Thời Niên không thể ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy, cả kinh đến nỗi trợn to hai mắt, biểu tình thất thố.
Lưu Triệt thấy cô như vậy, ngược lại nở nụ cười. Hắn nhớ tới đêm khuya hôm qua, trong căn phòng yên tĩnh, hắn nghe được thanh âm của cô, nhẹ nhàng êm ái như vậy, thế nhưng phảng phất như một phen lợi kiếm hung hăng đâm vào tai hắn.
Một khắc kia, hắn cũng giống cô, trở nên thất thố như thế.
Nàng nói, Vệ Tử Phu sẽ trở thành Hoàng Hậu của hắn, còn sẽ sinh hạ cho hắn trưởng tử.
Cho nên, đây là nguyên nhân khiến nàng liều mạng tác hợp bọn họ sao? Hắn đứng ngay bên cạnh cửa sổ, suốt từ đêm tối đến bình minh, khi mặt trời vừa mới ló dạng, toàn bộ Vị Ương Cung đều được ánh sáng tắm gội, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ, cho tới nay hắn đều đoán sai rồi. Không phải mật thám, cũng không phải thích khách do kẻ nào phái tới.
Mà nữ hài kia, nương theo ánh trăng mà đến, từ trên trời giáng xuống rồi rơi vào trong lòng ngực hắn. Nàng hiểu rõ lý tưởng của hắn, kích khởi ý chí chiến đấu của hắn, trợ giúp hắn hoàn thành sự tình mà hắn đã từng một lần từ bỏ.
Hoặc là, nàng thật sự không hề thuộc về nơi phàm trần thế tục này. Chỉ có như vậy mới giải thích được những điểm đáng ngờ trên người nàng
“Trên hộ tịch của nàng ghi nàng là người Trung Sơn, năm nay mười sáu tuổi, nhưng trẫm đã sớm tra qua, Trung Sơn vốn không có một người nào như vậy. Cho nên, nàng rốt cuộc là từ đâu tới? Năm nay chắc cũng không phải chỉ mười sáu tuổi đi?”
Vô nghĩa, cô đương nhiên không phải mười sáu tuổi!
Lúc trước vì muốn tiến cung, cần phải có chứng minh thân phận, nên để Nhiếp Thành nghĩ cách giả tạo hộ tịch. Lại bởi vì Hoàng Đế lúc này vừa mới mười chín, nàng muốn làm mỹ nhân vào cung đành phải mặt dày ghi mười sáu tuổi
Khi ấy Nhiếp Thành còn nói với cô: “Hãy cảm ơn niên đại Hán triều này đi, bá tánh bình thường đều trải qua gian khổ, nữ hài tử xanh xao vàng vọt, nhìn có vẻ già hơn tuổi cũng trở nên dễ hiểu, đợi lúc ấy, các người chịu khó đắp thêm mấy cái mặt nạ, giả trang thành thiếu nữ tuổi vị thành niên vẫn là có thể.”
Ai, cô nên biết, chạy đến Hán triều làm thẻ căn cước giả cái gì chứ, vẫn là không nên làm a!
Trong lòng Thời Niên giờ phút này đang loạn thành một đoàn, Lưu Triệt lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô
“Nhưng những điều này đều không quan trọng. Trẫm có thể không hỏi nàng lai lịch, không quan tâm đến mục đích của nàng, chỉ cần nàng đáp ứng, ở lại bên cạnh ta là được”
Cô sửng sốt, hắn nói: “Tiểu tiên nữ, tin tưởng ta, ta sẽ đối đãi nàng thật tốt. Nàng nhất định sẽ không phải hối hận…”
Thời Niên ngơ ngẩn nhìn thẳng hắn, cũng đã nghe hắn gọi “Tiểu tiên nữ” rất nhiều lần, nhưng vào thời khắc này, nàng giống như được người đả thông hai mạch Nhâm Đốc, trở nên thông suốt.
Chẳng lẽ, hắn thật sự cho rằng, nàng là tiên nữ sao? Cho nên hắn mới sợ hãi nàng sẽ rời đi…
Hắn nhìn nàng. Lúc này đây, nam nhân không có che lấp tâm tình, con ngươi đen nhánh mang theo sự thỉnh cầu rõ rệt
Vị đế vương này đang thỉnh cầu cô lưu lại
Sau một hồi trầm mặc, thấy được ánh sáng trong đôi mắt kia đang dần tắt, cô bất chợt nói: “Ta đáp ứng.”
Cô nói khá nhanh, làm Lưu Triệt sửng sốt, sau đó trong nháy mắt, niềm vui tràn ra khắp vẻ mặt, như là không thể tin vào tai mình
“Nàng nói cái gì? Thời Niên, nàng nói gì?”
Thời Niên nhìn vẻ mặt của hắn, lộ ra tươi cười, “Ta nói, ta đáp ứng ngươi…”
Cô nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn dùng sức ôm lấy. Nam nhân hôn lên tóc cô, lẩm bẩm nói: “Ta thật cao hứng. Tiểu tiên nữ, ta thật cao hứng…”, đôi mắt nhìn phương xa. Cỏ cây xanh um, tắm mình dưới ánh mặt trời, thời tiết đẹp đến như vậy, làm cô nhớ tới buổi trưa hôm đó, thanh niên ở bên cạnh cửa sổ, hướng cô nhe răng cười, lộ ra chút phong lưu.
Ta nói ta đáp ứng ngươi.
Nhưng là thực xin lỗi, ta lừa ngươi.
Sự tình đã gấp lắm rồi!
Thời Niên từ trên giường nhỏm dậy, cả người đều lo âu.
Cô không biết Lưu Triệt như thế nào sẽ sinh ra loại tư tưởng kỳ diệu này, nhưng tình huống hiện tại chính là, hắn cảm thấy mình vớt được một cái tiên nữ. Đối với đế vương thời đại này, đây quả thật chính là siêu cấp diễm ngộ, Thời Niên hoàn toàn lý giải được tâm tình của hắn đối với chính mình, chính là loại không thể để vuột mất kỳ ngộ.
Nhưng mà, đối với cô, đây cũng không phải là chuyện tốt. Đừng nói cô không hề nghĩ lưu lại nơi này, dù cho cô có nguyện ý, bọn Nhiếp thành cũng sẽ không cho phép.
Hơn nữa cô còn đang mang nhiệm vụ trên người, nếu như giữa đường dám chặn ngang một cước, hắn cùng Vệ Tử Phu càng không có khả năng thuận lợi ở bên nhau! Nhiếp Thành chắc chắn sẽ giết cô!
Cô cảm thấy chính mình sắp hỏng mất, cửa sổ lại bị đẩy ra, lần này xuất hiện không phải Hoàng Đế mà là người cô đang tụng đi tụng lại rất nhiều lần
Nhiếp Thành một thân hắc y, đứng ở ngoài cửa sổ, Thời Niên nói: “Sao anh lại tới đây?”
Cô không che giấu được sự chột dạ trong giọng nói. Nhiếp Thành cư nhiên buổi tối tới tìm cô, vậy cô có phải nên đem sự tình ban ngày nói với hắn hay không? Nhưng mà nên nói như thế nào, trước đó cô còn vỗ ngực nói mình là một nhân viên ưu tú đây…
“Cô bị Lưu Triệt phát hiện?” Nhiếp Thành đột nhiên hỏi
“A, anh làm sao biết?’ Thời Niên cả kinh nói.
“Từ sáng hôm nay, mặc kệ tôi cùng Lộ Tri Dao làm gì, đều có người âm thầm nhìn chằm chằm, sau khi quan sát, tôi bước đầu xác định là người của Hoàng Đế. Trừ bỏ nguyên nhân từ cô, tôi không nghĩ ra chỗ nào có gì bất ổn.”
Thời Niên có chút không phục, lời này nói giống như bọn họ hoàn toàn không chọc rắc rối gì cả, trong khi chính cô mới là người có cống hiến lớn nhất đây!
“Ừm, Lưu Triệt tra ra hộ tịch là giả, cho nên, hẳn là hắn cũng biết tôi là do anh tiến cử cho Điền Phẫn. Hiện tại có lẽ hắn còn không thể xác định quan hệ giữa chúng ta.” Thời Niên cắn môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, “Anh biết không, hắn thật sự cho rằng tôi là tiên nữ, ai…”
Nhiếp Thành nhướng mày, ánh mắt quái dị, Thời Niên lập tức nói “Biểu tình này của anh là có ý gì? Anh muốn nói cái gì? Không được che giấu!”
Nhiếp Thành cười, búng tay lên trán cô, “Không có gì. Lòng cảnh giác nặng như vậy à, Tiểu tiên nữ.”
Thời Niên che trán, mặt có chút nóng, cô thật hối hận nói chuyện này với Nhiếp Thành, liền biết thế nào anh ta cũng sẽ cười nhạo cô!
Sau vài giây bình phục, cô mới tỏ ra như không có việc gì mà nói: “Anh nói anh bị theo dõi, vậy giờ anh tới đây không có vấn đề gì sao? Sẽ không bị phát hiện?”
“Tôi dám lại đây đương nhiên là đã chuẩn bị tốt”
“Lợi hại thật đấy” Thời Niên bĩu môi, “Như vậy xin hỏi đội trưởng đại nhân, ngài có biện pháp nào để tác hợp Lưu Triệt cùng Vệ Tử Phu không? Chúng ta cũng không thể nào cứ tiếp tục như vậy đi.”
Nhiếp Thành: “Tôi tới chính là thông báo với cô, huyền đang khôi phục lại bình tĩnh.”
Thời Niên có chút nghe không rõ: “Cái gì?”
“Đây là vừa mới kiểm tra, biên độ dao động của huyền ở thời không này đang giảm nhỏ dần, chứng minh lịch sử bị chệch đi đã được sửa đúng lại, nhanh thôi, huyền liền sẽ hoàn toàn bình tĩnh.”
Sự việc đã mong đợi lâu như vậy, lại đột nhiên phát sinh, ngược lại khiến Thời Niên phát ngốc, “Huyền bình tình, sau đó sẽ như thế nào?”
Nhiếp Thành nhìn cô, đột nhiên cười nói: “Huyền khôi phục bình tĩnh, nhiệm vụ của chúng ta liền hoàn thành. Cho nên việc cần làm hiện tại là chuẩn bị rút lui.”
Cả ngày hôm sau Thời Niên đều chưa ra cửa. Nếu muốn trở về, sự tình cần phải xử lý quá nhiều, Nhiếp Thành nói, bất luận đồ vật gì không nên tồn tại ở thời đại này đều cần phải mang đi. Cô cẩn thận kiểm tra toàn bộ ba lô, nếu là bỏ sót cái thiết bị linh tinh nào ở đây, trăm ngàn năm sau đào ra liền =o=
Cô vẫn luôn vội vàng đến buổi tối, ngay cả cơm đều quên ăn, cho đến khi một vị khách không mời tới cửa, cô cuối cùng mới dừng lại
Vệ Tử Phu cười nói: “Thiếu Sử, không có quấy rầy chứ?”
Nàng mặc một thân váy màu lam nhạt, vẫn như trước tinh tế nhu nhược, nhưng hai mắt lại có thần thái hơn nhiều, sau khi thoát khỏi vận mệnh phải đi hòa thân, trông cả người nàng dường như đều rực rỡ hẳn lên.
Thời Niên cười nói: “Không có, còn chưa kịp chúc mừng ngươi đâu.”
“Ngài nhưng đừng nói như vậy, ta còn muốn cảm ơn Thiếu Sử. Nếu không có ngài, ta hiện tại nhất định đang ở Hung Nô…” Nàng nói, hốc mắt đỏ lên.
Thời Niên lại có chút cảm khái. Kỳ thật nàng cũng rất tò mò, Lưu Triệt còn không có cưới Vệ Tử Phu, như thế nào huyền liền bắt đầu khôi phục bình tĩnh. Nhiếp Thành nói: “Có lẽ, vấn đề mấu chốt chính là việc Vệ Tử Phu bị đưa đi Hung Nô. Hiện giờ nàng còn ở lại, như vậy nàng ta cùng Lưu Triệt sẽ dựa theo quán tính của lịch sử mà đến với nhau.”
Cho nên, bọn họ chính là người được chú định sẽ ở cùng nhau a.
Cô thật lòng nói: “Ngươi không cần cảm ơn ta, hết thảy đều là mệnh của ngươi. Tử Phu, ngày ngươi hưởng phúc còn ở phía sau.”
Vệ Tử Phu nghe xong lời này, biểu tình biến đổi, giống như đang nghĩ tới điều gì. Tay hơi vặn vẹo, nàng nói: “Kỳ thật, ta còn có chuyện muốn nói nên mới lại đây.”
“Sao?”
“Bệ hạ…Bệ hạ sai ta qua đây thỉnh ngài.”
Lưu Triệt lại hạ lệnh cho Vệ Tử Phu tới mời cô? Thời Niên kinh ngạc. Khoan đã, đừng nói hắn trước mặt Vệ Tử Phu thổ lộ cõi lòng đi? Hay là, thực hiện ban ngày hứa hẹn, trước mặt cô cưới Vệ Tử Phu? Kia, vậy cô hay nàng là tiểu tam?
Nga, hình như đối Hoàng Hậu mà nói, cả hai cô đều là tiểu tam…
Thực xin lỗi nha A Kiều!
Hoàng Đế bệ hạ truyền triệu đương nhiên không thể bỏ qua, Thời Niên nghe lời theo Vệ Tử Phu ra ngoài. Bóng đêm dày đặc, thời gian dùng bữa đã qua rất lâu, trong cung không có mấy người đi lại. Hai người một đường đi qua, xa xa nhìn đến cây cầu bạch ngọc, kéo dài qua dòng sông Thương Trì
Vệ Tử Phu bỗng nhiên dừng lại, Thời Niên hỏi: “Tới rồi sao? Bệ hạ đâu?”
Nàng không nói lời nào, từ chỗ tối ở phía sau, hai cái thái giám thân hình cao lớn bước ra, một người nói với Vệ Tử Phu: “Ngươi làm rất tốt.”
Một người khác nhanh chóng bắt lấy Thời Niên, cô theo bản năng liền giãy dụa, lập tức bị người bắt lấy tay khóa ở phía sau, đau đến rơi nước mắt, “Các ngươi là người nào?”
Hoạn quan âm trầm nói, “Ta phụng mệnh quý nhân, tới tiễn Thiếu Sử phu nhân lên đường.”
Cái gì, có ý tứ gì?
Cô nhìn về phía Vệ Tử Phu, chỉ thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt, “Thực xin lỗi…Thái Hoàng Thái Hậu bức ta, dùng tính mạng của đệ đệ ta bức bách ta…Ta không còn cách nào..”
Thời Niên bỗng nhiên hiểu được, là Thái Hoàng Thái Hậu!
Xem ra sau những sự việc ở trong cung, biểu hiện của cô vẫn là khiến cho bà ta chú ý, đặc biệt là việc khuyến khích Lưu Triệt đối kháng Hung Nô, bà ta có thể chịu đựng hành vi của Hoàng Đế cháu mình, nhưng nào có thể chịu đựng được cô?
Trái tim của cô phanh phanh nhảy, tận lực bảo trì sự trấn định, cố tình tên thái giám kia còn chêm thêm một câu, “Cẩn thận chút, vị Thiếu Sử này của chúng ta trên người có cất giấu ám khí.”
Vừa dứt lời, tên thái giám bắt cóc cô lấy ra gậy kích điện từ trên người cô.
Tâm Thời Niên cuối cùng trầm xuống
Bọn họ muốn làm gì? Thái Hoàng Thái Hậu muốn đưa cô đi, là muốn…giết cô sao?
Tên thái giám rút ra dây thừng, trói tay cô lại, Thời Niên bỗng nhiên nói: “Chính là chỗ này. Tử Phu, chúng ta là ở chỗ này biết nhau.”
Vệ Tử Phu sửng sốt, nhìn đến một bên con sông uốn lượn quanh cầu, mới nhận ra nơi này cư nhiên lại là thượng du nơi lúc trước mình đã tự sát. Buổi tối kia, mọi suy nghĩ của nàng dường như biến mất, chỉ một lòng tìm chết, ai ngờ lại bị cô gái kia cố gắng từ quỷ môn quan kéo trở về, thay đổi cả đời nàng
Thời Niên miệng đã bị lấp kín, đôi mắt kia lại trông mong nhìn nàng, đôi mắt đen lay láy, làm nàng nhớ tới bầu trời đêm đó, không dám nhìn thẳng.
Tiếp theo trong nháy mắt, tên thái giám đánh vào nàng bả vai, đầu Thời Niên gục xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thái giám nói: “Được rồi, ngươi nên trở về đi. Giữ kín cái miệng, ngoan ngoãn nghe Thái Hoàng Thái Hậu phân phó, đệ đệ ngươi tự nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Vệ Tử Phu trơ mắt nhìn bọn họ đem Thời Niên nhét vào bao tải, khiêng lên vai, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Nàng giống như tượng đất cứ đứng yên tại chỗ, cứng đờ cả người, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên xoay người, hướng một phương hướng khác mà chạy. Nàng chạy quá vội, chờ tới lúc phát hiện phía trước có người thì đã không còn kịp rồi, cứ như vậy mà đụng thẳng vào. Nàng té ngã trên mặt đất, nhìn lên chỉ thấy Dương Đắc Ý cầm theo đèn cung đình, kinh ngạc gọi: “Vệ…Công chúa, như thế nào là ngài?”
Vệ Tử Phu hướng ánh mắt về phía sau, đám người vây quanh Lưu Triệt cũng đang nhìn, nam nhân đeo ngọc quan sau khi nhìn rõ là nàng, biểu tình lập tức có chút kì quái, dường như không nghĩ là sẽ nhìn thấy nàng ở đây.
Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, hắn cái gì cũng chưa nói, xoay người muốn đi.
Vệ Tử Phu lại đột nhiên bừng tỉnh, nhào lên nói: “Bệ hạ, Thời Thiếu Sử…Ngài mau đi cứu Thời Thiếu Sử a! Ngài còn không đi, nàng liền không sống được!”
Lưu Triệt đột nhiên xoay người, ánh mắt trong tích tắc lạnh đến dọa người: “Ngươi nói cái gì? Thời Niên nàng xảy ra chuyện gì?!”
Lưu Triệt thấy cô như vậy, ngược lại nở nụ cười. Hắn nhớ tới đêm khuya hôm qua, trong căn phòng yên tĩnh, hắn nghe được thanh âm của cô, nhẹ nhàng êm ái như vậy, thế nhưng phảng phất như một phen lợi kiếm hung hăng đâm vào tai hắn.
Một khắc kia, hắn cũng giống cô, trở nên thất thố như thế.
Nàng nói, Vệ Tử Phu sẽ trở thành Hoàng Hậu của hắn, còn sẽ sinh hạ cho hắn trưởng tử.
Cho nên, đây là nguyên nhân khiến nàng liều mạng tác hợp bọn họ sao? Hắn đứng ngay bên cạnh cửa sổ, suốt từ đêm tối đến bình minh, khi mặt trời vừa mới ló dạng, toàn bộ Vị Ương Cung đều được ánh sáng tắm gội, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ, cho tới nay hắn đều đoán sai rồi. Không phải mật thám, cũng không phải thích khách do kẻ nào phái tới.
Mà nữ hài kia, nương theo ánh trăng mà đến, từ trên trời giáng xuống rồi rơi vào trong lòng ngực hắn. Nàng hiểu rõ lý tưởng của hắn, kích khởi ý chí chiến đấu của hắn, trợ giúp hắn hoàn thành sự tình mà hắn đã từng một lần từ bỏ.
Hoặc là, nàng thật sự không hề thuộc về nơi phàm trần thế tục này. Chỉ có như vậy mới giải thích được những điểm đáng ngờ trên người nàng
“Trên hộ tịch của nàng ghi nàng là người Trung Sơn, năm nay mười sáu tuổi, nhưng trẫm đã sớm tra qua, Trung Sơn vốn không có một người nào như vậy. Cho nên, nàng rốt cuộc là từ đâu tới? Năm nay chắc cũng không phải chỉ mười sáu tuổi đi?”
Vô nghĩa, cô đương nhiên không phải mười sáu tuổi!
Lúc trước vì muốn tiến cung, cần phải có chứng minh thân phận, nên để Nhiếp Thành nghĩ cách giả tạo hộ tịch. Lại bởi vì Hoàng Đế lúc này vừa mới mười chín, nàng muốn làm mỹ nhân vào cung đành phải mặt dày ghi mười sáu tuổi
Khi ấy Nhiếp Thành còn nói với cô: “Hãy cảm ơn niên đại Hán triều này đi, bá tánh bình thường đều trải qua gian khổ, nữ hài tử xanh xao vàng vọt, nhìn có vẻ già hơn tuổi cũng trở nên dễ hiểu, đợi lúc ấy, các người chịu khó đắp thêm mấy cái mặt nạ, giả trang thành thiếu nữ tuổi vị thành niên vẫn là có thể.”
Ai, cô nên biết, chạy đến Hán triều làm thẻ căn cước giả cái gì chứ, vẫn là không nên làm a!
Trong lòng Thời Niên giờ phút này đang loạn thành một đoàn, Lưu Triệt lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô
“Nhưng những điều này đều không quan trọng. Trẫm có thể không hỏi nàng lai lịch, không quan tâm đến mục đích của nàng, chỉ cần nàng đáp ứng, ở lại bên cạnh ta là được”
Cô sửng sốt, hắn nói: “Tiểu tiên nữ, tin tưởng ta, ta sẽ đối đãi nàng thật tốt. Nàng nhất định sẽ không phải hối hận…”
Thời Niên ngơ ngẩn nhìn thẳng hắn, cũng đã nghe hắn gọi “Tiểu tiên nữ” rất nhiều lần, nhưng vào thời khắc này, nàng giống như được người đả thông hai mạch Nhâm Đốc, trở nên thông suốt.
Chẳng lẽ, hắn thật sự cho rằng, nàng là tiên nữ sao? Cho nên hắn mới sợ hãi nàng sẽ rời đi…
Hắn nhìn nàng. Lúc này đây, nam nhân không có che lấp tâm tình, con ngươi đen nhánh mang theo sự thỉnh cầu rõ rệt
Vị đế vương này đang thỉnh cầu cô lưu lại
Sau một hồi trầm mặc, thấy được ánh sáng trong đôi mắt kia đang dần tắt, cô bất chợt nói: “Ta đáp ứng.”
Cô nói khá nhanh, làm Lưu Triệt sửng sốt, sau đó trong nháy mắt, niềm vui tràn ra khắp vẻ mặt, như là không thể tin vào tai mình
“Nàng nói cái gì? Thời Niên, nàng nói gì?”
Thời Niên nhìn vẻ mặt của hắn, lộ ra tươi cười, “Ta nói, ta đáp ứng ngươi…”
Cô nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn dùng sức ôm lấy. Nam nhân hôn lên tóc cô, lẩm bẩm nói: “Ta thật cao hứng. Tiểu tiên nữ, ta thật cao hứng…”, đôi mắt nhìn phương xa. Cỏ cây xanh um, tắm mình dưới ánh mặt trời, thời tiết đẹp đến như vậy, làm cô nhớ tới buổi trưa hôm đó, thanh niên ở bên cạnh cửa sổ, hướng cô nhe răng cười, lộ ra chút phong lưu.
Ta nói ta đáp ứng ngươi.
Nhưng là thực xin lỗi, ta lừa ngươi.
Sự tình đã gấp lắm rồi!
Thời Niên từ trên giường nhỏm dậy, cả người đều lo âu.
Cô không biết Lưu Triệt như thế nào sẽ sinh ra loại tư tưởng kỳ diệu này, nhưng tình huống hiện tại chính là, hắn cảm thấy mình vớt được một cái tiên nữ. Đối với đế vương thời đại này, đây quả thật chính là siêu cấp diễm ngộ, Thời Niên hoàn toàn lý giải được tâm tình của hắn đối với chính mình, chính là loại không thể để vuột mất kỳ ngộ.
Nhưng mà, đối với cô, đây cũng không phải là chuyện tốt. Đừng nói cô không hề nghĩ lưu lại nơi này, dù cho cô có nguyện ý, bọn Nhiếp thành cũng sẽ không cho phép.
Hơn nữa cô còn đang mang nhiệm vụ trên người, nếu như giữa đường dám chặn ngang một cước, hắn cùng Vệ Tử Phu càng không có khả năng thuận lợi ở bên nhau! Nhiếp Thành chắc chắn sẽ giết cô!
Cô cảm thấy chính mình sắp hỏng mất, cửa sổ lại bị đẩy ra, lần này xuất hiện không phải Hoàng Đế mà là người cô đang tụng đi tụng lại rất nhiều lần
Nhiếp Thành một thân hắc y, đứng ở ngoài cửa sổ, Thời Niên nói: “Sao anh lại tới đây?”
Cô không che giấu được sự chột dạ trong giọng nói. Nhiếp Thành cư nhiên buổi tối tới tìm cô, vậy cô có phải nên đem sự tình ban ngày nói với hắn hay không? Nhưng mà nên nói như thế nào, trước đó cô còn vỗ ngực nói mình là một nhân viên ưu tú đây…
“Cô bị Lưu Triệt phát hiện?” Nhiếp Thành đột nhiên hỏi
“A, anh làm sao biết?’ Thời Niên cả kinh nói.
“Từ sáng hôm nay, mặc kệ tôi cùng Lộ Tri Dao làm gì, đều có người âm thầm nhìn chằm chằm, sau khi quan sát, tôi bước đầu xác định là người của Hoàng Đế. Trừ bỏ nguyên nhân từ cô, tôi không nghĩ ra chỗ nào có gì bất ổn.”
Thời Niên có chút không phục, lời này nói giống như bọn họ hoàn toàn không chọc rắc rối gì cả, trong khi chính cô mới là người có cống hiến lớn nhất đây!
“Ừm, Lưu Triệt tra ra hộ tịch là giả, cho nên, hẳn là hắn cũng biết tôi là do anh tiến cử cho Điền Phẫn. Hiện tại có lẽ hắn còn không thể xác định quan hệ giữa chúng ta.” Thời Niên cắn môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, “Anh biết không, hắn thật sự cho rằng tôi là tiên nữ, ai…”
Nhiếp Thành nhướng mày, ánh mắt quái dị, Thời Niên lập tức nói “Biểu tình này của anh là có ý gì? Anh muốn nói cái gì? Không được che giấu!”
Nhiếp Thành cười, búng tay lên trán cô, “Không có gì. Lòng cảnh giác nặng như vậy à, Tiểu tiên nữ.”
Thời Niên che trán, mặt có chút nóng, cô thật hối hận nói chuyện này với Nhiếp Thành, liền biết thế nào anh ta cũng sẽ cười nhạo cô!
Sau vài giây bình phục, cô mới tỏ ra như không có việc gì mà nói: “Anh nói anh bị theo dõi, vậy giờ anh tới đây không có vấn đề gì sao? Sẽ không bị phát hiện?”
“Tôi dám lại đây đương nhiên là đã chuẩn bị tốt”
“Lợi hại thật đấy” Thời Niên bĩu môi, “Như vậy xin hỏi đội trưởng đại nhân, ngài có biện pháp nào để tác hợp Lưu Triệt cùng Vệ Tử Phu không? Chúng ta cũng không thể nào cứ tiếp tục như vậy đi.”
Nhiếp Thành: “Tôi tới chính là thông báo với cô, huyền đang khôi phục lại bình tĩnh.”
Thời Niên có chút nghe không rõ: “Cái gì?”
“Đây là vừa mới kiểm tra, biên độ dao động của huyền ở thời không này đang giảm nhỏ dần, chứng minh lịch sử bị chệch đi đã được sửa đúng lại, nhanh thôi, huyền liền sẽ hoàn toàn bình tĩnh.”
Sự việc đã mong đợi lâu như vậy, lại đột nhiên phát sinh, ngược lại khiến Thời Niên phát ngốc, “Huyền bình tình, sau đó sẽ như thế nào?”
Nhiếp Thành nhìn cô, đột nhiên cười nói: “Huyền khôi phục bình tĩnh, nhiệm vụ của chúng ta liền hoàn thành. Cho nên việc cần làm hiện tại là chuẩn bị rút lui.”
Cả ngày hôm sau Thời Niên đều chưa ra cửa. Nếu muốn trở về, sự tình cần phải xử lý quá nhiều, Nhiếp Thành nói, bất luận đồ vật gì không nên tồn tại ở thời đại này đều cần phải mang đi. Cô cẩn thận kiểm tra toàn bộ ba lô, nếu là bỏ sót cái thiết bị linh tinh nào ở đây, trăm ngàn năm sau đào ra liền =o=
Cô vẫn luôn vội vàng đến buổi tối, ngay cả cơm đều quên ăn, cho đến khi một vị khách không mời tới cửa, cô cuối cùng mới dừng lại
Vệ Tử Phu cười nói: “Thiếu Sử, không có quấy rầy chứ?”
Nàng mặc một thân váy màu lam nhạt, vẫn như trước tinh tế nhu nhược, nhưng hai mắt lại có thần thái hơn nhiều, sau khi thoát khỏi vận mệnh phải đi hòa thân, trông cả người nàng dường như đều rực rỡ hẳn lên.
Thời Niên cười nói: “Không có, còn chưa kịp chúc mừng ngươi đâu.”
“Ngài nhưng đừng nói như vậy, ta còn muốn cảm ơn Thiếu Sử. Nếu không có ngài, ta hiện tại nhất định đang ở Hung Nô…” Nàng nói, hốc mắt đỏ lên.
Thời Niên lại có chút cảm khái. Kỳ thật nàng cũng rất tò mò, Lưu Triệt còn không có cưới Vệ Tử Phu, như thế nào huyền liền bắt đầu khôi phục bình tĩnh. Nhiếp Thành nói: “Có lẽ, vấn đề mấu chốt chính là việc Vệ Tử Phu bị đưa đi Hung Nô. Hiện giờ nàng còn ở lại, như vậy nàng ta cùng Lưu Triệt sẽ dựa theo quán tính của lịch sử mà đến với nhau.”
Cho nên, bọn họ chính là người được chú định sẽ ở cùng nhau a.
Cô thật lòng nói: “Ngươi không cần cảm ơn ta, hết thảy đều là mệnh của ngươi. Tử Phu, ngày ngươi hưởng phúc còn ở phía sau.”
Vệ Tử Phu nghe xong lời này, biểu tình biến đổi, giống như đang nghĩ tới điều gì. Tay hơi vặn vẹo, nàng nói: “Kỳ thật, ta còn có chuyện muốn nói nên mới lại đây.”
“Sao?”
“Bệ hạ…Bệ hạ sai ta qua đây thỉnh ngài.”
Lưu Triệt lại hạ lệnh cho Vệ Tử Phu tới mời cô? Thời Niên kinh ngạc. Khoan đã, đừng nói hắn trước mặt Vệ Tử Phu thổ lộ cõi lòng đi? Hay là, thực hiện ban ngày hứa hẹn, trước mặt cô cưới Vệ Tử Phu? Kia, vậy cô hay nàng là tiểu tam?
Nga, hình như đối Hoàng Hậu mà nói, cả hai cô đều là tiểu tam…
Thực xin lỗi nha A Kiều!
Hoàng Đế bệ hạ truyền triệu đương nhiên không thể bỏ qua, Thời Niên nghe lời theo Vệ Tử Phu ra ngoài. Bóng đêm dày đặc, thời gian dùng bữa đã qua rất lâu, trong cung không có mấy người đi lại. Hai người một đường đi qua, xa xa nhìn đến cây cầu bạch ngọc, kéo dài qua dòng sông Thương Trì
Vệ Tử Phu bỗng nhiên dừng lại, Thời Niên hỏi: “Tới rồi sao? Bệ hạ đâu?”
Nàng không nói lời nào, từ chỗ tối ở phía sau, hai cái thái giám thân hình cao lớn bước ra, một người nói với Vệ Tử Phu: “Ngươi làm rất tốt.”
Một người khác nhanh chóng bắt lấy Thời Niên, cô theo bản năng liền giãy dụa, lập tức bị người bắt lấy tay khóa ở phía sau, đau đến rơi nước mắt, “Các ngươi là người nào?”
Hoạn quan âm trầm nói, “Ta phụng mệnh quý nhân, tới tiễn Thiếu Sử phu nhân lên đường.”
Cái gì, có ý tứ gì?
Cô nhìn về phía Vệ Tử Phu, chỉ thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt, “Thực xin lỗi…Thái Hoàng Thái Hậu bức ta, dùng tính mạng của đệ đệ ta bức bách ta…Ta không còn cách nào..”
Thời Niên bỗng nhiên hiểu được, là Thái Hoàng Thái Hậu!
Xem ra sau những sự việc ở trong cung, biểu hiện của cô vẫn là khiến cho bà ta chú ý, đặc biệt là việc khuyến khích Lưu Triệt đối kháng Hung Nô, bà ta có thể chịu đựng hành vi của Hoàng Đế cháu mình, nhưng nào có thể chịu đựng được cô?
Trái tim của cô phanh phanh nhảy, tận lực bảo trì sự trấn định, cố tình tên thái giám kia còn chêm thêm một câu, “Cẩn thận chút, vị Thiếu Sử này của chúng ta trên người có cất giấu ám khí.”
Vừa dứt lời, tên thái giám bắt cóc cô lấy ra gậy kích điện từ trên người cô.
Tâm Thời Niên cuối cùng trầm xuống
Bọn họ muốn làm gì? Thái Hoàng Thái Hậu muốn đưa cô đi, là muốn…giết cô sao?
Tên thái giám rút ra dây thừng, trói tay cô lại, Thời Niên bỗng nhiên nói: “Chính là chỗ này. Tử Phu, chúng ta là ở chỗ này biết nhau.”
Vệ Tử Phu sửng sốt, nhìn đến một bên con sông uốn lượn quanh cầu, mới nhận ra nơi này cư nhiên lại là thượng du nơi lúc trước mình đã tự sát. Buổi tối kia, mọi suy nghĩ của nàng dường như biến mất, chỉ một lòng tìm chết, ai ngờ lại bị cô gái kia cố gắng từ quỷ môn quan kéo trở về, thay đổi cả đời nàng
Thời Niên miệng đã bị lấp kín, đôi mắt kia lại trông mong nhìn nàng, đôi mắt đen lay láy, làm nàng nhớ tới bầu trời đêm đó, không dám nhìn thẳng.
Tiếp theo trong nháy mắt, tên thái giám đánh vào nàng bả vai, đầu Thời Niên gục xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thái giám nói: “Được rồi, ngươi nên trở về đi. Giữ kín cái miệng, ngoan ngoãn nghe Thái Hoàng Thái Hậu phân phó, đệ đệ ngươi tự nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Vệ Tử Phu trơ mắt nhìn bọn họ đem Thời Niên nhét vào bao tải, khiêng lên vai, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Nàng giống như tượng đất cứ đứng yên tại chỗ, cứng đờ cả người, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên xoay người, hướng một phương hướng khác mà chạy. Nàng chạy quá vội, chờ tới lúc phát hiện phía trước có người thì đã không còn kịp rồi, cứ như vậy mà đụng thẳng vào. Nàng té ngã trên mặt đất, nhìn lên chỉ thấy Dương Đắc Ý cầm theo đèn cung đình, kinh ngạc gọi: “Vệ…Công chúa, như thế nào là ngài?”
Vệ Tử Phu hướng ánh mắt về phía sau, đám người vây quanh Lưu Triệt cũng đang nhìn, nam nhân đeo ngọc quan sau khi nhìn rõ là nàng, biểu tình lập tức có chút kì quái, dường như không nghĩ là sẽ nhìn thấy nàng ở đây.
Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, hắn cái gì cũng chưa nói, xoay người muốn đi.
Vệ Tử Phu lại đột nhiên bừng tỉnh, nhào lên nói: “Bệ hạ, Thời Thiếu Sử…Ngài mau đi cứu Thời Thiếu Sử a! Ngài còn không đi, nàng liền không sống được!”
Lưu Triệt đột nhiên xoay người, ánh mắt trong tích tắc lạnh đến dọa người: “Ngươi nói cái gì? Thời Niên nàng xảy ra chuyện gì?!”
Danh sách chương