhớ được tên của Lâm Tuyết…]

“Ngạn Hi, cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ đi tới trước vài bước, có chút tò mò dùng tay phải hua hua ở trước mặt của y, “Có phải hay không không được thoải mái? Như thế nào lại cảm giác gần đây cậu rất kỳ quái vậy? Nếu…”

“—– Tôi thích anh!” Trầm Ngạn Hi thốt ra.

Lăng Mộ Ngôn cánh tay đột ngột cứng đờ ở giữa không trung, thần sắc hiếm khi lộ ra vẻ ngây ngốc.

“… Mộ Ngôn, tôi thích anh.” Lời đã nói ra khỏi miệng, Trầm Ngạn Hi cũng không còn khẩn trương nữa. Y thật sâu nhìn vào trong mắt của Lăng Mộ Ngôn, ngữ khí thành kính, vẻ mặt lộ ra sự ôn nhu chưa bao giờ từng có, con ngươi đen láy cũng lần đầu tiên bày ra… tình yêu sâu đậm mà bản thân vẫn luôn cất giấu.

Lăng Mộ Ngôn chớp chớp mắt, dừng lại một chút, lại trừng mắt nhìn, trên mặt mang theo vẻ mờ mịt, làm như còn chưa thể phản ứng lại vừa rồi mới xảy ra chuyện gì.

“Tôi thích anh thật lâu rồi, từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy.” Có lẽ là từ một khắc bọn họ gặp nhau, y liền đã định trước là không thể thoát khỏi tình yêu này đi?

… Quỷ mới nghe cậu. Lăng Mộ Ngôn trên mặt vẫn như trước bảo trì vẻ ngây ngốc, trong lòng lại trộm phun tào một câu. Rõ ràng trong nguyên văn, hắn bị y hại tới thê thảm. Rõ ràng là diện mạo giống nhau, như thế nào đổi cách thức lên sân khấu một cái, liền biến thành nhất kiến chung tình?

* nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu

Nói chứ cậu cũng không phải là trời sinh liền thích nam nhân đâu…

“Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, ở một khắc khi anh liếc mắt nhìn về phía tôi kia. Tôi lúc ấy liền đã nghĩ, như thế nào lại có một đôi phượng mâu xinh đẹp tới như vậy.” Đẹp như vậy… khiến cho y phải động tâm.

Xinh đẹp là từ để sử dụng khi hình dung nữ sinh đi? Lăng Mộ Ngôn suy nghĩ không khỏi đi vào trong cõi thần tiên, quả nhiên ở trong tiềm thức, Trầm Ngạn Hi vẫn là thích nữ sinh nhỉ?

Ngôn Ngôn, nam chủ là đang chân thành hướng cậu tỏ tình a ORZ. 001 quả thực muốn quỳ xuống bái lạy nam thần đang trong tình trạng ‘thoát hồn’ nhà mình. Nam thần nhà tôi không có khả năng không đứng đắn tới như vậy QQ

# nam thần luôn ở trong trạng thái ‘thoát hồn’ thì phải làm sao đây #

“Vẫn luôn trộm đem tâm ý giấu ở dưới đáy lòng, chính là không dám tỏ tình cùng anh. Tôi thực sự rất sợ bị anh cự tuyệt…” Sau đó tôi sẽ làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi.

“Mộ Ngôn, chúng ta ở chung một chỗ đi.” Trầm Ngạn Hi hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra những lời tràn ngập thâm tình.

Lăng Mộ Ngôn lúc này rốt cuộc cũng chịu hồi thần, sau khi hắn phục hồi lại tình thần, còn nghiêm túc nhìn thẳng vào con ngươi của Trầm Ngạn Hi. Nghiêm túc, không an tâm, ôn nhu, thâm tình…

Rốt cuộc, Lăng Mộ Ngôn chậm rãi gợi lên khóe môi —–

“… Thực khéo, tôi cũng vừa vặn thích cậu.”

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai: Thành công công lược được nam chủ! Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 100%, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ!]

[Đinh! Hiện tại người chơi có hai sự lựa chọn: 1, rời đi; 2, lưu lại.]

~ ~ ~ ~ ~

* cả người rút hết màu sắc: thường xảy ra do quá sốc or quá sợ hãi, dạng như vầy =.,=

fb01d8831bcb79d17c7a2eae5371dba3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện