Các quan binh vẫn đang chạy tán loạn, trên bờ cát là cờ quạt, binh khí, khôi giáp bị vứt bỏ.
Tần Kham bị chen trong đám người đang chạy tán loạn, chỉ không ngừng lảo đảo lui về phía sau, như thuyền nhỏ trong nghịch lưu. Cảnh Lữ Chí Long chết thảm lọt vào mắt hắn, mắt Tần Kham sung huyết lồi ra, miệng không phát ra nổi thanh âm.
Hắn biết, lúc này bất kể là có hét lớn thế nào cũng không thể gọi được những quan binh đã mất ý chí chiến đấu quay lại, một người sụp đổ là toàn quân sụp đổ, đánh giặc hoàn toàn dựa vào sĩ khí chống đỡ, sĩ khí vừa mất, chiến sự cũng xong.
Quan văn trận chương tử nghĩa, võ tướng khẳng khái quên mình, đều là bổn phận của thần tử, nhưng mà Lữ Chí Long lại bị chết oan, hắn chết dưới đao của giặc Oa, nhưng lại bị huynh đệ đồng chí của mình tru tâm.
Các quan binh trốn rất nhanh, chỉ hận cha mẹ đẻ ra chỉ có hai cái chân, trong giây lát đã chẳng còn bóng dáng.
Trên bờ cát chỉ còn lại những vũng máu, từng cỗ thi thể, cùng với Tần Kham và các huynh đệ Cẩm Y vệ thủ hạ.
Mọi người thần sắc đờ đẫn, trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thương và hoang mang không thể che giấu.
Bọn họ cũng mù mờ giống như Lữ Chí Long, trận này, rốt cuộc thua ở đâu? Tần Kham cũng rất mê mang, hắn cũng không biết đáp án, hoặc là nói đáp án có rất nhiều, hắn không biết cái nào là chính xác.
Mười hai tên giặc Oa cười gằn chậm rãi đi tới gần, trên bờ cát chỉ còn Tần Kham và không đến một trăm huynh đệ. Đốc chiến đội trong chiến đấu vừa rồi bị giặc Oa giết chết mấy người, khi quan binh chạy tán loạn lại bị loạn quân đâm chết mấy người, còn có mười mấy người cũng sợ như đám quan binh, cùng nhau chạy tán loạn.
Còn lại chỉ có bảy tám mươi người bao gồm cả Tần Kham.
"Đại nhân, chiến sự đã không thể vãn hồi, chúng ta tận sức rồi! Tiêu hạ hộ tống đại nhân rút đi."
Giặc Oa chậm rãi tới gần, Đinh Thuận lo lắng khuyên Tần Kham.
"Đúng vậy, đại nhân, chúng ta đã kiên trì đến cuối cùng rồi, bên trên cũng không thể trách được chúng ta, rút thôi." Lý Nhị cũng phụ họa.
Tần Kham mỉm cười, cười rất đau xót. Đúng vậy, hơn một ngàn người bỏ chạy, ngược lại đốc chiến đội vẫn ở lại trên chiến trường, nói tới trách nhiệm, Tần Kham một chút trách nhiệm cũng không có, quan binh tháo chạy không hề liên quan tới đốc chiến đội. Lúc này quay đầu chạy, chẳng những sẽ không bị trách, nói không chừng Lôi Thiên hộ còn có thể khen ngợi bọn họ trung dũng vô song, dù sao bọn họ cũng kiên trì đến cuối cùng.
Nhưng, có thể trốn sao?
Thi thể của Lữ Chí Long cách bọn họ không tới trăm bước, đôi mắt chết vẫn chưa nhắm kia vẫn đang nhìn hắn, trong ánh mắt có rất nhiều nỗi bi thương và hoang mang.
Tần Kham là thư sinh văn nhược, hắn không biết giết địch, hắn thậm chí ngay cả động tác chém cơ bản nhất cũng không biết, hắn cũng như người thường, cũng sợ hãi kẻ địch, hắn so với bất kỳ ai khác cũng quý trọng tính mạng của mình hơn.
Nhưng hắn hiện tại lại không muốn chạy, điều duy nhất duy nhất muốn làm là, giúp Lữ Chí Long cởi bỏ hoang mang này, để ánh mắt sau khi chết của hắn không còn bi thương, ít nhất, cũng nên có một chút hy vọng.
Xoay người nhìn thủ hạ xung quanh, Tần Kham cười đầy bi thương: "... Bọn họ, chỉ có mười hai người."
Những lời này cũng là câu cuối cùng Lữ Chí Long nói trước khi chết.
Tần Kham không nói thêm nữa, đút đao vào vỏ, từ dưới đất nhặt lên một cây trường thương mà quan binh bỏ lại, nắm chặt, thắt cung tiễn bộ, hít sâu một hơi.
Hành động của Tần Kham đã cho bọn Đinh Thuận một đáp án cuối cùng.
Vẻ sợ hãi trong mắt Lý Nhị và Đinh Thuận lóe lên, nhìn thân ảnh đứng sừng sững như núi của Tần Kham phía trước, hai người cắn chặt răng.
"Cẩm Y vệ đốc chiến đội, liệt trận!" Đinh Thuận gào lên, thanh âm khàn khàn khó nghe.
Trong mắt Lý Nhị cũng lộ ra hung quang, nhổ nướt bọt xuống bờ cát, quát: "Chúng ta có bảy tám mươi người, không tin không đánh gục được mười hai người, thế mà không thắng thì sống để đi dọn cứt lợn à? Các huynh đệ, chào hỏi chúng đi."
"Đúng, chúng ta mới là con cháu quân hộ chân chính, quan binh vệ sở chỉ là một đám nông phu mà thôi."
"Chơi con mẹ nó luôn! Hơn trăm cân thịt của lão tử hôm nay vứt ở đây!"
Sĩ khí chính là thứ kỳ quái như vậy đó, khi Tần Kham đi trước làm gương nắm chặt trường thương, hắn thậm chí một câu cổ vũ cũng không cần phải nói, sĩ khí của các huynh đệ Cẩm Y vệ cứ như vậy bỗng dưng tăng vọt.
"Nhặt binh khí dài ấy, giặc Oa quen dùng đao, thân thủ tinh trạm, đánh cận thân rất hung hiểm, dùng trường thương liệt trận trường mâu chế địch." Tần Kham thản nhiên hạ lệnh.
Mười hai tên giặc Oa cười gằn bước tới gần, Tần Kham và mọi người chậm rãi lui về phía sau, nhân lúc đang giằng co, mọi người từ dưới đất nhặt lên trường thương và trường mâu mà các quan binh vứt bỏ, dưới tiếng hô của Đinh Thuận và Lý Nhị, xếp thành hai hàng trường thương trận.
Tần Kham vẫn đi trước làm gương, đứng chính giữa hàng đầu của thương trận, khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh và đầy kiên quyết.
Các tiểu quỷ tử, thương văn nhược thư sinh đâm ra, cũng vẫn có thể lấy được mạng người đó.
Vẻ khinh thị và nụ cười gằn trên mặt Mười hai tên giặc Oa dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Bọn họ đột nhiên phát hiện đám Minh quân này khác với đám Minh quân tháo chạy vừa rồi, rất khác.
Cụ thể là khác ở đâu thì bọn họ không nói ra được, chỉ cảm thấy gặp kình địch khó giải quyết rồi, giống như trước mặt bỗng dưng nhô lên một tòa núi không thể trèo qua, không thể chinh phục.
Đám Giặc Oa đầy kinh nghiệm chiến trận, không dám lơ là, hai tay nắm chặt oa đao hẹp dài sắc bén trong tay, mắt nhìn chằm chằm kẻ địch trước mặt.
Hai hàng thương trận chậm rãi di động, từng bước ép sát giặc Oa. Hàng đầu đứng, hàng sau thì dùng tư thế nửa ngồi, trường thương từ phần chân các huynh đệ hàng trước thò ra, đặt ngang chỉ về phía trước.
Minh quân và giặc Oa giao phong lần thứ hai!
Còn cách nhau chừng nửa trượng, Tần Kham bỗng nhiên hét lớn: "Đâm!"
Roẹt!
Trường thương hàng đầu chỉnh tề sắc bén đâm ra phía trước.
Đám Giặc Oa nhanh nhẹn lách người, thuận thế lăn một vòng về phía trước, Oa đao chưa kịp bổ ra thì Cẩm Y vệ hàng sau từ hạ bàn của bọn họ đâm ra một thương rất đúng lúc.
Tiếng hét thảm thê lương vang lên, lập tức bốn năm tên giặc Oa trên đùi có thêm mấy lỗ máu.
Giặc Oa lăn lộn kêu gào, hàng đầu lại đồng loạt bổ ra một thương, trường thương của Tần Kham hung hăng đâm vào phần tim của một tên giặc Oa, hắn chỉ nhìn thấy tên giặc Oa cả người giãy giụa rồi bất động, đột nhiên rút trường thương ra, máu tươi phtj lên, trên khuôn mặt trắng trẻo của Tần Kham lập tức có thêm một mảng màu đỏ làm cho người ta sợ hãi.
Có nén dục vọng buồn nôn, Tần Kham mặt không đổi sắc cầm thương đi tới.
Ta không phải giết người mà là giết một đám súc sinh, chỉ vậy mà thôi.
Tần Kham không ngừng tự nói với bản thân.
Đám Giặc Oa sợ rồi, bọn họ không ngờ Đại Minh lại có một toán quân đội phối hợp ăn ý như vậy, quân đội như vậy, vì sao lần giao phong đầu tiên vừa rồi không đứng ra, ngược lại đợi cho sau khi đại quân tán loạn rồi mới ra tay?
Giặc Oa hoang mang. Trận này, để laijg hai bên địch ta rất nhiều nghi hoặc.
"Đám nhóc con, lập tức buông binh khí đầu hàng, bách hộ đại nhân của chúng ta có thể tha cho không chết."
"Đinh Thuận! Ta không cần tù binh! Đầu hàng hay không thì chúng đều phải chết." Tần Kham nghiêm giọng cắt đứt tiếng hô của Đinh Thuận.
"Vâng, đại nhân."
Giặc Oa hoảng sợ liên tiếp bại lui, hải thuyền đã vứt bỏ họ mà đi rồi, trên đảo này trừ họ ra thì không còn viện trợ nào cả.
"Đặt ngang thương, đâm." Tần Kham lại ra lệnh.
Vù!
"hàng sau, đâm."
Vù!
....
Tám mươi người đấu mười hai người, chiến đấu rất nhanh đã kết thúc.
Khi một nhánh quân đội có sĩ khí, bất kỳ kẻ địch nào ở trong mắt bọn họ chỉ là một đàn lợn đợi làm thịt.
Đầu của mười hai tên giặc Oa được xếp chỉnh tề trước thi thể của Lữ Chí Long.
Tần Kham chinh bào nhuốm máu đứng lặng ở đó, đẩy núi vàng lật cột ngọc, quỳ lạy Lữ Chí Long, tám mươi Cẩm Y vệ huynh đệ phía sau cũng quỳ xuống theo, dập đầu.
"Lữ thiên hộ anh linh không xa, huynh đệ đã giúp ngươi báo thù rồi, ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc, cũng có bi thương, mười hai đầu người này để tế điện cho ngươi, ngươi trên trời có linh thiêng thì hãy nhin cho rõ, Đại Minh chúng ta ít nhất vẫn còn một chút hy vọng. Bởi vì ta, Tần Kham, không thuộc về người của thời đại này, Đại Minh nhất định sẽ là Đại Minh khác với lịch sử."
" Nghi hoặc của ngươi cũng là nghi hoặc của ta, triều đình Đại Minh chúng ta, quan binh vệ sở Đại Minh chúng ta rốt cuộc tại sao lại vậy, sinh thời, ta sẽ tìm được đáp án, hơn nữa, triệt để sửa lại nó! Ta thề."
Tần Kham bị chen trong đám người đang chạy tán loạn, chỉ không ngừng lảo đảo lui về phía sau, như thuyền nhỏ trong nghịch lưu. Cảnh Lữ Chí Long chết thảm lọt vào mắt hắn, mắt Tần Kham sung huyết lồi ra, miệng không phát ra nổi thanh âm.
Hắn biết, lúc này bất kể là có hét lớn thế nào cũng không thể gọi được những quan binh đã mất ý chí chiến đấu quay lại, một người sụp đổ là toàn quân sụp đổ, đánh giặc hoàn toàn dựa vào sĩ khí chống đỡ, sĩ khí vừa mất, chiến sự cũng xong.
Quan văn trận chương tử nghĩa, võ tướng khẳng khái quên mình, đều là bổn phận của thần tử, nhưng mà Lữ Chí Long lại bị chết oan, hắn chết dưới đao của giặc Oa, nhưng lại bị huynh đệ đồng chí của mình tru tâm.
Các quan binh trốn rất nhanh, chỉ hận cha mẹ đẻ ra chỉ có hai cái chân, trong giây lát đã chẳng còn bóng dáng.
Trên bờ cát chỉ còn lại những vũng máu, từng cỗ thi thể, cùng với Tần Kham và các huynh đệ Cẩm Y vệ thủ hạ.
Mọi người thần sắc đờ đẫn, trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thương và hoang mang không thể che giấu.
Bọn họ cũng mù mờ giống như Lữ Chí Long, trận này, rốt cuộc thua ở đâu? Tần Kham cũng rất mê mang, hắn cũng không biết đáp án, hoặc là nói đáp án có rất nhiều, hắn không biết cái nào là chính xác.
Mười hai tên giặc Oa cười gằn chậm rãi đi tới gần, trên bờ cát chỉ còn Tần Kham và không đến một trăm huynh đệ. Đốc chiến đội trong chiến đấu vừa rồi bị giặc Oa giết chết mấy người, khi quan binh chạy tán loạn lại bị loạn quân đâm chết mấy người, còn có mười mấy người cũng sợ như đám quan binh, cùng nhau chạy tán loạn.
Còn lại chỉ có bảy tám mươi người bao gồm cả Tần Kham.
"Đại nhân, chiến sự đã không thể vãn hồi, chúng ta tận sức rồi! Tiêu hạ hộ tống đại nhân rút đi."
Giặc Oa chậm rãi tới gần, Đinh Thuận lo lắng khuyên Tần Kham.
"Đúng vậy, đại nhân, chúng ta đã kiên trì đến cuối cùng rồi, bên trên cũng không thể trách được chúng ta, rút thôi." Lý Nhị cũng phụ họa.
Tần Kham mỉm cười, cười rất đau xót. Đúng vậy, hơn một ngàn người bỏ chạy, ngược lại đốc chiến đội vẫn ở lại trên chiến trường, nói tới trách nhiệm, Tần Kham một chút trách nhiệm cũng không có, quan binh tháo chạy không hề liên quan tới đốc chiến đội. Lúc này quay đầu chạy, chẳng những sẽ không bị trách, nói không chừng Lôi Thiên hộ còn có thể khen ngợi bọn họ trung dũng vô song, dù sao bọn họ cũng kiên trì đến cuối cùng.
Nhưng, có thể trốn sao?
Thi thể của Lữ Chí Long cách bọn họ không tới trăm bước, đôi mắt chết vẫn chưa nhắm kia vẫn đang nhìn hắn, trong ánh mắt có rất nhiều nỗi bi thương và hoang mang.
Tần Kham là thư sinh văn nhược, hắn không biết giết địch, hắn thậm chí ngay cả động tác chém cơ bản nhất cũng không biết, hắn cũng như người thường, cũng sợ hãi kẻ địch, hắn so với bất kỳ ai khác cũng quý trọng tính mạng của mình hơn.
Nhưng hắn hiện tại lại không muốn chạy, điều duy nhất duy nhất muốn làm là, giúp Lữ Chí Long cởi bỏ hoang mang này, để ánh mắt sau khi chết của hắn không còn bi thương, ít nhất, cũng nên có một chút hy vọng.
Xoay người nhìn thủ hạ xung quanh, Tần Kham cười đầy bi thương: "... Bọn họ, chỉ có mười hai người."
Những lời này cũng là câu cuối cùng Lữ Chí Long nói trước khi chết.
Tần Kham không nói thêm nữa, đút đao vào vỏ, từ dưới đất nhặt lên một cây trường thương mà quan binh bỏ lại, nắm chặt, thắt cung tiễn bộ, hít sâu một hơi.
Hành động của Tần Kham đã cho bọn Đinh Thuận một đáp án cuối cùng.
Vẻ sợ hãi trong mắt Lý Nhị và Đinh Thuận lóe lên, nhìn thân ảnh đứng sừng sững như núi của Tần Kham phía trước, hai người cắn chặt răng.
"Cẩm Y vệ đốc chiến đội, liệt trận!" Đinh Thuận gào lên, thanh âm khàn khàn khó nghe.
Trong mắt Lý Nhị cũng lộ ra hung quang, nhổ nướt bọt xuống bờ cát, quát: "Chúng ta có bảy tám mươi người, không tin không đánh gục được mười hai người, thế mà không thắng thì sống để đi dọn cứt lợn à? Các huynh đệ, chào hỏi chúng đi."
"Đúng, chúng ta mới là con cháu quân hộ chân chính, quan binh vệ sở chỉ là một đám nông phu mà thôi."
"Chơi con mẹ nó luôn! Hơn trăm cân thịt của lão tử hôm nay vứt ở đây!"
Sĩ khí chính là thứ kỳ quái như vậy đó, khi Tần Kham đi trước làm gương nắm chặt trường thương, hắn thậm chí một câu cổ vũ cũng không cần phải nói, sĩ khí của các huynh đệ Cẩm Y vệ cứ như vậy bỗng dưng tăng vọt.
"Nhặt binh khí dài ấy, giặc Oa quen dùng đao, thân thủ tinh trạm, đánh cận thân rất hung hiểm, dùng trường thương liệt trận trường mâu chế địch." Tần Kham thản nhiên hạ lệnh.
Mười hai tên giặc Oa cười gằn bước tới gần, Tần Kham và mọi người chậm rãi lui về phía sau, nhân lúc đang giằng co, mọi người từ dưới đất nhặt lên trường thương và trường mâu mà các quan binh vứt bỏ, dưới tiếng hô của Đinh Thuận và Lý Nhị, xếp thành hai hàng trường thương trận.
Tần Kham vẫn đi trước làm gương, đứng chính giữa hàng đầu của thương trận, khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh và đầy kiên quyết.
Các tiểu quỷ tử, thương văn nhược thư sinh đâm ra, cũng vẫn có thể lấy được mạng người đó.
Vẻ khinh thị và nụ cười gằn trên mặt Mười hai tên giặc Oa dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Bọn họ đột nhiên phát hiện đám Minh quân này khác với đám Minh quân tháo chạy vừa rồi, rất khác.
Cụ thể là khác ở đâu thì bọn họ không nói ra được, chỉ cảm thấy gặp kình địch khó giải quyết rồi, giống như trước mặt bỗng dưng nhô lên một tòa núi không thể trèo qua, không thể chinh phục.
Đám Giặc Oa đầy kinh nghiệm chiến trận, không dám lơ là, hai tay nắm chặt oa đao hẹp dài sắc bén trong tay, mắt nhìn chằm chằm kẻ địch trước mặt.
Hai hàng thương trận chậm rãi di động, từng bước ép sát giặc Oa. Hàng đầu đứng, hàng sau thì dùng tư thế nửa ngồi, trường thương từ phần chân các huynh đệ hàng trước thò ra, đặt ngang chỉ về phía trước.
Minh quân và giặc Oa giao phong lần thứ hai!
Còn cách nhau chừng nửa trượng, Tần Kham bỗng nhiên hét lớn: "Đâm!"
Roẹt!
Trường thương hàng đầu chỉnh tề sắc bén đâm ra phía trước.
Đám Giặc Oa nhanh nhẹn lách người, thuận thế lăn một vòng về phía trước, Oa đao chưa kịp bổ ra thì Cẩm Y vệ hàng sau từ hạ bàn của bọn họ đâm ra một thương rất đúng lúc.
Tiếng hét thảm thê lương vang lên, lập tức bốn năm tên giặc Oa trên đùi có thêm mấy lỗ máu.
Giặc Oa lăn lộn kêu gào, hàng đầu lại đồng loạt bổ ra một thương, trường thương của Tần Kham hung hăng đâm vào phần tim của một tên giặc Oa, hắn chỉ nhìn thấy tên giặc Oa cả người giãy giụa rồi bất động, đột nhiên rút trường thương ra, máu tươi phtj lên, trên khuôn mặt trắng trẻo của Tần Kham lập tức có thêm một mảng màu đỏ làm cho người ta sợ hãi.
Có nén dục vọng buồn nôn, Tần Kham mặt không đổi sắc cầm thương đi tới.
Ta không phải giết người mà là giết một đám súc sinh, chỉ vậy mà thôi.
Tần Kham không ngừng tự nói với bản thân.
Đám Giặc Oa sợ rồi, bọn họ không ngờ Đại Minh lại có một toán quân đội phối hợp ăn ý như vậy, quân đội như vậy, vì sao lần giao phong đầu tiên vừa rồi không đứng ra, ngược lại đợi cho sau khi đại quân tán loạn rồi mới ra tay?
Giặc Oa hoang mang. Trận này, để laijg hai bên địch ta rất nhiều nghi hoặc.
"Đám nhóc con, lập tức buông binh khí đầu hàng, bách hộ đại nhân của chúng ta có thể tha cho không chết."
"Đinh Thuận! Ta không cần tù binh! Đầu hàng hay không thì chúng đều phải chết." Tần Kham nghiêm giọng cắt đứt tiếng hô của Đinh Thuận.
"Vâng, đại nhân."
Giặc Oa hoảng sợ liên tiếp bại lui, hải thuyền đã vứt bỏ họ mà đi rồi, trên đảo này trừ họ ra thì không còn viện trợ nào cả.
"Đặt ngang thương, đâm." Tần Kham lại ra lệnh.
Vù!
"hàng sau, đâm."
Vù!
....
Tám mươi người đấu mười hai người, chiến đấu rất nhanh đã kết thúc.
Khi một nhánh quân đội có sĩ khí, bất kỳ kẻ địch nào ở trong mắt bọn họ chỉ là một đàn lợn đợi làm thịt.
Đầu của mười hai tên giặc Oa được xếp chỉnh tề trước thi thể của Lữ Chí Long.
Tần Kham chinh bào nhuốm máu đứng lặng ở đó, đẩy núi vàng lật cột ngọc, quỳ lạy Lữ Chí Long, tám mươi Cẩm Y vệ huynh đệ phía sau cũng quỳ xuống theo, dập đầu.
"Lữ thiên hộ anh linh không xa, huynh đệ đã giúp ngươi báo thù rồi, ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc, cũng có bi thương, mười hai đầu người này để tế điện cho ngươi, ngươi trên trời có linh thiêng thì hãy nhin cho rõ, Đại Minh chúng ta ít nhất vẫn còn một chút hy vọng. Bởi vì ta, Tần Kham, không thuộc về người của thời đại này, Đại Minh nhất định sẽ là Đại Minh khác với lịch sử."
" Nghi hoặc của ngươi cũng là nghi hoặc của ta, triều đình Đại Minh chúng ta, quan binh vệ sở Đại Minh chúng ta rốt cuộc tại sao lại vậy, sinh thời, ta sẽ tìm được đáp án, hơn nữa, triệt để sửa lại nó! Ta thề."
Danh sách chương