Tuyết Họa Nhi giận đến run người, nghĩ thầm, bây giờ mới làm phu thê được vài ngày mà xảy ra chuyện như vậy. Nàng lại nghĩ tới khoảng thời gian vừa qua khi ở cùng hắn, hắn đối xử với nàng chân thành như vậy, chẳng lẽ chỉ là chơi bời trăng hoa thôi sao? Sau đó, nàng lại nhớ đến Hoàng đế lão cha của mình. . Khi hắn mới vừa mắt một cung nữ, cũng hận không thể dâng ánh trăng trên trời xuống để giành lấy nụ cười của mỹ nhân, sau khi có được thì gắn bó với nhau như keo sơn. Nhưng cũng chỉ được vài ngày mới mẻ, sau khi gặp được thứ tươi mới hơn, thì lại lập tức ném thứ không còn mới mẻ kia sang một bên. Trước nay chỉ thấy người mới cười, nào có ai thấy người xưa khóc.
Nhưng mà, ai rồi cũng đều sẽ trở thành người cũ, chỉ có điều, có người giữ được thời gian mới mẻ dài, lại có người chỉ giữ thời gian mới mẻ ngắn. Muốn vĩnh viễn là chuyện không có khả năng. Dần dần, người mới thì chỉ có một, mà người cũ lại càng ngày càng nhiều. Nàng không muốn mình cũng như vậy. Nàng còn tưởng rằng mình đã gặp được một trượng phu có tình có nghĩa, cho dù hắn không phải phàm nhân, thì nàng cũng nguyện ý chung sống với hắn cả đời này. Mỗi khi nhớ lại những tháng ngày ân ái cá nước thân mật trước kia, nàng đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, hạnh phúc đã bị mấy tiếng sấm rền chặt đứt mất rồi.
Nàng thất vọng đến mức ngay cả khí lực lao ra ngoài chất vấn cũng không có, tinh thần chán nản, toàn thân vô lực, muốn lên giường đi nghỉ ngơi một chút.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra, gió lạnh ùa vào. Không cần nghĩ cũng biết là Khuê Mộc Lang vừa vụng trộm ra ngoài hẹn hò đã trở về. Nàng cảm thấy lỗ mũi và ánh mắt chua xót đến mức muốn rơi lệ.
Khuê Mộc Lang thấy nàng thức dậy, đứng đưa lưng về phía hắn, dường như thân thể đang cứng đờ, nghe thấy tiếng cửa phòng mở cũng không thèm quay đầu, mà lập tức về giường nằm, thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Tuyết Họa Nhi một mạch leo lên giường, xoay mặt vào vách tường. Thân là công chúa, nàng không thể trút giận khóc lóc om sòm, một khóc hai nháo ba thắt cổ giống như những người đàn bà chanh chua trong truyền thuyết, mà chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Nhưng mà oán khí cứ bị nghẹn lại ở cổ họng, vì thế, nàng bực dọc lấy ngón tay đâm tường, cứ như thể thứ nàng đang đâm là rốn của Khuê Mộc Lang, đâm nè đâm nè, đâm chết chàng đi.
Khuê Mộc Lang nằm xuống bên cạnh nàng, ôm bả vai nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải lúc nãy tiếng sấm quá lớn, nên khiến nàng tỉnh giấc hay không?"
May mà tiếng sấm lớn, nếu không thì ta sao có thể phát hiện ra. Tuyết Họa Nhi giận dỗi tiếp tục đâm tường...
"Tiếng sấm này không phải là sấm bình thường, mà là Thiên kiếp của Vũ Phong. Vừa rồi, ta nghe thấy Vũ Phong gõ cửa, nên đã khẩn trương đi ra ngoài."
"À..., anh hùng cứu mỹ nhân, cần phải vậy." Tuyết Họa Nhi rốt cuộc cũng chua chát nói.
Khuê Mộc Lang ngửi thấy mùi dấm chua, cười cười.
"Có phải vừa rồi nàng đã nhìn thấy gì hay không?"
"Ý chàng là gì?"
"Vừa rồi nàng nhìn được bao nhiêu?"
Tuyết Họa Nhi xoay mạnh người, căm tức nói: "Chàng đã làm được bao nhiêu?"
Khuê Mộc Lang vừa nghe những lời này, lại nhìn biểu cảm trên mặt nàng, đã hiểu nàng nhìn thấy đúng chỗ mấu chốt. . Vì thế cười nói: "Nha đầu này, Vũ Phong kia tới đây cầu xin ta hỗ trợ nàng vượt qua kiếp nạn này. Nàng ta hiện nguyên hình rồi trốn vào vạt áo của ta. Về sau tiếng sấm ngừng, nàng ta lại biến về hình người, đúng lúc bị nàng nhìn thấy."
"Thực khéo." Tuyết Họa Nhi lại chua chát nói, nhưng mùi chua này đã không còn nồng đậm như lần đầu tiên.
"Nếu không tin, nàng nhìn cái này mà xem." Khuê Mộc Lang nhả ra viên nội đan Linh Lung, niệm một khẩu quyết, trong nội đan lập tức hiện lên hình ảnh khi đó. Quả nhiên là có một con cửu vĩ hồ màu trắng đã chui vào vạt áo của hắn.
Tuyết Họa Nhi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khuê Mộc Lang thu nội đan, nói: "Giờ thì nàng tin rồi chứ. Nói ra cũng thật lạ lùng, vận khí của Vũ Phong này thật tốt, nếu tỷ tỷ của nàng ta đưa nàng ta tới đây trễ một ngày, thì có thể sẽ gặp nguy hiểm rồi."
"Cái này, có lẽ nàng ta dựa vào tu vi của mìnhcũng có thể vượt qua mà."
"Ta nghĩ là có chút khó khăn. Tư chất và linh tính của nàng ta đều không phù hợp để tu tiên. Mặc dù bộ dáng của nàng ta có vẻ thanh thuần, nhưng ta lại cảm thấy những toan tính trong lòng nàng ta còn sâu hơn Vũ Anh."
Tuyết Họa Nhi lại cảm thấy chua. Mới có một ngày thôi, mà chàng đã hiểu nàng ta nhiều như thế rồi hay sao? Thật là để tâm mà. Vì thế, nàng kìm lòng không đậu nói: "Phu quân am hiểu nàng ta quả thực là rõ như lòng bàn tay."
Khuê Mộc Lang cảm nhận được trong câu nói của nàng có mùi vị khác.
Hắn vội nói: "Ta là một Tinh quân, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được một tiểu yêu tinh, lại còn không thể nhìn thấu điều này hay sao?"
Tuyết Họa Nhi ngẫm lại cũng thấy đúng, vì thế rộng lượng tha thứ cho Khuê Mộc Lang.
Lang quân vừa thấy tiểu nha đầu hết tức giận, hắn lại bắt đầu muốn kiếm chuyện.
"Này nhé, nàng và Vũ Tường năm lần bảy lượt bỏ trốn, ta đều tin tưởng nàng, chưa từng ăn dấm chua. Nàng lại dám hoài nghi ta, ta phải trừng phạt nàng thật nặng."
"Trừng phạt như thế nào?"
Lang quân nhanh như hổ đói vồ mồi, "Trừng phạt" không chút nương tay, không chút lưu tình.
Một đêm này, đầu tiên là tu luyện, sau đó lại bị tiếng sấm làm tỉnh giấc, phát hiện "Gian tình", cuối cùng còn bị trừng phạt, thật là vất vả mà. Vì thế, Tuyết Họa Nhi đã ngủ thẳng đến giờ Ngọ, mãi cho đến khi Vũ Phong tiến vào, gọi nàng dậy ăn cơm.
Tuyết Họa Nhi nhìn thấy nàng ta, liền nhớ tới hiểu lầm đêm qua, cảm thấy hơi xấu hổ, nên đã chúc mừng nàng ta đã vượt qua Thiên kiếp.
Vũ Phong cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Còn không phải là nhờ vào vạt áo của Tinh quân ạ? Sau này, nếu Tinh quân và công chúa có việc gì cần Vũ Phong giúp, xin cứ phân phó, Vũ Phong dù có phải chết muôn lần cũng không chối từ.”
"Ngươi khách khí quá rồi."
Lúc ăn cơm, chỉ có Khổng Tước quân mà không thấy Khuê Mộc Lang, thế là Tuyết Họa Nhi hỏi: "Tinh quân đâu rồi?"
Khổng Tước nhìn lên trời, nói: "Trên Thiên Đình, mỗi một vị tiên có hàm cấp đều phải điểm mão*, Tinh quân lên đó ứng mão, một lát nữa sẽ trở về."
(* - Theo lệ, các quan làm việc từ gìờ mão, cho nên điểm tên gọi là điểm mão 點卯, xưng đến tên dạ lên gọi là ứng mão 應卯, sổ sách gọi là mão bạ 卯簿. Lập ra kì hẹn để thu tiền lương và so sánh nhiều ít gọi là tỉ mão 比卯.)
Thì ra là thế. Tuyết Họa Nhi yên lòng, an tâm chờ, nhưng không ngờ, "một lát" theo lời Khổng Tước quân chính là tận bảy ngày! Ngày thứ tám, Tinh quân mới trở về. Một ngày ở trên trời bằng một năm ở dưới hạ giới. Hôm nay xem như nàng đã biết, một khắc ở trên Thiên đình bằng bao lâu ở dưới nhân gian.
Vũ Anh vốn dĩ đã nói rằng ba ngày sau sẽ đến đón Vũ Phong, nhưng đến ngày thứ ba lại đột nhiên chuyển lời tới, nói nàng và Xích Diễm tới Đông Hải làm khách, cho nên sẽ đến đón Vũ Phong muộn một chút. . Tuyết Họa Nhi cũng cảm thấy không có vấn đề gì, muộn thì muộn đi, dù sao đông người thì cũng náo nhiệt, hơn nữa, Vũ Phong nấu ăn cũng rất ngon.
Nhưng chẳng ngờ, "muộn một chút" lại thành muộn những mấy tháng. Xem ra, đám yêu quái này đều có quan niệm về thời gian không được chính xác cho lắm, có vẻ khá mơ hồ.
Vũ Phong và Khổng Tước quân ở chung cực kỳ hòa hợp, Tuyết Họa Nhi nhàn rỗi không có việc gì làm, bắt đầu có ý nghĩ muốn làm bà mai, không ngờ khi lén lút đi tìm hiểu, thì Khổng Tước quân đối với nàng ta vô ý, mà Vũ Phong cũng đối với hắn ta vô tình. Tuyết Họa Nhi không hiểu nổi, hai người này ngày nào cũng tụ tập một chỗ, mặt mày hớn hở, như thế nào mà lại không có ý gì với nhau? Nếu không có ý gì, thì vì sao lại ở chung hòa thuận như vậy chứ? Thực không nghĩ ra, không nghĩ ra mà.
Tính ra thì, nàng và Khuê Mộc Lang cũng đã làm phu thê được nửa năm rồi. Tuyết Họa Nhi cảm thấy, ngoại trừ việc không thể về nhà nói chuyện phiếm với mấy tỷ tỷ và làm nũng với phụ thân, thì những ngày tháng trôi qua cũng rất hạnh phúc bình yên.
Hôm nay, vẻ mặt của Khuê Mộc Lang bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc, mới sáng sớm đã rời giường, thay đổi bố cục tạo hình của động Ba Nguyệt.
Tuyết Họa Nhi thầm nghĩ, thẩm mỹ bây giờ của Lang quân đã lệch lạc rất lớn, kiến trúc tổng thể của động Ba Nguyệt vốn tinh xảo u nhã bỗng chốc bị biến thành hoang dã thô kệch, âm u khủng bố. Phong hoa tuyết nguyệt gì đó đã biến mất không còn dấu vết, mà thay vào đó là mấy thứ khiến cho người ta phải sởn tóc gáy. Từ bên ngoài nhìn vào, là một tòa bảo tháp lấp lánh ánh vàng, nhưng kỳ thật bên trong lại là một cái động lớn vô cùng đáng sợ, , rõ ràng giống y như đúc hình dáng của âm tào địa phủ trong truyền thuyết. Cái tạo hình quả đúng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa đổ nát.
Tuyết Họa Nhi thật sự không hiểu nổi, Khổng Tước quân và Vũ Phong cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, không biết Lang quân bị làm sao nữa.
Tuyết Họa Nhi không nhìn được nữa, mở miệng hỏi: "Phu quân, tại sao lại biến động phủ thành như vậy?"
Nàng cực kỳ không thích cái phong cách này. Nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là nữ chủ nhân, trang hoàng bố trí nhà ở như thế nào cũng phải trưng cầu ý kiến của nàng mới đúng. Khuê Mộc Lang làm như vậy là chuyên quyền độc đoán, không hề giống tác phong trước kia của hắn một chút nào.
"Phu nhân, hôm nay có khách quý tới đây, phong cách này mới phù hợp với hắn."
Tuyết Họa Nhi vừa nghe đã lập tức nhíu mày, tim gan cũng nhíu lại. Ông trời ơi, khách quý gì mà lại phù hợp với phong cách này chứ? Chỉ có thể là một con yêu quái khủng bố. Có vẻ như, những kẻ tới động Ba Nguyệt đều là yêu quái.
Trước mặt Khổng Tước quân và Vũ Phong, nàng cũng không tiện nhắc tới hai chữ "Yêu quái", đành phải ghé vào lỗ tai Khuê Mộc Lang, nhỏ giọng hỏi: "Là, là yêu quái gì vậy?"
Khuê Mộc Lang mỉm cười.
"Là người quen, nàng cũng đã gặp rồi."
"Cha ta?"
Khuê Mộc Lang cười hố hố: "Cha nàng thích phong cách như thế này sao?"
"Không thích."
"Vậy thì tất nhiên không phải là ông ấy. Đợi lát nữa nàng sẽ biết. Mọi người vào hậu viện chờ đi, đợi lát nữa, ta sẽ gọi mọi người ra ngoài gặp khách."
Nói xong, Khuê Mộc Lang lại vào trong động phủ khủng bố kia. Tuyết Họa Nhi bội phục nhìn hắn, một nơi đáng sợ như vậy mà hắn vẫn có thể nán lại được! Tiếp theo, nàng lại có chút khó hiểu và tò mò về phẩm vị của vị khách quý này, không hiểu là dạng người gì mà lại đi thích cái phong cách này? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, lại là quỷ? Tuyết Họa Nhi run rẩy, , vội vàng chạy ra nắng đứng. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, mới làm cho nàng cảm thấy đỡ rùng mình hơn.
Gần nửa canh giờ sau, đột nhiên thấy Khuê Mộc Lang chắp tay đi vào hậu viện, cười tít mắt nói: "Khách tới rồi. Chúng ta ra gặp thôi."
Tuyết Họa Nhi quả thực không muốn đi.
Khổng Tước quân lại cực kỳ kích động xông tới. Mà dường như, Vũ Anh cũng không có vẻ gì là khiếp đảm, cũng đi theo sau Khổng Tước quân. Tuyết Họa Nhi cảm khái, quả nhiên yêu quái đều có là gan lớn.
Nàng đành phải kiên trì đi theo vào trong động phủ như chốn âm tào địa phủ kia, phát hiện trên cái cột đá giữa động phủ, có một người đang bị trói. Quả nhiên là người quen, Huyền Trang sư phụ.
Tuyết Họa Nhi vội vàng kéo Khuê Mộc Lang qua, hỏi: "Không phải hắn ta là người Đại Đường hay sao? Tại sao lại tới nơi này? Vì sao chàng lại đối xử với hắn ta như vậy? Mau thả hắn ta ra đi."
Khuê Mộc Lang cười cười: "Phu nhân không biết rồi. Huyền Trang sư phụ, thích nhất là được chiêu đãi như vậy."
Huyền Trang sư phụ hừ một tiếng.
Tuyết Họa Nhi lắc đầu không tin, quay lại nhìn Huyền Trang sư phụ, tinh thần hắn hơi uể oải không phấn chấn, nhưng không hề thấy có vẻ sợ hãi.
Khổng Tước quân nhìn thoáng qua, lập tức cười hô hô, nói: "À, thì ra là một vị hòa thượng, thực không có ý nghĩa, ta đi đây."
Khuê Mộc Lang cười nói: "Ăn thịt hắn, có thể trường sinh bất lão. Như vậy đã có ý nghĩa chưa?"
Hai mắt Khổng Tước quân sáng lên, nhưng ngay sau đó lại cười hì hì nói: "Ta đã trường sinh bất lão rồi. Ta không cần."
Khuê Mộc Lang gật đầu: "Nhưng mà, Tuyết Họa Nhi nhà ta cần."
Tuyết Họa Nhi run rẩy, vội vàng la lên: "Ta cũng không cần."
Khuê Mộc Lang cười kéo, nàng lại gần, véo chóp mũi của nàng: "Chưa được ăn thịt người bao giờ đúng không? Hay là, chúng ta làm thành bánh bao nhé?"
Tuyết Họa Nhi vừa kinh vừa sợ, không hiểu sao khẩu khí của hắn lại tà ác như vậy, so với Lang quân lúc bình thường thì cứ như là hai người khác biệt vậy.
Khuê Mộc Lang nói: "Cái này, còn khá lâu nữa mới tới bữa cơm chiều. Chúng ta cứ đi nghỉ ngơi trước đã. Buổi tối sẽ ăn."
Tuyết Họa Nhi bị hắn đưa trở về hậu viện, nhìn qua mới biết, ngoại trừ nàng, ba người còn lại đều rất bình tĩnh. Ngay cả Vũ Phong nhìn mỏng manh yếu đuối như vậy, mà vẻ mặt cũng không biến sắc. Chẳng lẽ lòng dạ của yêu quái đều độc ác như vậy hay sao? Người ta còn sống sờ sờ mà lại muốn ăn thịt, thực là tạo nghiệp chướng mà. Nàng cảm thấy vừa vội vừa giận, mà Khuê Mộc Lang vừa về phòng đã leo lên giường đi ngủ, không hề nói chuyện với nàng.
Tuyết Họa Nhi vội vàng quay lại trong động, thấy Huyền Trang sư phụ vẫn còn ở đó. Nàng bước nhanh tới, muốn cởi dây trói cho hắn. Không ngờ, Huyền Trang sư phụ lại chính nghĩa nghiêm nghị quát lên: "Đừng có đụng vào ta. Nữ yêu quái kia, ta có chết cũng sẽ không thành thân với ngươi."
Tuyết Họa Nhi hoảng sợ, vừa thẹn vừa vội.
"Sư phụ, ngươi nhỏ giọng một chút, ta không phải yêu quái. Ta cũng đâu có nói là muốn thành thân với ngươi. Ta tới đây để thả ngươi ra."
Huyền Trang sư phụ bán tín bán nghi.
"Thật mà. Ta là Tam công chúa của Bảo Tương quốc, đã từng gặp Huyền Trang sư phụ một lần. Sư phụ, tại sao ngươi lại có thể tới nơi này được?"
Thái độ của Huyền Trang sư phụ tốt lên một chút, lại thấy Tuyết Họa Nhi đang vội vàng cởi dây thừng, vì thế cũng tin thân phận của nàng.
Dây thừng vừa được cởi, hắn ta lập tức xoa xoa cổ tay, thở dài một tiếng: "Ta muốn đi tới Tây Thiên thỉnh kinh. Ta vốn cho rằng lộ trình chỉ hơi xa một chút, dọc đường phải chịu khổ một chút. Nhưng mà, không biết tên gia hỏa đáng giận nào, lại dám tuyên truyền tin đồn, rằng ăn thịt của ta, là có thể trường sinh bất lão. Thật đúng là gài bẫy ta mà! Vì thế, đoạn đường này, ta bị vô số yêu quái để mắt tới. Cứ ba ngày hai bữa lại muốn bắt ta để ăn thịt, mỗi ngày lại một kiểu khác nhau. Đồ đệ của ta đều quay lại cứu ta. Vài phen như vậy, nên ta đã không còn cảm thấy kinh sợ nữa rồi. Nhưng đáng giận nhất vẫn là những nữ yêu quái kia, thực là quá đáng. Ăn thì cứ ăn đi, lại còn muốn thành thân cùng ta trước. Đây không phải là bức ta đi vào con đường chết hay sao?"
Tuyết Họa Nhi vội vàng nói đỡ cho phu quân nhà mình: "Huyền Trang sư phụ, ngươi phải chịu khổ rồi. Nhưng phu quân nhà ta không phải yêu quái, hắn là thần tiên trên trời. Hắn làm như vậy chắc chắn là vì ta. Ta thay hắn tạ tội với sư phụ."
Huyền Trang sư phụ vô cùng đồng tình nhìn nàng, nói: "Nói thật nhé, công chúa, ngươi bị lừa rồi. Phu quân nhà cô tuyệt đối không phải thần tiên gì hết. Yêu quái ấy à, ta thấy nhiều rồi, ta chỉ cần liếc nhìn một cái là nhận ra. Ngươi nhìn phòng ốc này mà xem, đây chính là phong cách kiến trúc điển hình của yêu quái."
Tuyết Họa Nhi không nói được gì nữa. Phong cách này là vừa mới thay đổi đó, chính là vì để nghênh đón ngươi đó.
"Còn nữa, nếu như hắn là thần tiên, thì vì cái gì cần phải ăn thịt ta? Ta tổng kết lại rằng, nam yêu quái vẫn có vẻ ngay thẳng. Vừa mới bắt đầu đã muốn ăn thịt ta, mà lại còn có chút nghĩa khí. Có huynh đệ kết nghĩa cũng gọi tới ăn cùng, hoặc là mẹ nuôi gì đó cũng mời đến. Còn nữ yêu quái thì sao, vô cùng dối trá háo sắc, cứ phất cờ hiệu đòi thành thân cùng ta, kỳ thật ta có cảm giác, là muốn chiếm tiện nghi của ta xong rồi mới ăn thì có. . Suy cho cùng, yêu quái vẫn chỉ là yêu quái, bất kể là dối trá hay ngay thẳng, vẫn cứ nên kính nhi viễn chi thì hơn. Tên yêu quái này của ngươi, là nam yêu quái có diện mạo đẹp nhất mà ta từng gặp, nhưng mà công chúa à, ngàn vạn lần đừng để sắc đẹp của yêu quái mê hoặc. Sắc tức thị không, mau bỏ trốn cùng ta đi thôi."
Tuyết Họa Nhi lắc đầu: "Sư phụ ta cũng không biết rốt cuộc hôm nay phu quân nhà ta bị làm sao nữa, bình thường hắn không như vậy. Ngươi đi trước đi. Chờ đến lúc hắn tới, ta sẽ cố gắng kéo dài thêm chút thời gian. Ta muốn hỏi cho rõ nguyên do, vì sao hắn lại bắt sư phụ đến đây." Chẳng lẽ lại thật sự cho nàng ăn thịt hắn, để được trường sinh bất lão? Nàng đang tràn ngập cảm giác tự trách và tội ác.
Huyền Trang sư phụ đành phải đi một mình. Tuyết Họa Nhi âm thầm cảm thấy may mắn vì bây giờ động phủ đã được cải tạo, đường ra ngoài không còn nằm trong phòng ngủ của Khuê Mộc Lang nữa, nếu không thì, sợ rằng Huyền Trang sư phụ sẽ không thể nào đi được.
Đột nhiên, phía sau nàng truyền đến tiếng gió, nàng trơ mắt nhìn Huyền Trang sư phụ vừa mới chạy đi được chục bước đã bị cuốn trở về, sau đó lại bị cuốn tới cây cột đá rồi bị trói chặt lại.
Tuyết Họa Nhi quay đầu nhìn, thì thấy Khuê Mộc Lang đang đứng sau lưng nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tuyết Họa Nhi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
"Nàng lại đây." Khuê Mộc Lang vẫy tay.
Tuyết Họa Nhi nơm nớp lo sợ bước tới.
Khuê Mộc Lang dẫn nàng trở về phòng ngủ, sau đó nhỏ giọng nói: "Nha đầu, tại sao nàng lại thả hắn ta đi?"
"Hắn ta là cao tăng, dù nói thế nào đi nữa, thì ăn thịt người cũng là không đúng. Ta thà không được trường sinh bất lão, chứ nhất quyết không ăn thịt của hắn. Lại nói, cũng chưa biết thông tin kia là thật hay là giả, thật quá đáng."
Khuê Mộc Lang cười cười, xoa tóc nàng. Nàng cảm thấy nỗi sợ hãi đã vơi đi rất nhiều.
"Phu quân, chàng là vì ta nên mới bắt hắn ta sao? Ta không cần trường sinh bất lão, chàng hãy thả hắn ta đi."
Khuê Mộc Lang nói: "Đây là một kiếp của hắn ta. Về sau nàng sẽ rõ, trước mắt, ta không thể nói nhiều được. Nàng cũng đừng thả hắn ta đi nữa."
Hết chương hai mươi lăm.
Nhưng mà, ai rồi cũng đều sẽ trở thành người cũ, chỉ có điều, có người giữ được thời gian mới mẻ dài, lại có người chỉ giữ thời gian mới mẻ ngắn. Muốn vĩnh viễn là chuyện không có khả năng. Dần dần, người mới thì chỉ có một, mà người cũ lại càng ngày càng nhiều. Nàng không muốn mình cũng như vậy. Nàng còn tưởng rằng mình đã gặp được một trượng phu có tình có nghĩa, cho dù hắn không phải phàm nhân, thì nàng cũng nguyện ý chung sống với hắn cả đời này. Mỗi khi nhớ lại những tháng ngày ân ái cá nước thân mật trước kia, nàng đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, hạnh phúc đã bị mấy tiếng sấm rền chặt đứt mất rồi.
Nàng thất vọng đến mức ngay cả khí lực lao ra ngoài chất vấn cũng không có, tinh thần chán nản, toàn thân vô lực, muốn lên giường đi nghỉ ngơi một chút.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra, gió lạnh ùa vào. Không cần nghĩ cũng biết là Khuê Mộc Lang vừa vụng trộm ra ngoài hẹn hò đã trở về. Nàng cảm thấy lỗ mũi và ánh mắt chua xót đến mức muốn rơi lệ.
Khuê Mộc Lang thấy nàng thức dậy, đứng đưa lưng về phía hắn, dường như thân thể đang cứng đờ, nghe thấy tiếng cửa phòng mở cũng không thèm quay đầu, mà lập tức về giường nằm, thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Tuyết Họa Nhi một mạch leo lên giường, xoay mặt vào vách tường. Thân là công chúa, nàng không thể trút giận khóc lóc om sòm, một khóc hai nháo ba thắt cổ giống như những người đàn bà chanh chua trong truyền thuyết, mà chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Nhưng mà oán khí cứ bị nghẹn lại ở cổ họng, vì thế, nàng bực dọc lấy ngón tay đâm tường, cứ như thể thứ nàng đang đâm là rốn của Khuê Mộc Lang, đâm nè đâm nè, đâm chết chàng đi.
Khuê Mộc Lang nằm xuống bên cạnh nàng, ôm bả vai nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải lúc nãy tiếng sấm quá lớn, nên khiến nàng tỉnh giấc hay không?"
May mà tiếng sấm lớn, nếu không thì ta sao có thể phát hiện ra. Tuyết Họa Nhi giận dỗi tiếp tục đâm tường...
"Tiếng sấm này không phải là sấm bình thường, mà là Thiên kiếp của Vũ Phong. Vừa rồi, ta nghe thấy Vũ Phong gõ cửa, nên đã khẩn trương đi ra ngoài."
"À..., anh hùng cứu mỹ nhân, cần phải vậy." Tuyết Họa Nhi rốt cuộc cũng chua chát nói.
Khuê Mộc Lang ngửi thấy mùi dấm chua, cười cười.
"Có phải vừa rồi nàng đã nhìn thấy gì hay không?"
"Ý chàng là gì?"
"Vừa rồi nàng nhìn được bao nhiêu?"
Tuyết Họa Nhi xoay mạnh người, căm tức nói: "Chàng đã làm được bao nhiêu?"
Khuê Mộc Lang vừa nghe những lời này, lại nhìn biểu cảm trên mặt nàng, đã hiểu nàng nhìn thấy đúng chỗ mấu chốt. . Vì thế cười nói: "Nha đầu này, Vũ Phong kia tới đây cầu xin ta hỗ trợ nàng vượt qua kiếp nạn này. Nàng ta hiện nguyên hình rồi trốn vào vạt áo của ta. Về sau tiếng sấm ngừng, nàng ta lại biến về hình người, đúng lúc bị nàng nhìn thấy."
"Thực khéo." Tuyết Họa Nhi lại chua chát nói, nhưng mùi chua này đã không còn nồng đậm như lần đầu tiên.
"Nếu không tin, nàng nhìn cái này mà xem." Khuê Mộc Lang nhả ra viên nội đan Linh Lung, niệm một khẩu quyết, trong nội đan lập tức hiện lên hình ảnh khi đó. Quả nhiên là có một con cửu vĩ hồ màu trắng đã chui vào vạt áo của hắn.
Tuyết Họa Nhi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khuê Mộc Lang thu nội đan, nói: "Giờ thì nàng tin rồi chứ. Nói ra cũng thật lạ lùng, vận khí của Vũ Phong này thật tốt, nếu tỷ tỷ của nàng ta đưa nàng ta tới đây trễ một ngày, thì có thể sẽ gặp nguy hiểm rồi."
"Cái này, có lẽ nàng ta dựa vào tu vi của mìnhcũng có thể vượt qua mà."
"Ta nghĩ là có chút khó khăn. Tư chất và linh tính của nàng ta đều không phù hợp để tu tiên. Mặc dù bộ dáng của nàng ta có vẻ thanh thuần, nhưng ta lại cảm thấy những toan tính trong lòng nàng ta còn sâu hơn Vũ Anh."
Tuyết Họa Nhi lại cảm thấy chua. Mới có một ngày thôi, mà chàng đã hiểu nàng ta nhiều như thế rồi hay sao? Thật là để tâm mà. Vì thế, nàng kìm lòng không đậu nói: "Phu quân am hiểu nàng ta quả thực là rõ như lòng bàn tay."
Khuê Mộc Lang cảm nhận được trong câu nói của nàng có mùi vị khác.
Hắn vội nói: "Ta là một Tinh quân, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được một tiểu yêu tinh, lại còn không thể nhìn thấu điều này hay sao?"
Tuyết Họa Nhi ngẫm lại cũng thấy đúng, vì thế rộng lượng tha thứ cho Khuê Mộc Lang.
Lang quân vừa thấy tiểu nha đầu hết tức giận, hắn lại bắt đầu muốn kiếm chuyện.
"Này nhé, nàng và Vũ Tường năm lần bảy lượt bỏ trốn, ta đều tin tưởng nàng, chưa từng ăn dấm chua. Nàng lại dám hoài nghi ta, ta phải trừng phạt nàng thật nặng."
"Trừng phạt như thế nào?"
Lang quân nhanh như hổ đói vồ mồi, "Trừng phạt" không chút nương tay, không chút lưu tình.
Một đêm này, đầu tiên là tu luyện, sau đó lại bị tiếng sấm làm tỉnh giấc, phát hiện "Gian tình", cuối cùng còn bị trừng phạt, thật là vất vả mà. Vì thế, Tuyết Họa Nhi đã ngủ thẳng đến giờ Ngọ, mãi cho đến khi Vũ Phong tiến vào, gọi nàng dậy ăn cơm.
Tuyết Họa Nhi nhìn thấy nàng ta, liền nhớ tới hiểu lầm đêm qua, cảm thấy hơi xấu hổ, nên đã chúc mừng nàng ta đã vượt qua Thiên kiếp.
Vũ Phong cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Còn không phải là nhờ vào vạt áo của Tinh quân ạ? Sau này, nếu Tinh quân và công chúa có việc gì cần Vũ Phong giúp, xin cứ phân phó, Vũ Phong dù có phải chết muôn lần cũng không chối từ.”
"Ngươi khách khí quá rồi."
Lúc ăn cơm, chỉ có Khổng Tước quân mà không thấy Khuê Mộc Lang, thế là Tuyết Họa Nhi hỏi: "Tinh quân đâu rồi?"
Khổng Tước nhìn lên trời, nói: "Trên Thiên Đình, mỗi một vị tiên có hàm cấp đều phải điểm mão*, Tinh quân lên đó ứng mão, một lát nữa sẽ trở về."
(* - Theo lệ, các quan làm việc từ gìờ mão, cho nên điểm tên gọi là điểm mão 點卯, xưng đến tên dạ lên gọi là ứng mão 應卯, sổ sách gọi là mão bạ 卯簿. Lập ra kì hẹn để thu tiền lương và so sánh nhiều ít gọi là tỉ mão 比卯.)
Thì ra là thế. Tuyết Họa Nhi yên lòng, an tâm chờ, nhưng không ngờ, "một lát" theo lời Khổng Tước quân chính là tận bảy ngày! Ngày thứ tám, Tinh quân mới trở về. Một ngày ở trên trời bằng một năm ở dưới hạ giới. Hôm nay xem như nàng đã biết, một khắc ở trên Thiên đình bằng bao lâu ở dưới nhân gian.
Vũ Anh vốn dĩ đã nói rằng ba ngày sau sẽ đến đón Vũ Phong, nhưng đến ngày thứ ba lại đột nhiên chuyển lời tới, nói nàng và Xích Diễm tới Đông Hải làm khách, cho nên sẽ đến đón Vũ Phong muộn một chút. . Tuyết Họa Nhi cũng cảm thấy không có vấn đề gì, muộn thì muộn đi, dù sao đông người thì cũng náo nhiệt, hơn nữa, Vũ Phong nấu ăn cũng rất ngon.
Nhưng chẳng ngờ, "muộn một chút" lại thành muộn những mấy tháng. Xem ra, đám yêu quái này đều có quan niệm về thời gian không được chính xác cho lắm, có vẻ khá mơ hồ.
Vũ Phong và Khổng Tước quân ở chung cực kỳ hòa hợp, Tuyết Họa Nhi nhàn rỗi không có việc gì làm, bắt đầu có ý nghĩ muốn làm bà mai, không ngờ khi lén lút đi tìm hiểu, thì Khổng Tước quân đối với nàng ta vô ý, mà Vũ Phong cũng đối với hắn ta vô tình. Tuyết Họa Nhi không hiểu nổi, hai người này ngày nào cũng tụ tập một chỗ, mặt mày hớn hở, như thế nào mà lại không có ý gì với nhau? Nếu không có ý gì, thì vì sao lại ở chung hòa thuận như vậy chứ? Thực không nghĩ ra, không nghĩ ra mà.
Tính ra thì, nàng và Khuê Mộc Lang cũng đã làm phu thê được nửa năm rồi. Tuyết Họa Nhi cảm thấy, ngoại trừ việc không thể về nhà nói chuyện phiếm với mấy tỷ tỷ và làm nũng với phụ thân, thì những ngày tháng trôi qua cũng rất hạnh phúc bình yên.
Hôm nay, vẻ mặt của Khuê Mộc Lang bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc, mới sáng sớm đã rời giường, thay đổi bố cục tạo hình của động Ba Nguyệt.
Tuyết Họa Nhi thầm nghĩ, thẩm mỹ bây giờ của Lang quân đã lệch lạc rất lớn, kiến trúc tổng thể của động Ba Nguyệt vốn tinh xảo u nhã bỗng chốc bị biến thành hoang dã thô kệch, âm u khủng bố. Phong hoa tuyết nguyệt gì đó đã biến mất không còn dấu vết, mà thay vào đó là mấy thứ khiến cho người ta phải sởn tóc gáy. Từ bên ngoài nhìn vào, là một tòa bảo tháp lấp lánh ánh vàng, nhưng kỳ thật bên trong lại là một cái động lớn vô cùng đáng sợ, , rõ ràng giống y như đúc hình dáng của âm tào địa phủ trong truyền thuyết. Cái tạo hình quả đúng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa đổ nát.
Tuyết Họa Nhi thật sự không hiểu nổi, Khổng Tước quân và Vũ Phong cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, không biết Lang quân bị làm sao nữa.
Tuyết Họa Nhi không nhìn được nữa, mở miệng hỏi: "Phu quân, tại sao lại biến động phủ thành như vậy?"
Nàng cực kỳ không thích cái phong cách này. Nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là nữ chủ nhân, trang hoàng bố trí nhà ở như thế nào cũng phải trưng cầu ý kiến của nàng mới đúng. Khuê Mộc Lang làm như vậy là chuyên quyền độc đoán, không hề giống tác phong trước kia của hắn một chút nào.
"Phu nhân, hôm nay có khách quý tới đây, phong cách này mới phù hợp với hắn."
Tuyết Họa Nhi vừa nghe đã lập tức nhíu mày, tim gan cũng nhíu lại. Ông trời ơi, khách quý gì mà lại phù hợp với phong cách này chứ? Chỉ có thể là một con yêu quái khủng bố. Có vẻ như, những kẻ tới động Ba Nguyệt đều là yêu quái.
Trước mặt Khổng Tước quân và Vũ Phong, nàng cũng không tiện nhắc tới hai chữ "Yêu quái", đành phải ghé vào lỗ tai Khuê Mộc Lang, nhỏ giọng hỏi: "Là, là yêu quái gì vậy?"
Khuê Mộc Lang mỉm cười.
"Là người quen, nàng cũng đã gặp rồi."
"Cha ta?"
Khuê Mộc Lang cười hố hố: "Cha nàng thích phong cách như thế này sao?"
"Không thích."
"Vậy thì tất nhiên không phải là ông ấy. Đợi lát nữa nàng sẽ biết. Mọi người vào hậu viện chờ đi, đợi lát nữa, ta sẽ gọi mọi người ra ngoài gặp khách."
Nói xong, Khuê Mộc Lang lại vào trong động phủ khủng bố kia. Tuyết Họa Nhi bội phục nhìn hắn, một nơi đáng sợ như vậy mà hắn vẫn có thể nán lại được! Tiếp theo, nàng lại có chút khó hiểu và tò mò về phẩm vị của vị khách quý này, không hiểu là dạng người gì mà lại đi thích cái phong cách này? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, lại là quỷ? Tuyết Họa Nhi run rẩy, , vội vàng chạy ra nắng đứng. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, mới làm cho nàng cảm thấy đỡ rùng mình hơn.
Gần nửa canh giờ sau, đột nhiên thấy Khuê Mộc Lang chắp tay đi vào hậu viện, cười tít mắt nói: "Khách tới rồi. Chúng ta ra gặp thôi."
Tuyết Họa Nhi quả thực không muốn đi.
Khổng Tước quân lại cực kỳ kích động xông tới. Mà dường như, Vũ Anh cũng không có vẻ gì là khiếp đảm, cũng đi theo sau Khổng Tước quân. Tuyết Họa Nhi cảm khái, quả nhiên yêu quái đều có là gan lớn.
Nàng đành phải kiên trì đi theo vào trong động phủ như chốn âm tào địa phủ kia, phát hiện trên cái cột đá giữa động phủ, có một người đang bị trói. Quả nhiên là người quen, Huyền Trang sư phụ.
Tuyết Họa Nhi vội vàng kéo Khuê Mộc Lang qua, hỏi: "Không phải hắn ta là người Đại Đường hay sao? Tại sao lại tới nơi này? Vì sao chàng lại đối xử với hắn ta như vậy? Mau thả hắn ta ra đi."
Khuê Mộc Lang cười cười: "Phu nhân không biết rồi. Huyền Trang sư phụ, thích nhất là được chiêu đãi như vậy."
Huyền Trang sư phụ hừ một tiếng.
Tuyết Họa Nhi lắc đầu không tin, quay lại nhìn Huyền Trang sư phụ, tinh thần hắn hơi uể oải không phấn chấn, nhưng không hề thấy có vẻ sợ hãi.
Khổng Tước quân nhìn thoáng qua, lập tức cười hô hô, nói: "À, thì ra là một vị hòa thượng, thực không có ý nghĩa, ta đi đây."
Khuê Mộc Lang cười nói: "Ăn thịt hắn, có thể trường sinh bất lão. Như vậy đã có ý nghĩa chưa?"
Hai mắt Khổng Tước quân sáng lên, nhưng ngay sau đó lại cười hì hì nói: "Ta đã trường sinh bất lão rồi. Ta không cần."
Khuê Mộc Lang gật đầu: "Nhưng mà, Tuyết Họa Nhi nhà ta cần."
Tuyết Họa Nhi run rẩy, vội vàng la lên: "Ta cũng không cần."
Khuê Mộc Lang cười kéo, nàng lại gần, véo chóp mũi của nàng: "Chưa được ăn thịt người bao giờ đúng không? Hay là, chúng ta làm thành bánh bao nhé?"
Tuyết Họa Nhi vừa kinh vừa sợ, không hiểu sao khẩu khí của hắn lại tà ác như vậy, so với Lang quân lúc bình thường thì cứ như là hai người khác biệt vậy.
Khuê Mộc Lang nói: "Cái này, còn khá lâu nữa mới tới bữa cơm chiều. Chúng ta cứ đi nghỉ ngơi trước đã. Buổi tối sẽ ăn."
Tuyết Họa Nhi bị hắn đưa trở về hậu viện, nhìn qua mới biết, ngoại trừ nàng, ba người còn lại đều rất bình tĩnh. Ngay cả Vũ Phong nhìn mỏng manh yếu đuối như vậy, mà vẻ mặt cũng không biến sắc. Chẳng lẽ lòng dạ của yêu quái đều độc ác như vậy hay sao? Người ta còn sống sờ sờ mà lại muốn ăn thịt, thực là tạo nghiệp chướng mà. Nàng cảm thấy vừa vội vừa giận, mà Khuê Mộc Lang vừa về phòng đã leo lên giường đi ngủ, không hề nói chuyện với nàng.
Tuyết Họa Nhi vội vàng quay lại trong động, thấy Huyền Trang sư phụ vẫn còn ở đó. Nàng bước nhanh tới, muốn cởi dây trói cho hắn. Không ngờ, Huyền Trang sư phụ lại chính nghĩa nghiêm nghị quát lên: "Đừng có đụng vào ta. Nữ yêu quái kia, ta có chết cũng sẽ không thành thân với ngươi."
Tuyết Họa Nhi hoảng sợ, vừa thẹn vừa vội.
"Sư phụ, ngươi nhỏ giọng một chút, ta không phải yêu quái. Ta cũng đâu có nói là muốn thành thân với ngươi. Ta tới đây để thả ngươi ra."
Huyền Trang sư phụ bán tín bán nghi.
"Thật mà. Ta là Tam công chúa của Bảo Tương quốc, đã từng gặp Huyền Trang sư phụ một lần. Sư phụ, tại sao ngươi lại có thể tới nơi này được?"
Thái độ của Huyền Trang sư phụ tốt lên một chút, lại thấy Tuyết Họa Nhi đang vội vàng cởi dây thừng, vì thế cũng tin thân phận của nàng.
Dây thừng vừa được cởi, hắn ta lập tức xoa xoa cổ tay, thở dài một tiếng: "Ta muốn đi tới Tây Thiên thỉnh kinh. Ta vốn cho rằng lộ trình chỉ hơi xa một chút, dọc đường phải chịu khổ một chút. Nhưng mà, không biết tên gia hỏa đáng giận nào, lại dám tuyên truyền tin đồn, rằng ăn thịt của ta, là có thể trường sinh bất lão. Thật đúng là gài bẫy ta mà! Vì thế, đoạn đường này, ta bị vô số yêu quái để mắt tới. Cứ ba ngày hai bữa lại muốn bắt ta để ăn thịt, mỗi ngày lại một kiểu khác nhau. Đồ đệ của ta đều quay lại cứu ta. Vài phen như vậy, nên ta đã không còn cảm thấy kinh sợ nữa rồi. Nhưng đáng giận nhất vẫn là những nữ yêu quái kia, thực là quá đáng. Ăn thì cứ ăn đi, lại còn muốn thành thân cùng ta trước. Đây không phải là bức ta đi vào con đường chết hay sao?"
Tuyết Họa Nhi vội vàng nói đỡ cho phu quân nhà mình: "Huyền Trang sư phụ, ngươi phải chịu khổ rồi. Nhưng phu quân nhà ta không phải yêu quái, hắn là thần tiên trên trời. Hắn làm như vậy chắc chắn là vì ta. Ta thay hắn tạ tội với sư phụ."
Huyền Trang sư phụ vô cùng đồng tình nhìn nàng, nói: "Nói thật nhé, công chúa, ngươi bị lừa rồi. Phu quân nhà cô tuyệt đối không phải thần tiên gì hết. Yêu quái ấy à, ta thấy nhiều rồi, ta chỉ cần liếc nhìn một cái là nhận ra. Ngươi nhìn phòng ốc này mà xem, đây chính là phong cách kiến trúc điển hình của yêu quái."
Tuyết Họa Nhi không nói được gì nữa. Phong cách này là vừa mới thay đổi đó, chính là vì để nghênh đón ngươi đó.
"Còn nữa, nếu như hắn là thần tiên, thì vì cái gì cần phải ăn thịt ta? Ta tổng kết lại rằng, nam yêu quái vẫn có vẻ ngay thẳng. Vừa mới bắt đầu đã muốn ăn thịt ta, mà lại còn có chút nghĩa khí. Có huynh đệ kết nghĩa cũng gọi tới ăn cùng, hoặc là mẹ nuôi gì đó cũng mời đến. Còn nữ yêu quái thì sao, vô cùng dối trá háo sắc, cứ phất cờ hiệu đòi thành thân cùng ta, kỳ thật ta có cảm giác, là muốn chiếm tiện nghi của ta xong rồi mới ăn thì có. . Suy cho cùng, yêu quái vẫn chỉ là yêu quái, bất kể là dối trá hay ngay thẳng, vẫn cứ nên kính nhi viễn chi thì hơn. Tên yêu quái này của ngươi, là nam yêu quái có diện mạo đẹp nhất mà ta từng gặp, nhưng mà công chúa à, ngàn vạn lần đừng để sắc đẹp của yêu quái mê hoặc. Sắc tức thị không, mau bỏ trốn cùng ta đi thôi."
Tuyết Họa Nhi lắc đầu: "Sư phụ ta cũng không biết rốt cuộc hôm nay phu quân nhà ta bị làm sao nữa, bình thường hắn không như vậy. Ngươi đi trước đi. Chờ đến lúc hắn tới, ta sẽ cố gắng kéo dài thêm chút thời gian. Ta muốn hỏi cho rõ nguyên do, vì sao hắn lại bắt sư phụ đến đây." Chẳng lẽ lại thật sự cho nàng ăn thịt hắn, để được trường sinh bất lão? Nàng đang tràn ngập cảm giác tự trách và tội ác.
Huyền Trang sư phụ đành phải đi một mình. Tuyết Họa Nhi âm thầm cảm thấy may mắn vì bây giờ động phủ đã được cải tạo, đường ra ngoài không còn nằm trong phòng ngủ của Khuê Mộc Lang nữa, nếu không thì, sợ rằng Huyền Trang sư phụ sẽ không thể nào đi được.
Đột nhiên, phía sau nàng truyền đến tiếng gió, nàng trơ mắt nhìn Huyền Trang sư phụ vừa mới chạy đi được chục bước đã bị cuốn trở về, sau đó lại bị cuốn tới cây cột đá rồi bị trói chặt lại.
Tuyết Họa Nhi quay đầu nhìn, thì thấy Khuê Mộc Lang đang đứng sau lưng nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tuyết Họa Nhi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
"Nàng lại đây." Khuê Mộc Lang vẫy tay.
Tuyết Họa Nhi nơm nớp lo sợ bước tới.
Khuê Mộc Lang dẫn nàng trở về phòng ngủ, sau đó nhỏ giọng nói: "Nha đầu, tại sao nàng lại thả hắn ta đi?"
"Hắn ta là cao tăng, dù nói thế nào đi nữa, thì ăn thịt người cũng là không đúng. Ta thà không được trường sinh bất lão, chứ nhất quyết không ăn thịt của hắn. Lại nói, cũng chưa biết thông tin kia là thật hay là giả, thật quá đáng."
Khuê Mộc Lang cười cười, xoa tóc nàng. Nàng cảm thấy nỗi sợ hãi đã vơi đi rất nhiều.
"Phu quân, chàng là vì ta nên mới bắt hắn ta sao? Ta không cần trường sinh bất lão, chàng hãy thả hắn ta đi."
Khuê Mộc Lang nói: "Đây là một kiếp của hắn ta. Về sau nàng sẽ rõ, trước mắt, ta không thể nói nhiều được. Nàng cũng đừng thả hắn ta đi nữa."
Hết chương hai mươi lăm.
Danh sách chương