Ta không nhìn nàng ta, chỉ quay sang Diêu Thục phi, nói nhỏ: “Thục phi nương nương thấy việc này nên xử lý thế nào?” Nét mặt Diêu Thục phi tái mét, để nàng ta biết Thẩm Tiệp dư giả điên, nàng ta tuyệt đối sẽ không tha cho Thẩm Tiệp dư. Nàng ta tiến lên một bước, nói: “Hoàng thượng đã giao cho bản cung quản việc này,
bản cung đương nhiên sẽ không thiên vị bên nào. Vừa nãy công công kia
nói Thẩm Tiệp dư sai những lời đó nhưng bản cung không thể chỉ tin lời
nói từ một phía của y.”
Lời của nàng ta vừa dứt, sắc mặt thái giám dưới đất càng tái nhợt, y vội dập đầu, nói: “Nương nương, Thục phi nương nương, người phải tin nô tài! Từng lời nô tài nói đều là thật!”
Diêu Thục phi lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Người đâu, truyền thái y xem xem cung tỳ này rốt cuộc vì sao mà chết!”
Có người vâng lời lui xuống.
Ánh mắt Thẩm Tiệp dư vẫn khóa chặt trên khuôn mặt ta, đến chết nàng ta cũng không hiểu vì sao ta lại bán đứng nàng ta, chỉ bởi ta sẽ không ngu ngốc tới nỗi cho nàng ta biết, Trường Phù chính là Đàn Phi.
Thái y đến khám nghiệm tử thi, sau đó dè dặt đứng dậy, nói với Diêu Thục phi: “Khởi bẩm Thục phi nương nương, cung tỳ này trúng độc mà chết.”
Nghe vậy, Thiên Phi kinh hãi kêu lên: “Thẩm Tiệp dư, con tiện nhân này! Dám dùng cách đó để hãm hại ta!”
Thiên Lục kéo tay Thiên Phi, đề phòng Thiên Phi căm phẫn xông lên. Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ độc ác. Ta nhớ đến lúc Thiên Lục tới Cảnh Thái cung, nhắc tới Nhuận Vũ là nàng ta lại nghiến răng nghiến lợi. Lần này, nàng ta chắc chắn rất căm hận Thẩm Tiệp dư. Ta không thể không công nhận, tình tỷ muội của Tang Thiên Lục dành cho Thiên Phi thật sự sâu đậm. Đây cũng là điểm duy nhất ta ghen tỵ với Thiên Phi.
Nàng ta kéo Thiên Phi, nhỏ giọng nói: “Chứng cứ đã rành rành, nương nương nói nên làm thế nào?”
Diêu Thục phi không ngờ Thiên Lục sẽ mở lời, nàng ta kinh ngạc quay đầu nhìn Thiên Lục, lập tức đáp lời: “Tích Quý tần cho rằng nên xử lý việc này thế nào?”
Thiên Lục nghiến răng nói: “Còn có thể xử lý thế nào? Xử tử!”
Ta nhìn nàng ta. Nàng ta hận không thể giết chết Thẩm Tiệp dư ngay lúc này, song lại nói: “Không, hôm nay là ngày vui của tiểu hoàng tử, trong cung không nên xảy ra cảnh đầu rơi máu chảy. Theo tần thiếp thấy, nên biếm vào lãnh cung trước
Diêu Thục phi khẽ cười, lập tức nói: “Tích Quý tần quả nhiên suy nghĩ chu đáo, bản cung cũng nghĩ như vậy, đợi bản cung trở về bẩm báo việc này với Hoàng thượng và Thái hậu, chắc sẽ nhanh chóng có thánh chỉ.” Nói xong, nàng ta không quên nhìn ta một cái.
Ta thản nhiên nhìn lại, không nói một câu.
Đây là việc của hậu cung thiên triều, Diêu Thục phi bây giờ là phi tần có địa vị cao nhất trong hậu cung, nàng ta xử lý những việc này tất nhiên sẽ không có ai phản đối. Còn ta lúc này chỉ là công chúa của Đại Tuyên, vì vậy ta không nên nói xen vào, chỉ cần lắng nghe.
Thẩm Tiệp dư hoảng sợ trợn trừng mắt, vùng vẫy, thái giám phía sau ấn chặt nàng ta, nàng ta lạnh lùng nói với ta: “Công chúa, ngươi tưởng ngươi liên thủ với bọn họ để loại bỏ ta thì sau này ngươi có thể hô phong hoán vũ ở chốn hậu cung ư? Ha, ha, ha… Ngươi thật ngây thơ! Ngươi quên những lời ta nói với ngươi hôm qua ư? Ngươi cho rằng bọn họ đều là người tốt sao?”
Sắc mặt Diêu Thục phi cau có, trầm giọng nói: “Lôi xuống!”
Hai thái giám vâng lời, vội vàng ấn Thẩm Tiệp dư xuống nhưng nàng ta vẫn muốn nói tiếp: “Ngươi không biết nhìn người, tới lúc đó ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu! Ngươi tưởng dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng…”
Thái giám đã lôi nàng ta ra ngoài. Giọng nói của nàng ta càng lúc càng trở nên xa xôi.
Ta lạnh lùng nhìn theo, nếu ta không có con mắt nhìn người thì đã chết từ lâu rồi. Bây giờ đã biết tâm tư của Thẩm Tiệp dư ngươi, nếu ta không đề phòng, lẽ nào còn đợi bị ngầm hãm hại thêm mấy lần nữa? Nếu thật sự như thế thì mới là sai lầm của Tang Tử ta!
Còn Thiên Phi, ha, ta không cần quá lo lắng về nàng ta.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy Thiên Phi đứng sau lên tiếng: “Thiên Lục, muội thấy rồi chứ? Ta bị oan! Đúng rồi, Hoàng thượng sai người đón ta qua Quỳnh đài để tham dự tiệc đầy tháng của Cảnh Nhi, ta…”
“Tỷ!” Thiên Lục ngắt lời tỷ ta, cắn môi nói. “Tỷ không cần tới Quỳnh đà
Ta cười khẩy, Thiên Phi thật ngu xuẩn, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cho dù tỷ ta có bị oan hay không thì cũng đã mất cơ hội tới Quỳnh đài rồi.
Mặt biến sắc, tỷ ta nắm chặt tay Thiên Lục, vội hỏi: “Vì sao? Vì sao không cho tỷ đi? Tỷ bị vu oan! Thiên Lục, muội hãy đi nói với Hoàng thượng, Hoàng thuộng biết tỷ bị oan, nhất định sẽ tha thứ cho tỷ!”
“Tỷ…”
Diêu Thục phi bật cười thành tiếng: “Hôm nay Phi Tiểu viện dùng tư hình trong Huyền Nhiên các, sau này sẽ bị cấm túc ở đây.”
Nghe vậy, Thiên Phi trừng mắt nhìn người trước mặt, mãi sau mới giận dữ nói: “Dựa vào cái gì mà đòi cấm túc ta?”
“Tỷ!” Thiên Lục kéo nàng ta, nhỏ giọng quát.
Diêu Thục phi cười đắc ý. “Dựa vào cái gì ư? Chỉ dựa vào câu nói của Hoàng thượng hôm nay, giao việc này cho bản cung xử lý!”
Ta cười nhạt một tiếng, quay người rời đi.
Phía sau vang lên giọng nói của Thiên Phi: “Ta không phục, ta muốn gặp Hoàng thượng! Cảnh Nhi là do ta sinh ra, ta mới là thân mẫu của nó! Ngươi chẳng qua chỉ là một thục phi, bản thân ngươi không sinh được hoàng tự thì đừng có đố kỵ với ta! Hoàng thượng vốn dĩ muốn tha thứ cho ta rồi, là các ngươi, các ngươi đều muốn hãm hại ta!”
Bước chân ta hơi khựng lại. Thiên Phi thật sự… ngu xuẩn tới mức khiến ta cảm thấy buồn cười.
Dám nhắc tới hoàng tự trước mặt Diêu Thục phi, tỷ ta sợ là mình đã sống quá nhiều những ngày tháng dễ chịu rồi à? Thiên Lục vội cầu xin: “Thục phi nương nương thứ tội! Phi Tiểu viện do quá đau lòng nên mới nói năng không suy nghĩ, tỷ ấy… tỷ ấy không có ác ý.” Giọng nói của Thiên Lục đầy vẻ hốt hoàng, trong lòng nàng ta hiểu rõ tính khí của Diêu Thục phi.
Thiên Phi vẫn la hét: ao phải sợ nàng ta? Những điều ta nói đều là sự thật!”
Đúng thế, là sự thật, thế nhưng ở nơi này, có những lúc, chẳng phải sự thật chính là điều đáng sợ ư?
Diêu Thục phi lạnh nhạt nói: “Người đâu, Phi Tiểu viện đã bị điên, mau kéo nàng ta về tẩm cung, canh giữ cho tốt. Mời Quý tần nương nương ra ngoài, sau này không có việc thì không cần tới thăm, cũng không cho phép những người không có phận sự ra vào Huyền Nhiên các.”
Bây giờ ta đã ra đến bên ngoài, chỉ loáng thoáng nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong. Ta cũng biết, mệnh lệnh vừa nãy là của Diêu Thục phi, song cho dù nàng ta nói lại với Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu thì họ cũng sẽ chẳng phản đối. Giam cầm Thiên Phi bằng hình thức này là điều chẳng đáng để họ bận tâm. Thiên Phi đã khiến họ quá thất vọng. Ngoài vận số may mắn sinh hạ được hoàng tử, tỷ ta chẳng có điểm gì tốt đẹp.
Lúc này gió thổi tới đã mang theo hơi lạnh, Tư Âm đang đợi bên ngoài, thấy ta đi ra vội tiến lên đỡ, nói: “Công chúa, hồi cung ngay chứ?”
Ta ngẩn người, nghe nàng ta giải thích: “Không cần qua Quỳnh đài nữa, nghi thức đầy tháng của hoàng tử rất đơn giản.”
Ý của nàng ta là bữa tiệc đã kết thúc.
Lưỡng lự giây lát, cuối cùng ta gật đầu, đi được vài bước bèn hỏi: “Tối nay Hoàng thượng đi đâu?”
Tư Âm vội nói: “Nghe nói Hoàng thượng đã tới Ngự thư phòng, e là hôm nay sẽ trở về Thiên Dận cung nghỉ ngơi.”
Ta im lặng, hôm nay hắn không vui.
Hai người đi về phía Cảnh Thái cung, lúc đi trên hành lang, ta trông thấy một bóng dáng đi tới từ phía hành lang bên cạnh. Nương theo ánh đèn bên đó, ta nhìn thật kĩ mới nhận ra đó là thái y đã bắt mạch cho ta. Hướng đó là…
Trong lòng thoáng kinh ngạc, ta nghĩ ra hướng đó ắt hẳn là Lăng Lạc cư.
Hóa ra y chính là người mà An Uyển nghi đã nhắc đến với ta. Có điều y chăm sóc cho An Uyển nghi, chắc chắn sẽ tận tâm t
“Công chúa nhìn gì thế?” Tư Âm thấy ta dừng bước, khẽ hỏi.
Ta sực tỉnh, khẽ cười, nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi!”
Nàng ta gật đầu, đỡ ta đi tiếp.
Ngày hôm sau, ngồi một mình ở đình nghỉ trong cung, ta nhớ tới chuyện của Cố gia. Khi ấy Hạ Hầu Tử Khâm đã đồng ý để ta thử xem sao, thế nhưng tối qua lại xảy ra chuyện không vui, ta không biết nên nhắc chuyện này với hắn như thế nào.
Ta thở dài một tiếng.
Lại ngồi một lát, liền thấy Lý công công vội vàng chạy vào, nhìn thấy ta, y vội nói: “Công chúa, công chúa, không hay rồi!” Rõ ràng y chạy rất gấp, đầm đìa mồ hôi.
Lòng ta nặng trĩu, mơ hồ dự cảm được chuyện không hay.
Y chạy tới trước mặt ta, nói: “Công chúa, Hoàng thượng nói…” Y hạ thấp giọng, nói nhỏ vào tai ta.
Ta cảm thấy hoảng sợ, hỏi y: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Sáng nay.” Y đáp.
Ta vội đứng dậy. Y đã nghiêng người, nói: “Loan kiệu đang đợi bên ngoài.”
Ta không nhìn y, sải bước ra ngoài.
Tư Âm giật nẩy mình, vội vã chạy theo. Ta chần chừ giây lát, thấy Lý công công không nói gì nên cũng không ngăn cản. Lý công công là người của Hạ Hầu Tử Khâm, nếu việc này không thể để người khác biết, y nhất định sẽ ngăn Tư Âm lại, huống chi một mình ta tới thiên lao gặp phạm nhân thì cũng không ổn.
Lên loan kiệu, ta vừa định khởi kiệu thì Lý công công nói: “Công chúa, người cầm lấy cái này!”
Ta nhận lấy, hóa ra là lệnh bài
Hạ rèm kiệu xuống, nắm chặt lệnh bài trong tay, khẽ cắn môi, ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, ta nên đi sớm một chút.
Trong lòng thấp thỏm không yên, Khanh Hằng, huynh nhất định đừng xảy ra chuyện nhé!
Có lệnh bài, đương nhiên không ai dám ngăn cản, ta đi thẳng vào thiên lao của hình bộ. Tư Âm dìu ta xuống kiệu, tiến lên vài bước thì thấy một người đi tới, nói với ta: “Vị này chính là Công chúa Trường Phù?”
Ngước mắt, ta mới nhìn rõ người vừa đến, không ngờ lại là Tấn Vương.
Hóa ra y vẫn chưa quay về đất phong. Hạ Hầu Tử Khâm giao việc này cho y, ta cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Theo phản xạ, ta nhìn về phía sau y, sau đó lại thấy nực cười. Cho dù y phụ trách vụ án của Cố gia nhưng Vãn Lương chỉ là trắc phi của y, sao có thể cùng y tới nơi này? Có lẽ lần này Vãn Lương không tới hoàng đô.
“Công chúa?” Y nghi hoặc nhìn ta.
Ta vội định thần lại, lúng túng cười, nói: “À, bản cung không biết nên xưng hô thế nào.”
Y khẽ cười. “Bản vương là Tấn Vương.”
Ta gật đầu. “Hóa ra là Tấn Vương.” Nói xong, bước chân nhanh hơn, ta nhíu mày hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Y thu lại nụ cười, đi theo ta rồi nói: “Cũng may là kịp thời ngăn chặn nên không xảy ra chuyện bất trắc. Đã truyền thái y, Hoàng thượng nói, không thể để người đó chết.”
“Đưa bản cung tới xem!” Ta không nhìn y, chỉ bước nhanh vào trong.
Người phía sau trầm giọng nói: “Lần này Cố Địch Vân thật sự rất quyết tâm.”
Ta im lặng, lại thấy y nói tiếp: “Bản vương đã nghe về sự thông minh, nhìn xa trông rộng của công chúa trên chiến trường, lần này Hoàng thượng muốn công chúa tới, bản vương cũng muốn xem thủ đoạn của công chúa như thế nào
Ngón tay thoáng run, ta khẽ nói: “Bản cung cũng chỉ thử xem sao thôi!”
Lúc này đã vào thiên lao, ánh sáng chợt biến mất, không gian bên trong càng thêm âm u.
“Công chúa lạnh không?” Tư Âm đi bên cạnh ta hỏi nhỏ.
Ta lắc đầu, lại nghe Tấn Vương nói: “Đã sai người mở cửa phòng giam, thái giám đang đợi bên trong.”
Y vừa nói xong thì ta trông thấy hai thị vệ đang đứng bên ngoài cửa phòng giam, họ không mặc trang phục của lính coi ngục. Vừa nhìn là biết người bên trong chính là Cố Khanh Hằng. Hít sâu, ta cất bước đi lên, thị vệ vội hành lễ với ta.
Sải bước vào, thấy Cố Khanh Hằng đang nằm bên trong, trên giường chỉ lót một lớp cỏ khô dày. Trông thấy Vương thái y đứng một bên, ta tiến lên, hỏi nhỏ: “Thế nào rồi?”
Vương thái y cúi đầu, nói: “Chỉ mất máu, không nguy hiểm tới tính mạng.”
Nghe vậy, trái tim đang siết chặt của ta cũng được thả lỏng. Chần chừ giây lát, cuối cùng ta giơ tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Ánh mắt Tư Âm đầy vẻ ngạc nhiên, ta chỉ nói: “Lui ra cả đi!” Quay đầu nhìn Tấn Vương, ta cười, nói: “Vương gia không tin bản cung à?”
Tấn Vương sững người, vội lắc đầu. “Không, Hoàng thượng tin tưởng công chúa, bản vương đương nhiên cũng hết sức tin tưởng.” Dứt lời, y nói với mọi người: “Lui cả ra!”
Mọi người vâng lời lui ra, Tấn Vương nói với ta: “Công chúa có việc gì, chỉ cần gọi một tiếng.”
Ta gật đầu, thấy y đi ra, sau đó thị vệ khóa cửa phòng giam lại.
Quay người, đưa mắt nhìn người nằm trên giường, do dự giây lát, ta chậm rãi bước tới.
Huynh ấy hơi nghiêng mặt qua, nhìn thấy ta, khóe môi mỉm cười, khẽ nói: “Muội đến rồi!”
Bước nắm lấy tay huynh ấy, nhìn sắc mặt nhợt nhạt, ta nghẹn ngào nói: “Sao có thể như vậy?” Vừa nãy Lý công công tới, chỉ nói Cố Khanh Hằng bị thương trong nhà lao, còn nói do Cố đại nhân ra tay, khi ấy ta cũng không thể hỏi kĩ càng, trong lòng lo lắng xiết bao.
Huynh ấy định nhổm người dậy, ta giật mình, vội ấn huynh ấy nằm xuống rồi nói: “Trên người huynh đang bị thương, huynh hãy nằm xuống!”
Huynh ấy không ngọ nguậy nổi, cuối cùng đành thôi. Có lẽ động vào vết thương, lông mày huynh ấy cau chặt, một tay ấn vào vết thương theo phản xạ.
“Khanh Hằng…” Ta lo lắng gọi huynh ấy.
Song huynh ấy lắc đầu. “Ta không sao.”
Quay đầu, bên ngoài quả nhiên không còn một ai, ta hỏi y: “Cố đại nhân lấy đâu ra vũ khí sắc bén vậy?” Bị đưa vào thiên lao, đến y phục trên người cũng phải đổi thành y phục của phạm nhân, đừng nói tới chuyện có thể giấu vũ khí sắc bén trong người.
Huynh ấy mở mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Ông ấy cướp bội đao của lính canh ngục.”
Cướp đao? Đó là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Ta run rẩy giơ tay, chầm chậm chạm vào vết thương của huynh ấy. Ánh mắt đượm vẻ đau đớn, huynh ấy cắn môi, nói: “Không ngờ cha ta có thể xuống tay đả thương ta.”
Ta cảm thấy khó chịu trong lòng. Cố đại nhân làm vậy với huynh ấy, chắc chắn đã khiến huynh ấy thất vọng tột cùng. Thế nhưng Cố đại nhân rất thương yêu con trai, sao có thể gây ra chuyện như vậy? Cho dù tất cả mọi người đều tin thì ta cũng không tin. Ta vĩnh viễn không thể quên vẻ căm hận của Cố đại nhân dành cho ta sau khi Khanh Hằng bị Thái hậu xử phạt, đó là điều không thể lừa gạt người khác.
E là Cố Khanh Hằng chỉ vì quá quan tâm tới cha mình mà không nhìn ra nỗi khổ tâm của Cố đại nhân. Đâm vào phía dưới sườn ba tấc chỉ có thể gây chảy máu chứ không dẫn đến tử vong. Cố đại nhân đã cướp được bội đao của lính canh ngục, nếu ông ta cố ý muốn giết huynh ấy thì sẽ không lựa chọn cách này để hạ thủ.
Ông ta làm vậy không phải muốn huynh ấy mà là muốn cứu huynh ấy.
Ông ta nghĩ Hạ Hầu Tử Khâm cho rằng Cố gia có tội, với tính cách của Hạ Hầu Tử Khâm, sau khi tìm ra tội chứng, hắn sẽ đuổi cùng giết tận Cố gia. Trùng hợp là Cố Khanh Hằng lại khuyên ông ta giao nộp tội chứng, ông ta chỉ muốn đẩy Cố Khanh Hằng thành người của Hạ Hầu Tử Khâm, sau đó, giả vờ dùng đao giết huynh ấy. Ông ta hy vọng Hạ Hầu Tử Khâm sẽ tha cho huynh ấy.
Cho dù căm ghét Cố đại nhân nhường nào, ta vẫn cảm kích những điều ông ta suy nghĩ cho Cố Khanh Hằng.
“Tam Nhi!” Huynh ấy khàn khàn gọi ta, ngữ khí thê lương. “Trước đây, ta luôn không tin những thích khách đó có liên quan tới cha ta. Cho dù trở về từ tiền tuyến, bị Hoàng thượng ném vào thiên lao, ta cũng không tin. Thế nhưng việc tới nước này, ta không thể không tin.”
Huynh ấy nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Muội nói xem, tại sao cha ta lại làm thế? Chẳng lẽ vinh hoa phú quý mà ông ấy được hưởng vẫn chưa đủ ư?”
Huynh ấy nghẹn ngào nói. Ta cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt rưng rưng, chỉ chực tuôn trào. Nắm chặt tay huynh ấy, ta hỏi: “Ông ấy đã nói gì với huynh?”
Song huynh ấy lắc đầu. “Ông ấy chẳng nói gì, ta hỏi ông ấy, ông ấy cũng không trả lời.”
Cố đại nhân muốn huynh ấy không liên quan tới việc này nên không để huynh ấy biết chút gì. Cho dù huynh ấy hiểu lầm mà hận ông ta hay đau lòng, tuyệt vọng, ông ta vẫn quyết tâm không để huynh ấy cuốn vào chuyện này.
Có lẽ xưa nay ta không cảm thấy Cố đại nhân vĩ đại nhưng lần này ông ta đã khiến ta thay đổi cách nhìn.
Khẽ hít một hơi, ta hỏi nhỏ: “Vết thương của huynh còn đau không?”
Huynh ấy ngẩn người, lắc đầu.
Ta biết, nỗi đau trên cơ thể huynh ấy nào so được với nỗi đau trong lòng?
Giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho huynh ấy, ta khẽ nói: “Hoàng thượng định cho cha huynh
Huynh ấy cười nhạo một tiếng. “Ta đã sớm biết việc này nhưng cha ta không chịu nói gì, cho dù Hoàng thượng có lòng thì cũng không có lý do để xuống nước.”
Ta gật đầu. “Muội biết việc này, huynh yên tâm, Hoàng thượng đã kêu muội tới, muội sẽ cố gắng hết sức vì huynh.”
Việc này không vì ai khác, chỉ vì Cố Khanh Hằng.
Trong mắt huynh ấy, dù Cố đại nhân là người thế nào thì ông ta cũng là cha của huynh ấy. Ta hiểu tính tình Cố Khanh Hằng hơn ai hết, dẫu Cố đại nhân muốn giết huynh ấy thật, huynh ấy cũng không thể không nghĩ tới tình phụ tử. Huống chi, Cố đại nhân hoàn toàn không muốn làm hại con trai mình.
Huynh ấy dường như có chút kinh ngạc nhìn ta, nắm chặt lấy tay ta, vội nói: “Không, muội không thể đi! Ta sợ cha ta sẽ làm muội bị thương, hự…” Huynh ấy định ngồi dậy nhưng lại động vào vết thương, vẻ mặt đau đớn.
Ta vội đỡ huynh ấy, nhíu mày, nói: “Huynh đừng kích động, muội sẽ cẩn thận. Cố đại nhân không thể đả thương muội được, huynh yên tâm!”
Huynh ấy vẫn lắc đầu. “Không, Tam Nhi, muội nghe ta nói, cha ta không phải là Cố đại nhân mà muội biết trước kia. Thậm chí ông ấy đã trở thành người đến ta cũng không quen biết. ta không thể để muội mạo hiểm.”
Nước mắt trào ra, nhìn dáng vẻ của huynh ấy, trong lòng ta thật sự rất buồn, song ta vẫn nói: “Hoàng thượng yên tâm để muội đến chính là vì tin tưởng muội. Muội sẽ không ngốc nghếch khiến mình bị thương, huynh cũng phải tin muội chứ!”
Huynh ấy nắm chặt tay ta, lắc đầu, nói: “Không, không phải ta không tin muội, ta chỉ không tin vào chính bản thân mình. Đã nói phải bảo vệ muội, thế mà lần nào ta cũng chẳng thể bảo vệ muội được chu toàn. Lần này, biết rõ có nguy hiểm, nếu ta buông tay để muội đi, ta… ta…”
“Khanh Hằng…”
“Tam Nhi, ta không thể làm việc khiến mình ân hận cả đời, muội hiểu không?” Huynh ấy nhìn ta, nhấn mạnh từng từ.
Ta nhìn huynh ấy, nói với giọng kiên định: “Huynh sẽ không phải ân hận, muội sẽ không để huynh phải ân hận.” Cho dù là ta hay là Cố đại nhân, ta cũng sẽ không để huynh ấy cảm thấy tiếc nuối, ân hận.
“Tam Nhi…” Huynh ấy lắc đầu, không chịu buông tay.
Nắm lấy tay huynh ấy, ta nhẹ nhàng gỡ ra, quay người gọi: “Người đâu!”
“Công chúa!” Rất nhanh liền thấy hai thị vệ chạy tới.
Ta lên tiếng: “Mở cửa!”
Bọn họ không chần chừ, lấy chìa khóa mở cửa.
“Đừng đi!” Huynh ấy lại kéo tay ta.
Ngoái đầu lại, ta cười với huynh ấy. “Khanh Hằng, đợi muội!”
Huynh ấy đã bảo vệ ta lâu như vậy, lần này hãy để ta bảo vệ huynh ấy.
Ta gạt tay huynh ấy ra, huynh ấy định ngồi dậy, hai thị vệ vội tiến lên giữ huynh ấy. Huynh ấy không gọi ta tiếng “Tam Nhi” nữa, chỉ nhìn ta chằm chằm. Huynh ấy không nói gì nhưng ta biết huynh ấy đang đấu tranh.
Ta nói với hai thị vệ kia: “Thay bản cung chăm sóc y cho tốt, không được đả thương y!”
Hai thị vệ vâng dạ đáp lời, ta mới quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài, Tư Âm chạy tới với vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thấy ta bình yên vô sự đi ra, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Tấn Vương tiến lên, hỏi nhỏ: “Công chúa có hỏi được gì không?”
Ta chỉ nói: “Mong vương gia đưa bản cung tới gặp Cố đại nhân.”
Y nhíu mày, lập tức nói: “Việc này…”
Ta cười. “Vương gia sợ ông ta lại hành hung lần nữa à? Điều này đơn giản thôi, không mở cửa nh bản cung chỉ nói chuyện với ông ta qua song cửa là được.”
Nghe vậy, cuối cùng y cũng gật đầu, nói: “Vậy xin công chúa đi theo bản vương!” Dứt lời, y đã quay người, tiến thẳng lên phía trước rồi rẽ ngoặt, đi sâu hơn một chút, thấy thị vệ canh giữ nhiều hơn. Xem ra họ sợ có người cướp ngục.
Lại đi một đoạn, Tấn Vương ngoảnh đầu nói với ta: “Công chúa, phía trước chính là nơi giam giữ Cố Địch Vân.”
Ta gật đầu, nói: “Vương gia kêu họ lui ra, bản cung muốn nói chuyện riêng với ông ta.”
Cho tất cả mọi người lui xuống, y lại dặn dò ta một hồi rồi mới xoay người đi ra.
Hít một hơi, ta cất bước đi lên phía trước, trông thấy Cố đại nhân ngồi ngẩn người trong góc. Nhìn thấy ta đi tới, ông ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Trong nhà lao tối om, ta không nhìn rõ nét mặt của ông ta. Do dự giây lát, cuối cùng ta lên tiếng: “Cố đại nhân không phải đang hối hận vì hành động lỡ tay của mình chứ?”
Ông ta chấn động, ngẩng phắt đầu nhìn về phía ta. Lâu lắm không gặp, gương mặt ông ta tiều tụy đi rất nhiều, râu tóc lờm chờm, khiến ta suýt nhận không ra. Ánh sáng chiếu vào gương mặt ông ta, chỉ thấy ông ta nheo mắt, đột nhiên cười lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
Ta sững người, chợt nghĩ ra với khuôn mặt này của ta, ông ta chắc chắn không thể nhận ra ta.
Ta bèn cười, nói: “Cố đại nhân chưa từng gặp bản cung, đương nhiên không nhận ra, bản cung chính là Công chúa Trường Phù của Đại Tuyên.”
Hai đồng tử co lại, ông ta lập tức nói: “Ha, thật nực cười, một công chúa của nước Đại Tuyên sao có thể quản chuyện của thiên triều ta?”
Ta cũng cười, nói: “Nhưng bản cung cũng sắp trở thành quý phi của thiên triều. Không nói đến chuyện thân phận, hôm nay bản cung tới vì rất tò mò về đại nhân. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Cố đại nhân thật khiến bản cung phải nhìn bằng con mắt khác đấy! Bản cung cứ tưởng sẽ trông thấy dáng vẻ hối hận của Cố đại nhân vì chuyện lỡ tay, nhưng không ngờ, ông lại có thể b tĩnh như thế.” Rõ ràng ta biết lý do ông ta làm vậy nhưng vẫn muốn giả vờ không biết.
Ông ta nặng nề “hừ” một tiếng rồi nói: “Ta có gì phải hối hận? Nghịch tử đó đi theo tên cẩu hoàng đế, nó không xứng làm con cháu của Cố gia ta!”
Lúc nghe ông ta nói “cẩu hoàng đế”, trong lòng ta không khỏi kinh ngạc. Chẳng trách Cố Khanh Hằng nói Cố đại nhân bây giờ đã không còn là Cố đại nhân mà ta biết ngày trước.
Nếu lúc đầu ta không tin những thích khách kia có liên quan tới ông ta thì giờ đây ta lại hoàn toàn tin điều đó. Có lẽ, cho dù thế nào thì Cố Khanh hằng cũng không dám tin.
Hít thật sâu, ta nhìn ông ta, lên tiếng: “Xem ra Cố đại nhân thật sự không hề hối hận, ha, đáng thương cho Cố công tử, tính mạng hắn lúc này như đèn treo trước gió mà vẫn nhớ đến ông.”
Nghe vậy, đáy măt ông ta cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc, tay túm chặt đám rơm rạ dưới đất, buột miệng nói: “Muốn lừa ta hả? Ngươi còn non lắm!”
Chỉ cần nhìn là ta có thể khẳng định suy nghĩ của mình, ông ta không thật sự muốn giết Cố Khanh Hằng, ông ta chỉ muốn bảo vệ huynh ấy bằng cách riêng của mình. Thế nhưng ông ta không biết, Hạ Hầu Tử Khâm vốn không có ý định giết Cố Khanh hằng, thực ra ông ta không cần hành động dư thừa như vậy, khiến Cố Khanh Hằng phải chịu nỗi đau thể xác.
Ta khẽ cười. “Sao bản cung phải lừa ông? Vừa nãy khi bản cung đến, thuận đường qua phía trước xem sao, thái y nói, nhát đao đó đâm đúng vào chỗ hiểm, e là hắn không qua khỏi tối nay.” Cố Khanh Hằng nói Cố địa nhân cướp đao từ tay lính canh ngục, vậy thì chuyện xảy ra trong nháy mắt. Cố đại nhân rất thương con, bây giừo nghe ta nói như vậy, dù bình tĩnh hơn nữa cũng sẽ hoảng sợ.
Ta chỉ đánh cược một phen, xem tầm quan trọng của Cố Khanh Hằng trong lòng ông ta như thế nào.
Cố đại nhân đứng bật dậy, xông tới, lạnh lùng nói: “Ngươi nói gì?”
Ta lùi lại nửa bước theo phản xa. Ta đã đồng ý với Cố Khanh Hằng sẽ không để mình bị thương, vậy thì ta sẽ càng
Nhìn dáng vẻ lo lắng của ông ta, thời gian dường như trở lại một năm trước, ha, ta nghĩ, thời gian trôi qua nhanh thật!
“Nó làm sao?” Ông ta nghiến răng hỏi.
Ta nhướng mày nhìn ông ta, cuối cùng mỉm cười, nói: “Có vẻ Cố đại nhân vẫn nghĩ đến cốt nhục tình thân, bản cung còn tưởng Cố đại nhân không quan tâm tới sự sống chết của hắn.” Dừng lại giây lát, ta nói tiếp: “Kỳ thực, bản cung làm thế nào cũng không hiểu được suy nghĩ của Cố đại nhân. Nhát đao đó đâm vào phía dưới sườn ba tấc, những người có kiến thức thông thường đều biết bị đâm dưới sườn ba tấc sẽ không thể chết, thế nhưng có lẽ lúc xuống tay, Cố đại nhân đã run tay, nhát đao đó đâm lệch hướng.”
Nghe ta nói, sắc mặt ông ta càng lúc càng nhợt nhạt, tay bấu chặt vào cửa nhà lao, người run rẩy, đôi môi cũng run run. Ta nói tiếp: “Bản cung biết thực ra ông muốn cứu mạng hắn.”
Cố Khanh Hằng đã nói sẽ giúp Hạ Hầu Tử Khâm, ông ta chỉ cần nói một câu, đi theo hoàng đế thì không xứng làm con cháu của Cố gia rồi đả thương huynh ấy, như vậy, nếu Hạ Hầu Tử Khâm biết được thì sẽ tha cho Cố Khanh Hằng. Cố đại nhân tính toán như thế nhưng ông ta không hề biết, nhốt hai cha con ông ta cùng một chỗ chính là chủ ý của Hạ Hầu Tử Khâm.
Ông ta im lặng, ta lại nói: “Thực ra, bây giờ ông vẫn còn cơ hội để cứu mạng hắn.”
Ông ta ngước mắt nhìn ta, mãi sau mới cất lời: “Ngươi muốn nói gì?”
Suy nghĩ một lát, ta nói: “Hắn bị thương rất nặng nhưng trong cung không thiếu thái y có y thuật cao siêu, chỉ cần dốc toàn lực cứu chữa, có thể giữ được tính mạng hắn. Bản cung cho thái y đợi ở bên ngoài, nhận lệnh bất cứ lúc nào, chỉ còn xem Cố đại nhân có muốn cứu hắn hay không.”
Toàn thân chấn động, ông ta nghiến răng nhưng vẫn không trả lời.
Ta biết ông ta đang cân nhắc.
Ta lại nói: “Cố đại nhân suy nghĩ nhanh lên một chút, tính mạng con trai ông bây giờ nằm trong tay ông. Là sống hay chết, chỉ dựa vào một câu nói của ô mà thôi. Có điều, nếu ông suy nghĩ quá lâu, đến Đại La thần tiên* cũng không cứu nổi đâu.”
(*Đại La thần tiên: thần tiên có cấp bậc cao nhất.)
“Hằng Nhi…” Ông ta lẩm bẩm gọi tên hắn, đột nhiên nhắm mắt, dường như rất đau khổ.
Ta từng bước tiến lại gần. “Cố đại nhân vẫn chần chừ, chưa quyết định ư? Vậy để bản cung kêu các thái y trở về.”
Ta vừa định xoay người đi, liền thấy ông ta gọi giật lại: “Không! Đừng…”
Dừng bước, ta quay người, cười nhạt, nhìn ông ta rồi nói: “Cố đại nhân vẫn mềm lòng nhỉ?”
“Đê tiện!” Ông ta trừng mắt nhìn ta, thốt ra hai từ.
Quả thật đê tiện, đây cũng là cách mà Hạ Hầu Tử Khâm không muốn dùng. Có điều, việc này do chính Cố đại nhân khởi xướng, ta chẳng qua chỉ áp dụng mà thôi. Nói ra, ta vẫn nên cảm ơn ông ta.
Ta cười. “Cố đại nhân muốn cứu mạng hắn, bây giờ bản cung cũng đang cứu mạng hắn, chẳng phải điều này chính là những suy nghĩ trong lòng ông ư?” Dừng lại giây lát, ta thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Vậy thì bây giờ ông có thể nói, vì sao muốn hành thích Hoàng thượng? Vì sao muốn châm ngòi cuộc chiến giữa thiên triều và Bắc Tề?”
“Trước tiên cứu Khanh Hằng đã!” Ông ta sốt ruột nói.
Ta lạnh lùng nói: “Cố đại nhân hãy trả lời câu hỏi của bản cung trước.”
“Ngươi…” Ông ta hung hăng nhìn ta.
Ta điềm tĩnh nhìn ông ta. “Hắn là con trai ông nhưng chẳng liên quan gì đến bản cung. Tốt nhất Cố đại nhân nên suy nghĩ xem sao, ông càng sớm trả lời, thái y sẽ càng sớm trị bệnh cho hắn.”
Dù sao bây giờ ông ta cũng không biết ta là ai. Thân phận Trường Phù này rất dễ xử lý mối quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng. Nếu không, cách này sẽ không dùng được. Trường Phù và Cố Khanh Hằng không có giao tình, nếu nói mặc sự sống chết của huynh ấy, tất nhiên Cố đại nhân sẽ tin.
Ta nhìn ông ta. “Nhát đao đó là do ông đâm, đâm như thế nào, trong lòng ông biết rõ nhất.”
Ông ta rất thương yêu con, cộng thêm mối quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng lúc này, ông ta không tin cũng phải tin.
Dù ánh mắt đang nhìn ta ánh lên sự căm hận nhưng ông ta vẫn phải nói. “Ta hoàn toàn không muốn giết hắn, tất cả chỉ vì muốn thiên triều và Bắc Tề khai chiến.”
Ta sững người, buột miệng hỏi: “Còn chuyện ở Nam Sơn?”
Ông ta khẽ nói: “Cũng là vì muốn giết Dao Phi.”
Trong lòng chấn động, ta quả thật không ngờ, lần đó là vì Dao Phi ư? Trong lúc hòa thân, Dao Phi chết, Bắc Tề chắc chắn không nuốt nổi nỗi hận này. Thế nhưng khi đó rất hỗn loạn nên ta đã tính sai mục tiêu, ta vẫn luôn cho rằng mục tiêu của những thích khách đó là Hạ Hầu Tử Khâm…
Nhìn người trước mặt, ta không hiểu. “Tại sao ông không trực tiếp ám sát Hoàng thượng?”
Ông ta bỗng im bặt. Ta mờ hồ đoán được một chút, lại hỏi: “Người đứng sau ông có phải là Hoàng hậu Nguyên Trinh?”
Ông ta nặng nề đáp: “Ngươi sai rồi, phía sau ta là hoàng tộc Tuân thị!”
Lời của ông ta khiến ta không khỏi kinh ngạc, Tuân gia còn mấy người? Ta ngẩn người, ông ta nói tiếp: “Hạ Hầu Tử Khâm mưu quyền soán vị, việc này có thể giấu được người trong thiên hạ nhưng không thể giấu được ta! Ngôi vị hoàng đế của hắn vốn bất chính! Bây giờ người kế thừa ngôi vị hoàng đế chính thống vẫn còn, nào tới lượt hắn!”
Ta giật mình sửng sốt, buột miệng hỏi: “Thái tử tiền triều?”
Ta nhớ khi đó Tô Mộ Hàn từng nói, đến Hoàng hậu Nguyên Trinh cũng không biết y còn sống, vậy thì làm thế nào mà Cố đại nhân lại biết? Hay ông ta không phải người của Hoàng hậu Nguyên Trinh mà là người của Tô Mộ Hàn
Nghĩ vậy, ta không kìm được sự run rẩy, nhưng sao có thể chứ, Tô Mộ Hàn không phải người như thế.
Phương Hàm nói, y không thèm dùng thủ đoạn bẩn thỉu, không phải sao?
Cố đại nhân cảnh giác nhìn ta, hồi lâu sau mới cười gằn một tiếng: “Công chúa thật biết rõ chuyện của thiên triều! Có điều, ngươi biết Thái tử còn sống, chắc là vì tên cẩu hoàng đế cũng biết. Ha, bây giờ Bắc Tề thua trận, cũng may Thái tử không rơi vào tay các ngươi. Chỉ cần Thái tử còn sống ngày nào thì sẽ có hàng nghìn, hàng vạn người trung thành với vương triều Tuân gia như ta đi theo!”
Hóa ra, ông ta muốn châm ngòi cuộc chiến tranh với Bắc Tề là muốn mượn tay Bắc Tề để làm giảm thế lực của thiên triều, sau đó nhân cơ hội khởi binh. Đương nhiên lực lượng binh sĩ này chính là Nam Chiếu, song Nam Chiếu không ngờ, Hạ Hầu Tử Khâm đã có sự chuẩn bị.”
Hít thật sâu, ta hỏi: “Có phải Hoàng hậu Nguyên Trinh nói cho ông biết tin Thái tử tiền triều còn sống không?”
Ông ta lạnh lùng nhìn ta, mỉa mai lên tiếng: “Thì sao?”
Ta lại nói: “Cũng là nàng ta nói cho ông biết giang sơn của Hạ Hầu gia có được là bất chính?”
Ông ta nhíu mày nhưng không trả lời.
Ta nghĩ ta đã đoán được đại khái dụng ý của Hoàng hậu Nguyên Trinh, Chỉ có dùng danh hiệu của Thái tử mới có thể khiến một số đại thần trung thành với Hoàng đế Gia Thịnh trong triều mưu phản. Phận đàn bà con gái như nàng ta, lại là công chúa đã xuất giá thì không có tư cách này. Nếu Thái tử không chết, nàng ta là tỷ tỷ ruột của Thái tử, chỉ cần tùy tiện bịa ra một sự việc nào đó, Hạ Hầu Tử Khâm đương nhiên sẽ trở thành kẻ phóng hỏa năm đó.
Nhưng nàng ta không biết Tô Mộ Hàn còn sống, vì vậy ta cho rằng nàng ta chỉ muốn lừa gạt để có được sự tín nhiệm của Cố đại nhân. Lúc đó, mượn tay Bắc Tề làm giảm thực lực của thiên triều, Nam Chiếu nhân cơ hội xuất binh…
Hoàng hậu Nguyên Trinh muốn Nam Chiếu độc chiếm lãnh thổ thiên triều. Có phải Hạ Hầu Tử Khâm sớm đã nhìn rõ điểm này nên mới nói hắn không thể giữ lại Nam Chiếu?
Có lẽ Hoàng hậu Nguyên Trinh và Hoàng đế Nam Chiếu đều không phải là những kẻ an phận thủ thường.
Cố đại nhân thật sự đã trung thành quá mức, bị Hoàng hậu Nguyên Trinh lừa vào tròng.
“Mau truyền thái y xem cho Khanh Hằng!” Cố đại nhân sốt ruột kêu lên.
Ta nhìn ông ta rồi nói: “Thư tín trao đổi giữa ông và Hoàng hậu Nguyên Trinh để ở đâu?”
Ông ta nghiến răng, nói: “Cứu nó trước đã!”
Ta thủng thẳng nhìn ông ta, khẽ cười, nói: “Muốn cứu hắn, Cố đại nhân hãy nói nhanh lên một chút. Ta hỏi, thư tín ở đâu?”
“Cứu nó trước!” Lần này, ông ta không muốn nhượng bộ nữa.
Ta nhếch miệng cười, xoay người đi ra ngoài.
“Cứu nó…”
Phía sau vẫn vang lên giọng nói của Cố đại nhân. Ông ta thật sự sợ Cố Khanh Hằng xảy ra chuyện. Còn ta, thực ra đã đoán được ông ta cất thư tín ở nơi nào. Ngày đó, khi Hạ Hầu Tử Khâm tới Cảnh Thái cung, kỳ thực đã nói cho ta biết.
Hắn muốn Cố Khanh Hằng đích thân đi tìm là muốn dùng cớ này để tha cho Cố Khanh Hằng.
Lập công chuộc tội, không phải sao?
Ta hỏi nhiều đến thế là muốn làm rõ nguyên nhân Cố đại nhân làm như vậy. Bây giờ mọi điều đều đã sáng tỏ, hóa ra chỉ là do lòng lang dạ sói của Nam Chiếu.
Khi Tấn Vương tiến lên, không đợi y lên tiếng, ta giành nói trước: “Cố Khanh Hằng biết thư tín thông đồng với địch ở đâu.”
Tấn Vương hiển nhiên giật mình sửng sốt, có điều nhìn dáng vẻ chắc chắn của ta, y cũng không tiện nói gì. Cho mọi người lui hết, ta vào trong một mình
Thấy ta tiến vào, Cố Khanh hằng không quan tâm đến vết thương trên người, lao ra. Ta vội đỡ huynh ấy, nhỏ giọng trách: “Huynh vẫn bị thương, còn không nằm xuống?”
Huynh ấy nhìn ta thật kĩ rồi mới nói: “Ta lo lắng, hận không thể ra ngoài tìm muội. May quá, muội đã bình an trở lại.”
Huynh ấy đứng không vững, ta đỡ lấy huynh ấy, dìu huynh ấy ngồi xuống, phát hiện vết thương của huynh ấy đã thấm máu ra mảnh vải xô quấn bên ngoài. Ta vô cùng sợ hãi, vội nói: “Miệng vết thương bị hở rồi!”
Nhưng dường như huynh ấy không biết đau, kéo tay ta, lắc đầu, nói: “Không sao!” Nói xong, huynh ấy đưa tay giữ lấy vết thương.
Ta vội đứng lên, nói: “Muội đi truyền thái y.”
“Không!” Huynh ấy kéo tay ta không buông, khẩn cầu ta. “Muội hãy giúp ta cầu xin Hoàng thượng tha cho cha ta.”
Quay đầu nhìn huynh ấy, ta cười khổ. “Cho dù ông ấy đối xử với huynh như vậy, huynh vẫn không thể bỏ mặc ông ấy, đúng không?” Cố Khanh Hằng mà ta quen xưa nay không bao giờ ghi hận, bởi vậy mới trong sáng đến mức khiến ta đau lòng.
Huynh ấy cúi đầu, nói: “Hoàng thượng chỉ nghe lời muội, ngoài ra, người không nghe lời ai khác.”
“Nhưng huynh cũng biết tính cách của Hoàng thượng, chúng ta cũng phải giữ thể diện cho người, không phải sao?” Huynh ấy dường như kinh ngạc, ngước mắt nhìn ta, ta tủm tỉm cười. “Thể diện của Hoàng thượng nằm trong tay huynh.”
Huynh ấy càng kinh ngạc, không đợi huynh ấy hỏi, ta nói thẳng: “Không cần lo lắng, cha huynh đâu thực sự muốn giết huynh chứ!”
Bọn họ, một người rất yêu thương con, cho nên tinh thần mới bị rối loạn, một người luôn kính trọng phụ thân của mình, cho nên mới đau lòng, tuyệt vọng.
Trong ánh mắt dần hiện lên vẻ vui mừng, huynh ấy nghiến răng, hỏi: “Thật không?”
Ta gật đầu. “Muội đã lừa huynh khi nào chưa?”
Cuối cùng huynh ấy bật cười.
Ta nói: “Trước tiên, để thái y khám cho huynh.”
Lần này, huynh ấy không cự tuyệt.
Thái y đến, cởi y phục của huynh ấy ra, thay thuốc cho huynh ấy, băng bó lại rồi mới lui xuống. Sắc mặt huynhh ấy nhợt nhạt nhưng tinh thần rất tốt.
Ta tiến lên, nói: “Ý của Hoàng thượng là muốn huynh lấy được thư tín thông đông với giặc từ chỗ cha huynh, sau đó dùng cái cớ huynh lấy công chuộc tội để miễn tội chết cho cả hai.”
Huynh ấy gật đầu. “Huynh biết, cha huynh trước sau không chịu nói.”
Ta khẽ cười. “Vừa nãy muội tới, ông ấy đã nói rồi.”
Huynh ấy không tin nổi, nhìn ta với vẻ vui mừng, nói: “Thật ư?”
“Ừ!” Ta đáp lời, cúi người nói với huynh ấy. “Có điều, huynh phải đích thân đưa người đi lấy. Muội nói với bên ngoài, Cố đại nhân đã nói cho huynh việc này, còn huynh chẳng qua chỉ cải tà quy chính.”
Huynh ấy thở dài, nói: “Tam Nhi, muội thật là giỏi.”
Ha, không phải ta giỏi, là do Hạ Hầu Tử Khâm vốn không muốn giết huynh ấy. Còn Cố đại nhân, đó hoàn toàn là vì niệm tình Cố Khanh Hằng.
Khom người, ta nói thầm vào tai huynh ấy.
Ánh mắt huynh ấy lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Ở đó?”
Lời của nàng ta vừa dứt, sắc mặt thái giám dưới đất càng tái nhợt, y vội dập đầu, nói: “Nương nương, Thục phi nương nương, người phải tin nô tài! Từng lời nô tài nói đều là thật!”
Diêu Thục phi lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Người đâu, truyền thái y xem xem cung tỳ này rốt cuộc vì sao mà chết!”
Có người vâng lời lui xuống.
Ánh mắt Thẩm Tiệp dư vẫn khóa chặt trên khuôn mặt ta, đến chết nàng ta cũng không hiểu vì sao ta lại bán đứng nàng ta, chỉ bởi ta sẽ không ngu ngốc tới nỗi cho nàng ta biết, Trường Phù chính là Đàn Phi.
Thái y đến khám nghiệm tử thi, sau đó dè dặt đứng dậy, nói với Diêu Thục phi: “Khởi bẩm Thục phi nương nương, cung tỳ này trúng độc mà chết.”
Nghe vậy, Thiên Phi kinh hãi kêu lên: “Thẩm Tiệp dư, con tiện nhân này! Dám dùng cách đó để hãm hại ta!”
Thiên Lục kéo tay Thiên Phi, đề phòng Thiên Phi căm phẫn xông lên. Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ độc ác. Ta nhớ đến lúc Thiên Lục tới Cảnh Thái cung, nhắc tới Nhuận Vũ là nàng ta lại nghiến răng nghiến lợi. Lần này, nàng ta chắc chắn rất căm hận Thẩm Tiệp dư. Ta không thể không công nhận, tình tỷ muội của Tang Thiên Lục dành cho Thiên Phi thật sự sâu đậm. Đây cũng là điểm duy nhất ta ghen tỵ với Thiên Phi.
Nàng ta kéo Thiên Phi, nhỏ giọng nói: “Chứng cứ đã rành rành, nương nương nói nên làm thế nào?”
Diêu Thục phi không ngờ Thiên Lục sẽ mở lời, nàng ta kinh ngạc quay đầu nhìn Thiên Lục, lập tức đáp lời: “Tích Quý tần cho rằng nên xử lý việc này thế nào?”
Thiên Lục nghiến răng nói: “Còn có thể xử lý thế nào? Xử tử!”
Ta nhìn nàng ta. Nàng ta hận không thể giết chết Thẩm Tiệp dư ngay lúc này, song lại nói: “Không, hôm nay là ngày vui của tiểu hoàng tử, trong cung không nên xảy ra cảnh đầu rơi máu chảy. Theo tần thiếp thấy, nên biếm vào lãnh cung trước
Diêu Thục phi khẽ cười, lập tức nói: “Tích Quý tần quả nhiên suy nghĩ chu đáo, bản cung cũng nghĩ như vậy, đợi bản cung trở về bẩm báo việc này với Hoàng thượng và Thái hậu, chắc sẽ nhanh chóng có thánh chỉ.” Nói xong, nàng ta không quên nhìn ta một cái.
Ta thản nhiên nhìn lại, không nói một câu.
Đây là việc của hậu cung thiên triều, Diêu Thục phi bây giờ là phi tần có địa vị cao nhất trong hậu cung, nàng ta xử lý những việc này tất nhiên sẽ không có ai phản đối. Còn ta lúc này chỉ là công chúa của Đại Tuyên, vì vậy ta không nên nói xen vào, chỉ cần lắng nghe.
Thẩm Tiệp dư hoảng sợ trợn trừng mắt, vùng vẫy, thái giám phía sau ấn chặt nàng ta, nàng ta lạnh lùng nói với ta: “Công chúa, ngươi tưởng ngươi liên thủ với bọn họ để loại bỏ ta thì sau này ngươi có thể hô phong hoán vũ ở chốn hậu cung ư? Ha, ha, ha… Ngươi thật ngây thơ! Ngươi quên những lời ta nói với ngươi hôm qua ư? Ngươi cho rằng bọn họ đều là người tốt sao?”
Sắc mặt Diêu Thục phi cau có, trầm giọng nói: “Lôi xuống!”
Hai thái giám vâng lời, vội vàng ấn Thẩm Tiệp dư xuống nhưng nàng ta vẫn muốn nói tiếp: “Ngươi không biết nhìn người, tới lúc đó ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu! Ngươi tưởng dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng…”
Thái giám đã lôi nàng ta ra ngoài. Giọng nói của nàng ta càng lúc càng trở nên xa xôi.
Ta lạnh lùng nhìn theo, nếu ta không có con mắt nhìn người thì đã chết từ lâu rồi. Bây giờ đã biết tâm tư của Thẩm Tiệp dư ngươi, nếu ta không đề phòng, lẽ nào còn đợi bị ngầm hãm hại thêm mấy lần nữa? Nếu thật sự như thế thì mới là sai lầm của Tang Tử ta!
Còn Thiên Phi, ha, ta không cần quá lo lắng về nàng ta.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy Thiên Phi đứng sau lên tiếng: “Thiên Lục, muội thấy rồi chứ? Ta bị oan! Đúng rồi, Hoàng thượng sai người đón ta qua Quỳnh đài để tham dự tiệc đầy tháng của Cảnh Nhi, ta…”
“Tỷ!” Thiên Lục ngắt lời tỷ ta, cắn môi nói. “Tỷ không cần tới Quỳnh đà
Ta cười khẩy, Thiên Phi thật ngu xuẩn, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cho dù tỷ ta có bị oan hay không thì cũng đã mất cơ hội tới Quỳnh đài rồi.
Mặt biến sắc, tỷ ta nắm chặt tay Thiên Lục, vội hỏi: “Vì sao? Vì sao không cho tỷ đi? Tỷ bị vu oan! Thiên Lục, muội hãy đi nói với Hoàng thượng, Hoàng thuộng biết tỷ bị oan, nhất định sẽ tha thứ cho tỷ!”
“Tỷ…”
Diêu Thục phi bật cười thành tiếng: “Hôm nay Phi Tiểu viện dùng tư hình trong Huyền Nhiên các, sau này sẽ bị cấm túc ở đây.”
Nghe vậy, Thiên Phi trừng mắt nhìn người trước mặt, mãi sau mới giận dữ nói: “Dựa vào cái gì mà đòi cấm túc ta?”
“Tỷ!” Thiên Lục kéo nàng ta, nhỏ giọng quát.
Diêu Thục phi cười đắc ý. “Dựa vào cái gì ư? Chỉ dựa vào câu nói của Hoàng thượng hôm nay, giao việc này cho bản cung xử lý!”
Ta cười nhạt một tiếng, quay người rời đi.
Phía sau vang lên giọng nói của Thiên Phi: “Ta không phục, ta muốn gặp Hoàng thượng! Cảnh Nhi là do ta sinh ra, ta mới là thân mẫu của nó! Ngươi chẳng qua chỉ là một thục phi, bản thân ngươi không sinh được hoàng tự thì đừng có đố kỵ với ta! Hoàng thượng vốn dĩ muốn tha thứ cho ta rồi, là các ngươi, các ngươi đều muốn hãm hại ta!”
Bước chân ta hơi khựng lại. Thiên Phi thật sự… ngu xuẩn tới mức khiến ta cảm thấy buồn cười.
Dám nhắc tới hoàng tự trước mặt Diêu Thục phi, tỷ ta sợ là mình đã sống quá nhiều những ngày tháng dễ chịu rồi à? Thiên Lục vội cầu xin: “Thục phi nương nương thứ tội! Phi Tiểu viện do quá đau lòng nên mới nói năng không suy nghĩ, tỷ ấy… tỷ ấy không có ác ý.” Giọng nói của Thiên Lục đầy vẻ hốt hoàng, trong lòng nàng ta hiểu rõ tính khí của Diêu Thục phi.
Thiên Phi vẫn la hét: ao phải sợ nàng ta? Những điều ta nói đều là sự thật!”
Đúng thế, là sự thật, thế nhưng ở nơi này, có những lúc, chẳng phải sự thật chính là điều đáng sợ ư?
Diêu Thục phi lạnh nhạt nói: “Người đâu, Phi Tiểu viện đã bị điên, mau kéo nàng ta về tẩm cung, canh giữ cho tốt. Mời Quý tần nương nương ra ngoài, sau này không có việc thì không cần tới thăm, cũng không cho phép những người không có phận sự ra vào Huyền Nhiên các.”
Bây giờ ta đã ra đến bên ngoài, chỉ loáng thoáng nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong. Ta cũng biết, mệnh lệnh vừa nãy là của Diêu Thục phi, song cho dù nàng ta nói lại với Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu thì họ cũng sẽ chẳng phản đối. Giam cầm Thiên Phi bằng hình thức này là điều chẳng đáng để họ bận tâm. Thiên Phi đã khiến họ quá thất vọng. Ngoài vận số may mắn sinh hạ được hoàng tử, tỷ ta chẳng có điểm gì tốt đẹp.
Lúc này gió thổi tới đã mang theo hơi lạnh, Tư Âm đang đợi bên ngoài, thấy ta đi ra vội tiến lên đỡ, nói: “Công chúa, hồi cung ngay chứ?”
Ta ngẩn người, nghe nàng ta giải thích: “Không cần qua Quỳnh đài nữa, nghi thức đầy tháng của hoàng tử rất đơn giản.”
Ý của nàng ta là bữa tiệc đã kết thúc.
Lưỡng lự giây lát, cuối cùng ta gật đầu, đi được vài bước bèn hỏi: “Tối nay Hoàng thượng đi đâu?”
Tư Âm vội nói: “Nghe nói Hoàng thượng đã tới Ngự thư phòng, e là hôm nay sẽ trở về Thiên Dận cung nghỉ ngơi.”
Ta im lặng, hôm nay hắn không vui.
Hai người đi về phía Cảnh Thái cung, lúc đi trên hành lang, ta trông thấy một bóng dáng đi tới từ phía hành lang bên cạnh. Nương theo ánh đèn bên đó, ta nhìn thật kĩ mới nhận ra đó là thái y đã bắt mạch cho ta. Hướng đó là…
Trong lòng thoáng kinh ngạc, ta nghĩ ra hướng đó ắt hẳn là Lăng Lạc cư.
Hóa ra y chính là người mà An Uyển nghi đã nhắc đến với ta. Có điều y chăm sóc cho An Uyển nghi, chắc chắn sẽ tận tâm t
“Công chúa nhìn gì thế?” Tư Âm thấy ta dừng bước, khẽ hỏi.
Ta sực tỉnh, khẽ cười, nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi!”
Nàng ta gật đầu, đỡ ta đi tiếp.
Ngày hôm sau, ngồi một mình ở đình nghỉ trong cung, ta nhớ tới chuyện của Cố gia. Khi ấy Hạ Hầu Tử Khâm đã đồng ý để ta thử xem sao, thế nhưng tối qua lại xảy ra chuyện không vui, ta không biết nên nhắc chuyện này với hắn như thế nào.
Ta thở dài một tiếng.
Lại ngồi một lát, liền thấy Lý công công vội vàng chạy vào, nhìn thấy ta, y vội nói: “Công chúa, công chúa, không hay rồi!” Rõ ràng y chạy rất gấp, đầm đìa mồ hôi.
Lòng ta nặng trĩu, mơ hồ dự cảm được chuyện không hay.
Y chạy tới trước mặt ta, nói: “Công chúa, Hoàng thượng nói…” Y hạ thấp giọng, nói nhỏ vào tai ta.
Ta cảm thấy hoảng sợ, hỏi y: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Sáng nay.” Y đáp.
Ta vội đứng dậy. Y đã nghiêng người, nói: “Loan kiệu đang đợi bên ngoài.”
Ta không nhìn y, sải bước ra ngoài.
Tư Âm giật nẩy mình, vội vã chạy theo. Ta chần chừ giây lát, thấy Lý công công không nói gì nên cũng không ngăn cản. Lý công công là người của Hạ Hầu Tử Khâm, nếu việc này không thể để người khác biết, y nhất định sẽ ngăn Tư Âm lại, huống chi một mình ta tới thiên lao gặp phạm nhân thì cũng không ổn.
Lên loan kiệu, ta vừa định khởi kiệu thì Lý công công nói: “Công chúa, người cầm lấy cái này!”
Ta nhận lấy, hóa ra là lệnh bài
Hạ rèm kiệu xuống, nắm chặt lệnh bài trong tay, khẽ cắn môi, ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, ta nên đi sớm một chút.
Trong lòng thấp thỏm không yên, Khanh Hằng, huynh nhất định đừng xảy ra chuyện nhé!
Có lệnh bài, đương nhiên không ai dám ngăn cản, ta đi thẳng vào thiên lao của hình bộ. Tư Âm dìu ta xuống kiệu, tiến lên vài bước thì thấy một người đi tới, nói với ta: “Vị này chính là Công chúa Trường Phù?”
Ngước mắt, ta mới nhìn rõ người vừa đến, không ngờ lại là Tấn Vương.
Hóa ra y vẫn chưa quay về đất phong. Hạ Hầu Tử Khâm giao việc này cho y, ta cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Theo phản xạ, ta nhìn về phía sau y, sau đó lại thấy nực cười. Cho dù y phụ trách vụ án của Cố gia nhưng Vãn Lương chỉ là trắc phi của y, sao có thể cùng y tới nơi này? Có lẽ lần này Vãn Lương không tới hoàng đô.
“Công chúa?” Y nghi hoặc nhìn ta.
Ta vội định thần lại, lúng túng cười, nói: “À, bản cung không biết nên xưng hô thế nào.”
Y khẽ cười. “Bản vương là Tấn Vương.”
Ta gật đầu. “Hóa ra là Tấn Vương.” Nói xong, bước chân nhanh hơn, ta nhíu mày hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Y thu lại nụ cười, đi theo ta rồi nói: “Cũng may là kịp thời ngăn chặn nên không xảy ra chuyện bất trắc. Đã truyền thái y, Hoàng thượng nói, không thể để người đó chết.”
“Đưa bản cung tới xem!” Ta không nhìn y, chỉ bước nhanh vào trong.
Người phía sau trầm giọng nói: “Lần này Cố Địch Vân thật sự rất quyết tâm.”
Ta im lặng, lại thấy y nói tiếp: “Bản vương đã nghe về sự thông minh, nhìn xa trông rộng của công chúa trên chiến trường, lần này Hoàng thượng muốn công chúa tới, bản vương cũng muốn xem thủ đoạn của công chúa như thế nào
Ngón tay thoáng run, ta khẽ nói: “Bản cung cũng chỉ thử xem sao thôi!”
Lúc này đã vào thiên lao, ánh sáng chợt biến mất, không gian bên trong càng thêm âm u.
“Công chúa lạnh không?” Tư Âm đi bên cạnh ta hỏi nhỏ.
Ta lắc đầu, lại nghe Tấn Vương nói: “Đã sai người mở cửa phòng giam, thái giám đang đợi bên trong.”
Y vừa nói xong thì ta trông thấy hai thị vệ đang đứng bên ngoài cửa phòng giam, họ không mặc trang phục của lính coi ngục. Vừa nhìn là biết người bên trong chính là Cố Khanh Hằng. Hít sâu, ta cất bước đi lên, thị vệ vội hành lễ với ta.
Sải bước vào, thấy Cố Khanh Hằng đang nằm bên trong, trên giường chỉ lót một lớp cỏ khô dày. Trông thấy Vương thái y đứng một bên, ta tiến lên, hỏi nhỏ: “Thế nào rồi?”
Vương thái y cúi đầu, nói: “Chỉ mất máu, không nguy hiểm tới tính mạng.”
Nghe vậy, trái tim đang siết chặt của ta cũng được thả lỏng. Chần chừ giây lát, cuối cùng ta giơ tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Ánh mắt Tư Âm đầy vẻ ngạc nhiên, ta chỉ nói: “Lui ra cả đi!” Quay đầu nhìn Tấn Vương, ta cười, nói: “Vương gia không tin bản cung à?”
Tấn Vương sững người, vội lắc đầu. “Không, Hoàng thượng tin tưởng công chúa, bản vương đương nhiên cũng hết sức tin tưởng.” Dứt lời, y nói với mọi người: “Lui cả ra!”
Mọi người vâng lời lui ra, Tấn Vương nói với ta: “Công chúa có việc gì, chỉ cần gọi một tiếng.”
Ta gật đầu, thấy y đi ra, sau đó thị vệ khóa cửa phòng giam lại.
Quay người, đưa mắt nhìn người nằm trên giường, do dự giây lát, ta chậm rãi bước tới.
Huynh ấy hơi nghiêng mặt qua, nhìn thấy ta, khóe môi mỉm cười, khẽ nói: “Muội đến rồi!”
Bước nắm lấy tay huynh ấy, nhìn sắc mặt nhợt nhạt, ta nghẹn ngào nói: “Sao có thể như vậy?” Vừa nãy Lý công công tới, chỉ nói Cố Khanh Hằng bị thương trong nhà lao, còn nói do Cố đại nhân ra tay, khi ấy ta cũng không thể hỏi kĩ càng, trong lòng lo lắng xiết bao.
Huynh ấy định nhổm người dậy, ta giật mình, vội ấn huynh ấy nằm xuống rồi nói: “Trên người huynh đang bị thương, huynh hãy nằm xuống!”
Huynh ấy không ngọ nguậy nổi, cuối cùng đành thôi. Có lẽ động vào vết thương, lông mày huynh ấy cau chặt, một tay ấn vào vết thương theo phản xạ.
“Khanh Hằng…” Ta lo lắng gọi huynh ấy.
Song huynh ấy lắc đầu. “Ta không sao.”
Quay đầu, bên ngoài quả nhiên không còn một ai, ta hỏi y: “Cố đại nhân lấy đâu ra vũ khí sắc bén vậy?” Bị đưa vào thiên lao, đến y phục trên người cũng phải đổi thành y phục của phạm nhân, đừng nói tới chuyện có thể giấu vũ khí sắc bén trong người.
Huynh ấy mở mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Ông ấy cướp bội đao của lính canh ngục.”
Cướp đao? Đó là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Ta run rẩy giơ tay, chầm chậm chạm vào vết thương của huynh ấy. Ánh mắt đượm vẻ đau đớn, huynh ấy cắn môi, nói: “Không ngờ cha ta có thể xuống tay đả thương ta.”
Ta cảm thấy khó chịu trong lòng. Cố đại nhân làm vậy với huynh ấy, chắc chắn đã khiến huynh ấy thất vọng tột cùng. Thế nhưng Cố đại nhân rất thương yêu con trai, sao có thể gây ra chuyện như vậy? Cho dù tất cả mọi người đều tin thì ta cũng không tin. Ta vĩnh viễn không thể quên vẻ căm hận của Cố đại nhân dành cho ta sau khi Khanh Hằng bị Thái hậu xử phạt, đó là điều không thể lừa gạt người khác.
E là Cố Khanh Hằng chỉ vì quá quan tâm tới cha mình mà không nhìn ra nỗi khổ tâm của Cố đại nhân. Đâm vào phía dưới sườn ba tấc chỉ có thể gây chảy máu chứ không dẫn đến tử vong. Cố đại nhân đã cướp được bội đao của lính canh ngục, nếu ông ta cố ý muốn giết huynh ấy thì sẽ không lựa chọn cách này để hạ thủ.
Ông ta làm vậy không phải muốn huynh ấy mà là muốn cứu huynh ấy.
Ông ta nghĩ Hạ Hầu Tử Khâm cho rằng Cố gia có tội, với tính cách của Hạ Hầu Tử Khâm, sau khi tìm ra tội chứng, hắn sẽ đuổi cùng giết tận Cố gia. Trùng hợp là Cố Khanh Hằng lại khuyên ông ta giao nộp tội chứng, ông ta chỉ muốn đẩy Cố Khanh Hằng thành người của Hạ Hầu Tử Khâm, sau đó, giả vờ dùng đao giết huynh ấy. Ông ta hy vọng Hạ Hầu Tử Khâm sẽ tha cho huynh ấy.
Cho dù căm ghét Cố đại nhân nhường nào, ta vẫn cảm kích những điều ông ta suy nghĩ cho Cố Khanh Hằng.
“Tam Nhi!” Huynh ấy khàn khàn gọi ta, ngữ khí thê lương. “Trước đây, ta luôn không tin những thích khách đó có liên quan tới cha ta. Cho dù trở về từ tiền tuyến, bị Hoàng thượng ném vào thiên lao, ta cũng không tin. Thế nhưng việc tới nước này, ta không thể không tin.”
Huynh ấy nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Muội nói xem, tại sao cha ta lại làm thế? Chẳng lẽ vinh hoa phú quý mà ông ấy được hưởng vẫn chưa đủ ư?”
Huynh ấy nghẹn ngào nói. Ta cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt rưng rưng, chỉ chực tuôn trào. Nắm chặt tay huynh ấy, ta hỏi: “Ông ấy đã nói gì với huynh?”
Song huynh ấy lắc đầu. “Ông ấy chẳng nói gì, ta hỏi ông ấy, ông ấy cũng không trả lời.”
Cố đại nhân muốn huynh ấy không liên quan tới việc này nên không để huynh ấy biết chút gì. Cho dù huynh ấy hiểu lầm mà hận ông ta hay đau lòng, tuyệt vọng, ông ta vẫn quyết tâm không để huynh ấy cuốn vào chuyện này.
Có lẽ xưa nay ta không cảm thấy Cố đại nhân vĩ đại nhưng lần này ông ta đã khiến ta thay đổi cách nhìn.
Khẽ hít một hơi, ta hỏi nhỏ: “Vết thương của huynh còn đau không?”
Huynh ấy ngẩn người, lắc đầu.
Ta biết, nỗi đau trên cơ thể huynh ấy nào so được với nỗi đau trong lòng?
Giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho huynh ấy, ta khẽ nói: “Hoàng thượng định cho cha huynh
Huynh ấy cười nhạo một tiếng. “Ta đã sớm biết việc này nhưng cha ta không chịu nói gì, cho dù Hoàng thượng có lòng thì cũng không có lý do để xuống nước.”
Ta gật đầu. “Muội biết việc này, huynh yên tâm, Hoàng thượng đã kêu muội tới, muội sẽ cố gắng hết sức vì huynh.”
Việc này không vì ai khác, chỉ vì Cố Khanh Hằng.
Trong mắt huynh ấy, dù Cố đại nhân là người thế nào thì ông ta cũng là cha của huynh ấy. Ta hiểu tính tình Cố Khanh Hằng hơn ai hết, dẫu Cố đại nhân muốn giết huynh ấy thật, huynh ấy cũng không thể không nghĩ tới tình phụ tử. Huống chi, Cố đại nhân hoàn toàn không muốn làm hại con trai mình.
Huynh ấy dường như có chút kinh ngạc nhìn ta, nắm chặt lấy tay ta, vội nói: “Không, muội không thể đi! Ta sợ cha ta sẽ làm muội bị thương, hự…” Huynh ấy định ngồi dậy nhưng lại động vào vết thương, vẻ mặt đau đớn.
Ta vội đỡ huynh ấy, nhíu mày, nói: “Huynh đừng kích động, muội sẽ cẩn thận. Cố đại nhân không thể đả thương muội được, huynh yên tâm!”
Huynh ấy vẫn lắc đầu. “Không, Tam Nhi, muội nghe ta nói, cha ta không phải là Cố đại nhân mà muội biết trước kia. Thậm chí ông ấy đã trở thành người đến ta cũng không quen biết. ta không thể để muội mạo hiểm.”
Nước mắt trào ra, nhìn dáng vẻ của huynh ấy, trong lòng ta thật sự rất buồn, song ta vẫn nói: “Hoàng thượng yên tâm để muội đến chính là vì tin tưởng muội. Muội sẽ không ngốc nghếch khiến mình bị thương, huynh cũng phải tin muội chứ!”
Huynh ấy nắm chặt tay ta, lắc đầu, nói: “Không, không phải ta không tin muội, ta chỉ không tin vào chính bản thân mình. Đã nói phải bảo vệ muội, thế mà lần nào ta cũng chẳng thể bảo vệ muội được chu toàn. Lần này, biết rõ có nguy hiểm, nếu ta buông tay để muội đi, ta… ta…”
“Khanh Hằng…”
“Tam Nhi, ta không thể làm việc khiến mình ân hận cả đời, muội hiểu không?” Huynh ấy nhìn ta, nhấn mạnh từng từ.
Ta nhìn huynh ấy, nói với giọng kiên định: “Huynh sẽ không phải ân hận, muội sẽ không để huynh phải ân hận.” Cho dù là ta hay là Cố đại nhân, ta cũng sẽ không để huynh ấy cảm thấy tiếc nuối, ân hận.
“Tam Nhi…” Huynh ấy lắc đầu, không chịu buông tay.
Nắm lấy tay huynh ấy, ta nhẹ nhàng gỡ ra, quay người gọi: “Người đâu!”
“Công chúa!” Rất nhanh liền thấy hai thị vệ chạy tới.
Ta lên tiếng: “Mở cửa!”
Bọn họ không chần chừ, lấy chìa khóa mở cửa.
“Đừng đi!” Huynh ấy lại kéo tay ta.
Ngoái đầu lại, ta cười với huynh ấy. “Khanh Hằng, đợi muội!”
Huynh ấy đã bảo vệ ta lâu như vậy, lần này hãy để ta bảo vệ huynh ấy.
Ta gạt tay huynh ấy ra, huynh ấy định ngồi dậy, hai thị vệ vội tiến lên giữ huynh ấy. Huynh ấy không gọi ta tiếng “Tam Nhi” nữa, chỉ nhìn ta chằm chằm. Huynh ấy không nói gì nhưng ta biết huynh ấy đang đấu tranh.
Ta nói với hai thị vệ kia: “Thay bản cung chăm sóc y cho tốt, không được đả thương y!”
Hai thị vệ vâng dạ đáp lời, ta mới quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài, Tư Âm chạy tới với vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thấy ta bình yên vô sự đi ra, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Tấn Vương tiến lên, hỏi nhỏ: “Công chúa có hỏi được gì không?”
Ta chỉ nói: “Mong vương gia đưa bản cung tới gặp Cố đại nhân.”
Y nhíu mày, lập tức nói: “Việc này…”
Ta cười. “Vương gia sợ ông ta lại hành hung lần nữa à? Điều này đơn giản thôi, không mở cửa nh bản cung chỉ nói chuyện với ông ta qua song cửa là được.”
Nghe vậy, cuối cùng y cũng gật đầu, nói: “Vậy xin công chúa đi theo bản vương!” Dứt lời, y đã quay người, tiến thẳng lên phía trước rồi rẽ ngoặt, đi sâu hơn một chút, thấy thị vệ canh giữ nhiều hơn. Xem ra họ sợ có người cướp ngục.
Lại đi một đoạn, Tấn Vương ngoảnh đầu nói với ta: “Công chúa, phía trước chính là nơi giam giữ Cố Địch Vân.”
Ta gật đầu, nói: “Vương gia kêu họ lui ra, bản cung muốn nói chuyện riêng với ông ta.”
Cho tất cả mọi người lui xuống, y lại dặn dò ta một hồi rồi mới xoay người đi ra.
Hít một hơi, ta cất bước đi lên phía trước, trông thấy Cố đại nhân ngồi ngẩn người trong góc. Nhìn thấy ta đi tới, ông ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Trong nhà lao tối om, ta không nhìn rõ nét mặt của ông ta. Do dự giây lát, cuối cùng ta lên tiếng: “Cố đại nhân không phải đang hối hận vì hành động lỡ tay của mình chứ?”
Ông ta chấn động, ngẩng phắt đầu nhìn về phía ta. Lâu lắm không gặp, gương mặt ông ta tiều tụy đi rất nhiều, râu tóc lờm chờm, khiến ta suýt nhận không ra. Ánh sáng chiếu vào gương mặt ông ta, chỉ thấy ông ta nheo mắt, đột nhiên cười lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
Ta sững người, chợt nghĩ ra với khuôn mặt này của ta, ông ta chắc chắn không thể nhận ra ta.
Ta bèn cười, nói: “Cố đại nhân chưa từng gặp bản cung, đương nhiên không nhận ra, bản cung chính là Công chúa Trường Phù của Đại Tuyên.”
Hai đồng tử co lại, ông ta lập tức nói: “Ha, thật nực cười, một công chúa của nước Đại Tuyên sao có thể quản chuyện của thiên triều ta?”
Ta cũng cười, nói: “Nhưng bản cung cũng sắp trở thành quý phi của thiên triều. Không nói đến chuyện thân phận, hôm nay bản cung tới vì rất tò mò về đại nhân. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Cố đại nhân thật khiến bản cung phải nhìn bằng con mắt khác đấy! Bản cung cứ tưởng sẽ trông thấy dáng vẻ hối hận của Cố đại nhân vì chuyện lỡ tay, nhưng không ngờ, ông lại có thể b tĩnh như thế.” Rõ ràng ta biết lý do ông ta làm vậy nhưng vẫn muốn giả vờ không biết.
Ông ta nặng nề “hừ” một tiếng rồi nói: “Ta có gì phải hối hận? Nghịch tử đó đi theo tên cẩu hoàng đế, nó không xứng làm con cháu của Cố gia ta!”
Lúc nghe ông ta nói “cẩu hoàng đế”, trong lòng ta không khỏi kinh ngạc. Chẳng trách Cố Khanh Hằng nói Cố đại nhân bây giờ đã không còn là Cố đại nhân mà ta biết ngày trước.
Nếu lúc đầu ta không tin những thích khách kia có liên quan tới ông ta thì giờ đây ta lại hoàn toàn tin điều đó. Có lẽ, cho dù thế nào thì Cố Khanh hằng cũng không dám tin.
Hít thật sâu, ta nhìn ông ta, lên tiếng: “Xem ra Cố đại nhân thật sự không hề hối hận, ha, đáng thương cho Cố công tử, tính mạng hắn lúc này như đèn treo trước gió mà vẫn nhớ đến ông.”
Nghe vậy, đáy măt ông ta cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc, tay túm chặt đám rơm rạ dưới đất, buột miệng nói: “Muốn lừa ta hả? Ngươi còn non lắm!”
Chỉ cần nhìn là ta có thể khẳng định suy nghĩ của mình, ông ta không thật sự muốn giết Cố Khanh Hằng, ông ta chỉ muốn bảo vệ huynh ấy bằng cách riêng của mình. Thế nhưng ông ta không biết, Hạ Hầu Tử Khâm vốn không có ý định giết Cố Khanh hằng, thực ra ông ta không cần hành động dư thừa như vậy, khiến Cố Khanh Hằng phải chịu nỗi đau thể xác.
Ta khẽ cười. “Sao bản cung phải lừa ông? Vừa nãy khi bản cung đến, thuận đường qua phía trước xem sao, thái y nói, nhát đao đó đâm đúng vào chỗ hiểm, e là hắn không qua khỏi tối nay.” Cố Khanh Hằng nói Cố địa nhân cướp đao từ tay lính canh ngục, vậy thì chuyện xảy ra trong nháy mắt. Cố đại nhân rất thương con, bây giừo nghe ta nói như vậy, dù bình tĩnh hơn nữa cũng sẽ hoảng sợ.
Ta chỉ đánh cược một phen, xem tầm quan trọng của Cố Khanh Hằng trong lòng ông ta như thế nào.
Cố đại nhân đứng bật dậy, xông tới, lạnh lùng nói: “Ngươi nói gì?”
Ta lùi lại nửa bước theo phản xa. Ta đã đồng ý với Cố Khanh Hằng sẽ không để mình bị thương, vậy thì ta sẽ càng
Nhìn dáng vẻ lo lắng của ông ta, thời gian dường như trở lại một năm trước, ha, ta nghĩ, thời gian trôi qua nhanh thật!
“Nó làm sao?” Ông ta nghiến răng hỏi.
Ta nhướng mày nhìn ông ta, cuối cùng mỉm cười, nói: “Có vẻ Cố đại nhân vẫn nghĩ đến cốt nhục tình thân, bản cung còn tưởng Cố đại nhân không quan tâm tới sự sống chết của hắn.” Dừng lại giây lát, ta nói tiếp: “Kỳ thực, bản cung làm thế nào cũng không hiểu được suy nghĩ của Cố đại nhân. Nhát đao đó đâm vào phía dưới sườn ba tấc, những người có kiến thức thông thường đều biết bị đâm dưới sườn ba tấc sẽ không thể chết, thế nhưng có lẽ lúc xuống tay, Cố đại nhân đã run tay, nhát đao đó đâm lệch hướng.”
Nghe ta nói, sắc mặt ông ta càng lúc càng nhợt nhạt, tay bấu chặt vào cửa nhà lao, người run rẩy, đôi môi cũng run run. Ta nói tiếp: “Bản cung biết thực ra ông muốn cứu mạng hắn.”
Cố Khanh Hằng đã nói sẽ giúp Hạ Hầu Tử Khâm, ông ta chỉ cần nói một câu, đi theo hoàng đế thì không xứng làm con cháu của Cố gia rồi đả thương huynh ấy, như vậy, nếu Hạ Hầu Tử Khâm biết được thì sẽ tha cho Cố Khanh Hằng. Cố đại nhân tính toán như thế nhưng ông ta không hề biết, nhốt hai cha con ông ta cùng một chỗ chính là chủ ý của Hạ Hầu Tử Khâm.
Ông ta im lặng, ta lại nói: “Thực ra, bây giờ ông vẫn còn cơ hội để cứu mạng hắn.”
Ông ta ngước mắt nhìn ta, mãi sau mới cất lời: “Ngươi muốn nói gì?”
Suy nghĩ một lát, ta nói: “Hắn bị thương rất nặng nhưng trong cung không thiếu thái y có y thuật cao siêu, chỉ cần dốc toàn lực cứu chữa, có thể giữ được tính mạng hắn. Bản cung cho thái y đợi ở bên ngoài, nhận lệnh bất cứ lúc nào, chỉ còn xem Cố đại nhân có muốn cứu hắn hay không.”
Toàn thân chấn động, ông ta nghiến răng nhưng vẫn không trả lời.
Ta biết ông ta đang cân nhắc.
Ta lại nói: “Cố đại nhân suy nghĩ nhanh lên một chút, tính mạng con trai ông bây giờ nằm trong tay ông. Là sống hay chết, chỉ dựa vào một câu nói của ô mà thôi. Có điều, nếu ông suy nghĩ quá lâu, đến Đại La thần tiên* cũng không cứu nổi đâu.”
(*Đại La thần tiên: thần tiên có cấp bậc cao nhất.)
“Hằng Nhi…” Ông ta lẩm bẩm gọi tên hắn, đột nhiên nhắm mắt, dường như rất đau khổ.
Ta từng bước tiến lại gần. “Cố đại nhân vẫn chần chừ, chưa quyết định ư? Vậy để bản cung kêu các thái y trở về.”
Ta vừa định xoay người đi, liền thấy ông ta gọi giật lại: “Không! Đừng…”
Dừng bước, ta quay người, cười nhạt, nhìn ông ta rồi nói: “Cố đại nhân vẫn mềm lòng nhỉ?”
“Đê tiện!” Ông ta trừng mắt nhìn ta, thốt ra hai từ.
Quả thật đê tiện, đây cũng là cách mà Hạ Hầu Tử Khâm không muốn dùng. Có điều, việc này do chính Cố đại nhân khởi xướng, ta chẳng qua chỉ áp dụng mà thôi. Nói ra, ta vẫn nên cảm ơn ông ta.
Ta cười. “Cố đại nhân muốn cứu mạng hắn, bây giờ bản cung cũng đang cứu mạng hắn, chẳng phải điều này chính là những suy nghĩ trong lòng ông ư?” Dừng lại giây lát, ta thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Vậy thì bây giờ ông có thể nói, vì sao muốn hành thích Hoàng thượng? Vì sao muốn châm ngòi cuộc chiến giữa thiên triều và Bắc Tề?”
“Trước tiên cứu Khanh Hằng đã!” Ông ta sốt ruột nói.
Ta lạnh lùng nói: “Cố đại nhân hãy trả lời câu hỏi của bản cung trước.”
“Ngươi…” Ông ta hung hăng nhìn ta.
Ta điềm tĩnh nhìn ông ta. “Hắn là con trai ông nhưng chẳng liên quan gì đến bản cung. Tốt nhất Cố đại nhân nên suy nghĩ xem sao, ông càng sớm trả lời, thái y sẽ càng sớm trị bệnh cho hắn.”
Dù sao bây giờ ông ta cũng không biết ta là ai. Thân phận Trường Phù này rất dễ xử lý mối quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng. Nếu không, cách này sẽ không dùng được. Trường Phù và Cố Khanh Hằng không có giao tình, nếu nói mặc sự sống chết của huynh ấy, tất nhiên Cố đại nhân sẽ tin.
Ta nhìn ông ta. “Nhát đao đó là do ông đâm, đâm như thế nào, trong lòng ông biết rõ nhất.”
Ông ta rất thương yêu con, cộng thêm mối quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng lúc này, ông ta không tin cũng phải tin.
Dù ánh mắt đang nhìn ta ánh lên sự căm hận nhưng ông ta vẫn phải nói. “Ta hoàn toàn không muốn giết hắn, tất cả chỉ vì muốn thiên triều và Bắc Tề khai chiến.”
Ta sững người, buột miệng hỏi: “Còn chuyện ở Nam Sơn?”
Ông ta khẽ nói: “Cũng là vì muốn giết Dao Phi.”
Trong lòng chấn động, ta quả thật không ngờ, lần đó là vì Dao Phi ư? Trong lúc hòa thân, Dao Phi chết, Bắc Tề chắc chắn không nuốt nổi nỗi hận này. Thế nhưng khi đó rất hỗn loạn nên ta đã tính sai mục tiêu, ta vẫn luôn cho rằng mục tiêu của những thích khách đó là Hạ Hầu Tử Khâm…
Nhìn người trước mặt, ta không hiểu. “Tại sao ông không trực tiếp ám sát Hoàng thượng?”
Ông ta bỗng im bặt. Ta mờ hồ đoán được một chút, lại hỏi: “Người đứng sau ông có phải là Hoàng hậu Nguyên Trinh?”
Ông ta nặng nề đáp: “Ngươi sai rồi, phía sau ta là hoàng tộc Tuân thị!”
Lời của ông ta khiến ta không khỏi kinh ngạc, Tuân gia còn mấy người? Ta ngẩn người, ông ta nói tiếp: “Hạ Hầu Tử Khâm mưu quyền soán vị, việc này có thể giấu được người trong thiên hạ nhưng không thể giấu được ta! Ngôi vị hoàng đế của hắn vốn bất chính! Bây giờ người kế thừa ngôi vị hoàng đế chính thống vẫn còn, nào tới lượt hắn!”
Ta giật mình sửng sốt, buột miệng hỏi: “Thái tử tiền triều?”
Ta nhớ khi đó Tô Mộ Hàn từng nói, đến Hoàng hậu Nguyên Trinh cũng không biết y còn sống, vậy thì làm thế nào mà Cố đại nhân lại biết? Hay ông ta không phải người của Hoàng hậu Nguyên Trinh mà là người của Tô Mộ Hàn
Nghĩ vậy, ta không kìm được sự run rẩy, nhưng sao có thể chứ, Tô Mộ Hàn không phải người như thế.
Phương Hàm nói, y không thèm dùng thủ đoạn bẩn thỉu, không phải sao?
Cố đại nhân cảnh giác nhìn ta, hồi lâu sau mới cười gằn một tiếng: “Công chúa thật biết rõ chuyện của thiên triều! Có điều, ngươi biết Thái tử còn sống, chắc là vì tên cẩu hoàng đế cũng biết. Ha, bây giờ Bắc Tề thua trận, cũng may Thái tử không rơi vào tay các ngươi. Chỉ cần Thái tử còn sống ngày nào thì sẽ có hàng nghìn, hàng vạn người trung thành với vương triều Tuân gia như ta đi theo!”
Hóa ra, ông ta muốn châm ngòi cuộc chiến tranh với Bắc Tề là muốn mượn tay Bắc Tề để làm giảm thế lực của thiên triều, sau đó nhân cơ hội khởi binh. Đương nhiên lực lượng binh sĩ này chính là Nam Chiếu, song Nam Chiếu không ngờ, Hạ Hầu Tử Khâm đã có sự chuẩn bị.”
Hít thật sâu, ta hỏi: “Có phải Hoàng hậu Nguyên Trinh nói cho ông biết tin Thái tử tiền triều còn sống không?”
Ông ta lạnh lùng nhìn ta, mỉa mai lên tiếng: “Thì sao?”
Ta lại nói: “Cũng là nàng ta nói cho ông biết giang sơn của Hạ Hầu gia có được là bất chính?”
Ông ta nhíu mày nhưng không trả lời.
Ta nghĩ ta đã đoán được đại khái dụng ý của Hoàng hậu Nguyên Trinh, Chỉ có dùng danh hiệu của Thái tử mới có thể khiến một số đại thần trung thành với Hoàng đế Gia Thịnh trong triều mưu phản. Phận đàn bà con gái như nàng ta, lại là công chúa đã xuất giá thì không có tư cách này. Nếu Thái tử không chết, nàng ta là tỷ tỷ ruột của Thái tử, chỉ cần tùy tiện bịa ra một sự việc nào đó, Hạ Hầu Tử Khâm đương nhiên sẽ trở thành kẻ phóng hỏa năm đó.
Nhưng nàng ta không biết Tô Mộ Hàn còn sống, vì vậy ta cho rằng nàng ta chỉ muốn lừa gạt để có được sự tín nhiệm của Cố đại nhân. Lúc đó, mượn tay Bắc Tề làm giảm thực lực của thiên triều, Nam Chiếu nhân cơ hội xuất binh…
Hoàng hậu Nguyên Trinh muốn Nam Chiếu độc chiếm lãnh thổ thiên triều. Có phải Hạ Hầu Tử Khâm sớm đã nhìn rõ điểm này nên mới nói hắn không thể giữ lại Nam Chiếu?
Có lẽ Hoàng hậu Nguyên Trinh và Hoàng đế Nam Chiếu đều không phải là những kẻ an phận thủ thường.
Cố đại nhân thật sự đã trung thành quá mức, bị Hoàng hậu Nguyên Trinh lừa vào tròng.
“Mau truyền thái y xem cho Khanh Hằng!” Cố đại nhân sốt ruột kêu lên.
Ta nhìn ông ta rồi nói: “Thư tín trao đổi giữa ông và Hoàng hậu Nguyên Trinh để ở đâu?”
Ông ta nghiến răng, nói: “Cứu nó trước đã!”
Ta thủng thẳng nhìn ông ta, khẽ cười, nói: “Muốn cứu hắn, Cố đại nhân hãy nói nhanh lên một chút. Ta hỏi, thư tín ở đâu?”
“Cứu nó trước!” Lần này, ông ta không muốn nhượng bộ nữa.
Ta nhếch miệng cười, xoay người đi ra ngoài.
“Cứu nó…”
Phía sau vẫn vang lên giọng nói của Cố đại nhân. Ông ta thật sự sợ Cố Khanh Hằng xảy ra chuyện. Còn ta, thực ra đã đoán được ông ta cất thư tín ở nơi nào. Ngày đó, khi Hạ Hầu Tử Khâm tới Cảnh Thái cung, kỳ thực đã nói cho ta biết.
Hắn muốn Cố Khanh Hằng đích thân đi tìm là muốn dùng cớ này để tha cho Cố Khanh Hằng.
Lập công chuộc tội, không phải sao?
Ta hỏi nhiều đến thế là muốn làm rõ nguyên nhân Cố đại nhân làm như vậy. Bây giờ mọi điều đều đã sáng tỏ, hóa ra chỉ là do lòng lang dạ sói của Nam Chiếu.
Khi Tấn Vương tiến lên, không đợi y lên tiếng, ta giành nói trước: “Cố Khanh Hằng biết thư tín thông đồng với địch ở đâu.”
Tấn Vương hiển nhiên giật mình sửng sốt, có điều nhìn dáng vẻ chắc chắn của ta, y cũng không tiện nói gì. Cho mọi người lui hết, ta vào trong một mình
Thấy ta tiến vào, Cố Khanh hằng không quan tâm đến vết thương trên người, lao ra. Ta vội đỡ huynh ấy, nhỏ giọng trách: “Huynh vẫn bị thương, còn không nằm xuống?”
Huynh ấy nhìn ta thật kĩ rồi mới nói: “Ta lo lắng, hận không thể ra ngoài tìm muội. May quá, muội đã bình an trở lại.”
Huynh ấy đứng không vững, ta đỡ lấy huynh ấy, dìu huynh ấy ngồi xuống, phát hiện vết thương của huynh ấy đã thấm máu ra mảnh vải xô quấn bên ngoài. Ta vô cùng sợ hãi, vội nói: “Miệng vết thương bị hở rồi!”
Nhưng dường như huynh ấy không biết đau, kéo tay ta, lắc đầu, nói: “Không sao!” Nói xong, huynh ấy đưa tay giữ lấy vết thương.
Ta vội đứng lên, nói: “Muội đi truyền thái y.”
“Không!” Huynh ấy kéo tay ta không buông, khẩn cầu ta. “Muội hãy giúp ta cầu xin Hoàng thượng tha cho cha ta.”
Quay đầu nhìn huynh ấy, ta cười khổ. “Cho dù ông ấy đối xử với huynh như vậy, huynh vẫn không thể bỏ mặc ông ấy, đúng không?” Cố Khanh Hằng mà ta quen xưa nay không bao giờ ghi hận, bởi vậy mới trong sáng đến mức khiến ta đau lòng.
Huynh ấy cúi đầu, nói: “Hoàng thượng chỉ nghe lời muội, ngoài ra, người không nghe lời ai khác.”
“Nhưng huynh cũng biết tính cách của Hoàng thượng, chúng ta cũng phải giữ thể diện cho người, không phải sao?” Huynh ấy dường như kinh ngạc, ngước mắt nhìn ta, ta tủm tỉm cười. “Thể diện của Hoàng thượng nằm trong tay huynh.”
Huynh ấy càng kinh ngạc, không đợi huynh ấy hỏi, ta nói thẳng: “Không cần lo lắng, cha huynh đâu thực sự muốn giết huynh chứ!”
Bọn họ, một người rất yêu thương con, cho nên tinh thần mới bị rối loạn, một người luôn kính trọng phụ thân của mình, cho nên mới đau lòng, tuyệt vọng.
Trong ánh mắt dần hiện lên vẻ vui mừng, huynh ấy nghiến răng, hỏi: “Thật không?”
Ta gật đầu. “Muội đã lừa huynh khi nào chưa?”
Cuối cùng huynh ấy bật cười.
Ta nói: “Trước tiên, để thái y khám cho huynh.”
Lần này, huynh ấy không cự tuyệt.
Thái y đến, cởi y phục của huynh ấy ra, thay thuốc cho huynh ấy, băng bó lại rồi mới lui xuống. Sắc mặt huynhh ấy nhợt nhạt nhưng tinh thần rất tốt.
Ta tiến lên, nói: “Ý của Hoàng thượng là muốn huynh lấy được thư tín thông đông với giặc từ chỗ cha huynh, sau đó dùng cái cớ huynh lấy công chuộc tội để miễn tội chết cho cả hai.”
Huynh ấy gật đầu. “Huynh biết, cha huynh trước sau không chịu nói.”
Ta khẽ cười. “Vừa nãy muội tới, ông ấy đã nói rồi.”
Huynh ấy không tin nổi, nhìn ta với vẻ vui mừng, nói: “Thật ư?”
“Ừ!” Ta đáp lời, cúi người nói với huynh ấy. “Có điều, huynh phải đích thân đưa người đi lấy. Muội nói với bên ngoài, Cố đại nhân đã nói cho huynh việc này, còn huynh chẳng qua chỉ cải tà quy chính.”
Huynh ấy thở dài, nói: “Tam Nhi, muội thật là giỏi.”
Ha, không phải ta giỏi, là do Hạ Hầu Tử Khâm vốn không muốn giết huynh ấy. Còn Cố đại nhân, đó hoàn toàn là vì niệm tình Cố Khanh Hằng.
Khom người, ta nói thầm vào tai huynh ấy.
Ánh mắt huynh ấy lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Ở đó?”
Danh sách chương