Chuyện tiếp theo lại càng thêm quỷ dị, Vũ Phong gài chiếc trâm vào mái tóc, sau đó mỉm cười nhắm mắt, chắp tay niệm khẩu quyết. Tuyết Họa nhi cảm thấy tim mình bỗng nhiên đau đớn vô cùng, rồi lập tức mất đi tri giác.
Trước động Ba Nguyệt đất trời mù mịt, Tôn Ngộ Không và Khuê Mộc Lang đánh nhau bất phân thắng bại. Ngộ Tĩnh vừa thấy Khuê Mộc Lang có bản lĩnh cao cường, nên cũng tham gia vào giúp đỡ. Khuê Mộc Lang lấy một địch hai, nên chẳng mấy chốc đã bị rơi vào thế hạ phong.
Khổng Tước quân biết Khuê Mộc Lang không muốn hắn ta tham chiến, nhưng hắn lại khó có cơ hội gặp được trận chiến như vậy, nên đứng xem mà cảm thấy tay ngứa tâm ngứa, rất muốn xông lên. Sau đó, hắn thấy Khuê Mộc Lang lấy một địch hai, nên rốt cuộc không nhịn được, nhảy ra đấu với Sa Ngộ Tĩnh. Đến lúc này, Khuê Mộc Lang được thoải mái hơn, một mình đấu với Tôn Ngộ Không.
Dĩ nhiên Ngộ Tĩnh không phải là đối thủ của Khuê Mộc Lang, cho nên rất nhanh đã bị bắt giữ, Ngộ Không vừa thấy hắn bị bắt, nhất thời có chút nóng vội, người vọt lên một cái, nhảy lên tận trời, lạnh lùng nói: "Hai tên yêu quái các ngươi được lắm, chờ ta đi thăm dò điều tra ra lai lịch của các ngươi xong, sẽ trở lại phân cao thấp cùng các ngươi." Nói xong, hắn ta lập tức biến mất.
Khuê Mộc Lang trừng mắt nhìn Khổng Tước quân, nói: "Ta đã nói ngươi không thể tham chiến, ngươi lại không nghe. Trận chiến ngày hôm nay vốn là để cho ta rơi vào thế hạ phong, rồi hắn ta đi cứu người. Ngươi làm vậy, lại biến thành hắn rơi xuống thế hạ phong, cứu người không thành, lại phải tới đây một lần nữa, thế chẳng phải là phiền toái hay sao?"
Khổng Tước quân cười hì hì nói: "Được rồi, lần sau ta nhất định sẽ không động thủ. Không phải là ta thấy ngươi một người đối phó hai người, có chút vất vả mới nhảy vào hay sao?"
"Thôi, coi như hôm nay ta đã uổng công đánh trận này với hắn ta. Lần sau hắn sẽ đến. Ngươi nha!" Khuê Mộc Lang thấy hắn hi hi ha ha, nên cũng không nói nhiều nữa, chỉ hỏi: "Tuyết Họa Nhi vẫn ổn chứ?"
"Ấy chết, ta quên mất các nàng. Lên trên đó xem đi."
Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân cùng bay lên Thiên Trì, Khổng Tước quân phá kết giới, chỉ thấy trên đóa sen, Tuyết Họa Nhi đang ngồi đó, cố gắng lay Vũ Phong dậy.
Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân bay tới đóa hoa sen, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tuyết Họa Nhi ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Khuê Mộc Lang, nói: "Không biết nàng ta bị làm sao, đột nhiên lại ngất đi."
Khổng Tước quân ôm lấy Vũ Phong, bay xuống khỏi đóa sen, đặt nàng vào trong căn nhà gỗ, không để ý, nói với Khuê Mộc Lang: "Theo ta thấy, đạo hạnh của nàng ngắn, nên không chịu được kết giới tiên khí này. Có lẽ nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."
Khuê Mộc Lang cười nói: "Ngươi đang khen chính mình có đạo hạnh cao, kết được tiên chướng hay sao?"
Khổng Tước quân dương dương tự đắc nói: "Chẳng lẽ ta không phải là tiên?"
Khuê Mộc lang nghiêm mặt nói: "Phải, lúc nào ngươi chẳng phiêu phiêu dục tiên."
Khổng Tước quân hừ một cái, phẫn nộ nói: "Ta không thèm so đo với ngươi, ngươi cứ chờ Tôn hầu tử kia đi thăm dò lai lịch của ngươi, rồi tới gây sự đi."
Tuyết Họa Nhi hỏi: "Sao vậy, Tôn Ngộ Không đi rồi à?"
Khuê Mộc Lang nói: "Có lẽ lát nữa sẽ quay lại."
Tuyết Họa Nhi thân thiết nói: "Vậy chàng mau đi nghỉ ngơi một lát đi."
Khổng Tước quân chua lè chua lét nói: "Ta cũng rất vất vả, giúp đỡ phu quân của nàng đánh lui quân địch, tại sao nàng không bảo ta đi nghỉ ngơi?"
Tuyết Họa Nhi cười: "Vũ Tường quân cũng vất vả rồi, thỉnh đi nghỉ ngơi ạ."
Ba người quay trở về động Ba Nguyệt.
Tuyết Họa Nhi nói: "Ta tới phòng bếp làm một ít thức ăn đưa tới cho mấy vị trưởng lão, hai người đều đi nghỉ một lát đi."
Nói xong, nàng đi xuống bếp.
Khuê Mộc Lang cũng không có lòng dạ nào mà đi nghỉ, chỉ ngồi trong phòng suy ngẫm. Tôn Ngộ Không lên Thiên Đình điều tra lai lịch của hắn, chỉ sợ rằng sau đó sẽ mang Thiên binh tới đây, hoặc là mang theo ý chỉ của Ngọc Hoàng đại đế bắt hắn trở về. Huyền Trang vượt qua kiếp nạn này, cũng chính là lúc hắn phải trở về Thiên Đình phục mệnh*. Như vậy, đoạn trần duyên này của hắn và Tuyết Họa Nhi cũng tận. Hắn nhất định phải cố gắng để cho Tuyết Họa Nhi cũng trở về Thiên Đình, như vậy mới có thể cùng nàng thiên trường địa cửu.
(* - phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.)
Thiên quy nghiêm khắc, mặc dù hắn không nắm chắc phần thắng, nhưng lại cảm thấy toàn thân ngập tràn sức mạnh và dũng khí. Lần hạ phàm này là do Ngọc đế bày mưu tính kế, nhưng cũng chính là tư tâm của hắn. Nếu như nàng đã vì hắn mà vứt bỏ trường sinh bất lão, vứt bỏ thân phận tiên nữ, thì bất luận thế nào, hắn cũng phải vì nàng lấy lại những thứ mà nàng đã mất đi. Dĩ nhiên là hắn không cảm thấy thỏa mãn với mấy ngày ân ái ngắn ngủi ở chốn nhân gian như vậy. Hắn muốn thiên trường địa cửu.
Huyền Trang nhìn hai tên đồ đệ bên cạnh, cảm thấy vô cùng bi thương.
"Sư phụ, người đừng khổ sở, Đại sư huynh đã đi tìm viện binh rồi, Bồ Tát đã hứa hẹn rằng kêu trời trời đáp lại, kêu đất đất hiển lình, thì cho dù yêu quái này có lợi hại đến đâu, thì trên thế gian này cũng sẽ có người có thể trừng trị được. Sư phụ, người cứ an tâm chờ Đại sư huynh tới cứu đi.
Huyền Trang thở dài: "Ngộ Không, hắn có còn trách ta không?"
Bát Giới nói: "Sư phụ, người trừ bỏ có chút nói nhiều, có chút ngoan cố, có chút mềm lòng, bộ dáng có chút anh tuấn, thịt lại có chút đặc biệt, thì kỳ thật, người cũng rất tốt. Sao Đại sư huynh còn có thể giận dữ với người được chứ? Hắn vừa nghe thấy người lại bị bắt, đã lập tức chạy tới. Quả thực là mặc kệ hiềm khích trước đó."
Huyền Trang không nói gì.
Tuyết Họa Nhi bưng đồ ăn tới.
"Ba vị trưởng lão chắc đã đói bụng lắm rồi. Ta vừa chuẩn bị chút cơm chay, mời dùng tự nhiên."
"Ôi chao, nữ Bồ Tát, cô thật là tốt bụng." Bát Giới đã hoàn toàn quên chuyện mình từng bắt người ta làm con tin, chào hỏi vô cùng niềm nở.
Ngộ Tĩnh trước chiến với Khuê Mộc Lang, sau lại chiến với Khổng Tước quân, nên thể lực đã bị tiêu hao rất nhiều, bụng cũng rất đói. Mà Bát Giới huynh kia, thì bất cứ lúc nào, về cơ bản đều ở trong tình trạng đói khát.
"Nhị vị sư phụ, đừng khách khí, ta đút cho hai người ăn."
Bát Giới huynh cũng nhớ lại chuyện lần trước người ta đã từng thả mình, còn mình lại trở mặt, cho nên cũng ngại không dám yêu cầu mở trói giùm nữa. Vì thế hai người không khách khí, bắt đầu ăn bánh màn thầu trong tay nàng.
Huyền Trang sư phụ không có lòng dạ nào để ăn uống, nên yên lặng niệm kinh.
Tuyết Họa Nhi lẳng lặng nhìn Huyền Trang sư phụ.
Đột nhiên, Bát Giới và Ngộ Tĩnh cùng nhau ngã xuống. Thân thể vĩ đại tráng kiện của Bát Giới huynh nện thẳng vào chân Huyền Trang sư phụ. Huyền Trang sư phụ vốn đang nhắm mắt niệm kinh, bỗng nhiên bị đau nên mở mắt ra.
Hắn kinh ngạc nhìn đồ đệ, lại quay sang nhìn Tuyết Họa Nhi, sau đó ngây ngẩn cả người.
"Công chúa, sao cô lại làm như thế?"
Tuyết Họa Nhi nở nụ cười: "Công chúa thì sao chứ? Công chúa cũng là người. Mà đã là người thì đều muốn trường sinh bất lão. Ta cũng không ngoại lệ." Nói xong, nàng lập tức đánh tới.
Huyền Trang sư phụ cực kỳ hoảng sợ, muốn tránh mà không có chỗ để tránh, bởi vì hắn đang bị trói vô cùng chặt. Hắn không biết nàng muốn cướp sắc trước, hay là trực tiếp ăn hắn luôn. Dù sao đi nữa thì cũng đều không phải là chuyện tốt.
Ui da, hắn bị đau đến mức hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, A di đà Phật, hắn rốt cuộc cũng bị ăn rồi, không phải chỉ là phô trương thanh thế, mà thực sự bị ăn.
Đầu vai hắn bị gặm một miếng. Máu vẫn dính trên khóe môi Tuyết Họa Nhi, nhìn vô cùng khủng bố quỷ dị. Tận mắt chứng kiến cảnh ăn thịt người, lại còn là thịt của chính mình, cái cảm giác này, khiến cho Huyền Trang sư phụ suýt nữa đã ngất đi.
Bỗng nhiên, mặt Tuyết Họa Nhi co giật, sau đó nàng ôm lấy cổ họng của chính mình, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Huyền Trang sư phụ cũng không biết nàng bị làm sao. Mặc dù nàng vừa ăn một miếng thịt của hắn, nhưng hắn lại không thể không quan tâm, nên vội vàng niệm một tiếng "A di đà Phật", sau đó hỏi: "Nữ thí chủ, cô bị sao vậy?"
Tuyết Họa Nhi không thể nào trả lời hắn được, chỉ lăn lộn trên mặt đất. Huyền Trang sư phụ sợ hãi nhìn nàng, cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng từ một nữ nử mỹ lệ biến thành một con hồ ly, lại còn có thêm chín cái đuôi! Sau đó "hương tiêu ngọc vẫn" trong chớp mắt.
Hắn suýt nữa lại ngất đi, không rõ chuyện này là sao, chẳng lẽ trong thịt của hắn lại có độc, ăn vào sẽ chết? Nhưng mà nàng ta rõ ràng là một nữ tử, vì sao lại biến thành hồ ly? Đột nhiên, bên ngoài động truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa. Hắn cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhất định là Ngộ Không tới.
Khi Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân từ đi từ hậu viện tới, bước qua người Huyền Trang xong, hai người đều dừng lại bước chân.
Hai người cùng thấy con hồ ly dưới chân Huyền Trang, sắc mặt đại biến.
Khuê Mộc Lang chẳng thèm quan tâm đến khiêu chiến ngoài động, lập tức phi thân lên Thiên Trì.
Vũ Phong vẫn đang nằm trên giường trong căn nhà gỗ.
Hắn bước nhanh đến phía trước, cầm lấy cổ tay nàng, trong lúc đọc tâm nàng, đã sáng tỏ mọi chuyện. Vũ Phong dùng máu của Tuyết Họa Nhi để hạ huyết chú, tráo đổi dung mạo của hai người. Hắn âm thầm nghiến răng, sau đó thi triển pháp lực khôi phục diện mạo cho Tuyết Họa Nhi. Nhưng mà huyết chú của hồ tộc, thì chỉ có cửu vĩ hồ mới có thể hóa giải. Tuyết Họa Nhi vẫn hôn mê bất tỉnh. Hắn cảm thấy lo lắng, nhưng lúc này lại không có biện pháp nào.
Đột nhiên, nóc nhà bị một trận cuồng phong bật tung lên.
Tôn Ngộ Không đã không nhẫn nại được nữa, đánh vào đây. Khuê Mộc Lang cũng không ngăn cản, chỉ thản nhiên xoay người lại, nói với hắn: "Ngươi đi cứu sư phụ của ngươi đi, hắn ở trong động."
Tôn Ngộ Không ngẩn người, thu binh khí, nở nụ cười: "Không thú vị, thực không thú vị. Ta rất ít khi gặp được một địch thủ mà lại buông xuôi không đánh cùng ta. Khuê Mộc Lang, , ngươi là một tinh quân mà không ở trên Thiên đình làm cho tốt chức vụ của mình, lại chạy tới nơi này làm một con yêu quái, thực kỳ lạ nha."
Khuê Mộc Lang lạnh nhạt nói: "Sau này Đại Thánh thành Phật tự nhiên sẽ minh bạch."
"Là sao? Đoạn đường này, nếu không có yêu quái để đánh, thì thật không thú vị. Nhưng mà nhóm Bồ Tát bao che người nhà vô cùng, chỉ cần là thú cưng, tiên đồng của bọn họ thì đều không thể trừng phạt cũng như không thể giết. Người xấu cũng không thể giết, sư phụ sẽ niệm chú. Cho nên chuỗi ngày này quá không thú vị, gặp được ngươi, mới được đánh một trận sảng khoái."
"Đại Thánh mau đi xem sư phụ ngài đi."
Ngộ Không nói: "Không sao đâu, từ trước đến nay sư phụ ta đều là hữu kinh vô hiểm."
Khuê Mộc Lang thở dài: "Nhưng bây giờ, chỉ sợ là thật sự có chút nguy hiểm."
Sắc mặt Tôn Ngộ Không thay đổi, hắn lập tức lao xuống khỏi Thiên Trì. Khuê Mộc Lang cũng đi cùng hắn tới động Ba Nguyệt, Khổng Tước quân đang ở đó bôi thuốc vào miệng vết thương cho Huyền Trang.
Khổng Tước quân nhìn chằm chằm vào bả vai Huyền Trang sư phụ, vô cùng khao khát nói: "Cái này, Huyền Trang sư phụ, thịt của ngươi thật sự được ưa chuộng như vậy sao? Ta cũng muốn nếm thử một miếng."
Huyền Trang sư phụ vội vàng nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng làm vậy, ngươi xem nữ tử kia đi, mới ăn có một miếng mà đã biến thành hồ ly rồi."
Khổng Tước quân nói: "Sư phụ, ngươi là người trần mắt thịt nên không biết, kia đúng thật là một con hồ ly."
Ngộ Không kinh ngạc nhìn Huyền Trang, một lúc lâu sau mới nói: "Sư phụ, lần này, người thực sự bị ăn sao?"
Huyền Trang nói: "Nói bậy, ta vẫn tốt, chẳng qua chỉ bị cắn một miếng thôi."
Khổng Tước quân nghiêm túc nói: "Ăn thịt Đường Tăng sẽ trường sinh bất lão, quả nhiên là lời đồn. Sự thực chứng minh, ăn vào sẽ chết người."
Huyền Trang thở dài: "Tâm thuật bất chính, có ý muốn hại người, ngược lại hại mình. A di đà Phật."
Ngộ Không nói: "Khuê Mộc Lang, lúc lão Tôn ta lên Thiên đình, Ngọc đế đã tuyên ngươi trở về, nếu không quay về, chính là kháng chỉ."
Khuê Mộc Lang nói: "Ta biết. Chư vị hãy bảo trọng." Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.
Khổng Tước quân cứ nghĩ rằng hắn muốn lên trời phục mệnh, cho nên đang suy nghĩ xem, an bài cuộc sống của Tuyết Họa Nhi tại thế gian như thế nào, thì đã thấy Khuê Mộc Lang ôm Tuyết Họa Nhi từ Thiên Trì xuống rồi lại đáp mây bay mà đi.
Khổng Tước quân nóng nảy, vội vàng đáp mây bay đuổi theo. Hắn mang theo Tuyết Họa Nhi như vậy, hiển nhiên không phải là lên Thiên đình phục mệnh, chẳng lẽ hắn muốn kháng chỉ bất tuân?
Quả nhiên, hắn đi về hướng Hứa Mật sơn , kia không phải là chỗ ở của đôi phu thê Xích Diễm hay sao?
Hắn đáp mây bay theo nhưng lại đuổi không kịp Khuê Mộc Lang.
Vẫn đuổi tới Hứa Mật sơn, Khuê Mộc Lang hạ xuống liền tới thẳng chỗ ở của Xích Diễm.
Xích Diễm từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hắn mà vô cùng giật mình, Vũ Anh đang muốn hỏi hắn Vũ Phong như thế nào rồi hả? Đã thấy sắc mặt của hắn lạnh buốt, nhất thời không dám mở miệng.
Khuê Mộc Lang đi thẳng vào vấn đề, kể lại tình hình vừa rồi ở động Ba Nguyệt. Sắc mặt Vũ Anh trở nên trắng bệch, hiển nhiên không thể tin được muội muội của mình lại làm ra chuyện như vậy, rồi cuối cùng lại bỏ mạng.
Xích Diễm ôm nàng, khuyên nhủ: "Ta đã nói rồi, chính đạo gian nan nhưng chung quy vẫn là chính đạo, nàng ta một lòng muốn đi đường đắt, nàng muốn giúp nàng ta, nhưng kỳ thật lại là hại nàng ta."
Vũ Anh khóc không mở được mắt ra. Xích Diễm bất đắc dĩ, đành phải đưa nàng trở về nhà, sau đó thi triển pháp thuật giải huyết chú cho Tuyết Họa Nhi.
Tuyết Họa Nhi rốt cục cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn, lại phát hiện mình cùng đám người Khuê Mộc Lang đang ở trong nhà Vũ Anh.
Khổng Tước quân vội vàng nói với Khuê Mộc Lang: "Ngươi mau quay lại Thiên đình phục mệnh đi, ta sẽ ở lại đây giải thích cho nàng."
Khuê Mộc Lang nhìn Tuyết Họa Nhi, muốn nói cái gì nhưng lại không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm nàng. Tuyết Họa Nhi yên lặng nhìn lại, hai người bốn tay nắm chặt.
"Nàng chờ ta."
Khuê Mộc Lang rốt cục nói ra ba chữ, thiên ngôn vạn ngữ tựa hồ đều đã bao hàm ở bên trong.
"Vũ Tường, ngươi hãy chăm sóc nàng cho tốt." Cuối cùng, hắn dứt khoát đáp mây bay đi.
Trên Thiên Đình Ngọc đế nhìn lá số trong tay, rất bất mãn.
"Dọc đường, mặc dù hòa thượng Huyền Trang trải qua gian nguy, nhưng đều là hữu kinh vô hiểm. Nhưng mà lại bị yêu quái cắn một miếng ở chỗ của ngươi, nếu truyền tới tai Phật tổ, thì ta thật không biết giấu mặt vào đâu. Còn có, ngươi dám chậm chạp không đến phục mệnh, , lại chạy đi giải chú cho nữ nhân. Ngươi thật to gan, hạ giới vốn là việc công, ngươi lại dám có tư tình cùng với một phàm nhân, Thiên Quy như thế nào, ngươi đã biết rõ mà còn cố tình vi phạm."
Khuê Mộc Lang nói: "Bệ hạ, nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định*. Nàng cũng không phải phàm nhân, mà vốn là ngọc nữ trong điện Phi Hương. Nàng và ta cảm mến nhau, trước thời gian ta hạ phàm. Tình cảm của chúng ta là chân thành, cầu bệ hạ thành toàn."
(* - một miếng ăn, một miếng uống đều đã có định trước.)
Ngọc đế nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta cùng Vương Mẫu là phu thê, mà cũng vọng tưởng có thể phá vỡ quy củ trên Thiên đình."
Khuê Mộc Lang nói: "Tất cả dựa vào quyết định của Ngọc đế, dù sao ta và nàng đã thành phu thê."
Ngọc đế nói: "Ha, ngươi lại còn tiền trảm hậu tấu cơ đấy. Chuyện này ngươi làm rất không tốt, cũng không có cái gì gọi là lập công chuộc tội như ngươi vừa nói."
Khuê Mộc Lang cũng không nhận, chỉ níu chặt một chuyện nói: "Điện hạ muốn phạt ta như thế nào cũng được, chỉ cầu Điện hạ thành toàn cho chúng ta, và khôi phục tiên tịch cho nàng."
Ngọc đế liếc mắt nhìn hắn, nói: "Khuê Mộc Lang, ngươi đừng vọng tưởng, trẫm còn đang muốn phạt ngươi, sao có thể cho nàng lên Thiên đình cùng ngươi chứ?"
Hết chương hai mươi tám.
Trước động Ba Nguyệt đất trời mù mịt, Tôn Ngộ Không và Khuê Mộc Lang đánh nhau bất phân thắng bại. Ngộ Tĩnh vừa thấy Khuê Mộc Lang có bản lĩnh cao cường, nên cũng tham gia vào giúp đỡ. Khuê Mộc Lang lấy một địch hai, nên chẳng mấy chốc đã bị rơi vào thế hạ phong.
Khổng Tước quân biết Khuê Mộc Lang không muốn hắn ta tham chiến, nhưng hắn lại khó có cơ hội gặp được trận chiến như vậy, nên đứng xem mà cảm thấy tay ngứa tâm ngứa, rất muốn xông lên. Sau đó, hắn thấy Khuê Mộc Lang lấy một địch hai, nên rốt cuộc không nhịn được, nhảy ra đấu với Sa Ngộ Tĩnh. Đến lúc này, Khuê Mộc Lang được thoải mái hơn, một mình đấu với Tôn Ngộ Không.
Dĩ nhiên Ngộ Tĩnh không phải là đối thủ của Khuê Mộc Lang, cho nên rất nhanh đã bị bắt giữ, Ngộ Không vừa thấy hắn bị bắt, nhất thời có chút nóng vội, người vọt lên một cái, nhảy lên tận trời, lạnh lùng nói: "Hai tên yêu quái các ngươi được lắm, chờ ta đi thăm dò điều tra ra lai lịch của các ngươi xong, sẽ trở lại phân cao thấp cùng các ngươi." Nói xong, hắn ta lập tức biến mất.
Khuê Mộc Lang trừng mắt nhìn Khổng Tước quân, nói: "Ta đã nói ngươi không thể tham chiến, ngươi lại không nghe. Trận chiến ngày hôm nay vốn là để cho ta rơi vào thế hạ phong, rồi hắn ta đi cứu người. Ngươi làm vậy, lại biến thành hắn rơi xuống thế hạ phong, cứu người không thành, lại phải tới đây một lần nữa, thế chẳng phải là phiền toái hay sao?"
Khổng Tước quân cười hì hì nói: "Được rồi, lần sau ta nhất định sẽ không động thủ. Không phải là ta thấy ngươi một người đối phó hai người, có chút vất vả mới nhảy vào hay sao?"
"Thôi, coi như hôm nay ta đã uổng công đánh trận này với hắn ta. Lần sau hắn sẽ đến. Ngươi nha!" Khuê Mộc Lang thấy hắn hi hi ha ha, nên cũng không nói nhiều nữa, chỉ hỏi: "Tuyết Họa Nhi vẫn ổn chứ?"
"Ấy chết, ta quên mất các nàng. Lên trên đó xem đi."
Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân cùng bay lên Thiên Trì, Khổng Tước quân phá kết giới, chỉ thấy trên đóa sen, Tuyết Họa Nhi đang ngồi đó, cố gắng lay Vũ Phong dậy.
Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân bay tới đóa hoa sen, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tuyết Họa Nhi ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Khuê Mộc Lang, nói: "Không biết nàng ta bị làm sao, đột nhiên lại ngất đi."
Khổng Tước quân ôm lấy Vũ Phong, bay xuống khỏi đóa sen, đặt nàng vào trong căn nhà gỗ, không để ý, nói với Khuê Mộc Lang: "Theo ta thấy, đạo hạnh của nàng ngắn, nên không chịu được kết giới tiên khí này. Có lẽ nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."
Khuê Mộc Lang cười nói: "Ngươi đang khen chính mình có đạo hạnh cao, kết được tiên chướng hay sao?"
Khổng Tước quân dương dương tự đắc nói: "Chẳng lẽ ta không phải là tiên?"
Khuê Mộc lang nghiêm mặt nói: "Phải, lúc nào ngươi chẳng phiêu phiêu dục tiên."
Khổng Tước quân hừ một cái, phẫn nộ nói: "Ta không thèm so đo với ngươi, ngươi cứ chờ Tôn hầu tử kia đi thăm dò lai lịch của ngươi, rồi tới gây sự đi."
Tuyết Họa Nhi hỏi: "Sao vậy, Tôn Ngộ Không đi rồi à?"
Khuê Mộc Lang nói: "Có lẽ lát nữa sẽ quay lại."
Tuyết Họa Nhi thân thiết nói: "Vậy chàng mau đi nghỉ ngơi một lát đi."
Khổng Tước quân chua lè chua lét nói: "Ta cũng rất vất vả, giúp đỡ phu quân của nàng đánh lui quân địch, tại sao nàng không bảo ta đi nghỉ ngơi?"
Tuyết Họa Nhi cười: "Vũ Tường quân cũng vất vả rồi, thỉnh đi nghỉ ngơi ạ."
Ba người quay trở về động Ba Nguyệt.
Tuyết Họa Nhi nói: "Ta tới phòng bếp làm một ít thức ăn đưa tới cho mấy vị trưởng lão, hai người đều đi nghỉ một lát đi."
Nói xong, nàng đi xuống bếp.
Khuê Mộc Lang cũng không có lòng dạ nào mà đi nghỉ, chỉ ngồi trong phòng suy ngẫm. Tôn Ngộ Không lên Thiên Đình điều tra lai lịch của hắn, chỉ sợ rằng sau đó sẽ mang Thiên binh tới đây, hoặc là mang theo ý chỉ của Ngọc Hoàng đại đế bắt hắn trở về. Huyền Trang vượt qua kiếp nạn này, cũng chính là lúc hắn phải trở về Thiên Đình phục mệnh*. Như vậy, đoạn trần duyên này của hắn và Tuyết Họa Nhi cũng tận. Hắn nhất định phải cố gắng để cho Tuyết Họa Nhi cũng trở về Thiên Đình, như vậy mới có thể cùng nàng thiên trường địa cửu.
(* - phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.)
Thiên quy nghiêm khắc, mặc dù hắn không nắm chắc phần thắng, nhưng lại cảm thấy toàn thân ngập tràn sức mạnh và dũng khí. Lần hạ phàm này là do Ngọc đế bày mưu tính kế, nhưng cũng chính là tư tâm của hắn. Nếu như nàng đã vì hắn mà vứt bỏ trường sinh bất lão, vứt bỏ thân phận tiên nữ, thì bất luận thế nào, hắn cũng phải vì nàng lấy lại những thứ mà nàng đã mất đi. Dĩ nhiên là hắn không cảm thấy thỏa mãn với mấy ngày ân ái ngắn ngủi ở chốn nhân gian như vậy. Hắn muốn thiên trường địa cửu.
Huyền Trang nhìn hai tên đồ đệ bên cạnh, cảm thấy vô cùng bi thương.
"Sư phụ, người đừng khổ sở, Đại sư huynh đã đi tìm viện binh rồi, Bồ Tát đã hứa hẹn rằng kêu trời trời đáp lại, kêu đất đất hiển lình, thì cho dù yêu quái này có lợi hại đến đâu, thì trên thế gian này cũng sẽ có người có thể trừng trị được. Sư phụ, người cứ an tâm chờ Đại sư huynh tới cứu đi.
Huyền Trang thở dài: "Ngộ Không, hắn có còn trách ta không?"
Bát Giới nói: "Sư phụ, người trừ bỏ có chút nói nhiều, có chút ngoan cố, có chút mềm lòng, bộ dáng có chút anh tuấn, thịt lại có chút đặc biệt, thì kỳ thật, người cũng rất tốt. Sao Đại sư huynh còn có thể giận dữ với người được chứ? Hắn vừa nghe thấy người lại bị bắt, đã lập tức chạy tới. Quả thực là mặc kệ hiềm khích trước đó."
Huyền Trang không nói gì.
Tuyết Họa Nhi bưng đồ ăn tới.
"Ba vị trưởng lão chắc đã đói bụng lắm rồi. Ta vừa chuẩn bị chút cơm chay, mời dùng tự nhiên."
"Ôi chao, nữ Bồ Tát, cô thật là tốt bụng." Bát Giới đã hoàn toàn quên chuyện mình từng bắt người ta làm con tin, chào hỏi vô cùng niềm nở.
Ngộ Tĩnh trước chiến với Khuê Mộc Lang, sau lại chiến với Khổng Tước quân, nên thể lực đã bị tiêu hao rất nhiều, bụng cũng rất đói. Mà Bát Giới huynh kia, thì bất cứ lúc nào, về cơ bản đều ở trong tình trạng đói khát.
"Nhị vị sư phụ, đừng khách khí, ta đút cho hai người ăn."
Bát Giới huynh cũng nhớ lại chuyện lần trước người ta đã từng thả mình, còn mình lại trở mặt, cho nên cũng ngại không dám yêu cầu mở trói giùm nữa. Vì thế hai người không khách khí, bắt đầu ăn bánh màn thầu trong tay nàng.
Huyền Trang sư phụ không có lòng dạ nào để ăn uống, nên yên lặng niệm kinh.
Tuyết Họa Nhi lẳng lặng nhìn Huyền Trang sư phụ.
Đột nhiên, Bát Giới và Ngộ Tĩnh cùng nhau ngã xuống. Thân thể vĩ đại tráng kiện của Bát Giới huynh nện thẳng vào chân Huyền Trang sư phụ. Huyền Trang sư phụ vốn đang nhắm mắt niệm kinh, bỗng nhiên bị đau nên mở mắt ra.
Hắn kinh ngạc nhìn đồ đệ, lại quay sang nhìn Tuyết Họa Nhi, sau đó ngây ngẩn cả người.
"Công chúa, sao cô lại làm như thế?"
Tuyết Họa Nhi nở nụ cười: "Công chúa thì sao chứ? Công chúa cũng là người. Mà đã là người thì đều muốn trường sinh bất lão. Ta cũng không ngoại lệ." Nói xong, nàng lập tức đánh tới.
Huyền Trang sư phụ cực kỳ hoảng sợ, muốn tránh mà không có chỗ để tránh, bởi vì hắn đang bị trói vô cùng chặt. Hắn không biết nàng muốn cướp sắc trước, hay là trực tiếp ăn hắn luôn. Dù sao đi nữa thì cũng đều không phải là chuyện tốt.
Ui da, hắn bị đau đến mức hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, A di đà Phật, hắn rốt cuộc cũng bị ăn rồi, không phải chỉ là phô trương thanh thế, mà thực sự bị ăn.
Đầu vai hắn bị gặm một miếng. Máu vẫn dính trên khóe môi Tuyết Họa Nhi, nhìn vô cùng khủng bố quỷ dị. Tận mắt chứng kiến cảnh ăn thịt người, lại còn là thịt của chính mình, cái cảm giác này, khiến cho Huyền Trang sư phụ suýt nữa đã ngất đi.
Bỗng nhiên, mặt Tuyết Họa Nhi co giật, sau đó nàng ôm lấy cổ họng của chính mình, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Huyền Trang sư phụ cũng không biết nàng bị làm sao. Mặc dù nàng vừa ăn một miếng thịt của hắn, nhưng hắn lại không thể không quan tâm, nên vội vàng niệm một tiếng "A di đà Phật", sau đó hỏi: "Nữ thí chủ, cô bị sao vậy?"
Tuyết Họa Nhi không thể nào trả lời hắn được, chỉ lăn lộn trên mặt đất. Huyền Trang sư phụ sợ hãi nhìn nàng, cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng từ một nữ nử mỹ lệ biến thành một con hồ ly, lại còn có thêm chín cái đuôi! Sau đó "hương tiêu ngọc vẫn" trong chớp mắt.
Hắn suýt nữa lại ngất đi, không rõ chuyện này là sao, chẳng lẽ trong thịt của hắn lại có độc, ăn vào sẽ chết? Nhưng mà nàng ta rõ ràng là một nữ tử, vì sao lại biến thành hồ ly? Đột nhiên, bên ngoài động truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa. Hắn cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhất định là Ngộ Không tới.
Khi Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân từ đi từ hậu viện tới, bước qua người Huyền Trang xong, hai người đều dừng lại bước chân.
Hai người cùng thấy con hồ ly dưới chân Huyền Trang, sắc mặt đại biến.
Khuê Mộc Lang chẳng thèm quan tâm đến khiêu chiến ngoài động, lập tức phi thân lên Thiên Trì.
Vũ Phong vẫn đang nằm trên giường trong căn nhà gỗ.
Hắn bước nhanh đến phía trước, cầm lấy cổ tay nàng, trong lúc đọc tâm nàng, đã sáng tỏ mọi chuyện. Vũ Phong dùng máu của Tuyết Họa Nhi để hạ huyết chú, tráo đổi dung mạo của hai người. Hắn âm thầm nghiến răng, sau đó thi triển pháp lực khôi phục diện mạo cho Tuyết Họa Nhi. Nhưng mà huyết chú của hồ tộc, thì chỉ có cửu vĩ hồ mới có thể hóa giải. Tuyết Họa Nhi vẫn hôn mê bất tỉnh. Hắn cảm thấy lo lắng, nhưng lúc này lại không có biện pháp nào.
Đột nhiên, nóc nhà bị một trận cuồng phong bật tung lên.
Tôn Ngộ Không đã không nhẫn nại được nữa, đánh vào đây. Khuê Mộc Lang cũng không ngăn cản, chỉ thản nhiên xoay người lại, nói với hắn: "Ngươi đi cứu sư phụ của ngươi đi, hắn ở trong động."
Tôn Ngộ Không ngẩn người, thu binh khí, nở nụ cười: "Không thú vị, thực không thú vị. Ta rất ít khi gặp được một địch thủ mà lại buông xuôi không đánh cùng ta. Khuê Mộc Lang, , ngươi là một tinh quân mà không ở trên Thiên đình làm cho tốt chức vụ của mình, lại chạy tới nơi này làm một con yêu quái, thực kỳ lạ nha."
Khuê Mộc Lang lạnh nhạt nói: "Sau này Đại Thánh thành Phật tự nhiên sẽ minh bạch."
"Là sao? Đoạn đường này, nếu không có yêu quái để đánh, thì thật không thú vị. Nhưng mà nhóm Bồ Tát bao che người nhà vô cùng, chỉ cần là thú cưng, tiên đồng của bọn họ thì đều không thể trừng phạt cũng như không thể giết. Người xấu cũng không thể giết, sư phụ sẽ niệm chú. Cho nên chuỗi ngày này quá không thú vị, gặp được ngươi, mới được đánh một trận sảng khoái."
"Đại Thánh mau đi xem sư phụ ngài đi."
Ngộ Không nói: "Không sao đâu, từ trước đến nay sư phụ ta đều là hữu kinh vô hiểm."
Khuê Mộc Lang thở dài: "Nhưng bây giờ, chỉ sợ là thật sự có chút nguy hiểm."
Sắc mặt Tôn Ngộ Không thay đổi, hắn lập tức lao xuống khỏi Thiên Trì. Khuê Mộc Lang cũng đi cùng hắn tới động Ba Nguyệt, Khổng Tước quân đang ở đó bôi thuốc vào miệng vết thương cho Huyền Trang.
Khổng Tước quân nhìn chằm chằm vào bả vai Huyền Trang sư phụ, vô cùng khao khát nói: "Cái này, Huyền Trang sư phụ, thịt của ngươi thật sự được ưa chuộng như vậy sao? Ta cũng muốn nếm thử một miếng."
Huyền Trang sư phụ vội vàng nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng làm vậy, ngươi xem nữ tử kia đi, mới ăn có một miếng mà đã biến thành hồ ly rồi."
Khổng Tước quân nói: "Sư phụ, ngươi là người trần mắt thịt nên không biết, kia đúng thật là một con hồ ly."
Ngộ Không kinh ngạc nhìn Huyền Trang, một lúc lâu sau mới nói: "Sư phụ, lần này, người thực sự bị ăn sao?"
Huyền Trang nói: "Nói bậy, ta vẫn tốt, chẳng qua chỉ bị cắn một miếng thôi."
Khổng Tước quân nghiêm túc nói: "Ăn thịt Đường Tăng sẽ trường sinh bất lão, quả nhiên là lời đồn. Sự thực chứng minh, ăn vào sẽ chết người."
Huyền Trang thở dài: "Tâm thuật bất chính, có ý muốn hại người, ngược lại hại mình. A di đà Phật."
Ngộ Không nói: "Khuê Mộc Lang, lúc lão Tôn ta lên Thiên đình, Ngọc đế đã tuyên ngươi trở về, nếu không quay về, chính là kháng chỉ."
Khuê Mộc Lang nói: "Ta biết. Chư vị hãy bảo trọng." Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.
Khổng Tước quân cứ nghĩ rằng hắn muốn lên trời phục mệnh, cho nên đang suy nghĩ xem, an bài cuộc sống của Tuyết Họa Nhi tại thế gian như thế nào, thì đã thấy Khuê Mộc Lang ôm Tuyết Họa Nhi từ Thiên Trì xuống rồi lại đáp mây bay mà đi.
Khổng Tước quân nóng nảy, vội vàng đáp mây bay đuổi theo. Hắn mang theo Tuyết Họa Nhi như vậy, hiển nhiên không phải là lên Thiên đình phục mệnh, chẳng lẽ hắn muốn kháng chỉ bất tuân?
Quả nhiên, hắn đi về hướng Hứa Mật sơn , kia không phải là chỗ ở của đôi phu thê Xích Diễm hay sao?
Hắn đáp mây bay theo nhưng lại đuổi không kịp Khuê Mộc Lang.
Vẫn đuổi tới Hứa Mật sơn, Khuê Mộc Lang hạ xuống liền tới thẳng chỗ ở của Xích Diễm.
Xích Diễm từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hắn mà vô cùng giật mình, Vũ Anh đang muốn hỏi hắn Vũ Phong như thế nào rồi hả? Đã thấy sắc mặt của hắn lạnh buốt, nhất thời không dám mở miệng.
Khuê Mộc Lang đi thẳng vào vấn đề, kể lại tình hình vừa rồi ở động Ba Nguyệt. Sắc mặt Vũ Anh trở nên trắng bệch, hiển nhiên không thể tin được muội muội của mình lại làm ra chuyện như vậy, rồi cuối cùng lại bỏ mạng.
Xích Diễm ôm nàng, khuyên nhủ: "Ta đã nói rồi, chính đạo gian nan nhưng chung quy vẫn là chính đạo, nàng ta một lòng muốn đi đường đắt, nàng muốn giúp nàng ta, nhưng kỳ thật lại là hại nàng ta."
Vũ Anh khóc không mở được mắt ra. Xích Diễm bất đắc dĩ, đành phải đưa nàng trở về nhà, sau đó thi triển pháp thuật giải huyết chú cho Tuyết Họa Nhi.
Tuyết Họa Nhi rốt cục cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn, lại phát hiện mình cùng đám người Khuê Mộc Lang đang ở trong nhà Vũ Anh.
Khổng Tước quân vội vàng nói với Khuê Mộc Lang: "Ngươi mau quay lại Thiên đình phục mệnh đi, ta sẽ ở lại đây giải thích cho nàng."
Khuê Mộc Lang nhìn Tuyết Họa Nhi, muốn nói cái gì nhưng lại không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm nàng. Tuyết Họa Nhi yên lặng nhìn lại, hai người bốn tay nắm chặt.
"Nàng chờ ta."
Khuê Mộc Lang rốt cục nói ra ba chữ, thiên ngôn vạn ngữ tựa hồ đều đã bao hàm ở bên trong.
"Vũ Tường, ngươi hãy chăm sóc nàng cho tốt." Cuối cùng, hắn dứt khoát đáp mây bay đi.
Trên Thiên Đình Ngọc đế nhìn lá số trong tay, rất bất mãn.
"Dọc đường, mặc dù hòa thượng Huyền Trang trải qua gian nguy, nhưng đều là hữu kinh vô hiểm. Nhưng mà lại bị yêu quái cắn một miếng ở chỗ của ngươi, nếu truyền tới tai Phật tổ, thì ta thật không biết giấu mặt vào đâu. Còn có, ngươi dám chậm chạp không đến phục mệnh, , lại chạy đi giải chú cho nữ nhân. Ngươi thật to gan, hạ giới vốn là việc công, ngươi lại dám có tư tình cùng với một phàm nhân, Thiên Quy như thế nào, ngươi đã biết rõ mà còn cố tình vi phạm."
Khuê Mộc Lang nói: "Bệ hạ, nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định*. Nàng cũng không phải phàm nhân, mà vốn là ngọc nữ trong điện Phi Hương. Nàng và ta cảm mến nhau, trước thời gian ta hạ phàm. Tình cảm của chúng ta là chân thành, cầu bệ hạ thành toàn."
(* - một miếng ăn, một miếng uống đều đã có định trước.)
Ngọc đế nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta cùng Vương Mẫu là phu thê, mà cũng vọng tưởng có thể phá vỡ quy củ trên Thiên đình."
Khuê Mộc Lang nói: "Tất cả dựa vào quyết định của Ngọc đế, dù sao ta và nàng đã thành phu thê."
Ngọc đế nói: "Ha, ngươi lại còn tiền trảm hậu tấu cơ đấy. Chuyện này ngươi làm rất không tốt, cũng không có cái gì gọi là lập công chuộc tội như ngươi vừa nói."
Khuê Mộc Lang cũng không nhận, chỉ níu chặt một chuyện nói: "Điện hạ muốn phạt ta như thế nào cũng được, chỉ cầu Điện hạ thành toàn cho chúng ta, và khôi phục tiên tịch cho nàng."
Ngọc đế liếc mắt nhìn hắn, nói: "Khuê Mộc Lang, ngươi đừng vọng tưởng, trẫm còn đang muốn phạt ngươi, sao có thể cho nàng lên Thiên đình cùng ngươi chứ?"
Hết chương hai mươi tám.
Danh sách chương