Đệ tứ thập bát chương
Bị Du Hồng nháo như vậy, Hoắc Phong vốn đang giả vờ giả vịt không nói hai lời mà dọn đến Ngưng Thần cung, liên tục vài ngày, sắc mặt của hắn đều cực kỳ âm trầm, không khí trên triều đặc biệt căng thẳng. Những đại thần từng thượng tấu yêu cầu Hoàng Thượng tuyển tú cũng bắt đầu được chú ý hơn, nhất động nhất tĩnh liền bị quở trách cho một trận, cho dù có hồ đồ hơn nữa cũng có thể hiểu được động thái của Hoàng Thượng.
Du Hồng bị bãi chức tuyên bố thề sống chết dâng tấu can gián, nếu Y Trọng Nhân không nói giao mọi chuyện cho y, Hoắc Phong nhất định sẽ chém đầu Du Hồng.
Hôm nay, Hoắc Phong cùng các đại thần thương nghị bộ luật mới đến tận khi trời tối mới trở lại Ngưng Thần cung, hắn đã dùng bữa trong Ngự thư phòng, về việc ban bố luật pháp mới, trong lòng Hoắc Phong cũng muốn nghe kiến nghị của Y Trọng Nhân.
Do Hoắc Phong dọn đến Ngưng Thần cung, nên Bánh Bao cùng Đậu Tử không thể ngủ cùng phụ thân được nữa hai đứa buộc phải dọn sang phòng bên cạnh. Nhìn thấy ánh nến trong phòng tụi nhỏ còn sáng, Hoắc Phong trực tiếp trở về chính ốc của hắn cùng Y Trọng Nhân.
Đẩy cửa phòng ngủ, Hoắc Phong kinh ngạc thốt lên: “Trọng Nhân”
Trước minh kính đài ( gương trên bàn trang điểm), Y Trọng Nhân một thân quan phục đỏ thẩm đương ngồi đối diện gương đồng hóa trang. Y thông qua gương đồng liếc mắt nhìn người nọ, rồi tiếp tục sát phấn.
Hoắc Phong cảm thấy vô cùng mới lạ lại vạn phần khó hiểu mà đi đến phía sau Y Trọng Nhân, hỏi: “Đang yên đang lành, sao lại hoá trang Ta tưởng rằng ngươi không thích chứ.”
“Ta không thích.” Y Trọng Nhân nhìn gương mặt trong gương từ từ trắng bệt, lạnh giọng giải thích: “Chốc nữa ta muốn đi gặp một người, cần phải dùng đến khuôn mặt này.”
“Ai” Hoắc Phong thầm suy đoán.
“Du Hồng.”
Quả nhiên! Hoắc Phong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, rồi liếc mắt son phấn trên bàn, hỏi: “Muốn ta hỗ trợ không”
“Ngươi biết hóa trang sao” Y Trọng Nhân liếc mắt.
Hoắc Phong cười cười: “Không biết, nhưng ta có thể thử.” Nói xong, hắn cầm lấy bút kẻ lông mày, “Ngươi dạy ta hóa trang đi.”
Y Trọng Nhân nhìn Hoắc Phong trong chốc lát, rồi quay sáng chỉnh góc độ gương để có độ sáng tốt nhất, sau đó đem vài hộp có màu sắc khác biệt đặt trước mặt Hoắc Phong, dạy hắn cách vẽ mày, vẽ mắt cùng tô môi cho mình.
Vẽ mày tô môi… Chỉ có trượng phu mới có thể làm cho thê tử của mình…
Hoắc Phong chưa bao giờ xem Y Trọng Nhân là nữ nhân, cho dù Y Trọng Nhân có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng hắn chưa hề có suy nghĩ đó. Giờ khắc này, Hoắc Phong chỉ cảm thấy bản thân là một người nam nhân đang vẽ mày cho thê tử của mình.
Hắn làm không quá tốt, tay có chút run rẩy, nhưng Y Trọng Nhân cứ an tĩnh như vậy mà ngồi trước mặt hắn, mặc kệ Hoắc Phong tô tô vẽ vẽ trên khuôn mặt y, càng làm Hoắc Phong nhịn không được muốn hôn đối phương.
Rốt cục cũng vẽ xong, Hoắc Phong không hài lòng mà nhíu mi: “Không đẹp như ngươi vẽ.”
Y Trọng Nhân chuyển hướng nhìn vào gương đồng, rồi cầm lấy bút tô môi trên tay Hoắc Phong: “Không đủ hung ác.”
Y Trọng Nhân lại tô tô vẽ vẽ trên mặt thêm lần nữa, trang dung quỷ mị từng có của một Thiên hộ đại nhân Hỗ An Vệ từ từ hiện lên.
Hoắc Phong không quá hào hứng, nói: “Ngươi vẫn là không hóa trang thì đẹp hơn, như bây giờ, ta muốn hôn ngươi cũng không biết hôn lên nơi nào.”
Y Trọng Nhân nhếch môi, đứng dậy nói: ” Vốn cũng không phải cho ngươi xem mà. Ta đi đây.”
“Chỉ mình ngươi thôi sao” Hoắc Phong nắm chặt tay Y Trọng Nhân.
Y Trọng Nhân rút ra, nói: “Võ công của ngươi không tốt, vẫn nên để ta đi một mình.” Dứt lời, hắn vỗ vỗ Hoắc Phong, không cho đối phương có cơ hội phản đối, rồi nhoáng một cái, đã không thấy người.
Hoắc Phong chán nản, nhưng lại không biết phải làm sao.
※※※
Du Hồng đang ở thư phòng trong phủ múa bút thành văn, hắn muốn liên hợp một các đại thần tiền triều tiếp tục dâng tấu lên Hoàng Thượng, đem Y Trọng Nhân trục xuất kinh thành. Y Trọng Nhân thân là thái giám lại dám mê hoặc Hoàng Thượng, tội càng đáng chết!
Du Hồng vốn chỉ đơn thuần muốn Hoàng Thượng tuyển tú, nay lại biến thành muốn diệt trừ Y Trọng Nhân. Hắn biết rõ, ngày nào Y Trọng Nhân chưa chết, thì ngày đó Hoàng Thượng vẫn không thể trở lại con đường chính đạo, người kia căn bản là một tai họa!
Tiền triều, y cùng với Như Thái hậu vướng mắt không rõ, hiện tại lại tới câu dẫn Hoàng Thượng. Trong mắt Du Hồng, những việc thiện mà Y Trọng Nhân đã làm hoàn toàn đều là vì bản thân mà suy tính để lại đường lui, cùng cái gọi là trung nghĩa không có nửa điểm quan hệ.
Một trận gió thổi đến. Du Hồng ngẩng đầu, không hiểu sao cửa sổ lại mở, hắn vội vàng lấy dồ chặn giấy đè len những trang giấy đăng bay tán loạn, rồi đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Sau khi đã đóng cửa sổ kỹ càng, Du Hồng xoay người. Ngay sau đó, hắn la to “A” một tiếng như gặp quỷ, sợ khiếp vía mà ngã ngồi trên mặt đất. Du Hồng thất kinh, lảo đảo bò về phía cửa, dùng sức mở ra, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài!
Du Hồng sợ tới mức mặt không còn chút máu, liên tục đập mạnh vào cánh cửa hô lớn: “Người đâu! Mau tới a! Cứu mạng! Cứu mạng a!”
“Vèo” một tiếng, có thứ phá không mà đến, bay sát mặt Du Hồng
Đinh!
Một thanh chủy thủ găm chặt trên cánh cửa.
Lông tơ toàn thân Du Hồng dựng đứng, một dòng nước màu vàng từ đũng quần hắn chảy ra, Du Hồng chậm rãi cúi đầu… Hắn, tiểu ra quần rồi.
“Du đại nhân một lòng vì nước quên thân vì dân phục vụ, ngay cả nhà xí cũng cố nhịn mà không đi nha.”
Tiếng chê cười từ phía sau truyền đến khiến Du Hồng hận không thể có cái lỗ mà chui vào, hắn thế nhưng lại sợ Y Trọng Nhân tới mức tiểu trong quần!
“Ta đáng sợ như vậy sao Hay là trên cửa có bảo vật gì”
Du Hồng chậm rãi xoay người với hai chân run rẫy, hắn khiếp sợ mà nhìn yêu dung quỷ mị của Y Trọng Nhân.
Phàm là người đã từng tiếp xúc với Hỗ An Vệ, không ai là không sợ khuôn mặt này. Du Hồng làm gì còn có nửa điểm khí thế liều chết can gián ở Ngự thư phòng, hắn chỉ cảm thấy bản thân lại trở về tiền triều, chỉ chốc lát thôi sẽ bị Hỗ An Vệ giam cầm trong đại lao không thấy mặt trời, chịu đựng các loại hình phạt tàn khốc.
Y Trọng Nhân chậm rãi dịch chuyển cái chặn giấy, cầm lấy tấu thư mà Du Hồng đương viết dở dang. Du Hồng sợ tới mức toàn thân run như cầy sấy, hắn biết lúc này bản thân chắc chắn sẽ không thoát được.
Y Trọng Nhân vẻ mặt thảnh thơi mà nhìn một lượt, thản nhiên nói: “Xem ra Du đại nhân đối với ta rất bất mãn. Ân… Mị hoặc Hoàng Thượng… tội đáng muôn chết… Tội danh này thật không nhẹ.”
Hai chân Du Hồng rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, phịch một tiếng mà quỳ xuống. Hắn sợ tới mức không nói thành lời, chớ nói chi là cầu xin tha thứ.
Khóe miệng Y Trọng Nhân khẽ câu lên thành một nụ cười lạnh, ngay trước mặt Du Hồng, thong thả đem tấu thư từng chút một xé thành vụn nhỏ, vứt trên mặt đất.
Theo tấu thư bị xé nát vụn, Du Hồng cảm thấy sinh mạng mình cũng như thế, chỉ trong khoảnh khắc cũng sẽ bị con người đáng sợ kia xé nát.
Thấy Y Trọng Nhân đứng dậy, Du Hồng liều mạng lui về sau, thế nhưng sau lưng của hắn lại là đại môn, muốn trốn cũng không trốn được. Y Trọng Nhân chậm rãi tới gần, khiến mặt Du Hồng không có chút máu mà tận lực lui thành một đoàn, khi Y Trọng Nhân đứng trước mặt hắn, hắn sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Du đại nhân, ” Y Trọng Nhân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như đao mà nhìn Du Hồng, “Ngươi đã bị Hoàng Thượng bãi chức quan, theo lý khi nhìn thấy ta thì phải quỳ xuống, bất quá nhìn vào một mảnh trung tâm của ngươi đối với Hoàng thượng, ta, sẽ không làm khó dễ ngươi. Tuy nhiên…” Thấy y ngồi xổm xuống, khớp hàm Du Hồng run lên bần bật.
” Y Trọng Nhân ta cho tới bây giờ cũng không phải là người rộng lượng, kẻ nào gây khó dễ với ta, Y Trọng Nhân này sẽ khiến hắn cả đời không dễ chịu.” Y Trọng Nhân vỗ nhẹ lên bả vai run run của Du Hồng, lạnh giọng: “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Đứng dậy, Y Trọng Nhân một cước đá văng cửa phòng đã khóa, lách mình rời đi. Toàn bộ Du phủ im ắng, người trong phủ giống như tiêu thất toàn bộ, an tĩnh đến đáng sợ.
Y Trọng Nhân rời khỏi Du phủ, lại thuận đường đi “Bái phỏng” vài vị đại thần rất thích quan tâm “chuyện giường chiếu” của Hoắc Phong, mấy người này mặc dù không giống Du Hồng sợ tới mức tè ra quần, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Thời điểm Y Trọng Nhân trở lại trong cung, Hoắc Phong còn chưa nghỉ ngơi, rõ ràng là đang chờ y. Vừa thấy sắc mặt Y Trọng Nhân, Hoắc Phong liền biết sự tình thực thuận lợi, khi hắn biết chuyện Du Hồng thế nhưng bị dọa đến tiểu trong quần, liền cười to đầy khoái trá.
Nhanh chóng kêu Y Trọng Nhân đem lớp hóa trang trên mặt tẩy sạch, Hoắc Phong bởi vì người này phải dưỡng thương nên đã vài ngày không động tới y, nay liền vội vàng ôm Y Trọng Nhân lên giường phóng túng một phen. Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, huống chi đêm đã khuya rồi.
Bị Du Hồng nháo như vậy, Hoắc Phong vốn đang giả vờ giả vịt không nói hai lời mà dọn đến Ngưng Thần cung, liên tục vài ngày, sắc mặt của hắn đều cực kỳ âm trầm, không khí trên triều đặc biệt căng thẳng. Những đại thần từng thượng tấu yêu cầu Hoàng Thượng tuyển tú cũng bắt đầu được chú ý hơn, nhất động nhất tĩnh liền bị quở trách cho một trận, cho dù có hồ đồ hơn nữa cũng có thể hiểu được động thái của Hoàng Thượng.
Du Hồng bị bãi chức tuyên bố thề sống chết dâng tấu can gián, nếu Y Trọng Nhân không nói giao mọi chuyện cho y, Hoắc Phong nhất định sẽ chém đầu Du Hồng.
Hôm nay, Hoắc Phong cùng các đại thần thương nghị bộ luật mới đến tận khi trời tối mới trở lại Ngưng Thần cung, hắn đã dùng bữa trong Ngự thư phòng, về việc ban bố luật pháp mới, trong lòng Hoắc Phong cũng muốn nghe kiến nghị của Y Trọng Nhân.
Do Hoắc Phong dọn đến Ngưng Thần cung, nên Bánh Bao cùng Đậu Tử không thể ngủ cùng phụ thân được nữa hai đứa buộc phải dọn sang phòng bên cạnh. Nhìn thấy ánh nến trong phòng tụi nhỏ còn sáng, Hoắc Phong trực tiếp trở về chính ốc của hắn cùng Y Trọng Nhân.
Đẩy cửa phòng ngủ, Hoắc Phong kinh ngạc thốt lên: “Trọng Nhân”
Trước minh kính đài ( gương trên bàn trang điểm), Y Trọng Nhân một thân quan phục đỏ thẩm đương ngồi đối diện gương đồng hóa trang. Y thông qua gương đồng liếc mắt nhìn người nọ, rồi tiếp tục sát phấn.
Hoắc Phong cảm thấy vô cùng mới lạ lại vạn phần khó hiểu mà đi đến phía sau Y Trọng Nhân, hỏi: “Đang yên đang lành, sao lại hoá trang Ta tưởng rằng ngươi không thích chứ.”
“Ta không thích.” Y Trọng Nhân nhìn gương mặt trong gương từ từ trắng bệt, lạnh giọng giải thích: “Chốc nữa ta muốn đi gặp một người, cần phải dùng đến khuôn mặt này.”
“Ai” Hoắc Phong thầm suy đoán.
“Du Hồng.”
Quả nhiên! Hoắc Phong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, rồi liếc mắt son phấn trên bàn, hỏi: “Muốn ta hỗ trợ không”
“Ngươi biết hóa trang sao” Y Trọng Nhân liếc mắt.
Hoắc Phong cười cười: “Không biết, nhưng ta có thể thử.” Nói xong, hắn cầm lấy bút kẻ lông mày, “Ngươi dạy ta hóa trang đi.”
Y Trọng Nhân nhìn Hoắc Phong trong chốc lát, rồi quay sáng chỉnh góc độ gương để có độ sáng tốt nhất, sau đó đem vài hộp có màu sắc khác biệt đặt trước mặt Hoắc Phong, dạy hắn cách vẽ mày, vẽ mắt cùng tô môi cho mình.
Vẽ mày tô môi… Chỉ có trượng phu mới có thể làm cho thê tử của mình…
Hoắc Phong chưa bao giờ xem Y Trọng Nhân là nữ nhân, cho dù Y Trọng Nhân có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng hắn chưa hề có suy nghĩ đó. Giờ khắc này, Hoắc Phong chỉ cảm thấy bản thân là một người nam nhân đang vẽ mày cho thê tử của mình.
Hắn làm không quá tốt, tay có chút run rẩy, nhưng Y Trọng Nhân cứ an tĩnh như vậy mà ngồi trước mặt hắn, mặc kệ Hoắc Phong tô tô vẽ vẽ trên khuôn mặt y, càng làm Hoắc Phong nhịn không được muốn hôn đối phương.
Rốt cục cũng vẽ xong, Hoắc Phong không hài lòng mà nhíu mi: “Không đẹp như ngươi vẽ.”
Y Trọng Nhân chuyển hướng nhìn vào gương đồng, rồi cầm lấy bút tô môi trên tay Hoắc Phong: “Không đủ hung ác.”
Y Trọng Nhân lại tô tô vẽ vẽ trên mặt thêm lần nữa, trang dung quỷ mị từng có của một Thiên hộ đại nhân Hỗ An Vệ từ từ hiện lên.
Hoắc Phong không quá hào hứng, nói: “Ngươi vẫn là không hóa trang thì đẹp hơn, như bây giờ, ta muốn hôn ngươi cũng không biết hôn lên nơi nào.”
Y Trọng Nhân nhếch môi, đứng dậy nói: ” Vốn cũng không phải cho ngươi xem mà. Ta đi đây.”
“Chỉ mình ngươi thôi sao” Hoắc Phong nắm chặt tay Y Trọng Nhân.
Y Trọng Nhân rút ra, nói: “Võ công của ngươi không tốt, vẫn nên để ta đi một mình.” Dứt lời, hắn vỗ vỗ Hoắc Phong, không cho đối phương có cơ hội phản đối, rồi nhoáng một cái, đã không thấy người.
Hoắc Phong chán nản, nhưng lại không biết phải làm sao.
※※※
Du Hồng đang ở thư phòng trong phủ múa bút thành văn, hắn muốn liên hợp một các đại thần tiền triều tiếp tục dâng tấu lên Hoàng Thượng, đem Y Trọng Nhân trục xuất kinh thành. Y Trọng Nhân thân là thái giám lại dám mê hoặc Hoàng Thượng, tội càng đáng chết!
Du Hồng vốn chỉ đơn thuần muốn Hoàng Thượng tuyển tú, nay lại biến thành muốn diệt trừ Y Trọng Nhân. Hắn biết rõ, ngày nào Y Trọng Nhân chưa chết, thì ngày đó Hoàng Thượng vẫn không thể trở lại con đường chính đạo, người kia căn bản là một tai họa!
Tiền triều, y cùng với Như Thái hậu vướng mắt không rõ, hiện tại lại tới câu dẫn Hoàng Thượng. Trong mắt Du Hồng, những việc thiện mà Y Trọng Nhân đã làm hoàn toàn đều là vì bản thân mà suy tính để lại đường lui, cùng cái gọi là trung nghĩa không có nửa điểm quan hệ.
Một trận gió thổi đến. Du Hồng ngẩng đầu, không hiểu sao cửa sổ lại mở, hắn vội vàng lấy dồ chặn giấy đè len những trang giấy đăng bay tán loạn, rồi đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Sau khi đã đóng cửa sổ kỹ càng, Du Hồng xoay người. Ngay sau đó, hắn la to “A” một tiếng như gặp quỷ, sợ khiếp vía mà ngã ngồi trên mặt đất. Du Hồng thất kinh, lảo đảo bò về phía cửa, dùng sức mở ra, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài!
Du Hồng sợ tới mức mặt không còn chút máu, liên tục đập mạnh vào cánh cửa hô lớn: “Người đâu! Mau tới a! Cứu mạng! Cứu mạng a!”
“Vèo” một tiếng, có thứ phá không mà đến, bay sát mặt Du Hồng
Đinh!
Một thanh chủy thủ găm chặt trên cánh cửa.
Lông tơ toàn thân Du Hồng dựng đứng, một dòng nước màu vàng từ đũng quần hắn chảy ra, Du Hồng chậm rãi cúi đầu… Hắn, tiểu ra quần rồi.
“Du đại nhân một lòng vì nước quên thân vì dân phục vụ, ngay cả nhà xí cũng cố nhịn mà không đi nha.”
Tiếng chê cười từ phía sau truyền đến khiến Du Hồng hận không thể có cái lỗ mà chui vào, hắn thế nhưng lại sợ Y Trọng Nhân tới mức tiểu trong quần!
“Ta đáng sợ như vậy sao Hay là trên cửa có bảo vật gì”
Du Hồng chậm rãi xoay người với hai chân run rẫy, hắn khiếp sợ mà nhìn yêu dung quỷ mị của Y Trọng Nhân.
Phàm là người đã từng tiếp xúc với Hỗ An Vệ, không ai là không sợ khuôn mặt này. Du Hồng làm gì còn có nửa điểm khí thế liều chết can gián ở Ngự thư phòng, hắn chỉ cảm thấy bản thân lại trở về tiền triều, chỉ chốc lát thôi sẽ bị Hỗ An Vệ giam cầm trong đại lao không thấy mặt trời, chịu đựng các loại hình phạt tàn khốc.
Y Trọng Nhân chậm rãi dịch chuyển cái chặn giấy, cầm lấy tấu thư mà Du Hồng đương viết dở dang. Du Hồng sợ tới mức toàn thân run như cầy sấy, hắn biết lúc này bản thân chắc chắn sẽ không thoát được.
Y Trọng Nhân vẻ mặt thảnh thơi mà nhìn một lượt, thản nhiên nói: “Xem ra Du đại nhân đối với ta rất bất mãn. Ân… Mị hoặc Hoàng Thượng… tội đáng muôn chết… Tội danh này thật không nhẹ.”
Hai chân Du Hồng rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, phịch một tiếng mà quỳ xuống. Hắn sợ tới mức không nói thành lời, chớ nói chi là cầu xin tha thứ.
Khóe miệng Y Trọng Nhân khẽ câu lên thành một nụ cười lạnh, ngay trước mặt Du Hồng, thong thả đem tấu thư từng chút một xé thành vụn nhỏ, vứt trên mặt đất.
Theo tấu thư bị xé nát vụn, Du Hồng cảm thấy sinh mạng mình cũng như thế, chỉ trong khoảnh khắc cũng sẽ bị con người đáng sợ kia xé nát.
Thấy Y Trọng Nhân đứng dậy, Du Hồng liều mạng lui về sau, thế nhưng sau lưng của hắn lại là đại môn, muốn trốn cũng không trốn được. Y Trọng Nhân chậm rãi tới gần, khiến mặt Du Hồng không có chút máu mà tận lực lui thành một đoàn, khi Y Trọng Nhân đứng trước mặt hắn, hắn sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Du đại nhân, ” Y Trọng Nhân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như đao mà nhìn Du Hồng, “Ngươi đã bị Hoàng Thượng bãi chức quan, theo lý khi nhìn thấy ta thì phải quỳ xuống, bất quá nhìn vào một mảnh trung tâm của ngươi đối với Hoàng thượng, ta, sẽ không làm khó dễ ngươi. Tuy nhiên…” Thấy y ngồi xổm xuống, khớp hàm Du Hồng run lên bần bật.
” Y Trọng Nhân ta cho tới bây giờ cũng không phải là người rộng lượng, kẻ nào gây khó dễ với ta, Y Trọng Nhân này sẽ khiến hắn cả đời không dễ chịu.” Y Trọng Nhân vỗ nhẹ lên bả vai run run của Du Hồng, lạnh giọng: “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Đứng dậy, Y Trọng Nhân một cước đá văng cửa phòng đã khóa, lách mình rời đi. Toàn bộ Du phủ im ắng, người trong phủ giống như tiêu thất toàn bộ, an tĩnh đến đáng sợ.
Y Trọng Nhân rời khỏi Du phủ, lại thuận đường đi “Bái phỏng” vài vị đại thần rất thích quan tâm “chuyện giường chiếu” của Hoắc Phong, mấy người này mặc dù không giống Du Hồng sợ tới mức tè ra quần, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Thời điểm Y Trọng Nhân trở lại trong cung, Hoắc Phong còn chưa nghỉ ngơi, rõ ràng là đang chờ y. Vừa thấy sắc mặt Y Trọng Nhân, Hoắc Phong liền biết sự tình thực thuận lợi, khi hắn biết chuyện Du Hồng thế nhưng bị dọa đến tiểu trong quần, liền cười to đầy khoái trá.
Nhanh chóng kêu Y Trọng Nhân đem lớp hóa trang trên mặt tẩy sạch, Hoắc Phong bởi vì người này phải dưỡng thương nên đã vài ngày không động tới y, nay liền vội vàng ôm Y Trọng Nhân lên giường phóng túng một phen. Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, huống chi đêm đã khuya rồi.
Danh sách chương