Đệ tứ thập chương
Chương Hoài Thu lại đến Ngưng Thần cung lần nữa, Y Trọng Nhân ở trên giường nằm đủ năm ngày hiện đang ngồi trong sân phơi nắng. Trời giá rét, mặt trời ban trưa không quá gay gắt nhưng lại làm cho người ta uể oải buồn ngủ không thôi.
Mấy buổi tối nay Hoắc Phong đều không ngủ lại Ngưng Thần cung, tựa như một đêm kia quả thực chỉ là say rượu loạn tính. Hoắc Phong vẫn luôn không thừa nhận chuyện hắn cùng Y Trọng Nhân có gì với nhau, để mặc mọi người tự hiểu trong lòng, Hoàng Thượng không thừa nhận, Y Trọng Nhân cũng không xác thực, chuyện này cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ như vậy.
Hoắc Phong vừa ngồi lên vị trí đế vương không bao lâu, hắn không muốn quần thần quá mức chú ý Y Trọng Nhân, đương nhiên, đây cũng là xuất phát từ mong muốn bảo hộ Y Trọng Nhân của hắn. Về phần Y Trọng Nhân có cần hay không, Hoắc Phong không quan tâm.
Việc Chương Hoài Thu lại đến cũng không ngoài dự đoán của Y Trọng Nhân, sau khi đối phương ngồi xuống, y vẫn như trước mà rót cho đối phương một chén trà, rồi cứ vậy ngồi nhìn lên không trung không biết đang suy nghĩ gì.
Chương Hoài Thu một hơi uống cạn, lại tự rót một chén, mở miệng: “Ngươi và Hoàng Thượng, đã cùng một chỗ” Dấu hôn trên cổ Y Trọng Nhân thật chói mắt, chỉ cần không phải người mù đều sẽ nhìn thấy.
Nhãn thần Y Trọng Nhân chậm rãi đảo qua Chương Hoài Thu, trong lúc đó lại lộ ra chút phong tình mơ hồ, khiến ấn đường Chương Hoài Thu nhíu chặt thành chữ xuyên. Người hưởng qua tư vị *** tất nhiên sẽ có chút biến hóa, Y Trọng Nhân cũng không ngoại lệ.
“Hiện tại, bọn người trong triều có thái độ gì” Y Trọng Nhân không đáp mà hỏi lại. Chính câu y vừa hỏi, cũng xem như là trả lời Chương Hoài Thu.
“Ngươi thật sự cùng một chỗ với Hoàng Thượng ” Chương Hoài Thu hiển nhiên không thể tiếp thu nổi.
Y Trọng Nhân chậm rì rì mà nhìn về phía khoảng không, mang theo đôi chút biếng nhát nói: “Bất quá là theo nhu cầu. Ngươi cho rằng ta sẽ bởi vì được hắn coi trọng mà quên hết tất cả Hay là bởi vì thất thân mà muốn chết muốn sống Hoài Thu, ta chỉ lựa chọn việc có lợi nhất đối với ta.”
“Ngươi lựa chọn cái gì”
Đôi môi Y Trọng Nhân hé mở: “Ta muốn hắn mười năm không chạm nữ nhân.”
“Đây gọi là có lợi nhất cho ngươi” Chương Hoài Thu muốn điên rồi. Trọng Nhân làm sao có thể nguyện ý nằm dưới thân nam nhân giống như nữ nhân! Y là người kiêu ngạo như vậy! “Vậy ngươi nói ta nên làm như thế nào Giết hắn” Y Trọng Nhân tự giễu, “Ta muốn gậy ông đập lưng ông, đáng tiếc ta hữu tâm vô lực.”
Chương Hoài Thu sắc mặt âm trầm: “Vì sao là mười năm”
“Mười năm đủ cho ta đứng vững trong triều.” Y Trọng Nhân rất tự tin nói: “Mười năm sau, Đậu Tử cùng Bánh Bao cũng đã trưởng thành, Thái tử lại càng không cần nói đến, lúc đó cho dù hắn lập hậu, thì ta cũng không có gì để nói. Nếu hắn có con nối dõi khác, cũng không tạo thành uy hiếp đối với Đậu Tử cùng Bánh Bao.”
Chương Hoài Thu hiểu rõ nói: “Ngươi là vì Thái tử cùng Đậu Tử”
Y Trọng Nhân không phản bác. Nhưng sau đó Chương Hoài Thu hỏi một câu khiến y chấn kinh: “Ngươi có phải đã thích Hoàng Thượng không ”
Thời điểm phục hồi lại tinh thần, Chương Hoài Thu đã rời đi rồi. Y Trọng Nhân nhớ mang máng, đối phương dường như có nói sẽ giúp y gì đó.
Y tin tưởng Hoài Thu sẽ giúp mình, nhưng Hoài Thu sao lại cho rằng y thích người kia
Thích… Sau khi y bị tịnh thân, vấn đề tình cảm xem như đã không còn dính dáng gì với y.
Hoắc Phong là nam nhân, là đế vương, y, làm sao có thể thích người kia được!
Hết thảy những gì Y Trọng Nhân này làm bất quá là vì bản thân, vì một tiếng gọi phụ thân của ba hài tử. Y không có khả năng thích Hoắc Phong, vĩnh viễn không có khả năng! Nhưng sao tâm tình lại bất ổn như thế
Y Trọng Nhân không còn hưng trí uống trà, đứng dậy bước vào phòng, khoá trái cửa nhốt bản thân bên trong.
※※※
Hoắc Phong biết Chương Hoài Thu đi tìm Y Trọng Nhân. Đối với quan hệ của hai người, nếu nói Hoắc Phong không thèm để ý thì cũng rất là trái lương tâm. Cơ mà, hắn là người đầu tiên có được thân thể Y Trọng Nhân, vả lại y còn cùng hắn có ước hẹn mười năm, Hoắc Phong đem phần để ý này đặt trong lòng. Phản ứng của Y Trọng Nhân đã vượt khỏi dự liệu của hắn, điều này cũng khiến Hoắc Phong càng thêm tự tin, huống chi trên tay hắn còn có ba lợi thế lớn nhất.
Buổi tối, suốt một ngày không được gặp Y Trọng Nhân nên hiện tại Hoắc Phong đi tới Ngưng Thần cung. Y Trọng Nhân cả buổi chiều đều ở trong phòng, Hoắc Phong gõ lên cửa phòng đã khóa trái, qua hơn nửa ngày, Y Trọng Nhân mới ra mở cửa cho hắn.
Hoắc Phong thực tự nhiên mà nắm tay Y Trọng Nhân, nhấc chân rảo bước tiến vào trong phòng, nói: “Đêm nay ta ở trong này nghỉ ngơi.”
Y Trọng Nhân nhìn tay chính mình bị nắm, trầm mặc không nói.
Cửa phòng đóng lại, Hoắc Phong đem người đang trầm mặc ôm vào ngực. Y Trọng Nhân không để mặc hắn ôm, mà thoát ra.
Vấn đề kia của Chương Hoài Thu khiến Y Trọng Nhân nhiễu loạn trong lòng, giờ phút này khi đối mặt Hoắc Phong, y chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, chớ nói chi là bị đối phương ôm như vậy.
Quan hệ của hai người vừa mới gần một bước, Y Trọng Nhân cũng không phải loại người có thể làm chim nhỏ nép vào lòng người khác, Hoắc Phong cũng không muốn Y Trọng Nhân có nhiều thay đổi. Hắn rõ ràng, hai người nếu muốn lưỡng tình tương duyệt thì còn một đoạn đường rất dài phải đi, Y Trọng Nhân nguyện ý cho hắn mười năm, cũng là xuất phát từ suy tính đối bản thân cùng hài tử.
Bất quá hắn không vội. Có thể được Y Trọng Nhân nhận lời mười năm, thì hắn cũng có thể cùng đối phương bên nhau thêm nhiều năm nữa, cho đến bạc đầu giai lão.
Về phần bản thân vì sao lại đối Y Trọng Nhân chấp nhất như thế, Hoắc Phong không mấy quan tâm. Muốn bắt lấy liền bắt, rất nhiều năm trước, hắn đã hiểu ra được đạo lý này.
Giữa cuộc tranh đua của hai người thì điều Hoắc Phong cần phải làm là nắm bắt mọi cơ hội chủ động.
Lại một lần nữa ôm chặt người nọ, Hoắc Phong mệt mỏi nói: “Để ta ôm một lát thôi.”
Khí tức nóng rực phun bên tai, toàn thân Y Trọng Nhân nổi lên một tầng da gà. Nhưng lúc này đây hắn không đẩy Hoắc Phong ra, cứ đứng như vậy, cũng không đưa tay, mặc cho Hoắc Phong ôm.
Nhịp đập của trái tim so với bình thường rối loạn hơn, Y Trọng Nhân nhíu mi, bên tai lại vang lên câu nói kia của Chương Hoài Thu.
Không, y không thích Hoắc Phong, sở dĩ không thể bình tĩnh là do y không quen thân mật với người khác, huống chi đối phương lại là nam nhân, còn kiêm thêm vị trí quân vương.
Ôm khoảng chừng một nén nhang, Hoắc Phong mới buông Y Trọng Nhân ra.
Từ đầu đến cuối, Y Trọng Nhân đều không có bất luận phản ứng gì nên có, thần sắc lãnh đạm, cử chỉ lãnh đạm, tự thôi miên bản thân rằng y không thích người này, chắc chắn là không thích.
Chương Hoài Thu lại đến Ngưng Thần cung lần nữa, Y Trọng Nhân ở trên giường nằm đủ năm ngày hiện đang ngồi trong sân phơi nắng. Trời giá rét, mặt trời ban trưa không quá gay gắt nhưng lại làm cho người ta uể oải buồn ngủ không thôi.
Mấy buổi tối nay Hoắc Phong đều không ngủ lại Ngưng Thần cung, tựa như một đêm kia quả thực chỉ là say rượu loạn tính. Hoắc Phong vẫn luôn không thừa nhận chuyện hắn cùng Y Trọng Nhân có gì với nhau, để mặc mọi người tự hiểu trong lòng, Hoàng Thượng không thừa nhận, Y Trọng Nhân cũng không xác thực, chuyện này cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ như vậy.
Hoắc Phong vừa ngồi lên vị trí đế vương không bao lâu, hắn không muốn quần thần quá mức chú ý Y Trọng Nhân, đương nhiên, đây cũng là xuất phát từ mong muốn bảo hộ Y Trọng Nhân của hắn. Về phần Y Trọng Nhân có cần hay không, Hoắc Phong không quan tâm.
Việc Chương Hoài Thu lại đến cũng không ngoài dự đoán của Y Trọng Nhân, sau khi đối phương ngồi xuống, y vẫn như trước mà rót cho đối phương một chén trà, rồi cứ vậy ngồi nhìn lên không trung không biết đang suy nghĩ gì.
Chương Hoài Thu một hơi uống cạn, lại tự rót một chén, mở miệng: “Ngươi và Hoàng Thượng, đã cùng một chỗ” Dấu hôn trên cổ Y Trọng Nhân thật chói mắt, chỉ cần không phải người mù đều sẽ nhìn thấy.
Nhãn thần Y Trọng Nhân chậm rãi đảo qua Chương Hoài Thu, trong lúc đó lại lộ ra chút phong tình mơ hồ, khiến ấn đường Chương Hoài Thu nhíu chặt thành chữ xuyên. Người hưởng qua tư vị *** tất nhiên sẽ có chút biến hóa, Y Trọng Nhân cũng không ngoại lệ.
“Hiện tại, bọn người trong triều có thái độ gì” Y Trọng Nhân không đáp mà hỏi lại. Chính câu y vừa hỏi, cũng xem như là trả lời Chương Hoài Thu.
“Ngươi thật sự cùng một chỗ với Hoàng Thượng ” Chương Hoài Thu hiển nhiên không thể tiếp thu nổi.
Y Trọng Nhân chậm rì rì mà nhìn về phía khoảng không, mang theo đôi chút biếng nhát nói: “Bất quá là theo nhu cầu. Ngươi cho rằng ta sẽ bởi vì được hắn coi trọng mà quên hết tất cả Hay là bởi vì thất thân mà muốn chết muốn sống Hoài Thu, ta chỉ lựa chọn việc có lợi nhất đối với ta.”
“Ngươi lựa chọn cái gì”
Đôi môi Y Trọng Nhân hé mở: “Ta muốn hắn mười năm không chạm nữ nhân.”
“Đây gọi là có lợi nhất cho ngươi” Chương Hoài Thu muốn điên rồi. Trọng Nhân làm sao có thể nguyện ý nằm dưới thân nam nhân giống như nữ nhân! Y là người kiêu ngạo như vậy! “Vậy ngươi nói ta nên làm như thế nào Giết hắn” Y Trọng Nhân tự giễu, “Ta muốn gậy ông đập lưng ông, đáng tiếc ta hữu tâm vô lực.”
Chương Hoài Thu sắc mặt âm trầm: “Vì sao là mười năm”
“Mười năm đủ cho ta đứng vững trong triều.” Y Trọng Nhân rất tự tin nói: “Mười năm sau, Đậu Tử cùng Bánh Bao cũng đã trưởng thành, Thái tử lại càng không cần nói đến, lúc đó cho dù hắn lập hậu, thì ta cũng không có gì để nói. Nếu hắn có con nối dõi khác, cũng không tạo thành uy hiếp đối với Đậu Tử cùng Bánh Bao.”
Chương Hoài Thu hiểu rõ nói: “Ngươi là vì Thái tử cùng Đậu Tử”
Y Trọng Nhân không phản bác. Nhưng sau đó Chương Hoài Thu hỏi một câu khiến y chấn kinh: “Ngươi có phải đã thích Hoàng Thượng không ”
Thời điểm phục hồi lại tinh thần, Chương Hoài Thu đã rời đi rồi. Y Trọng Nhân nhớ mang máng, đối phương dường như có nói sẽ giúp y gì đó.
Y tin tưởng Hoài Thu sẽ giúp mình, nhưng Hoài Thu sao lại cho rằng y thích người kia
Thích… Sau khi y bị tịnh thân, vấn đề tình cảm xem như đã không còn dính dáng gì với y.
Hoắc Phong là nam nhân, là đế vương, y, làm sao có thể thích người kia được!
Hết thảy những gì Y Trọng Nhân này làm bất quá là vì bản thân, vì một tiếng gọi phụ thân của ba hài tử. Y không có khả năng thích Hoắc Phong, vĩnh viễn không có khả năng! Nhưng sao tâm tình lại bất ổn như thế
Y Trọng Nhân không còn hưng trí uống trà, đứng dậy bước vào phòng, khoá trái cửa nhốt bản thân bên trong.
※※※
Hoắc Phong biết Chương Hoài Thu đi tìm Y Trọng Nhân. Đối với quan hệ của hai người, nếu nói Hoắc Phong không thèm để ý thì cũng rất là trái lương tâm. Cơ mà, hắn là người đầu tiên có được thân thể Y Trọng Nhân, vả lại y còn cùng hắn có ước hẹn mười năm, Hoắc Phong đem phần để ý này đặt trong lòng. Phản ứng của Y Trọng Nhân đã vượt khỏi dự liệu của hắn, điều này cũng khiến Hoắc Phong càng thêm tự tin, huống chi trên tay hắn còn có ba lợi thế lớn nhất.
Buổi tối, suốt một ngày không được gặp Y Trọng Nhân nên hiện tại Hoắc Phong đi tới Ngưng Thần cung. Y Trọng Nhân cả buổi chiều đều ở trong phòng, Hoắc Phong gõ lên cửa phòng đã khóa trái, qua hơn nửa ngày, Y Trọng Nhân mới ra mở cửa cho hắn.
Hoắc Phong thực tự nhiên mà nắm tay Y Trọng Nhân, nhấc chân rảo bước tiến vào trong phòng, nói: “Đêm nay ta ở trong này nghỉ ngơi.”
Y Trọng Nhân nhìn tay chính mình bị nắm, trầm mặc không nói.
Cửa phòng đóng lại, Hoắc Phong đem người đang trầm mặc ôm vào ngực. Y Trọng Nhân không để mặc hắn ôm, mà thoát ra.
Vấn đề kia của Chương Hoài Thu khiến Y Trọng Nhân nhiễu loạn trong lòng, giờ phút này khi đối mặt Hoắc Phong, y chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, chớ nói chi là bị đối phương ôm như vậy.
Quan hệ của hai người vừa mới gần một bước, Y Trọng Nhân cũng không phải loại người có thể làm chim nhỏ nép vào lòng người khác, Hoắc Phong cũng không muốn Y Trọng Nhân có nhiều thay đổi. Hắn rõ ràng, hai người nếu muốn lưỡng tình tương duyệt thì còn một đoạn đường rất dài phải đi, Y Trọng Nhân nguyện ý cho hắn mười năm, cũng là xuất phát từ suy tính đối bản thân cùng hài tử.
Bất quá hắn không vội. Có thể được Y Trọng Nhân nhận lời mười năm, thì hắn cũng có thể cùng đối phương bên nhau thêm nhiều năm nữa, cho đến bạc đầu giai lão.
Về phần bản thân vì sao lại đối Y Trọng Nhân chấp nhất như thế, Hoắc Phong không mấy quan tâm. Muốn bắt lấy liền bắt, rất nhiều năm trước, hắn đã hiểu ra được đạo lý này.
Giữa cuộc tranh đua của hai người thì điều Hoắc Phong cần phải làm là nắm bắt mọi cơ hội chủ động.
Lại một lần nữa ôm chặt người nọ, Hoắc Phong mệt mỏi nói: “Để ta ôm một lát thôi.”
Khí tức nóng rực phun bên tai, toàn thân Y Trọng Nhân nổi lên một tầng da gà. Nhưng lúc này đây hắn không đẩy Hoắc Phong ra, cứ đứng như vậy, cũng không đưa tay, mặc cho Hoắc Phong ôm.
Nhịp đập của trái tim so với bình thường rối loạn hơn, Y Trọng Nhân nhíu mi, bên tai lại vang lên câu nói kia của Chương Hoài Thu.
Không, y không thích Hoắc Phong, sở dĩ không thể bình tĩnh là do y không quen thân mật với người khác, huống chi đối phương lại là nam nhân, còn kiêm thêm vị trí quân vương.
Ôm khoảng chừng một nén nhang, Hoắc Phong mới buông Y Trọng Nhân ra.
Từ đầu đến cuối, Y Trọng Nhân đều không có bất luận phản ứng gì nên có, thần sắc lãnh đạm, cử chỉ lãnh đạm, tự thôi miên bản thân rằng y không thích người này, chắc chắn là không thích.
Danh sách chương