Hai tay ta run rẩy không sao kìm lại được, phong thư trên tay rơi xuống đất. Đột nhiên ta nhớ tới ngày hôm đó, trong lãnh cung, lúc mở chiếc túi gấm thứ hai Tô Mộ Hàn đưa, ta cũng giống như bây giờ.

Thế nhưng, giờ đây cảm giác của ta là đau lòng và thất vọng. Ta luôn không thể hiểu, y muốn một quân cờ không biết nội tình để làm gì? Hóa ra không phải như vậy.

Hóa ra, ta là một quân cờ hữu dụng biết bao. Không phải sao? Mật thám lợi hại nhất chính là kẻ không biết mình là mật thám, như vậy mới có thể im hơi lặng tiếng mai phục bên cạnh kẻ khác. Bởi vì ta không để lại sơ hở cho kẻ khác.

Sơ hở duy nhất là nét chữ của ta, điểm này không thể lừa dối được ai, song Phương Hàm đã giúp ta che giấu rất tốt. Nàng ta còn nói nàng ta tưởng ta là người của Tô Mộ Hàn, tiếp xúc rồi mới biết, hóa ra không phải.

Nhìn đi, đến Phương Hàm cũng cho rằng như vậy, huống chi là người khác.

Lại nhớ tới nhiều năm trước đây, lần đầu tiên ta và y gặp nhau ở căn phòng nhỏ trong ngôi chùa ấy, ta đã hỏi có phải y cũng tới trú mưa không, song y nói rằng không, có lẽ y đang đợi ta đến…

Siết chặt tay, ta nào có thể tưởng tượng được câu nói “đang đợi ta đến” của y là ám chỉ điều này!

Nhắm mắt, những giọt lệ nóng hổi bỗng chốc lăn trên hai má, chảy xuống cằm, từng giọt nước mắt làm nhòa phong thư.

“A Tử! gọi ta.

Ta sực tỉnh, lau vội nước mắt, nhặt phong thư dưới đất lên, nhét lại vào phong bì, tiến lên ngồi bên giường hắn rồi cúi người, hỏi: “Hoàng thượng thấy thế nào?”

Song hắn không mở mắt, chỉ hỏi: “Trong thư khẩn cấp của Diêu Hành Niên viết gì?”

Ta sững sờ, hóa ra lúc Lý Văn Vũ tiến vào, hắn đã nghe thấy.

Việc này cũng không thể giấu, nghĩ một chút, ta bèn nói: “Diêu Hành Niên nói, phía Nam Chiếu vẫn không có động tĩnh gì, song cũng không lui binh, hai bên giằng co. Thiếp cho rằng, bây giờ Nam Chiếu vẫn chưa có cái cớ nào hay, một khi có thì chiến sự bên đó chắc chắn sẽ bùng nổ ngay.”

Hắn gật đầu, đột nhiên cau mày. Ta cảm thấy tim thắt lại, nắm chặt tay, hắn nghiến răng, nói: “Trong thư của Diêu Hành Niên còn nói tới một việc khác…”

Việc đã tới nước này, ta còn gì để giấu giếm hắn chứ? Hắn hận ta cũng được, trách ta cũng xong. Suy cho cùng, là do ta có lỗi với hắn.

Giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn, ta rành rọt nói từng từ: “Chất độc nằm trong thuốc nước bôi trên mặt thiếp. Hoàng thượng, là thiếp đã hại chàng!” Nhớ tới tâm trạng của hắn khi đó, ta cũng hận rằng không thể giết chết chính mình.

Đầu ngón tay hắn thoáng run. Hé mắt, nhìn thấy khuôn mặt ta, hắn gượng cười: “Trẫm biết.”

Ta sững người, tròn xoe mắt nhìn hắn.

Hắn lại nói: “Không phải nàng thì sẽ là người khác.”

Kinh hãi nhìn người trước mặt, ta run giọng hỏi: “Hoàng thượng biết khi nào? Chàng đã biết, vì sao còn muốn gần gũi thiếp, chàng nên sớm…”

“A Tử!” Hắn than một tiếng. “Lúc ở trên núi Nam Sơn, trẫm phát hiện ra thì đã muộn rồi. Cho dù không gần gũi nàng cũng chỉ kéo dài thời gian chất độc phát tác thôi, huống chi trẫm cũng chẳng có cách nào khiến nàng đột nhiên không dùng thuốc nước nữa. Vậy nên trẫm vẫn luôn nghĩ cách để nàng xuất cung.

Vì thế, hôm đó hắn mới cười mà nói rằng, các vị đại thần đã nghĩ giúp ta một kế “kim thiền thoát xác” tuyệt diệu.

“Hoàng thượng không hận thiếp…”

Hắn yếu ớt nói: “Bây giờ còn nói những điều này làm gì?”

Ta nghĩ, lúc Hoàng đế Đại Tuyên nói có thuốc giải, hẳn là hắn và Cố Khanh Hằng vui mừng lắm nhỉ? Thế nhưng có ai ngờ thuốc giải lại như vậy chứ! Có lẽ Hoàng đế Đại Tuyên không biết hắn mẫn cảm với bạc hà nên đương nhiên không đề cập tới chuyện đó. Ai cũng cảm thấy, chỉ cần có thuốc giải thì tất thảy mọi chuyện đều được giải quyết, không phải sao?

Ngón tay chạm vào lọ sứ trong ngực áo, ta chợt cảm thấy kinh ngạc. Hắn cứ uống một ngụm là lại nôn ra, một lọ thuốc giải nhỏ như thế này thì làm sao đủ chứ?

Đang nghĩ thì thấy hắn hơi cựa mình, ta vội đỡ hắn, thấy hắn nhíu mày, nói: “Trẫm thật sự không cam lòng.”

Ta cũng không cam lòng!

Khom người, ôm lấy hắn, ta nức nở nói: “Người hạ độc là tiên sinh của thiếp.” Thông minh như hắn, ta không cần nói, trong lòng hắn cũng biết rõ. Ta còn nhớ hắn từng nói, ta vĩnh viễn không được nhắc tới Tô Mộ Hàn trước mặt hắn, nhưng lần này ta không nhịn được.

Đột nhiên hắn trầm mặc, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Y còn sống, ắt sẽ không buông tha cho trẫm.”

Ta cảm thấy trong lòng run rẩy, buộc miệng hỏi: “Hoàng thượng biết y là ai?”

Thân phận của Tô Mộ Hàn vẫn luôn là điều khiến ta tò mò. Phương Hàm biết rõ nhưng không muốn nói cho ta hay.

Hắn nhổm người định dậy, ta không ngăn được hắn, đành để hắn dựa vào người ta. Hắn nắm lấy tay ta, mãi sau mới nói: “Trẫm cũng biết nàng không hề biết gì.”

Ta sững người, hắn lại nói: “Khi ấy, mẫu hậu phạt nàng chép kinh Phật cũng vì nghi ngờ nàng có liên quan tới y. Về sau, mẫu hậu mang một tờ giấy Tuyên Thành chi chít chữ nàng viết cho trẫm xem, trẫm cũng tưởng là trẫm và mẫu hậu đã đoán sai. Cho tới lần phát hiện ra độc Song sinh…” Hắn bỗng dừng lại, ngón tay thon dài túm chặt vạt áo trước ngực, khuôn mặt anh tuấn đượm vẻ đau đớn.

Ta vô cùng sợ hãi, vội ôm lấy hắn, nói: “Hoàng thượng đừng nói nữa, đừng nói nữa…”

Song hắn lắc đầu một cách khó khăn. “Đây là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng trẫm nói với nàng về y.” Hơi thở hổn hển, hắn nói tiếp: “Hoàng đế Đại Tuyên nói rằng trong độc Song sinh mà trẫm trúng phải cần có chất dẫn độc tương đối gần, hơn nữa phải một thời gian khá dài mới có thể tạo thành độc.”

Hai thứ có thể tạo thành chất độc cận kề nhau, còn cần thời gian tương đối dài, ha, vậy thì ngoài ta ra, còn có thể là ai? Điều này cũng có thể giải thích vì sao người khác không trúng độc, ai có thể gần gũi như hai chúng ta? Cho dù có thì một lần, hai lần cũng không thể trúng độc, không phải sao?

Giơ tay xoa ngực, ta buột miệng hỏi: “Vậy vì sao thiếp không bị trúng độc?”

Hắn nhìn ta, mãi sau mới lắc đầu, nói: “Điều này trẫm cũng không biết, có lẽ, người mang nguồn độc… sẽ không bị trúng độc.” Hắn nói rất khiên cưỡng, ta cũng biết hắn không dám khẳng định.

Thế nhưng ta biết, ta chắc chắn không trúng độc. Trước khi độc tố trong người phát tác, hắn đã cảm thấy không thoải mái, còn ta vẫn bình thường.

Hắn nhỏ giọng nói: “Trẫm vừa nghĩ đến nàng. Bởi vì tiên sinh của nàng chính là Thái tử của tiền triều.”

Ta không tin nổi, nhìn hắn. Hắn nói gì?

Tô Mộ Hàn là Thái tử của tiền triều cho nên Thái hậu mới để ý như vậy, đúng không?

Nghĩ tới Phương Hàm, khi ấy ta không hiểu, nàng ta từng là cung tỳ của Hoàng hậu Minh Vũ, sau khi bà chết thì nàng ta còn có thể trung thành, tận tụy với ai? Bởi vì ta không thể tưởng tượng được Thái tử tiền triều vẫn còn sống. Bây giờ nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói, tất thảy mọi điều đều trở thành lẽ đương nhiên.

Hít sâu một hơi, ta hỏi: “Không phải y đã chết rồi sao?”

“Ban đầu trẫm cũng tưởng như vậy, song chỉ là nghi ngờ, về sau, kêu Triêu Thần lấy tờ giấy có viết chữ mà nàng đánh rơi mới biết hóa ra lần ấy nàng bị thương ở cổ tay…” Nói tới câu cuối cùng, giọng hắn nhỏ dần.

“Hoàng thượng…” Ta sợ hãi kêu lên, e là hắn lại khó chịu, không thốt nên lời.

Song hắn ngước mắt nhìn ta, khẽ siết tay ta, ủ ê nói: “Chuyện của Triêu Thần, trẫm xin lỗi nàng.”

Ta giật mình kinh ngạc, vì sao đang yên đang lành hắn lại nhắc tới Triêu Thần? Đột nhiên hắn khẽ ho, chất lỏng đặc sệt tràn ra khỏi khóe miệng. Trái tim đau buốt, ta cắn môi, lau giúp hắn. Hắn thở gấp, nhìn ta, nói: “Khi ấy, chuyện ở Dao Hoa cung… Ọe…”

Hắn không nhịn được, lại cúi người, nôn ra máu.

Ta cảm thấy, trái tim lạnh đi một nửa, đỡ lấy cơ thể yếu ớt, vô lực của hắn, trong đầu lại hiện lên thảm cảnh ở Dao Hoa cung.

Hắn nói chuyện ở Dao Hoa cung, hắn nói, chuyện của Triêu Thần…

Cho nên hắn đã nói, hắn có lỗi với ta. Hắn nói ta đừng trách hắn.

“A Tử…”

Ôm chặt lấy hắn, ta bật khóc. “Hoàng thượng đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Thiếp sẽ không trách chàng, không trách chàng…” Hắn đã nói như vậy thì ắt là có lý do cho việc làm ấy, ta cũng tin hắn không muốn Triêu Thần tự tìm đường chết. Chuyện của Tình Hòa lần ấy hắn cũng đặc biệt gọi nàng ta tới Thiên Dận cung để nói chuyện, Lý Văn Vũ nói, là Tình Hòa tự nguyện, bằng không hắn cũng sẽ không ép.

Hắn biết mối quan hệ giữa ta và Triêu Thần, vì vậy càng không để nàng ta tự tìm đến cái chết.

Run rẩy, ta bật khóc, ta thật sự rất buồn.

Triêu Thần đã chếtại còn chết thê thảm đến thế…

Ta mới nhớ ra, khi ấy, hắn kinh ngạc khi nghe nói Thái hậu đã kể cho ta chuyện này. Hóa ra hắn muốn giấu ta.

Nhưng hắn không chịu, vẫn muốn nói tiếp: “Trẫm không biết sự việc sẽ trở nên như vậy, trẫm chỉ để nàng ta đợi ở đó, dụ kẻ đưa Dao Phi thanh đoản kiếm ra…”

Song không ngờ lại dụ ra sát thủ.

Ta cũng biết, cho dù sau đó nói ra tin Dao Phi chưa chết, Bắc Tề cũng sẽ không chịu nghe, khai chiến chỉ cần một cái cớ, không phải sao? Ai có thể nói người đang sống là Dao Phi? Ai có thể chứng minh người chết trong Dao Hoa cung chỉ là một kẻ thế thân?

Tới lúc ấy, chỉ cần một câu nói của Bắc Tề, người đó chỉ giống quận chúa của họ chứ không phải quận chúa, vậy thì thiên triều sẽ trở thành trò hề.

Ta biết, lúc đưa Dao Phi đến đã định trước sẽ có cuộc chiến này rồi. Nhưng bây giờ ta không muốn hỏi hắn bố trí cho Dao Phi ở đâu, điều đó đã không còn quan trọng, không phải sao?

Hắn lại bắt đầu khó chịu, sắc mặt tái nhợt, duy chỉ có đôi môi mỏng vẫn đượm màu sắc không tự nhiên. Động một chút là nôn ra máu.

Ta giơ tay, lấy lọ thuốc giải trong ngực áo ra, định rút nút lọ, hắn đột nhiên nghiêng người, phun ra một ngụm máu. Lọ sứ trong tay ta cầm không chắc, chỉ nghe “choang” một tiếng, vỡ tan tành.

Ta hoảng hốt kêu lên thành tiếng, thuốc giải!

Ta vừa định đỡ hắn nằm xuống, cổ tay liền bị hắn túm lấy, thấy hắn khó nhọc lắc đầu. “Không cần, thuốc giải còn rất nhiều.”

Ta giật mình sửng sốt, rất nhiều?

Cuối cùng ta cũng biết vì sao Cố Khanh Hằng đi lâu như vậy, có lẽ khi hắn nhìn thấy thuốc giải, huynh ấy tự biết một lọ sẽ chẳng thấm vào đâu nên đã bào chế ra rất nhiều lọ để mang về, đúng không?

Cũng do ta không chú ý, Hạ Hầu Tử Khâm nói, hắn đã uống mấy ngụm thuốc giải nhưng đều nôn ra, mà hôm nay Cố Khanh Hằng lại đưa ra một lọ đầy. Nếu không phải còn rất nhiều thuốc thì sao có thể như vậy được?

Thế nhưng đối với hắn, số thuốc giải ấy dù có nhiều thế nào đi nữa thì vẫn không bằng một lọ đối với người ta, không phải sao?

Ta đi ra bên ngoài, tìm một lượt, quả nhiên nhìn thấy một dãy lọ sứ. Hóa ra thuốc giải không hề thiếu, chỉ là đối với Hạ Hầu Tử Khâm, nhiều thuốc cũng chưa chắc đã có tác dụng.

Lúc quay người vào, đột nhiên nhớ tới bức thư khẩn mà Diêu Hành Niên phái người đưa đến, ta vẫn đang nghĩ vì sao ông ta biết chuyện này.

Lúc nghĩ đến Diêu Hành Niên, ta bỗng nhớ tới một người khác. Chính là vị đại phu được Diêu Hành Niên đưa tới khi vợ chồng Trương Lăng gây họa, hình như tên ông ta là Chu Du Thường!

Trong lòng chấn động, ta thật hồ đồ, vì sao không nghĩ ra sớm hơn chứ?

Khi đó, ông ta cho Hạ Hầu Tử Khiêm uống viên thuốc, nói rằng chỉ một lát sau hắn sẽ không khó chịu nữa. Vậy thì nếu Chu Du Thường đến, ông ta chắc chắn có cách để Hạ Hầu Tử Khâm nuốt được thứ thuốc giải này!

Ta thật đáng chết, tới bây giờ mới nghĩ ra!

Ta vội xông vào, chạy tới bên giường hắn, nói: “Hoàng thượng, thiếp đã nghĩ ra một người, có lẽ ông ta sẽ có cách để giúp chàng uống thuốc giải!”

Hắn mở mắt nhìn ta rồi nói: “Trẫm biết, Chu Du Thường.”

Trong lòng ta sửng sốt, hắn biết!

Ta buột miệng hỏi: “Hoàng thượng đã biết, vì sao không truyền ông ta?”

Hắn lắc đầu. “Người được trẫm phái đi đã nói không tìm thấy người này.”

Ta hết sức kinh ngạc, không tìm thấy, vậy thì chỉ có thể là đã ẩn náu, có lẽ còn có người giúp ông ta ẩn náu. Người đó chắc chắn là

Diêu Hành Niên đã biết chuyện này, vậy thì…

Ta nắm lấy tay hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng, nếu ông ta đưa ra điều kiện gì thì chúng ta cứ đồng ý! Nếu không có gì bất ngờ, Chu Du Thường chắc chắn đang ở gần Trường Hồ!” Diêu Hành Niên đã có tâm tư như vậy thì nên nghĩ đến chuyện, nếu Hạ Hầu Tử Khâm thỏa hiệp, ông ta nhất định sẽ đưa Chu Du Thường xuất đầu lộ diện ngay, không phải sao?

Điều khiến ta không thể hiểu được chính là, Cố Khanh Hằng tiếp xúc với thuốc giải mới biết thuốc giải đó được tinh chế từ bạc hà, vậy sao Diêu Hành Niên lại biết?

Hắn tròn mắt, xem ra hắn không phải là không biết. Trong lòng hắn rõ hơn ai hết.

Mãi sau hắn mới nói: “Trẫm không muốn cúi đầu khuất phục chuyện này.”

“Hoàng thượng!” Ta biết hắn kiêu ngạo, hắn ắt hẳn sẽ không vì chuyện này mà cúi đầu trước Diêu Hành Niên. Thế nhưng bây giờ là lúc nào? Sao hắn có thể bướng bỉnh đến vậy…

Ta cũng biết, một khi cúi đầu, sau này sẽ có rất nhiều chuyện kéo đến. Tới lúc ấy, có lẽ thứ rơi vào tay Diêu gia không chỉ có binh quyền.

Hắn tự đón lấy lọ thuốc trong tay ta, nói nhỏ: “Trẫm sẽ cố.”

Nước mắt ta lại rơi trên má, ta đau lòng nhìn hắn, thấy hắn tự uống thuốc giải. Hắn bây giờ không còn dáng vẻ làm nũng với ta, sắc mặt lạnh lùng, nhắc nhở ta đây mới là Hạ Hầu Tử Khâm, một Hạ Hầu Tử Khâm sẽ vĩnh viễn không chịu thua.

Hắn liên tục bị giày vò, uống thuốc giải rồi lại nôn ra. Hắn đang rất khó chịu, ta cũng không hơn. Dù khó chịu song hắn vẫn phải ép bản thân uống thứ thuốc giải đó. Dẫu chỉ được một giọt, hắn cũng có một tia hy vọng sống sót, không phải sao? Hắn không muốn từ bỏ, ta cũng sẽ không từ bỏ.

“A Tử…” Hắn nắm lấy tay ta, dù đang khó chịu nhưng không chịu nghỉ ngơi, vẫn muốn nói chuyện: “Nàng có từng nghĩ ngai vị hoàng đế của trẫm từ đâu mà có không?”

Ta nhất thời sững sờ, ta từng nghĩ đến nhưng chưa bao giờ suy nghĩ một cách cặn kẽ. Khi ấy ta từng nói, cho dù thế nào, hắn cũng là một vị hoàng đế tốt. Bách tính chỉ cần một vị hoàng đế tốt. Nhưng giờ đây, bất luận hắn đạt được thành tích như thế nào khi tại vị, hắn chỉ là Hạ Hầu Tử Khâm, Hạ Hầu Tử Khâm mà ta yêu.

Ngai vị hoàng đế có được như thế nào, đối với ta mà nói, xưa nay đều không quan trọng, không phải sao?

Hắn chỉ cần nói một câu, giang sơn là của hắn, vậy thì ta sẽ dốc toàn bộ sức lực bảo vệ giang sơn vì hắn!

Lau mồ hôi trên mặt cho hắn, ta nhỏ giọng nói: “Trong lòng thiếp, những điều này xưa nay đều không quan trọng.”

Hắn thoáng cười, nói: “Trẫm chưa từng làm chuyện gì có lỗi với y.”

Ngón tay run run, cung biến bốn năm trước, e là hắn không tiện nói, song hắn lại nói chưa từng làm chuyện có lỗi với Tô Mộ Hàn. Hắn biết mối quan hệ giữa ta và Tô Mộ hàn nên muốn giải thích?

Trái tim đau quá! Nhìn hắn như vậy, ta cảm thấy đau lòng hơn bất kỳ ai.

Vuốt ve hai má hắn, ta khẽ nói: “Thiếp tin.” Hắn nói gì ta cũng tin. Hắn mỉm cười, siết chặt tay ta, hơi nghiêng người qua, ta biết hắn đang khó chịu.

Ta hận mình không thể san sẻ một chút với hắn.

Cho tới khi trời sáng, hắn mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ta thức canh bên giường, lau mồ hôi trên thái dương hắn, đau lòng tới mức rơi nước mắt.

Chắc chắn hắn đã ngủ say, ta mới đứng dậy, ra ngoài.

Hạ Hầu Tử Khâm, lần này chàng không muốn cúi đầu khuất phục, vậy thì cái cúi đầu này, hãy để thiếp làm thay chàng.

Bất luận tương lai ra sao, ta nghĩ, ta cũng sẽ không hối hận về tất cả những việc mình làm hôm nay

Ta dặn dò Lý công công chuẩn bị văn phòng tứ bảo cho ta. Hít thật sâu, ta viết một mạch trong lá thư. Từ đầu đến cuối, đầu ngón tay ta không hề run, vì hắn, có việc gì mà ta không thể làm chứ?

Thấy ta bước ra, Lý Văn Vũ giật mình kinh hãi. Ta nói: “Đi tìm Cố Phó tướng!”

Y ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: “Nương nương, lúc này e là Cố Phó tướng đã nghỉ ngơi rồi.”

“Ngươi cứ đi mời, không cần nhiều lời.” Ta biết, chiến sự chưa yên, các tướng sĩ đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cho dù là việc quan trọng cũng phải nén trong lòng, bọn họ nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.

Hạ Hầu Tử Khâm trúng độc, chuyện bên ngoài đương nhiên Cố Khanh Hằng phải đảm đương nhiều hơn. Lý Văn Vũ thấy ta vẫn kiên trì, đành lui xuống. Ta kêu Lý công công vào chăm sóc Hạ Hầu Tử Khâm, còn ta một mình ngồi trong trướng đợi.

Rất nhanh, Cố Khanh Hằng đã đến, vừa vào cửa đã vội hỏi: “Hoàng thượng sao rồi?”

Bất giác ngoái đầu nhìn, ta lắc đầu, nói: “Người không sao, đã ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Dứt lời, không nhìn huynh ấy, ta đi thẳng ra ngoài.

Huynh ấy ngây người, cuối cùng cất bước đi theo.

Không đi xa quá, mặc dù lúc này ta mặc nam trang nhưng không đi lung tung thì vẫn hay hơn.

Đi được một đoạn, ta dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Khanh Hằng, giơ tay rút lá thư trong tay áo, đưa cho huynh ấy. “Dùng bồ câu đưa thư về hoàng cung cho muội.”

Huynh ấy kinh ngạc, hỏi theo phản xạ: “Đây là cái gì?”

Ta không giải thích, chỉ đáp: “Huynh không cần hỏi, chỉ cần làm theo lời muội nói.”

Khanh Hằng do dự giây lát, cuối cùng nhận lấy, mãi sau mới hỏi: “Hoàng thượng không biết, đúng không?”

Ta không giấu giếm, gật đầu, nếu không, ta cũng không cần đưa huynh ấy ra ngoài.

“Tam Nhi…” Huynh ấy hé môi, định nói rồi lại thôi.

Ta quay người, nói nhỏ: “Huynh mau về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay, huynh đã rất vất vả rồi. Khanh Hằng, muội luôn cảm thấy có lỗi với huynh.” Nhớ tới lời của Cố đại nhân khi ấy, ta cũng biết, thực ra Cố Khanh Hằng không cần sống vất vả như vậy. Cha huynh ấy đứng đầu nội các, huynh ấy lại là con độc nhất, huynh ấy đâu cần phải chinh chiến nơi sa trường chứ!

Người phía sau vội vã bước lên, chặn trước mặt ta, nói: “Đừng nói lời xin lỗi với ta, muội biết ta không cần. Ta chỉ muốn thấy muội sống tốt.”

Ngước mắt, rưng rưng nhìn huynh ấy, ta gượng cười, nói: “Được, muội sẽ sống thật tốt.”

Huynh ấy bất giác nhìn về doanh trướng phía sau, nhỏ giọng nói: “Ta cố gắng bao lâu, chỉ hy vọng người có thể sống. Ta hy vọng người có thể sống hơn bất cứ ai. Tam Nhi, muội có hiểu không?”

Ra sức gật đầu, đương nhiên là ta hiểu.

“Khanh Hằng…” Ta vốn muốn nói cảm ơn nhưng lời ra tới cửa miệng lại trở thành. “Phải cẩn thận!”

Hạ Hầu Tử Khâm không thể chết, Cố Khanh Hằng cũng không thể chết.

Đối với ta, họ đều là những người vô cùng quan trọng. Ta tuyệt đối không muốn bất cứ ai xảy ra chuyện.

Bây giờ huynh ấy mới chậm rãi nở nụ cười, sau đó lại nói: “Bây giờ Bắc Tề đã tổn thất năm vạn tinh binh, nếu tính không sai, ngày mai bọn họ sẽ không xâm phạm. Theo lý mà nói, quân ta nên tiến công ồ ạt, song Hoàng thượng lại xảy ra chuyện như vậy.” Huynh ấy dừng lại rồi nói: “Vì vậy, ít nhất ngày mai sẽ ngừng chiến. Quan trọng nhất là thân phận mà muội muốn, ta vẫn chưa nghĩ ra.”

Ta cũng biết, để ta chỉ huy toàn quân, phải nghĩ ra một thân phận hợp lý trong một chốc một lát không hề dễ dàng.

Ta nên lấy thân phận

Cố Khanh Hằng lại nói: “Hiển Vương thu xếp ổn thỏa gia thất, chắc ngày mai sẽ trở lại.”

Ta mới nhớ ra nơi này gần đất phong của Hiển Vương nhất, bách tính ở đó đều di tản về phía đông. Chẳng trách không thấy Hiển Vương. Ngày mai y trở lại, vì chuyện của Hạ Hầu Tử Khâm sẽ là một vấn đề nan giải.

Ta gật đầu, nói với huynh ấy: “Việc này muội đã biết, huynh đi đi!”

Huynh ấy nhìn ta một cái rồi xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng huynh ấy, đôi tay ta siết chặt.

Phong thư đó ta gửi cho Diêu Thục phi, bởi vì ta biết, nàng ta có tình cảm với Hạ Hầu Tử Khâm. Bây giờ ta chỉ có thể đánh cược xem nàng ta thật sự có một người cha làm mọi việc vì nàng ta hay không.

Hạ Hầu Tử Khâm không thể cúi đầu trước Diêu Hành Niên, vậy thì để ta cúi đầu trước Diêu Thục phi. Trong thư, ta đã kể cho nàng ta tình hình ở nơi này, hy vọng nàng ta ra mặt, đưa Chu Du Thường đến.

Nếu nàng ta có thể cứu Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta muốn gì, ta sẽ cho hết. Lúc này, ta cũng không sợ nàng ta biết chuyện ta giả chết, còn việc gì quan trọng hơn tính mạng của Hạ Hầu Tử Khâm chứ?

So với việc để Hạ Hầu Tử Khâm trao đổi với Diêu Hành Niên, chi bằng ta trao đổi với Diêu Thục phi.

Dù thế nào đi nữa, giữa ta và nàng ta cũng chỉ là chuyện tranh giành quyền lực nơi hậu cung, ta biết rõ trong lòng Diêu Thục phi có Hạ Hầu Tử Khâm, vậy ta còn sợ cái gì? Bất luận tương lai ra sao, nàng ta cũng sẽ không làm hại hắn.

Rất nhanh, tin tức sẽ đến tai nàng ta, nàng ta vốn là con nhà tướng, nếu gấp rút lên đường ắt phải nhanh hơn ta rất nhiều, Hạ Hầu Tử Khâm nhất định có thể cầm cự tới lúc đó. Còn nàng ta làm cách nào để xuất cung, ta không cần lo lắng.

Quay người vào lều, hắn vẫn đang ngủ.

Lý công công bèn nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, chuyện của Hoàng thượng có cần bẩm báo với Thái hậu không?

Ta ngây người, lập tức lắc đầu. “Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài.” Nếu Thái hậu biết, nhất định sẽ biết cả việc Hạ Hầu Tử Khâm truyền ngôi, sự việc sẽ loạn thêm.

Lúc này, trời vẫn chưa sáng hẳn, ta cuộn tròn bên giường hắn, chợp mắt một lúc. Lý công công đứng canh một bên, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Nghỉ được khoảng một canh giờ, ta chợt tỉnh, thấy hắn vẫn đang ngủ, vì vậy không ai đánh thức hắn. Đồ ăn Lý công công đi lấy cho ta đã nguội, ta cũng không nói gì, chỉ ngồi ăn tạm.

Chỉ một lát sau, nghe thấy tiếng huyên náo từ bên ngoài vọng vào, ta dỏng tai lắng nghe, mới biết Hiển Vương đã trở lại.

Giật mình, ta nháy mắt ra hiệu cho Lý công công, y hiểu ý, vội rảo bước ra ngoài.

Lúc ngoái đầu nhìn, liền thấy hắn cảnh giác mở mắt. Ta hoảng sợ, thấy hắn nhổm người dậy, ta vội đỡ lấy hắn rồi nói: “Hoàng thượng mau nằm xuống.”

Song hắn lắc đầu. “Trẫm nghe thấy Hiển Vương đã trở về?”

Ta cắn môi, hắn khẽ cười, nói: “Trẫm chưa từng thấy nàng như vậy. A Tử, nàng thay y phục giúp trẫm!”

Ta giật nẩy mình, vội nói: “Hoàng thượng muốn làm gì?”

Hắn đáp: “Tam đệ của trẫm đã tới, sao trẫm có thể không gặp?”

Ta cũng biết điều này, nếu hắn không gặp Hiển Vương, nếu Hiển Vương bắt đầu nghi ngờ, hơn nữa còn biết được tình trạng của hắn, vậy thì y sẽ nghĩ đến việc truyền ngôi. Hạ Hầu Tử Khâm đã muốn trao ngôi vị cho Tấn Vương, có lẽ lúc này Tấn Vương đang ở hoàng đô, Hiển Vương chỉ cần điều tra là biết ngay, không phải sao?

Thế nhưng…

Nhìn nét mặt nhợt nhạt của hắn, ta không biết hắn có cầm cự được không.

“Hoàng thượng…”

Hắn ngắt lời ta: “Trẫm cảm thấy vẫn ổn, cứ làm theo ý của trẫm đi!” Ta còn muốn nói nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, đành phải nén lại. Ta đứng dậy, lấy bộ y phục bên cạnh, mặc cho hắn.

Do bị bệnh, sắc mặt nhợt nhạt một chút cũng không sao nhưng màu môi của hắn, chỉ cần nhìn là biết đã bị trúng độc.

Ta đến vội vàng, không mang theo bất cứ đồ trang điểm nào để phủ lên cho hắn. Vậy thì phải làm thế nào đây?

Dường như hắn nhìn thấu tâm tư ta, đưa tay chỉ cái hộp bên cạnh rồi nói: “Mang cái hộp kia qua đây!”

Ta gật đầu, cầm lấy, mở ra mới phát hiện đó là một hộp phấn, bên cạnh còn có son.

Hắn quả thật đã chuẩn bị tất thảy.

Lấy phấn qua, ta run rẩy bôi lên đôi môi mỏng của hắn, từng chút một. Dù sao cũng đang bị bệnh, nếu môi đỏ sẽ thành bất thường, do đó nên làm cho nó trở nên trắng nhợt.

Lúc này, âm thanh bên ngoài càng lớn hơn, nghe thấy Lý công công nói: “Vương gia, Hoàng thượng còn đang nghỉ ngơi, chi bằng chút nữa ngài hãy đến.”

“Ngươi đi bẩm báo với Hoàng thượng, bản vương có việc quan trọng cần bẩm báo!” Nghe giọng nói của Hiển Vương, hôm nay y nhất định phải vào bằng được.

“Ôi, vương gia…” Lý công công hình như không ngăn được.

Đúng là người của Hạ Hầu gia, những tướng quân khác, ai dám xộc vào như vậy chứ? Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Lý Tử, để Hiển Vương vào!”

Ta vội đứng sang một bên, thấy Lý công công vội vàng chạy vào, nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang ngồi, dường như y giật mình kinh hãi, vội tiến lên, nói: “Hoàng thượng, nô tài không biết Hoàng thượng đã tỉnh, nô tài đáng chết!” Nói xong, y còn tự vả vào mi

Hiển Vương đã sải bước vào trong, quỳ một chân xuống, nói: “Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”

“Tam đệ không cần đa lễ, khụ khụ!” Hắn khẽ ho mấy tiếng.

Hiển Vương đứng dậy, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Hầu Tử Khâm, y nhíu mày, nói: “Thần vừa trở lại đã nghe nói Hoàng thượng long thể bất an, trong lòng lo lắng, vội vã qua thăm người. Hoàng thượng bây giờ thế nào rồi?”

Hắn khẽ cười, nói: “Bệnh của trẫm không đáng ngại.”

Hắn vừa dứt lời thì Lý công công liền nói: “Vương gia, người không biết đấy thôi, sau khi người rời đi, Hoàng thượng ngày đêm lao lực nên mới… mới sinh bệnh.”

Trong lòng cười thầm, Lý công công rất biết nhìn sắc mặt.

Nét mặt Hiển Vương thoáng thay đổi, y cúi đầu, nói: “Thần có tội, lúc này mới có thể trở về san sẻ cùng Hoàng thượng. Mấy ngày tới, xin Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi, chiến sự cứ giao cho thần. Thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng!”

Trong lòng thoáng xao động, như vậy cũng tốt. Để Hiển Vương nhìn thấy vẻ ốm yếu, xanh xao của Hạ Hầu Tử Khâm, sau đó chính miệng y nói muốn san sẻ với hắn, vậy thì Hạ Hầu Tử Khâm có thể quang minh chính đại không ra mặt.

Thế nhưng, điều duy nhất không ổn là nếu cứ như vậy, đại quân há chẳng phải lại rơi vào tay Hiển Vương ư? Thế thì những điều chúng ta suy tính trước đó không phải đều thành công cốc sao?

Nếu ngay từ đầu đã như vậy thì Hạ Hầu Tử Khâm không cần ra tiền tuyến. Song tình hình bây giờ thế này, hắn nên từ chối thế nào?

Trong lòng ta hoảng loạn nhưng nét mặt Hạ Hầu Tử Khâm không hề thay đổi, khóe miệng mỉm cười, khẽ nói: “Tam đệ có lòng, trẫm cảm thấy rất mừng. Chiến sự giao cho tam đệ, trẫm cũng yên tâm, nhưng ở nơi này có một người còn thích hợp hơn bất cứ ai để làm quân sư của toàn quân.”

Lời của hắn khiến vẻ mặt Hiển Vương biến sắc cũng bất giác siết chặt hai tay.

Ánh mắt hắn nhìn sang phía ta, vẫy tay ra hiệu cho ta bước qua. Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng cất bước đi lên. Hắn kéo tay ta, lôi qua. Cảm thấy bàn tay hắn không có chút sức lực, vậy thì ta đành phải giả vờ cho giống vẻ bị kéo.

Ánh mắt Hiển Vương đượm vẻ khó tin, y chỉ vào ta, hỏi: “Y là ai?”

Ta mới nhớ ra, nãy giờ ta không nói gì, trên người còn mặc trang phục của binh sĩ, cho nên chỉ nhìn thì y không thể biết.

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười, giơ tay cởi mũ của ta, trong chớp mắt, mái tóc dài đen nhánh buông xuống. Ta cũng giật mình kinh hãi, có điều vẫn không thể lên tiếng. Ta không biết hắn muốn cho ta thân phận như thế nào.

Hiển Vương kinh ngạc nói: “Hoàng thượng, nàng ta là…”

Ánh mắt Lý công công cũng hết sức ngạc nhiên, có điều y càng không dám nói.

Hạ Hầu Tử Khâm không đáp, chỉ gọi: “Lý Văn Vũ!”

“Có thuộc hạ!” Lý Văn Vũ vội chạy vào.

Hắn nói: “Đưa thư của Hoàng đế Đại Tuyên cho vương gia đọc.”

Ta giật mình kinh ngạc, Hoàng đế Đại Tuyên?

Đúng thế, ta vẫn không biết, giữa hắn và Đại Tuyên rốt cuộc có trao đổi gì?

Lý Văn Vũ nghe lệnh, rút từ trong người ra một lá thư, còn có kim ấn. Ta hoảng hốt nhìn y. Lúc trước, khi còn ở Trường Hồ, ta hỏi y có mang theo thứ gì đó như lệnh bài để chúng minh thân phận không, song y nói không có.

Vậy thì thứ này là của Đại Tuyên ư?

Hiển Vương nghi ngờ nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, cuối cùng nhận lấy, bóc lá thư đó ra.

Từ chỗ ta đứng chỉ có thể nhìn xuyên qua mặt sau của lá thư, lờ mờ nhìn thấy nét ch bên trên, còn viết gì thì ta hoàn toàn không nhìn rõ. Có điều, ta có thể nhìn thấy phía dưới có đóng dấu. Đó là ngọc tỷ của Hoàng đế Đại Tuyên.

Đây là thủ dụ.

Hiển Vương xem xong lá thư, sắc mặt thay đổi, quỳ xuống nói với Hạ Hầu Tử Khâm: “Hoàng thượng, cho dù nàng ấy là công chúa của Đại Tuyên thì thế nào chứ? Bây giờ là chiến sự của thiên triều ta, sao người có thể trao quyền thống lĩnh toàn quân cho nàng ấy?”

Bàng hoàng sửng sốt, y nói gì, ta là công chúa của Đại Tuyên?

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười, ôm lấy ta, nói: “Nhưng chẳng bao lâu nữa nàng ấy sẽ trở thành phi tử của trẫm.”

“Hoàng thượng, chuyện này…”

Hiển Vương còn muốn nói song bị hắn cắt lời: “Còn có một điểm quan trọng nhất, công chúa là đồ đệ của quân sư Bắc Tề. Trẫm cảm thấy nàng ấy có thể hậu sinh khả úy.” Lúc hắn nói lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm lên khuôn mặt ta. Tay hắn vô lực, song ta nắm chặt tay hắn.

Hậu sinh khả úy.

Hạ Hầu Tử Khâm, ta chắc chắn sẽ không để chàng phải thất vọng.

Tô Mộ Hàn…

Mỗi lần nhớ tới y, trong lòng ta đau đớn tột cùng. Ta muốn quang minh chính đại giao đấu với y, còn muốn hỏi y vì sao lại lựa chọn thủ đoạn như vậy để hại hắn?

Chẳng trách y nói có một vài người phải dựa vào thù hận mới có thể sống tiếp.

Y hận Hạ Hầu Tử Khâm…

Lý lẽ của Hạ Hầu Tử Khâm khiến Hiển Vương không thể nói câu nào.

Hạ Hầu Tử Khâm nhìn Lý công công, Lý công công hiểu ý, vộ lấy một chiếc hộp ở bên cạnh ra, quỳ xuống, dâng lên trước mặt ta.

Ta mở hộp phát hiện, bên trong là soái ấn.

Giơ tay nhận lấy, nặng quá! Giống như trái tim ta vậy.

Hóa ra, hắn đã nghe thấy cuộc đối thoại của ta và Cố Khanh Hằng ngày hôm qua. Cũng chỉ có hắn mới có đủ sức trao cho ta thân phận này, nắm giữ đại quyền, lại còn ở trước mặt Hiển Vương, như vậy càng không ai dám nói gì. Quả thật, tình trạng hiện nay của ta vẫn cần Hiển Vương phụ tá. Ta cùng lắm cũng chỉ là một quân sư, nhưng lạ là binh quyền lại nằm trong tay của quân sư.

Mãi sau mới thấy Hiển Vương lên tiếng: “Hoàng thượng đã coi trọng nàng ấy, vậy thần đương nhiên không có ý kiến. Hôm nay thần mới trở về, trước mắt sẽ ra tiền tuyến tìm hiểu quân tình, Hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt!”

Hắn lạnh nhạt nói: “Vậy phiền tam đệ!”

“Thần cáo từ!” Hiển Vương đứng dậy, ra ngoài.

Lý Văn Vũ ngây người, cũng vội theo ra.

Ta sực tỉnh, thấy cơ thể Hạ Hầu Tử Khâm hơi chao đảo, vội rút đồ trong tay cho Lý công công, giơ tay ra đỡ hắn. Đến tay hắn cũng run bần bật, hắn gắng gượng mỉm cười. “Như vậy thì trẫm yên tâm rồi!”

Cõi lòng ấm áp, ta nghẹn ngào, nói: “Hoàng thượng nghỉ ngơi đi!”

Nắm lấy tay ta, hắn cười, nói: “Trẫm đói.”

Nghe vậy, Lý công công vui mừng nói: “Nô tài đi lấy đồ ăn ngay đây!” Dứt lời, y vội vàng chạy đi.

Hắn lập tức thu lại nét cười, cất lời: “Trẫm vốn không muốn giao việc này cho nàng.”

“Không, Hoàng thượng vẫn nên giao cho thiếp. Thiếp sẽ dốc toàn bộ sức lực vì chàng.” Nhìn hắn, ta kiên định nói.

Đáy mắt có chút ngẩn ngơ, hắn mệt mỏi dựa lên người ta, khẽ nói: “Cho dù đối phương là tiên sinh của nàng?”

Xem ra ci của ta ngày hôm đó, hắn đã đoán ra hết.

Sững sờ, cuối cùng ta gật đầu.

Ta xưa nay chưa từng nghĩ ta và Tô Mộ Hàn có thể có ngày hôm nay, nhưng lúc này ta và y đều không có đường lui.

“Thiếp chỉ có một yêu cầu.”

“Hử?”

“Chính là Hoàng thượng phải sống.”

Hắn ngây người, cuối cùng gật đầu. “Được!”

Trong lòng ta tính toán, không lâu sau khi nhận được tin, Diêu Thục phi sẽ gấp rút lên đường, đi không ngừng nghỉ. Khi nàng ta đến, hắn sẽ được cứu.

Nghĩ vậy, khóe môi ta bất giác cong lên.

Giờ đây, cuối cùng ta cũng hiểu được khoảng thời gian hắn một mình chống đỡ với mọi chuyện khi ta ở trong lãnh cung, hắn từng nói, chỉ cần ta biết, hắn vĩnh viễn có thể chống đỡ được. Còn bây giờ, đối với ta, ta chỉ cần hắn sống, con đường phía trước khúc khuỷu hơn nữa, ta cũng sẽ tiến lên, không lùi bước, bởi vì luôn có một người chờ đợi ta.

Ánh mắt hướng về phong thư bên cạnh, do dự giây lát, cuối cùng ta cầm nó lên. Chỉ thấy trên đó biết: “Ấn của Công chúa Trường Phù.” Thứ bên cạnh chắc chắn là của công chúa.

“Hoàng thượng…” Ta thảng thốt mãi không thôi, rốt cuộc là chuyện gì?

“Trẫm sắp xếp cho nàng đi Đại Tuyên cũng là vì muốn cho nàng một thân phận. Hoàng đế Đại Tuyên đã đồng ý, thu nhận nàng làm nghĩa muội, phong hiệu là Trường Phù.”

Ta kinh ngạc, thứ này vốn là để đưa cho người của Đại Tuyên tiếp ứng ta ở sông Tầm xem, nhưng lại được hắn dùng để… lừa gạt Hiển Vương.

Nghĩ đến hai từ “lừa gạt”, không biết vì sao, ta đột nhiên muốn bật cười.

Nắm tay hắn, ta hỏi: “Vì sao Hoàng đế Đại Tuyên lại sẵn lòng đồng ý với yêu cầu của Hoàng thượng?” Yêu cầu như vậy có phần hơi quá.

Bảo vệ ta, cho ta thân phận công chúa, thậm chí còn vui lòng bào chế thuốc giải cho Hạ Hầu Tử Khâm, đối với quân chủ của một nước như Hoàng đế Đại Tuyên, tất cả những điều này đã vượt quá phạm vi nhân từ của y.

Ít nhất, nếu là Hạ Hầu Tử Khâm, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý. Ta rất tò mò, hắn đã dùng thứ gì để trao đổi? Rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến Hoàng đế Đại Tuyên đồng ý làm như vậy?

Hắn khẽ cười, nói: “Trong tay trẫm có nữ nhân mà y xem như bảo bối.”

Ta giật mình kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Ai?”

“Trẫm nghe nói Hoàng đế Đại Tuyên yêu tha thiết biểu muội của y.”

Ta sững sờ, chẳng trách khi ở Thượng Lâm uyển, y uống nhiều đến vậy, còn nói với thị vệ của y là đã rất lâu rồi y chưa được nghe nàng ấy gọi hai tiếng: “Biểu ca.” Hóa ra người y yêu là biểu muội, cho nên khi Dao Phi gọi Hạ Hầu Tử Khiêm là “biểu ca” ngay trước mặt mọi người, y mới có vẻ hốt hoảng, ngẩn ngơ như vậy.

Hạ Hầu Tử Khâm cười đắc ý. “Nàng cho rằng trẫm phái Cố Khanh Hằng ra ngoài lâu như vậy để làm gì?”

Ta kinh ngạc. Ta vốn luôn cho rằng vì phải bào chế nhiều thuốc giải nên Cố Khanh Hằng mới mất nhiều thời gian, hóa ra…

“Hoàng thượng muốn Khanh Hằng đi tìm biểu muội của Hoàng đế Đại Tuyên?”

Hắn chớp chớp mắt nhìn ta. “Nàng nói xem?”

Ta vừa định nói, liền nghe thấy Lý công công tiến vào, nói với hắn: “Hoàng thượng, nô tài kêu bọn họ nấu canh, người uống một chút đã…”

Ta vội đón lấy nói với y: “Đưa cho ta, ngươi ra ngoài

Ta bón cho hắn uống, hắn mới uống một ngụm, đột nhiên nghiêng người, nôn ra một ngụm máu. Ta vô cùng sợ hãi, thuốc giải tối qua đã hết công dụng rồi ư? Thầm thất vọng, hắn uống được quá ít thuốc giải, có thể chịu đựng lâu như vậy quả thật không dễ dàng. Đặt bát canh trong tay xuống, ta đỡ hắn rồi nói: “Hoàng thượng…”

Hắn lắc đầu, cười bất đắc dĩ. “Bây giờ trẫm không ăn nổi thứ gì.”

“Hoàng thượng nghỉ ngơi đi!” Ta đỡ hắn nằm xuống, hắn cũng không cự tuyệt.

Ta biết hắn đang khó chịu, không nỡ cho hắn uống thuốc giải nữa. Ngồi bên hắn một lát, dường như hắn bắt đầu mơ màng. Tay ta chầm chậm lướt trên gò má gầy guộc của hắn, cắn chặt môi. Sau đó, ta đứng dậy, đi ra ngoài.

Ở đây cạnh hắn, ta cũng không thể không quan tâm tới tình hình quân sự, bằng không, sao ta có thể dẫn quân đánh trận?

Cũng may, bản đồ địa hình của Trường Hồ được treo trong doanh trướng. Nhìn kĩ, ta ghi nhớ từng chút một. Sau đó, ta phân tích ưu thế của quân doanh giữa quân địch và quân ta rồi từ từ suy nghĩ về chiến dịch ngày hôm qua.

Trong đầu đã có những nét sơ lược, lát nữa ta sẽ được nghe về tình hình nửa tháng gần đây. Khi quay trở vào bên trong, hắn vẫn chưa tỉnh. Đưa mắt nhìn kim ấn ở đầu giường, chần chừ giây lát, cuối cùng ta bước lên, nắm chặt nó trong tay. Nhìn nam tử trên giường, khóe miệng ta cong lên. Sao ta không biết, trong tay hắn nào có biểu muội của Hoàng đế Đại Tuyên chứ?

Hắn muốn Cố Khanh Hằng ra ngoài lâu như vậy, mặc dù ta không biết hắn sai huynh ấy điều tra cái gì nhưng ta biết, hắn muốn Hoàng đế Đại Tuyên biết, biểu muội của y đang nằm trong tay hắn.

Hoàng đế Đại Tuyên vì yêu sâu đậm nên tâm trí rối loạn. Song có thể ngoài điều này, giữa hắn và Hoàng đế Đại Tuyên vẫn còn trao đổi lợi ích khác.

Hít thật sâu, ta quay người đi ra ngoài. Bắt đầu từ giây phút này, ta là Công chúa Trường Phù, là quân sư của quân doanh.

Tiên sinh…

Ta cắn môi, y đã cho ta mọi thứ, vậy mà lúc này, y lại muốn cướp đoạt tất cả.

Thế nhưng, ta tuyệt đối không cho phép!

Ra đến bên ngoài, Lý Văn Vũ vội nói: “Nương nương…”

Ta ngắt lời y: “Lý đại nhân, xin hãy nói năng thận trọng. Bản cung là Công chúa Trường Phù.”

Mặt biến sắc, y vội nói: “Vâng, thuộc hạ lỡ lời!”

Trời sẩm tối, cả quân doanh đều đã biết đến ta. Hạ Hầu Tử Khâm thật sự tính toán rất tốt, để Hiển Vương chính miệng công bố với toàn quân, càng làm tăng thêm độ tin tưởng, không ai nghi ngờ. Cũng may, thủ dụ và kim ấn của Hoàng đế Đại Tuyên đều là thật. Thân phận của ta cũng là thật.

Cuộc đình chiến lần này có thể kéo dài ba ngày.

Sức khỏe của hắn ngày càng xấu, nhiều lúc ngủ mê mệt, vẫn gắng gượng uống thuốc giải nhưng đều không chịu được, không ngừng nôn ra máu…

Bắc Tề hao binh tổn tướng, ta nghĩ Tô Mộ Hàn nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo, phòng thủ khi bọn ta tấn công. Chắc y cũng cảm thấy kỳ lạ khi đại quân của thiên triều không có động tĩnh gì.

Thế nhưng, ta chỉ cần ghi nhớ kĩ càng mọi tình tiết của hai bên, trên chiến trường không thể có bất cứ sơ hở nào. Ta cần phải chuẩn bị thật đầy đủ. Trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể thua.

Tới ngày thứ tư, sĩ khí quân thiên triều dâng cao, nhuệ khí được nuôi dưỡng nhiều ngày, chỉ đợi trận tấn công này.

Ta hạ lệnh, tấn công.

Không lên ngựa. Đã là công chúa, vậy thì phải ngồi xe ngựa. Ta để Cố Khanh Hằng ở lại trong doanh trại để bảo vệ Hạ Hầu Tử Khâm, trong số ngự tiền thị vệ, cũng chỉ mang theo một mình Lý Văn Vũ.

Nhìn đại quânBắc Tề từ xa.

Trông thấy xe ngựa của y chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt, ta bất giác siết chặt hai tay.

Giọng của Hiển Vương truyền đến: “Bản vương rất muốn thấy thủ đoạn của công chúa, hy vọng công chúa đừng vì đối phương là ân sư mà hạ thủ lưu tình!”

Ta sẽ không nể tình!

Tô Mộ Hàn, y nợ ta một lời giải thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện